text
stringlengths
78
4.36M
domain
stringclasses
2 values
Câu lạc bộ bóng chày Samsung Lions () là đội bóng chày chuyên nghiệp Hàn Quốc thành lập vào 1982. Nó có trụ sở nằm ở phía Nam thành phố Daegu và là thành viên của Tổ chức bóng chày Hàn Quốc. Sân vận động chủ nhà là sân vận động bóng chày Daegu. Họ đã thắng giải Hàn Quốc 6 lần. Họ hiện đang là nhà vô địch Hàn Quốc và cũng bảo vệ chức vô địch châu Á, trở thành động bóng đầu tiên (trừ Nhật Bản) chiến thắng giải đấu từ khi thành lập. Samsung Lions thắng giải vô địch bóng chày Hàn Quốc trong 3 năm liên tiếp, đánh bại Doosan Bears trong vòng thứ 7. Số đầu tiên về hưu trong tổ chức Samsung Lions là số 22, trong danh hiệu của sức mạnh và huyền thoại, Lee Man-Soo, người hiện đang là quản lý của SK Wyverns. Số thứ hai về hưu trong tổ chức Samsung Lions là số 10, trong danh dự của huyền thoại tay trái Yang Joon-Hyuk. Yang dẫn đầu giải đấu với bốn lần đánh bóng, và giữ sáu kỉ lục bao gồm kỉ lục chạy về đích với 351. Số dự kiến sẽ nghỉ hưu là số 36, Lee Seung-Yeop, người đã quay trở lại câu lạc bộ sau một thời gian với Nippon Professional Baseball. Julio Franco của Atlanta Braves từng là thành viên của đội bóng này. Mùa giải và kỉ lục Danh sách hiện tại Số đã nghỉ hưu Tham khảo Liên kết Samsung Lions Samsung Bóng chày Hàn Quốc Thể thao Samsung
wiki
Người ta ước tính rằng có khoảng 117 triệu Hồ trên Trái đất (!), nhưng tất cả chúng ở đâu? Mặc dù không thể xác định vị trí, đếm và nghiên cứu từng vùng nước trên hành tinh, nhưng một số quốc gia chắc chắn có nhiều hồ nước hơn những quốc gia khác. Canada là quốc gia có nhiều hồ nhất trên thế giới Canada có thể là quốc gia lớn thứ hai trên Trái đất (sau Nga ) nhưng các chuyên gia đồng ý rằng nước này có nhiều hồ tự nhiên nhất trên thế giới và có hơn một nửa số hồ trên thế giới. Người ta ước tính rằng có gần 31.752 hồ trên đất liền có diện tích hơn 3 km 2 , và trong số này, có 561 hồ lớn hơn 100 km 2 (bao gồm cả bốn Hồ lớn). Chín phần trăm bề mặt của Canada được bao phủ bởi nước ngọt và vùng đất này là nơi có hồ đốm duy nhất trên thế giới: một khối nước nhỏ chứa nhiều khoáng chất đến mức khi chúng bốc hơi vào mùa hè, chúng sẽ tạo thành các đốm. Các hồ lớn nhất của Canada là: Hồ Superior : Đây là hồ lớn nhất ở Bắc Mỹ , được chia sẻ giữa tỉnh Ontario và Hoa Kỳ . Nó có diện tích khoảng 82.103 km 2 , với độ sâu trung bình 147 m, kích thước của nó tương đương với toàn bộ đất nước Áo ! Hồ Huron : Một trong những Hồ lớn khác, Huron cũng được chia sẻ bởi hai quốc gia. Nó nhỏ hơn, rộng 59.590 km 2 , với độ sâu tối đa là 229 m, và nằm ở độ cao khoảng 588 feet so với mực nước biển. Hồ Great Bear : Với diện tích 31.153 km 2 , Hồ Great Bear nằm hoàn toàn trong ranh giới của Canada và là hồ lớn thứ tám trên thế giới. Nó cũng rất sâu, với độ sâu tối đa là 446 m. Nó nằm trên Vòng Bắc Cực, trên Lãnh thổ Tây Bắc của Canada. Nhiệt độ lạnh khiến hồ Great Bear bị bao phủ trong băng từ cuối tháng 11 đến tháng 7. Brazil Mặc dù được biết đến với sông Amazon, Brazil cũng có một số lượng đáng kể các hồ tự nhiên và nhân tạo. Một trong những nơi tự nhiên nổi tiếng nhất của nó là Động Hồ Xanh (Gruta Do Lago Azul). Nằm ở Mato Grosso do Sul ở phía tây nam Brazil, hồ này nằm trong một hang động khổng lồ, ngập nước và làn nước trong xanh đến kinh ngạc bên trong là huyền thoại. Nhiều hồ nhân tạo của Brazil được tạo ra để cung cấp năng lượng thủy điện hoặc tưới tiêu; gần 80% năng lượng của đất nước được tạo ra từ các đập thủy điện. Ba hồ nhân tạo lớn nhất ở Brazil là Balbina, Tucuruit tại và Sobradinho. Hoa Kỳ Great Lakes là vùng hồ lớn nhất của Hoa Kỳ và nằm xung quanh biên giới Hoa Kỳ – Canada. Nhìn chung, nhóm năm hồ này, được gọi là “bờ biển thứ tư của đất nước”, bao gồm khu vực rộng 244.106 km 2 . Hồ Michigan hoàn toàn nằm ở Hoa Kỳ, trong khi bốn hồ còn lại đóng vai trò là ranh giới nước giữa hai quốc gia và nằm ở Illinois, Indiana, New York, Ohio, Wisconsin, Pennsylvania, Minnesota và Ontario. Hồ Great Salt của Ultah có chiều dài 120 km. Nó không có lối thoát nước tự nhiên và các sông nhánh liên tục chảy vào mang theo nhiều muối cùng với nước ngọt. Muối sẽ bị bỏ lại khi nước bay hơi. Vì nó rất mặn, nó chỉ có thủy sinh vật nhỏ và không có cá. Trung Quốc Trung Quốc cũng có cả hồ nước mặn và nước ngọt. Hồ Thanh Hải nằm trên cao nguyên Tây Tạng và nó rất khổng lồ, trải dài trên 4.543 km 2 ; nó được nuôi dưỡng bởi hơn 40 con sông khác nhau. Hồ Thanh Hải cũng là nơi bạn sẽ tìm thấy hai khu bảo tồn chim: Đảo Trứng và Đảo Chim cốc. Hồ nước ngọt lớn nhất ở Trung Quốc là hồ Bà Dương (Poyang). Mặc dù nó khá nông (độ sâu trung bình khoảng 8,5 m), diện tích bề mặt của nó khoảng 3.210 km2. Nó nằm ở tỉnh Giang Tây và đóng vai trò là vùng đất ngập nước và môi trường sống quan trọng cho các loài chim như sếu trắng, cò đen và sếu chân trắng. Na Uy Vùng đất của những hồ nước, Na Uy mang đến những khung cảnh ngoạn mục và một phong cảnh đẹp mê hồn. Người ta nói rằng hầu hết các hồ đều hình thành từ các sông băng và hiện có hơn nửa triệu hồ. Hai cái lớn nhất là Rossvatnet, rộng 219 km 2 và dùng như một hồ chứa, và Mjosa rộng 132 km 2 , sâu 155 m, và là nơi sinh sống của hơn 20 loài cá. Chúng không chỉ cung cấp tầm nhìn ngoạn mục ra những ngọn núi ở xa tầm mắt mà bạn còn có thể chứng kiến ​​những ngọn đèn phương Bắc huyền diệu từ Rossvatnet. Thụy Điển Là quê hương của hơn 96.000 hồ, Thụy Điển là điểm đến mơ ước của du khách từ khắp nơi trên thế giới. Ở đó bạn sẽ tìm thấy hồ lớn thứ 3 ở Châu Âu, Vanern, nơi phát hiện ra một con tàu Viking bị chìm vào năm 2009. Nước ngọt ở Vanern rất trong và có thể uống được. Một vùng nước phổ biến khác là hồ Hornavan, hồ sâu nhất Thụy Điển. Nó thường được sử dụng làm nguồn cung cấp thủy điện và là điểm câu cá yêu thích của người dân địa phương. Phần Lan Được người dân đặt cho biệt danh là “Vùng đất của ngàn hồ”, cảnh quan của Phần Lan được chủ đạo bởi màu xanh của các hồ. Theo một số ước tính, có hơn 187.000 trong số đó nằm ở huyện Lakeland – một mê cung của hồ, đảo và sông – tàn tích của sự xói mòn sông băng cách đây khoảng 10.000 năm.
vanhoc
Chủ tịch tỉnh là một bộ phim truyền hình được thực hiện bởi Trung tâm Phim truyền hình Việt Nam, Đài Truyền hình Việt Nam do Bùi Huy Thuần và Bùi Quốc Việt làm đạo diễn. Phim phát sóng vào lúc 20h10 thứ 2, 3, 4 hàng tuần bắt đầu từ ngày 6 tháng 6 năm 2011 và kết thúc vào ngày 31 tháng 8 năm 2011 trên kênh VTV1. Nội dung Chủ tịch tỉnh xoay quanh Trí Tuệ (NSƯT Phạm Cường), một cán bộ trẻ được điều lên làm chủ tịch tỉnh Đông Giang. Sau cái chết của người tiền nhiệm là Ông Sính, sự chạy đua chức quyền với những mánh khóe, thủ đoạn diễn ra một cách khốc liệt. Trong bối cảnh hỗn loạn ấy, anh đã rất năng nổ và không ngại va chạm, đưa ra những đề xuất táo bạo, có lợi cho dân. Nhưng việc làm đó lại ảnh hưởng đến không ít đến quyền lợi của các quan chức khác trong tỉnh, khiến bản thân phải chịu nhiều hãm hại. Tuy nhiên, với sự ủng hộ từ bí thư tỉnh ủy, anh vẫn vững vàng chèo lái đưa Đông Giang ngày càng phát triển... Diễn viên NSƯT Phạm Cường trong vai Tuệ NSƯT Trần Nhượng trong vai Viện NSƯT Minh Hòa trong vai Hằng NSƯT Tạ Minh Thảo trong vai Hùng NSƯT Lệ Thu trong vai Cầm NSƯT Tiến Mộc trong vai Ông Sính NSƯT Thanh Hiền trong vai Bà Sính NSƯT Minh Hằng trong vai Lý Đức Khuê trong vai Chung Vi Cầm trong vai Hương Bình Văn Anh trong vai Tuấn Thanh Hoa trong vai Kim Ngọc Quỳnh trong vai Tản Vân Anh trong vai Trâm Thùy Hương trong vai Thu Hồng Sơn trong vai Thanh Trần Thụ trong vai Tuyến NSƯT Thế Bình trong vai Thạch Hương Dung trong vai Bà Nguyệt Phú Thăng trong vai Cường Thanh Nhàn trong vai Hương Lan Thanh Duyên trong vai Duyên Anh Thái trong vai Cụ Trần Phùng Tiến Minh trong vai Lai Linh Huệ trong vai Hồng Phương Hạnh trong vai Bà Huệ Hoàng Yến trong vai Loan Sĩ Toàn trong vai Hàm Cùng một số diễn viên khác.... Ca khúc trong phim Bài hát trong phim là ca khúc "Dòng đời" do Tiến Minh sáng tác và thể hiện. Sau khi ra mắt, ca khúc đã nhanh chóng nhận được nhiều sự chú ý trên các diễn đàn mạng âm nhạc với lượt nghe cao chỉ sau hơn 10 ngày phim được phát sóng. Sản xuất Phim được quay chủ yếu tại tỉnh Bắc Ninh. Đạo diễn Bùi Huy Thuần cho biết do kinh phí làm phim hạn hẹp, không có trường quay nên nhiều cảnh quay phải nhờ bối cảnh của địa phương. Theo biên kịch Đình Kính, nhân vật vị chủ tịch không được lấy từ bất cứ khuôn mẫu nào mà do ông tiếp xúc với các chủ tịch từ Bắc vào Nam để lấy những đặc điểm về xây dựng cho nhân vật của mình. Giải thưởng Xem thêm Bí thư Tỉnh ủy (phim truyền hình Việt Nam) Tham khảo Liên kết ngoài Chủ tịch tỉnh trên WorldCat Phim thập niên 2010 Phim truyền hình Việt Nam ra mắt năm 2011 Chương trình truyền hình nhiều tập của VFC Phim truyền hình Việt Nam phát sóng trên kênh VTV1
wiki
Kadina là một thị trấn trên bán đảo Yorke của bang Nam Úc, cách thủ phủ Adelaide 144 km về phía bắc-tây bắc. Kadina là điểm dân cư lớn nhất bán đảo, là một trong ba thị trấn tạo nên Tam giác Đồng nổi danh với lịch sử khai mỏ đồng. Ba thị trấn được mệnh danh là "Tiểu Cornwall" do số người nhập cư đông đảo từ Cornwall đến làm mỏ vào cuối thế kỷ XIX. Quanh Kadina là khu vực nông nghiệp quan trọng trong vùng, trồng đại mạch, lúa mì, rau đậu, cải dầu, đậu gà và đậu Hà Lan. Dù từng là thị trấn mỏ, nay hoạt động công nghiệp chính ở Kadina là làm nông. Mô tả Kadina cách Moonta về phía đông bắc và cách Wallaroo về phía đông. Kadina gồm sáu 6 phân khu, mỗi khu trước đây là một xóm hay ấp. Chúng là: Jericho, Jerusalem, Matta Flat, New Town và Wallaroo Mines cùng khu lõi tên Kadina. Kadina East từng là một khu nằm cạnh trung tâm Kadina, nhưng sau đó được hợp nhất vào Kadina. Lịch sử Người bản địa Người Narungga là nhóm thổ dân Úc cư ngụ trên vùng đất ngày nay gọi là bán đảo Yorke. Cái tên "Kadina" có lẽ bắt nguồn từ Kadiyinya, một từ tiếng Narungga nghĩa là 'đồng thằn lằn'. Người châu Âu Người ta tìm ra đồng tại Wallaroo Mines năm 1859; vùng đất phía đông bắc khu đó được quy hoạch năm 1861 để làm chỗ ở cho thợ mỏ. Rất nhiều đồng được tìm thấy sau đó, trong đó nhiều hơn cả là trong mỏ Matta và mỏ Doora. Những mỏ đồng này cuốn hút những thợ mỏ gốc Cornwall đến Kadina. Việc khai mỏ ở Kadina dứt hẳn vào năm 1938. Tuyến đường sắt Balaklava-Moonta ngừng hoạt động năm 1989. Hình ảnh Chú thích Khu dân cư ở Nam Úc
wiki
Ban Kinh tế Trung ương là cơ quan tham mưu, giúp việc của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, trực tiếp và thường xuyên là Bộ Chính trị, Ban Bí thư trong việc định hướng xây dựng và hoàn thiện thể chế kinh tế; hoạch định đường lối, chủ trương, biện pháp lớn, quan trọng về kinh tế - xã hội. Theo tinh thần Nghị quyết Trung ương 6 Khóa XI thì Ban Kinh tế Trung ương được thành lập trở lại theo Quyết định số 160/QĐ-TW ngày 28 tháng 12 năm 2012. Trước đó Ban Kinh tế Trung ương được hợp nhất về Văn phòng Trung ương Đảng từ tháng 5 năm 2007. Lãnh đạo Ban khóa XIII Trưởng ban Trần Tuấn Anh - Ủy viên Bộ Chính trị Phó Trưởng ban Nguyễn Duy Hưng, Bí thư Đảng ủy cơ quan Nguyễn Hồng Sơn, Phó Bí thư Đảng ủy cơ quan Nguyễn Đức Hiển, Phó Bí thư Đảng ủy cơ quan Cơ cấu tổ chức (Theo Điều 3, Quyết định số 166-QĐ/TW ngày 18 tháng 12 năm 2018 của Bộ Chính trị) Văn phòng Ban Vụ Tổ chức - Cán bộ Vụ Kinh tế tổng hợp Vụ Công nghiệp Vụ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Vụ Xã hội Vụ Kinh tế vùng và địa phương Vụ Kinh tế quốc tế và hội nhập Trung tâm Thông tin, phân tích và dự báo kinh tế Chức năng nhiệm vụ Chủ trì hoặc tham gia nghiên cứu, tham mưu, đề xuất xây dựng đường lối, chủ trương, nghị quyết đại hội, các nghị quyết, chỉ thị, quyết định về lĩnh vực kinh tế - xã hội của Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư. Chủ trì hoặc phối hợp với các cơ quan có liên quan nghiên cứu, đề xuất các cơ chế, chính sách lớn về kinh tế - xã hội, phát triển lực lượng sản xuất và hoàn thiện quan hệ sản xuất, về các vấn đề xã hội gắn với kinh tế theo phân công của Bộ Chính trị, Ban Bí thư. Tham gia ý kiến với các ban cán sự đảng, đảng đoàn, đảng ủy trực thuộc Trung ương và các cơ quan có liên quan về các đề án, dự án lớn thuộc lĩnh vực kinh tế - xã hội. Thẩm định các đề án về kinh tế - xã hội trước khi trình Bộ Chính trị, Ban Bí thư. Hướng dẫn và kiểm tra, giám sát việc thực hiện đường lối, chủ trương, chính sách về kinh tế - xã hội của Đảng đối với các tỉnh ủy, thành ủy, các ban đảng, ban cán sự đảng, đảng đoàn, đảng ủy trực thuộc Trung ương; chủ trì hoặc tham gia sơ kết, tổng kết việc thực hiện các nghị quyết, chỉ thị, quyết định,…, của Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư về kinh tế - xã hội. Giúp Bộ Chính trị, Ban Bí thư nắm tình hình, kiểm tra, giám sát việc thực hiện nghị quyết, chủ trương của Đảng về đổi mới mô hình tăng trưởng, cơ cấu lại nền kinh tế, sắp xếp, đổi mới, tái cấu trúc các tập đoàn kinh tế và tổng công ty nhà nước, hệ thống ngân hàng thương mại và các tổ chức tài chính, đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa, phát triển nhanh, bền vững theo chương trình, kế hoạch và sự phân công của Bộ Chính trị, Ban Bí thư. Tham gia ý kiến với các cơ quan có thẩm quyền trong việc bổ nhiệm, khen thưởng, kỷ luật đối với cán bộ thuộc diện Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý thuộc khối kinh tế - xã hội theo phân công, phân cấp. Thực hiện một số nhiệm vụ khác do Bộ Chính trị, Ban Bí thư giao. Trưởng Ban Kinh tế Trung ương qua các thời kỳ Tham khảo Liên kết ngoài Webiste chính thức của Ban Kinh tế Trung ương Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam
wiki
Tăm là một thanh nhỏ làm bằng gỗ, nhựa, tre, kim loại, xương hoặc chất khác. Tăm được sử dụng để loại bỏ các vật bám trên răng, thường là sau bữa ăn. Tăm thường có một hoặc hai đầu nhọn để có thể đưa vào giữa các răng. Tăm cũng có thể được sử dụng để đưa một số loại thức ăn lên miệng. Ở Việt Nam, tăm thường được làm bằng tre còn ở Mỹ, tăm thường làm bằng gỗ từ cây phong Lịch sử Tăm đã được biết đến từ những thời kỳ đầu của người hiện đại. Trong những hộp sọ của người Neanderthal, cũng như người Homo sapien, đã có những dấu hiệu rõ ràng về việc răng đã được xỉa với một dụng cụ. Tăm là dụng cụ lâu đời nhất để làm sạch răng. Tăm được biết đến trong tất cả các nền văn hóa. Trước khi bàn chải đánh răng được phát minh, răng đã từng được làm sạch bằng các dụng cụ nha khoa bằng gỗ cứng và mềm. Tăm bằng đồng đã được tìm thấy trong các ngôi mộ thời tiền sử ở miền Bắc Ý, và tại các dãy núi Đông Alps. Tăm cũng được biết đến ở Lưỡng Hà. Có rất nhiều chiếc tăm được làm một cách tinh tế và mang tính nghệ thuật như là tăm bằng bạc ở thời cổ, hay được làm từ gỗ ma tít bởi những người La Mã. Trong thế kỷ 17, tăm là đồ vật cao cấp tương tự như các đồ trang sức. Chúng được làm từ các kim loại quý và đá đắt tiền. Thường là đã được cách điệu và tráng men nghệ thuật. Máy sản xuất tăm đầu tiên đã được Alessandro Franco phát triển vào năm 1869. Một chiếc máy khác đã được cấp bằng sáng chế vào năm 1872, đó là cỗ máy của Silas Noble và JP Cooley. Ngày nay chỉ nha khoa và bàn chải đánh răng dần thay thế tăm như là các phương tiện vệ sinh răng miệng, nhất là ở các nước phát triển, do dùng tăm có thể tạo khe hở giữa các răng hay viêm chân răng. Xem thêm Tăm bông Chú thích Đọc thêm Liên kết ngoài Video - Tăm được sản xuất như thế nào] Thiết bị nha khoa
wiki
Hồ Ngọc Nhường (sinh ngày 27 tháng 12 năm 1922) là chính khách Việt Nam, Bộ trưởng Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ, Chủ tịch Ủy ban nhân dân Tỉnh Khánh Hòa Hồ Ngọc Nhường sinh ngày 27 tháng 12 năm 1922, quê quán xã Lương Sơn, thành phố Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa. Sau năm 1954 ông tập kết ra bắc, hoạt động trong lĩnh vực quản lý giáo dục, làm Hiệu phó Trường Đại học kinh tế quốc dân (1959), Hiệu trưởng Trường Đại học kinh tế quốc dân (1963 – 1968), Vụ trưởng Vụ Đại học THCN Ban Khoa giáo Trung ương. Sau năm 1975 ông chuyển về quê công tác, đảm nhận chức vụ Phó Chủ tịch, Chủ tịch UBND tỉnh Phú Khánh kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch tỉnh. Năm 1983 ông đã ra thăm quần đảo Trường Sa lúc đó thuộc địa phận tỉnh Phú Khánh đặt mốc chủ quyền của Nhà nước Việt Nam tại đây. Năm 1981 ông được bầu làm Ủy viên Ủy ban Kinh tế và Ngân sách của Quốc hội. Năm 1983 ông được bổ nhiệm làm Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhà nước, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Hội đồng Bộ trưởng (4/1987). Sau đó ông quay lại chức vụ Chủ tịch UBND tỉnh Khánh Hòa (1990 – 1993). Ông được Nhà nước tặng thưởng Huân chương Độc lập hạng Ba năm 2012. Tham khảo Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Khánh Hòa Huân chương Độc lập hạng Ba Người Khánh Hòa Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Phú Yên Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Việt Nam
wiki
Konstantin Bernhard von Voigts-Rhetz (16 tháng 7 năm 1809 – 14 tháng 4 năm 1877) là một tướng lĩnh quân sự của Phổ. Ông đã tham gia trong cuộc Chiến tranh Áo-Phổ năm 1866, với tư cách là Tham mưu trưởng của Tập đoàn quân số 1 của Phổ,, và về sau ông phục vụ tích cực cho quân đội Phổ trong cuộc Chiến tranh Pháp-Đức (1870 – 1871), trong đó ông đã góp phần đến chiến thắng của các lực lượng Đức tại trận Mars-la-Tour đẫm máu vào tháng 8 năm 1870 và trận Le Mans vào tháng 1 năm 1871. Cuộc đời binh nghiệp Voigts-Rhetz đã gia nhập Trung đoàn Bộ binh số 9 của Phổ vào năm 1827 và được phong cấp sĩ quan vào năm 1829. Từ năm 1833 cho đến năm 1835, Voigts-Rhetz đã tham dự trong Viện Hàn lâm Quân sự Phổ. Vào năm 1837, ông tham gia trong Cục Đo đạc bản đồ. Ông đã gia nhập Bộ Tổng tham mưu Phổ năm 1839, được thăng cấp Đại úy năm 1841 và trở thành Thiếu úy năm 1847. Voigts-Rhetz đã tham gia trong bộ tham mưu của Quân đoàn V vào năm 1847. Khi các cuộc cách mạng bùng nổ vào năm 1848, ông đã tham gia trấn áp cuộc nổi dậy tại Posen. Sau khi cuộc nổi dậy bị dập tắt, Voigts-Rhetz đã bị lôi cuốn vào một cuộc tranh cãi với ủy viên của hoàng gia tại Posen, Tướng Karl Wilhelm von Willisen. Cả Voigts-Rhetz và Willisen đều dùng báo chí để biện minh cho các hành động của mình. Vào năm 1852, Voigts-Rhetz đã trở thành tham mưu trưởng của Quân đoàn V. Sau khi được thăng hàm Đại tá vào năm 1855, ông được giao quyền chỉ huy Lữ đoàn Bộ binh số 6 vào năm 1858, với cấp bậc Thiếu tướng. Đến năm 1859, ông trở thành một giám đốc trong Bộ Chiến tranh Phổ. Năm 1866, ông được cử làm chỉ huy của các pháo đài của Liên minh Đức tại Luxembourg. Năm 1863, ông được thăng cấp Trung tướng và giao quyền chỉ huy Sư đoàn Bộ binh số 7. Năm 1864, ông trở thành tổng tư lệnh của lực lượng trú phòng tại Frankfurt am Main. Trong cuộc Chiến tranh Áo-Phổ năm 1866, Voigts-Rhetz đã phục vụ với tư cách là tham mưu trưởng của Tập đoàn quân số 1, dưới quyền chỉ huy của Hoàng thân Friedrich Karl của Phổ. Trên cương vị này, ông đã đóng góp đến những chiến thắng của quân đội Phổ tại trận Münchengrätz, Gitschin và Sadowa. Sau khi cuộc chiến tranh kết thúc, ông được bổ nhiệm làm Thống đốc tỉnh Hanover và là tư lệnh của Quân đoàn X mới được thành lập. Trong cuộc Chiến tranh Pháp-Đức (1870 – 1871), Quân đoàn X dưới quyền Voigts-Rhetz thuộc về Tập đoàn quân số 2, cũng dưới quyền chỉ huy của Friedrich Karl. Mặc dù đã 61 tuổi và phải lăn lộn ngoài sa trường, Voigts-Rhetz vẫn có được sự năng động của một người trẻ hơn rất nhiều trong trận Mars-la-Tour vào ngày 16 tháng 8 năm 1870 – cuộc tấn công khốc liệt của Quân đoàn III dưới quyền tướng Konstantin von Alvensleben nhằm vào các lực lượng lớn của Pháp, quân của Voigts-Rhetz đã tiếp viện cho Alvensleben. Khi bộ binh của sư đoàn Grenier của Pháp thắng thế, Voigts-Rhetz đã phái các trung đoàn Long kỵ binh Cận vệ số 1 và 2 mở một cuộc tấn công dữ dội để trì hoãn bước tiến của đối phương. Mặc dù cuộc xung phong bị đẩy lùi, quân kỵ binh Đức đã trở về an toàn và nhờ cuộc xung phong này họ đã đập tan mọi ý định tấn công từ Mars-la-Tour của quân Pháp. Đến tối, trận đánh kết thúc với sự rút lui của quân Pháp. Voigts-Rhetz cũng tham gia trong trận Gravelotte và sau trận chiến này, Quân đoàn X là một phần của các lực lượng vây hãm Metz. Sau khi Metz thất thủ, Voigtz-Rhetz và Quân đoàn V của ông đã được gửi đến sông Loire. Vào ngày 24 tháng 11 năm 1870, hai lữ đoàn thuộc Quân đoàn X của ông đã đánh bại một đợt tấn công của Tập đoàn quân Loire của nền Cộng hòa Pháp non trẻ trong trận Ladon và Mézières. Trong trận Beaune-la-Rolande vào ngày 28 tháng 11 năm 1870, quân đoàn của ông với bất lợi lớn về quân số đã đánh trả cuộc tấn công của Tập đoàn quân Loire cho đến đêm, khi viện binh của Quân đoàn III – những người bạn chiến đấu cũ của Quân đoàn X tại Mars-la-Tour – đến tiếp viện, và cuối cùng buộc quân Pháp phải rút lui với thiệt hại nặng nề. Trong trận Le Mans vào ngày 11 tháng 1 năm 1871, các lực lượng dưới quyền ông đã thực hiện đợt tấn công quyết định trong nửa đêm, với các lữ đoàn được phân thành các đội hình hàng dọc bao gồm đại đội, nhằm vào cao nguyên được tướng Pháp Antoine Chanzy phòng ngự rắn rỏi. May mắn cho Voigts-Rhetz, cuộc tấn công liều lĩnh của Quân đoàn X đã nhằm vào các lực lượng yếu nhất của Chanzy. Quân Đức đánh bất ngờ một trung đoàn Garde Mobile, gây hỗn loạn trên khắp vị trí phòng ngự của quân Pháp. Trước sức tấn công vũ bão của người Đức trong đêm, Chanzy không thể nào chống nổi. Đợt tấn công thắng lợi của Voigts-Rhetz cũng cho thấy rằng bộ binh Đức không hề sợ một chiến ngại vật nào. Sau khi cuộc chiến tranh kết thúc, ông vẫn chỉ huy Quân đoàn của mình cho đến khi về hưu vào năm 1873 do vấn đề sức khỏe. Ông được hưởng một khoản lương gồm 150.000 thaler vì những cống hiến của ông đối với quân đội Phổ trong cuộc chiến Chú thích Tham khảo Howard, Michael, The Franco-Prussian War: The German Invasion of France 1870–1871, New York: Routledge, 2001. ISBN 0-415-26671-8. Wawro, Geoffrey, The Franco-Prussian War: The German Conquest of France in 1870-1871, Cambridge University Press, 2005, ISBN 978-0-521-61743-7 Wawro, Geoffrey, The Austro-Prussian War: Austria's War with Prussia and Italy in 1866, Cambridge University Press, 1997, ISBN 978-0-521-62951-5 Sinh năm 1809 Mất năm 1877 Người Seesen Quân nhân Đức trong Chiến tranh Pháp–Phổ Nhân vật trong Chiến tranh Áo-Phổ Tướng Phổ Người nhận Pour le Mérite
wiki
Lợn Kunekune (phát âm tiếng Anh: /ˈkuːnɪkuːnɪ/, hay /ˈkuːnɛkuːnɛ/) là một giống lợn cỡ nhỏ có nguồn gốc từ New Zealand. Giống lợn Kunekune có lớp lông với một cơ thể liền khối béo tròn, và có thể mang một cái nọng (hoặc piri piri) treo từ hàm dưới của chúng. Màu lông của chúng rất đa dạng phong phú, từ màu đen và trắng, đến màu gừng, kem, vàng-tip, đen, nâu và tam thể. Chúng có một tính khí dễ mến, thân thiện, và hiện nay thường được giữ như vật cưng. Lịch sử Giống lợn này được cho là có nguồn gốc từ một giống lợn nội địa châu Á được đưa vào nuôi ở New Zealand vào đầu thế kỷ 19 bởi những người săn cá voi hoặc cá sấu. Chúng khác biệt rõ rệt với những con lợn hoang có nguồn gốc Châu Âu được biết đến ở New Zealand như là "Bếp Trưởng". Người Māori bản địa ở New Zealand đã gọi chúng là Kunekune, từ kunekune có nghĩa là "béo và tròn" trong tiếng Māori. Vào những năm 1980, chỉ có khoảng 50 con lợn giống Kunekune thuần chủng vẫn còn tồn tại. Michael Willis và John Simister, chủ sở hữu các công viên động vật hoang dã, đã bắt đầu một chương trình khôi phục giống lợn này, và điều đó đã khuyến khích các nỗ lực phục hồi khác. Đến năm 2010, giống lợn này không còn phải đối mặt với sự tuyệt chủng, với các Hiệp hội giống ở cả New Zealand và Anh Quốc. Năm 1993, có hai con lợn giống đã được nhập khẩu từ Anh vào Hoa Kỳ. Đặc điểm Các con lợn Kunekune được phủ trong lớp lông tóc có thể được dài hoặc ngắn, và thẳng hoặc xoăn. Màu lông của chúng bao gồm màu đen, nâu, gừng, vàng, kem, và các hỗn hợp đốm. Nó có mõm vừa và nhỏ, có màu đen và có tai nhọn. Nó có một thân thể ngắn ngủn, tròn có chân ngắn và có thể có hai dái tai (được gọi là piri piri) dưới cằm của nó. Lợn Kunekune cao khoảng 60 cm (24 in). Một số con Lợn Kunekune trưởng thành có thể nặng từ 60 đến 200 kg. Môi trường sống tự nhiên của Lợn Kunekune là rừng cây và đồng cỏ. Chúng phát triển mạnh ở ngoài trời; tốt nhất là nên có một hàng rào có kích thước ít nhất 2 m, tùy thuộc vào số con lợn. Lợn Kunekune rất dễ quản lý, vì chúng có khả năng sống trên cỏ ít hơn. Chúng là con lợn chăn gia súc duy nhất thật sự, và có thể được duy trì bằng việc từ mình kiếm ăn cỏ một mình mà không cần cho ăn bổ sung. Một mẫu cỏ có thể nuôi được đến năm con lợn kunekune. Lợn đực Kunekune trở nên to béo từ 6 đến 7 tháng, trong khi lợn nái có thể mang thai sau 5 tháng. Tuy nhiên, lợn thường không được ở chung với lợn đực cho đến khi chúng được một năm tuổi. Lợn nái là những bà mẹ khéo, và lứa đẻ trung bình của chúng khoảng bảy con lợn. Tham khảo The New Zealand Kunekune Association. ""Miniature" kunekune pigs". The New Zealand Kunekune Association. Truy cập 2015-08-07. The New Zealand Kunekune Breeders' Association The Dutch Kunekune Breeders Association The British Kunekune Pig Society The American KuneKune Pig Registry The American KuneKune Pig Society DNA studies Dutch Breeder of Kunekune Pigs De Zwijnenborgh in Lattrop Giống lợn Động vật có vú New Zealand
wiki
Cáo túi đuôi chổi (Trichosurus vulpecula) là một loài động vật có vú trong họ Phalangeridae, bộ Hai răng cửa. Loài này được Kerr mô tả năm 1792. Loài này là một loài thú có túi ăn đêm, sinh sống vừa trên cây vừa dưới đất, là loài bản địa Úc và là loài lớn thứ hai trong số các loài Phalangeriformes. Chúng chủ yếu ăn lá cây, nhưng đã được biết là ăn động vật có vú nhỏ như chuột. Trong hầu hết các môi trường sống ở Úc, lá bạch đàn là một phần quan trọng trong chế độ ăn nhưng hiếm khi là món duy nhất ăn được. Đuôi là có thể được chúng sử dụng để quấn vào cây và trọc lông ở mặt dưới của nó. Có bốn biến thể màu: xám bạc, nâu, đen vàng. Đây là loài thú có túi thường thấy nhất đối với cư dân thành phố, vì đây là một trong số ít loài phát triển mạnh ở các thành phố cũng như một loạt các môi trường tự nhiên và biến đổi con người. Xung quanh nơi sinh sống con người, loài thú này thường hiện diện và lục lọi cây ăn quả, vườn rau và đột kích nhà bếp. Loài này đã được du nhập đến New Zealand vào những năm 1850 để thành lập ngành công nghiệp lông thú, nhưng ở vùng khí hậu cận nhiệt đới ôn hòa của New Zealand, và với rất ít động vật săn mồi tự nhiên, chúng đã phát triển đến mức nó trở thành một loài gây hại bảo tồn và nông nghiệp. Hình ảnh Chú thích Tham khảo V Động vật được mô tả năm 1792 Loài động vật có vú xâm hại Động vật có vú New Zealand
wiki
Chi Quao núi (danh pháp khoa học: Stereospermum) là một chi trong họ Chùm ớt (Bignoniaceae), chứa khoảng 15 loài cây thân gỗ. Cây thân gỗ lá sớm rụng. Lá kép lông chim lẻ, mọc đối; các lá chét nguyên, hình elip hay elip-mũi mác, nhọn đỉnh. Cụm hoa dạng xim-chùy, mọc ở đầu cành. Lá đài hình chuông, 5-răng, đôi khi không đều. Các thùy tràng hoa gần đều, thuôn tròn hay bị xé rách, ống tràng nhỏ, màu vàng hay đỏ nhạt. Nhị 4, hai đôi nhị so le, không thò ra; các bao phấn trệch đi. Đĩa mật giống miếng nệm. Bầu nhụy không cuống; nhiều lá noãn, mọc thành một hay vài hàng. Quả nang mọc thành chùm, nứt ngang qua lưng của mỗi ngăn, hình trụ hơi thon, mảnh dẻ, 4-góc; vách ngăn dạng gỗ hình trụ hơi thon. Hạt nằm trong các vách ngăn, có cánh dạng màng trong suốt ở hai đầu. Phân loại Khoảng 15 loài sinh sống trong khu vực nhiệt đới của châu Á, châu Phi. Tại Việt Nam trong các tài liệu khác nhau có ghi nhận sự tồn tại của các loài như S. neuranthum, S. fimbriatum, S. annamense, S. chelonoides, S. tetragonum, S.mekongense? Stereospermum acuminatissimum Stereospermum angustifolium? Stereospermum annamense: Quao xanh, quao Trung Bộ Stereospermum arcuatum Stereospermum arguezona Stereospermum arnoldianum Stereospermum banaibanai Stereospermum boivinii Stereospermum bracteosum Stereospermum caudatum Stereospermum chelonoides: Ké, quao núi Stereospermum cinereo-viride Stereospermum colais: Quao núi Stereospermum crenulatum Stereospermum cylindricum: Quao vàng Stereospermum dentatum Stereospermum euphorioides Stereospermum filiforme Stereospermum fimbriatum: Quao xẻ tua, quao tràng xẻ Stereospermum ghorta Stereospermum glandulosum Stereospermum grandiflorum Stereospermum harmsianum Stereospermum hasskarlii Stereospermum hildebrandtii Stereospermum hypostictum Stereospermum integrifolium Stereospermum katangense Stereospermum kunthianum Stereospermum leonense Stereospermum longiflorum Stereospermum mekongense: Quao tràng xẻ Stereospermum nematocarpum Stereospermum neuranthum: Quao núi, ké núi, quao núi quả bốn cạnh Stereospermum personatum Stereospermum pinnatum Stereospermum quadripinnatum Stereospermum rhoifolium Stereospermum seemannii Stereospermum senegalense Stereospermum serrulatum: Quao răng, quao lá răng Stereospermum sinicum: Boọc bịp hoa trắng, rọc rạch Stereospermum strigillosum Stereospermum suaveolens Stereospermum tetragonum: Ké góc bốn Stereospermum tomentosum Stereospermum undatum Stereospermum variabile Stereospermum verdickii Stereospermum wallichii Stereospermum xylocarpum Stereospermum zylocarpum Hình ảnh Chú thích Tham khảo Chi Quao tại Quần thực vật Trung Hoa
wiki
LATAM Airlines Group, hoặc LATAM, là một tập đoàn hàng không Mỹ Latin được thành lập theo pháp luật Chile với trụ sở chính tại Santiago, khu vực trung tâm Santiago, Chile. Tập đoàn này có trụ sở ở Pudahuel, Santiago, và ở São Paulo, Brazil, với các chi nhánh ở Argentina, Colombia, Ecuador, Paraguay và Peru. LATAM Airlines Group là kết quả của việc sáp nhập giữa LAN Airlines và TAM Airlines diễn ra vào năm 2012. Hai hãng hàng không bay với màu sơn máy bay và giấy đăng ký riêng, một chính sách được tiếp tục trong ngắn hạn, nhưng kì vọng hiệp lực đáng kể từ việc sáp nhập các hoạt động của hai hàn. Enrique Cueto, cựu Giám đốc điều hành của LAN, là Giám đốc điều hành của LATAM; Mauricio Rolim Amaro, trước đây là phó chủ tịch của TAM, là chủ tịch hội đồng quản trị. Các hãng hàng không đã ký một thỏa thuận không ràng buộc ngày 13 tháng 8 năm 2010, một thỏa thuận ràng buộc vào ngày 19 tháng 1 năm 2011, và các hoàn tất thủ tục giấy tờ sáp nhập vào ngày 22 tháng 6 năm 2012, với việc các cổ đông TAM đồng ý với được sáp nhập vào LAN. Cổ đông Các hãng hàng không con Chú thích Hãng hàng không Chile Hãng hàng không Brasil Công ty niêm yết tại Thị trường Chứng khoán New York
wiki
Bài làm Em sinh ra và lớn lên ở một vùng quê yên bình, nơi không có nhiều ngôi nhà cao tầng nhưng nổi bật với rất nhiều ngôi nhà mái ngói đỏ tươi. Ngôi nhà của em cũng vậy, nhỏ nhắn, đơn xơ nhưng đã cho em bao kỷ niệm. Ngôi nhà của em có 1 tầng, được sơn màu xanh nhạt. Nhà em được lợp mái ngói rất mát mẻ. Mỗi năm vào mùa mưa, bố thường hấng nước mưa từ mái ngói vào bể nước để cả nhà dùng. Bước vào nhà là phòng khách có bộ ghế gỗ màu mận chín do chính tay bác thợ mộc hàng xóm đóng. Trên chiếc bàn gỗ hình vuông là bộ ấm pha trà hàng ngày ông nội em vẫn thường ngồi uống. Một góc của phòng được kê tủ nhỏ với chiếc tivi màu bố mua năm ngoái. Phòng khách là nơi cả gia đình em quây quần hàng ngày, cùng nói cười vui vẻ sau mỗi bữa cơm.
