text
stringlengths 0
1.48k
|
---|
"Bụp." |
Trần Hán Thăng thả cái cốc xuống, để cho hai tay được tự do. |
"Ừm. . ." |
Âm thanh của Tiêu Dung Ngư đột nhiên kéo dài ra, hô hấp có chút nặng nề. |
Hương vị son môi thật là tuyệt. |
Giang Thành, cuối thu, năm rưỡi chiều. |
Mặt trời không biết từ lúc nào đã bị tầng mây che khuất, ánh nắng kẹt giữa mây dày, chỉ còn le lói vài tia sáng nhạt. |
Trịnh Thư Ý gà gật nằm trên bàn, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra từng đợt. |
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên giữa những tiếng gõ bàn phím máy móc và dày đặc có tác dụng rõ rệt, kéo ý thức Trịnh Thư Ý từ hỗn độn trở lại. |
“Alo, xin hỏi cô là phóng viên Trịnh Thư Ý của “Tuần san Kinh tế Tài chính” phải không?” |
Trịnh Thư Ý nhận điện thoại, gắng gượng tỉnh táo để nói chuyện: “Là tôi, xin hỏi anh là?” |
“Tôi là trợ lý Trần Thịnh của tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự. Tháng trước quý tạp chí đã đặt lịch hẹn phỏng vấn tổng giám đốc Thời - Thời Yến, thời gian là ngày mai, cô còn nhớ không?” |
Trịnh Thư Ý lập tức tỉnh táo lại, vô thức ngồi thẳng lưng lên. |
Chuyện này đương nhiên cô nhớ rõ. |
Cái tên Thời Yến kia quãng thời gian gần đây cô đã nghe quá nhiều lần rồi. |
Người này vừa du học châu Âu trở về đã tiếp quản ngân hàng Minh Dự, một ngân hàng thương mại tư nhân thuộc tập đoàn Minh Dự, trở nên nổi tiếng trong giới. |
Chuyện này không hẳn là tốt trong mắt những người cùng ngành thời điểm đó. Xét ra thì tình hình hoạt động của ngân hàng đã tràn ngập nguy cơ. Thậm chí có vài nhà phê bình tài chính còn nghiêm túc lựa lời phát biểu, cho rằng Thời Văn Quang đã ném công ty con sắp vô dụng cho con trai chơi. |
Nhưng từ lúc Thời Yến làm chủ ngân hàng Minh Dự, anh đã nhanh chóng giải quyết được vấn đề phụ thuộc quá mức của ngân hàng vào hoạt động kinh doanh tiền gửi và cho vay, đồng thời mạo hiểm thay đổi cơ chế quản lý và kiểm soát rủi ro, xoay chuyển tình thế như sấm rền gió cuốn. |
Thời Yến năm 27 tuổi khiến cho toàn bộ giới tài chính chú ý, danh tiếng vang xa, những lời mời phỏng vấn dĩ nhiên cũng làm nghẽn cả đường dây nóng của tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự. |
Tuy tiếng tăm đột ngột nổi lên nhưng những bài báo phỏng vấn anh lại thật sự ít ỏi. |
Kể cả những tờ báo hàng đầu cũng rất khó có được cơ hội phỏng vấn anh. Chỉ cần vài câu ngắn gọn của anh đã đủ để chiếm chỗ bắt mắt trên trang bìa. |
Mà cơ hội lần này, Trịnh Thư Ý nghe nói là do chính tổng biên tập đã giúp Thời Yến một chuyện nhỏ nên mới đặt lịch hẹn được. |
Khi tổng biên tập giao nhiệm vụ lần này cho Trịnh Thư Ý, cả tòa soạn đều không khỏi hâm mộ. |
Cái tên “Thời Yến” có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt trong giới truyền thông, đây cũng có nghĩa là phóng viên phỏng vấn anh sẽ thu được sự chú ý tương tự. |
Nhưng cú điện thoại lúc này lại khiến trái tim Trịnh Thư Ý nảy lên, cô dè dặt hỏi: “Xin hỏi có thay đổi gì sao?” |