vanhoc
Chiếc nhẫn của công chúa Anna () là một phim giả tưởng do Maria Kaniewska đạo diễn, xuất bản ngày 2 tháng 4 năm 1971 tại Warszawa. Nội dung Mùa hè thập niên 1960, có ba anh em Franek, Andrzej và Jacek dạo chơi gần phế tích một lâu đài Teuton, nơi đang diễn ra các hoạt động khảo cổ. Bỗng dưng chiếc xe hơi của họ bị kẹt trong ngục thất của di tích và dẫn ngược họ quay về thời điểm 1406. Những người trung đại thấy kẻ lạ mặt, bèn xông xáo tấn công và đuổi bắt bằng được. Tại triều đình Janusz Mazowiecki, những hiện vật tương lai như xe hơi và điện thoại đã khơi dậy bao thán phục và hoài nghi. Kĩ thuật Phim được quay chủ yếu tại khu di tích lâu đài Lidzbark Warmiński năm 1970<. Sản xuất Thiết kế: Wojciech Krysztofiak Phối trí: Leonard Mokicz Phục trang: Magdalena Biernawska-Teslawska, Jacek Bigoszewski Trang điểm: Maria Lasnowska, Jadwiga Swietoslawska Hòa âm: Józef Nosowicz, Stanislaw Piotrowski, Bogdan Wizner, Konrad Bryzek Diễn xuất Jerzy Matałowski − Franek Wiesława Kwaśniewska − księżna Anna Danuta / archeolog Krzysztof Stroiński − Andrzej Piotr Sot − Jacek Andrzej Szalawski − książę Janusz / archeolog Bogusz Bilewski - rycerz Hlawa Jerzy Braszka − Walek Emir Buczacki − komtur krzyżacki Tadeusz Kosudarski − Krzyżak Kazimierz Fabisiak − Kalep Bolesław Płotnicki − kapelan na dworze księcia Janusza Włodzimierz Nowak − Karol Michał Szewczyk − pachołek krzyżacki Jerzy Block − jeniec krzyżacki Stanisław Milski − Krzyżak Izabella Dziarska − Grażyna, dwórka księżnej Anny / archeolog Maryśka Tadeusz Schmidt − rycerz Powała Cezary Julski − ochmistrz krzyżacki Kazimierz Wichniarz − kucharz na dworze księcia Janusza Jan Kociniak − pachołek krzyżacki Bogdan Niewinowski Zofia Perczyńska Xem thêm Thập tự quân kị sĩ Công chúa Arabela Tham khảo Liên kết ngoài Thông tin tại FilmWeb.PL Thông tin tại FilmPolski Phim năm 1970 Phim Ba Lan Phim giả tưởng Ba Lan Phim thiếu nhi Ba Lan Phim hài Ba Lan
wiki
Businessman, hay The Businessman là một bộ phim điện ảnh tiếng Telugu hình sự của Ấn Độ 2012 do Puri Jagannadh đồng đạo diễn và viết kịch bản. Dựa trên một khái niệm của Ram Gopal Varma và sản xuất bởi R. R. Venkat dưới cái tên R. R. Movie Makers, phim có sự tham gia của Mahesh Babu và Kajal Aggarwal đóng vai chính, trong khi Nassar, Prakash Raj, Sayaji Shinde, Raza Murad và Brahmaji đảm nhận các vai phụ. Mahesh đóng Vijay Surya, một kẻ tàn nhẫn đến Mumbai từ Nam Ấn Độ với tham vọng trở thành một mafia don. Surya đến ngay khi cảnh sát Mumbai tuyên bố kết thúc "Mafia Raj" và anh khởi đầu cuộc hành trình bằng việc giúp đỡ một chính khách địa phương và bắt cóc con gái của Ủy viên thành phố, chỉ vì yêu cô. Cuối cùng anh trở thành nhà lãnh đạo mafia quyền lực nhất Mumbai và tiêu diệt chính trị gia Jai Dev nhằm trừng phạt vì đã lừa dối và sát hại bố mẹ anh. S. Thaman soạn nhạc cho phim và Shyam K. Naidu đảm nhiệm vai trò quay phim. Phim được sản xuất với kinh phí ₹400 triệu và chính thức công chiếu ngày 15 tháng 8 năm 2011 tại Hyderabad. Quá trình quay phim chính bắt đầu ngày 2 tháng 9 năm 2011 và quay tại các địa điểm Hyderabad, Mumbai và Goa. Một vài cảnh quay bài hát được quay tại Bangkok. Quá trình quay kết thúc ngày 10 tháng 12 năm 2011 sau 74 ngày, một trong những khoảng thời gian ngắn nhất mà một bộ phim Telugu từng quay. Công chiếu vào dịp Sankranti ngày 13 tháng 1 năm 2012, phim nhận đánh giá trái chiều từ giới phê bình, nhưng rất thành công về mặt thương mại. Phim thu về hơn 550 triệu và 448 triệu từ quyền chia sẻ phân phối, sau đó trở thành một trong những phim Telugu có doanh thu cao nhất 2012. Phim được đặt cùng tiêu đề theo tiếng Tamil và tiếng Malayalam trong cùng năm và được làm lại theo bản tiếng Bengal mang tên Boss: Born to Rule năm 2013. Diễn viên Vai chính Mahesh Babu vai Vijay Surya Kajal Aggarwal vai Chitra Bhardwaj Prakash Raj vai Jaidev Ghanapuleti Nassar vai Ajay Bhardwaj Sayaji Shinde vai Laalu Raza Murad vai Guru Govind Patel Vai phụ Dharmavarapu Subramanyam vai thư ký của Laalu Subbaraju vai trợ lý của Jai Dev Bharath Reddy vai Thanh tra Bharath Ayesha Shiva vai Ayesha, bạn của Chitra Rajeev Mehta vai Arun Ghokle Brahmaji vai bạn Surya Mahesh Balraj vai Naseer Sanjay Swaroop vai bố Surya Aakashvais Surya nhỏ Bandla Ganesh vai Puliraju Shweta Bhardwaj in the Item number "We Want Bad Boys" Puri Jagannadh vai Tài xế taxi (vai khách mời) Tham khảo Liên kết ngoài Phim năm 2012 Phim tiếng Telugu Phim do Puri Jagannadh đạo diễn Phim găngxtơ Phim Ấn Độ Phim hành động Ấn Độ Phim Masala
wiki
Trần Diễm Yêu Người Xứ Lạ Chương 1 Vương Huy đi dọc trảng các Thùy Vân, bãi sau Vũng Tàu để tận hưởng thú vui nơi biển cả mà lần đầu anh mới đặt chân tới. Trước mặt anh, biển trải rộng tới chân trời hình vòng cung, ở sát bờ thì xanh màu ngọc bích, dịu dàng, xa xa màu tím nhạt như sắc hoa Mi-mô-da Ðà Lạt. Anh bước nhẹ nhàng trên trảng cát để lún. Thỉnh thoảng cơn sóng lại xô bờ, anh cảm thấy nó như muốn nắm chân anh kéo xuống. Ừ, hay là xuống biển tắm cho mát rồi lại tiếp tục đi. Nhưng rồi anh lại nghĩ, thời gian ở Vũng Tàu không nhiều, dừng chân một chỗ lâu lại không được thưởng thức vẻ đẹp ở nhiều nơi khác. Nghĩ thế, anh tiếp tục để dấu chân lại phía sau nhiều hơn, thành đường dài theo mép nước. Ði thêm một đoạn nữa, anh thấy một người con gái đang ngồi trên tảng đá, mắt mơ màng nhìn ra biển. Lạy Chúa, trông cô buồn bã làm sao, cô ngồi bất động để mặc cho gió thổi tung làn tóc. Anh tiến lại gần, môi cô hơi động đậy hình như muốn nói gì nhưng vẫn không nói gì cả. Vương Huy nhìn cô như nhìn vào pho tượng người con gái hóa đá chờ chồng. Nhưng có điều “pho tượng” trước mặt anh có đôi má xanh xao hõm xuống, cặp môi hơi thẫm đen như đang trong cơn sốt. Vương Huy bước thêm vài bước nữa. Cô gái vẻ ngơ ngác, sợ hãi nhìn anh. Vương Huy hướng đôi mắt tò mò về phía cô gái. Chiếc áo bằng nhung đen cộc tay cho vào chiếc quần đen tím làm nổi bật thân hình cân đối của cô. Lạy Chúa, nhìn vào cô mà anh cứ tưởng như nhìn vào một cái xác không hồn nhưng vẫn không che nổi vẻ đẹp kiều diễm. Hình như mình đã gặp cô ta ở đâu? Ðợt sóng như bị thần biển thúc xô bờ đập vào đá, tung bọt trắng xóa làm cô gái rùng mình. Huy bước đến gần hơn. Và chính lúc ấy Vương Huy phát hiện dưới hàng mi cong như vòm nhà thờ rực lên ngọn lửa căm uất. Khi phát hiện thấy Vương Huy nhìn mình quá thô thiển, cô đứng dậy không phải để trốn chạy mà buông ra một câu chửi thật phũ phàng: - Mày cũng là thằng khống nạn! Vương Huy sửng sốt nhìn cô gái định để phân bua điều gì nhầm lẫn chăng, nhưng cô không để ý mà tiếp tục giọng căm uất: - Mày cũng là thằng bợm. Và chính từ “bợm” đã giúp anh nhận ra cô gái đó làm ở “Nhà Hàng Dạ Lan” mà có lần anh đã đến. Trái tim anh như bị thắt lại, đau nhói. Anh không dám nhìn cô gái mà cúi mặt, phân trần: - Tôi là nhà báo nên tối hôm đó đến nhà hàng để tìm hiểu viết bài chứ có phải mua vui qua thể xác đàn bà đâu. Giọng nói chân thành của Vương Huy làm mạch máu trong cơ bắp cô gái có phần thư dãn hơn, song anh vẫn cảm thấy trên môi cô một nụ cười chua chát. Hai người đứng im lặng nhìn nhau như có vẻ hồ nghi điều gì, lại có vẻ như dò tìm thực hư. Sau những giây phút nhìn nhau, hai người đều có cảm giác băn khoăn về điều mình vừa nói. Gió biển vẫn vô tình mang theo hơi nước xộc tới làm cô gái rùng mình. - Trông cô xanh quá. Về đi kẻo cảm lạnh mất. Ðã một tuần nay cô gái sống trong tâm trạng sợ hãi, buồn lo và đơn độc nên nghe thấy câu nói ân cần, chăm sóc âu yếm của Vương Huy, tự nhiên lồng ngực cô phập phồng xúc động. Nhưng thân thể quá yếu mệt sau nhiều ngày mất ăn mất ngủ, cộng thêm hơi lạnh của biển và xúc động đột ngột làm mặt cô tái nhợt, chân khuỵu xuống, ngã vật ra trảng cát. Vương Huy hốt hoảng quỳ sụp xuống bế cô vào lòng đứng lên. Gió biển vẫn vô tình ào tới. Vương Huy cởi áo khoác ngoài quấn ngang người cô gái chạy lên bờ. Ðầu cô gái ngả về phía dưới, tay buông thõng, mặt xanh xao và bất động. Chạy bộ được một đoạn, Vương Huy nhờ một chiếc ôtô chở cô gái đến bệnh viện. Xe dừng lại, Vương Huy bế cô gái chạy thẳng vào phòng cấp cứu. Trần Diễm Yêu Người Xứ Lạ Chương 2 Người nữ bác sĩ trong bộ áo choàng trắng hỏi: - Chị ấy làm sao? Vương Huy vừa thở vừa trả lời: - Cô ấy bị ngất. Bác sĩ trực vừa cầm ống nghe vừa hỏi: - Chị ấy tên gì? Từ đâu đến? Vương Huy tỏ ra lúng túng. Anh mở túi xách lục tìm, chỉ thấy có thỏi son đánh môi, hộp phấn Thái, bút kẻ lông mày, vài chục ngàn, giấy tờ tùy thân không có. Duy nhất trên bề mặt hộp kem thoa mặt có chữ : Tố Quyên. Anh nói trong hơi thở gấp - Dạ. Tố Quyên. Người bác sĩ nghe tim mạch, đo huyết áp. Song bác sĩ trực hôm nay là bác sĩ đa khoa, không phải bác sĩ nội khoa nên chưa dám chắc điều mình vừa nhận định. Bác sĩ tự nghĩ: Có thể nhồi máu nhẹ cơ tim; và cũng có thể là kiệt sức. Bác sĩ ra lệnh cho người y tá đứng gần: - Vô nước biển. Bác sĩ ghi chỉ định này vào bệnh án rồi quay lại phía Vương Huy nói như muốn giải thích: - Cho vô nước biển là để tăng cường hoạt động tim mạch. Vương Huy lấy bao thuốc đưa về phía bác sĩ mời, lo lắng hỏi: - Bác sĩ cho nhập viện chứ? - Người thầy thuốc nào lại nỡ lòng cho bệnh nhân về trong tình trạng hôn mê? Vương Huy đưa mắt nhìn cô gái đang nằm bất động, mắt nhắm nghiền, mặt trắng như màu tường. Anh bước chậm đến giường bệnh, ngồi xuống bên cô gái, đặt tay lên tay cô dường như cũng nghe nhịp tim. Người bác sĩ quay lại nhìn Vương Huy nói: - Một chai nước biển giá bốn mươi lăm ngàn, cộng khám hai chục là sáu mươi lăm ngàn. - Phải thanh toán ngay à, thưa bác sĩ? - Thời buổi chống bao cấp mà! – Bác sĩ lạnh lụng trả lời. “Chẳng lẽ bệnh viện lúc nào cũng chỉ nói đến tiền ư?” – Vương Huy bực tức nghĩ thầm. Chẳng lẽ bệnh nhân đang trong cơn mê mà cũng đòi hỏi trả tiền ngay mới chữa hay sao? Nếu thời buổi chống bao cấp mà ở bệnh viện bác sĩ lại hỏi tiền ngay từ lúc mới đón bệnh nhân thì còn tâm đâu mà điều trị! Vương Huy bực tức về thái độ của người bác sĩ, song anh cố nén lại. Anh mở túi xách của cô gái lấy tiền, song nghĩ sao lại bỏ vào rồi mở túi xách của mình lấy ra một tập tiền, rút mười ba tờ loại năm ngàn đưa cho bác sĩ. - Cám ơn bác sĩ. Mong bác sĩ chữa cho cô ấy lành bệnh. Còn chi phí bao nhiêu tôi xin thanh toán. Người bác sĩ nhìn Vương Huy tỏ vẻ ngạc nhiên: - Anh là... - Người nhà của cô ấy! - Thế thì anh phải chăm sóc cẩn thận, đừng co cô ấy động đậy và theo dõi xem nước biển có xuống đều không. Bác sĩ bật lữa hút thuốc, đi ra. Vương Huy kéo vỏ chăn đắp cho cô gái và nhìn thẳng mặt cô, một cái nhìn sởn gai ốc. Bất giác anh đặt tay lên trán. Trán vẫn ấm. Anh sờ bàn chân. Chân đã bớt lạnh. Anh cúi đầu, hai tay ôm mặt: Gia đình Tố Quyên ở đâu? Ba má làm gì? Tại sao lại chọn nghề bán bia? Vương Huy bỏ tay ra và ngẩng đầu lên. Ôi, một khuôn mặt đẹp tuyệt vời mà anh chưa bao giờ bắt gặp. Anh cứ ngồi lặng im ngắm nhìn cô gái cho tới quá nửa đêm. Rồi anh cầm tay cô gái đặt lên tay trái của mình, tay phải úp lên trên như muốn truyền chút hơi ấm cho cô. Tay phải anh vừa xoa nhẹ lên tay cô gái vừa thỏa thích ngắm nhìn. Khuôn mặt gay gắt và cay độc ban chiều khi mới gặp nhường chỗ cho sự dịu dàng và trầm tư. Mái tóc như bờm ngựa được trải dài theo chiều gối. Vương Huy xòe tay làm lược chải tóc cho đỡ rối. Cô gái mở mắt ngơ ngác. Trời ơi, đôi mắt đẹp lạ thường, sáng trong nhưng chứa ẩn sự nghiêm khắc, in dấu ấn sự đau khổ. Cô gái nhìn Vương Huy và nhận ra anh, người mà ban chiều cô đã nặng lời phỉ báng nay ngẫu nhiên trở thành người che chở cho mình. Cô hết sức lúng túng khi bàn tay mình đang nằm trong tay Vương Huy, có nên co lại không hay cứ để mặc. Vẻ mặt cô gái đỡ mệt, mắt nhìn Vương Huy, bắt đầu dò hỏi : - Ðây là đâu hả anh? - Bệnh viện. Vương Huy nhìn âu yếm: - Bây giờ thì em không đuổi anh nữa chứ? Tự nhiên nước mắt làm ướt đôi tròng mắt cô gái. Vương Huy đặt tay lên chỗ tiêm chích, hỏi : - Có đau không em? Cô gái giọng buồn, nói chậm từng tiếng: - Không đau bằng nỗi đau khác. Vương Huy lấy khăn lau nước mắt, kéo chăn đắp cho cô gái. Cô gái quay đi, nhắm mắt lại. Qua hàng giờ dài vô tận, Vương Huy chỉ im lặng quan sát, lắng nghe cho tới khi cô gái thở sâu và đều. Trần Diễm Yêu Người Xứ Lạ Chương 3 Sáng hôm sau, Vương Huy trở về khách sạn. Anh nặng nhọc gieo mình xuống giường cố gắng nhớ lại buổi gặp người con gái ấy. Mới cách đây một tuần, anh từ Hà Nội vào Sài Gòn công tác. Xưa nay, cái nghề làm báo bắt người ta nay đây mai đó, khi nào cũng vội vàng. Nhận được lệnh của Tổng biên tập, anh đâm vổ ra ga khi tàu Thống Nhất 2 sắp chuyển bánh. Hai ngày hai đêm sau, anh đã có mặt tại Sài Gòn. Ðúng rồi, ngay tối hôm đó bạn đưa anh vào nhà hàng Dạ Lan ngồi hàng giờ bên cô gái ấy. Tối đó, trong ánh điện mờ, anh đang ngỡ ngàng nhìn các ngọn đèn tỏa sáng phủ dày ánh lân tinh lên mặt các cô gái thì cô gái có nước da trắng như ánh trăng thu ấy mặc chiếc áo dài xanh, quần trắng mềm hơn tơ lụa bước đến ngồi bên, tự giới thiệu tên là Tố Quyên. Song ngay lúc đó, anh đã có linh cảm Tố Quyên cười nhưng chứa đựng nỗi u buồn. Cô ấy ca nhưng mang nỗi buồn của con người ở thế giới khác, thế giới của những cô gái ngồi cả buổi có đàn ông xung quanh, nghe những lời ngọt ngào “anh yêu em” mà lòng trống trải, quặn đau. “Ðời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn. Ðời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành”. Ðúng! Chính đó là lời ca của Tố Quyên trong đêm ấy. Từ lúc bước ra khỏi nhà hàng đến khi gặp lại chiều qua trên trảng cát, giọng ca và hình ảnh Tố Quyên vẫn lưu lại, hiện lên cho anh nhớ, ngắm nhìn chứ không phải để ái ân. Chia tay Tố Quyên trong đêm ấy, anh chỉ mang theo linh cảm cô đang buồn, chán chường chứ không hề nghĩ có việc lại hệ trọng hơn khiến cô lo âu, tiều tụy đến mức ngã gục bên bờ biển. Giờ đây, Vương Huy nghĩ rằng mình linh cảm đúng. Anh nằm ngửa nhình lên trần nhà, gõ nhịp ngón tay xuống thành giường, lo sợ nghĩ bụng: Chắc có chuyện gì khổ đau, dằn vặt đến Tố Quyên. Anh quyết định trong thời gian ở Vũng Tàu sẽ dành thời gian đến chăm sóc, tìm hiểu xem điều gì dã làm xáo động tâm hồn cô. Nhưng lần nào Tố Quyên cũng chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ nằm im nhìn Huy. Có lần mưa như trút nước, gió biển ào ào gây cho Tố Quyên cảm giác cô đơn, sợ hãi. Cô nói với Vương Huy: - Ðêm nay anh ở lại đây với em, đừng về - Giọng Tố Quyên thều thào, đứt quãng – Mưa bão thế này, em nghe tiếng sóng gió gầm gào cứ tưởng như tiếng người chết trên biển bao đời nay tích tụ lại giờ theo sóng, theo gió từ đáy sâu cuộn lên – Giọt nước mắt tự nhiên đọng trên khóe mắt Tố Quyên – Giá như không có anh thì em cũng đã chết trên biển, đành lấy trảng cát làm mồ, góp hồn vào gió biển đêm nay. Huy chăm chú nghe, nghĩ ngợi nhìn vào đôi mắt như hai hồ nước xanh đã tràn trề nước. Và chính trong đêm mưa gió đó, trong buồng bệnh nơi xa lạ bên bờ biển, Vương Huy và Tố Quyên bỗng đễu muốn trò chuyện, sẵn sàng giãi bày những tâm tư, những kỷ niệm sâu kín của đời mình. Có lẽ, cả hai người đều nghĩ, gặp nhau lần này rồi không biết có gặp nhau nữa không nên để tâm tình một cách cởi mở. Còn Vương Huy, nhìn vào đôi mắt Tố Quyên, nghe giọng nói đứt quãng của cô, anh có linh tính sắp được nghe một câu chuyện gì mà anh đã linh cảm. Anh lấy khăn lau nước mắt cho cô, giọng ân cần: - Ừ, đêm nay anh sẽ ở đây cùng em. Ðừng sợ! Ngoài trời mưa bắt đầu đổ xuống ào ạt như trút nước chẳng khác gì mưa bão ngoài Bắc. Gió gầm rú ngoài biển, bên mái hiên bệnh viện. Tố Quyên và Huy đều không nhìn thấy biển, chỉ nghe thấy tiếng sóng đập vào ghềnh đá. Cả thành phố Vũng Tàu chìm ngập trong bóng đêm và mưa. Tố Quyên nhìn Vương Huy thầm cảm ơn: dẫu sao, đêm nay có anh ở bên, em không cảm thấy cô đơn, đỡ sợ. Cả đêm đó Vương Huy thức cho Tố Quyên ngủ. Gần sáng anh kéo tấm chăn mỏng đắp cho cô rồi nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường. Tất cả các cô tiếp viên làm ở nhà hàng đều sẵn sàng cho các tay đàn ông bước vào ôm hôn, họ đã chai sạn với cái hôn mà họ cho là hôn môi trường thì đêm nay mình hôn cô ta cũng là hôn môi trường, có tội lỗi gì đâu. Vương Huy nghĩ và cúi đầu xuống. Ðôi môi anh dã gần sát môi Tố Quyên, gần đến nỗi hơi thở của cô đã phả nhẹ vào mặt anh, làm mạch máu như xé toang lồng ngực, hừng hực, giần giật khắp toàn cơ thể. Nhưng ngay lúc đó, đôi lông mày cong như hai mái vòm nhà thờ của Tố Quyên động đậy, sắc mặt sầu khổ của cô có điễu gì trắc ẩn rung lên theo nhịp thở, môi như hai cánh sen mấp máy như hỏi Vương Huy: Có phải anh cũng là khách làng chơi không? Ý nghĩ đó như bàn tay ai phía sau nâng đầu anh lên. Anh thở dài đưa tay vén màn. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi nặng hạt. Trần Diễm Yêu Người Xứ Lạ Chương 4 Sau đêm mưa bão, biển lại thanh bình, gió chỉ đùa giỡn với bím tóc như bờm ngựa phía sau Tố Quyên, chỉ nhè nhẹ thoa lên cổ, lên mặt hai người. Họ lặng lẽ đi dọc trảng cát Thùy Vân, chẳng hề nhìn nhau. - Tối qua, em vẫn không nói vì sao em lại bỏ nhà lên đây? Tự nhiên Tố Quyên dừng lại, giọng thì thầm: - Em khó thở quá. Vương Huy kêu lên sợ hãi: - Quay lại đi em! - Không. Em chỉ thấy tim đau nhói. Tố Quyên bước thêm vài bước, giọng lạc hẳn đi: - Em đã ra đi hẳn, đã rời bỏ mọi người. Tố Quyên nói và nhìn ra biển với nỗi buồn khôn tả. Còn Vương Huy thấy chân mình như chùng lại, rụng rời. Anh đã linh cảm thấy điều này khi gặp Tố Quyên ngồi như hóa đá trên trảng cát, nhưng lúc ấy linh cảm chưa rõ rệt, còn bây giờ câu nói của cô như sét đánh bên tai. Anh buồn rầu, lặng lẽ bước. Ðầu óc mung lung, anh nghĩ: Người con gái bỏ cha mẹ, quê hương ra đi thường là con người hư hỏng. Anh quay lại phía Tô Quyên: - Không. Anh không tin! - Ðiều ấy có thật đấy, anh ạ! - Thế em không biết ba má em sẽ đau khổ khi không biết con mình đi lưu lạc nơi đâu hay sao? - Thú thực, em cũng chẳng biết điều gì sẽ xảy đến với ba má... Mà cũng chẳng biết điều gì sẽ đến với em. Hai người vẫn đi dọc trảng cát. Vương Huy không nói nên lời cứ đắn đo, suy nghĩ và bối rối. Anh nghĩ rằng người con gái bỏ nhà ra đi không thể chấp nhận. Con người ta sinh ra phải có cội, có nguồn, phải có quê hương, cha mẹ. Vậy tại sao Tố Quyên lại bỏ nhà ra đi? Nghĩ như thế song anh không có lời khuyên nào sát thực, nói một câu không thích hợp hoàn cảnh của Tố Quyên: - Người ta bảo, con bỏ bá má ra đi là người con bất hiếu. - Anh kết tội em đấy à? – Tố Quyên xúc động kêu lên. - Không. Nhưng... - Sao anh không nói tiếp? Vương Huy Chậm rãi nói: - Anh nghĩ rằng điều ấy không thể được. Em bỏ nhà ra đi là điên rồ, là giết chết bố mẹ, giết cả chính mình. Em có biết thế không? - Em biết. Song việc em bỏ nhà ra đi vượt qua cả ý chí – Giọng Tố Quyên chứa đựng sự khổ đau, tuyệt vọng. Vương Huy nói giọng thiết tha như cầu khẩn: - Nếu vậy thì em nên quay về đi. Em nghĩ xem tội tình gì mà ba má em lại mất em vĩnh viễn? Em có biết không, nếu em bỏ nhà ra đi thì ba má em sẽ điên đầu lên vì những lời dè bỉu, chê bai. Ba má em sẽ xấu hổ, nhục nhã khi có đứa con không nghe lời. Nỗi khổ ấy sẽ giết chết dần ba má. Em nghĩ xem có đúng không? Tố Quyên buông một câu thật thà: - Dạ. Ðúng! - Vậy thì bình tâm lại, quay về đi em! Tố Quyên vẫn lặng lẽ bước, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Vương Huy như trách móc không hiểu nỗi lòng nhức nhối trong cô. Thực ra không có lời giải thích củ anh thì cô cũng đã khổ sở dằn vặt trong quyết định của mình. Chẳng có lời của anh thì con tim bị thương của Tố Quyên cũng đang quằn quại. Bởi bì cô đã phải trải qua bao đớn đau mới đến quyết định này. Và chính quyết định đó, việc làm đó đã dày vò, hành hạ cô đến mức ngồi như hóa đá bên trảng cát. Vì không hiểu nỗi đau của Tố Quyên, Vương Huy cứ tiếp tục những lời khuyên: - Chẳng lẽ anh nói thế mà em vẫn quyết tâm định bỏ nhà ra đi hay sao? Tố Quyên nhìn anh lòng đau tê tái, mỉm cười chua chát: - Em biết trả lời anh thế nào đây? Nhưng hãy nghe anh – Giọng Vương Huy khẩn khoản – Bây giờ em trở về quê vẫn chưa muộn. Anh là một nhà báo, đi nhiều nơi. Anh sẽ về quê thưa chuyện với ba má để em trở về nhà. Em trở về là em thương ba má, không tự giết cuộc đời em. Hãy nghe anh đi, Tố Quyên! - Anh ơi! Xin anh đừng nói nữa – Tố Quyên ngắt lời và trả lời qua nước mắt – Anh Huy! Anh quả là người chân thành, lo toan cuộc sống cho em và gia đình em. Anh quả là con người tốt bụng, nhưng anh chẳng hiểu gì đau khổ của em – Tố Quyên òa lên khóc. Tiếng khóc của cô cứ dồn dập như sóng biển xô bờ. Vừa khóc cô vừa giãi bày – Anh! Anh hãy tin là em thương nhớ ba má, các anh, các chị và cả thằng Ðang con chị Ba nữa. Thiếu em, cả nhà sống sao nổi. Nhưng tất cả đều đã muộn rồi. Ðến bây giờ thì em không thể trở về vì cuộc đời đang cay đắng khống khổ. Trần Diễm Yêu Người Xứ Lạ Chương 5 Nước mắt Tố Quyên càng đầm đìa. Nhưng rồi cô cô nén nỗi buồn đau chủ động chuyển hướng câu chuyện để chạy trốn những câu nói đang làm nhức nhối lòng mình. - Cả tuần nay, ngày nào anh cũng hỏi về cuộc đời em, thế mà em chẳng hỏi han anh được một câu. Thế nào, nghề làm báo của anh thường phải xa nhà, anh có nhớ quê hương, vợ con không? Bài báo tới anh định viết gì? - Nhớ, nhớ nhiều lắm – Giọng Vương Huy cởi mở, sôi nổi – Sau đợt công tác này về, anh sẽ viết bài phóng sự dài về những Tú Bà, Tú Ông kinh doanh thể xác những người con gái. Về cuộc sống của những ả đào ở nhà hàng ôm bia ôm bán thân xác cho các tay đàn ông dâm đãng. - Trời ơi! Anh định tìm hiểu về em để rồi viết về việc em đã làm hay sao? - Tố Quyên chợt kêu lên và run rẩy toàn thân – Nếu mà anh viết về em thì đau khổ hơn cả cái chết. Chết là cái gì đâu. Em sẽ chết ngay bây giờ cũng được. Còn viết về việc em dã làm thì còn tồi tệ hơn mọi nhục hình và giết chết cả ba má em, cả những người thân của em. Ôi, anh thật là con người độc ác – Tiếng Tố Quyên rên rỉ, đau đớn bật lên từ trái tim đang rỉ máu – Anh ơi! Anh có biết không, em bỏ nhà đi lang thang chính là em đang bảo vệ ba má em, thế mà anh đang tâm viết điều này hay sao? Anh quả là con người tàn nhẫn – Giọng Tố Quyên gay gắt, phẫn nộ lại có vẻ van xin, khiến Vương Huy thấy lòng tê tái. Anh quay lại nhìn Tố Quyên thấy mặt cô tái xanh, đôi mắt như bốc lửa, tưởng cô như đang trong cơn mê sảng. Anh nhìn Tố Quyên không chớp dường như tìm ra trong đôi mắt ấy lời giải đáp cho những thắc mắt của mình: Tại sao cô ấy yêu ba má đến thế lại bỏ nhà ra đi? Câu nói ấy như có sức nặng kìm chân Vương Huy lại, có sực nặng ngàn cân đè lên vai làm chân anh lún sâu xuống trảng cát. Còn Tố Quyên, khi thấy Vương Huy không bước, cô cũng dừng chân. Tố Quyên quay lại: - Tại sao anh lại thích viết về đau khổ của người khác? Huy ngẩn người nhìn Tố Quyên. Tại sao lại bảo mình như vậy? Chưa kịp trả lời thì Tố Quyên đã hỏi tiếp: - Có lần nào anh bị đau khổ chưa? Ðùa vui trên khổ đau của người khác, anh cho là trò hấp dẫn đối với anh sao? Tố Quyên dừng nói bước tiếp, trên sắc mặt biểu lộ sự đau khổ, tuyệt vọng. Vương Huy bình tĩnh hỏi: - Chúng ta tiếp tục đi tiếp chứ! - Vâng. Em muốn đi nên em đã bỏ nhà ra đi! Tố Quyên rất nhạy cảm với nỗi đau của mình nên ai nhắc đến nghề uống bia kiếm tiền, cô chạnh lòng và phản ứng mạnh. Còn Vương Huy cho rằng thể xác con gái là một cái gì rất thiêng liêng mà những Tú Ông, Tú Bà không được kinh doanh qua họ. Anh dừng chân nhìn thẳng vào mặt Tố Quyên: - Anh cũng sẽ đi với em đến tận cùng trời, cuối đất. Tố Quyên ngạc nhiên hỏi: - Ðể làm gì hả anh? - Ðể tìm hiểu về công việc, về những sự sa đọa của những người hành nghề bia ôm, của các tay bợm già đến đó để mua vui qua thân xác chị em. Tô Quyên tái mặt thấp giọng: - Thế có bao giờ anh nghĩ người uống bia kiếm tiền đó cũng có một nỗi dau – một nỗi đau của con người bị những tay dâm đãng làm nhục chưa? Có bao giờ anh nghĩ nỗi đau của họ bị xiềng chặt vào ông chủ, bà chủ đến mức buộc phải làm nô lệ trong lầu xanh đó chưa? Anh là một nhà báo đi nhiều, hiểu nhiều, biết xót thương đến thân xác những cô gái đang bán thể xác cho các tay đàn ông dâm đãng, có bao giờ anh nghĩ đến nỗi khổ của họ chưa? Anh có biết không, họ đang run lên cầm cập vì hổ thẹn và ớn nhục trước bọn đàng ông đó, vô vọng trước cuộc sống không công ăn việc làm đấy. Anh có hiểu, họ đã oằn xuống vì hổ thẹn chưa? Ngay như em đây, muốn chạy trốn khỏi quê hương xa ba má, muốn biến thành con chuột để chui xuống lòng đất cho người đời khỏi nhìn thấy, muốn chết đi để khỏi phải chịu đựng sự nhục nhã. Thế mà anh định viết bài về em. Thật là nhẫn tâm quá! Ðằng Ðông, tận cuối đại dương, ánh mặt trời màu hồng xiên ngang sắc biển màu lá mạ in hằn bóng hai người trên trảng cát. Vương Huy lặng thinh, chầm chậm bước dọc theo trảng cát. Suốt một tuần nay anh chưa thấy hết mối liên quan giữa công việc uống bia kiếm tiền và nỗi đau trong Tố Quyên, chưa hiểu được mối liên quan vì sao cô yêu ba má mà lại bỏ nhà ra đi. Bây giờ thì anh bắt đầu cảm nhận đượ một phần nào nội tâm của Tố Quyên, cảm nhận được một phần sự xáo trộn trong tâm hồn cô qua những lời bộc bạch. Anh bắt đầu cảm thấy thông cảm và thương Tố Quyên. Anh quay lại phía cô, giọng phân trần, hối hận: - Anh muốn em hiểu cho rằng điều anh vừa nói chỉ mới là ý định thôi. Anh mắc bệnh nghề nghiệp thích đi, thích hỏi, thích nghe chứ anh có ý định nhục mạ em đâu. Nếu có gì khổ đau mà có thể nói được, em hãy nói cho anh nghe, biế đâu anh lại giúp được em điều gì sao! Trần Diễm Yêu Người Xứ Lạ Chương 6 Tố Quyên và Vương Huy lại bước tiếp dọc trảng cát, hầu như hai người đều không nói. Tố Quyên cảm thấy anh nhà báo mới từ Bắc vào này chẳng phải có ý định viết xấu về mình, thái độ lại chân thành nên cô bắt đầu thấy mến. Cô quay lại: - Hôm nay anh có bận lắm không? - Không. - Vậy thì em muốn xin anh một đặc ân trước lúc anh xa em: Ði dạo cùng em. - Ði đâu? - Bãi Trước, Bãi Sau, đến chùa, trở về bệnh viện… nơi nào cũng được. Vương Huy nhìn xuống mép nước, nơi mà biển đang vuốt ve bờ. Từng lớp sóng dắt tay nhau chạy đến chân anh rồi rút lui để lại những cánh san hô, ốc sò rực rỡ, lung linh đủ màu sắc. Anh ngẩng lên bắt gặp đôi mắt đen của Tố Quyên đang nhìn mình lúng túng. Anh do dự hỏi. - Chắc em có tâm sự gì? Giọng Tố Quyên như trong hơi thở: - Vâng! - Vậy thì chúng mình đi ăn gì cho đỡ đói đã. Sáng nay hai đứa đã ăn gì đâu. Họ vào tiệm ăn. Vương Huy gọi hai tô hủ tiếu. Tố Quyên nói với chủ hàng cho loại mì dai, không bỏ hành. Cô ngồi lặng im cầm đũa, một tay vân vê mép khăn bàn nhìn Vương Huy ăn. Tố Quyên cảm thấy áy náy và hối hận vì đã trót nhận lời vào cửa hàng mà mình mệt quá không ăn được. Ðể phá tan sự im lặng mỗi lúc một nặng nề, cô đành đẩy tô hủ tiếu về phía Vương Huy, gọi cốc dừa xiêm không bỏ đường, tai lắng nghe bài ca du dương trong máy cassette từ gian trong vọng ra: Thương nhau, ta dành cho nhau Anh đưa em ra biển Vũng Tàu Dẫu rằng Bãi Trước, Bãi Sau … Vẫn là nắng, gió xôn xao … Tố Quyên cầm nguyên chiếc thĩa trên tay rồi như nấc nghẹn, sợ hãi điều gì và im lặng. Có lẽ tiếng hát ấy có điều gì làm cô cảm động. Còn Vương Huy cảm nhận lời ca “Nắng gió Vũng Tàu” này với thiết tha, nồng cháy làm sao. Phải chăng đây chỉ là giọng hát hay còn là số phận mà nó lại nảy sinh đúng vào lúc này? Anh im lặng lắng nghe: Ơi em yêu! Nơi ta đến, nắng như mặt đất Có từ lâu, và như ở đâu đâu Nhưng cái nắng ánh trong đôi mắt Lại không nơi đâu, như nắng Vũng Tàu! Khi hồi âm cuối cùng của câu hát còn đand vang vọng, cảm hứng xốn xang của bài ca như đánh thức tình yêu thương ở cả Vương Huy và Tố Quyên. Tình cờ, hai người cùng một lúc ngẩng lên nhìn nhau bối rối rồi lại cúi xuống. Hết. Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Yêu Người Xứ Lạ Trần DiễmChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Tuyết Lan &amp;amp; Lân Ðôn Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 3 năm 2005
vanhoc
Gợi ý Có lẽ trong ngôi trường này em yêu nhất là lớp học mà em đã gắn bó suốt bốn năm qua. Lớp học nằm ở một vị trí rất lí tưởng, trên tầng hai gần cây phượng vĩ. Không gian thoáng đãng khiến cho căn phòng lúc nào cũng tràn ngập gió và nắng. Tuy không rộng lắm nhưng cũng đủ cho ba mươi học sinh học tập và vui chơi. Những bức tường sơn xanh thật nhã nhặn. Trên đó, chúng em treo những bức tranh do các bạn trong lớp sáng tác hay những khung hình ngộ nghĩnh. Anh bảng đen nằm im lìm phía trên luôn được chúng em giữ gìn cẩn thận. Các dãy bàn ghế lúc nào cũng ngay ngắn giống các chú bộ đội đứng trong hàng ngũ… Căn phòng này chúng em đã học suốt bốn năm qua nên đã thành người bạn rất thân thiết.
vanhoc
NGC 3621 là tên của một thiên hà xoắn ốc nằm trong một chòm sao ở vùng xích đạo tên là Trường Xà. Nó tương đối sáng và có thể nhìn thấy rõ bằng một kính thiên văn có kích cỡ trung bình. Kích thước của thiên hà này là khoảng 93000 năm ánh sáng (khoảng 29000 parsec) và nghiêng một góc 25 độ từ điểm nhìn của trái đất. Nó là một thiên hà tiêng lẻ, không hề thuộc bất kì một nhóm thiên hà hay một cụm thiên hà nào và khoảng cách của nó với chúng ta là khoảng 22 triệu năm ánh sáng (6,7 triệu parsec). Độ sáng của nó gấp 13 tỉ lần mặt trời. Phân loại hình thái học của nó là SA(s)d, ý chỉ rằng nó là một thiên hà xoắn ốc bình thường với các nhánh xoắn ốc xoắn một cách lỏng lẻo. Không có bằng chứng nào cho thấy nó có một điểm phình thiên hà. Mặc dù nó hoàn toàn bị cô lập, nhưng NGC 3621 được khẳng định là nằm trong mũi Leo. Thiên hà này có một nhân thiên hà hoạt động, khớp với quang phổ của nó là Seyfert 2. Điều này nghĩa là nó có một lỗ đen siêu khối lượng có khối lượng thấp ở lõi của nó. Dựa trên những chuyển động của những ngôi sao ở nhân của nó, lỗ đen này có khối lượng lên đến 3 triệu lần khối lượng mặt trời. Dữ liệu hiện tại Theo như quan sát, đây là thiên hà nằm trong chòm sao Xử Nữ và dưới đây là một số dữ liệu khác: Xích kinh Độ nghiêng Giá trị dịch chuyển đỏ 0.002435 ± 0.000007 Cấp sao biểu kiến 10.0 Vận tốc xuyên tâm 727 km/s Loại thiên hà SA(s)d Bộ sưu tập Tham khảo Liên kết ngoài A Picture-perfect Pure-disc Galaxy — Tổ chức Nghiên cứu thiên văn châu Âu tại Nam Bán cầu Photo release. Thiên hà xoắn ốc không thanh Field galaxies Thiên thể NGC Chòm sao Trường Xà
wiki
Ngài Clive William John Granger (4 tháng 9 năm 1934 – 27 tháng 5 năm 2009) là một nhà kinh tế người Anh, ông là giáo sư tại Đại học Nottingham ở Anh và Đại học California, San Diego ở Hoa Kỳ. Năm 2003, Granger được trao Giải Nobel Kinh tế cùng với Robert F. Engle, vì khám phá trong phân tích dữ liệu chuỗi thời gian góp phần thay đổi cơ bản cách thức phân tích tài chính và dữ liệu kinh tế vĩ mô của các nhà kinh tế. Tiểu sử Tuổi trẻ Clive Granger sinh năm 1934 tại Swansea, nam Wales, là con trai của Edward John Granger và Evelyn Granger. Sau đó gia đình ông chuyển tới Lincoln. Trong Thế chiến II, Granger cùng mẹ tới Cambridge, ông học tiểu học tại đây. Ông bắt đầu học trung học ở Cambridge, nhưng vẫn tiếp tục ở Nottingham, nơi gia đình ông chuyển đến sau chiến tranh. Trong thời gian học, Granger đã bộc lộ tài năng toán học, ông quan tâm đặc biệt tới toán học ứng dụng. Sau khi tốt nghiệp trung học, Granger theo học tại Đại học Nottingham ngành kinh tế và toán, nhưng chuyển sang học toán hoàn toàn từ năm thứ hai. Sau khi nhận bằng cử nhân năm 1955, ông tiếp tục học tiến sĩ thống kê tại Đại học Nottingham dưới sự hướng dẫn của Harry Pitt. Năm 1956, ở tuổi 21, Granger được bổ nhiệm làm giảng viên cơ sở về thống kê tại trường đại học. Vì ông quan tâm chủ yếu tới thống kê và kinh tế ứng dụng, Granger đã chọn chủ đề luận án tiến sĩ là phân tích chuỗi thời gian, một lĩnh vực mà ông cảm thấy tương đối ít công trình nghiên cứu vào thời điểm đó. Năm 1959 ông nhận bằng Tiến sĩ với luận án "Phép thử cho phi tính dừng". Tác phẩm Tham khảo Liên kết ngoài Home page on UCSD website Winner page on the official Nobel Foundation website Mathematics Genealogy Project More maths good for economy – Nobel laureate Sir Clive Granger – Daily Telegraph obituary Cựu sinh viên Đại học Nottingham Nhà kinh tế học Anh Người Anh đoạt giải Nobel Kinh tế Người đoạt giải Nobel Kinh tế Giáo sư Đại học California, San Diego Sinh năm 1934 Mất năm 2009 Nhà kinh tế thế kỷ 20 Người Vương quốc Liên hiệp Anh đoạt giải Nobel Nhà kinh tế học Vương quốc Liên hiệp Anh
wiki
Mùa thứ hai của Tôi là... người chiến thắng được phát sóng từ ngày 12 tháng 7 đến ngày 28 tháng 9 năm 2014. Tám tập vòng bảng được truyền hình trực tiếp vào lúc 21:00 mỗi thứ 7 hàng tuần, sau đó bốn tập cuối cùng được truyền hình trực tiếp vào lúc 21:00 mỗi chủ nhật hàng tuần. Chương trình được dẫn bởi nghệ sĩ Hoài Linh. Thể lệ cuộc thi Ở vòng bảng, 56 thí sinh được chia thành tám bảng. Ở mỗi bảng, bảy thí sinh lần lượt biểu diễn, các giám khảo nhấn nút bình chọn thí sinh mà mình muốn giữ ở lại. Ba thí sinh có số bình chọn thấp nhất phải rời cuộc chơi, bốn thí sinh còn lại được chia thành hai cặp và bước vào vòng đối đầu. Ở từng trận đối đầu, hai thí sinh lần lượt trình diễn một ca khúc khác, thí sinh có điểm bình chọn cao hơn ở vòng thi trước sẽ được ưu tiên biểu diễn sau. Trước khi công bố số lượt bình chọn, hai thí sinh có cơ hội thương lượng với MC để một người nhận tiền và rời cuộc chơi bất chấp kết quả, người còn lại sẽ đi tiếp. Nếu thí sinh không chấp nhận thương lượng nhưng nhận được số bình chọn thấp hơn đối thủ khi công bố kết quả, thí sinh đó phải ra về tay trắng. Hai thí sinh cuối cùng, hoặc nhận được bình chọn cao nhất và không chấp nhận thương lượng, hoặc đã thương lượng và được nhường quyền đi tiếp, sẽ vào vòng tứ kết. Từ vòng tứ kết, các thí sinh được chia thành các cặp thi đấu với nhau theo hình thức đối đầu như các tập vòng bảng, tiền thương lượng tăng dần qua các vòng. Vòng tứ kết, mười sáu thí sinh được chia thành tám cặp thi đấu trong hai đêm thi để chọn ra tám thí sinh vào vòng bán kết. Tám thí sinh vòng bán kết tiếp tục được chia thành bốn cặp thi đấu để chọn ra bốn thí sinh vào chung kết. Ở trận chung kết 1, bốn thí sinh được tiếp tục chia thành 2 cặp để thi đấu để chọn ra 2 giọng ca xuất sắc nhất vào trận chung kết 2. Ở trận chung kết 2, mỗi thí sinh sẽ trình diễn một liên khúc và điểm của mỗi thí sinh đạt được sẽ được tính bằng số bình chọn bởi 101 giám khảo cộng với số lượng tin nhắn của khán giả (tính theo phần trăm, tổng cộng có 100 điểm của khán giả tương ứng với 100%). Người chiến thắng chung cuộc sẽ nhận được phần thưởng là 300 triệu đồng và một hợp đồng thu âm đĩa đơn với Universal Music Group. Tiền thương lượng đối đầu Vòng bảng: 10 triệu đồng/trận Tứ kết 1 và 2: 20 triệu đồng/trận Bán kết: 30 triệu đồng/trận Chung kết 1: 40 triệu đồng/trận Chung kết 2: 60 triệu đồng Giám khảo chính Tập 1: Chuyên gia trang điểm và stylist Nam Trung Tập 2: Ca nhạc sĩ Thanh Bùi Tập 3: MC Trấn Thành Tập 4: Biên đạo múa John Huy Trần Tập 5: Nghệ sĩ Việt Hương Tập 6: Ca sĩ Noo Phước Thịnh Tập 7: Ca sĩ Uyên Linh Tập 8: Nhạc sĩ Đức Huy Tập 9: Nghệ sĩ Tấn Beo Tập 10: Nghệ sĩ Thanh Bạch Tập 11: Nhạc sĩ Đức Huy Tập 12: Ca nhạc sĩ Thanh Bùi Vòng bảng Chú giải về màu sắc (áp dụng cho 8 tập vòng bảng) – Thí sinh vào vòng tứ kết – Thí sinh vào vòng đối đầu – Thí sinh bị loại sau vòng loại hoặc thí sinh bị loại khi không thương lượng – Thí sinh chấp nhận thương lượng và bị loại bất chấp kết quả bình chọn – Thí sinh không thương lượng nhưng vẫn bị loại vì ít bình chọn Tập 1: Người nổi tiếng 1 Thời gian: 12 tháng 7 năm 2014 * Lã Thiên Cầm và Phạm Văn Mách cùng được 62 phiếu bình chọn, 101 giám khảo phải bình chọn lần hai để tìm chiếc vé thứ tư vào vòng đối đầu, kết quả là Phạm Văn Mách đi tiếp với cách biệt hơn 1 phiếu đối với Lã Thiên Cầm. Trình diễn đặc biệt sau vòng loại "Em Không Cần Anh" Sáng tác: Châu Đăng Khoa Biểu diễn: Hồ Ngọc Hà và vũ đoàn Hoàng Thông Tập 2: Ca sĩ chuyên nghiệp 1 Thời gian: 19 tháng 7 năm 2014 Trình diễn đặc biệt sau vòng loại "Where Do We Go" Sáng tác: Dương Khắc Linh – Thanh Bùi Biểu diễn: Thanh Bùi Tập 3: Ca sĩ mới 1 Thời gian: 26 tháng 7 năm 2014 Trình diễn đặc biệt sau vòng loại "On And On" Sáng tác: Hoàng Anh Biểu diễn: Phương Vy và vũ đoàn UDG Tập 4: Trung niên Thời gian: 2 tháng 8 năm 2014 Trình diễn đặc biệt sau vòng loại "Mắt Biếc" Sáng tác: Ngô Thụy Miên Biểu diễn: Nguyễn Quốc Huy Luân (Á quân mùa 1) "Out Of Control" Sáng tác: Dương Khắc Linh Biểu diễn: Tia Hải Châu (Quán quân mùa 1) Tập 5: Người nổi tiếng 2 Thời gian: 9 tháng 8 năm 2014 * Nguyễn Minh Anh và Hồng Kim Hạnh cùng được 58 phiếu bình chọn, 101 giám khảo phải bình chọn lần hai để tìm chiếc vé thứ tư vào vòng đối đầu, kết quả là Nguyễn Minh Anh đi tiếp với cách biệt hơn 19 phiếu đối với Hồng Kim Hạnh. Trình diễn đặc biệt sau vòng loại Liên khúc "Mưa hồng" – "Vết Mưa" Sáng tác: Trịnh Công Sơn – Vũ Cát Tường Biểu diễn: Trấn Thành và guitarist Hoàng Minh Tập 6: Học sinh – Sinh viên Thời gian: 16 tháng 8 năm 2014 Trình diễn đặc biệt sau vòng loại "Việt Nam Ơi" Sáng tác: Minh Beta Biểu diễn: Noo Phước Thịnh và vũ đoàn Bước Nhảy Tập 7: Ca sĩ mới 2 Thời gian: 23 tháng 8 năm 2014 Trình diễn đặc biệt sau vòng loại "Chờ Người Nơi Ấy" Sáng tác: Huy Tuấn – Hà Quang Minh Biểu diễn: Uyên Linh Tập 8: Ca sĩ chuyên nghiệp 2 Thời gian: 30 tháng 8 năm 2014 Trình diễn đặc biệt sau vòng loại Liên khúc "Mong Manh Tình Về" – "Lạc" – "Chưa Bao Giờ" Sáng tác: Đức Trí – Phạm Toàn Thắng – Việt Anh Biểu diễn: Quốc Thiên và guitarist Hoàng Minh "Một Nửa Đời Anh" Sáng tác: Nguyễn Hồng Thuận Biểu diễn: Ngọc Minh và vũ đoàn MTE Vòng đối đầu trực tiếp Chú giải về màu sắc, ký hiệu bảng đấu (áp dụng cho 4 tập vòng đối đầu trực tiếp) – Thí sinh chiến thắng chung cuộc – Thí sinh vào vòng tiếp theo – Thí sinh chấp nhận thương lượng và bị loại bất chấp kết quả bình chọn – Thí sinh không thương lượng nhưng vẫn bị loại vì ít bình chọn NNT1 – Người Nổi Tiếng 1 NNT2 – Người Nổi Tiếng 2 CSCN1 – Ca Sĩ Chuyên Nghiệp 1 CSCN2 – Ca Sĩ Chuyên Nghiệp 2 CSM1 – Ca Sĩ Mới 1 CSM2 – Ca Sĩ Mới 2 TN – Trung Niên HSSV – Học Sinh và Sinh Viên Kết quả tổng quát Tập 9: Tứ kết 1 Thời gian: 7 tháng 9 năm 2014 * Với tình hình sức khỏe của thí sinh Nguyễn Thái Trân, cùng mong muốn của thí sinh Lê Thái Sơn và sự đồng thuận của MC Hoài Linh, số điểm chính xác sẽ không được công bố và chỉ dừng lại ở tỉ số tham khảo ban đầu là 39/62 hoặc 62/39. Tập 10: Tứ kết 2 Thời gian: 14 tháng 9 năm 2014 Tập 11: Bán kết Thời gian: 21 tháng 9 năm 2014 Tập 12: Chung kết Thời gian: 28 tháng 9 năm 2014 * Số điểm chung cuộc (Số điểm từ BGK + Số điểm từ khán giả) Trước bản lĩnh không chấp nhận thương lượng của Nam Hương mặc dù đã biết chênh lệch tỉ số quá lớn nghiêng về đối thủ, nhà tài trợ Sắc Ngọc Khang đã quyết định trao tặng thí sinh Nam Hương 50 triệu đồng. Tham khảo Liên kết ngoài Tổng hợp 12 tập phát sóng của chương trình trên Zing TV Truyền hình Việt Nam năm 2014 Chương trình truyền hình trên HTV
wiki
Sứa lược là một ngành nhỏ (danh pháp khoa học: Ctenophora) cùng với ngành Ngành Thích ty bào (Cnidaria) hợp thành nhóm động vật ruột khoang (Coelenterata) trong động vật đối xứng tâm (Radiata). Claudia Mills ước tính có khoảng 100-150 loài được xác nhận. Đặc điểm chung Chúng có một vài đặc điểm riêng biệt như: Chỉ sống ở biển, bơi lội tự do hoặc là bò lê trên đáy biển và có đối xứng dạng tỏa tròn. Di chuyển bằng các tấm lược, là tấm hình thành từ nhiều lông bơi. Trên tua bắt mồi có tế bào dính để tấn công và tự vệ. Có nhiều đặc điểm cấu tạo giống với phần còn lại của động vật ruột khoang, tuy nhiên đã thấy xuất hiện dấu hiệu của lá phôi thứ ba và sự đối xứng hai bên. Không có tế bào gai đặc trưng như của phần còn lại (Ngành thích ti). Nguồn gốc sứa lược Khi xem xét sứa lược trên quan điểm nguồn gốc và tiến hóa, người ta so sánh chúng với thích ti và nhận thấy chúng có cả những đặc điểm cổ hơn so với thích ti (như có cơ quan chuyển vận dạng lông bơi thường thấy ở một số nhóm đơn bào), một số đặc điểm cao hơn (phân cắt trứng xác định, có mầm mống của lá phôi giữa) và một số đặc điểm riêng (tế bào dính, ấu trùng cydippid) từ đó cho ra một giả thiết cho rằng thích ti và sứa lược vốn có một mối quan hệ họ hàng gần gũi và có thể xuất phát từ một tổ tiên chung. Đặc biệt, các nhà khoa học đặc biệt chú ý đến nhóm sứa lược bò lê, là nhóm có đối xứng hai bên, có mầm mống lá phôi thứ ba, từ đó hình thành sự phân dị của mặt trên, mặt dưới hay là phần trước phần sau. Ở phần trước cơ thể tập trung các cơ quan cảm giác, ở phần bụng có các cơ quan vận động và thu nhận thức ăn. Những nét tiến hóa này mở ra những khả năng tiến hóa to lớn. Vì thế, một số nhà nghiên cứu dự đoán mang lược là tổ tiên chung của tất cả các ngành Động vật ba lá phôi. Do có cơ thể mềm nên chưa tìm thấy hóa thạch của nhóm động vật này. Cấu tạo Hình dạng Hình dạng chung của sứa lược là hình con quay, đối xứng tỏa tròn qua trục miệng - đối miệng. Trên cực đối miệng là cơ quan đỉnh giữ vai trò làm cơ quan thăng bằng. Dọc theo thân, bắt đầu từ cực đối miệng là 8 dãy tấm lược xếp hướng về phía cực miệng, trên tấm lược là nhiều lông bơi nhỏ. Đối xứng qua cơ thể là 2 tua bắt mồi giống như 2 quai bình, gốc của tua nằm sâu bên trong cơ thể. Tua bắt mồi thường rất dài, gấp nhiều lần chiều dài cơ thể của sinh vật. Tuy nhiên, cũng có một số loài có tua bắt mồi ngắn, thậm chí tiêu biến. Trên tua bắt mồi của sứa lược có tế bào dính đặc trưng là collobblaste bắm chặt vào con mồi khi tấn công. Tế bào dính có hình đinh ghim, mũ hình bán cầu có các thùy dính. Có một sợi xoắn, một sợi thẳng nối tế bào dính với mô bì của tua. Khi tua chạm vào con mồi, sợi xoắn duỗi ra, bắn tế bào dính vào cơ thể con mồi. Sau khi phóng, tế bào dính không bị hủy mà được thu hồi lại như cũ. Thành cơ thể Thành cơ thể sứa lược có 2 lớp tế bào và có một tầng keo ở giữa. Trong tầng keo này không có tế bào mô bì cơ như ở Sứa mà lại có tế bào cơ trơn, có khi là những tế bào rất lớn. Người ta đã phát hiện ra ở một số loài như Mnemiopsis leidyi có tế bào cơ trơn dài tới 6 cm. Sự biệt hóa của tế bào này và vị trí của nó trong tầng keo khiến nhiều người coi sứa lược là động vật ba lá phôi. Thức ăn Một số loài động vật nhỏ và phù du như giáp xác chân kiếm hoặc là ấu trùng của một số sinh vật biển như cá, tôm, cua... ngoài ra còn cả thích ti và sứa lược trưởng thành. Các tua bắt mồi sau khi bắt dính mồi sẽ đưa mồi vào miệng, ở một số loài thấy xuất hiện thêm thùy hoặc tấm miệng hỗ trợ cho việc bắt mồi. Hình ảnh sinh vật phù du. Cơ quan tiêu hóa Có dạng túi, gần giống như thích ty bào, nhưng phức tạp hơn với nhiều ống. Có hầu và dạ dày. Từ dạ dày có các ống vị nối đến các tua bắt mồi và các nhánh hướng ra ngoài. Thức ăn được tiêu hóa ngoại bào trong hầu rồi tiêu hóa nội bào trong dạ dày. Hệ thần kinh Có mạng thần kinh kiểu mạng lưới giống với thích ti tuy nhiên tế bào tập trung nhiều hơn ở dưới các tấm lược. Ở phía đối miệng, có 4 hạch thần kinh nhỏ ở ngay dưới cơ quan đỉnh. Ở giữa các hạch này là kết cấu bình thạch tựa lên 4 các chổi thăng bằng ở 4 hạch, giúp Sứa lược cảm nhận được độ nghiêng của cơ thể để lấy lại thăng bằng. Hệ sinh dục Sứa lược là loài động vật lưỡng tính, có 2 tuyến sinh dục và cái xếp đối xứng trong từng ống vị dọc và đối xứng qua mặt phẳng dạ dày. Sinh sản và phát triển Trứng và tinh trùng qua ống vị ra ngoài, thụ tinh ngoài trong nước (trừ một vài loại sứa lược dẹp thụ tinh trong). Trứng phân cắt hoàn toàn, không đều, xác định. Phôi vị hình thành theo kiểu lõm vào hoặc lan phủ. Lá phôi trong có phần phân hóa thành mầm lá phôi giữa, sau này sẽ tạo thành tầng keo. Trứng nở thành ấu trùng cydippid chưa có tuyến sinh dục phát triển và sẽ biến thái để cho các cá thể trưởng thành. Phân loại Hiện nay người ta chia ngành sứa lược thành 3 lớp: Lớp Tentaculata: sứa lược có tua, chia thành 4 bộ: Cydippida: Phân bố rộng từ ven biển đến biển khơi, từ vùng cực tới xích đạo, cơ thể hình con quay, tua bắt mồi phát triển. Lobata (Sứa lược thùy): tua bắt mồi chỉ phát triển ở giai đoạn ấu trùng, có thùy miệng và tấm miệng. Cestida (Sứa lược giải): tập trung ở vùng biển nhiệt đới, cơ thể dẹp bên, hình dải. Platyctenida (Sứa lược dẹp): sống ở vùng biển nước nông và vùng cực. Có cả sinh sản vô tính và hữu tính, thụ tinh trong cơ thể. Trong bộ này có nhiều loài bơi hoặc bò trên nền đáy, có cả loài sống bám như Tiafiella tristoma hay ký sinh như Gastrodes sp.. Lớp Atentaculata: nhóm khoảng 25 loài sứa lược không tua, chỉ sống ở biển khơi, có thể nuốt chửng mồi nhờ miệng mở rộng hoặc cắt mồi nhờ các lông cứng trong khoang miệng. Scleroctenophora Xem thêm Phân loại giới Động vật Tham khảo "Động vật học không xương sống" - GS.TSKH Thái Trần Bái "Cổ sinh học" - Tạ Hòa Phương Liên kết ngoài University of Washington - Ctenophores Ctenophores from the São Sebastião Channel, Brazil Video of ctenophores at the National Zoo in Washington DC WoRMS (2010). Ctenophora. In: (2010). FishBase. Truy cập through: World Register of Marine Species on 2010-10-16 Internet 1998-nay. Phylum Ctenophora: list of all valid species names. Electronic internet document. Published by the author, web page established March 1998, last updated (ngày 28 tháng 6 năm 2009) Sinh vật phát quang
wiki
Nguyễn Huy Thiệp Sang Sông Bến đò. Sang đò có một nhà sư, một nhà thơ, một nhà giáo, một tên cướp, hai tên buôn đồ cổ, hai mẹ con, một cặp tình nhân và chị lái đò. Chị lái đò bắc tấm ván cầu để hai tên buôn đồ cổ đẩy chiếc xe máy lên đò. Tên cao gầy bảo tên mặc áo ca rô: - Cẩn thận! Đấy là tên này bảo bạn nó cẩn thận ôm cái bọc vải trên tay, trong ấy có cái bình cổ. - Giúp với!Tên cao gầy nói với người đứng sau. Người ấy là nhà thơ. Họ loay hoay đẩy chiếc xe máy lên tấm ván cầu. Nhà thơ vụng về níu chiếc xe máy lật nghiêng. Anh khuỵu đầu gối xuống nước. Đôi trai gái đứng trên bờ bật cười. Cô gái nói với người yêu: - Giúp họ một tay! Chàng trai cởi áo khoác đưa cho cô gái. Anh đến chỗ xe đổ. Chiếc xe được nâng lên, đẩy vào khoang đò, nơi có hai mẹ con ngoài thành phố về thăm quê. Người mẹ ba mươi hai tuổi, xinh đẹp, đài các. Đứa con trai chín tuổi trông rất kháu khỉnh. Chiếc xe máy quay ngang trong lòng đò, chạm vào người thiếu phụ. Thiếu phụ cau mặt. Tên cao gầy nhanh nhảu: - Xin lỗi chị. Tên cao gầy cúi xuống phủi vết bẩn ở đầu gối thiếu phụ. Thiếu phụ hất tay hắn, quay mặt đi. Đằng sau họ, nhà sư đang kể chuyện cho ông giáo nghe về đức Bồ Đề Lạt Ma: - Khi ngài ngồi điện bích ở Tụng Sơn, Huệ Khả đến chặt tay mình để xin pháp ấn, nói rằng: “Bạch thầy, tâm con không an”. Ngài bảo: “Ngươi đưa tâm của ngươi ra đi”. Huệ Khả đáp: “Bạch thầy, con tìm tâm mãi mà không thấy”. Ngài bảo: “Đó! Đó là ta đã an tâm cho ngươi rồi đó”. Thế là Huệ Khả giác ngộ... Tên mặc áo carô ôm bọc vải vào lòng ngồi cạnh nhà sư. Đây là chỗ an toàn nhất trong đò. ông giáo không bằng lòng: - Cái anh này! Sao chen vào đây? Tên mặc áo carô khép nép: - Cụ xá lỗi! Con đang giữ trong tay báu vật. Vỡ cái bình này thì sạt nghiệp. - Bình gì thế? Tên mặc áo carô hơi co người lại. Cặp tình nhân xuống đò. Họ ngồi ở mũi đò, sau chỗ chị lái đò. Chàng trai đưa tay vớ lấy chiếc áo khoác trên đùi cô gái. Tay anh chạm vào làn da. bụng âm ấm của cô. Anh để yên, không rút tay ra nữa. Cô gái đỏ mặt, lấy chiếc áo khoác trùm lên tay ánh. Nhà thơ ngồi chênh vênh ở bên mạn đò. Anh khỏa tay xuống nước làm đò chao nghiêng. Tên cao gầy cau mặt vỗ vai nhà thơ: - Ông anh đừng đùa! Chết ráo cả bây giờ. Nhà thơ ngơ ngác: - Nước trong quá! Nhìn thấy những con cá thần tiên dưới đáy. Tên cao gầy bật cười: - Thật chịu thầy! Tôi chỉ thấy có cá diếc thôi! Chú bé chen vào hùa với nhà thơ: - Cá thần tiên đấy! Tên cao gầy lia mắt vào lòng thiếu phụ: - Con ơi, con hỏi mẹ con xem đấy là cá diếc hay cá thần tiên? Thiếu phụ luống cuống, khép đùi lại, kéo tay chú bé. Chị lái đò đẩy sào. Chiếc đò rời bến. Trời chiều mây xám. Một cánh chim bay về phía núi. Con đò xoay ngang. - Đò! Tiếng gọi gay gắt từ trên bờ đất vang lên. Tên cao gầy khoát tay: - Kệ họ! Chị lái đò lưỡng lự đẩy sào. - Đò! Tiếng gọi lần này lại gay gắt hơn. Con đò hướng mũi vào bờ. Từ doi đất đi xuống là một người cao lớn, khoác túi, trông dáng phong trần. Nhảy một bước, anh ta đã ở trên đò. Nước sông bắn cả vào nhà sư. Nhà sư giật mình, thốt lên: - A di đà Phật! Ông giáo lẩm bẩm: - Người với ngợm, trông như tướng cướp. Kẻ ấy là tướng cướp thật. Hắn cười nhã nhặn như để xin lỗi mọi người rồi thản nhiên cầm lấy tay chèo. Hắn quấn chiếc túi vải lên đầu tay chèo rồi vừa kẹp tay chèo vào nách để châm thuốc lá vừa nháy mắt nói với chị lái đò: - Trời chẳng nắng, trời chẳng mưa. Thoắt cái mà đã xế trưa mất rồi! Chị lái đò bâng quơ: - Giông bão gì đâu mà quạ xuống núi? Tên cướp vui vẻ: - Có cỗ cưới, người ta mời. ông lão sáu mươi lấy cô mười bẩy. Mọi người trên đò lặng ngắt. Chẳng ai ưa lối trò chuyện này. Chỉ có cặp tình nhân không chú ý gì Chàng trai luồn bốn ngón tay qua lần chun quần cô gái. Cô gái định làm một cử chỉ cưỡng lại nhưng sợ mọi người chú ý nên lại ngồi im. Tiếng chèo khua rất khẽ. Tên mặc áo carô ngủ gà ngủ gật. Ông giáo tiếp tục câu chuyện: Bạch thầy! Bản chất đời sống con người có sự ác. Con người chạy theo dục tình, tiền bạc, danh vọng hão huyền. Nhà sư đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay. Bạch thầy! Đâu đâu con cũng thấy toàn là súc vật. Mọi sự thảy súc vật hết. Cả sự chung tình cũng là súc vật. ý thức hướng thiện cũng súc vật nốt. Nhà thơ ngâm khe khẽ: - Chỉ có ta, cô đơn giữa bầy... Thiếu phụ bóc một quả cam đưa cho chú bé. Chú bé lắc đầu. Tên cao gầy rút bao thuốc lá mời nhà thơ. Nhà thơ nhận ra một nốt ruồi ngay tinh mũi hắn. Anh lắc đầu: - Cái nốt ruồi kinh quá! Tên cao gầy trố mắt: - Sao thế? - Anh có thể thoắt cái giết người như bỡn. Nhà thơ đưa tay cứa ngang cổ mình: - Như thế này này... Tên cao gầy bật cười: - Sao biết?. Nhà thơ lắp bắp, anh không tin chắc điều mình nói nữa: - Tôi là nhà tiên tri thấu thị. Chú bé níu lấy tay anh: - Thế còn cháu thế nào hả chú? Nhà thơ chăm chú nhìn sâu vào mắt chú bé, nhận ra một nỗi buồn khắc khoải tê dại như thể của tổ tông truyền lại cho nó, lẫn ở đấy có những vằn đỏ nhỏ li ti. Anh ngần ngại hỏi: - Cháu có dám mơ mộng không? Chú bé gật đầu quả quyết: - Có! Nhà thơ mỉm cười: - Vậy cháu bất hạnh. Thiếu phụ thở dài. ông giáo lẩm bẩm: - Đâu đâu cũng rặt những phường điêu trá. Cô gái ngồi ở đầu mũi đò cựa quậy. Người yêu của cô luồn bốn ngón tay sâu thêm chút nữa vào trong quần lót của cô. Cử chỉ của anh không lọt qua mắt thiếu phụ. Bằng kinh nghiệm riêng đàn bà, thiếu phụ biết cặp tình nhân đang giở trò khỉ. Ông giáo ngâm ngợi: Góc danh lợi bùn pha sắc xám Mặt phong trần nắng rám mùi dâu Nghĩ thân phù thê mà đau Bọt trong bể khổ bèo đầu bến mê Mùi tục lụy lưỡi tê tận khổ Đường thê đồ gót rỗ kỳ khu Sóng cồn cửa bể nhấp nhô Chiếc thuyền bào ảnh lô xô mặt ghềnh... Nhà thơ reo khẽ: -Hay quá! Thơ của ai thế cụ? Ông giáo trả lời: - Đấy là Nguyễn Gia Thiều. Nhà thơ thở dài: - Tiếc thật...Tay nào hay thì đều toi cả...Văn chương chết đoản hết... Cô gái ngồi ở đầu mũi đò bật lên tiếng rên khe khẽ. Thiếu phụ nhìn sâu vào mắt cô gái rủa thầm: - Đồ đĩ! Cô gái nhận ra lời rủa bèn quay mặt đi nhưng vẫn bị ánh mắt thiếu phụ dõi theo. Không chịu nổi, cô gái trâng tráo nhìn thẳng vào mắt thiếu phụ thừa nhận: - ừ thì đĩ! Chú bé bật cười vì nhìn thấy rớt dãi ở mép của tên buôn đồ cổ mặc áo ca rô. Mắt hắn díu lại, đầu cứ thúc lia lịa vào mặt nhà sư. Chiếc bọc vải trên tay của tên mặc áo carô tỳ hẳn lên đùi ông giáo. ông bực mình, giằng lấy chiếc bọc vải làm sợi dây buột ra để lộ chiếc bình. Tên mặc áo carô tỉnh ngủ, giật mình: - Cháu xin lỗi cụ! Ông giáo nâng chiếc bình lên tay ngắm nghía thán phục: - Chiếc bình đẹp quá! Ông giáo quay sang bên cạnh: - Bạch thày! Chiếc bình này thời nào? Nhà sư ngước lên, trong ánh nhìn lóe một tia sáng thậm chí giống hệt dục vọng: - Bình gốm thời Bắc thuộc, đời Lý Bí hay Khúc Thừa Dụ... Ngần ngừ giây lát, nhà sư đưa bàn tay sờ lên miệng bình: Chùa Tương có cái bình thế này, bán đi đủ tiền xây lại tam quan. - Một “cây” đấy! Tên cao gầy hãnh diện đỡ lấy chiếc bình trên tay ông giáo. Tên cướp dừng chèo, không điều gì trong đò lọt qua mắt hắn. Cô gái ngồi ở cuối đò xoay người, tránh một cử chỉ quá trớn bất cẩn của người yêu cô. Chàng trai bực mình rút tay khỏi lòng cô gái. Anh len lén chùi tay vào khe ván đò nhưng không làm sao gạt được sợi lông loăn xoăn dính ở ngón tay. Ngay lúc ấy, một ý nghĩ hiện lên khiến anh tự dưng cáu bẳn. Anh ngồi nhích xa cô gái: - Đàn bà...quỷ sứ...Tất cả đều chẳng ra gì... Bẩn thỉu... Cô gái duỗi thẳng chân. Vẻ thất vọng của cô làm cho thiếu phụ chú ý. Thiếu phụ cười nụ, không giấu được vẻ hả hê trong mắt. Nhà thơ xem xét chiếc bình, thán phục: - Hàng nghìn năm lịch sử...Kinh thật! Ngày xưa có cô công chúa đựng nước gội đầu ở bình này đấy! Tên cao gầy mỉm cười: - Tôi tưởng bình đựng rượu? Nhà thơ gật đầu: - Đúng rồi! Thế kỷ XIII, khi quân Nguyên Mông sang, có tráng sĩ đã dùng bình này đựng rượu...Thế kỷ thứ XV người ta chôn nó xuống đất. - Thật chịu thầy! - Tên cao gầy thú vị. - Chiếc bình này chắc nhiều sự tích phải không? Tất nhiên rồi. - Anh nheo mắt lại. - Có năm mươi sự tích. Ông giáo đánh rơi chiếc cặp trên tay. Tên mặc áo ca rô nhặt hộ tờ giấy, thấy ở đấy có chữ ghi chép. Hắn liếc mắt đọc: Nhân loại có bổn phận làm việc không ngừng để sáng tạo những người cao thượng; đó là nhiệm uụ của con người, và chẳng có việc gì khác nữa (Nitsơ). Tôi thường nói với nghệ sĩ - và tôi còn nói mãi - rằng cùng đích những xung đột trong vũ trụ và loài người chính là nghệ thuật trình diễn kịch, bởi vì những xung đột đó không có một công dụng nào nữa (Gơtơ)”. Tên mặc áo carô đưa trả ông giáo tờ giấy. Hắn lễ độ: - Chữ cụ tươi quá! Ông giáo cầm tờ giấy, chua chát nói: - Chữ à! Văn tốt chữ tươi thì nghĩa lý gì? Chú bé dựa hẳn vào lòng nhà thơ. Chú bé đút tay vào trong miệng bình. Thiếu phụ hốt hoảng: - Này con! Khéo không rút tay được ra thì khốn! Có lẽ lời nhắc nhủ của thiếu phụ chính là lời rủa của tạo hóa, ở đấy chứa cả nỗi căm uất quá khứ. Tên cao gầy giật mình. Hắn bảo chú bé: - Rút tay ra! Nhà thơ bông đùa: - Đút tay vào lịch sử thì kẹt ở đấy còn lâu! Chú bé loay hoay. Hình như miệng của chiếc bình bé lại. Chú bé mếu máo: - Mẹ cứu con! Mọi người trong đò rối rít cả lên. Chú bé không sao rút tay ra được miệng bình. Thiếu phụ sợ hãi: - Làm sao bây giờ? Tên mặc áo carô ngồi xuống đở lấy chiếc bình, hắn vừa xoay chiếc bình vừa cằn nhằn: - Đồ quỷ! Nghịch hết chỗ nói! Chú bé oà khóc. Tên cao gầy bắt đầu nổi giận. Tên cướp không chèo nữa. Hắn đến gần, xem xét. Hắn khuyên chú bé: - Kéo mạnh tay ra! Tên cao gầy nhăn mặt, giọng khàn lại: - Cẩn thận không vỡ chiếc bình! Chỉ còn một thôi chèo nữa ìà đò cập bến. Dòng sông lặng ngắt như tờ. Đã thấy khói lam chiều ở phía làng xa. Cặp tình nhân cũng rời chỗ ngồi đến gần chú bé. Người ta tìm đủ cách gỡ chiếc bình ra. Chú bé nước mắt lưng tròng. Nhà thơ đùa cợt, rõ ràng chẳng hợp tình cảnh chút nào: - Chỉ còn cách chặt tay chú bé để cứu chiếc bình, sau đó lại đập vỡ bình cứu tay chú bé. Thiếu phụ khóc lóc, rên rỉ: - Trời ơi...khổ quá! Tên cao gầy đỡ lấy ~ chiếc bình. Hắn kéo mạnh. Đây là cố gắng cuối cùng. Cổ tay chú bé đỏ hỏn, xước cả da. - Chịu! Tên cao gầy khẳng định. Hắn đứng dậy, thò tay vào trong ngực áo. Tên mặc áo carô hiểu ý bạn hắn. Chiếc đò cặp bến. ở trên bờ không một bóng người. Gió lạnh thổi. Tên cao gầy và tên mặc áo carô lăm lăm hai mũi dao nhọn. Tên cao gầy nói với thiếu phụ, dứt khoát, lạnh lùng. Chiếc bình này một “cây” bà chị tính sao thì tính! Thiếu phụ sợ hãi, ôm chặt chú bé: - Trời ơi...tôi không mang tiền... Sực nhớ ra, thiếu phụ vội vã tháo ở ngón tay chiếc nhẫn. Tên cao gầy hất đầu cho tên mặc áo carô. Tên này cầm ngay chiếc nhẫn đút vào túi áo. Tên cao gầy dí dao vào cổ chú bé. Một giọt máu ứa ra nơi đầu mũi dao. Giọt máu chảy từ từ trên vệt lang ben trắng bạch. - Làm sao thế. Ông giáo lập cập đánh rơi cả kính. Mũi dao ấn sâu hơn nữa. Một tia máu nhỏ phun vào bàn tay ông giáo. Cô gái đứng bên chàng trai ôm mặt rú lên, ngã~ cạnh thành đò. Chàng trai đẩy nhà thơ ra, anh tháo chiếc nhẫn ở tay chìa cho tên mặc áo carô. Anh nói, giọng như ra lệnh: - Các người bỏ thằng bé ra! Thiếu phụ thôi khóc. Chị hơi ngạc nhiên trước cử chỉ của chàng trai trẻ. Tên cao gầy đảo mắt. Mũi dao lún sâu dần vào cổ chú bé. Tên mặc áo carô cầm lấy chiếc nhẫn trên tay chàng trai. Tên cướp sấn vào, hắn dẫm vào chân chú bé. Chú bé rú lên. Tên cướp nghiêng người, xô cả vào người ông giáo. Chiếc túi vải khoác trên vai hắn rơi xuống, đổ ra lủng củng các thứ đồ nghề rõ ràng chẳng phải lương thiện chút nào. Chiếc côn nhị khúc, chùm chìa khóa dến năm chục chiếc khác nhau, lưỡi lê, còng số 8, cuốn lịch xem ngày tốt xấu ố vàng rách nát... Tên cướp nhét vội đồ nghề cho vào túi vải. Hắn cầm chiếc côn lên tay đập đập. Hắn nói: - Việc đã lỡ rồi, coi như vận xấu, đi buôn lỗ vốn! Tên cao gầy trừng mắt lên nhìn. Tên cướp nửa đùa nửa thật: - Thôi đi! Trẻ con là tương lai đấy! Làm gì cũng phải nhân đức hàng đầu. Tên cao gầy lưỡng lự, để lỏng mũi dao. Ngay lúc ấy, chiếc côn trên tay tên cướp bổ mạnh vào miệng chiếc bình. Chiếc bình gốm vỡ. Nhà thơ thở phào, anh tán thưởng: - Có thế chứ! Chú bé quỵ vào lòng mẹ. Hai mẹ con ôm nhau khóc. Tên cao gầy và tên mặc áo carô sững sơ, chúng quay sang phía tên cướp, lăm lăm lưỡi dao. Tên cướp lùi dần rồi nhảy lên bờ. Hắn xoay chiếc côn nhị khúc trên tay. - Vô ích, - hắn thản nhiên nói. Mà vô ích thật. Rõ ràng là thế. Chàng thanh niên đỡ cô gái dậy. Cô gái mỉm cười. Cô biết, cô sẽ yêu anh mãi mãi. Nhà thơ lẩm bẩm. Tình yêu làm cho con người cao thượng. Hai tên buôn đồ cổ cất dao rồi đẩy xe máy lên bờ. Chúng làu bàu chửi rủa đến khi ngồi lên xe máy. Ông giáo bàng hoàng. Sự việc xảy ra khiến ông kinh ngạc: - Trởi! Anh ấy dám đập vỡ bình! Thật đúng là một anh hùng! Một nhà cách mạng! Một nhà cải cách! Chị lái đò giấu nụ cười thầm. Chị biết, vô phúc cho ai một mình gặp hắn trong đêm.. Nhà thơ nhặt mấy mảnh gốm đưa cho thiếu phụ. Anh giải thích: - Để làm kỷ niệm. Anh cúi xuống đỡ người chú bé. Mọi người lần lượt lên bờ. Bóng chiều tan dần. Trên đò còn lại nhà sư vẫn ngồi bất động. Chị lái đò dè dặt: - Bạch thầy! Mời thầy lên bờ. Nhà sư lắc đầu: - Thôi, tôi nghĩ lại rồi...Cho tôi quay về. Ngần ngừ giây lát, ông lưỡng lự nói: - Tôi sẽ đi sau. Chị lái đò tần ngần nhìn những vì sao cuối trời: - Bạch thầy, về bên kia sông con không đi nữa. Nhà sư vui vẻ, cười khẽ: - Không sao! Muốn đi là được. Ngày xưa, đức Bồ Đề Lạt Ma còn sang sông trên một cọng cỏ cơ mà... Chiếc đò quay về bến cũ. Bóng chị lái đò và nhà sư nổi bật ở trên dòng sông phẳng lặng. Trăng lên, tiếng chuông ngân nga êm đềm. Nhà sư thầm thì đọc câu thần chú: - Gate gate! Para gate! Para para san gate! Mục lục Sang Sông Sang Sông Nguyễn Huy ThiệpChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Đặc TrưngĐược bạn: đưa lên vào ngày: 21 tháng 3 năm 2004
vanhoc
Hướng dẫn -Lão Hạc khóc, trước tiên, vì bán “cậu Vàng” lão đã mất đi chỗ dựa của tình thần — một chút an ủi cho tuổi già cô độc. Đây là tiếng khóc than thân tủi phận. Sau nữa, lão khóc vì: “[…] tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó…” — tiếng khóc của nỗi ân hận trước một việc mà mình thấy là không nên làm. Tiếng khóc cho thấy ý thức rất cao về nhân phẩm của lão Hạc.
vanhoc
Hướng dẫn Câu thành ngữ hàm ý chê trách kẻ tham lam sẽ gặp điều xấu, hám lợi, dễ bị lừa, bị hại. Chuyện kể: Hai anh em nhà kia, cha mẹ mất đi để lại một gia tài và một cây khế. Người anh tham lam nhận hết nhà cửa, vườn tược cho mình, chỉ để lại cho người em cây khế. Một buổi sáng, có con chim lạ đến đậu bên cây khế và mổ quả ăn khế. Người em than phiền đuổi chim đi, con chim vừa ăn khế vừa trả lời rằng: “Ăn một quả nhả cục vàng, may túi ba gang đem ra mà đựng”. Người em nghe vậy may túi ba gang để chờ chim. Sáng hôm sau, chim lại lại đến, nó bảo người em ngồi bám chặt lên mình nó rồi bay đi thật xa, đến hòn đảo từ từ hạ xuống một cái hang rồi bảo người em chui vào mà nhặt vàng. Người em vào hang thấy rất nhiều vàng bạc và châu báu, vội lấy một túi nhỏ mang ra khỏi hang. Chim lạ chờ sẵn đưa người em về nhà. Có vàng bạc, châu báu người em trở lên giàu có nhất vùng. Một hôm người anh lân la sang nhà hỏi dò em. Người em thật thà kể lại câu chuyện con chim lạ về ăn khế. Lòng tham trỗi dậy, người anh tìm cách chiếm lấy cây khế về cho mình rồi ngày ngày chờ chim đến. Rồi một ngày kia con chim lạ lại đến. Người anh cũng than phiền rồi đuổi chim đi. Chim lạ lại nói: “Ăn một quả nhả cục vàng, may túi ba gang đem đi mà đựng” rồi hẹn sáng hôm sau lên đường. Người anh sung sướng chắc mẩm phen này giàu to, bèn may cái túi thật to để sẵn ở gốc khế chờ chim. Sáng hôm sau chim đến và cũng như người em, chim chở người anh đến hòn đảo có hang giấu vàng. Vừa đến hang, người anh hoa cả mắt, rồi vơ thật nhiều vàng vào một cái túi, khi chất đã đầy túi nhưng lòng tham khôn cùng, người anh tiếp tục vơ vàng vào cái túi tiếp theo, sau đó lần lượt chuyển từng túi ra cửa hang. Đã đến lúc mặt trời sắp lặn, com chim lạ đợi mãi, người anh chuyển hai túi vàng lên mình chim rồi giục chim bay nhanh về nhà. Chim cất cánh được một lúc, khi ra đến giữa biển khơi, nặng quá chim mới bảo người anh bỏ bớt vàng đi nhưng người anh không nghe. Bay được một đoạn nữa thì chim mỏi cánh, không chịu đựng được đành hất cả người anh và hai túi vàng xuống biển. Người anh bơi lóp ngóp dưới biển vẫn kêu “vàng của tôi đâu, vàng của tôi đâu”, lúc sau thì chìm hẳn. (1) Tham lam tới mức mù quáng không tính toán được gì, bất chấp tất cả là chuyện của người anh trong truyện. Nay thiên hạ nhiều kẻ tham lam hiểm hóc, lừa lọc thì không hại dân sao được. Tham lam đi liền với với tham nhũng thì mưu mô lắm lắm, đã thế lại đi liền với xa hoa đồi trụy. Than ôi “ Điều tham thực như vong, nhân tham tài như tử” cái lẽ xưa nay ở đời là vậy. Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh – NXB Thông tấn
vanhoc
Myawaddy (chữ Miến Điện : မြဝတီ, chữ Thái : เมียวดี, chuyển tự tiếng Thái Hoàng gia : Mia-wadi), là thành phố thuộc bang Kayin nằm ở phía đông nam Myanmar, gần sát biên giới Thái Lan. Thành phố này bị sông Moei ngăn cách với Mae Sot - một thành phố biên giới thuộc Thái Lan, là điểm giao thương quan trọng nhất của hai nước Miến - Thái, đồng thời là tuyến đường của Hành lang kinh tế Đông - Tây. Ngày 30 tháng 8 năm 2015, đoạn đường Myawaddy - Kawkareik thuộc đường Xuyên Á chính thức thông xe. Myawaddy từng bị chiếm đóng tạm thời bởi Quân đội Phật giáo Karen Dân chủ (DKBA) - những người đào thoát khỏi chính phủ Myanmar. Kinh tế Quá cảnh là đường lối chủ yếu của Myanmar xuất khẩu đá quý, rất nhiều đá quý bị nhiều người khai man nơi sản xuất sau khi quá cảnh. Sau khi chính phủ Myanmar đem trạm kiểm tra biên giới Myawaddy nâng cấp thành trạm kiểm tra vĩnh viễn, đồng thời cho phép cư dân Thái Lan chỉ dựa vào thị thực là có thể từ huyện Mae Sot, tỉnh Tak, Thái Lan đi vào bất kì thành phố nào trong nội địa Myanmar, tổng kim ngạch thương mại giữa huyện Mae Sot, tỉnh Tak, Thái Lan và trạm kiểm tra biên giới Myawaddy, Myanmar vào nửa đầu năm 2013 đã đạt đến 23 tỉ baht Thái. Do sự đóng góp to lớn của nó cho nền kinh tế, hai nước nhất trí đồng ý thúc đẩy tăng trưởng kinh tế song phương trong phiên họp Uỷ ban Hợp tác thương mại Thái Lan - Myanmar lần thứ bảy (JTC), đồng thời sử dụng "mô hình Mae Sot - Myawaddy" để mở rộng hợp tác thương mại và đầu tư của hai nước, và còn đặt ra kế hoạch tăng cường hợp tác kinh tế song phương trên nhiều phương diện, đẩy mạnh thực hiện chiến lược phát triển kinh tế càng nhanh càng tốt. Sự kiện Ngày 07 tháng 11 năm 2010, bằng cách tố cáo nhập cảnh trái phép, cảnh sát Myanmar đã bắt giữ nhà báo Nhật Bản Yamaji Tōru vì mục đích sưu tập và dò xét thông tin tổng tuyển cử Myanmar mà vượt qua biên giới Myanmar - Thái Lan để đến Myawaddy ; Yamaji Tōru được phóng thích vào ngày 9. Từ ngày 8 đến ngày 9, Liên minh Dân tộc Karen (KNU) vì nguyên do phản đối cuộc bầu cử không công bằng, đột nhiên đấu súng với chính phủ Myanmar, hàng nghìn người Myanmar bỏ đến biên giới Thái Lan để tị nạn, rất nhiều dân chúng bị thương trong cuộc đấu súng đã vượt qua biên giới, tiến về Thái Lan để chữa bệnh, đây cũng là lần đầu tiên bạo phát xung đột sau khi Myanmar cử hành tổng tuyển cử. Đầu năm 2015, cảnh sát Myanmar đã truy bắt những kẻ nhập cảnh trái phép đến từ các nước như Iraq, Algeria,... tại Myawaddy ; ngày 22 tháng 5, cảnh sát Myawaddy đã bắt giữ 4 người Trung Quốc từ Mae Sot, Thái Lan lén vượt biên đi vào Myanmar. Vào tháng 6 năm 2017, Thái Lan mạnh tay truy quét lao động nước ngoài phi pháp, lao động quốc tịch Myanmar bị truy bắt sẽ bàn giao cho chính phủ Myanmar tại Myawaddy. Vào tháng 8 năm 2022, có tin tức chỉ ra, Myawaddy là một trong những trung tâm buôn người hung hãn, bất chấp luật pháp và tội phạm lừa đảo. Tại khu vực Myawaddy, chỗ này được gọi là khu vườn KK (KK Garden), khu vực do Xà Trí Giang - người Trung Quốc mang hai quốc tịch Campuchia và Trung Quốc đại lục, sở hữu đã trở thành căn cứ địa của các tập đoàn lừa bịp, chỗ này hay xảy ra sự việc như bắt cóc tống tiền, ép buộc những con tin tham gia lừa đảo. Ngoài ra, trong khuôn viên cũng từng xảy ra sự kiện như cưỡng bức hái sống bộ phận cơ thể của những người mất đi giá trị lợi dụng hoặc những người không chịu phục tòng, người bị hại chủ yếu đến từ Malaysia, Trung Quốc đại lục, Đài Loan và Hồng Kông, người bị hại thông thường là dưới các ảnh hưởng của vụ án lừa đảo tìm việc làm ở nước ngoài và lừa đảo quen yêu trên mạng, bị chuyển đi nhiều nơi tại Thái Lan hoặc Campuchia, rồi cuối cùng đưa đến căn cứ địa nằm ở Myawaddy, Myanmar. Có bài báo đưa tin, tại Myawaddy, có ít nhất 14 khu vườn hoạt động lừa đảo. Tham khảo Liên kết ngoài "Myawadi Map — Satellite Images of Myawadi" at Maplandia "Myawaddy Photos: Pictures of Myawaddy, Myanmar", TravelPod Thị xã Myanmar Khu định cư bang Karen Cửa khẩu biên giới Myanmar - Thái Lan Sơ khai địa lý Myanmar
wiki
Vương Hùng (; ? – ?), tự Nguyên Bá (元伯), là quan viên Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Cuộc đời Vương Hùng quê ở huyện Lâm Nghi, quận Lang Gia, Từ Châu, thuộc đại tộc Lang Gia Vương thị, đồng tông với Vương Tường, được thái thú An Định Mạnh Đạt đề cử cho Tào Phi. Vương Hùng ban đầu làm thái thú quận Trác dưới thời thứ sử U Châu Thôi Lâm, sau thay Lâm làm thứ sử. Khoảng năm 229–230, Hộ Ô Hoàn hiệu úy Điền Dự tại nhiệm 9 năm, uy chấn bắc cương, nhiều lần đánh bại quân Tiên Ti, phân hóa các bộ lạc người Hồ, khiến họ lâm vào nội chiến, không thể quấy nhiễu biên cảnh. Vương Hùng trong tay không có binh quyền, muốn kiêm chức Hộ Ô Hoàn hiệu úy, bèn cho bè đảng vu cáo Điền Dự làm loạn vùng biên, gây rắc rối cho quốc gia. Điền Dự bị dời làm thái thú Nhữ Nam, còn Vương Hùng thành công đoạt được chức Hiệu úy từ tay Dự. Năm 233, không còn Điền Dự khống chế, thủ lĩnh Tiên Ti Kha Bỉ Năng hòa thân với Bộ Độ Căn, hai bên hợp binh đánh phá biên quận. Thứ sử Tịnh Châu Tất Quỹ thua trận ở Lâu Phiền. Triều đình phải phái Kiêu kỵ tướng quân Tần Lãng mới đẩy lui được Bộ Độ Căn. Năm 235, Kha Bỉ Năng giết Bộ Độ Căn, gần như thống nhất Tiên Ti. Vương Hùng phái thích khách Hàn Long ám sát Kha Bỉ Năng, nhờ thế mà Tào Ngụy thoát khỏi uy hiếp của Tiên Ti. Gia đình Con trai: Vương Hồn (王渾), con trai trưởng, quan tới thứ sử Lương Châu thời Tào Ngụy. Vương Nghệ (王乂), con trai thứ, quan tới Bình bắc tướng quân, theo Tư Mã Chiêu bình định Chung Hội. Cháu: Vương Nhung (王戎), con trai của Vương Hồn, quan tới Tư đồ nhà Tấn. Vương Diễn (王衍), con trai trưởng của Vương Nghệ, quan tới Tư đồ nhà Tấn. Vương Hủ (王詡), con trai thứ của Vương Nghệ, cha vợ của Ôn Kiệu. Vương Trừng (王澄), con trai út của Vương Nghệ, quan tới thứ sử Kinh Châu nhà Tấn. Trong văn hóa Vương Hùng không xuất hiện trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung. Tham khảo Trần Thọ, Bùi Tùng Chi chú, Tam quốc chí. Chú thích Năm sinh không rõ Mất thế kỷ 3 Người Hà Nam (Trung Quốc) Nhân vật chính trị Tào Ngụy
wiki