“Là thế này.” Trần Thịnh nói, “Lịch hẹn là chín giờ sáng mai phỏng vấn, nhưng vì tổng giám đốc Thời có công việc cá nhân nên ngày mai anh ấy sẽ không có thời gian.” |
Trịnh Thư Ý: “Vậy sau đó…” |
“Mấy ngày sau có lẽ cũng không có thời gian.” Trần Thịnh nói, “Cho nên nếu bên cô thuận tiện, có thể hoãn lịch phỏng vấn một tuần được không?” |
Không thể. |
Việc xuất bản các bài phỏng vấn chú trọng tính kịp thời, nếu trễ thời gian này, hoa huệ cũng đã lạnh rồi*. |
(*) Ám chỉ thời gian chờ đợi quá lâu |
“Một tuần sau thật sự không được, anh xem có thể nhín ra chút thời gian không? Gọi điện phỏng vấn cũng được!” |
Trần Thịnh: “Chuyện này chỉ sợ không được, công việc cụ thể tôi không thể tiết lộ cho cô nhưng nhanh nhất cũng phải một tuần sau mới có thời gian trống.” |
“Vậy tối nay thì sao?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Tối nay có thời gian không? Ba tiếng đồng hồ, nếu không hai tiếng cũng được.” |
Không đợi Trần Thịnh trả lời, Trịnh Thư Ý cắn răng nói thêm: “Một tiếng cũng được! Anh giúp tôi lần này được không?” |
Trần Thịnh im lặng một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Tối nay tổng giám đốc Thời có một buổi tiệc quan trọng, có lẽ, tôi chỉ nói có lẽ, trên đường đi sẽ bớt được chút thời gian. Cô xem…” |
“Tôi sẽ tới đó chờ!” Trịnh Thư Ý không nói hai câu đã chấp nhận, “Anh cho tôi địa chỉ, tôi có thể tới đó chờ.” |
Trước khi cúp máy, Trần Thịnh nhấn mạnh lần nữa: “Cô Trịnh, tôi có thể sắp xếp một chỗ cho cô, nhưng tôi không thể đảm bảo tổng giám đốc Thời sẽ có thời gian. Có khả năng cô sẽ chạy một chuyến vô ích.” |
Tiếng “tút tút” trong ống nghe quanh quẩn bên tai hồi lâu, Trịnh Thư Ý “phịch” một tiếng nằm bò lên bàn, sự căng thẳng dần tiêu tán nhưng trái tim lại bắt đầu thẫn thờ. |
Có thể phỏng vấn Thời Yến, cô vốn nên vui vẻ, nhưng tâm lý mẫn cảm trong kỳ kinh nguyệt bị sự mất mát lúc này đẩy lên cao trào. Cảm xúc của Trịnh Thư Ý tuyệt đối không thể nói là ổn, thậm chí còn hơi chua xót. |
Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô, Nhạc Tinh Châu. |
Là lần đầu tiên bọn họ đón sinh nhật sau khi ở bên nhau. |
Nhạc Tinh Châu đã đặt trước phòng ăn, mua vé xem phim, chờ cô tan làm cùng đi chúc mừng. |
Hiện giờ cô không những không thể cùng bạn trai đón sinh nhật mà còn phải kéo thân thể ốm yếu đi công tác, thậm chí có khả năng chạy một chuyến vô ích. |
Trịnh Thư Ý quay mặt lại, nhắm mắt hít thở sâu vài hơi sau đó lập tức tắt máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc. |
Khổng Nam vốn đang vùi đầu viết bản thảo, nghe được tiếng động ở bàn đối diện liền ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?” |
Trịnh Thư Ý chống bàn đứng một hồi, chờ cơn đau quặn ở bụng dưới trôi qua, mới nói: “Phỏng vấn trước thời hạn, tối nay tớ phải đi.” |
“Hả?” Lúc này Khổng Nam mới để ý tới sắc mặt Trịnh Thư Ý. |
Tuy làn da cô vốn trắng nõn nhưng lúc này không hề có một chút máu nào, gần như trong suốt. Dấu vết ốm yếu viết rõ ràng trên mặt, hoàn toàn không có sự linh động thường ngày. |
“Cậu có đi được không đấy?” |