"Don't Start Now" là một bài hát của nghệ sĩ thu âm người Anh quốc Dua Lipa nằm trong album phòng thu thứ hai của cô, Future Nostalgia (2020). Nó được phát hành vào ngày 31 tháng 10 năm 2019 như là đĩa đơn đầu tiên trích từ album bởi Warner Records. Bài hát được đồng viết lời bởi Lipa, Caroline Ailin, Emily Warren với nhà sản xuất nó Ian Kirkpatrick, đội ngũ từng thực hiện đĩa đơn năm 2017 của nữ ca sĩ "New Rules". "Don't Start Now" là một bản nu-disco với bassline mang phong cách của funk, được lấy cảm hứng từ âm nhạc của Bee Gees, Daft Punk và Two Door Cinema Club. Ngoài ra, một số hiệu ứng âm thanh cũng được sử dụng trong quá trình sản xuất như tiếng vỗ tay, âm thanh đám đông, chuông bò, tiếng nổ synth và chuỗi âm nhấn. Về mặt ca từ, Lipa ca ngợi sự độc lập của bản thân và hướng dẫn người yêu cũ cách để quên đi mối quan hệ trong quá khứ của họ, được nhiều chuyên gia nhìn nhận như là phần tiếp theo của "New Rules". Sau khi phát hành, "Don't Start Now" nhận được những phản ứng tích cực từ các nhà phê bình âm nhạc, trong đó họ đánh giá cao sự tiến bộ vượt bậc trong âm nhạc lẫn giọng hát của Lipa, đồng thời ca ngợi việc kết hợp disco và âm nhạc thập niên 1980 giúp nó trở nên nổi bật so với những bản nhạc pop khác vào thời điểm đó. Ngoài ra, bài hát còn gặt hái nhiều giải thưởng và đề cử tại những lễ trao giải lớn, bao gồm ba đề cử giải Grammy cho Thu âm của năm, Bài hát của năm và Trình diễn đơn ca pop xuất sắc nhất tại lễ trao giải thường niên lần thứ 63. "Don't Start Now" cũng tiếp nhận những thành công lớn về mặt thương mại, đạt vị trí thứ hai trên UK Singles Chart và Billboard Hot 100, vượt qua "New Rules" để trở thành đĩa đơn xếp hạng cao nhất của cô trong bảng xếp hạng thứ hai. Ở Vương quốc Anh, nó đứng thứ sáu trong danh sách đĩa đơn trụ vững top 10 lâu nhất trong lịch sử và phá kỷ lục nhiều tuần trong top 10 nhất mà không đạt vị trí quán quân. "Don't Start Now" được coi là bước khởi đầu cho sự hồi sinh của dòng nhạc disco trong năm 2020 giữa bối cảnh dòng nhạc downtempo, mang phong cách đô thị đã thống trị dòng nhạc đại chúng trước đây. Video ca nhạc cho bài hát được đạo diễn bởi Nabil Elderkin và ghi hình ở Brooklyn, trong đó bao gồm những cảnh Lipa nhảy múa trong một hộp đêm đông đúc với những người xung quanh được hóa trang. Để quảng bá nó, Lipa đã trình diễn "Don't Start Now" trên nhiều chương trình và giải thưởng truyền trình, bao gồm giải Âm nhạc châu Âu của MTV năm 2019, giải thưởng Âm nhạc Mỹ năm 2019 và giải Âm nhạc châu Á Mnet năm 2019. Nhiều bản phối lại đã được thực hiện bài hát, bao gồm phiên bản mở rộng "Live in L.A. Remix" với sự góp mặt của ban nhạc sống gồm 19 thành viên, bên cạnh một video âm nhạc đi kèm do Daniel Carberry đạo diễn. Ngoài ra, nó cũng được hát lại và sử dụng làm nhạc mẫu bởi nhiều nghệ sĩ, như Hayley Williams, Echosmith, Illy và Ingrid Andress. Danh sách bài hát Thành phần thực hiện Thành phần thực hiện được trích từ Tidal và trên ghi chú của Future Nostalgia. Dua Lipa giọng hát Ian Kirkpatrick sản xuất, kỹ sư, lập trình, sản xuất giọng hát Caroline Ailin sản xuất giọng hát Josh Gudwin phối khí Elijah Marrett-Hitch hỗ trợ phối khí Drew Jurecka dương cầm bass, lập trình đàn dây, kỹ sư thu âm đàn dây, đàn antô, dương cầm Chris Gehringer master Will Quinnell hỗ trợ master Xếp hạng Xếp hạng tuần Xếp hạng cuối năm Chứng nhận Lịch sử phát hành Tham khảo Ghi chú Nguồn Liên kết ngoài Đĩa đơn năm 2019 Bài hát năm 2019 Bài hát của Dua Lipa Đĩa đơn quán quân tại Ireland Đĩa đơn của Warner Bros. Records
wiki
Phạm Hải Anh Huyết Đắng Miếng đất ấy được rao bán đã lâu nhưng chẳng ai dám mua . Người đàn bà sống ở đấy hồi trước còn trẻ lắm, không biết vì sao lại thắt cổ chết . Ông chồng không đưa vợ ra nghĩa địa mà lại chôn ngay ở vườn nhà . Được ít lâu ông ta cũng bỏ đi biệt tích . Ngôi nhà vắng chủ dột nát, tiêu điều, chỉ có hàng rào duối bao quanh nhà và đám rau lang ăn lan trên mộ người đàn bà chết trẻ là cứ tốt om lên, xanh rợn cả con mắt . Dân làng bảo vào những đêm trăng vẫn thấy bóng người đàn bà xõa tóc thấp thoáng sau bụi duối, có khi nghe cả tiếng khóc nỉ non . Người ta tránh đi qua khu đất ấy, còn ai dám tính đến chuyện về ở . Bỗng dưng, có người đàn ông từ đâu đến, nghe xong câu chuyện cứ nhất định đòi mua cái nhà đó . Ông ta tên là Thản . Đến ủy ban xin giấy phép cư trú, ông ta nhận mình gốc người vùng này, phiêu bạt mãi nay muốn về ở hẳn tại quê nhà . Đường làng ngõ xóm ông biết vanh vách, nhưng hỏi kỹ lại chẳng có họ hàng với ai trong làng cả . Ông Thản phá bỏ cái nhà cũ, dựng một căn nhà gỗ kiểu cổ ở miếng đất mua được . Ông giữ nguyên hàng rào duối quanh nhà giờ đã cao quá mang tai . Thành thử ông Thản làm gì trong nhà, người qua lại không thấy được . Mấy người hàng xóm kháo nhau rằng ông đã cuốc hết các dây khoai lang trong vườn, hí húi gieo trồng rau cỏ gì đấy . Ông Thản ở với cô con gái tên là Mận, cỡ mười tám, mười chín tuổi . Cô ta ít nói, suốt ngày quanh quẩn trong nhà . Ông Thản về ở ít lâu thì có những người lạ mặt từ tận đâu đến hỏi thăm bốc thuốc . Té ra ông là ông lang mà hẳn cũng có tiếng tăm nên thiên hạ còn biết . Người làng bắt đầu gọi ông là ông lang Thản, trong cách gọi cũng có đôi phâ`n kính nể . Người ta qua lại trước ngõ nhà ông tự nhiên, ai ốm đau gì lại đến xin thuốc . Uy tín của ông bố làm cô con gái cũng được mọi người để ý hơn . Nhưng cô Mâ.n có vẽ làm bọn con trai làng cứ ngãng ra . Về đây đã hơn một năm song cô vẫn chẳng đánh bạn với ai . Đi đâu cũng sùm sụp cái nón che gia nữa mặt . Cô ăn vận theo lối tỉnh thành nhưng không diện, mà theo bọn trong xóm bình luận thì cũng chẳng đẹp . Có dạo thằng Hùng đen, nổi tiếng táo tợn, lăm le tìm hiểu cô Mận . Hùng đến nhà ông Thản, lấy cớ xin thuốc giải cảm . Cô Mận lãng ra vườn không tiếp, Hùng cũng trơ, theo ra tận nơi . Vườn nhà ông Thản trồng toàn cây thuốc . Đêm hạ tuần tháng bảy, ánh trăng mỏng xuyên qua lá cây chỗ sáng chỗ tối . Cô Mận đứng dưới một khóm cây dây leo, tóc xõa dài đến tận khoeo chân . Hùng sấn đến, chộp lấy tay cô Mận kéo sát vào mình. Cái trò này, nó làm mấy lần với bọn con gái ở bãi chiếu bóng làng, thạo lắm, mà lần nào cũng thành công . Nhưng cô Mận vùng ra, bíu vào dàn dây leo . Hùng đâm ra lúng túng . Xưa nay nó thường tán gái bằng tay, bằng hích, véo, chộp ... Chứ tán miệng thì quả là chưa quen . Cô Mận vẫn nín thinh . Hùng hỏi khỏa lấp : Mận níu vào dây leo gì lạ thế ? . Cô Mận vụt quay đầu lại, nhìn thẳng vào gã con trai, nói gọn lõn: Dây máu người ! ánh trăng chảy tràn trên mặt cô trăng trắng . Trong một thoáng, Hùng cảm thấy mắt cô Mận lóe lên một ánh kỳ dị . Nó chợt lạnh toát người . Gương mặt cô Mận hình như nó nhìn thấy ở đâu đó, phải rồi, chính là người đàn bà trẻ đã thắt cổ chết ở đây, tóc tai xõa xượi . Chỗ khóm dây leo này, ông chồng đã chôn xác chị ta . Hùng cắm cổ bỏ chạy thục mạng . Từ ngày ấy, bọn con trai làng không đứa nào dám bén mảng đến gần cô Mâ.n nữa . Người ta đồn ông Thản có một thứ thuốc gia truyền quý lắm . Con bệnh thập tử nhất sinh được ông nhận lời chữa là kể như cầm được mạng sống . Sân nhà ông Thản căng thêm mái che cho người ngồi đợi mỗi ngày một đông . Quần vải đen gấu xoăn tít kề bên váy, quần âu . Những bàn tay xám đen nứt nẻ bên những đôi tay được chăm chút sạch sẽ, móng tay cắt hoặc sơn màu . Bụng lép kẹp, bụng phệ, bụng thắt eo ... Đủ loại . Chỉ có bệnh tật là bình đẳng đến khắc nghiệt . Dường như có một làn sóng âm u từ địa ngục vờn qua tất cả bộ mặt sang hèn, nhấn chìm chúng trong nỗi lo âu khắc khoải không phân biệt . Ngày của cô Mận trôi giữa những bộ mặt u sầu ấy, bận rộn cuốn quýt . Ông Thản không có thời gian trò chuyện với con gái, nếu có cũng chỉ toàn về thuốc và bệnh . Trong đám khách nhà ông Thản hôm ấy có một gương mặt là lạ . Cô Mận liếc nhìn đôi lông mày kẻ hai vạch đen đậm trên vầng trán sáng sủa của người khách, tự hỏi sao anh ta phải tới đây . Người khách bắt gặp cái nhìn của Mận, mỉm cười . Nụ cười của anh ta thật lạc lõng ở chỗ này . Ở nhà ông Thản, người ta thương xót hỏi han nhau, có khi mừng rỡ hy vọng, nhưng không ai cười cởi mỡ và nhẹ tênh như thế . Cô Mận cắm cúi đi vào nhà . Ông Thản tiếp khách rất nhanh . Anh ta đi ra tay không, chẳng mang theo thuốc thang gì ... Tối hôm ấy, cô Mận ra đóng cổng, giật nẩy mình thấy một bóng đen đứng im lìm cạnh hàng rào duối . Người khách ban sáng ! Anh ta nhận ra Mận, lại mỉm cười . Trong bóng tối, cô Mận chỉ nhìn thấy hàm răng anh ta sáng bóng, đôi mắt lấp lánh hướng về mình . - Anh đứng đây làm gì ? - Tôi chưa lấy được thuốc . - Sao ...? - Ông lang từ chối không chữa - Cho anh à ? - Vâng, cho tôi . Mận nhớ lại gương mặt người khách lúc sáng . Xanh xao nhưng đầy vẻ tự tin . Chẳng lẽ lại thế ? Ông Thản rất ít khi từ chối bệnh nhân, trừ khi có lý do đặc biệt . &quot;Anh chờ một chút nhé !&quot; Cô Mâ.n dặn người khách rô`i vội vã quay vào . Lâu lắm mới thấy cô quay lại, tay cầm một gói thuốc : - Anh sắc lên uống . Bốn bát nước cạn lấy hai . Ngày uống hai lần . - Tôi uống hết chỗ này rồi sao ? Cô Mâ.n ngập ngừng một lát, bảo : - Nếu cần nữa, anh lại đến đây . Nhưng đừng vào . Cho người nhắn, em sẽ đem thuốc ra . Người khách im lặng, chỉ có đôi mắt lấp lánh dõi vào Mận . Cô gái bối rối cúi đầu . Đã thành lệ, cứ tuần hai lần, cô Mận đem thuốc ra bờ sông cho người khách . Những buổi gặp mỗi lâ`n lại dài hơn . Anh ta hay chờ Mận ở chỗ con sông uốn lẹm vào bờ một vạt cong cong . Hai người ngồi xuống bãi cõ mềm mại . Mận dứt dứt những bông chua me nở tím, đưa lên mũi ngửi dù biết nó chẳng có hương vị gì . Anh ta kể cho Mận nghe về thành phố thơm mùi hoa sữa đầu đông, về biển xanh lộng lẫy ngập nắng, về những triền núi bát ngát hoa đào ... Gói thuốc để giữa hai người . Cặp lông mày của anh ta ngày càng sẫm đậm hơn trên vần trán xanh xao nhưng những câu chuyện anh kể mỗi lúc một kỳ lạ và quyến rũ hơn . Đêm, Mận thường mơ thấy anh ta . Họ dìu nhau bơi ngược dòng nước xiết . Vạt đất lở bến sông xa tít . Mờ mờ bé như mảnh lưỡi liềm . Cặp lông mày anh ta rướn lên, rướn lên, bứt khỏi vầng trán xanh xao, biến thành đôi cánh chim đen bay vút đi . Mận choàng tỉnh, ngộp thở như bị sặc nước ... Một buổi chiều ông Thản đi vắng, Mận dẫn người con trai vào thăm vườn . Đang tháng ba, cây cam thảo đơm hoa nặng trĩu đầu cành . Những cánh hoa hình cánh bướm nhỏ xíu, quần tụ xúm xít với nhau, hồng tươi . Xuyên bối mẫu cũng đang nở hoa . Từ kẽ lá, những bông hoa chuông vàng lục nhạt lung liêng đùa với gió . Chiều sẫm dần lại lúc nào không biết . Nắng rớt trên khóm ngải phù dung lá trắng ánh lên như tráng bạc . Mận quen tay dứt mấy cái lá hoắc hương vò vò . Không gian thoảng mùi hương dễ chịu, hơi hăng hắc của hoa và lá thuốc . Mận trỏ cho người con trai khóm dây leo : - Cây này bố em quý nhất . Em vẫn hái nó làm thuốc cho anh . Mỗi lần cắt dây để làm thuốc, từ vết cắt nhựa nó ứa ra đỏ như máu nên gọi là &quot;dây máu người&quot;, tên chữ là huyết đằng .Khóm huyết đằng đã bị đốn vợi đi nhiều lắm, chỉ còn ba bốn dây . Một chùm hoa huyết đằng màu vàng rụt rè buông xuống chạm vào mái tóc cô Mận . Người con trai thở dài : - Thôi, em đừng chặt dây làm thuốc nữa . Anh uống thế đủ rồi, có lẽ tuần sau, anh không tới nữa đâu . Mận nín thinh . Khóm huyê t đằng ông Thản khó khăn lắm mới gây được . Nghe bảo chỉ có máu người mới làm cho nó trở nên tươi tốt, linh thiêng . Vì thế mà ông Thản đã cầy cục mua bằng được mảnh đất này, cốt để trồng huyết đằng đúng trên mộ người đàn bà xấu số . Chắc chắn ông sẽ không cho Mận chặt hết cả khóm huyết đằng đi để cứu người mà ông đã từ chối không chữa bê.nh . Ngay buổi đầu tiên, ông Thản đã bảo con gái : Bệnh anh ta nặng lắm . Cố cứu cũng vô ích thôi . Nhưng Mận không tin . Càng ngày cô càng lao theo một mong mỏi mãnh liệt là đem lại cuộc sống cho người con trai ấy . Cô thắp hương ở gốc huyết đằng, cầu xin người đàn ba dưới đất kia ban phép mầu nhiệm vào dây thuốc, truyền cho anh ta sự sống mà chị ta đã từ bỏ . Cô giấu cha, đêm dùng dao chặt từng dây huyết đằng, nước mắt hòa vào dòng nhựa cây ròng ròng máu đỏ . Cô sợ anh sẽ ra đi, mang theo thành phố của cô, biển xanh của cô, rừng đào của cô ... ,mang theo vĩnh viễn cái thế giới lung linh mầu sắc và tình yêu mà anh vừa hé mở cho cô thấy . Không có anh, cô sẽ ra sao ở đây, sau hàng rào duối, giữa những bộ mặt lo âu khắc khoải vì bệnh tật, bên bụi huyết đằng hàng năm trổ hoa trên xác người đàn bà trẻ ? Mâ y tuần sau, một buổi sớm ông Thản ra vườn, thấy trống quang một góc . Khóm huyết đằng đã bị chặt sát tâ.n gốc . Nhựa cây thẫm lại quanh vết chặt, tím đỏ, đặc quánh . Cô Mận bỏ nhà đi từ hồi đêm, đem theo toàn bộ thân huyết đằng, để lại mảnh giấy tạ tội với bố . ... Người con trai nắm lấy tay Mận, nhìn bọc thuốc cô đem theo vào bệnh viện, mỉm cười . Nụ cười độ lượng làm Mận đau nhói, chợt hiểu rằng thế là hết . Cô gái quay gương mặt đẫm nước mắt về phía khác, không dám nhìn anh ta . Ngoài cửa sổ bệnh viện, một nhành xanh non nhô lên, xanh đến trớ trêu ở chốn này, lá vẫy vẫy như đùa . Trò chơi số mệnh ! Sao có thể đặt cược bao nhiêu hi vọng vào một dây leo mỏng manh đến thế ? Huyết đằng - thuốc bổ máu . Còn anh ta bị ung thư phổi . Cô đã biết thế ngay từ đầu . Và vẫn dùng dây huyết đằng ràng buộc anh phải đến với cô . Sao không thể cứng rắn từ chối anh từ đầu như cha cô ? Sao biết là vô vọng mà vẫn chặt trụi khóm huyết đằng để tặng anh cùng với những gì quý giá nhất mà mình có ? Người con trai yên lặng nghe những lời thú nhận lô.n xộn của Mận . Bọc huyết đằng xổ tung, vung vãi trên giường . Đã có lúc anh ta tin mạng sống mình nằm ở đấy . Anh ta đã dầm chân đợi Mận hàng tiếng, dồn tất cả niềm khát sống lên mỗi ánh mắt nụ cười, đoạt cho đượ c tình yêu của con gái và cùng với nó là thuốc cải tử hoàn sinh . Bây giờ trước mắt anh ta chỉ là những xác cây đứt đoạn, xám xịt . Hình như trước đây, anh ta đã xem nó là toàn bộ mục đích của mình . Những mẩu huyết đằng khô héo thâ`m thì với anh ta rằng không phải thế. Người con trai nhắm mắt lại . Hiện lên trong anh ta khu vườn nhỏ đầy hoa thuốc, đôi môi người thiếu nữ khát khao dâng hiến, bóng chiều sẫm lại và nh+~ng cây huyết đằng lá xanh thẫm rủ xuống quanh hai người ... Lạ lùng là anh ta chưa từng có những giây phút như thế với người yêu mình . Cô ấy đẹp hơn Mận rất nhiều, hợp với anh ta hơn về mọi mặt . Vậy mà trong lúc tìm mọi cách để lấy thuốc, anh ta lại cảm nhận từ Mâ.n một niềm rung động mãnh liệt . Chưa bao giờ cuộc sống hiện lên dưới ánh mắt anh ta đầy quyến rũ và khao khát như vào những buổi chiều ngồi kể chuyện Mận nghe . Lúc đó, cả hai không dám tin rằng huyết đằng đối với họ thực ra chẳng quan trọng gì . Lúc đó, chính anh ta không biết rằng mình đang gửi gắm ở Mận cái phần đẹp đẽ nhất để cô gái mang theo, đi tiếp trong cuộc đời này ... Lặng lẽ, gần như thanh thản, anh ta tìm bàn tay Mận, đặt lên bọc thuốc : - Em mang huyết đằng về đi . Đừng khóc nữa . Nó không phải là vô ích đâu .... ... Mùa đông năm ấy buốt giá chưa từng có . Người ta thâ y cô Mận giúp bố đốt nhiều rơm, lấy tro ủ quanh các gốc cây thuốc . Dáng cô nặng nề, chắc sắp đến ngày ở cữ . Mấy bà trong xóm chép miệng bảo ông Thản dại, nhà làm thuốc mà không biết phá cái thai hoang đó đi để giữ tiếng cho con gái . Có người bênh ông, cãi rằng thế mới là có đức, mạng sống quý lắm, ai nỡ vứt bỏ đi được . Ông Thản và cô Mâ.n hình như chẳng bận tâm đến những lời bàn tán . Việc nhà vốn đã bận, lại còn phải mua sắm đủ thứ chờ đứa trẻ ra đời . Tháng Một, đầu giờ tí, cô Mận sinh con trai . Tiếng khóc chào đời oe oe vang cả căn nhà xưa nay vốn yên tĩnh . Ông Thản đốt đèn ra vườn chôn cuống nhau cho thằng bé . Chợt giật mình thấy gốc huyết đằng tưởng chết đã từ lâu lắm bật nhú lên một cái mầm xanh non ... Mục lục Huyết Đắng Huyết Đắng Phạm Hải AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Tini Nguồn: dactrung.netĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 2 năm 2007
vanhoc
2060 Chiron, tên gọi ban đầu 1977 UB, cũng được biết là 95P/Chiron, là một hành tinh vi hình ở vùng ngoài Hệ Mặt Trời, có quỹ đạo giữa Sao Thổ và Sao Thiên Vương. Được khám phá vào năm 1977 bởi Charles Kowal, nó là thiên thể đầu tiên được công nhận vào nhóm centaurs - các thiên thể có quỹ đạo giữa vành đai chính và vành đai Kuiper. Mặc dù nó được cho là một tiểu hành tinh, và chỉ thuộc nhóm hành tinh vi hình với tên gọi 2060 Chiron, về sau nó được cho là một sao chổi. Ngày này, nó thuộc hai nhóm hành tinh vi hình và sao chổi, với định danh sao chổi 95P/Chiron. Chiron được đặt tên theo tên của centaur Chiron trong thần thoại Hy Lạp. Mike Brown liệt nó vào danh sách ứng cử viên hành tinh lùn với đường kính là 206 km, gần kích thước tối thiểu của một hành tinh băng lùn (đường kính thấp nhất trong khoảng 200 km) Lịch sử Khám phá Chiron được Charles Kowal phát hiện vào ngày 1 tháng 11 năm 1977 từ những hình ảnh được chụp vào ngày 18 tháng 10 tại Đài thiên văn Palomar. Nó đã được chỉ định tạm thời của 1977 UB. Nó được tìm thấy gần aphelion và tại thời điểm phát hiện ra nó là hành tinh nhỏ được biết đến xa nhất. Chiron thậm chí còn được báo chí tuyên bố là hành tinh thứ mười. Chiron sau đó đã được tìm thấy trên một số hình ảnh khám phá trước, từ năm 1895, cho phép xác định chính xác quỹ đạo của nó. Nó đã đến củng điểm vào năm 1945 nhưng sau đó không được phát hiện vì có rất ít tìm kiếm được thực hiện vào thời điểm đó và chúng không nhạy cảm với các vật thể chuyển động chậm. Cuộc khảo sát của Đài thiên văn Lowell về các hành tinh xa xôi sẽ không đủ mờ nhạt trong những năm 1930 và không bao phủ đúng vùng bầu trời trong những năm 1940. Đặt tên Năm 1979, hành tinh nhỏ này được đặt theo tên của Chiron, một trong những nhân mã từ thần thoại Hy Lạp. Có ý kiến ​​cho rằng tên của các nhân mã khác được dành riêng cho các đối tượng cùng loại. Các trích dẫn đặt tên chính thức đã được xuất bản bởi Trung tâm hành tinh nhỏ trước tháng 11 năm 1977 (M.P.C 4359). Tính chất vật lý Loại quang phổ Phổ hồng ngoại có thể nhìn thấy và gần hồng ngoại của Chiron là trung tính và tương tự như các tiểu hành tinh loại C và hạt nhân của Sao chổi Halley. Phổ hồng ngoại gần của Chiron cho thấy không có nước đá. Đường kính Kích thước giả định của một vật thể phụ thuộc vào độ sáng tuyệt đối của nó (H) và suất phản chiếu (lượng ánh sáng mà nó phản xạ). Năm 1984 Lebofsky ước tính Chiron có đường kính khoảng 180 km. Ước tính trong những năm 1990 có đường kính gần 150 km. Dữ liệu thub thập từ năm 1993 cho thấy đường kính khoảng 180 km. Dữ liệu kết hợp từ Kính thiên văn vũ trụ Spitzer năm 2007 và Đài quan sát vũ trụ Herschel năm 2011 cho thấy Chiron có đường kính 218 ± 20 km. Do đó, Chiron có thể lớn bằng 10199 Chariklo. Đường kính của Chiron rất khó ước tính một phần vì cường độ tuyệt đối thực sự của hạt nhân của nó là không chắc chắn do hoạt động biến đổi cao của nó. Thời kỳ tự quay Bốn đường ánh sáng cong tự quay của Chiron được lấy từ các quan sát trắc quang giữa năm 1989 và 1997. Phân tích đường kính cho thời gian quay đồng nhất, được xác định rõ là 5,918 giờ với độ sáng nhỏ 0,05 đến 0,09, cho thấy cơ thể có hình dạng khá hình cầu (U = 3/3/3). Ứng xử sao chổi Vào tháng 2 năm 1988, lúc 12 giờ sáng từ Mặt trời, Chiron đã tăng 75%. Đây là hành vi điển hình của sao chổi nhưng không phải là tiểu hành tinh. Những quan sát sâu hơn vào tháng 4 năm 1989 cho thấy Chiron đã bị hôn mê tiền hôn nhân. Một cái đuôi được phát hiện vào năm 1993. Chiron khác với các sao chổi khác ở chỗ nước không phải là thành phần chính trong tình trạng hôn mê của nó, vì nó ở quá xa Mặt trời để nước thăng hoa. Năm 1995, carbon monoxide đã được phát hiện ở Chiron với số lượng rất nhỏ và tốc độ sản xuất CO dẫn xuất được tính toán là đủ để giải thích cho tình trạng hôn mê quan sát được. Cyanide cũng được phát hiện trong quang phổ của Chiron năm 1991. Vào thời điểm phát hiện ra, Chiron đã gần với aphelion, trong khi các quan sát cho thấy tình trạng hôn mê được thực hiện gần hơn với perihelion, có lẽ giải thích tại sao không có hành vi sao chổi nào được nhìn thấy trước đó. Việc Chiron vẫn còn hoạt động có lẽ có nghĩa là nó đã không ở trong quỹ đạo hiện tại của nó rất lâu. Chiron chính thức được chỉ định là cả một sao chổi 95P / Chiron, và một hành tinh nhỏ, một dấu hiệu của đường phân chia đôi khi mờ giữa hai lớp đối tượng. Thuật ngữ proto-sao chổi cũng đã được sử dụng. Có đường kính khoảng 220 km, nó lớn bất thường đối với một hạt nhân sao chổi. Chiron là Thành viên đầu tiên của một gia đình sao chổi kiểu Chiron mới với (TJupiter> 3; a> aJupiter). Các sao chổi loại Chiron khác bao gồm: 39P / Oterma, 165P / LINEAR, 166P / NEAT và 167P / CINEOS. Ngoài ra còn có các tiểu hành tinh không nhân mã được phân loại đồng thời là sao chổi, chẳng hạn như 4015 WilsonTHER Harrington, 7968 Elstiêu Pizarro và 118401 LINEAR. Kể từ khi phát hiện ra Chiron, các centaur khác đã được phát hiện và gần như tất cả hiện đang được phân loại là các hành tinh nhỏ, nhưng đang được quan sát về hành vi có thể có của tiền tệ. 60558 Echeclus đã hiển thị hôn mê tiền tệ và bây giờ cũng có ký hiệu tiền tệ là 174P / Echeclus. Sau khi vượt qua perihelion vào đầu năm 2008, 52872 Okyrhoe sáng lên đáng kể. Quỹ đạo Quỹ đạo của Chiron được phát hiện là rất lập dị (0,37), với củng điểm ngay bên trong quỹ đạo của Sao Thổ và viễn điểm ngay bên ngoài củng điểm của Thiên vương tinh (tuy nhiên, nó không đạt được khoảng cách trung bình của Thiên vương tinh). Theo chương trình Solex, cách tiếp cận gần nhất với Sao Thổ của Chiron trong thời hiện đại là vào khoảng ngày 720 tháng 5, khi nó đến trong vòng 30,5 ± 2,0 triệu km (0,204 ± 0,013 AU) của Sao Thổ. Trong đoạn văn này, lực hấp dẫn của sao Thổ khiến trục bán chính của Chiron giảm từ 14,55 ± 0,12 AU xuống 13,7 AU. Nó không đến gần với Thiên vương tinh; Chiron vượt qua quỹ đạo của Uranus, nơi sau này xa hơn so với trung bình so với Mặt trời. Chiron thu hút sự quan tâm đáng kể vì đây là vật thể đầu tiên được phát hiện trên quỹ đạo như vậy, nằm ngoài vành đai tiểu hành tinh. Chiron được phân loại là một centaur, vật đầu tiên trong nhóm các vật thể quay quanh giữa các hành tinh bên ngoài. Chiron là một đối tượng Sao Thổ-Sao Thiên Vương vì củng điểm của nó nằm trong vùng kiểm soát của Sao Thổ và viễn điểm của nó nằm ở Thiên vương tinh. Nhân mã không ở trong quỹ đạo ổn định và sẽ bị loại bỏ bởi nhiễu loạn hấp dẫn bởi các hành tinh khổng lồ trong khoảng thời gian hàng triệu năm, di chuyển đến các quỹ đạo khác nhau hoặc rời khỏi Hệ Mặt trời hoàn toàn. Chiron có lẽ là đến từ vành đai Kuiper và có thể sẽ trở thành một sao chổi trong thời gian ngắn trong khoảng một triệu năm. Vành đai Chiron Chiron có thể vành đai, tương tự như vành đai của 10199 Chariklo. Ngày 29 tháng 11 năm 2011, ban đầu được hiểu là do các máy bay phản lực liên quan đến hoạt động giống như sao chổi của Chiron, các vành đai của Chiron được đề xuất có bán kính 324 ± 10 km và được xác định rõ. Sự xuất hiện thay đổi của chúng ở các góc nhìn khác nhau có thể giải thích phần lớn sự thay đổi dài hạn về độ sáng của Chiron và do đó ước tính kích thước và kích thước của Chiron. Hơn nữa, có thể, bằng cách giả sử rằng băng nước nằm trong các vòng của Chiron, giải thích cường độ thay đổi của các dải hấp thụ nước hồng ngoại trong phổ của Chiron, bao gồm cả sự biến mất của chúng vào năm 2001 (khi các vòng tròn ở cạnh). Ngoài ra, suất phản chiếu hình học của các vòng của Chiron được xác định bằng quang phổ phù hợp với phương pháp được sử dụng để giải thích các biến đổi độ sáng dài hạn của Chiron. Tham khảo Hành tinh nhỏ Centaur (tiểu hành tinh)
wiki
Công viên tỉnh Writing-on-Stone là một công viên tỉnh nằm cách Lethbridge khoảng 100 km về phía đông nam thuộc tỉnh Alberta, Canada. Nó nằm bên bờ Sông Milk và cách thị trấn Milk River khoảng 44 km. Đây là một trong những khu vực thảo nguyên được bảo vệ lớn nhất trong hệ thống công viên của tỉnh Alberta, vừa là một khu bảo tồn thiên nhiên vừa là khu vực bảo vệ các tác phẩm chạm khắc trên đá của những người thổ dân bản địa. Công viên này là nơi linh thiêng và quan trọng đối với những người Blackfoot cùng nhiều bộ lạc thổ dân khác. Hiện công viên này là một Di sản thế giới dự kiến của UNESCO với tên gọi Áísínai'pi. Ranh giới của công viên này trùng với Khu di tích lịch sử quốc gia Áísínai'pi của Canada. Lịch sử Có bằng chứng về sự xuất hiện của những người bản địa tại thung lũng sông Milk cách đây 9.000 năm. Những người Blackfoot có lẽ đã tạo ra nhiều tác phẩm chạm khắc trên đá và tranh vẽ tại đây. Một số bộ lạc bản địa khác như Shoshone cũng đã đi qua thung lũng và cũng có thể đã để lại nhiều tác phẩm nghệ thuật. Các tác phẩm chạm khắc và tranh vẽ không chỉ nói về cuộc sống thường ngày và hành trình tạo ra chúng mà còn nói về những linh hồn. Họ tin rằng, những vách đá hình nấm ấn tượng ở nơi này là nhà của những linh hồn bất khuất. Công viên được thành lập năm 1957 và được chỉ định là nơi bảo tồn khảo cổ vào năm 1977. Một tiền đồn của cảnh sát được xây dựng lại từ 1973 đến 1975 hiện là một trong những điểm thu hút khách du lịch tại công viên. Các nhà khảo cổ của tỉnh Alberta đã lập danh sách nhiều địa điểm chạm khắc và chữ tượng hình trong công viên từ năm 1973. Đến năm 1981, một phần của công viên được liệt kê như là Di tích lịch sử cấp tỉnh để bảo vệ nghiêm ngặt nghệ thuật chạm khắc đá nơi đây trước sự phá hoại và graffiti. Các khu vực nhạy cảm nhất được yêu cầu tham quan có sự hướng dẫn của cơ quan có thẩm quyền. Công viên là một trong những khu vực bảo tồn nghệ thuật đá lớn nhất đồng bằng Bắc Mỹ. Vào năm 2004, Cục Công viên Quốc gia Canada đã hoàn chỉnh hồ sơ đưa công viên tỉnh này là Di sản thế giới dự kiến của UNESCO. Những người Blackfoot cũng muốn đưa Kátoyissiksi ở Montana như là một phần của Di sản thế giới này. Tháng 3 năm 2005, công viên được công nhận là Di tích lịch sử quốc gia Canada Mô tả Công viên này có diện tích 17,8 km vuông (4.400 mẫu Anh) của hệ sinh thái đồng cỏ và lòng sông cạn. Tại đây có sự đa dạng của các loài chim và động vật. Một số loài chim thường thấy gồm Cắt thảo nguyên, Cú sừng, Cú lửa, Cắt Mỹ, Trĩ đỏ và Gà so xám. Vùng thảo nguyên là môi trường sống quan trọng của nhiều loài động vật có vú gồm Linh dương sừng nhánh, Hươu la, Chồn hôi, Gấu mèo, Macmot bụng vàng, Linh miêu đuôi cộc. Một số loài động vật khác gồm Kỳ giông hổ, Rắn sọc, rắn chuông thảo nguyên cũng được tìm thấy tại đây. Tham khảo Liên kết ngoài Alberta: How the West was Young - Archaeology and Pre-contact - Writing-On-Stone Elders' Voices - Writing-On-Stone Writing-on-Stone Writing-on-Stone Writing-on-Stone Writing-on-Stone
wiki
Cuộc chiến tranh Thụy Điển-Đan Mạch (1657-1658) là cuộc chiến tranh giữa Thụy Điển liên minh cùng công quốc Holstein với Đan Mạch và Na Uy thời vua Karl X Gustav của Thụy Điển. Bối cảnh Thời đó, Thụy Điển đang lâm vào một cuộc chiến tranh với Ba Lan (1655 - 1660) và một cuộc chiến tranh với Nga (1656 - 1661). Vua Frederik III của Đan Mạch thấy có cơ hội tấn công Thụy Điển để lấy lại các vùng đất đã phải nhượng cho Thụy Điển bởi Hòa ước Brömsebro ngày 13 tháng 8 năm 1645, nên tuyên chiến với Thụy Điển. Ngày 1 tháng 6 năm 1657 Frederik III đưa ra lời tuyên chiến, ngày 5 tháng 6 năm 1657 chiến thư được gửi tới Hamstad cho viên cố vấn tối cao của Karl X Gustav là Per Brahe, mãi tới ngày 20 tháng 6 năm 1657 Karl X Gustav mới nhận được chiến thư tại thành phố Torun (nay thuộc Ba Lan). Karl X liền rời mặt trận Ba Lan, dẫn quân đi bộ vòng từ phía Nam lên để tấn công bán đảo Jutland (Đan Mạch). Tại nam Thụy Điển, Per Brahe tập trung quân tại Markaryd (Småland, Thụy Điển) để nghênh chiến, nhưng viên tướng chỉ huy quân Đan Mạch tại vùng Scania (Skåne) không tận dụng cơ hội để tấn công. Ngày 18 tháng 7 năm 1657, Per Brahe đem 3.700 quân tấn công và thắng Đan Mạch trong trận Ängelholm (vùng Halland, thời đó thuộc Đan Mạch). Quân Đan Mạch liền vây Per Brahe ở Laholm. Ngày 30 tháng 8, Brahe được quân tới tiếp viện lên tới 8.000 người và ngày 31 tháng 8 Brahe liền phản công tại Genevadsbro (bắc Laholm), quân Đan Mạch rút về Helsingborg. Ngày 16 tháng 6 năm 1657 tướng Anders Bille của Đan Mạch dẫn 9.000 quân tấn công và chiếm Bremen (hiện nay thuộc Đức, thời đó thuộc Thụy Điển). Tại Holstein, ngày 10 tháng 8 năm 1657, quân Thụy Điển đánh chiếm pháo đài Itzehoe sau 4 ngày vây hãm. Toàn bộ quân Đan Mạch cùng tướng Anders Bille rút về pháo đài Frederiksodde (ở Fredericia, đông nam Jutland). Quân Thụy Điển thừa thắng, chiếm đóng bán đảo Jutland. Ngày 24 tháng 10 năm 1657, quân Thụy Điển đánh chiếm pháo đài Frederiksodde do khoảng trên 3.000 quân Đan Mạch phòng thủ, giết hơn 1.000 quân Đan Mạch, còn lại bắt làm tù binh (trong đó có tướng Anders Bille bị trọng thương và chết ít ngày sau đó). Mùa đông năm đó hết sức khắc nghiệt, toàn bộ các eo biển của Đan Mạch đều bị đóng băng. Ngày 30 tháng 1 năm 1658, Karl X Gustav dẫn 9.000 kỵ binh và 3.000 bộ binh đi bộ qua Eo biển Lillebælt sang cướp phá đảo Fyn rồi tiếp tục đi bộ qua đảo Tåsing, Langeland, Lolland, Falster vào phía nam đảo Zealand tiến lên uy hiếp Copenhagen. Ngày 15 tháng 2 năm 1658 quân Thụy Điển tới cách Copenhagen 20 km. Chính phủ Đan Mạch hoảng loạn, nên ngày 18 tháng 2 năm 1658 phải xin giảng hòa. Hai bên thương nghị tại Høje Tåstrup (nam Copenhagen) và ký kết Hòa ước Roskilde, chấm dứt cuộc chiến giữa hai bên. Hậu quả Cuộc chiến đã dẫn tới Hòa ước Roskilde, trong đó Đan Mạch phải nhượng gần ½ lãnh thổ cho Thụy Điển. Tuy nhiên, chỉ 6 tháng sau lại xảy ra cuộc chiến tranh nữa giữa hai bên, tới năm 1660 mới kết thúc bằng Hòa ước Copenhagen. Tham khảo (sv) Isacson, Claes-Göran: Karl X Gustavs krig, Historika media 2004, pp. 149–155 (en) Scott, Franklin D. (1998): Sweden, the Nation's History, Southern Illinois Press, ISBN không có Xem thêm Cuộc chiến tranh Thụy Điển - Đan Mạch (1658 - 1660) Hòa ước Roskilde Hòa uớc Copenhagen Chiến tranh Lịch sử Đan Mạch Lịch sử Thụy Điển Xung đột năm 1657 Xung đột năm 1658 Chiến tranh liên quan tới Thụy Điển
wiki
Bộ Chè (tên khoa học Theales) là một danh pháp thực vật ở cấp độ bộ. Tên gọi này được sử dụng trong hệ thống Cronquist cho một bộ nằm trong phân lớp Sổ (Dilleniidae) và trong phiên bản năm 1981 của hệ thống này thì người ta định nghĩa bộ này như sau: bộ Theales họ Actinidiaceae - họ Đằng lê (dương đào), kivi họ Caryocaraceae họ Clusiaceae - họ Bứa, măng cụt, mù u v.v họ Dipterocarpaceae - họ Dầu họ Elatinaceae họ Marcgraviaceae họ Medusagynaceae - họ Sứa (thực vật) ở đảo Mahé, Seychelles họ Ochnaceae - họ Mai (vàng, đỏ, tứ quý v.v) họ Oncothecaceae họ Paracryphiaceae họ Pellicieraceae họ Pentaphylacaceae - họ Ngũ liệt họ Quiinaceae họ Sphaerosepalaceae họ Scytopetalaceae họ Tetrameristaceae họ Theaceae - họ Chè Trong hệ thống APG II (sử dụng trong Wikipedia) thì các họ được cho vào bộ này được xếp lại trong nhiều bộ khác nhau, trong số đó chủ yếu là hai bộ Malvales (bộ Cẩm quỳ) và Malpighiales (bộ Sơ ri). Chú thích Tham khảo L. Watson và M.J. Dallwitz (1992 trở đi). Các họ thực vật có hoa: Miêu tả, minh họa, nhận dạng, thông tin tra cứu. http://delta-intkey.com Chè, bộ Chè, bộ Danh pháp thực vật học
wiki
Hướng dẫn Phan Bội Châu (1867 – 1940) biệt hiệu là Sào Nam, quê ở Nam Đàn, Nghệ An. Ông là chiến sĩ cách mạng vĩ đại của dân tộc ta hơn hai mươi năm đầu của thế kỉ XX. Ông còn là một nhà thơ, nhà văn lớn để lại nhiều kiệt tác chứa chan tinh thần yêu nước chống xâm lăng. Ông sáng tác nhiều tác phẩm bằng chữ Hán, chữ Nôm, chữ Quốc ngữ gồm có: “Hải ngoại huyết thứ”. “Sào Nam thi tập”. “Ngục trung thư”. Phan Bội Châu niên biểu”, “Trùng quang tâm sử”, “Việt Nam vong quốc sử”. Năm 1913, chính quyền Quảng Đông (Trung Quốc) đã bắt giam Phan Bội Châu. Với cuộc mua bán chính trị bẩn thỉu này, chúng định trao nhà cách mạng Việt Nam cho thực dân Pháp, trong khi tòa án Pháp ở Đông Dương đã kết án tử hình vắng mặt Phan Bội Châu. “Vào nhà ngục Quảng Đông cảm tác” là chùm thơ hai bài, đây là bài thơ thứ nhất được Phan Bội Châu viết trong ngày đầu bị bắt giam. Bài thơ thể hiện khí phách hiên ngang, bất khuất và phong thái ung dung của người chiến sĩ yêu nước cách mạng trước cảnh tù đày, nguy hiểm. 1.Hai câu đề nói lên một tâm thế đẹp của người chiến sĩ cách mạng: “Vẫn là hào kiệt, vẫn phong lưu Chạy mỏi chân thì hãy ở tù”. Điệp từ “vẫn” làm cho ý thơ được khẳng định, biểu lộ lòng tự hào về nhân cách cao đẹp: hào kiệt, phong lưu. Một con người có tài cao, chí lớn trong mưu đồ đại sự cứu nước, cứu dân. Một nhà nho trang nhã, ung dung, đường hoàng. “Chạy mỏi chân” là cách nói hóm hỉnh về sự hoạt động sôi nổi của Phan Bội Châu lúc ở Nhật, lúc sang Thái Lan, lúc ở Trung Quốc. Bốn tiếng “thì hãy ở tù” vừa chấp nhận cảnh ngộ tù đày, vừa là sự thách đố, thể hiện một thái độ rất bình tĩnh, rất chủ động trước tai ương hoạn nạn. 2.Hai câu thực nói về cuộc đời người chiến sĩ cách mạng Phải xa gia đình, quê hương đất nước, bôn ba hải ngoại, phải nếm trải mọi thử thách gian truân, chịu cảnh tù tội “hai mươi năm lẻ đã từng chua với xót” (Bài ca chúc Tết thanh niên). “Khách không nhà” đối với “người có tội” (bị tù), “bốn bể” đối với “năm châu” – ngôn ngữ thơ cân xứng, thể hiện một tâm hồn cao đẹp, giàu đức hi sinh, một chí lớn tung hoành mang tầm vóc lớn lao được đo bằng “năm châu” và “bốn bể”. Giọng thơ thanh thoát phơi phới: Đã khách không nhà trong bốn biển Lại người có tội giữa năm châu. Sau này, trong bài thơ “Từ giã bạn bè lần cuối cùng” viết năm 1940 trước lúc qua đời, ý thơ trên được tác giả nhắc lại: Những ước anh em đầy bốn biển Nào ngờ trăng gió nhốt ba gian. 3.Hai câu luận Hai câu 5 và 6 đối nhau, ngôn ngữ trang trọng diễn tả một chí khí hiên ngang, một chí lớn phi thường của người anh hùng muốn làm nên sự nghiệp vĩ đại. Thơ mang cốt cách anh hùng: “Bủa tay ôm chặt bồ kinh tế, Mở miệng cười tan cuộc oán thù”. “Bủa tay”, “ôm chặt” nói lên một tư thế hào hùng, một quyết tâm không gì lay chuyển nổi, một lí tưởng sáng ngời: Giúp đời cứu nước! “Cuộc oán thù” là cuộc chiến đấu chống thực dân Pháp và bè lũ tay sai bán nước. Hai chữ “cười tan” thể hiện một ý chí, nung nấu căm thù. Giọng thơ hào hùng. Thủ pháp nghệ thuật được sử dụng đặc sắc: Hình ảnh thậm xưng kì vĩ, các động từ gợi tả mạnh mẽ (ôm chặt, cười tan) đã dựng nên hình ảnh một đấng nam nhi, một trang anh hùng, một bậc trượng phu, hào kiệt… trong tù đày vẫn lạc quan, bất khuất, ngạo nghễ. 4.Hai câu kết Hai câu kết khẳng định một niềm tin chói sáng qua hai vế tiểu đối: “Thân ấy hãy còn / / còn sự nghiệp”. Chữ “còn” được điệp lại hai lần và làm cho ý thơ được nhấn mạnh: con đường cách mạng cứu nước, cứu dân là con đường vinh quang sáng ngời chính nghĩa. Con đường chiến đấu vì chính nghĩa đang mở rộng phía trước. Câu thơ thứ 8 nói lên một chấp nhận,một thách thức, một tinh thần coi thường hiểm nguy, gian truân: “Thân ấy vẫn còn, còn sự nghiệp Bao nhiêu nguy hiểm sợ gì đâu”.
vanhoc
Melanesia (tiếng Việt: Mê-la-nê-di) là tiểu vùng của châu Đại Dương từ Tây Thái Bình Dương đến biển Arafura và đông bắc Úc. Danh từ này do Jules Dumont d'Urville đưa ra năm 1832 để chỉ địa khu này cùng chủng tộc trên các hải đảo mang sắc thái khác hẳn các đảo Polynesia và Micronesia. Theo từ nguyên thì Melanesia gốc tiếng Hy Lạp ghép hai từ: "μέλας" nghĩa là "đen" và "νῆσος" nghĩa là "đảo". Dân cư Về mặt chủng tộc, Melanesia có hai nhóm chính: người Melanesia (gốc Austronesia) và người Papua. Giống người Melanesia chủ yếu sinh sống ở vùng ven biển cùng các đảo nhỏ trong khi người Papua sinh sống sâu trong nội địa. Giống người nguyên thủy của vùng Melanesia là tổ tiên của người Papua. Họ di cư đến khu vực này khoảng 35.000 năm trước. Nhóm người Austronesia đến sau, khoảng 2.000 năm trước Công nguyên. Qua sự giao lưu văn hóa, ngôn ngữ, và di tố (DNA), nhóm người Melanesia hình thành và lan rộng khắp địa bàn này. Địa lý Thường có sự phân biệt giữa đảo New Guinea và đảo Melanesia, bao gồm "chuỗi các quần đảo, đảo, đảo san hô và đá ngầm tạo thành ranh giới bên ngoài của biển san hô hình bầu dục được che chở". Điều này bao gồm Quần đảo Louisiade (một phần của Papua New Guinea), Quần đảo Bismarck (một phần của Papua New Guinea và Quần đảo Solomon), và Quần đảo Santa Cruz (một phần của quốc gia được gọi là Quần đảo Solomon). Quốc gia Vanuatu bao gồm chuỗi đảo New Hebrides (và trong quá khứ 'New Hebrides' cũng là tên của đơn vị chính trị nằm trên quần đảo). New Caledonia bao gồm một hòn đảo lớn và một số chuỗi nhỏ hơn, bao gồm cả Quần đảo Trung thành. Quốc gia Fiji bao gồm hai hòn đảo chính, Viti Levu và Vanua Levu, và các đảo nhỏ hơn, bao gồm cả quần đảo Lau. Tên các hòn đảo ở Melanesia có thể gây nhầm lẫn: chúng có cả tên bản địa và tên châu Âu. Biên giới quốc gia đôi khi cắt ngang qua các quần đảo. Tên của các đơn vị chính trị trong khu vực đã thay đổi theo thời gian, và đôi khi có cả các thuật ngữ địa lý. Ví dụ, đảo Makira từng được gọi là San Cristobal, tên do các nhà thám hiểm Tây Ban Nha đặt cho nó. Nó thuộc quốc gia Quần đảo Solomon, là một quốc gia-nhà nước chứ không phải là một quần đảo tiếp giáp. Biên giới giữa Papua New Guinea và Quần đảo Solomon ngăn cách đảo Bougainville với các đảo lân cận như Choiseul, mặc dù về mặt địa lý, Bougainville là một phần của chuỗi đảo bao gồm Choiseul và phần lớn của Solomon. Ngoài những hòn đảo kể trên, ở Melanesia còn có nhiều đảo nhỏ hơn và đảo san hô. Bao gồm các: Quần đảo Amphlett, Papua New Guinea Quần đảo D'Entrecasteaux, Papua New Guinea Quần đảo Norfolk, Australia (chỉ về mặt địa lý) Quần đảo Raja Ampat, West Papua, Indonesia Quần đảo Aru, Maluku, Indonesia (chỉ về mặt địa lý) Rotuma, Fiji Quần đảo Schouten, Papua Quần đảo Torres Strait, chia rẽ chính trị giữa Úc và Papua New Guinea Quần đảo Trobriand, Papua New Guinea Quần đảo Woodlark, Papua New Guinea Đảo Norfolk, được liệt kê ở trên, có bằng chứng khảo cổ về Đông Polynesia hơn là khu định cư Melanesian. Rotuma ở Fiji có mối liên hệ chặt chẽ về mặt văn hóa và dân tộc học với Polynesia. Ghi chú Tham khảo Liên kết ngoài UNSD Methodology – Standard country or area codes for statistical use (M49) Polynesian origins: Insights from the Y chromosome Independent Histories of Human Y Chromosomes from Melanesia and Australia Bird checklists for Melanesian islands Anglican historical texts related to Melanesia Ancient humans, dubbed 'Denisovans', interbred with us BBC News online (2010-12-22) report (with video) on study that shows that Denisovans interbred with the ancestors of the present-day people of the Melanesian region north and north-east of Australia. Melanesian DNA comprises between 4% and 6% Denisovan DNA. Long strand of DNA from Neanderthals found in people from Melanesia Science (journal) (2018-10-18) RESEARCH ARTICLE Adaptive archaic introgression of copy number variants and the discovery of previously unknown human genes. Các đảo ở châu Đại Dương Vùng của châu Đại Dương Khu vực sinh thái Australasia Đảo tại Thái Bình Dương Môi trường quần đảo Solomon Môi trường Vanuatu Lịch sử tự nhiên Fiji Lịch sử tự nhiên Nouvelle-Calédonie Lịch sử tự nhiên Tây New Guinea Quần đảo Bismarck Quần đảo Louisiade New Guinea Quần đảo Solomon (quần đảo) Lịch sử tự nhiên Papua New Guinea
wiki
"Live Your Life" là một bài hát của rapper người Mỹ T.I. hợp tác với nghệ sĩ thu âm người Bardados Rihanna nằm trong album phòng thu thứ sáu của anh, Paper Trail (2008). Nó được phát hành vào ngày 10 tháng 9 năm 2008 như là đĩa đơn thứ bảy trích từ album bởi Grand Hustle Records và Atlantic Records. Bài hát được đồng viết lời bởi T.I., Makeba Riddick với Just Blaze, người cũng đồng thời chịu trách nhiệm đồng sản xuất nó với Canei Finch, trong đó sử dụng đoạn nhạc mẫu từ bài hát năm 2003 của O-Zone "Dragostea Din Tei", được viết lời bởi Dan Bălan. "Live Your Life" là một bản hip hop và R&B mang nội dung đề cập đến lời tự sự của T.I. về sự nổi tiếng và quan điểm lạc quan của bản thân trong tương lai, đồng thời cũng thể hiện sự tri ân đối với những cống hiến của quân đội Mỹ đang chiến đấu ở Iraq và Afghanistan lúc bấy giờ. Trước khi được phát hành chính thức, một phiên bản chưa hoàn thiện của nó đã bị rò rỉ trên Internet vào ngày 26 tháng 8 năm 2008. Sau khi phát hành, "Live Your Life" nhận được những phản ứng trái chiều từ các nhà phê bình âm nhạc, trong đó họ đánh giá cao thông điệp tích cực và đoạn hook bắt tai của nó, nhưng cũng vấp phải nhiều ý kiến chỉ trích xung quanh việc thiếu điểm nhấn trong quá trình sản xuất. Tuy nhiên, bài hát đã gặt hái những thành công vượt trội về mặt thương mại với việc lọt vào top 10 ở hầu hết những quốc gia nó xuất hiện, bao gồm vươn đến top 5 ở những thị trường lớn như Úc, Áo, Canada, Ireland, New Zealand và Vương quốc Anh. Thị trường duy nhất nó đạt vị trí số một là ở Hoa Kỳ, nơi "Live Your Life" đứng đầu bảng xếp hạng Billboard Hot 100 trong sáu tuần không liên tiếp, trở thành đĩa đơn quán quân thứ ba của T.I. và thứ năm của Rihanna, cũng như nắm giữ kỷ lục cho cương vị đĩa đơn nhảy hạng lớn nhất trong lịch sử bảng xếp hạng lúc bấy giờ (từ vị trí thứ 80 đến vị trí số một) và đã tiêu thụ được hơn 4.8 triệu lượt tải nhạc số tại đây. Video ca nhạc cho "Live Your Life" được đạo diễn bởi Anthony Mandler, trong đó tập trung mô tả câu chuyện về sự nổi tiếng của T.I. dưới hình thức kể lại, xen kẽ với những cảnh Rihanna hát trong phòng thay đồ và ở một câu lạc bộ. Nó đã nhận được nhiều lượt yêu cầu phát sóng liên tục trên những kênh truyền hình, như MTV, VH1 và BET, và chiến thắng một hạng mục tại giải Video âm nhạc của MTV năm 2009 cho Video xuất sắc nhất của nam ca sĩ. Để quảng bá bài hát, hai nghệ sĩ đã trình diễn cùng nhau tại giải Video âm nhạc của MTV năm 2008, cũng như trong nhiều chuyến lưu diễn của họ. Kể từ khi phát hành, "Live Your Life" đã được hát lại và sử dụng làm nhạc mẫu bởi nhiều nghệ sĩ, bao gồm Busta Rhymes, Justin Timberlake, Jimmy Fallon, Demi Lovato, Nicki Minaj, Trey Songz và Big Sean, cũng như xuất hiện trong những tác phẩm điện ảnh, như Daddy's Home và The Hangover. Tính đến nay, nó đã bán được hơn 7 triệu bản trên toàn cầu, trở thành một trong những đĩa đơn bán chạy nhất mọi thời đại. Danh sách bài hát Tải kĩ thuật số "Live Your Life" (hợp tác với Rihanna) - 5:39 Đĩa CD "Live Your Life" (hợp tác với Rihanna) - 5:39 "Collect Call" - 4:36 Xếp hạng Xếp hạng tuần Xếp hạng thập niên Xếp hạng cuối năm Xếp hạng mọi thời đại Chứng nhận Xem thêm Danh sách đĩa đơn bán chạy nhất thế giới Kỷ lục của bảng xếp hạng Billboard Hot 100 Danh sách đĩa đơn quán quân Hot 100 năm 2008 (Mỹ) Billboard Hot 100 cuối năm 2008 Billboard Hot 100 cuối năm 2009 Tham khảo Liên kết ngoài Đĩa đơn năm 2008 Bài hát năm 2008 Bài hát của T.I. Bài hát của Rihanna Đĩa đơn quán quân Billboard Hot 100 Đĩa đơn quán quân Billboard Mainstream Top 40 (Pop Songs) Đĩa đơn quán quân UK R&B Singles Chart Giải thưởng video âm nhạc của MTV cho video xuất sắc nhất của nam nghệ sĩ Đĩa đơn của Atlantic Records
wiki
Lối sống của Tô Hoài Vương Trí Nhàn Tô Hoài viết thật nhiều, có tới 150 đầu sách, nhưng ông không coi mình là quan trọng. Bảo là biết điều, là khiêm tốn có lẽ không phải. Ai đâu còn trẻ con thế! Sống cho nhẹ nhõm. Ai từng sống ở Hà Nội , từ trước 1945 – hoặc nói rộng ra một chút, trước 1954 – hẳn nhớ thành phố này vốn bé nhỏ và xinh xắn so với bây giờ rất nhiều. Ngày ấy, từ mạn trường Chu Văn An đổ lên suốt đường Thụy Khuê và song song với nó là đường Hoàng Hoa Thám, phố xá đã trở nên vắng vẻ hẳn. Đến đầu dốc Tam Đa, chỗ tránh tàu điện, thì cảm giác ngoại ô càng trở nên rõ rệt; từ đây đến chợ Bưởi là vùng đất của các làng nghề: Làng Hồ, làng Cả làm giấy, dân Nghĩa Đô, làng Võng dệt cửi… Một tháng sáu phiên, như mọi phiên chợ vùng quê, chợ Bưởi họp, và ở đấy người ta bắt gặp những gương mặt của một vùng đất bảo hào hoa, thanh lịch cũng được, mà bảo cũ kỹ, mòn mỏi, quê mùa, đi dần đến tan rã cũng được. Những cảm giác này đã được diễn tả khá đầy đủ trong những trang sách của Tô Hoài, và các nhà nghiên cứu đã nói đủ thứ về nó, nào là ý nghĩa hiện thực, nào là ý nghĩa nhân đạo (mới đây, theo Tô Hoài kể, một nhà xuất bản ở Pháp đã gửi thư cho ông, ngỏ ý muốn dịch in lại tất cả những gì Tô Hoài đã viết liên quan đến cái vùng ngoại thành phía bắc). Song để tìm hiểu con người làm nghề Tô Hoài , thì đấy cũng là điểm xuất phát. Những câu hát ru con, hát ví, mà bây giờ ta gọi là ca dao, dân ca, hoặc những câu Kiều, Hoa Tiên lởn vởn trở đi trở lại trong truyện Tô Hoài. – Trăng thề còn đó trơ trơ – Nhớ ngày nào liễu mới ngâm Le te bên vũng độ tầm ngang vai Chợt đâu bóng cả cành dài Đã sương đã khói đã vài năm nay – Anh thương cô nàng như lá đài bi Ngày thì nắng dãi đêm thì dầm sương. Trong truyện này nhân vật chính là cô Lụa, ở truyện kia là cô Mùi, rồi cô Ngây, cô Mì… xoay quanh các cô bao giờ cũng có một trang thanh niên giỏi giang văn vẻ nhưng lại nghèo rớt mùng tơi và lại thuộc Kiều và có thể làm thơ lẩy Kiều , để nói điều tâm sự. Có cảm tưởng như Tô Hoài là từ đám trai làng ấy mà ra. Tô Hoài viết văn, là để đi xa hơn cái việc những người thanh niên kia bắt đầu mà không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đi tiếp. Cần nhất lúc đầu là phải láu lỉnh và liều lĩnh một chút, liều lĩnh phiêu lưu như chàng dế mèn nọ, mà Tô Hoài đã dựng lên, để gửi gắm ít mơ mộng của tuổi trẻ. Nhưng những cái đó ở Tô Hoài không thiếu. Và thế là, cũng như những Nam Cao, Nguyên Hồng, Kim Lân, một người làm nghề kiểu mới đã hình thành. Xưa kia, nói tới văn chương là nói tới lớp nhà nho hay chữ. Chẳng qua chán công danh, nên lấy câu thơ quyển truyện làm vui, mà trong những điều viết ra, vẫn còn bao niềm tâm sự. Cho tới đầu thế kỷ này, khi nền văn học cũ tàn lụi thì lập tức nền văn học mới thay thế, và người làm văn chí ít cũng là lớp con nhà giàu, ở nhà học chữ Hán với gia đình, đến trường học tiếng Pháp theo quy cách nghiêm cẩn của nhà trường thuộc địa. Và tuy không ai giao phó, thật ra họ vẫn nhận lấy trách nhiệm của người trí thức phát ngôn cho những ý tưởng mà lớp thượng lưu muốn nói với xã hội. Nhưng trong toàn bộ cái nền rộng lớn của văn hóa văn minh phương Tây được du nhập vào xứ sở này nửa đầu thế kỷ XX, còn có một hạt nhân quan trọng là tinh thần dân chủ. Cùng sự giàu có lên của toàn thể xã hội, lớp người nghèo khó có sự trưởng thành vượt bậc về mặt ý thức, và từ trong hàng ngũ của họ, bắt đầu có những người dám cầm lấy cây bút. Những nhà văn loại này – như Vũ Trọng Phụng , như Nguyên Hồng, như Nam Cao – không tính tới chuyện cao sang, thoạt đầu, họ chỉ viết vì bức bách, vì thấy sự đời quá nhiều nông nỗi đau xót, và cũng có thể đơn giản là vì tìm thấy trong sự viết lách một cái kế để sinh nhai. Song trong quá trình kiếm sống, sự thực là họ đã nói lên tiếng nói của lớp dân lao động nghèo khổ. Không thể đòi hỏi họ quá nhiều. Khối người trong họ, trong đó có những cây bút rất có năng khiếu, đã như giống cây, ngày một cằn cỗi, vì thiếu kiến thức và không bao giờ vươn lên để trở thành một trí thức thực thụ. Nhưng làm nhà văn chép được sự đời, thương cảm với những đau đớn ngang trái, làm nhà văn để nói hết cái cuộc sống vừa đẹp đẽ, vừa rất buồn này, thì nhiều người trong họ làm được, nhất là ở những người biết tự học và thường xuyên làm giàu kiến thức thêm cho mình. Tô Hoài chính là một mẫu nhà văn thuộc về nhân dân lao động, nhà văn kết quả của quá trình dân chủ hóa […]. Vượt lên trên những anh Hời, anh Cuông – chỉ lẩy Kiều , chỉ sáng tác thơ để chép vào sổ gửi các cô gái hoặc truyền tụng trong làng, sáng tác của Tô Hoài nay có dịp phổ biến rộng rãi hơn; như con cá từ ngòi đã ra đại dương, song nhìn kỹ, những dấu vết của ngày hôm qua, của cái khu vực xuất thân, không phải không còn thấp thoáng. Tuy nhiên, dù là chỉ nghiên cứu Tô Hoài trong nghề cầm bút, người ta không thể không ghi nhận một sự thực: Ngay từ 1940, khi bắt tay làm quen với giới sáng tác đương thời, thì đồng thời tác giả Dế mèn cũng bước vào hoạt động cách mạng. Lúc đầu ở thời kỳ Mặt trận bình dân, ông hoạt động trong cơ sở Hội ái hữu thợ dệt Hà Đông. Sau đó ông lại được tổ chức Đảng ở Hà Nội bắt liên lạc để hình thành nên lực lượng Văn hóa cứu quốc. Tiếp đó, từ sau 1945, những hoạt động xã hội của nhà văn ngày một đa dạng. Triển khai ra theo chiều rộng, có lúc ông trở thành anh cán bộ địa phương, có thời gian đi cải cách ruộng đất, đi học trường Đảng nhiều năm làm đối ngoại nhân dân, đồng thời vẫn giữ chân trưởng ban đại biểu dân phố (1965-1972) ở cơ quan văn nghệ trên Trung ương hay ở Hà Nội, hầu như từ 1946 tới nay, khóa nào ông cũng được bầu làm bí thư chi bộ, đảng bộ. Mặt khác, ngay trong giới cầm bút, ông cũng luôn luôn có hoạt động xã hội của mình, khi là Phó tổng thư ký Hội Nhà văn, khi chủ tịch Hội văn nghệ Hà Nội, từ đó đẻ ra cơ man nào là đầu việc, là họp hành, mà người ta gọi chung là công tác. Hơn 50 năm trời liên tục như thế, lẽ tự nhiên là ở Tô Hoài, hình thành nên cả một nếp sống lạ lùng. Ở ông, cùng lúc tồn tại nhiều con người khác nhau: Nhà văn lam lũ ham đi ham viết và anh cán bộ tháo vát, chẳng việc gì có quyền từ nan; người lãng tử lang thang trong đời vui đâu chầu đấy và ông chủ văn chương nhạy cảm, giàu kinh nghiệm, biết đối phó với mọi biến chuyển ở khu vực mà mình phụ trách; người học trò chân thành và người thầy lâu năm phải nói như sách giáo khoa quy định. Nhờ những con người này chung sống một cách hòa thuận, Tô Hoài cùng lúc làm được bao nhiêu việc khác nhau. Nhưng trong sự nhập vai thuần thục đó, tinh ý một chút sẽ nhận ra một sự phân ly nho nhỏ. Bên cạnh con người dễ dàng từ tốn, sống hoà hợp với mọi người là một cá nhân đơn độc với những tâm sự riêng. Có những lúc ngồi giữa bạn bè, bên chén rượu, con người đó vẫn cảm thấy bơ vơ một thân một mình như đang phiêu diêu đến chân trời xa lạ. Trong một bài viết về Nguyên Hồng (in trong tập Những gương mặt , tr. 103), Tô Hoài tự nhận “Tính riêng tôi vốn ưa thầm lặng, vùi mình vào một xó”. Đến phần hồi ức về Vũ Ngọc Phan, nhân lời trách của nhà phê bình đàn anh là sao không đến chơi, Tô Hoài nhìn lại mình như nhìn một ai khác: “Người ta cứ mỗi tuổi lại cứ thành nếp những tính nết kỳ quặc, riêng biệt, về sau tôi đâm ra lười nhác giao thiệp, ưa lủi thủi”. Nhưng rồi cũng chỉ được phép đơn độc đến thế! Rồi cuộc đời chủ yếu lại là công việc, là những buổi họp, là những chuyến du ngoạn, là hội thảo nọ, hội thảo kia, là các loại báo cáo dài dòng, và những thầm thì hội ý kín đáo, nói chung là những màn diễn, mà có khi mình lên sân khấu, có khi mình là người khán giả đứng xem. Và trong mọi việc lại thấy hiện ra một Tô Hoài lõi đời, sành sỏi, con ruồi bay qua không lọt khỏi mắt! Những chuyến giang hồ vặt không một đồng xu dính túi; cái miên man cuốn hút khi dông dài giữa đám cầm bút nhà nghề, những chuyến viễn du, mãi tận Huế, tận Sài Gòn, Dầu Tiếng, cái tự nhiên không dễ có khi một mình về công tác tại một bản Mèo thấp thoáng giữa triền núi cao… bao nhiêu từng trải, như còn in dấu vào cách sống, cách chuyện trò của Tô Hoài hôm nay, bên cạnh cái nhũn nhặn lảng tránh, con người ấy thật cũng đã nhiều phen phải dàn mặt, phải chịu trận, nói chung là phải đối chọi với đời và nếu như có lúc phải đầu hàng thì đó cũng là bước đường cùng, rồi, nín nhịn chẳng qua để tồn tại, và sau hết, để được viết. Ấy là cái điều không chỉ Tô Hoài biết mà nhiều người cũng biết. Trong đời làm báo, nhà phê bình Nguyễn Thị Ngọc Trai phát hiện cho mình một kinh nghiệm: Khi nào có vấn đề gì báo buộc phải lên tiếng, và không ai muốn viết, vì sợ mang tiếng xấu, thì hãy đến nhờ Tô Hoài. Thế nào ông cũng có bài nộp báo đúng kỳ đúng hẹn, ký tên Tô Hoài hẳn hoi, nghĩa là đăng được, mà tác giả vẫn chẳng làm sao, bởi đọc qua người ta cũng biết ngay là người viết và tờ báo buộc phải làm vậy, chứ trong bụng nghĩ khác. Đại khái, có thể hình dung như cái cảnh đứa trẻ bị buộc phải quỳ, thì cũng quỳ đấy, song mắt vẫn liếc về phía mọi người đùa bỡn “Xá gì chuyện này, quỳ cho xong nợ, tí nữa lại tha hồ tung tẩy”. Tô Hoài không ngại viết thế này thế kia làm hỏng ngòi bút, bởi ông tin chắc rằng ngòi bút ông thế nào, người ta đã hiểu cả rồi. Chỉ có những biển lớn mới chứa được những dòng sông bẩn, cái nhận xét của ai đó, đặt vào trường hợp Tô Hoài thấy không có gì gượng gạo. Có một thoáng gì đó, như là một chút hư vô trong con người thực dụng Tô Hoài chăng? Một nhận xét như thế là đầy mâu thuẫn, nhưng biết sao được, con người mỗi chúng ta trong những năm này bị bao sức mạnh xâu xé, kể sao cho xiết! Một chút khinh bạc có từ rất sớm (bản thân Vũ Ngọc Phan vốn rất hiền từ cũng phải nhận ra và lên tiếng cảnh cáo, khi đọc Quê người, O chuột …), cái khinh bạc đó hẳn không bao giờ mất hẳn. Cộng thêm vào đó là bao nhiêu ngọt bùi cay đắng đã đến trong cuộc đời một người viết văn, một người cán bộ, những phút bốc đồng và những lần tỉnh mộng, những lầm lỡ và man trá xen lẫn vào giữa những chân thành ngây thơ, cuộc bể dâu diễn ra ngay trước mặt. Khi đã trải tất cả những sự đó rồi, cái hư vô sẽ như một thứ ánh sáng mờ mờ giúp cho người ta sống nhẹ nhõm hơn và tự do hành động hơn. Lúc này, hư vô đã trở thành một điều kiện bắt buộc để sống, hư vô là một thứ thuốc an thần cho những kẻ ham hành động, nhưng lại hoàn toàn tỉnh táo, để hiểu rằng hành động của mình cũng rất có thể chỉ là vô nghĩa. Không chỉ một lần, hình ảnh phù du như một ám ảnh trở về trong một số trang văn hồi ký, nó là những trang mang nặng tâm sự Tô Hoài. Những khi có việc đụng chạm đến toàn bộ cuộc đời viết văn của mình, ông phải nhớ tới nó. Là phù du, những năm tháng dong nhan chơi bời viết lách trước cách mạng. Là phù du những chuyến viễn du mãi tận phương trời xa thẳm. Mà cũng là phù du, những khi cố gắng viết nốt những trang cuối cùng của một quyển sách tầm tầm. Tưởng đã qua hẳn rồi, nhưng không phải, làm sao quên được sự phù du khi hàng mớ năm tháng quàng lên vai, càng sống càng thấy nhiều điều ngang trái. Có cần nhìn đi đâu xa, hãy nhìn cuộc đời những đồng nghiệp gọi là thành đạt sống ngay bên cạnh: Nguyễn Tuân được tiếng ngang ngạnh, rồi cũng là một Nguyễn Tuân phải khéo xoay sở để tạo ra cảm giác không bị ai quên, và nhất là một Nguyễn Tuân buông xuôi bất lực, muốn đi mà không đi được, muốn nói khác mà không nói được, khối cái đã tính nát ra định viết lại thôi. Xuân Diệu loay hoay giữa những bài thơ thù tạc và những bài nói chuyện đi theo lối mòn, Xuân Diệu nhuộm tóc cố làm ra trẻ, ham ăn ham uống, lúc chết mỡ quấn vào tim. Một Nam Cao tâm huyết lại mất sớm, coi như đã xong. Nhưng bao kẻ sống sót sau những cơn giông tố, mấy người sống được đúng tầm người của mình, hay lại chui lủi trốn tránh, hoặc lá mặt lá trái, dối dá qua ngày? Sự khinh bạc muốn gạt đi, nó cứ tìm đường quay trở lại. Rồi chính mình cũng đánh mất mình và nhìn đi nhìn lại, chỉ có thời gian là chiến thắng, là không thể đảo ngược. Cái phương châm sống cuối đời rút lại là ở hai điểm: Một là làm thật nhiều muốn viết gì thì viết, không định bụng thế này thế kia, mà cũng không sợ mang tiếng khi viết. Hai là không coi mình là quan trọng, chấp nhận hết thảy. Giữ được từng phút cảm động ngạc nhiên nho nhỏ, nhưng không còn gì ngạc nhiên trên những cái lớn Thực hiện điểm thứ nhất thật không gì dễ hơn, nhất là khi người ta đã có trên 150 đầu sách như Tô Hoài. Còn điểm thứ hai? Bảo là biết điều, là khiêm tốn có lẽ không phải. Ai đâu còn trẻ con thế! Sống cho nhẹ nhõm là cách tốt nhất để bảo toàn mình. Lại nhớ những câu Kiều mà thuở mới lớn, đã cùng nhiều bạn thợ cửi, ngâm đi ngâm lại không biết chán: Nàng rằng thực dạy quá lời Thân này còn dám coi ai làm thường! Loanh quanh một hồi hóa ra chưa thoát khỏi chỗ xuất phát ban đầu? Nhưng với Tô Hoài lúc này, mọi sự khen chê không còn ý nghĩa. Trong cái thế kỷ đa đoan chúng ta đang sống, dẫu sao ông cũng đã luôn luôn dập dềnh trên mặt sóng. Tháng bảy và tám 1997, ông đến Đà Lạt ngồi viết xong một tập hồi ức, có tên là Chiều chiều . Chắc chẳng ai không hiểu đấy là chủ tâm “chiều chiều cuộc đời”, nhưng ông vẫn không quên ghi thêm hai câu ca dao cổ: “Chiều chiều lại nhớ chiều chiều. Nhớ người đãy gấm khăn điều vắt vai” cho tơ liễu và lửng lơ đôi chút. Âu lại cũng vẫn những cái tạng Tô Hoài.
vanhoc
{{Infobox album | Name = 2011 Girls' Generation Tour | Type = Live Album | Cover = Snsd2011concertalbum.jpg | Artist = Girls' Generation | Released = 11 tháng 4 năm 2013 | Recorded = 23 - 24 tháng 7 năm 2011. | Genre = K-Pop, pop, dance-pop | Length = | Label = SM Entertainment | Producer = | Reviews = | Last album = Best Selection Non Stop Mix(2013) | This album = 2011 Girls' Generation Tour(2013) | Next album = Love & Peace(2013) |}}2011 Girls' Generation Tour là album trực tiếp thứ hai của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc Girls' Generation, được thu âm trong chuyến lưu diễn Girls' Generation Tour. Lịch sử Ngày 11 tháng 4 năm 2013, Girls' Generation được công bố là sẽ phát hành album trực tiếp thứ hai của mình. 2011 Girls' Generation Tour'' được thu âm vào ngày 23 và 24 tháng 7 năm 2011 trong buổi diễn tại Nhà thi đấu Thể dục dụng cụ Olympic ở Seoul, nằm trong chuyến lưu diễn năm 2011 của nhóm, Girls' Generation Tour. Album bao gồm 34 bài hát nằm trong 2 CD, cũng như 2 bonus track; phiên bản phòng thu của "Let It Rain" và "Danny Boy". Danh sách bài hát CD 1 CD 2 Bonus track Bảng xếp hạng Doanh số Lịch sử phát hành Chú thích Liên kết ngoài Trang web tiếng Hàn chính thức của Girls' Generation Album trực tiếp năm 2013 Album trực tiếp của SM Entertainment Album trực tiếp của Girls' Generation Album trực tiếp tiếng Hàn Album tiếng Triều Tiên
wiki
Chi Rau diếp (danh pháp khoa học: Lactuca), được biết dưới tên gọi thông thường là rau diếp, là một chi thực vật có hoa trong họ Cúc (Asteraceae). Chi này có khoảng 114 loài, phân bổ rộng khắp thế giới, nhưng chủ yếu trong các khu vực ôn đới của đại lục Á-Âu. Đại diện được biết đến nhiều nhất là rau diếp (Lactuca sativa), với rất nhiều giống và được trồng chủ yếu làm rau ăn, nhưng nhiều loài khác là các loại cỏ dại. Chúng là các loài cây sống một năm hoặc lâu năm, có thể cao từ 10–180 cm. Chúng tạo ra cụm hoa dạng đầu hình chùy có màu vàng, nâu hay tía với các cánh hoa tia. Phần lớn các loài diếp dại là cây ưa khô, thích nghi với các kiểu sinh cánh khô. Một số loài sinh sống trong các khu vực ẩm ướt hơn, như trong các dãy núi ở miền trung châu Phi. Các loài không ăn được có thể chứa nhiều chất có vị đắng. Các loài khác chứa nhựa giống như sữa. Các loài trong chi Lactuca bị ấu trùng của một số loài côn trùng thuộc bộ Cánh vẩy (Lepidoptera) ăn - xem Danh sách các loài côn trùng cánh vẩy ăn rau diếp. Các loài Lactuca acanthifolia: (Crete) Lactuca acanthifolia amorgina Lactuca acanthifolia integrifolia: (Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kỳ) Lactuca aculeata: (Tiểu Á) Lactuca alaica: (Kirgizstan) Lactuca alpestris: (Crete) Lactuca amaurophyton: (Afghanistan) Lactuca ambacensis: (Angola) Lactuca anatolica: (Thổ Nhĩ Kỳ) Lactuca attenuata: (Burundi, Cộng hòa Dân chủ Congo, Uganda, Malawi, Rwanda) Lactuca azerbaijanica: (Iran) Lactuca bandyopadhyana: (Tây Himalaya) Lactuca biennis: rau diếp lam dại, rau diếp lam cao. Bắc Mỹ từ Alaska tới Hoa Kỳ. Lactuca birjandica: (Iran) Lactuca brachyrrhyncha: (México) Lactuca calophylla: (Malawi, Tanzania, Zambia) Lactuca canadensis: rau diếp Canada, rau diếp lam Florida, rau diếp hoang (Bắc Mỹ, Hispaniola) Lactuca chitralensis: (Afghanistan, Pakistan) Lactuca cichorioides: (Angola) Lactuca corymbosa: (Cộng hòa Dân chủ Congo) Lactuca cubanguensis: (Angola) Lactuca czerepanovii: (Ngoại Kavkaz) Lactuca denaensis: (Iran) Lactuca × dichotoma: (châu Âu) = L. saligna × L. serriola. Lactuca dissecta: (bán đảo Ả Rập, từ Afghanistan tới tiểu lục địa Ấn Độ) Lactuca dolichophylla: (Từ Afghanistan tới miền nam Trung Quốc. Có tài liệu ghi nhận cũng có ở Việt Nam) Lactuca dregeana: (Nam Phi) Lactuca dumicola: (Angola) Lactuca erostrata: (Pakistan) Lactuca fenzlii: (Thổ Nhĩ Kỳ) Lactuca floridana: rau diếp Florida, rau diếp Woodland (Miền đông Bắc Mỹ) Lactuca formosana: (Trung Quốc, Đài Loan) Lactuca georgica: (Đông bắc Thổ Nhĩ Kỳ, Kavkaz, Turkmenistan) Lactuca gilanica: (Iran) Lactuca glandulifera: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca glareosa: (Thổ Nhĩ Kỳ) Lactuca glauciifolia: (Afghanistan, Iran, Kirgizstan, Pakistan, Tadjikistan, Thổ Nhĩ Kỳ, Turkmenistan, Uzbekista) Lactuca gorganica: (Ngoại Kavkaz, Iran) Lactuca gracilipetiolata: (Myanma) Lactuca graeca: (Hy Lạp) Lactuca graminifolia: rau diếp lá cỏ (miền nam Hoa Kỳ, Trung Mỹ) Lactuca haimanniana: (Libya) Lactuca hazaranensis: (Iran) Lactuca hirsuta: rau diếp lông (miền đông Bắc Mỹ) Lactuca hispida: (Đông và đông nam châu Âu, Kavkaz, Tiểu Á tới Lebanon, Palestine, Syria) Lactuca hispidula: (Turkmenistan) Lactuca homblei: (CHDC Congo, Zambia) Lactuca imbricata: (miền nam nhiệt đới châu Phi) Lactuca indica: rau diếp Ấn Độ (Đông nam Siberia tới Nhật Bản, Trung Quốc, Đông Nam Á đại lục, Philippines, Malesia, Assam. Du nhập vào Madagascar, Cộng hòa Trung Phi, Comoros, Jamaica, KwaZulu-Natal, Mauritius, Réunion, Seychelles) Lactuca inermis: (bán đảo Ả Rập, nhiệt đới tới miền nam châu Phi, Madagascar) Lactuca intricata: (đông nam châu Âu tới Thổ Nhĩ Kỳ) Lactuca kanitziana: (Borneo) Lactuca kemaliya: (Thổ Nhĩ Kỳ) Lactuca kirpicznikovii: (Miền đông Ngoại Kavkaz) Lactuca klossii: (Miền trung Việt Nam) Lactuca kochiana: (Thổ Nhĩ Kỳ, Ngoại Kavkaz) Lactuca kossinskyi: (đông bắc Iran, Turkmenistan) Lactuca laevigata: (Java, New Guinea) Lactuca lasiorhiza: (Nhiệt đới châu Phi) Lactuca leucoclada: (Afghanistan) Lactuca longespicata: (Congo) Lactuca lignea: (Trung Quốc) Lactuca longifolia: (Himalaya) Lactuca longirostra: (Nhật Bản) Lactuca ludoviciana: rau diếp hai năm, rau diếp Louisiana, rau diếp hoang (tây bắc Hoa Kỳ) Lactuca luzonica: (Philippines) Lactuca macrophylla: (Bắc Mỹ) Lactuca macrorhiza: (Himalaya) Lactuca macroseris: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca maculata Lactuca malaissei: (Congo) Lactuca maritima: (Bắc Mỹ) Lactuca marunguensis: (Congo) Lactuca massaviensis: (đông bắc châu Phi, Arabia) Lactuca matsumurae: (Nhật Bản) Lactuca microcephala: (Tiểu Á) Lactuca microsperma: (New Guinea) Lactuca morssii: rau diếp Morss (đông bắc Hoa Kỳ) Lactuca mulgedioides: (Kurdistan) Lactuca mulsanti: (Tây Ban Nha) Lactuca multipes: (Trung Quốc) Lactuca muralis: (châu Âu) Lactuca mwinilungensis: (Zambia) Lactuca nakaiana: (Triều Tiên) Lactuca nana: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca napifera: (Trung Quốc) Lactuca numidica: (Algérie) Lactuca nummularifolia: (Triều Tiên) Lactuca nuristanica: (Afghanistan) Lactuca oblongifolia: (Bắc Mỹ) Lactuca orientalis: (Himalaya) Lactuca ovatifolia: (Bắc Mỹ) Lactuca pakistanica: (Pakistan) Lactuca pallidicoerulea: (Nam Phi) Lactuca palmensis: (quần đảo Canaria) Lactuca paradoxa: (Ethiopia) Lactuca parishii: (Thái Lan) Lactuca paulayana: (Socotra) Lactuca perennis: (Nam Âu) Lactuca persica: (Iran) Lactuca petrensis: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca picridiformis: (Pakistan) Lactuca pilosa: (Bắc Mỹ) Lactuca plumieri: (Pháp) Lactuca polycephala: (Ấn Độ, Myanma) Lactuca polyclada: (Iran) Lactuca polyphylla: (tây bắc Hoa Kỳ) Lactuca praecox: (Zimbabwe) Lactuca prattii: (Trung Quốc) Lactuca procera Lactuca procumbens: (Ấn Độ) Lactuca prolixa: (New Guinea) Lactuca pseudo-sonchus: (Trung Quốc) Lactuca pseudoumbrella: (Himalaya) Lactuca pulchella: (tây bắc America) Lactuca pumila: (Afghanistan) Lactuca pygmaea: (Java) Lactuca pyrenaica Lactuca quercina: (Nam Âu, Caucasus) Lactuca quercus: (Triều Tiên) Lactuca querna: (ven biển Caspi) Lactuca racemosa: (Armenia) Lactuca raddiana: (Nhật Bản) Lactuca ramosissima: (Pháp) Lactuca rapunculoides: (Himalaya) Lactuca rariflora: (Ethiopia) Lactuca repens: (Nhật Bản) Lactuca retrorsidens: (Borneo) Lactuca reviersiana: (Maroc) Lactuca reviersii: (Maroc) Lactuca riparia: (Thái Lan) Lactuca rogersii: (Madagascar) Lactuca rosularis: (Iran) Lactuca rubrolutea: (Trung Quốc) Lactuca sagittata: (Nam Âu, Tiểu Á) Lactuca salehensis: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca saligna: rau diếp lá liễu (châu Âu, Bắc Phi, Tiểu Á) Lactuca sanguinea Lactuca sassandrensis: (Côte d'Ivoire) Lactuca sativa: rau diếp (ăn), Xà lách Lactuca scandens: (Trung Quốc) Lactuca scariola: (châu Âu) Lactuca scarioloides: (Iran) Lactuca schulzeana: (Angola) Lactuca schweinfurthii: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca scoparia: (Afghanistan) Lactuca semibarbata: (Congo) Lactuca senecio: (Triều Tiên) Lactuca sereti: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca serratifolia: (Tây Ban Nha) Lactuca serriola: rau diếp gai, rau diếp Trung Quốc, rau diếp dại (Nam Âu) Lactuca seticuspis: (Syria) Lactuca setosa: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca sibirica: (Siberi) Lactuca sonchifolia: (châu Âu) Lactuca sonchoides: (Tiểu Á) Lactuca songeensis: (Tanzania) Lactuca soongarica Lactuca souliei: (Trung Quốc) Lactuca spicata Lactuca spinidens: (Siberi) Lactuca stebbinsii: (Angola) Lactuca steelei: (Bắc Mỹ) Lactuca stenocephala: (Nigeria) Lactuca stipulata: (Congo) Lactuca stolonifera: (Nhật Bản) Lactuca sylvatica: (tây bắc Hoa Kỳ) Lactuca taitoensis: (Trung Quốc) Lactuca taliiensis: (Trung Quốc) Lactuca taquetii: (Triều Tiên) Lactuca taraxacifolia: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca taraxacum: (Triều Tiên) Lactuca tatarica: rau diếp lam, rau diếp Chickory, rau diếp lam (Nga, châu Á, Ấn Độ) Lactuca tenerrima: (Nam Âu, Marocc) Lactuca terrae-novae: rau diếp Newfoundland (Newfoundland) Lactuca tetrantha: (Cyprus) Lactuca thibetica: (Trung Quốc) Lactuca thirionni: (Trung Quốc) Lactuca thunbergii: (Nhật Bản) Lactuca tinctociliata: (Angola) Lactuca tricostata: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca trifida: (Trung Quốc) Lactuca triquetra: (Syria) Lactuca tsarongensis: (Tây Tạng) Lactuca tuberosa: (Guinée) Lactuca ugandensis: (Congo, Uganda) Lactuca umbellata: (New Guinea) Lactuca undulata Lactuca undulata albicaulis: (Trung Quốc) Lactuca vanderysti: (Congo) Lactuca vanensis: (Armenia) Lactuca vaniotii: (Triều Tiên) Lactuca varianii: (Angola) Lactuca verdickii: (nhiệt đới châu Phi) Lactuca villosa Lactuca viminea: (ven Địa Trung Hải) Lactuca virosa: rau diếp dại, rau diếp đắng (châu Âu) Lactuca visianii: (châu Âu) Lactuca wallichiana: (Afghanistan, Nepal) Lactuca watsoniana: (Azores) Lactuca welwitschii: (Madagascar, Angola) Lactuca wilhelmsiana: (Armenia) Lactuca yemensis: (bán đảo Ả Rập) Lactuca zambeziaca: (Angola, Zambia) Một vài hình ảnh về cây rau diếp Chú thích Tham khảo
wiki
Đây là danh sách các số dương lớn theo bậc từ thấp đến cao theo đại lượng không thứ nguyên, và ý nghĩa của chúng trong toán học và các ngành khác. Mỗi số ở đây sẽ được ghi theo dạng lũy thừa của 10. Các số trên được viết theo dạng quy mô dài và ngắn, và sử dụng tên của số theo nghĩa tiếng Việt (nếu có). Nhỏ hơn Toán học – sự chọn lựa ngẫu nhiên: Khoảng là một xác suất mà một con "khỉ", hay một máy đánh robot không biết tiếng Anh, khi được đặt trước một máy đánh chữ, sẽ đánh được vở kịch Hamlet của nhà văn William Shakespeare ngay từ lần thử đánh đầu tiên, với điều kiện là nó đánh đúng số ký tự cần đánh. Mặt khác, nếu cần đúng dấu câu, viết hoa và đánh vần đúng cách thì xác suất sẽ rơi vào khoảng . Khoa học máy tính: 2,2 là khoảng giá trị gần với giá trị bé nhất lớn hơn không mà có thể biểu diễn được được dưới dạng số thực có độ chính xác bát phân theo tiêu chuẩn IEEE. 1 là số thực nhỏ hơn 0 nhỏ nhất mà có thể biểu diễn được dưới dạng số thực có độ chính xác tứ thập phân theo tiêu chuẩn IEEE. 6,5 là số thực nhỏ hơn 0 nhỏ nhất mà có thể biểu diễn được dưới dạng số thực có độ chính xác tứ phân theo tiêu chuẩn IEEE. 3,6 là số thực nhỏ hơn 0 nhỏ nhất mà có thể biểu diễn được dưới dạng số thực có độ chính xác 80-bit mở rộng x86 theo tiêu chuẩn IEEE. 1 là số thực nhỏ hơn 0 nhỏ nhất mà có thể biểu diễn được dưới dạng số thực có độ chính xác kép thập phân theo tiêu chuẩn IEEE. 4.9 là số thực nhỏ hơn 0 nhỏ nhất mà có thể biểu diễn được dưới dạng số thực có độ chính xác kép theo tiêu chuẩn IEEE. 1.5 là xác suất mà một nhóm người được chọn trong 365 người, có ngày sinh nhật khác nhau. 1 là số thực nhỏ hơn 0 nhỏ nhất mà có thể biểu diễn được dưới dạng số thực có độ chính xác đơn thập phân theo tiêu chuẩn IEEE. Từ tới Toán học: Xác suất để tráo một bộ bài Tây tiêu chuẩn ở một thứ tự xác định là khoảng 1,24 (hoặc chính xác là ) Khoa học máy tính: 1.4 là số thực nhỏ hơn 0 nhỏ nhất mà có thể biểu diễn được dưới dạng số thực có độ chính xác đơn theo tiêu chuẩn IEEE. (; 1000−10; cách đọc: Một phần một nghìn tỷ tỷ tỷ) ISO: quecto- (q) Toán học: Xác suất trong một trò chơi cầu hợp đồng mà cả 4 người đều lấy cùng một chất bài là khoảng . (; 1000−9; cách đọc: Một phần một tỷ tỷ tỷ) ISO: ronto- (r) (; 1000−8; cách đọc: Một phần một triệu tỷ tỷ) ISO: yocto- (y) (; 1000−7; cách đọc: Một phần một nghìn tỷ tỷ) ISO: zepto- (z) Toán học: Xác suất để trúng toàn bộ 20 số trong trò xổ số keno là khoảng 2.83 × 10−19. (; 1000−6; cách đọc: Một phần một tỷ tỷ) ISO: atto- (a) Toán học: Xác suất để xoay 2 con 1 mười lần liên tiếp trong một cặp xúc xắc là vào khoảng . (; 1000−5; cách đọc: Một phần một triệu tỷ) ISO: femto- (f) Toán học: Hằng số Ramanujan, rất gần với một số tự nhiên, gần với số tự nhiên gần nhất vào khoảng . (; 1000−4; cách đọc: Một phần một nghìn tỷ) ISO: pico- (p) (; 1000−3; cách đọc: Một phần một tỷ) ISO: nano- (n) Toán học – Xổ số: Xác suất để trúng độc đắc (trùng cả 6 số) trong xổ số Powerball của Hoa Kỳ, với một tấm vé duy nhất, , là 1 trên 292,201,338, với một xác suất là khoảng (). Toán học – Xổ số: Xác suất để trúng độc đắc (trùng cả 6 số) trong xổ số Powerball của Úc, với một tấm vé duy nhất, , là 1 trên 134,490,400, với một xác suất là khoảng (). Toán học – Xổ số: Xác suất để trúng độc đắc (trùng cả 6 số) trong xổ số Power 6/55 của Vietlott, với một tấm vé duy nhất, , là 1 trên 28,989,675, với một xác suất là khoảng (). Toán học – Xổ số: Xác suất để trúng độc đắc (trùng cả 6 số) trong xổ số Mega 6/45 của Vietlott, với một tấm vé duy nhất, , là 1 trên 8,145,060, với một xác suất là khoảng (). (; 1000−2; cách đọc: Một phần triệu) ISO: micro- (μ) (0.001; 1000−1; cách đọc: Một phần nghìn) ISO: milli- (m) (0.01; cách đọc: Một phần trăm) ISO: centi- (c) (0.1; cách đọc: Một phần mười) ISO: deci- (d) Luật pháp: 10% đã từng được coi là tiền thuế thu nhập hoặc sản phẩm sản xuất trong thời cổ đại và trung đại, xem phần mười. Toán học: = ≈ 0.207879576. (1; cách đọc: một) Nhân khẩu học: Dân số của Monowi, một ngôi làng chưa được tích hợp tại Nebraska, Hoa Kỳ, là một vào 2010. Tôn giáo: Một là số lượng chúa trong Do thái giáo, Thiên Chúa giáo, và Hồi giáo (tôn giáo độc thần). Khoa học máy tính – Unicode: Một ký tự được phân bổ cho khối Unicode Lisu bổ trợ, số lượng ít nhất của các khối Unicode đang được sử dụng tính đến Unicode 14.0 (2021). Toán học: ≈ , tỷ số của đường chéo hình vuông so với cạnh của nó. Toán học: φ ≈ , tỷ số vàng. Toán học: ≈ , tỷ số của đường chéo một khối lập phương so với cạnh của nó. Toán học: hệ số học được hiểu bởi hầu hết các loại máy tính, hệ nhị phân, sử dụng 2 chữ số: 0 và 1. Toán học: ≈ 2.236 067 9775, con số tương ứng với độ dài đường chéo của hình chữ nhật có độ dài 2 cạnh là 1 và 2. Toán học: + 1 ≈ , tỷ số của đại lượng nhỏ hơn so với đại lượng lớn hơn bằng tỷ số của đại lượng lớn hơn với tỷ số của đại lượng nhỏ hơn và hai lần đại lượng lớn hơn. Toán học: e ≈ , bậc của logarit tự nhiên. Toán học: hệ số học được hiểu bởi hầu hết máy tính tam phân, hệ tam phân, sử dụng 3 chữ số: 0, 1, and 2. Tôn giáo: có ba sự biểu hiện của Chúa trong nhánh Ba Ngôi của Thiên Chúa giáo. Toán học: π ≈ , tỷ số của chu vi đường tròn với đường kính của nó. Tôn giáo: Tứ diệu đế trong Phật giáo. Thiên văn học: 8 hành tinh trong Hệ Mặt Trời. (10; cách đọc: mười) ISO: deca- (da) Nhân khẩu học: Dân số của Pesnopoy, một ngôi làng ở Bulgaria, là 10 vào năm 2007. Kích cỡ con người: Có 10 ngón tay trên một đôi bàn tay người, và mười ngón chân trên một đôi bàn chân người. Toán học: Hệ số học sử dụng trong đời sống thường ngày, hệ thập phân, có 10 chữ số: 0, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9. (100; cách đọc: một trăm) ISO: hecto- (h) (1000; cách đọc: một nghìn) ISO: kilo- (k) (10 000; cách đọc: mười nghìn) (100 000; cách đọc: một trăm nghìn), một lakh theo đơn vị Ấn Độ. (1 000 000; 10002; cách đọc: một triệu) ISO: mega- (M) (10 000 000; cách đọc: mười triệu) (100 000 000; cách đọc: một trăm triệu) (1 000 000 000; 10003; cách đọc: một tỷ) ISO: giga- (G) (10 000 000 000; cách đọc: mười tỷ) (100 000 000 000; cách đọc: một trăm tỷ) (1 000 000 000 000; 10004, cách đọc: một nghìn tỷ) ISO: tera- (T) (1 000 000 000 000 000; 10005, cách đọc: một triệu tỷ) ISO: peta- (P) (1 000 000 000 000 000 000; 10006, cách đọc: một tỷ tỷ) ISO: exa- (E) (1 000 000 000 000 000 000 000; 10007, cách đọc: một nghìn tỷ tỷ) ISO: zetta- (Z) (1 000 000 000 000 000 000 000 000; 10008, cách đọc: một triệu tỷ tỷ) ISO: yotta- (Y) (1 000 000 000 000 000 000 000 000 000; 10009, cách đọc: một tỷ tỷ tỷ) ISO: ronna- (R) (1 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000; 100010, cách đọc: một nghìn tỷ tỷ tỷ) ISO: quetta- (Q) (1 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000; 100011, cách đọc: một triệu tỷ tỷ tỷ) (1 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000; 100012, cách đọc: một tỷ tỷ tỷ tỷ) (1 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000; 100013, cách đọc: một nghìn tỷ tỷ tỷ tỷ) tới (1 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000; 100014, cách đọc: một triệu tỷ tỷ tỷ tỷ) (một googol) tới (1 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000 000; cách đọc: một tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ, hay một googol) tới (một googolplex) Lớn hơn Tham khảo Bậc độ lớn
wiki
Thủ tướng Phạm Minh Chính nhấn mạnh trong bất cứ hoàn cảnh nào, tỉnh Lào Cai phải xây dựng, phát triển kinh tế – xã hội nhanh và bền vững, giữ vững quốc phòng, an ninh. Sáng 28/8, tại thành phố Lào Cai , Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính làm việc với Ban Thường vụ Tỉnh ủy Lào Cai về việc triển khai, kết quả thực hiện Nghị quyết Đại hội XIII của Đảng và Nghị quyết Đại hội Đảng bộ tỉnh lần thứ XVI, nhiệm kỳ 2020-2025 và một số nội dung quan trọng khác. Cùng tham dự cuộc làm việc có các đồng chí: Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Nguyễn Văn Thể; Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Lê Minh Hoan; Bộ trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc Hầu A Lềnh; Bí thư Tỉnh ủy Lào Cai, Trưởng đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh Lào Cai Đặng Xuân Phong; thượng tướng Lê Huy Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng; thiếu tướng Phạm Hồng Chương, Tư lệnh Quân khu 2. Trước đó, trong ngày 27/8, Thủ tướng Phạm Minh Chính đã chủ trì Hội nghị triển khai Chương trình hành động thực hiện Nghị quyết số 11-NQ/TW ngày 10/2/2022 của Bộ Chính trị về phương hướng phát triển kinh tế – xã hội, bảo đảm quốc phòng, an ninh Vùng trung du và miền núi Bắc Bộ đến năm 2030, tầm nhìn đến năm 2045, xúc tiến đầu tư vào Vùng. Trong hai ngày 27-28/8, Thủ tướng đã đi khảo sát một số công trình, dự án trọng điểm tại Lào Cai như dự án sân bay Sa Pa, đường kết nối cao tốc Nội Bài-Lào Cai tới Sa Pa; thăm, làm việc với Bộ đội Biên phòng tỉnh Lào Cai; thăm một số trường học để kiểm tra công tác chuẩn bị trước thềm năm học mới; thăm một số gia đình chính sách, người có công trên địa bàn. Thủ tướng tới thăm một số trường học trên địa bàn tỉnh Lào Cai để kiểm tra công tác chuẩn bị trước thềm năm học mới. Ảnh: VGP/Nhật Bắc. Quyết tâm vươn lên mạnh mẽ, trong nhóm đứng đầu vùng trung du và miền núi phía Bắc Báo cáo của tỉnh Lào Cai và các ý kiến tại cuộc làm việc đánh giá từ một trong 6 tỉnh nghèo nhất cả nước khi tái lập (1991), qua 30 năm không ngừng nỗ lực với quyết tâm vươn lên mạnh mẽ, đến nay Lào Cai đã “thay da đổi thịt”, trở thành tỉnh đứng nhóm đầu trong 14 tỉnh trung du và miền núi phía bắc. Tốc độ tăng trưởng kinh tế cao, liên tục (bình quân giai đoạn 1991-2021 đạt gần 10%/năm); tổng thu ngân sách Nhà nước gấp 276 lần; GRDP bình quân đầu người gấp 122 lần; cơ cấu kinh tế chuyển dịch đúng hướng; thu hút, sử dụng các nguồn lực đầu tư ngày càng hiệu quả tập trung cho công trình, dự án trọng điểm, khu kinh tế cửa khẩu, kết cấu hạ tầng kinh tế – xã hội, nhất là kết cấu hạ tầng vùng cao, vùng đặc biệt khó khăn. Cải cách hành chính được đẩy mạnh, tạo môi trường thuận lợi cho sản xuất kinh doanh. Các lĩnh vực văn hóa-xã hội phát triển toàn diện; tỉ lệ hộ nghèo giảm từ 54,8% năm 1991 xuống còn 5,31% năm 2021; khách du lịch tăng nhanh; bộ mặt nông thôn ngày càng đổi mới; đời sống của nhân dân không ngừng được cải thiện. Các lĩnh vực văn hóa, xã hội, quốc phòng, an ninh, đối ngoại đạt nhiều kết quả quan trọng. Bí thư Tỉnh ủy Lào Cai, Trưởng đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh Lào Cai Đặng Xuân Phong báo cáo tình hình KT-XH của tỉnh tại cuộc làm việc. Những tháng đầu năm 2022, tốc độ tăng trưởng kinh tế đạt khá, tăng trưởng GRDP 6 tháng đầu năm đạt 7,14% (xếp thứ 29/63 cả nước, trong đó quý II tăng cao, đạt 9,18%, trên nền không thấp với GRDP 6 tháng đầu năm 2021 tăng 7,56%). Thu ngân sách Nhà nước đạt 6,18 nghìn tỷ đồng, bằng 83% dự toán, tăng 16,1% so với cùng kỳ. Sản xuất nông nghiệp, lâm nghiệp và thủy sản ổn định. Sản xuất công nghiệp khởi sắc; giá trị đạt trên 27,9 nghìn tỷ đông, tăng 7,6% so với cùng kỳ. Thương mại dịch vụ phục hồi tích cực. Tổng mức bán lẻ hàng hóa và doanh thu dịch vụ tiêu dùng đạt trên 16,2 nghìn tỷ đồng, tăng 28,2% so với cùng kỳ. Lượng khách du lịch tăng mạnh, ước đạt gần 3,18 triệu lượt, tăng 2,2 lần so với cùng kỳ; doanh thu dịch vụ du lịch đạt trên 11,1 nghìn tỷ đồng, tăng 2,2 lần so với cùng kỳ. Lào Cai xếp thứ 25 trên toàn quốc về chỉ số năng lực cạnh tranh cấp tỉnh (PCI) năm 2021, đứng thứ 2/14 tỉnh khu vực miền núi phía Bắc (sau Phú Thọ ). Các lĩnh vực văn hóa – xã hội được quan tâm; nhiều chính sách bảo đảm an sinh xã hội, phúc lợi xã hội được triển khai hiệu quả, nhất là các chính sách hỗ trợ người dân, doanh nghiệp bị ảnh hưởng do dịch Covid-19. Thủ tướng Phạm Minh Chính động viên cán bộ, chiến sĩ Bộ đội Biên phòng tỉnh Lào Cai. Quốc phòng, an ninh, trật tự, an toàn xã hội được bảo đảm; hoạt động đối ngoại được đẩy mạnh. Công tác xây dựng Đảng và hệ thống chính trị được chú trọng; năng lực lãnh đạo của cấp ủy đảng, chỉ đạo, điều hành của chính quyền các cấp được nâng lên. Tỉnh thực hiện quyết liệt, nghiêm túc và hiệu quả các chỉ đạo của Trung ương về phòng chống dịch; chủ động, linh hoạt ứng phó, triển khai kịp thời các biện pháp, giải pháp hiệu quả, phù hợp với tình hình, huy động sự vào cuộc của cả hệ thống chính trị và người dân, doanh nghiệp tham gia phòng chống dịch. Việc tiêm vaccine được triển khai quyết liệt, hiệu quả. Bí thư Tỉnh ủy Lào Cai Đặng Xuân Phong nêu một số đề xuất, kiến nghị với Trung ương về 3 nhóm vấn đề: Về công tác xây dựng Đảng, hệ thống chính trị; về hoàn thiện thể chế, chính sách, tạo động lực mới cho phát triển; về phát triển kinh tế – xã hội, bảo đảm quốc phòng, an ninh. Nhiều kiến nghị cụ thể của tỉnh liên quan tới việc hoàn thiện hệ thống hạ tầng giao thông như kết nối giao thông qua biên giới; xây dựng sân bay Sa Pa thành sân bay quốc tế trước 2030; cân đối nguồn lực để đầu tư đường cao tốc Nội Bài – Lào Cai đoạn Yên Bái – Lào Cai theo quy mô 4 làn xe vào năm 2023 và hoàn thiện quy mô 6 làn xe vào năm 2030; nghiên cứu khả thi dự án đường sắt Lào Cai – Hà Nội – Hải Phòng khổ đường 1.435 mm… Tỉnh cũng nêu nhiều kiến nghị về phát triển khu kinh tế cửa khẩu Lào Cai như triển khai thí điểm trước Khu hợp tác kinh tế qua biên giới Lào Cai – Vân Nam (Trung Quốc); cơ chế tạo nguồn thu cho các địa phương trong vùng còn khó khăn; về cơ chế chia sẻ nguồn nước giữa các ngành trong vùng, giữa vùng trung du miền núi phía Bắc với vùng đồng bằng sông Hồng; về quy hoạch chung xây dựng khu du lịch quốc gia Sa Pa – thị xã Sa Pa đến năm 2040 và cơ chế với khu du lịch này… Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Lê Minh Hoan khẳng định các tỉnh miền núi phía bắc có tiềm năng phát triển rất lớn về dược liệu. Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Lê Minh Hoan cho biết trong chuyến công tác này, ông đã thăm vùng trồng dược liệu của huyện Bắc Hà và khẳng định các tỉnh miền núi phía bắc có tiềm năng phát triển rất lớn về dược liệu. “Nhiều loại rau mà người dân ở đây sử dụng đều là dược liệu, nên chúng ta phải có cách tiếp cận đa tầng hơn với ngành dược liệu, không thỏa mãn với cách tiếp cận rằng đây chỉ là những loại cây xóa đói, giảm nghèo, mà còn có khả năng tạo một ngành nông nghiệp mới, một ngành kinh tế mới của các tỉnh miền núi phía bắc nói chung và Lào Cai nói riêng”, ông Lê Minh Hoan nói. Lào Cai hội tụ những điều kiện hiếm có để phát triển Phát biểu kết luận, Thủ tướng Phạm Minh Chính cơ bản đồng tình với các báo cáo, ý kiến phát biểu tại cuộc làm việc; ghi nhận, biểu dương, đánh giá cao nỗ lực, những thành tựu, kết quả mà Lao Cai đạt được trong những năm qua, góp phần quan trọng vào thành tựu chung của cả nước. Báo cáo của tỉnh Lào Cai và các ý kiến tại cuộc làm việc cũng đánh giá, với nhiều tiềm năng khác biệt, lợi thế so sánh và cơ hội nổi trội, nguồn lực phong phú, có thể nói Lào Cai hội tụ đủ các điều kiện để phát triển trở thành một cực tăng trưởng của vùng biên giới phía bắc, trở thành trung tâm kết nối giao thương kinh tế giữa Việt Nam và các nước ASEAN với vùng Tây Nam – Trung Quốc. Dành nhiều thời gian phân tích thêm về những tiềm năng, lợi thế, cơ hội của Lào Cai, Thủ tướng cho rằng ít có tỉnh nào có nhiều lợi thế như Lào Cai. Dành nhiều thời gian phân tích thêm về những tiềm năng, lợi thế, cơ hội của Lào Cai, Thủ tướng cho rằng ít có tỉnh nào có nhiều lợi thế như Lào Cai. Lào Cai – “nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt”, có “sông đầu nguồn, núi tuyệt đỉnh”; có diện tích tự nhiên trên 6,3 nghìn km2 (đứng thứ 19/63 cả nước); dân số trên 730 nghìn người (thứ 54/63 cả nước) gồm 25 dân tộc (dân tộc thiểu số chiếm 66,2%) với kho tàng văn hóa vật thể, phi vật thể phong phú và độc đáo, trong tốp đầu cả nước về số lượng di sản văn hóa. Con người Lào Cai đoàn kết, cần cù, chủ động, sáng tạo, đôn hậu, mến khách với khát vọng vươn lên mạnh mẽ. Lào Cai là trung tâm của các tỉnh trung du, miền núi phía bắc; nằm trên 2 hành lang kinh tế lớn; là một trong số ít tỉnh miền núi có mạng lưới giao thông vận tải đa dạng kết nối nội tỉnh, liên tỉnh và quốc tế, đặc biệt từ 1/9 tới đây, khi chúng ta có tuyến cao tốc thông suốt từ Lào Cai – Hà Nội – Hải Phòng – Quảng Ninh (Móng Cái) và sắp có sân bay Sa Pa. Tỉnh có khu du lịch Sa Pa nổi tiếng, nhiều loại khoáng sản như đồng, sắt, apatit, có cửa khẩu quốc tế, đất rộng, người thưa… Tuy nhiên, tỉnh vẫn chưa phát triển xứng tầm với tiềm năng, lợi thế. Bên cạnh những thành tựu, kết quả đạt được, Thủ tướng chỉ rõ một số khó khăn, thách thức, tồn tại, hạn chế của Lào Cai như quy mô nền kinh tế còn nhỏ, chất lượng tăng trưởng kinh tế chưa bền vững, sản xuất còn manh mún. Công nghiệp chưa phát triển, tỉ lệ đô thị hóa chưa cao, huy động nguồn lực còn hạn chế, kết cấu hạ tầng chưa được như mong muốn, một số di sản văn hóa phi vật thể, nét đẹp truyền thống chưa được khai thác hết. Thủ tướng yêu cầu thời gian tới, tỉnh Lao Cai nỗ lực nhiều hơn nữa trong thực hiện các nghị quyết, chương trình của Đảng, Quốc hội, Chính phủ. Thủ tướng nhấn mạnh với những điều kiện như trên, việc phát triển tỉnh Lào Cai phụ thuộc vào sự đoàn kết, thống nhất, quyết tâm cao, nỗ lực lớn, hành động quyết liệt, hiệu quả, làm việc nào dứt điểm việc đó, tổ chức thực hiện thật tốt; kế thừa, phát huy mạnh mẽ truyền thống văn hóa-lịch sử hào hùng, các thành quả qua các thế hệ, coi đây là nguồn lực phát triển, phấn đấu thế hệ sau làm tốt hơn thế hệ trước, năm sau tốt hơn năm trước. Tự lực, tự cường, vươn lên mạnh mẽ bằng sức mạnh nội sinh Thời gian tới, Thủ tướng yêu cầu xác định khó khăn, thách thức nhiều hơn cơ hội và thuận lợi để có trách nhiệm cao hơn, nỗ lực lớn hơn trong thực hiện các nghị quyết, chương trình của Đảng, Quốc hội, Chính phủ. Tình hình được dự báo sẽ tiếp tục diễn biến khó lường, phức tạp, nhanh chóng, nên tuyệt đối không được chủ quan, lơ là, thỏa mãn với các kết quả đã đạt được. Thủ tướng cũng đánh giá cao các định hướng, mục tiêu, giải pháp, nhiệm vụ mà tỉnh đề ra, “phấn đấu đến năm 2030, Lào Cai trở thành tỉnh khá của cả nước, đến năm 2045 trở thành tỉnh phát triển của cả nước”. Cơ bản đồng ý định hướng phát triển theo báo cáo của tỉnh, ý kiến của các đại biểu, Thủ tướng nhấn mạnh một số quan điểm định hướng chỉ đạo điều hành. Theo đó, trong bất cứ hoàn cảnh nào, trên cơ sở chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn, tỉnh Lào Cai phải phát huy truyền thống, năng lực, điều kiện sẵn có để tích cực, chủ động xây dựng, phát triển kinh tế-xã hội nhanh và bền vững, giữ vững quốc phòng, an ninh, xây dựng đường biên giới hòa bình, hữu nghị, hợp tác, phát triển, góp phần thúc đẩy, củng cố, tăng cường tình hữu nghị truyền thống giữa hai nước, hai dân tộc, xây dựng khu vực phòng thủ vững chắc về an ninh quốc phòng và phòng tuyến hợp tác và cạnh tranh về phát triển kinh tế. Cần quán triệt, triển khai thực hiện đồng bộ, quyết liệt, hiệu quả Nghị quyết Đại hội XIII của Đảng, Nghị quyết số 11-NQ/TW của Bộ Chính trị về phát triển kinh tế – xã hội, bảo đảm quốc phòng, an ninh vùng trung du và miền núi phía bắc, Nghị quyết Đại hội Đảng bộ tỉnh; vận dụng, thực hiện đúng chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước và sự chỉ đạo điều hành của Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ. Là một địa phương có điểm mạnh và vị trí lợi thế so sánh, Lào Cai cần phát huy mạnh mẽ những tiềm năng, thế mạnh, tinh thần tự lực, tự cường, vươn lên mạnh mẽ bằng sức mạnh nội sinh, không trông chờ, ỷ lại, góp phần xây dựng nền kinh tế đất nước độc lập, tự chủ. Tăng cường phân cấp, phân quyền, cá thể hóa trách nhiệm đi đôi với phân bổ nguồn lực phù hợp, nâng cao năng lực cán bộ thực thi, kiểm tra, giám sát, kiểm soát quyền lực. Xây dựng hệ thống cơ quan hành chính đoàn kết, thống nhất cao, liêm chính, dân chủ, hành động, hiệu quả, lấy người dân, doanh nghiệp làm trung tâm phục vụ. Xây dựng đội ngũ cán bộ chuyên nghiệp, trong sạch, tận tụy, vì Nhân dân phục vụ. Đẩy mạnh công tác phòng chống tham nhũng, tiêu cực, lãng phí. Khai thác tối đa bản sắc Lào Cai, lấy sông Hồng làm trục dọc phát triển Thủ tướng nêu rõ các nhiệm vụ, giải pháp chủ yếu, trọng tâm cần tập trung triển khai thời gian tới. Trước hết, tiếp tục triển khai hiệu quả phòng, chống dịch Covid-19, tạo điều kiện thuận lợi nhất cho phục hồi và phát triển kinh tế – xã hội, đặc biệt tập trung thực hiện tiêm vaccine an toàn, khoa học, hiệu quả. Tiếp tục quan tâm y tế dự phòng, phát huy tinh thần dám nghĩ, dám làm trên tinh thần trong sáng, vì dân, vì nước, dứt khoát không để dịch bệnh bùng phát trở lại, không để thiếu thuốc, vật tư y tế như thời gian qua. Với lợi thế có nhiều dược liệu quý, Thủ tướng đề nghị tỉnh đẩy mạnh phát triển vùng dược liệu, phát triển công nghiệp dược liệu. Nhân dịp này, Thủ tướng giao Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn xây dựng một văn bản chỉ đạo phù hợp về phát triển công nghiệp dược liệu trên cả nước. Thủ tướng yêu cầu Lao Cai đẩy mạnh giải ngân vốn đầu tư công, triển khai các chương trình mục tiêu quốc gia, chương trình phục hồi và phát triển kinh tế. Rà soát lại, tập trung lãnh đạo, chỉ đạo, đầu tư cho giáo dục và đào tạo theo đúng tinh thần “giáo dục và đào tạo là quốc sách hàng đầu”, chuẩn bị thật tốt cho năm học mới. Thực hiện đồng bộ các nhiệm vụ, giải pháp phát triển nguồn nhân lực, nhất là nguồn nhân lực chất lượng cao phục vụ cho các ngành, lĩnh vực mũi nhọn, có thế mạnh của tỉnh. Tập trung lãnh đạo, chỉ đạo, đẩy nhanh công tác quy hoạch, coi đây là nhiệm vụ trọng tâm, trọng điểm; khẩn trương hoàn thành lập Quy hoạch tỉnh Lào Cai thời kỳ 2021-2030, tầm nhìn đến năm 2050, góp phần hoàn thiện hệ thống quy hoạch cấp quốc gia, quy hoạch vùng. Quy hoạch phải khai thác tối đa bản sắc văn hóa, thương hiệu Sa Pa, lấy sông Hồng làm trục dọc phát triển của tỉnh Lào Cai và cả vùng, phát triển nhiều cây cầu qua sông Hồng một cách hợp lý, đầu tư các tuyến đường kết nối để tạo không gian, động lực phát triển mới. Quy hoạch phải đi trước một bước với tư duy đột phá, tầm nhìn chiến lược, sát thực tế, khả thi; cần khẩn trương xây dựng, hoàn thiện nhưng phải bảo đảm chất lượng, hiệu quả; chỉ ra và phát huy tối đa tiềm năng khác biệt, cơ hội nổi trội, lợi thế cạnh tranh; hóa giải, hạn chế các bất cập, điểm nghẽn, nút thắt, khó khăn, thách thức. Những vị trí tốt nhất phải dành cho sản xuất, kinh doanh, tạo công ăn việc làm cho người dân. Thủ tướng yêu cầu đẩy mạnh giải ngân vốn đầu tư công, triển khai các chương trình mục tiêu quốc gia, chương trình phục hồi và phát triển kinh tế; nắm bắt và kịp thời kiến nghị cấp có thẩm quyền giải quyết các khó khăn, vướng mắc, nhất là về thể chế, cơ chế, chính sách. Cơ cấu lại đầu tư công, hoạt động sản xuất công nghiệp, nông nghiệp, nền kinh tế bảo đảm có trọng tâm, trọng điểm, tránh dàn trải, chia cắt, manh mún. Ưu tiên nguồn lực phát triển hạ tầng đồng bộ, trong đó lưu ý xây dựng sân bay Sa Pa theo hướng phát triển đô thị sân bay; tập trung phát triển đường sắt kết nối Lào Cai với các vùng khác trên cơ sở hoàn thiện quy hoạch đường sắt của cả nước; khai thác tiềm năng đường thủy… Thủ tướng đề nghị tỉnh phối hợp chặt chẽ với các cơ quan chức năng phía Trung Quốc để đẩy mạnh kết nối, hợp tác kinh tế biên giới. Đẩy mạnh chuyển đổi số trong tất cả các cấp, các ngành, xây dựng chính quyền số, xã hội số, công dân số, phát triển kinh tế số, thương mại điện tử. Chuyển đổi xanh, chuyển đổi năng lượng sạch, ứng phó biến đổi khí hậu. Bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, an ninh biên giới. Bộ Kế hoạch và Đầu tư, Bộ Tài chính tính toán, bố trí nguồn lực đầu tư các công trình kè bảo vệ cột mốc, khu vực mốc và kè bảo vệ bờ sông, suối biên giới bảo đảm kịp thời, hiệu quả. Thủ tướng đề nghị tỉnh phối hợp chặt chẽ với các cơ quan chức năng phía Trung Quốc để đẩy mạnh kết nối, hợp tác kinh tế biên giới; giải quyết, tháo gỡ các khó khăn để thúc đẩy giao thương, xuất nhập khẩu hàng hóa và góp phần xây dựng hệ sinh thái kinh tế cửa khẩu. Bản đồ phát triển KT-XH 3 vùng của Lào Cai. Ảnh: VGP. Thủ tướng yêu cầu tỉnh tập trung tăng thu, tiết kiệm chi, phấn đấu cân đối được ngân sách vào năm 2024; đẩy mạnh hợp tác công tư, lấy vốn Nhà nước để dẫn dắt, kích hoạt mọi nguồn lực xã hội. Đẩy mạnh cải cách hành chính; tăng cường phân cấp, phân quyền; tiếp tục cải thiện môi trường đầu tư, kinh doanh; chú trọng cải thiện chỉ số năng lực cạnh tranh cấp tỉnh, đẩy mạnh thực hiện thủ tục trực tuyến, giảm tiếp xúc trực tiếp. Đẩy mạnh phòng chống tội phạm, buôn lậu, gian lận thương mại qua biên giới. Đối với các đề xuất, kiến nghị của Lào Cai, trên cơ sở các ý kiến của lãnh đạo các bộ, ngành Trung ương và khảo sát, nghiên cứu thực tế, Thủ tướng Chính phủ cơ bản nhất trí với nhiều nội dung, trên nguyên tắc tháo gỡ vướng mắc, khơi thông nguồn lực, tạo không gian mới cho Lào Cai phát triển, đồng thời đảm bảo đúng chủ trương, đường lối, quy định của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước. Các bộ, ngành, địa phương liên quan và tỉnh Lào Cai tiếp tục phối hợp chặt chẽ với cách tiếp cận mới, tư duy mới để xử lý các vấn đề. Trong đó, những nội dung hiện đã có quy định và còn phù hợp với tình hình thực tế, Lào Cai tiếp tục thực hiện; đối với những cơ chế, chính sách không còn phù hợp, Lào Cai phối hợp với các bộ, ngành xử lý, những vấn đề vượt thẩm quyền thì trình Chính phủ và cấp có thẩm quyền sửa đổi, bổ sung cho phù hợp. Tỉnh Lào Cai xác định mục tiêu phát triển trở thành cực tăng trưởng, trung tâm kết nối giao thương giữa Việt Nam và các nước ASEAN với vùng Tây Nam – Trung Quốc. Đến năm 2030, tỉnh Lào Cai phấn đấu đứng trong nhóm 10 tỉnh, thành phố có GRDP/người cao của cả nước; thu nhập bình quân đầu người đứng trong nhóm 30 tỉnh, thành phố có thu nhập bình quân đầu người cao trong cả nước; trở thành trung tâm của vùng về công nghiệp chế biến, chế tạo, du lịch, y tế, đào tạo nghề nghiệp. Đến năm 2050, xây dựng Lào Cai trở thành tỉnh phát triển của cả nước. Tỉnh xác định 1 trục động lực; 2 cực phát triển; 3 vùng kinh tế; 4 trụ cột tăng trưởng; 5 nhiệm vụ trọng tâm. Trong đó, 1 trục động lực phát triển dọc sông Hồng kết nối với 9 tỉnh, thành phố ở hạ lưu; trùng với hành lang kinh tế Côn Minh – Lào Cai – Hà Nội – Hải Phòng – Quảng Ninh. 2 cực phát triển gồm: Cực phía Bắc kết nối Việt Nam và ASEAN với Tây Nam – Trung Quốc; cực phía Nam kết nối với các tỉnh trung du, miền núi phía Bắc, đồng bằng Bắc Bộ và khu vực ASEAN. 3 vùng kinh tế gồm vùng trung tâm, vùng thấp và vùng cao. 4 trụ cột tăng trưởng gồm kinh tế cửa khẩu; công nghiệp chế biến, chế tạo; du lịch; nông, lâm nghiệp và thủy sản. 5 nhiệm vụ trọng tâm gồm: Hoàn thiện thể chế, cơ chế, chính sách; phát triển nguồn nhân lực cả về số lượng và chất lượng; hoàn thiện kết cấu hạ tầng kinh tế – xã hội; phát triển nông nghiệp, nông dân, nông thôn; giữ gìn và phát huy bản sắc văn hóa, con người Lào Cai.
vanhoc
Phân tích đoạn trích Trong lòng mẹ của Nguyên Hồng văn 8 Hướng dẫn Phân tích đoạn trích Trong lòng mẹ của Nguyên Hồng văn 8 Trong lòng mẹ là chương IV hồi ký Những ngày thơ ấu nồi lên những ngày tháng đau đớn, tủi nhục tủa một em bé mồ côi bố và niềm hạnh phúc được gặp lại mẹ sau một năm trời xa cách. Nói về niềm vui sướng hạnh phúc ấy, Nguyên Hồng thổ lộ: Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ (…), mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng. Phần đầu chương IV, Nguyên Hồng thuật lại những cay đắng tủi nhục thời ấu thơ của mình. Bố mất, mẹ đi bước nữa chửa đẻ với người khác… Mẹ bé Hồng phải tha phương cầu thực. Bé Hồng và em Quế sống thui thủi cô đơn, ăn chực nằm chờ giữa sự ghẻ lạnh, cay nghiệt của những người họ hàng bên nội giàu có. Bà cô thật ghê tởm, bịa ra, moi móc mọi điều xấu xa về người mẹ của bé Hồng, nào là ăn vận rách rưới, mặt mày xanh bủng, ngồi bên rổ bóng đèn cho con bú, thấy người quen thì xấu hổ vội quay đi, lấy nón che…. Bà cô cười rất kịch, giọng nói cay độc và tàn nhẫn cố ý gieo rắc vào đầu óc non nớt của đứa cháu những hoài nghĩ, để li gián tình mẹ con, âm mưu làm cho đứa con khinh miệt và ruồng rẫy mẹ mình. Người mẹ có một êm dịu vô cùng…. Người mẹ đã trở về đúng ngày giỗ để làm trọn đạo lý và tự khẳng định tư cách người vợ, người mẹ trong gia đình. Mẹ đem về cho hai con nhiều quà. Tan học, trên đường về nhà, bé Hồng gặp lại mẹ sau một năm dài xa cách. Em gọi rối rít: Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi! Cảnh hai mẹ con gặp lại nhau mừng mừng, tủi tủi. Mẹ cầm nón vẫy… mẹ kéo tay con, xoa đầu con, hỏi… Con òa lên khóc nức nở, mẹ cũng sụt sùi theo…
vanhoc
Quan hệ Các Tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất – Việt Nam là quan hệ ngoại giao song phương giữa Các Tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất và Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Các Tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất (UAE) có Đại sứ quán đặt tại Hà Nội, trong khi đó, Việt Nam có Đại sức quán được đặt tại Abu Dhabi. Lịch sử Mặc dù hai quốc gia có phần lớn khác biệt về văn hóa cũng như tôn giáo, nhưng người Chăm, một tộc người bản địa ở miền Trung và miền Nam Việt Nam có cùng tôn giáo với người UAE đó là đạo Hồi do kết quả từ các giao thương của các thương nhân Ả Rập cũng như thương nhân Mã Lai, đã đưa đạo Hồi du nhập. Quan hệ kinh tế Kể từ cuộc cải cách kinh tế năm 1986 tại Việt Nam, UAE đã trở thành một trong những nhà đầu tư kinh tế Ả Rập và Hồi giáo lớn nhất tại Việt Nam. Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất cũng là người tài trợ cho một số công trình xây dựng thánh đường ở Việt Nam, trong đó có thánh đường lớn nhất Việt Nam được khánh thành vào tháng 1 năm 2006 tại Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai; việc xây dựng nó được tài trợ một phần bởi sự đóng góp từ Ả Rập Xê Út và Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất. UAE cũng cung cấp giáo dục Hồi giáo cho cộng đồng Hồi giáo Việt Nam, đặc biệt là người Chăm. Xem thêm Quan hệ ngoại giao của Việt Nam Quan hệ ngoại giao của Các tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất Liên kết ngoài Đại sứ quán UAE tại Hà Nội, Việt Nam (tiếng Ả Rập) Đại sứ quán Việt Nam tại Abu Dhabi, UAE Tham khảo Quan hệ song phương của Việt Nam Quan hệ song phương của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất Việt Nam
wiki
Konstantinos VIII (, Kōnstantinos VIII) (960 – 11 tháng 11, 1028) là Hoàng đế Đông La Mã trị vì từ ngày 15 tháng 12 năm 1025 cho đến khi ông qua đời. Ông là con trai của Hoàng đế Romanos II và Hoàng hậu Theophano và cũng là em của Basil II nổi tiếng, do không có con cái nối dõi nên ông đành trao lại quyền trị quốc của đế chế vào tay hoàng đệ. Gia đình Hồi còn trẻ, Konstantinos VIII đã được cha cho đính hôn với con gái của Hoàng đế Boris II của Bulgaria, nhưng cuối cùng ông lại kết hôn với một nhà quý tộc Byzantine tên là Helena, con gái của Alypius. Họ có với nhau ba cô con gái: Eudokia, sau thành một nữ tu, Zoe, hoàng hậu tương lai và Theodora. Triều đại Konstantinos VIII đã được phụ hoàng đội vương miện cùng với hoàng huynh vào năm 962 khi ông còn là một đứa trẻ. Tuy nhiên, đối với khoảng 63 trên 68 năm trong cuộc đời mình, ông hầu như bị che khuất bởi các vị hoàng đế khác, bao gồm Nikephoros II Phokas, Ioannes I Tzimiskes và Basil II. Ngay cả khi anh trai của ông đã trở thành vị hoàng đế cấp cao, Konstantinos chỉ hoàn toàn thỏa mãn để tận hưởng tất cả những đặc quyền đặc lợi trong triều mà chẳng thèm quan tâm đến việc trị quốc. Nhân dịp triều đình có động loạn, Konstantinos bèn tham gia vào các chiến dịch của hoàng huynh chống lại đám quý tộc nổi loạn. Năm 989, ông đóng vai trò là người hòa giải giữa Basil II và Bardas Skleros. Mặt khác ông lại dành phần lớn đời mình trong việc tìm kiếm niềm vui và giải trí, bao gồm làm khán giả cổ vũ môn thể thao tại Trường đua ngựa Constantinopolis, hoặc tiêu khiển với thú cưỡi ngựa và săn bắn. Khi Basil II qua đời vào ngày 15 tháng 12 năm 1025, Konstantinos cuối cùng đã trở thành hoàng đế duy nhất, trị vì được gần ba năm trước khi mất vào ngày 11 tháng 11 năm 1028. Trị vì Konstantinos có cơ thể cao to và phong nhã thì Basil lại lùn tịt và chắc nịch. Ông còn là một kỵ sĩ cừ khôi. Vào thời điểm lên ngôi hoàng đế, ông đã mắc bệnh gút mãn tính và hầu như không thể đi lại được. Triều đại của ông là một thảm họa vì ông thiếu dũng khí và sự hiểu biết chính trị. Ông đã phản ứng với mọi thách thức với sự tàn ác bốc đồng, khủng bố đám quý tộc kiêu ngạo và bị cáo buộc đã ra lệnh xử tử hoặc tùng xẻo hàng trăm người vô tội. Konstantinos luôn thích làm những gì mình muốn như săn bắn, ăn uống no nê, và tận hưởng cuộc sống cốt để tránh xa việc quốc gia đại sự càng nhiều càng tốt. Ông còn thể hiện năng lực yếu kém qua việc bổ nhiệm quan lại. Trong vòng vài tháng, bộ luật đất đai của Basil II đã bị xóa bỏ dưới áp lực của tầng lớp quý tộc Anatolia (gọi là dynatoi), mặc dù Konstantinos đã triệt hạ giới quý tộc khi phát hiện âm mưu soán ngôi của họ. Cũng giống như hoàng huynh Basil, Konstantinos qua đời mà không có người thừa kế nam. Đế chế do đó đã được truyền lại cho hoàng nữ Zoe, mà ông đã gả cho Romanos Argyros. Tham khảo (Nguồn chính) Michael Psellus, Chronographia. The Oxford Dictionary of Byzantium, Oxford University Press, 1991. Liên kết ngoài Constantine VIII coinage: http://www.wildwinds.com/coins/byz/constantine_VIII/t.html Nhà Makedonia Hoàng đế Đông La Mã thế kỷ 11 Sinh năm 960 Mất năm 1028 Vua Chính Thống giáo Đông phương Porphyrogennetoi Basil II Ấu vương thời Trung Cổ
wiki
Plesiadapis là một trong những loài động vật có vú giống như linh trưởng cổ xưa nhất được biết, đã tồn tại khoảng 58-55 triệu năm trước đây ở Bắc Mỹ và châu Âu. Plesiadapis được phát hiện lần đầu bởi François Louis Paul Gervaise năm 1877, người đầu tiên phát hiện ra Plesiadapis tricuspidens ở Pháp. Các loại mẫu vật là MNHN CRL-16, và là một đoạn hàm dưới bên trái có niên đại thời kỳ Eocene. Chi này có thể xuất hiện ở Bắc Mỹ và châu Âu có dân định cư ở một cầu nối đất qua Greenland. Nhờ sự phong phú của chi và tiến triển nhanh chóng của nó, các loài Plesiadapis đóng một vai trò quan trọng trong việc khoanh vùng các trầm tích lục địa Cuối Paleocene và trong mối tương quan của faunas trên cả hai bờ Đại Tây Dương. Hai bộ xương của Plesiadapis đáng chú ý, một trong số chúng gần như hoàn chỉnh, đã được tìm thấy trong trầm tích hồ tại Menat, Pháp. Mặc dù việc bảo quản trong những phần cứng kém, những bộ xương vẫn còn cho thấy phần còn lại của da và lông như là một phim cácbon - duy nhất trong số các động vật có vú Paleocene. Thông tin chi tiết của xương được bảo quản tốt trong các hóa thạch từ Cernay, còn ở Pháp, nơi Plesiadapis là một trong những động vật có vú phổ biến nhất Hình ảnh Tham khảo Plesiadapidae Tuyệt chủng thế Eocen
wiki
Nhuộm tóc là hoạt động thực hiện thay đổi màu tóc. Mục đích chính là tạo một màu tóc mới để tạo ngoại hình mới và hợp thời trang hơn. Nhuộm tóc có thể được thợ làm tóc thực hiện thành thạo hoặc tự nhuộm ở nhà. Ngày nay, nhuộm tóc rất phổ biến, với hơn 75% phụ nữ Mỹ nhuộm tóc của họ. Nhuộm tóc tại nhà ở Hoa Kỳ đạt $1,9 tỷ trong năm 2011 và dự kiến sẽ tăng lên đến $2,2 tỷ vào năm 2016. Những màu tóc thịnh hành nhất ngày nay có thể kể tên là bạch kim, nâu sữa, vàng kem, highlight bạch kim, ombre và nâu cinnamon. Nhộm tóc mang lại vẻ đẹp và sự trẻ trung cho người nhuộm . Những ca sĩ hay diễn viên cũng thường hay nhuộm tóc.Tuy nhuộm tóc thay đổi màu sắc tóc khiến bạn trở nên đẹp hơn .nhưng đằng sau vẫn còn một số hậu quả nếu nhuộm và tẩy quá nhiều , khi nhuộm tóc cần phải chăm sóc tốt để chúng không bị hư tổn ,cần tìm một salon uy tín . vì thần phần của thuốc nhuộm toàn là chất hóa học ví dụ :(thường là amoniac hoặc monoethanolamine) trong nền chất diện hoạt, và thành phần khác là dung dịch ổn định hydrogen peroxide (hình thành màu). , khiến tóc bị xơ , dễ rụng ( xuất hiện nốt đỏ , ngứa , khó chịu ,....) Chú thích
wiki
Poloni(II) chloride là một hợp chất vô cơ có thành phần gồm nguyên tố kim loại phóng xạ poloni và nguyên tố chlor. Công thức hóa học của hợp chất này theo quy ước là PoCl2. Điều chế PoCl2 có thể thu được bằng halogen hóa kim loại poloni hoặc bằng phương pháp dehalogen hóa hợp chất poloni(IV) chloride, PoCl4. Cũng có thể dùng phương pháp dehalogen hóa PoCl4 bằng cách nhiệt phân với mức nhiệt 300 °C, hoặc bằng phương pháp khử lạnh, hơi ẩm PoCl4 bằng lưu huỳnh dioxide và làm nóng PoCl4 trong một dòng carbon monoxide hoặc hydro sulfide ở nhiệt độ . Phản ứng PoCl2 hòa tan trong acid chlorhydric pha loãng tạo ra một dung dịch màu hồng, dễ bị oxide hóa thành Po(IV). Ngoài ra, PoCl2 còn bị oxide hóa nhanh bởi hydro peroxide hoặc nước chlor. Bổ sung kali hydroxide vào dung dịch màu hồng cho kết quả là một chất kết tủa màu nâu sẫm – có thể là PoO dạng ngậm nước hoặc Po(OH)2 – sau đó lại nhanh chóng bị oxy hóa thành Po(IV). Với acid nitric loãng, PoCl2 tạo thành một dung dịch màu đỏ đậm (có thể là Po(NO3)2), tiếp theo là một chất kết tủa trắng có thành phần không rõ. Tham khảo Hợp chất poloni Muối chloride Muối halogen của kim loại
wiki
Chợ bán buôn hải sản Hoa Nam Vũ Hán (), còn được gọi là chợ hải sản Hoa Nam, là chợ bán động vật và hải sản sống ở quận Giang Hán, Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Chợ đã thu hút sự chú ý của truyền thông sau khi Tổ chức Y tế Thế giới được thông báo vào ngày 31 tháng 12 năm 2019 về sự bùng phát bệnh viêm phổi ở Vũ Hán. Trong số 41 người ban đầu nhập viện vì viêm phổi được xác định là nhiễm virus SARS-CoV-2 được xác nhận trong phòng thí nghiệm vào ngày 2 tháng 1 năm 2020, hai phần ba trong số này đã phơi nhiễm tại chợ. Chợ được đóng cửa vào ngày 1 tháng 1 năm 2020 để làm thủ tục vệ sinh và khử trùng. 33 trên tổng số 585 mẫu vật được lấy từ chợ này cho thấy bằng chứng của 2019-nCoV. Cơ sở và hoạt động Chợ có diện tích hơn 50.000 m2 và có hơn 1.000 sạp thuê. Đây là chợ bán buôn hải sản lớn nhất ở Vũ Hán và miền Trung Trung Quốc, với khu vực phía tây buôn bán các động vật hoang dã. Chợ nằm ở khu vực mới hơn của thành phố, gần các cửa hàng và khu chung cư, và nằm cách nhà ga Hán Khẩu vài dãy nhà. Cuối năm 2019, chợ này là nơi diễn ra các cuộc kiểm tra chính thức của thành phố, theo The Wall Street Journal. Tuy nhiên, Time đăng bài viết cho rằng chợ có điều kiện "mất vệ sinh". Các lối đi trong chợ hẹp và các quầy hàng gần nhau, nơi chăn nuôi được giữ gần chết. Người ta thường thấy động vật chết lột da ngoài trời. Thời báo New York đã đăng bài cho rằng tình hình "vệ sinh là ảm đạm, với hệ thống thông gió kém và rác thải chất đống trên sàn nhà ẩm ướt". Tham khảo Vũ Hán Đại dịch COVID-19 tại Trung Quốc đại lục Chợ Y tế ở châu Á
wiki
Billy Wilder (22 tháng 6 năm 1906 – 27 tháng 3 năm 2002) là một nhà điện ảnh người Mỹ gốc Áo. Trong vai trò đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất, ông đã cho ra đời hơn 60 bộ phim trong sự nghiệp kéo dài hơn 50 năm, nhiều tác phẩm trong số đó như The Lost Weekend, Some Like It Hot, Sunset Boulevard được đã được coi là những bộ phim kinh điển của Điện ảnh Mỹ. Billy Wilder là đạo diễn thành công trong nhiều thể loại phim, từ phim đen, phim chiến tranh cho tới phim hài, ông là một trong những nhà làm phim nổi bật nhất của Hollywood giai đoạn hoàng kim thập niên 1930 và 1940. Trong sự nghiệp của mình Wilder đã giành tổng cộng 6 giải Oscar ở nhiều hạng mục và được đề cử cho 15 giải Oscar khác, trong Danh sách 100 phim hay nhất của Viện phim Mỹ ông là một trong 3 đạo diễn có 4 phim lọt vào danh sách. Tiểu sử Billy Wilder, tên khai sinh Samuel Wilder, sinh năm 1906 tại Sucha Beskidzka, Đế quốc Áo-Hung (nay thuộc Ba Lan) trong một gia đình Do Thái làm nghề kinh doanh bánh kẹo. Sau đó gia đình Wilder chuyển tới Viên nơi Billy theo học phổ thông và Đại học Viên rồi bỏ giữa chừng để trở thành nhà báo. Để phát triển sự nghiệp Wilder quyết định tới sống và làm việc tại Berlin, Đức. Sự nghiệp Trong thời gian làm việc ở Đức, Billy Wilder bắt đầu hoàn thiện khả năng viết kịch bản phim, ông cùng một số đồng nghiệp như Fred Zinnemann và Robert Siodmak đã viết kịch bản cho bộ phim Menschen am Sonntag (1929). Sau khi Adolf Hitler lên nắm quyền, Wilder, một người Do Thái, phải bỏ Berlin để tới Paris rồi sau đó di cư sang Hoa Kỳ năm 1933. Billy Wilder bắt đầu sự nghiệp điện ảnh ở Hollywood trong vai trò biên kịch. Thành công đầu tiên của ông là kịch bản bộ phim Ninotchka (1939), một tác phẩm của Ernst Lubitsch với vai chính được giao cho Greta Garbo. Bộ phim sau khi công chiếu đã nhận được nhiều phản ứng tích cực, bản thân Wilder cũng có được đề cử giải Oscar đầu tiên ở hạng mục Kịch bản chuyển thể. Trong vòng 12 năm, Wilder và Charles Brackett, đồng tác giả kịch bản của Ninotchka, viết chung rất nhiều kịch bản khác trong đó có nhiều tác phẩm thành công như Hold Back the Dawn hay Ball of Fire. Năm 1942 Billy Wilder đạo diễn bộ phim đầu tay của ông có tựa đề The Major and the Minor. Năm 1944 tài năng đạo diễn của Wilder được khẳng định với bộ phim đen xuất sắc Double Indemnity, tác phẩm được coi là đỉnh cao của dòng phim đen Hollywood trong đó hai nhân vật chính (do Barbara Stanwyck và Fred MacMurray thủ vai) tìm cách tạo ra một vụ giết người hoàn hảo để dành tiền bảo hiểm. Hai năm sau Double Indemnity, Billy Wilder có được hai giải Oscar đầu tiên ở hạng mục đạo diễn và kịch bản chuyển thể cho bộ phim The Lost Weekend, tác phẩm lớn đầu tiên của Hollywood đề cập tới tệ nghiện rượu. Năm 1950 Wilder cho ra đời Sunset Boulevard, một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của ông. Trong thập niên 1950, Wilder còn cho ra đời nhiều phim có nội dung u ám khác như Ace in the Hole (1952), Stalag 17 (1953) hay Witness for the Prosecution (1957). Kể từ giữa thập niên 1950, Billy Wilder bắt đầu hướng tới một thể loại phim khác, đó là phim hài. Ông lập tức giành được nhiều thành công trong thể loại này với những phim hài xuất sắc như Sabrina (1954), The Seven Year Itch (1955), Some Like It Hot (1959) hay The Apartment (1960). Năm 1966, Billy Wilder có đề cử Oscar cuối cùng với The Fortune Cookie. Kể từ cuối thập niên 1960, sự nghiệp của Wilder bắt đầu đi xuống khi các bộ phim của ông như The Private Life of Sherlock Holmes, Fedora hay Buddy Buddy không nhận được phản ứng tốt từ giới phê bình và công chúng, Buddy Buddy (1981) cũng là bộ phim cuối cùng trong sự nghiệp của đạo diễn. Bản thân các hãng phim Hollywood cũng không còn ưa thích phong cách của Wilder và không tiếp tục giao phim cho ông đạo diễn. Năm 1986 Billy Wilder được Viện phim Mỹ trao Giải Thành tựu trọn đời, hai năm sau ông được Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện ảnh trao Giải tưởng niệm Irving G. Thalberg. Năm 1993 ông đoạt giải Gấu vàng danh dự của Liên hoan phim Berlin. Năm 1994, ông được Viện Goethe của Đức trao tặng Huy chương Goethe. Billy Wilder qua đời năm 2002 tại Los Angeles, California, ông được chôn cất tại Westwood Village Memorial Park Cemetery bên cạnh nhiều diễn viên yêu thích của ông như Jack Lemmon hay Marilyn Monroe. Giải Oscar Tham khảo Chú thích Thư mục Armstrong, Richard, Billy Wilder, American phim Realist (McFarland & Company, Inc.: 2000) Dan Auiler, "Some Like it Hot" (Taschen, 2001) Chandler, Charlotte, Nobody's Perfect. Billy Wilder. A Personal Biography (New York: Schuster & Schuster, 2002) Crowe, Cameron, Conversations with Wilder (New York: Knopf, 2001) Guilbert, Georges-Claude, Literary Readings of Billy Wilder (Newcastle: Cambridge Scholars Publishing, 2007) Hermsdorf, Daniel, Billy Wilder. Filme - Motive - Kontroverses (Bochum: Paragon-Verlag, 2006) Hopp, Glenn, Billy Wilder (Pocket Essentials: 2001) Hopp, Glenn / Duncan, Paul, Billy Wilder (Köln / New York: Taschen, 2003) Horton, Robert, Billy Wilder Interviews (University Press of Mississippi, 2001) Hutter, Andreas / Kamolz, Klaus, Billie Wilder. Eine europäische Karriere (Vienna, Cologne, Weimar: Boehlau, 1998) Gyurko, Lanin A., The Shattered Screen. Myth and Demythification in the Art of Carlos Fuentes and Billy Wilder (New Orleans: University Press of the South, 2009) Jacobs, Jérôme, Billy Wilder (Paris: Rivages Cinéma, 2006) Lally, Kevin, Wilder Times: The Life of Billy Wilder (Henry Holt & Co: 1st ed edition, tháng 5 năm 1996) Sikov, Ed, On Sunset Boulevard. The Life and Times of Billy Wilder (New York: Hyperion, 1999) Neil Sinyard & Adrian Turner, "Journey Down Sunset Boulevard" (BCW, Isle of Wight, UK, 1979) Wood, Tom, The Bright Side of Billy Wilder, Primarily (New York: Doubleday & Company, Inc, 1969) Zolotow, Maurice, Billy Wilder in Hollywood (Pompton Plains: Limelight Editions, 2004) Hellmuth Karasek, Billy Wilder, eine Nahaufnahme (Heyne, 2002) Liên kết ngoài Sinh năm 1906 Mất năm 2002 Đạo diễn điện ảnh Mỹ Nhà sản xuất phim Mỹ Người Mỹ gốc Áo Người Mỹ gốc Do Thái Giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc Nhà báo Mỹ Nhà biên kịch phim Áo Nam biên kịch Mỹ Người đoạt giải BAFTA Người đoạt giải Quả cầu vàng cho Đạo diễn xuất sắc nhất Người đoạt giải Oscar cho Kịch bản gốc xuất sắc nhất Phim và người giành giải Oscar cho kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất Tử vong vì ung thư ở California Người được vinh danh tại Trung tâm Kennedy Người đoạt Huy chương Nghệ thuật Quốc gia Chôn cất tại Westwood Village Memorial Park Cemetery Đạo diễn phim tiếng Anh
wiki
John Joseph Hogg (1800-1869) là một nhà tự nhiên người Anh đã viết về loài lưỡng cư, chim, thực vật, bò sát và sinh vật nguyên sinh. Năm 1839, ông trở thành thành viên của Hội Hoàng gia. John Hogg được ghi nhận với việc tạo ra một giới thứ tư, cùng với Lapides, Plantae và Animalia của Carl Linnaeus, gọi là Protoctista. Bối cảnh Năm 1735, nhà thực vật học Thụy Điển Carl Linnaeus đã chính thức hóa các sinh vật sống thành hai siêu nhóm, trong Systema Naturae hoành tráng của ông. Tất cả các sinh vật đã được đặt vào giới Plantae (thực vật) và Animalia (động vật). Linnaeus đã thêm một giới thứ ba của thế giới tự nhiên vào năm 1766; Lapides (đá). Chúng được coi là tương tự như thực vật ở chỗ chúng, không sống hay không sinh, nghĩa là không có giác quan. Chúng được đặc trưng bởi thân thể rắn. Giới thứ tư Năm 1860, Hogg tạo ra một giới thứ tư, Regnum Primigenum hay Protoctista. Lý do của ông chỉ đơn giản là một giới của 'sinh vật đầu tiên' là cần thiết, vì những thực thể này được cho là đã tồn tại trước thực vật và động vật. Tham khảo Hội viên Hội Hoàng gia
wiki
Louvain-la-Neuve (có thể hiểu là Louvain mới theo nghĩa tiếng Pháp để phân biệt với Louvain (hay Leuven)) là một thành phố quy hoạch trong vùng Ottignies-Louvain-la-Neuve, Bỉ, cách khoảng 30 km về phía đông nam Brussels, nằm trong vùng nói tiếng Pháp của Bỉ. Thành phố được xây dựng để phục vụ cho trường Đại học Công giáo Louvain (Université Catholique de Louvain) sau khi có xung đột về ngôn ngữ (giữa cộng đồng nói tiếng Pháp và tiếng Hà) trong thập niên 1960 và các tuyên bố về phân biệt đối xử tại Đại học Công giáo Leuven (Leuven và Louvain thực chất là một, khác nhau theo cách viết tiếng Hà Lan và tiếng Pháp), trường sau đó được tách thành Katholieke Universiteit Leuven sử dụng tiếng Hà Lan và Université Catholique de Louvain sử dụng tiếng Pháp. Nhờ có sự phân tách này mà thành phố sống theo nhịp thở của một trường đại học, nhịp thở của sinh viên - cũng chính là lý do mà thành phố này ra đời và tồn tại (nhộn nhịp trong tuần, vắng vẻ cuối tuần và vào các kì nghỉ). Tuy nhiên, với sự ra đời của trung tâm mua sắm Esplanades, tòa nhà trung tâm triển lãm và sự kiện Aula Magna  cũng như rạp chiếu bóng Cinéscope, Louvain-la-Neuve đã bắt đầu phát triển vượt qua cái gốc đại học đơn thuần của nó. Louvain-la-Neuve là một ví dụ điển hình của một kiểu thành phố dành cho người đi bộ với "ô tô lưu hành bên dưới" (xem New Pedestrianism). Tham khảo Liên kết ngoài LLN Trang mạng công viên khoa học Đại học Công giáo Louvain Đô thị Ottignies-Louvain-la-Neuve (tiếng Pháp) Foundation for the Urban Environment, FFUE Louvain-la-Neuve WebTV Thành phố, thị xã Bỉ
wiki
Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam là cơ quan ngoại giao hàng đầu của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ tại Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Sau Chiến tranh Đông dương lần thứ nhất và sự thất bại của Pháp tại Việt Nam, đất nước đã bị chia cắt thành hai miền Nam và Bắc Việt Nam sau Hội nghị Genève vào năm 1954. Hoa Kỳ lúc bấy giờ không công nhận Việt Nam Dân chủ Cộng hòa nên không có quan hệ ngoại giao với quốc gia này. Sau khi Việt Nam thống nhất khoảng 20 năm, Hoa Kỳ và Việt Nam chính thức quan hệ ngoại giao với nhau. Hoa Kỳ đã mở Văn phòng liên lạc tại Hà Nội ngày 28 tháng 1 năm 1995. Quan hệ ngoại giao được thiết lập ngày 11 tháng 7 năm 1995 và Đại sứ quán tại Hà Nội được thành lập với L. Desaix Anderson là đại biện lâm thời . Lịch sử Trong giai đoạn đất nước bị chia cắt đến năm 1975, Hoa Kỳ chỉ có liên hệ ngoại giao với Việt Nam Cộng hòa và có đại sứ quán tại Sài Gòn. Sau 1975, Hoa Kỳ không có liên hệ ngoại giao với Việt Nam trong 20 năm. Cho đến năm 1995, khi hai nước bình thường hóa quan hệ ngoại giao và ngày 28 tháng 1 năm 1995, Hoa Kỳ đã đặt trụ sở ngoại giao tại Hà Nội, L. Desaix Anderson được bổ nhiệm đại biện lâm thời. Ngày 11 tháng 7 năm 1997, tổng thống Bill Clinton bổ nhiệm ông Pete Peterson làm đại sứ đầu tiên. Tòa nhà nơi đại sứ quán ở được thiết kế bởi M. LaCollogne và được xây dựng vào năm 1921 bởi Indochina Public Property, một phần của chính quyền thuộc địa Pháp, dành cho các Thống đốc Tài chính Đông Dương sống ở đây cho đến năm 1948. Vào tháng 8 năm 2021, Phó Tổng thống Hoa Kỳ Kamala Harris đã tuyên bố xây dựng Đại sứ quán mới của Hoa Kỳ tại Việt Nam. Theo Đại sứ quán, khu phức hợp Đại sứ quán Mỹ dự kiến xây dựng tại Hà Nội có tổng ngân sách 1,2 tỉ USD, quy mô 39.000m2 trên khu đất có tổng diện tích 3,2 hecta. Danh sách Đại sứ Hoa Kỳ Quốc gia Việt Nam Việt Nam Cộng hòa Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam Xem thêm Quan hệ Hoa Kỳ – Việt Nam Danh sách Đại sứ Hoa Kỳ trên thế giới hiện nay Đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ Tham khảo Tham khảo United States Department of State: Ambassadors to Vietnam United States Embassy in Hanoi Liên kết ngoài Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ: Các Trưởng Phái đoàn tại Việt Nam Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ: Việt Nam Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội Quan hệ Hoa Kỳ – Việt Nam
wiki
Chim thiên đường, một số tài liệu bằng tiếng Việt còn gọi là chim thiên hà, chim seo cờ, là các loài chim thuộc họ Paradisaeidae, sống ở một số khu vực thuộc Australasia, bao gồm miền đông Indonesia, New Guinea và đông bắc Australia. Các thành viên của họ Thiên đường được biết đến nhiều nhất có lẽ là từ những bộ lông sặc sỡ, đẹp của các con trống thuộc phần lớn các loài, được chúng sử dụng để hấp dẫn con mái (con mái có bộ lông bình thường) bằng những điệu nhảy và xòe cánh, múa đuôi. Con trống có đuôi dài và đẹp. Một số còn có chỏm lông trên đầu hay lông cánh dài sặc sỡ. Các loài chim thiên đường là một trong những loại chim biết hót cổ xưa nhất. Họ Chim thiên đường dao động về kích thước từ nhỏ như ở chim thiên đường vua chỉ nặng 50 gam (1,8 oz) và dài 15 cm (6 inch) tới mỏ liềm đen dài 110 cm (43 inch) và manucode mào quăn nặng 430 gam (15,2 oz). Được biết đến nhiều nhất là các thành viên của chi Paradisaea, bao gồm cả loài điển hình, chim thiên đường lớn (Paradisaea apoda). Loài này được miêu tả từ các mẫu vật được các thương nhân mang về châu Âu. Các mẫu vật này được các thương nhân bản địa tạo ra bằng cách tháo bỏ cánh và chân sao cho chúng có thể dùng như là vật trang trí. Các nhà thám hiểm thương mại đã không biết được điều này và dẫn tới niềm tin rằng chúng không bao giờ đậu xuống đất mà luôn được giữ lơ lửng trong không trung nhờ bộ lông. Đây là nguồn gốc cả cả tên gọi "chim thiên đường" lẫn tên khoa học apoda - không chân. Các loài trong họ Thiên đường nói chung trông giống như quạ về hình thái cơ thể chung, và trên thực tế là nhóm có quan hệ chị-em với họ Quạ. Chúng có mỏ chắc mập hoặc dài và chân khỏe, với khoảng hai phần ba số loài là dị hình giới tính mạnh. Chúng sống trong các khu rừng nhiệt đới, bao gồm rừng mưa nhiệt đới, rừng đầm lầy và rừng rêu. Ở phần lớn các loài, thức ăn chủ yếu là trái cây, mặc dù các loài súng trường và mỏ liềm cũng thích ăn cả sâu bọ và các động vật chân khớp khác. Phần lớn các loài có nghi thức kết đôi phức tạp, với các loài Paradisaea sử dụng cách thức kết đôi kiểu cầu ngẫu trường. Các loài khác, chẳng hạn như các chi Cicinnurus và Parotia, có các kiểu nhảy kết đôi mang tính chất nghi thức cao. Các con trống là đa thê ở các loài dị hình giới tính, nhưng là đơn thê ở ít nhất là một số loài đồng hình giới tính. Sự lai tạp là phổ biến ở các loài chim này. Nhiều dạng lai ghép đã được miêu tả như là các loài mới, và nghi ngờ liên quan tới một vài dạng, như chim thiên đường mỏ thùy Rothschild, là có cơ sở. Các loài trong họ này xây tổ từ các vật liệu mềm, như lá, dương xỉ, tua dây leo, thường là trên các chạc cây. Số lượng trứng đẻ mỗi lần là chưa chắc chắn. Ở các loài to lớn hơn, gần như chỉ là một quả. Các loài nhỏ hơn có thể đẻ 2-3 trứng. Trứng được ấp nở trong 16-22 ngày, và chim non rời tổ trong khoảng từ 16 tới 30 ngày tuổi. Các loài Chi Lycocorax Lycocorax pyrrhopterus: Chim thiên đường quạ đen Chi Manucodia Manucodia atra: Manucode lông mượt Manucodia jobiensis: Manucode đảo Jobi Manucodia chalybata: Manucode vòng lông cổ nhăn Manucodia comrii: Manucode mào quăn Manucodia keraudrenii: Manucode trumpet Chi Paradigalla Paradigalla carunculata: Paradigalla đuôi dài Paradigalla brevicauda: Paradigalla đuôi ngắn Chi Astrapia Astrapia nigra: Astrapia núi Arfak Astrapia splendidissima: Astrapia tráng lệ Astrapia mayeri: Astrapia đuôi mảnh Astrapia stephaniae: Astrapia Stephanie Astrapia rothschildi: Astrapia bán đảo Huon Chi Parotia Parotia sefilata: Parotia phương tây Parotia carolae: Parotia Carola Parotia berlepschi: Parotia Berlepsch Parotia lawesii: Parotia Lawes Parotia helenae: Parotia phương đông Parotia wahnesi: Parotia Wahnes Chi Pteridophora Pteridophora alberti: Chim thiên đường vua Saxony Chi Lophorina Lophorina superba: Chim thiên đường hùng vĩ Chi Ptiloris Ptiloris magnificus: Súng trường tráng lệ Ptiloris intercedens: Súng trường phương đông Ptiloris paradiseus: Súng trường thiên đường Ptiloris victoriae: Súng trường Victoria Chi Epimachus Epimachus fastuosus: Mỏ liềm đen Epimachus meyeri: Mỏ liềm nâu Epimachus albertisi: Mỏ liềm mỏ đen Epimachus bruijnii: Mỏ liềm mỏ nhạt Chi Cicinnurus Cicinnurus magnificus: Chim thiên đường tráng lệ Cicinnurus respublica: Chim thiên đường Wilson Cicinnurus regius: Chim thiên đường vua Chi Semioptera: Chim Bidadari Semioptera wallacii: Cánh chuẩn Wallace Chi Seleucidis Seleucidis melanoleuca: Chim thiên đường mười hai dây Chi Paradisaea: Chi Thiên đường Paradisaea minor: Chim thiên đường nhỏ Paradisaea apoda: Chim thiên đường lớn Paradisaea raggiana: Chim thiên đường Raggiana Paradisaea decora: Chim thiên đường Goldie Paradisaea rubra: Chim thiên đường đỏ Paradisaea guilielmi: Chim thiên đường hoàng đế Paradisaea rudolphi: Chim thiên đường lam Tranh cãi Melampitta gigantea: Melampitta lớn - đặt vào đây không chắc chắn, nhưng từ năm 2014 xếp riêng trong họ Melampittidae. Đã từng xếp nhầm Cnemophilus loriae: Chim thiên đường Loria - chắc chắn là gần với họ Melanocharitidae. Hiện tại xếp trong họ Cnemophilidae (cơ sở của Passerida, gần với Melanocharitidae.). Cnemophilus macgregorii: Chim thiên đường mào - chắc chắn là gần với họ Melanocharitidae . Hiện tại xếp trong họ Cnemophilidae. Loboparadisea sericea: Chim thiên đường ngực vàng - chắc chắn là gần với họ Melanocharitidae . Hiện tại xếp trong họ Cnemophilidae. Macgregoria pulchra: Chim thiên đường Macgregor - chắc chắn là gần với họ Meliphagidae . Hiện tại xếp trong họ Meliphagidae. Melampitta lugubris: Melampitta nhỏ - đôi lúc nằm trong họ chim thiên đường, nhưng từ năm 2014 xếp riêng trong họ Melampittidae. Tham khảo Liên kết ngoài Birds-of-Paradise Project website by the Cornell Lab of Ornithology Bird-of-paradise videos and images on the Internet Bird Collection Birds-of-paradise infographic produced for National Geographic Birds-of-paradise from Papua New Guinea, PhotographyAxis
wiki
Wilhelm Konrad August von Heuduck (5 tháng 4 năm 1821 tại Breslau – 20 tháng 11 năm 1899 tại Baden-Baden) là một sĩ quan quân đội Phổ, đã được thăng đến cấp Thượng tướng Kỵ binh. Tiểu sử Thân thế Ông là con trai của Thiếu tướng Konrad von Heuduck, người đã được phong hàm quý tộc Phổ vào ngày 5 tháng 9 năm 1823 vì những thành tích quân sự của mình. Sự nghiệp quân sự Thuở nhỏ, Heuduck đã học trường Trung học tại thành phố quê nhà của mình, sau đó ông gia nhập đội thiếu sinh quân Berlin vào ngày 8 tháng 8 năm 1835. Từ đây, ông được thuyên chuyển sang Trung đoàn Khinh kỵ binh số 9 với quân hàm Thiếu úy vào ngày 15 tháng 8 năm 1838. Vì mục đích đào tạo, ông được chuyển vào Lữ đoàn Pháo binh số một trong vòng một năm kể từ ngày 18 tháng 7 năm 1846. Sau khi trở lại Trung đoàn Khinh kỵ binh số 9, Heuduck giữ chức vụ sĩ quan phụ tá trung đoàn từ ngày 1 tháng 11 năm 1848 cho đến ngày 1 tháng 5 năm 1851. Trong thời gian đó, ông đã tham gia các trận đánh tại Ludwigshafen, Waghäusel, và Durlach trong cuộc trấn áp Cách mạng Baden năm 1849. Trong các cuộc giao tranh quanh Kuppenheim, con ngựa cưỡi của ông bị bắn gục và bản thân ông cũng bị thương do trúng đạn ở chân phải. Tháng 5 năm 1851, ông được thuyên chuyển sang Trung đoàn Long kỵ binh số 1 "Vương tử Albrecht của Phổ" và một năm sau ông được thăng cấp Trung úy. Với cấp bậc này, ông chỉ huy một đội kỵ binh thuộc Trung đoàn Long kỵ binh Dân quân số 1, và sau đó ông lãnh một số chức vụ sĩ quan phụ tá. Sau 19 năm phục vụ quân ngũ, Heuduck được phong cấp bậc Trưởng quan kỵ binh (Rittmeister) vào ngày 16 tháng 5 năm 1857. Vào năm 1860, ông được giao chỉ huy một đội kỵ binh trong biên chế của Trung đoàn Long kỵ binh số 7. Trong cuộc Chiến tranh Đức-Đan Mạch năm 1864, ông đã tham chiến cùng trung đoàn của mình các trận đánh tại Missunde, Sandberg và Rackebüll, cũng như trong cuộc vây hãm Düppel. Gia đình Vào ngày 10 tháng 2 năm 1855, tại Tilsit, Heuduck đã thành hôn với bà Helene Franziska Dorothea Hoerle (9 tháng 1 năm 1830 tại Memel – 9 tháng 12 năm 1907 tại Hannover). Cuộc hôn nhân đã mang lại cho ông 3 người con: Konrad Friedrich Wilhelm (18 tháng 1 năm 1858 tại Königsberg – 1928), Trung tướng Phổ Hans Wilhelm Konrad (18 tháng 6 năm 1861 tại Stendal – 1930), Trung tướng Phổ Helene Johanna Mathilde (20 tháng 9 năm 1868 tại Hofgeismar) ∞ Paul von Thiel, Đại tá Phổ Tham khảo Kurt von Priesdorff: Soldatisches Führertum, Band 9, Hanseatische Verlagsanstalt Hamburg, S. 114-119 Tham khảo Tướng Phổ Nhân vật trong Chiến tranh Schleswig lần thứ hai Nhân vật trong Chiến tranh Áo-Phổ Quân nhân Đức trong Chiến tranh Pháp–Phổ Người nhận Đại Thập tự của Huân chương Đại bàng Đỏ Người nhận Huân chương Vương miện Phổ hạng I Tướng Đức
wiki
Aurornis là một chi khủng long lông vũ. Chi này chứa một loài duy nhất, Aurornis xui được miêu tả dựa trên một hóa thạch được tìm thấy trong tầng kiến tạo Tiaojishan của Liêu Ninh, Trung Quốc, trong lớp đá có niên đại từ kỷ Jura muộn (giai đoạn Oxfordian), khoảng 160 triệu năm trước. Aurornis là loài có lông vũ cơ bản nhất sử dụng một phân tích phát sinh loài thực hiện bởi các nhà nghiên cứu nó. Một số nhà khoa học cho rằng nó là đại diện của loài chim có mặt sớm nhất trên Trái Đất nhưng các nhà khoa học khác lại cho rằng loài này thuộc nhóm khủng long giống chim - loài khủng long có lông vũ giống như chim nhưng không biết bay. Hiện tại vẫn đang có các tranh luận quanh phát hiện này, nhưng các nhà khoa học cho rằng hóa thạch này sẽ giúp giới khoa học có cái nhìn mới về sự tiến hóa của loài chim. Trước khi Aurornis được phát hiện, kỷ lục khủng long lông vũ lâu đời nhất thuộc về Archaeopteryx, có niên đại cách nay 150 triệu năm. Phát hiện Mô tả Phân loại Chú thích Tham khảo Liên kết ngoài Khủng long châu Á Khủng long kỷ Jura X Chim kỷ Jura Hóa thạch chuyển tiếp Động vật được mô tả năm 2013 Dự án Khủng long/Theo dõi
wiki
West Midlands là một trong chín vùng chính thức cấp một tại Anh nhằm mục đích thống kê. Vùng bao gồm nửa phía tây của một miền theo truyền thống gọi là Midlands. Vùng gồm có thành phố đông dân thứ nhì tại Anh Quốc là Birmingham, khu thành thị West Midlands còn bao gồm thành phố Wolverhampton và các thị trấn lớn Dudley, Solihull, Walsall và West Bromwich. Thành phố Coventry cũng thuộc hạt West Midlands, song tách biệt khỏi khu thành thị này qua một dải xanh. Vùng có địa lý đa dạng, từ các khu vực trung tâm đô thị đến các hạt phía tây có tính nông thôn là Shropshire và Herefordshire giáp với Wales. Sông Severn dài nhất nhất Anh Quốc chảy qua vùng này, qua các thị trấn hạt Shrewsbury và Worcester, và hẻm núi Ironbridge, một di sản thế giới [UNESCO do là nơi sản sinh cách mạng công nghiệp. Staffordshire có khu thành thị đồ gốm công nghiệp, trong đó có thành phố Stoke-on-Trent, và khu vực Staffordshire Moorlands giáp với Peak District gần Leek. Vùng cũng bao gồm các khu vực vẻ đẹp tự nhiên nổi bật, thung lũng Wye, vùng đồi Shropshire, khu săn bắn Cannock, vùng đồi Malvern, và bộ phận của Cotswolds. Warwickshire có thị trấn Stratford upon Avon, là nơi sinh của nhà văn William Shakespeare. Tham khảo Liên kết ngoài Advantage West Midlands - Regional Development Agency Government Office for the West Midlands West Midlands Regional Assembly Government's list of councils in the West Midlands MLA West Midlands - Museums, Libraries and Archives Regional Agency NHS West Midlands - The regional Strategic Health Authority for the West Midlands Black Country Living Museum, which tells the history of the modern West Midlands areas of Dudley, Sandwell, Walsall and Wolverhampton Vùng của Anh Vùng cấp một Anh Vùng cấp một Liên minh châu Âu .Vùng
wiki
Pashtūnistān (; còn được gọi là Pakhtūnistān, Pathānistān, hoặc Pashtūnkhwa nghĩa là "vùng đất của người Pashtun ") là khu vực lịch sử địa lý vốn là nơi sinh sống của người Pashtun bản địa của Afghanistan và Pakistan ngày nay ở Nam Trung Bộ Châu Á, và là nơi mà văn hóa Pashtun, ngôn ngữ và bản sắc dân tộc đã được đặt nền tảng. Các tên thay thế trong lịch sử được sử dụng cho khu vực bao gồm "Pashtūnkhwā" () và "Afghānistān" (), ít nhất là từ thế kỷ thứ 3 sau CN trở đi. Pashtunistan giáp với Iran về phía tây, các khu vực nói tiếng Ba Tư và Turkic của vùng Turkestan ở phía bắc, Kashmir về phía đông bắc, Punjab về phía đông và Balochistan về phía nam. Để phân chia hành chính vào năm 1893, Mortimer Durand đã vẽ Đường Durand qua Pashtunistan, ấn định giới hạn phạm vi ảnh hưởng giữa Afghanistan và Ấn Độ thuộc Anh và để lại khoảng một nửa lãnh thổ Pashtun dưới sự cai trị của Anh. Đường Durand này hiện tạo thành biên giới được quốc tế công nhận giữa Afghanistan và Pakistan. Đại khái, quê hương người Pashtun trải dài từ các khu vực phía nam sông Amu ở Afghanistan đến phía tây sông Indus ở Pakistan, chủ yếu bao gồm các quận phía tây nam, phía đông và một số phía bắc và phía tây của Afghanistan, Khyber Pakhtunkhwa và phía bắc Balochistan ở Pakistan. Nhà lãnh đạo cách mạng thế kỷ 16 Bayazid Pir Roshan của Waziristan và "nhà thơ - chiến binh" ở thế kỷ 17 Khushal Khan Khattak đã tập hợp các đội quân Pashtun để chiến đấu chống lại Đế chế Mughal trong khu vực. Vào thời đó, các phần phía đông của Pashtunistan được cai trị bởi người Mughals trong khi các phần phía tây do người Safavid Ba Tư cai trị. Vùng Pashtun lần đầu tiên giành được địa vị tự trị vào năm 1709 khi Mirwais Hotak nổi dậy thành công chống lại người Safavid ở Loy Kandahar. Người Pashtun một lần nữa đạt được sự thống nhất dưới sự lãnh đạo của Ahmad Shah Durrani, người sáng lập ra triều đại Durrani, khi ông thành lập Đế chế Afghanistan vào năm 1747. Tuy nhiên, vào thế kỷ 19, Đế chế Afghanistan đã mất phần lớn lãnh thổ phía đông của mình vào tay Đế chế Sikh và Anh. Các nhà hoạt động độc lập Pashtun nổi tiếng chống lại sự cai trị của Raj thuộc Anh bao gồm Abdul Ghaffar Khan (Bacha Khan), Abdul Samad Khan Achakzai và Mirzali Khan (Faqir of Ipi). Phong trào Khudai Khidmatgar của Bacha Khan đã phản đối mạnh mẽ việc phân chia Ấn Độ. Khi Quốc hội Ấn Độ tuyên bố chấp nhận kế hoạch phân vùng mà không tham khảo ý kiến của các nhà lãnh đạo Khudai Khidmatgar, Bacha Khan cảm thấy bị phản bội và tổn thương sâu sắc vì điều này. Bất chấp Nghị quyết Bannu, trong đó phong trào Khudai Khidmatgar của Bacha Khan yêu cầu Tỉnh biên giới Tây Bắc chiếm đa số Pashtun (NWFP) phải trở thành một quốc gia độc lập của Pashtunistan, NWFP đã tham gia Thống trị Pakistan do kết quả của cuộc trưng cầu dân ý NWFP năm 1947. đã bị tẩy chay bởi phong trào Khudai Khidmatgar. Bacha Khan và anh trai của ông, Bộ trưởng Khan Abdul Jabbar Khan (Tiến sĩ Khan Sahib), đã bác bỏ cuộc trưng cầu dân ý với lý do rằng nó không có các lựa chọn về việc NWFP trở nên độc lập hoặc gia nhập Afghanistan. Sau này Bacha Khan, trong thời gian ở Afghanistan, đã nói rằng "Pashtunistan không bao giờ là hiện thực". Ý tưởng về Pashtunistan độc lập không bao giờ giúp được gì cho người Pashtun và nó chỉ gây ra đau khổ cho họ. Ông nói thêm rằng " chính phủ kế tiếp của Afghanistan chỉ khai thác ý tưởng cho các mục tiêu chính trị của riêng họ". Mặt khác, Mirzali Khan và những người theo ông từ chối công nhận Pakistan và tiếp tục cuộc chiến từ căn cứ của họ tại Gurwek, Waziristan chống lại chính phủ Pakistan. Tuy nhiên, sự tham gia ngày càng tăng của người Pashtun trong chính phủ Pakistan đã dẫn đến sự xói mòn ủng hộ phong trào ly khai Pashtunistan vào cuối những năm 1960. Năm 1969, các bang tư nhân tự trị Swat, Dir, Chitral và Amb được hợp nhất thành Khyber Pakhtunkhwa (trước đây được gọi là NWFP). Năm 2018, Khu vực bộ lạc do Liên bang quản lý đa số của người Pashtun, trước đây là vùng đệm với Afghanistan, cũng được sáp nhập vào tỉnh Khyber Pakhtunkhwa (trước đây được gọi là Tỉnh biên giới Tây Bắc), kết nối các khu vực này với Pakistan. Đọc thêm Ahmed, Feroz (1998) Ethnicity and politics in Pakistan. Karachi: Oxford University Press. Ahmad, M.(1989) Pukhtunkhwa Kiyun Nahin by Mubarak Chagharzai. pp. 138–139. Amin, Tahir (1988) -National Language Movements of Pakistan. Islamabad Institute of Policy Studies. Buzan, Barry and Rizvi, Gowher (1986), South Asian Insecurity and the Great Powers, London: Macmillan. p. 73. Fürstenberg, Kai (2012) Waziristan: Solutions for a Troubled Region in Spotlight South Asia, No. 1, ISSN 2195-2787 (https://web.archive.org/web/20150907205431/http://www.apsa.info/wp-content/uploads/2012/10/SSA-1.pdf) Caroe, Olaf (1983) The Pathans, with an Epilogue on Russia. Oxford University Press. pp. 464–465. Tham khảo Vùng lịch sử Quốc gia và vùng lãnh thổ Iran Quan hệ Afghanistan-Pakistan Vùng phân chia Đường Durand Thuyết phục hồi lãnh thổ Quốc gia và vùng lãnh thổ nói tiếng Pashtun Vùng của Afghanistan Vùng của Pakistan Vùng văn hóa
wiki
Ban Quốc tế Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô (), là cơ quan trực thuộc Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô phụ trách phát triển và thực hiện chính sách Quốc tế của Đảng Cộng sản Liên Xô và Liên Xô. Cơ quan thành lập ngày 13/6/1943 để thay thế cho Ban Chấp hành Quốc tế Cộng sản. Trưởng ban là người đứng đầu của Ban và thường là Bí thư Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô. Lịch sử Trong giai đoạn sau Cách mạng tháng Mười và trước Thế chiến thứ II, Ban Chấp hành Quốc tế Cộng sản (Comintern) phụ trách mối quan hệ Đảng Cộng sản Liên Xô với các Đảng Cộng sản khác, cũng như hoạt động "biện pháp tích cực", ngoài ra phụ trách Quốc tế Cộng sản. Ban Quốc tế là cơ quan kế thừa Ban Chấp hành Quốc tế Cộng sản sau khi bị giải thể năm 1943. Ban Quốc tế đã hỗ trợ, phát triển, bao gồm cả về tài chính, hình thành và mở rộng của các đảng cộng sản ở các khu vực khác nhau trên thế giới. Cho đến năm 1957, Bộ Quốc tế chịu trách nhiệm về quan hệ với hai kênh đảng cộng sản cầm quyền và không cầm quyền, nhưng sau cuộc khủng hoảng năm 1956 (cuộc nổi dậy ở Hungary năm 1956), trách nhiệm về quan hệ với các đảng cộng sản cầm quyền đã được chuyển sang Ban Quan hệ với các Đảng Cộng sản và Công nhân của các nước Xã hội Chủ nghĩa Trung ương Đảng mới được thành lập. Đứng đầu là cựu đại sứ Liên Xô ở Hungary trong cuộc nổi dậy Yuri Andropov. Chức năng Ban quốc tế giám sát và điều phối tất cả các khía cạnh chính sách đối ngoại trong các hoạt động của Bộ Ngoại giao, Ủy ban an ninh Nhà nước và một số cục của Bộ Quốc phòng, là cơ quan trung tâm đầu não - Viện nghiên cứu Hoa Kỳ và Canada, Viện Kinh tế Thế giới và quan hệ quốc tế, hỗ trợ Ban Tuyên truyền cổ động Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô và báo chí Liên Xô phụ trách tuyên truyền khác nhau, lãnh đạo hoạt động của tạp chí " Vấn đề hòa bình và chủ nghĩa xã hội". Trên thực tế đây là cơ quan quốc tế độc lập đặc biệt của Liên Xô, tách biệt với các cơ quan KGB và GRU (Гла́вное разве́дывательное управле́ние Tổng cục Tính báo quan trọng). Ban Quốc tế chịu trách nhiệm liên lạc với các Đảng cánh tả (Đảng Cộng sản, Xã hội chủ nghĩa) ở các quốc gia, các tổ chức quốc tế cộng sản và cánh tả, có mối quan hệ với Liên Xô, các phong trào kháng chiến, các hội hữu nghi,... Tới năm 1986, vai trò của Ban đã được giảm bớt với nhiệm vụ chính là duy trì mối quan hệ minh bạch và ngầm với các đảng Cộng sản và các đảng phái và phong trào khác ở nước ngoài. Việc phân phối hỗ trợ vật chất được thực hiện thông qua mạng lưới này, cũng như sự tuyên truyền và lãnh đạo tư tưởng trong các vấn đề quốc tế. Ban quốc tế đã đóng một vai trò quan trọng trong việc lập kế hoạch, điều phối và chỉ đạo các "biện pháp tích cực" khác nhau, đó là các chương trình đánh lạc hướng và nhằm làm mất uy tín của Hoa Kỳ ở các nước khác, đồng thời làm suy yếu các mục tiêu chính sách đối ngoại của Mỹ. Năm 1986, có khoảng 300 người trong đội ngũ nhân viên của Ban Quốc tế, những người thuộc các văn phòng khu vực và chức năng khác nhau. Ngoài ra, các nhân viên và giảng viên trong đội ngũ nhân viên của các tổ chức khác (ví dụ, Học viện Khoa học Liên Xô) đã tham gia vào công việc trong Ban. Hợp tác quốc tế Sau khi Quốc tế Cộng sản bị bãi bỏ, Ban Quốc tế kế thừa nhiệm vụ Cơ cấu bao gồm 15 Đảng cầm quyền Không phải Đảng cầm quyền Tên gọi Ban Chính trị Quốc tế Trung ương Đảng Cộng sản toàn Liên bang (13/6/1943-29/12/1945) Ban Chính sách Đối ngoại Trung ương Đảng Cộng sản toàn Liên bang (29/12/1945-10/7/1948) Ban Đối ngoại Trung ương Đảng Cộng sản toàn Liên bang (10/7/1948-12/3/1949) Ủy ban Chính sách Đối ngoại Trung ương Đảng Cộng sản toàn Liên bang (12/3/1949-13/10/1952) Ủy ban Chính sách Đối ngoại Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô (13-27/10/1952) Ủy ban Đối ngoại Đảng Cộng sản Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô (27/10/1952-19/3/1953) Ban Đối ngoại Đảng Cộng sản Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô (19/3/1953-21/2/1957) Ban Quốc tế Trung ương Đảng về đối ngoại với Đảng Cộng sản tại các nước tư bản (21/2/1957-1/10/1988) Ban Quốc tế Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô (1/10/1988-29/8/1991) Trưởng ban Tham khảo Đảng Cộng sản Liên Xô Quan hệ ngoại giao của Liên Xô
wiki
Doanh nghiệp hay doanh thương là một tổ chức kinh tế, có tên riêng, có tài sản, có trụ sở giao dịch ổn định, được đăng ký kinh doanh theo quy định của pháp luật nhằm mục đích thực hiện các hoạt động kinh doanh. Cũng theo Luật Doanh nghiệp 2020 giải thích, kinh doanh là việc thực hiện liên tục một, một số hoặc tất cả công đoạn của quá trình từ đầu tư, sản xuất đến tiêu thụ sản phẩm hoặc cung ứng dịch vụ trên thị trường nhằm mục đích tìm kiếm lợi nhuận. Như vậy, doanh nghiệp là tổ chức kinh tế vị lợi, mặc dù thực tế một số tổ chức doanh nghiệp có các hoạt động không hoàn toàn nhằm mục tiêu lợi nhuận. Phân loại doanh nghiệp Theo bản chất kinh tế của chủ sở hữu Bộ môn Kinh tế vi mô chia các tổ chức doanh nghiệp ra làm ba loại hình chính dựa trên hình thức và giới hạn trách nhiệm của chủ sở hữu: Doanh nghiệp tư nhân (Proprietorship). Doanh nghiệp hợp danh (Partnership). Doanh nghiệp trách nhiệm hữu hạn (Corporation). Thông thường doanh nghiệp tư nhân chiếm tỷ trọng khá cao trong tổng số các doanh nghiệp, nhưng doanh nghiệp trách nhiệm hữu hạn lại chiếm tỷ trọng lớn nhất về doanh thu, đặc biệt trong các lĩnh vực đòi hỏi vốn lớn như sản xuất hàng hóa, tài chính,... Số liệu thống kê ở Việt Nam từ năm 2005 đến 2008 cho thấy số lượng doanh nghiệp tăng nhanh từ khoảng 11 vạn lên hơn 20 vạn, trong đó tỷ trọng doanh nghiệp tư nhân giảm dần từ khoảng hơn 30% xuống hơn 20%, trong khi tỷ trọng doanh nghiệp trách nhiệm hữu hạn và công ty cổ phần tăng từ hơn 57% lên 67%. Tỷ trọng doanh nghiệp hợp danh không đáng kể. Căn cứ vào hình thức pháp lý doanh nghiệp Căn cứ vào Luật Doanh nghiệp 2020 thì hình thức pháp lý của các loại hình doanh nghiệp ở Việt Nam bao gồm: Công ty trách nhiệm hữu hạn (bao gồm công ty trách nhiệm hữu hạn hai thành viên trở lên và công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên) là doanh nghiệp mà các thành viên trong công ty chịu trách nhiệm về các khoản nợ và nghĩa vụ tài sản khác của công ty trong phạm vi số vốn điều lệ của công ty. Công ty cổ phần là doanh nghiệp mà vốn điều lệ của công ty được chia thành nhiều phần bằng nhau gọi là cổ phần. Cá nhân hay tổ chức sở hữu cổ phần của doanh nghiệp được gọi là cổ đông và chịu trách nhiệm về các khoản nợ và các nghĩa vụ tài sản khác trong phạm vi số vốn đã góp vào doanh nghiệp. Công ty hợp danh là doanh nghiệp trong đó có ít nhất hai thành viên là chủ sở hữu của công ty, cùng kinh doanh dưới một cái tên chung (gọi là thành viên hợp danh). Thành viên hợp doanh phải là cá nhân và chịu trách nhiệm bằng toàn bộ tài sản của mình về các nghĩa vụ của công ty. Ngoài ra trong công ty hợp danh còn có các thành viên góp vốn. Doanh nghiệp tư nhân là doanh nghiệp do một cá nhân làm chủ và tự chịu trách nhiệm bằng toàn bộ tài sản của mình về mọi hoạt động của doanh nghiệp. Mỗi cá nhân chỉ được quyền thành lập một doanh nghiệp tư nhân. Các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài được thành lập theo Luật đầu tư nước ngoài 1996 chưa đăng ký lại hay chuyển đổi theo quy định. Căn cứ vào chế độ trách nhiệm Căn cứ vào chế độ trách nhiệm có thể phân loại các doanh nghiệp thành có chế độ trách nhiệm vô hạn và chế độ trách nhiệm hữu hạn Doanh nghiệp có chế độ trách nhiệm vô hạn Doanh nghiệp có chế độ trách nhiệm vô hạn là loại hình doanh nghiệp mà ở đó chủ sở hữu doanh nghiệp có nghĩa vụ phải trả nợ thay cho doanh nghiệp bằng tất cả tài sản của mình, khi doanh nghiệp không đủ tài sản để thực hiện các nghĩa vụ tài chính của nó. Thực chất chế độ trách nhiệm vô hạn của loại doanh nghiệp này là chế độ trách nhiệm vô hạn của chủ sở hữu doanh nghiệp tư nhân và của thành viên hợp danh công ty hợp danh. Chủ sở hữu doanh nghiệp tư nhân và thành viên hợp danh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng về mọi nghĩa vụ tài sản của doanh nghiệp mà không giới hạn ở phần tài sản chủ doanh nghiệp, các thành viên hợp danh đã bỏ vào đầu tư kinh doanh tại doanh nghiệp tư nhân và công ty hợp danh. Điều này có nghĩa là nếu tài sản của doanh nghiệp tư nhân và công ty hợp danh không đủ để thực hện các nghĩa vụ về tài chính của doanh nghiệp khi các doanh nghiệp này phải áp dụng thủ tục thanh lý trong thủ tục phá sản, chủ sở hữu doanh nghiệp và các thành viên hợp danh phải sử dụng cả tài sản riêng không đầu tư vào doanh nghiệp để thanh toán cho các khoản nợ của doanh nghiệp. Doanh nghiệp có chế độ trách nhiệm hữu hạn Theo pháp luật Việt Nam, các doanh nghiệp có chế độ trách nhiệm hữu hạn cụ thể gồm: công ty trách nhiệm hữu hạn, công ty cổ phần, doanh nghiệp liên doanh và doanh nghiệp 100% vốn đầu tư nước ngoài không tiến hành đăng ký lại theo Nghị định 101/2006/NĐ-CP. Những doanh nghiệp có chế độ trách nhiệm hữu hạn là những doanh nghiệp mà ở đó chủ sở hữu chỉ phải chịu trách nhiệm về mọi khoản nợ và nghĩa vụ tài chính của doanh nghiệp trong phạm vi số vốn đã góp vào doanh nghiệp. Điều đó có nghĩa là khi số tài sản của doanh nghiệp không đủ để trả nợ thì chủ sở hữu không có nghĩa vụ phải trả nợ thay cho doanh nghiệp. Chế độ trách nhiệm hữu hạn của các loại doanh nghiệp trên thực chất là chế độ trách nhiệm hữu hạn của các nhà đầu tư - thành viên/chủ sở hữu công ty. Căn cứ vào tư cách pháp nhân Các thuật ngữ khác Ngoài ra còn có các thuật ngữ sau: Nhóm công ty là tập hợp các công ty có mối quan hệ gắn bó lâu dài với nhau về lợi ích kinh tế, công nghệ, thị trường và các dịch vụ kinh doanh khác. Nó gồm có các hình thức sau: công ty mẹ - công ty con, tập đoàn kinh tế... Doanh nghiệp nhà nước là doanh nghiệp trong đó nhà nước sở hữu trên 50% vốn điều lệ. Doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài là doanh nghiệp do nhà đầu tư nước ngoài thành lập để thực hiện hoạt động đầu tư tại Việt Nam hoặc doanh nghiệp Việt Nam do nhà đầu tư nước ngoài mua cổ phần, sáp nhập, mua lại. Văn hoá và giá trị Văn hoá doanh nghiệp có thể được hiểu là toàn bộ các giá trị văn hoá được gây dựng nên trong suốt quá trình tồn tại và phát triển của một doanh nghiệp, trở thành các giá trị, các quan niệm và tập quán, truyền thống ăn sâu vào hoạt động của doanh nghiệp ấy và chi phối tình cảm, nếp suy nghĩ và hành vi của mọi thành viên của doanh nghiệp trong việc theo đuổi và thực hiện các mục đích chung. Marvin Bower - Tổng giám đốc, McKinsey Co. đã nói 'Văn hóa doanh nghiệp là tất cả các thành tố mà chúng ta đang thực hiện trong quá trình kinh doanh và di sản để lại cho thế hệ kế tiếp'. Các giá trị cốt lõi là yếu tố cần thiết và là niềm tin lâu dài của một tổ chức. Là một nhóm nhỏ các nguyên lý hướng dẫn ngàn đời, các giá trị cốt lõi không đòi hỏi sự minh chứng bên ngoài, chúng có giá trị và tầm quan trọng nội tại đối với những ai trong tổ chức đó. Ví dụ: Những giá trị cốt lõi của Công ty hoạt hình Walt Disney là trí tưởng tượng và lợi ích cho sức khỏe con người – những thứ này không xuất phát từ những nhu cầu của thị trường mà từ niềm tin nội tại của người sáng lập rằng: người ta phải nuôi dưỡng trí tưởng tượng và lợi ích cho sức khỏe con người và chỉ vậy mà thôi. Hệ thống giá trị cốt lõi là động lực chủ yếu thúc đẩy mọi người làm việc, hạt nhân liên kết mọi người trong doanh nghiệp với nhau, liên kết doanh nghiệp với khách hàng, đối tác của doanh nghiệp, liên kết doanh nghiệp với xã hội nói chung. Xem thêm Kinh doanh Chú thích Tham khảo . Hệ thống thông tin fa:کسب و کار mk:Бизнис ru:Предпринимательство
wiki
Trương Bao()(192-229)là con trai cả của Trương Phi, danh tướng nhà Thục Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Cuộc đời Trương Bao quê ở quận Trác, U Châu, là con trai cả của Xa kỵ tướng quân, Tư Lệ hiệu úy, Tây Hương hầu Trương Phi. Có ít thông tin về nhân vật này, theo Lê Đông Phương, Trương Bao chết khi còn trẻ, không tham gia vào chính trường thời Tam Quốc. Tuy vậy, Tam quốc chí của Trần Thọ ghi chép Trương Bao có một người con trai là Trương Tuân. Do đó, Trương Bao có khả năng sống qua lễ đội mũ và kết hôn. Vấn đề Trương Bao đã tham gia vào chính trường hay chưa còn bỏ ngỏ. Trương Bao có một người em Trương Thiệu làm tới chức Thị trung, Thượng thư Bộc xạ nhà Quý Hán. Trong văn học Trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, nhân vật Trương Bao là một vị tướng giỏi. Trương Bao xuất hiện lần đầu trong cuốn tiểu thuyết này là thời điểm ông đến thông báo cho Lưu Bị tin cha mình là Trương Phi bị hai thuộc hạ là Phạm Cương, Trương Đạt giết chết. Lúc này Trương Bao gặp Quan Hưng, con thứ của Quan Vũ. Nhân vật Trương Bao đã xin Lưu Bị cho làm tiên phong và nói rằng Vì nước, vì cha, chết cũng không từ. Nhưng con thứ hai của Quan Công là nhân vật Quan Hưng cũng xin làm tiên phong, Rồi hai người cãi cọ nhau và thách đấu nhưng đã bị Lưu Bị vội vàng ngăn lại và buộc hai người phải kết nghĩa anh em như cha của họ là Quan Vũ và Trương Phi, Lưu Bị đã phong cả hai người làm tiên phong. Nhân vật Trương Bao đã lập được nhiều công trong các trận đánh như các trận báo thù Đông Ngô do Lưu Bị dẫn đầu mặc dù trận chiến này vẫn thất bại và các cuộc Bắc phạt do Gia Cát Lượng chỉ huy. Trong lần đánh Kỳ Sơn thứ ba của Gia Cát Lượng, nhân vật Trương Bao muốn lập công nên đuổi đánh Quách Hoài và Tôn Lễ bị vấp vào đá ngã ngựa, rơi xuống núi và qua đời do vết thương nặng. Con nhân vật Trương Bao là Trương Tuân, tử trận cùng với Gia Cát Chiêm, Hoàng Sùng và Lý Cầu lúc đang bảo vệ cho Miên Trúc trước sự tấn công của quân Ngụy dưới sự chỉ huy của Đặng Ngải. Xem thêm Trương Phi Quan Hưng Tham khảo Tam Quốc Chí, Quan Trương Mã Hoàng Triệu truyện. Lê Đông Phương (2007), Kể chuyện Tam Quốc, Nhà xuất bản Đà Nẵng Chú thích Người Hà Bắc Người Thục Hán Nhân vật Tam quốc diễn nghĩa Người họ Trương tại Trung Quốc
wiki
Trong lý thuyết xác suất, hàm phân phối tích lũy (Tiếng Anh: Cumulative distribution function hay viết tắt CDF) mô tả đầy đủ phân phối xác suất của một biến ngẫu nhiên giá trị thực X. Với mỗi số thực x, hàm phân phối tích lũy được định nghĩa như sau: trong đó vế phải biểu diễn xác suất mà biến ngẫu nhiên X lấy giá trị nhỏ hơn hay bằng x. Do đó, xác suất X nằm trong khoảng [a, b] là F(b) − F(a) nếu a < b. Theo quy ước, chữ F hoa được dùng cho hàm phân phối tích lũy, còn chữ f thường được dùng cho hàm mật độ xác suất và hàm khối xác suất. Lưu ý rằng trong định nghĩa trên, dấu "nhỏ hơn hay bằng" ('≤') có thể được thay bằng dấu "nhỏ hơn" ('<'). Việc đó sẽ cho ra một hàm khác, nhưng hàm nào trong hai hàm đó cũng đều dễ dàng thu được từ hàm kia. Vấn đề cần nhớ là không nên dùng lẫn lộn hai kiểu trên, vì việc đó sẽ dẫn đến kết quả sai. Tại các nước nói tiếng Anh, người ta hầu như luôn luôn sử dụng quy ước dùng dấu "nhỏ hơn hay bằng" ('≤') thay vì dấu "nhỏ hơn" ('<'). "Xác suất điểm" (point probability) mà X có giá trị bằng đúng b là Liên hệ với hàm mật độ xác suất Một hàm phân phối tích lũy F(t) tương ứng với một hàm mật độ xác suất f(x) là: Biến ngẫu nhiên Một biến ngẫu nhiên, x, tuân theo hàm phân phối tích lũy F(x) có liên hệ với biến ngẫu nhiên đều y trong khoảng [0,1] thông qua công thức: x == F-1(y) trong đó F−1(y) là hàm ngược của F(x). Xem thêm Phân phối xác suất Hàm mật độ xác suất Tham khảo Lý thuyết xác suất
wiki
Frank Rudolph Paul (18 tháng 4, 1884 – 29 tháng 6, 1963) là một họa sĩ người Mỹ chuyên vẽ tranh minh họa cho các tạp chí giật gân trong lĩnh vực khoa học viễn tưởng. Nhờ sự phát hiện của biên tập viên Hugo Gernsback, Paul đã có ảnh hưởng trong việc xác định diện mạo của cả hình bìa và tranh minh họa nội thất trong các loại tạp chí giật gân khoa học viễn tưởng mới ra đời trong những năm 1920. Đại sảnh Danh vọng Khoa học Viễn tưởng đã đề cử tên tuổi của ông vào năm 2009. Tiểu sử Paul chào đời ngày 18 tháng 4 năm 1884 tại Radkersburg, Áo. Cha của ông xuất thân từ Hungary và mẹ là người Tiệp Khắc. Ông di cư đến Mỹ vào năm 1906. Tại đây ông kết hôn với Rudolpha Costa Rigelsen, một người nhập cư Bỉ vào năm 1913, và họ có bốn người con gồm: Robert S. Paul (sinh năm 1915), Francis L. Paul (sinh năm 1919), Joan C. Paul (sinh năm 1921), và Patricia Ann Paul (sinh năm 1929). Ông từng theo học ngành nghệ thuật tại Vienna, Paris và Thành phố New York. Sau khi tốt nghiệp, ông đến làm việc cho tờ Jersey Journal qua khâu thiết kế đồ họa. Nhà xuất bản Hugo Gernsback đã thuê ông vào năm 1914 để minh họa cho tạp chí khoa học The Electrical Experimenter. Ông qua đời vào ngày 29 tháng 6 năm 1963 tại nhà riêng ở Teaneck, New Jersey. Tác phẩm Tác phẩm của Paul được thể hiện rõ nét qua những sáng tác đầy kịch tính (thường liên quan đến những cỗ máy, robot hoặc phi thuyền khổng lồ), những màu sắc rực rỡ hoặc thậm chí tươi sáng, và một khả năng giới hạn nhằm miêu tả khuôn mặt của con người, đặc biệt là những người phụ nữ. Quá trình đào tạo kiến trúc ban đầu của ông cũng hiện diện trong các tác phẩm của mình. Paul đã vẽ tranh minh họa hình bìa cho cuốn tiểu thuyết của riêng Gernsback, Ralph 124C 41+: A Romance of the Year 2660 (The Stratford Company, 1925), lúc đầu là truyện dài kỳ đăng năm 1911–1912. Ông đã vẽ 38 hình bìa cho tạp chí Amazing Stories từ tháng 4 năm 1926 đến tháng 6 năm 1929 và bảy hình bìa cho niên san Amazing Stories Annual và quý san Quarterly; với vài chục số báo bổ sung khác phần tranh vẽ của ông trên bìa sau (từ tháng 5 năm 1939 đến tháng 7 năm 1946), và một vài số báo từ tháng 4 năm 1961 đến tháng 9 năm 1968 với phần tranh vẽ mới hoặc tái bản lại. Sau khi Gernsback mất quyền kiểm soát tờ Amazing Stories vào năm 1929, Paul vẫn đồng hành cùng ông trong các tạp chí Wonder Stories và những tờ quý san có liên quan, đã xuất bản 103 bìa màu của tác giả từ tháng 6 năm 1929 đến tháng 4 năm 1936. Paul cũng vẽ bìa cho các tạp chí Planet Stories, Superworld Comics, Science Fiction, và số đầu tiên (Tháng 10–Tháng 11 năm 1939) của Marvel Comics. Số báo sau này xuất hiện trong tác phẩm đầu tay của Human Torch và Sub-Mariner, và những bản sao tuyệt mỹ được bán đấu giá từ 20 đến 30 ngàn đô la. Với lại, tổng số hình bìa tạp chí của ông đã vượt quá con số 220. Hình bìa nổi tiếng nhất của ông của tờ Amazing Stories có lẽ là vào tháng 8 năm 1927 (xem hình), minh họa cuốn tiểu thuyết Chiến tranh giữa các thế giới của H. G. Wells, từng được in lại qua vô số lần tái bản. Paul đã tạo ra hàng trăm tranh minh họa nội thất từ ​​cuối năm 1920. Ảnh hưởng đến thể loại này Nhìn chung, những thành tựu và ảnh hưởng của Frank R. Paul trong lĩnh vực này qua các lứa tuổi không bị đánh giá quá cao. Tác phẩm của ông xuất hiện trên trang bìa ấn bản đầu tiên (số tháng 4 năm 1926) của tạp chí Amazing Stories, tạp chí chuyên về khoa học viễn tưởng đầu tiên. Ông vẽ đủ loại hình bìa trong hơn ba năm. Trí tưởng tượng về robot, tàu vũ trụ và người ngoài hành tinh đã được giới thiệu ở nước Mỹ, nơi mà hầu hết mọi người thậm chí không có cả điện thoại. Thật vậy, đây là những tấm ảnh khoa học viễn tưởng đầu tiên được Ray Bradbury, Arthur C. Clarke, Forrest J Ackerman và những nhà văn khác nhìn nhận có tầm ảnh hưởng lớn lao trong lĩnh vực này. Sự nhấn mạnh của Paul về khái niệm, hành động và môi trường xung quanh con người tiếp tục là một tín hiệu xác định thể loại nghệ thuật khoa học viễn tưởng ngay cả khi được thực hiện bởi những người kế nhiệm có kỹ năng tay nghề cao hơn và tầm nhìn sâu sắc hơn về nghệ thuật. Ngôn ngữ trực quan của phần lớn trọng tâm ngành nghệ thuật khoa học viễn tưởng, thậm chí ngày nay, qua các phiên bản phức tạp hơn chứa đựng những ẩn ý cốt lõi của Paul. Giải thưởng Frank R Paul Award được đặt ra nhằm tôn vinh ông, đã được Hiệp hội Khoa học viễn tưởng Nashville trao tặng cho các họa sĩ nổi tiếng như Frank Kelly Freas, Alex Schomburg và Victoria Poyser từ năm 1976 đến năm 1996. Dấu ấn đầu tiên Frank R. Paul có thể được ghi nhận với bức tranh màu đầu tiên vẽ một trạm không gian (số tháng 8 năm 1929, Science Wonder Stories) được xuất bản tại Mỹ. Hình bìa của ông trong số ra tháng 11 năm 1929 của tờ Science Wonder Stories là bản vẽ đầu tiên, nếu không muốn nói là bản mô tả sớm nhất về một chiếc đĩa bay. Bức tranh này xuất hiện gần hai thập kỷ trước khi xảy ra vụ chứng kiến những vật thể bay bí ẩn của Kenneth Arnold. Tầm mức của ông lớn đến nỗi ông là khách mời danh dự duy nhất tại Hội nghị Khoa học Viễn tưởng Thế giới lần đầu tiên được tổ chức vào năm 1939. Ông từng được mô tả là người đầu tiên tạo nên một con tàu vũ trụ được vẽ một cách sống động; đây là một sự phóng đại không đáng kể, vì phần lớn nguồn thu nhập của tác giả cũng bắt nguồn từ những bản vẽ kỹ thuật. Ông còn là họa sĩ vẽ hình bìa cho số ra đầu tiên của tờ Marvel Comics (tháng 10 năm 1939), tạp chí Marvel Comic đầu tiên và đã trở nên nổi tiếng với tác phẩm của mình. Ông rất sáng tạo trong việc miêu tả tàu vũ trụ. Một số tranh minh họa của ông có dạng hình đĩa và người ta cho rằng ông đã vô tình tạo ra cơn sốt UFO khi lần đầu tiên nhìn thấy những tia sáng trên bầu trời được mô tả có dạng đĩa; điều này có thể là kết quả của một hiện tượng tâm lý được biết đến dưới dạng thức về mặt tâm thần. Tham khảo Liên kết ngoài Frank R. Paul Gallery Sci-fi Scanner Bộ sưu tập của Frank R. Paul Họa sĩ minh họa người Mỹ Họa sĩ khoa học viễn tưởng Áo Họa sĩ khoa học viễn tưởng Mỹ Ứng cử viên Đại sảnh Danh vọng Khoa học Viễn tưởng Người nhập cư Áo-Hung đến Mỹ Người Teaneck, New Jersey Sinh năm 1884 Mất năm 1963 Người Bad Radkersburg Người Công quốc Styria Nghệ sĩ khoa học giả tưởng Người được ghi danh tại Đại sảnh Danh vọng Khoa học Viễn tưởng
wiki
Tối 27/11, tại Quảng trường Hùng Vương, TP. Bạc Liêu đã diễn ra lễ khai mạc Ngày hội Văn hóa – Du lịch Bạc Liêu và Lễ hội Dạ cổ hoài lang năm 2022. Tham dự khai mạc có Phó Thủ tướng Chính phủ Vũ Đức Đam, cùng lãnh đạo các Bộ, ngành Trung ương và nhiều tỉnh, thành trong nước. Ngày hội được tổ chức từ ngày 27-29/11, với chủ đề “Bạc Liêu kết nối tinh hoa di sản và khát vọng phát triển” bao gồm 14 hoạt động, có sự tham gia góp sức của 25 tỉnh, thành phố trên cả nước. Điểm nổi bật của Ngày hội lần này là sự kết hợp chặt chẽ giữa văn hóa với du lịch, vừa tôn vinh giá trị bản Dạ cổ hoài lang của cố nhạc sĩ Cao Văn Lầu sáng tác cách đây hơn 100 năm, vừa bảo tồn và lan tỏa Nghệ thuật Đờn ca tài tử Nam bộ đã được UNESCO vinh danh là di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại. Ngày Hội còn có sự góp mặt của nhiều di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia và di sản văn hóa phi vật thể đã được UNESCO vinh danh. Nhiều tiết mục ca múa đặc sắc được trình diễn tại buổi khai mạc Ngày hội. Phát biểu tại lễ khai mạc Ngày hội, Phó Thủ tướng Chính phủ Vũ Đức Đam ghi nhận và nhiệt liệt biểu dương những kết quả và thành tựu của Đảng bộ, chính quyền, dân và quân tỉnh Bạc Liêu trong những năm qua. Phó Thủ tướng Chính phủ Vũ Đức Đam cho rằng, Ngày hội văn hóa – du lịch Bạc Liêu và Lễ hội Dạ cổ hoài lang năm 2022 với nhiều hoạt động thiết thực, ý nghĩa, mang đậm bản sắc văn hóa, dân tộc, là hoạt động thiết thực thực hiện Kết luận của đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc diễn ra cách đây tròn 1 năm, hướng đến mục tiêu bảo tồn và phát huy tốt hơn giá trị các di sản văn hóa, xây dựng nền văn hóa tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc, tạo thêm cơ sở và động lực để phát triển kinh tế – xã hội bền vững. Phó Thủ tướng Chính phủ lưu ý Bạc Liêu cần tập trung lãnh đạo phát triển kinh tế là nhiệm vụ trung tâm; tập trung 5 trụ cột phát triển kinh tế – xã hội mà tỉnh đã xác định, trong đó, phát triển mạnh công nghiệp năng lượng sạch, nông nghiệp, đặc biệt là tôm công nghệ cao, phát triển du lịch để tạo động lực tăng trưởng mới và tin tưởng với truyền thống cách mạng cùng những nền tảng đã tạo dựng, với tiềm năng và lợi thế sẵn có, với tinh thần đoàn kết và sáng tạo, Đảng bộ, chính quyền và nhân dân tỉnh Bạc Liêu nhất định sẽ phát triển nhanh hơn, bền vững hơn, sớm trở thành vùng đất thực sự giàu đẹp, hạnh phúc, cùng cả nước thực hiện thắng lợi công cuộc đổi mới, vì mục tiêu “Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”. Phó Thủ tướng Chính phủ Vũ Đức Đam phát biểu tại lễ khai mạc Ngày hội. “Chúng ta cần phải nhận thức sâu sắc hơn văn hóa là cội nguồn sức mạnh của dân tộc, là sức mạnh nội sinh, là nền tảng tinh thần của xã hội, vừa là mục tiêu, vừa là động lực thúc đẩy sự phát triển của đất nước. Bảo tồn và phát huy giá trị di sản văn hóa dân tộc, giữ gìn và phát triển văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc tạo động lực cho phát triển bền vững, là thể hiện chữ hiếu của chúng ta với Tổ tiên và cũng là trách nhiệm của chúng ta với thế hệ mai sau và với cả nền văn minh thế giới”, Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam nhấn mạnh./. Tấn Phong/ĐBSCL
vanhoc
Kim Yo-Han (Hangul: 김요한; Hanja: 金曜汉; Hán Việt: Kim Diệu Hán, sinh ngày 22 tháng 9 năm 1999) là một nam ca sĩ, diễn viên Hàn Quốc, thành viên của nhóm nhạc nam WEi trực thuộc công ty OUI Entertainment. Anh ấy là center của nhóm nhạc nam dự án Hàn Quốc X1 được thành lập thông qua chương trình truyền hình thực tế sống còn Produce X101 mùa 4 của kênh truyền hình Mnet. Yohan đã ra mắt solo với đĩa đơn "No More" dành tặng Yorangdan vào ngày 25 tháng 8 năm 2020. Vào ngày 5 tháng 10 năm 2020, Yohan chính thức ra mắt cùng nhóm nhạc WEi với mini-album đầu tay Identity: First Sight và bài hát chủ đề Twilight. Trước khi ra mắt Kim Yo-han sinh ra tại Jungnang-gu, Seoul, Hàn Quốc, trong một gia đình có 5 thành viên gồm bố, mẹ, anh và 2 em gái. Anh sinh ra trong một gia đình có truyền thống Taekwondo nên Yohan từng là vận động viên thể thao Taekwondo tiềm năng (đã học Taekwondo 13 năm) trước khi quyết tâm theo đuổi âm nhạc, bản thân anh từng 2 lần vô địch tại Đại hội thể thao trẻ toàn quốc. Kim Yo-han đã học tại trường Tiểu học Jungrang, sau đó để theo đuổi Taekwondo anh đã chuyển sang trường Tiểu học Hwibong. Yohan cũng từng học tại trường Trung học Junghwa và trường Cấp 3 Thể dục thể thao Seoul. Anh đang theo học khoa thể chất của trường Đại học Sangmyung, với năng khiếu Taekwondo đặc biệt khi đã chiến thắng hai giải Taekwondo nam cấp quốc gia. Sự nghiệp 2019: Tham dự Produce X101 & ra mắt cùng X1 Yohan là thực tập sinh duy nhất của OUI Entertainment được gửi đi tham dự Produce X101, mặc dù khi đó mới thực tập được 3 tháng. Anh cũng là thực tập sinh đầu tiên đạt hạng A vòng đánh giá xếp lớp với "Come Back To Me" của Se7en. Được đánh giá là một thí sinh thể hiện được tài năng ở tất cả các kỹ năng hát, nhảy, rap đồng thời cũng gây ấn tượng bằng sự chăm chỉ, năng lượng và hòa đồng cùng các thực tập sinh khác. Thứ hạng trong bảng xếp hạng luôn nằm trong top 5. Nhờ hội tụ cả tài năng, ngoại hình và tính cách mà anh đã xuất sắc đạt được hạng nhất trong đêm chung kết và được ra mắt với tư cách là center của nhóm chiến thắng X1. Vào ngày 27/8, Kim Yo-han chính thức ra mắt cùng X1 với MV 'FLASH' nằm trong album đầu tay Quantum Leap và đã đạt được rất nhiều thành tích. Cùng ngày, nhóm tổ chức một buổi ra mắt tại Gocheok Sky Dome. Tuy nhiên, nhóm tan rã vào đầu năm 2020 do bê bối gian lận phiếu bầu từ Mnet. Vào ngày 5/11, Ahn Joon-young, nhà sản xuất của Produce X 101 đã bị bắt và sau đó thừa nhận đã thao túng phiếu bầu 2020: Sự nghiệp solo và ra mắt với WEi Vào ngày 4/2/2020, OUI Entertainment xác nhận anh sẽ thủ vai chính trong School 2020 dự kiến lên sóng vào tháng 8. Tuy nhiên tới tối ngày 10/4, đài KBS tuyên bố sẽ rút lui trong việc rút khỏi việc sản xuất School 2020. Quyết định này được đưa ra sau khi dự án này dính scandal loại bỏ nữ chính mà không có bất cứ thảo luận nào trước đó. Bên phía ê-kíp sản xuất School 2020 đã có tuyên bố chính thức: "Chúng tôi hiện đang thảo luận sản xuất School 2020 với những định hướng khác. Việc sản xuất vẫn được thực hiện mà không có trở ngại nào. Chúng tôi dự định sẽ có quyết định về việc casting diễn viên cuối cùng và chính thức bắt đầu quá trình sản xuất sau đó". Trước đó, Ahn Seo Hyun đã đơn phương rút khỏi School 2020 do mâu thuẫn với các nhân viên và nhà sản xuất. Ngay sau đó, truyền thông cũng báo cáo rằng bố của Ahn Seo Hyun đã lên tiếng thay cho con gái và nói rằng cô bé bị ép buộc phải rời khỏi bộ phim. Vào ngày 17 tháng 6, Oui Entertainment thông báo họ sẽ ra mắt nhóm nhạc nam mới "OUIBOYZ" vào nửa cuối năm . Kim Yo-han dự kiến ​​sẽ là một phần của nhóm này, cùng với các thành viên khác là Kim Dong-han, Jang Dae-hyeon và Kang Seok-hwa. Vào ngày 10 tháng 7, Oui Entertainment công khai các tài khoản mạng xã hội cho nhóm nhạc nam mới "WEi" và Kim Yo-han đã được xác nhận là thành viên của nhóm. Ngày 25 tháng 7, anh làm MC tại Dream Concert CONNECT:D ngày 1 cùng với Leeteuk và Kim Do-yeon. Vào ngày 5 tháng 10, anh ra mắt với WEi với mini album IDENTITY: First Sight, với ca khúc chủ đề "Twilight". 2021- nay: Vào ngày 2/3/2021, Kim Yo-han trở thành một trong những người dẫn chương trình âm nhạc của "The Show" cùng với Yeosang của Ateez và Jihan của Weeekly. Anh tham gia dàn diễn viên của chương trình tạp kỹ Chick High Kick cùng với HaHa và Na Tae-joo. Kim Yo-han chính thức đảm nhận vai chính đầu tay với phần tiếp theo của series học đường nổi tiếng School 2021. Danh sách đĩa nhạc Album nhóm Album cá nhân Bài hát đơn MV Các hoạt động khác Phim truyền hình Chương trình truyền hình Radio Tạp chí Giải thưởng Tham khảo Liên kết ngoài Sinh năm 1999 Thí sinh Produce 101 Nam thần tượng Hàn Quốc Nhân vật còn sống Nam ca sĩ Hàn Quốc thế kỷ 21 Nghệ sĩ Hàn Quốc sinh năm 1999 Nam diễn viên Hàn Quốc thế kỷ 21 Người Seoul Nam ca sĩ pop Hàn Quốc Nam diễn viên truyền hình Hàn Quốc
wiki
Mỹ Dung Giận hờn Đêm giao thừa, tôi đã nhận được biết bao tin nhắn và điện thoại chúc mừng năm mới của bạn bè, đồng nghiệp người thân ... Mỗi lần chiếc điện thoại nhỏ bé vang lên điệu nhạc vui tai báo nhận được tin nhắn hay điện thoại, tôi lại hồi hộp cầm máy ... để rồi lại thất vọng, lại buồn não nề ... vì điều mà tôi mong chờ, vì người mà tôi chờ đợi vẫn chưa gởi đến tôi lời chúc đầu năm . Sự chờ đợi của tôi như dài thêm, sự hồi hộp cũng tăng dần khi hai chiếc kim đồng hồ đang ngày càng tiến lại gần nhau hơn để rồi sẽ gặp nhau ở số 12 . Cuối cùng thì hai chiếc kim cũng gặp nhau ở điểm cần gặp . 12 tiếng chuông ngày nào nghe thánh thót thì hôm nay sao khô khốc và vô duyên, tiếng chuông vô tình bóp nghẹt trái tim tôi . 5 phút trôi qua, rồi 10 phút trôi qua, tôi như đếm từng giây và mắt không rời chiếc điện thoại, tai cũng tập trung lắng nghe tiếng nhạc thân quen . Kim phút đã nhích đến số 3, 15 phút trôi qua sau thời khắc bước sang năm mới, tất cả vẫn lặng thinh . Tim tôi bắt đầu đập thật nhanh, đầu óc tôi căng thẳng và bắt đầu suy diễn đủ mọi tình huống . Lại 5 phút nữa trôi qua, tôi không thể chịu đựng được nữa cầm lấy điện thoại và vô thức bấm số máy của Anh, để rồi lại buông thỏng làm chiếc điện thoại rơi tự do xuống nền gạch . Trái tim tôi luôn hối thúc phải dẹp bỏ tất cả tự ái, hờn giận, gọi cho Anh trong thời khắc quan trọng như thế này để giận hờn tan biến, để tôi lại có Anh, để tiếng cười hạnh phúc lại ngập tràn xung quanh... Nhưng lý trí của tôi lại mách bảo rằng : mặc kệ, Anh không gọi thì thôi, người gọi phải là Anh chứ không thể nào là tôi . Tôi bực bội tắt máy và cố dỗ giấc ngủ . Lăn qua, rồi lại lăn lại, hết nằm nghiêng, nằm ngửa, rồi lại nằm sấp ... nhưng tôi vẫn không tài nào chợp mắt . Đầu óc tôi tỉnh táo lạ thường và nó hết nghĩ đến chuyện này, lại nghĩ đến chuyện khác và tràn ngập trong đầu đều là hình ảnh của Anh . Gía như hôm qua hai đứa không giận nhau thì đêm nay tôi và Anh sẽ lại cùng đón giao thừa, cùng nhau đứng ở quảng trường nhìn lên bầu trời rực rỡ pháo hoa, cùng trao nhau nụ hôm ấm nồng vào đúng lúc kim giờ và kim phút gặp nhau ở số 12 . Hai kim chập lại thành một như tôi là một nửa của Anh và Anh cũng vậy . Nghĩ tới đây nhớ Anh da diết, tôi mò tìm chiếc điện thoại trong bóng tối và bật nó lên . Tim đập liên hồi và cầu mong nó rung lên báo có tin nhắn của Anh . Chiếc điện thoại vẫn im lìm ... cảm giác nóng, ướt tràn ra từ khoé mắt . Tôi nhìn lên đồng hồ kim giờ đã chỉ sang số 2, kim phút đã quay một vòng và lại trở về số 12. Hai chiếc kim đã xa rời như đêm nay tôi và Anh mãi xa xôi . Tôi lại bực bội tắt điện thoại và vứt nó ra xa để không thể tìm thấy nó trong bóng tối lần nữa . Tôi kéo chăn trùm kín đầu như để xóa tan tất cả những gì đã diễn ra xung quanh, để không nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường đáng ghét . Nằm trong chăn ấm nhưng lòng sao giá băng . Anh đang ở nơi nào ? Đang làm gì ? Có như tôi buồn khắc khoải ? Có da diết nhớ về đêm giao thừa năm trước ? Tôi như nghe rõ tiếng thở dài não nễ của chính mình và chợt thốt lên &quot;Anh thật đáng ghét !&quot; . Trở đầu hướng khác tôi lại cố thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, cố xua đuổi hình bóng của Anh ra khỏi ký ức . Tôi bắt đầu đếm 1 ... 2 ... 3 ... 10 ... và nhắm mắt lại . Hôm nay Anh có đến quảng trường không ? Anh đi một mình hay với một cô gái khác ?... Trời ơi, lại là Anh, Anh lại xen vào cả những con số mà tôi đang đếm . Tôi đã quên mình đang đếm tới số bao nhiêu . Lại trở mình quay qua hướng khác, tôi kiên nhẫn đếm lại từ đầu 1 ... 2 ... 3 ... 20 ... và tôi mơ màng thiếp đi trong mệt mỏi ... Hình ảnh những chùm pháo hoa đủ màu sắc bay vút trên trời cao và tạo thành những chùm hoa từ từ tỏa ra rồi rơi xuống . Mọi người chen chúc nhau nô nức nói cười . Anh cùng tôi tay trong tay hòa trong những dòng người ... Tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng reo của điện thoại . Tôi bật dậy mò tìm chiếc điện thoại, tìm mãi không thấy . Tôi cuống cuồng sợ không kịp tìm thấy điện thoại trước khi tiếng chuông chấm dứt . Cuối cùng tôi đã tìm thấy điện thoại lăn lóc dưới chân giường . Tôi chụp lấy nó và vội vã Alô ! Tiếng ấm nồng tu_` đầu dây bên kia : - Em ơi, Anh đây, xin lỗi em vì Anh đã gọi vào giờ này . Anh đã thua rồi, Anh không chịu nổi, Anh nhớ em ... Tôi òa khóc, rất lâu sau mới có thể nói một lời trong nước mắt : - Em cũng vậy, Em không ngủ được vì nhớ Anh, Anh biết không ? - ..... - ..... Tiếng gà gáy vọng xa xa, tôi nhìn lên đồng hồ kim giờ đã ngừng ở số 4 . Tôi chợt mỉm cười : - 4 giờ rồi đó Anh, mình ngủ nha, chúc Anh ngủ ngon và mơ về em . - OK, em cũng ngủ ngon nhé bé cưng . Anh yêu em ... - .... - .... Mục lục Giận hờn Giận hờn Mỹ DungChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: khietnghi đưa lên vào ngày: 4 tháng 2 năm 2004
vanhoc
Paolo Sardi (1934–2019) là một Hồng y người Ý của Giáo hội Công giáo Rôma. Ông hiện đảm nhận vai trò Hồng y Đẳng Phó tế Nhà thờ S. Maria Ausiliatrice in Via Tuscolana. Ông từng đảm nhiệm vai trò Người bảo trợ Quân đội Thánh chiến Hiếu khách Dòng Thánh Gioan Jerusalem của Rhodes, Malta từ năm 2010 đến khi hồi hưu năm 2014. Vốn là một thành viên của Giáo triều Rôma, hồng y Sardi từng đảm nhận rất nhiều các vai trò, vị trí khác nhau trong giáo triều, cụ thể, ông đảm nhận các vai trò: Phó Thẩm định viên Phân ban Thường vụ Phủ Quốc vụ khanh Tòa Thánh (1992–1996), Thành viên Văn phòng Phủ Quốc vụ khanh Tòa Thánh (1996–2004), Hồng y Phó Nhiếp chính (2004–2011), Quyền Người bảo trợ Quân đội Thánh chiến Hiếu khách Dòng Thánh Gioan Jerusalem của Rhodes, Malta (2009–2010). Ông được vinh thăng Hồng y ngày 20 tháng 11 năm 2010, bởi Giáo hoàng Biển Đức XVI. Tiểu sử Hồng y Paolo Sardi sinh ngày 1 tháng 9 năm 1934 tại Ricaldone, Italia. Sau quá trình tu học dài hạn tại các cơ sở chủng viện theo quy định của Giáo luật, ngày 29 tháng 6 năm 1958, Phó tế Sardi, 24 tuổi, tiến đến việc được truyền chức linh mục. Cử hành nghi thức truyền chức cho tân linh mục là giám mục Giuseppe Dell’Omo, Giám mục chính tòa Giáo phận Acqui. Linh mục Sardi đồng thời cũng là thành viên linh mục đoàn Giáo phận Acqui. Sau gần 40 năm thi hành các công việc mục vụ với thẩm quyền và cương vị của một linh mục, ngày 10 tháng 12 năm 1996, Tòa Thánh công bố tin Giáo hoàng đã quyết định tuyển chọn linh mục Paolo Sardi, 62 tuổi, gia nhập Giám mục đoàn Công giáo Hoàn vũ, với vị trí được bổ nhiệm là Thành viên Văn phòng Phủ Quốc vụ khanh Tòa Thánh, danh nghĩa Tổng giám mục hiệu tòa Sutrium. Lễ tấn phong cho vị giám mục tân cử được tổ chức sau đó vào ngày 6 tháng 1 năm 1997, với phần nghi thức chính yếu được cử hành cách trọng thể bởi 3 giáo sĩ cấp cao, gồm chủ phong là đương kim giáo hoàng, Giáo hoàng Gioan Phaolô II; hai vị giáo sĩ còn lại, với vai trò phụ phong, gồm có Tổng giám mục Giovanni Battista Re, Thành viên Văn phòng Phủ Quốc vụ khanh Tòa Thánh và Tổng giám mục Miroslav Stefan Marusyn, Tổng Thư ký Thánh bộ Các giáo hội Công giáo Đông Phương. Tân giám mục chọn cho mình châm ngôn:CARITAS OMNIA SUSTINET. Sau gần 8 năm công tác tại Phủ Quốc vụ khanh Tòa Thánh, Tổng giám mục Paolo Sardi được Tòa Thánh bổ nhiệm vào một chức vị quan trọng trong giáo triều Rôma, Phó Nhiếp chính Giáo hội Công giáo Rôma. Thông báo về việc bổ nhiệm này được Tòa Thánh công bố cách rộng rãi vào ngày 23 tháng 10 năm 2004. Ngoài các chức vụ trong giáo triều Rôma, ông còn đảm nhiệm vai trò Quyền Người bảo trợ Quân đội Thánh chiến Hiếu khách Dòng Thánh Gioan Jerusalem của Rhodes, Malta trong khoảng thời gian ngắn từ ngày 6 tháng 6 năm 2009 đến khi trở thành Người bảo trợ Quân đội Thánh chiến Hiếu khách Dòng Thánh Gioan Jerusalem của Rhodes, Malta vào ngày 30 tháng 11 năm 2010. Tòa Thánh chấp thuận đơn xin từ nhiệm chức danh Phó Nhiếp chính vào ngày 22 tháng 1 năm 2011, vì lý do tuổi tác theo Giáo luật. Riêng chức vụ Người bảo trợ Quân đội Thánh chiến Hiếu khách Dòng Thánh Gioan Jerusalem của Rhodes, Malta ông giữ đến ngày 8 tháng 11 năm 2014. Bằng công nghị Hồng y năm 2010 được cử hành ngày 20 tháng 11, Giáo hoàng Biển Đức XVI vinh thăng Tổng giám mục Paolo Sardi tước vị danh dự, Hồng y. Tân Hồng y thuộc Đẳng Hồng y Phó tế và Nhà thờ Hiệu tòa được chỉ định là Nhà thờ S. Maria Ausiliatrice in Via Tuscolana. Tân Hồng y sau đó đã cử hành các nghi thức nhận nhà thờ hiệu tòa của mình vào ngày 24 tháng 5 năm 2011. Ông qua đời vào ngày 13 tháng 7 năm 2019. Tham khảo Sinh năm 1934 Hồng y Ý Mất năm 2019 Giám mục Công giáo thế kỉ 20 Giám mục Công giáo thế kỉ 21 Nhà ngoại giao Tòa Thánh
wiki
Người dân địa phương, những người Thổ Nhĩ Kỳ tham gia cứu hộ vẫn thường đặt tay lên ngực mình mỗi khi thấy đoàn cứu hộ của các nước, trong đó có Đoàn của Quân đội nhân dân Việt Nam đi tới. Ngày 18-2, lực lượng cứu hộ, cứu nạn của Quân đội nhân dân (QĐND) Việt Nam tiếp tục thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm tại tỉnh Hatay, Thổ Nhĩ Kỳ theo hiệp đồng với cơ quan chức năng sở tại. Đoàn tiến hành trinh sát các điểm trong khu vực đảm nhiệm. Đoàn đã thực hiện tìm kiếm nhiều địa điểm ở khu vực xã Cebrail thuộc Antakya, thủ phủ tỉnh Hatay theo hiệp đồng với cơ quan điều phối địa phương. Tại mỗi vị trí, đoàn thống nhất phương án với lực lượng cứu hộ địa phương, sử dụng chó nghiệp vụ và các trang bị dò tìm công binh để trinh sát, tìm kiếm những nơi khả nghi có nạn nhân bị vùi lấp. Kết quả, tại hai ngôi nhà đổ sập ở khu vực trên, đoàn đã xác định được 2 vị trí có nạn nhân thiệt mạng. Sau khi trao đổi, đoàn đã bàn giao lại hiện trường để đơn vị cứu hộ địa phương đưa nạn nhân ra ngoài cho gia đình. Kết thúc ngày làm việc, đoàn cơ động về nơi đóng quân tại sân vận động Hatay, bảo đảm an toàn tuyệt đối về mọi mặt. Tính đến tối ngày 18-2 (giờ Việt Nam), lực lượng cứu hộ, cứu nạn QĐND Việt Nam đã giúp nước bạn xác định được 14 vị trí có nạn nhân do trận động đất vừa qua, trong đó có 2 vị trí có dấu hiệu sự sống. Hiện nay, có khoảng 36 nước tham gia hỗ trợ tìm kiếm nạn nhân vụ động đất tại Hatay. Tất cả được điều phối, kết hợp khoa học, tạo nên chất keo gắn kết giữa các đoàn cứu hộ, cứu nạn. Ông Greg Rankin, Chỉ huy Trung tâm Điều phối cứu hộ cứu nạn số 10 tại Hatay, bày tỏ: “Việc các nước và Việt Nam điều lực lượng đến hỗ trợ hoạt động tìm kiếm, cứu nạn là một sự giúp đỡ tuyệt vời. Công tác tìm kiếm cứu nạn sẽ còn tiếp tục với sự hỗ trợ của đoàn Việt Nam. Tôi hy vọng những nỗ lực hỗ trợ người dân Thổ Nhĩ Kỳ sẽ đem lại kết quả. Xin cảm ơn!” Bài học lớn trong thảm họa. Nguồn: Truyền hình Quốc phòng Việt Nam. Trong 4 ngày thực hiện nhiệm vụ tại Hatay, đoàn cứu hộ của Quân đội nhân dân Việt Nam đã nỗ lực cùng các nhóm điều phối công việc cụ thể, chính xác, nhịp nhàng. Ông Pavin, Chỉ huy Trung tâm Điều phối cứu hộ cứu nạn số 5 tại Hatay, đánh giá: “Sự hợp tác của Việt Nam mang lại hiệu quả cao. Có thể thấy được qua các nhiệm vụ được giao phối hợp với các nước khác. Điều quan trọng nhất khi làm việc trong môi trường quốc tế, với một nhiệm vụ phức tạp như thế này, đó là sự trao đổi chi tiết với nước sở tại, lắng nghe các yêu cầu để đạt được kết quả tốt nhất. Ông Edgar Toscano, Đại diện lực lượng cứu hộ cứu nạn Mexico, đánh giá: “Sự hợp tác này đóng vai trò rất quan trọng đối với thành phố và người dân ở đây. Điều quan trọng là chúng ta có thể làm việc cùng nhau, nỗ lực hết mình để cứu người. Tôi có ấn tượng tốt về quân đội Việt Nam. Tôi không thể nghĩ ra điều gì tốt đẹp hơn thế. Trong tương lai, chúng ta có thể hợp tác rất tốt về nhiều mặt, không chỉ trong cứu hộ cứu nạn, thậm chí về mặt kinh tế, hỗ trợ nhân đạo, rất nhiều thứ. Với những kết quả mà đoàn cứu hộ của Quân đội nhân dân Việt Nam đạt được trong những ngày làm việc tại thực địa, chính quyền và nhân dân Thổ Nhĩ Kỳ luôn dành tình cảm, sự biết ơn và trân trọng với những người lính đến từ Việt Nam”. Đại tá Mustafa Ates, Quân đội Thổ Nhĩ Kỳ, bày tỏ: “Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn tới đất nước Việt Nam, người dân Việt Nam, cảm ơn sâu sắc vì các bạn đã ở bên chúng tôi. Với bất kỳ yêu cầu nào từ các bạn, chúng tôi sẽ luôn sẵn sàng hỗ trợ các bạn bất cứ điều gì. Cảm ơn đội Việt Nam đã nhiệt tình tới hỗ trợ chúng tôi. Những gì xảy ra ở đây đang được cả thế giới theo dõi, quan sát, và những gì các bạn đang làm đã hết sức thành công!”. Người dân địa phương, những người Thổ Nhĩ Kỳ tham gia cứu hộ vẫn thường đặt tay lên ngực mình mỗi khi thấy đoàn cứu hộ của các nước, trong đó có Đoàn của Quân đội nhân dân Việt Nam đi tới, như thể hiện niềm tin, sự hi vọng. Ảnh, clip: Báo Quân đội nhân dân, Truyền hình Quốc phòng Việt Nam
vanhoc
Hydrophone (tiếng Hy Lạp cổ: ὕδωρ = nước và φωνή = âm thanh ), đầu thu sóng trong nước, đầu thu sóng áp điện hay đầu thu gốm là loại cảm biến hoạt động dựa trên hiệu ứng áp điện, biến đổi áp suất trong chất lỏng thành tín hiệu điện. Các đầu thu chuyển sóng áp suất (sóng dọc) sang điện áp, và dùng cho thu sóng trong môi trường nước nên gọi là Hydrophone, dẫu vậy nó làm việc trong mọi chất lỏng. Các cảm biến áp điện (Piezoelectric sensor) có thể làm việc trong môi trường chất lỏng như một hydrophone. Nguyên lý hoạt động Hiệu ứng áp điện là hiệu ứng thuận nghịch, xảy ra trong một số chất rắn như thạch anh, gốm kỹ thuật,... Khi đặt dưới áp lực thì bề mặt khối chất rắn phát sinh điện tích, và ngược lại nếu tích điện bề mặt thì khối sẽ nén dãn. Hiệu ứng có mức cực đại ở các phương cắt xác định cho mảnh cắt từ tinh thể chất rắn đó, và trong nhiều loại vật liệu thì phương cắt này là góc 45° so với trục chính của tinh thể. Hiệu ứng áp điện được áp dụng rộng rãi trong kỹ thuật điện và điện tử, như chế các cảm biến điện áp, thanh trễ, linh kiện thạch anh để lọc và ổn định tần số, loa gốm, micro, đầu đánh lửa trong bếp ga hay bật lửa,... Trong kỹ thuật thu phát sóng thường dùng mảnh cắt tinh thể gốm titanat bari (X-tal) và gắn điện cực (electrode) nối tới đầu ra (output). Trở kháng ra của đầu gốm cao, nên phải có tiền khuếch đại tại đầu thu trong cáp. Đầu thu này không có tính hướng. Các đầu phát sóng, thường là phát siêu âm, thì được gia công thích hợp cho phát sóng. Sử dụng Các Sonar thu sóng đơn kênh thì dùng loại được bọc vỏ kim loại. Các Sonar thu chùm, và các quan sát địa chấn trên vùng nước (sông hồ biển) thì thu đa kênh. Khi đó đầu thu được ghép thành cáp đo, đặt trong ống nhựa polyurethane chứa dầu khoáng và được chỉnh tỷ trọng sao cho khi kéo theo tàu đo thì nó trôi nổi dưới mặt nước như con lươn (tiếng Anh: Eel Cable) hay con rắn (tiếng Đức: Schlange, tiếng Nga: Шланговый). Ví dụ Geometrics MicroEel Analog Seismic Solid Streamer có số kênh từ 1 đến 24. Geometrics còn chế cả loại đặt luôn khối số hóa trong cáp thu trên biển, truyền số liệu về máy tính trung tâm, như Digital Marine Streamer System DMS-1. Địa chấn phản xạ trên biển luôn phải thực hiện với hệ thống cáp đo này. Đầu thu hydrophone cũng được chế thành cáp thu hố khoan đa kênh như Geometrics Downhole Hydrophone Array Model DHA-7 . Cáp thu hố khoan đa kênh được dùng tốt cho đo Địa chấn chiếu sóng. Ghép nhóm và đặc tính hướng Trong sử dụng các đầu thu sóng thường được ghép thành nhóm, nối song song hoặc nối tiếp. Trường hợp hay sử dụng là ghép nhóm dọc N đầu thu đặt cách nhau khoảng đều Δx. Tín hiệu tổng cộng, được khảo sát trong miền phổ theo biến đổi Fourier sẽ cho thấy rõ các hướng sóng truyền đến được cộng đồng pha hay cộng trái pha. Cộng đồng pha xảy ra khi sóng đến từ hướng vuông góc với trục nhóm, và trong thực tế là ứng với các sóng phản xạ từ dưới sâu. Khi khoảng Δx phù hợp, thì sóng đến dọc theo trục nhóm sẽ bị triệt giảm. Điều này được ứng dụng để triệt sóng trực tiếp từ nguồn sóng, hoặc các nhiễu sóng mặt trong địa chấn phản xạ, đặc biệt là Địa chấn nông phân giải cao. Tham khảo Xem thêm Địa chấn phản xạ Địa chấn nông phân giải cao Liên kết ngoài Cảm biến Địa chấn học Địa vật lý Vật lý học Khoa học Trái Đất Dụng cụ khoa học
wiki
"Pound the Alarm" là một ca khúc của ca sĩ phòng thu người Trinidad Nicki Minaj. Ca khúc mang thể loại eurodance, house-pop này nằm trong album phòng thu thứ hai của cô Pink Friday: Roman Reloaded (2012). Việc sản xuất "Pound the Alarm" được giao cho RedOne, Carl Falk và Rami Yacoub, trong khi phần viết lời lại thuộc về Minaj, Nadir Khayat, Falk, Yacoub, Bilal Hajji, và Achraf Jannusi. "Pound the Alarm", với các nhịp techno hay dance điện tử, đã nhận được nhiều luồng ý kiến khác nhau từ phía các nhà phê bình âm nhạc. Một số cho rằng, ca khúc khá giống với đĩa đơn đầu tiên, "Starships", trong khi số khác lại cho rằng "Pound the Alarm" rất có tiềm năng trở thành một bài hit. Khi album mới phát hành, ca khúc đã lọt vào một số các bảng xếp hạng lớn, trong đó có Canadian Hot 100 và UK Singles Chart. Ca khúc đã được chứng nhận đĩa Vàng ở Úc với doanh số hơn 35,000 bản tải về. "Pound the Alarm" được chính thức chọn làm đĩa đơn thứ tư của Pink Friday: Roman Reloaded, và là đĩa đơn quốc tế thứ hai sau "Starships". Ca khúc được phát hành vào ngày 17 tháng 7 năm 2012 tại Mỹ. Thực hiện Vào 24 tháng 5 năm 2012, trên trang web chính thức của Nicki Minaj đã có một cuộc bầu chọn ý kiến đối với những người hâm mộ của cô về đĩa đơn tiếp theo. Có ba lựa chọn: "Pound the Alarm", "Whip It", và "Va Va Voom". Và cuối cùng, "Va Va Voom" đã giành được lượt bình chọn đông đảo nhất và giành chiến thắng. "Whip It" xếp thứ hai và "Pound the Alarm" xếp thứ ba. Nhưng vào ngày 6 tháng 6 năm 2012, Minaj để lại lời nhắn trên Twitter của cô rằng, cô sẽ chọn "Pound the Alarm" thay cho "Va Va Voom" làm đĩa đơn tiếp theo, do số lượng đài phát thanh yêu cầu "Pound the Alarm" quá nhiều ở Anh, Úc và Pháp. Đĩa đơn được phát hành ở Mỹ vào ngày 17 tháng 7 năm 2012. Biểu diễn Minaj đã biểu diễn "Pound the Alarm" tại Radio 1's Hackney Weekend vào 23 tháng 6 năm 2012. Ngoài ra, cô còn biểu diễn ca khúc tại The Tonight Show with Jay Leno vào 13 tháng 7 năm 2012. Ngoài ra, cô còn biểu diễn ca khúc trong tour diễn Pink Friday Tour. Video ca nhạc Minaj dự định quay video cho "Pound the Alarm" vào giữa tháng 6, nhưng sau đó, cô cho biết mình quay video vào đầu tháng 7. 500 người được dự kiến ​​sẽ xuất hiện trong video ca nhạc và được yêu cầu mặc trang phục lễ hội trong video này. Benny Boom, đạo diễn của video "Beez In The Trap" và "Right by My Side", cũng chính là đạo diễn cho video này. Nicki phát hành video hậu trường của ca khúc vào ngày 13 tháng 7 năm 2012. Video chính thức được ra mắt trên VEVO của Nicki Minaj 31 tháng 7 năm 2012 Xếp hạng và chứng nhận Xếp hạng Chứng nhận Lịch sử phát hành Chú thích Đĩa đơn năm 2012 Đĩa đơn quán quân Billboard Hot Dance Club Songs Bài hát của Nicki Minaj Bài hát năm 2011
wiki
Anan Wong (tiếng Thái: อานันท์ ว่อง, phiên âm: A-nan Vông, sinh ngày 1 tháng 10 năm 1998) còn có biệt danh là Yin (tiếng Thái: หยิ่น), là một diễn viên và người mẫu Thái gốc Hoa. Anh được biết đến với vai chính đầu tiên "Vee" trong bộ phim "En Of Love: Love Mechanics" được phát sóng vào năm 2020. Cuộc đời và giáo dục Anan mang dòng máu Thái–Hồng Kông, sinh ngày 1 tháng 10 năm 1998. Gia đình anh bao gồm bố là người Hồng Kông chính thống, mẹ anh là người Thái, anh trai lớn tên là Annop, và bà ngoại. Anh hoàn thành trung học tại trường Sarasas Witaed Bangbon. Anan hiện là sinh viên năm 4 tại Đại học Srinakharinwirot (SWU), bằng cử nhân kỹ thuật máy tính. Sự nghiệp Trước khi bắt đầu sự nghiệp, Anan tham gia dự án Open House của Đại học Srinakharinwirot, cung cấp cho sinh viên tương lai những thông tin hữu ích về nhà trường và chuyên ngành học. Trong suốt sự kiện tổ chức tại trường, nhiều người đã chụp ảnh anh và chia sẻ trên nhiều nền tảng xã hội. Sau khi thấy ảnh của anh, anh đã được kí hợp đồng với công ty quản lý hiện tại là "Rookie Thailand", để làm người mẫu và đánh giá sản phẩm. Anan xuất hiện trong chương trình "Jen Jud God Jig" của GMMTV và được phỏng vấn bởi Jennie Panhan and Godji Tatchakorn. Anan ra mắt với sự nghiệp xuất trong vai nam chính mini sê ri Thái BL "En of Love". En of Love là dự án của Studio Wabi Sabi gồm ba câu chuyện được chuyển thể từ ba tiểu thuyết khác nhau. Vào tháng 3 năm 2019, anh được công bố vào vai "Vee", một sinh viên kỹ thuật năm ba và là vai chính trong câu chuyện thứ hai của En of Love, mang tên "Love Mechanics". Chỉ với 3,5 tập, câu chuyện và cặp đôi này trong En of Love nhận được rất nhiều tình cảm từ người hâm mộ Thái Lan, cũng như quốc tế, đạt được hàng triệu lượt xem trên Line TV và YouTube. Tập cuối cùng của Love Mechanics đạt hơn 1 triệu lượt tweet, lên xu hướng tại nhiều quốc gia và số 1 toàn cầu. Sau thành công của sê ri cùng với phản ứng hóa học của hai diễn viên chính đã cho ra đời cặp đôi gọi là "YinWar", với sự kết hợp tên của Anan (Yin) với bạn diễn Wanarat Ratsameerat (War). Mặc dù sê ri này chỉ có vài tập, nhưng cặp đôi này trở thành cặp đôi được nhắc đến nhiều nhất năm 2020, kiếm được nhiều quảng cáo đại diện, sự kiện và chương trình, lọt vào đề cử nhiều hạng mục và thể loại. Do sự nổi tiếng của YinWar và En Of Love: Love Mechanics, vào tháng 10 năm 2020, trọn bộ sê ri gọi là "Love Mechanics The Series" công bố phát sóng vào năm 2021, bao gồm 16 tập. Bên cạnh thông báo về trọn bộ sê ri, chương trình "WxY" của Anan cùng với bạn diễn Wanarat cũng được công bố. Nó được phát sóng vào tháng 12 năm 2020 và hiện được phát sóng hai lần một tháng trên kênh Rookie Thailand tại YouTube. Anan và Wanarat đã hát đệm trong ca khúc "Ta Taek" của rapper người Thái Milli và Wonderframe. Ca khúc được phát hành vào tháng 12 năm trên nhiều nền tảng âm nhạc và video ca nhạc chính thức với sự góp mặt của 4 nghệ sĩ cũng được phát hành cùng ngày trên YouTube. Vào ngày 10 tháng 3 năm 2021, Anan phát hành ca khúc đầu tay chính thức mang tiêu đề "On Mai Keng", song ca cùng với Wanarat. Vào ngày 18 tháng 3 năm 2021, sau một tuần kể từ ngày phát hành, video ca nhạc chính thức của hai anh đã được tải lên YouTube. Danh sách chương trình Phim truyền hình Phim điện ảnh Truyền hình thực tế Video âm nhạc Danh sách đĩa nhạc Giải thưởng và đề cử Buổi hòa nhạc Đời sống cá nhân Vào tháng 7 năm 2020, Anan cùng với bạn cùng công ty quản lý Ratchapat Worrasarn và Wanarat Ratsameerat, phát hành thương hiệu thời trang riêng mang tên "Sopyohey". Tháng 2 năm 2022, Anan đã cho ra mắt thương hiệu thời trang của riêng mình mang tên "Anwyll". Tham khảo Liên kết ngoài Anan Wong Anan Wong Sinh năm 1998 Nhân vật còn sống Cựu sinh viên Đại học Srinakharinwirot
wiki
HMS Boreas là một tàu khu trục thuộc lớp B được Hải quân Hoàng gia Anh Quốc chế tạo vào năm 1930 và đã phục vụ trong Chiến tranh Thế giới thứ hai trước khi được chuyển giao cho Hải quân Hoàng gia Hy Lạp vào năm 1944 dưới tên gọi HHMS Salamis. Nó được hoàn trả cho Hải quân Anh và bị tháo dỡ vào năm 1951. Thiết kế và chế tạo Boreas được đặt hàng vào ngày 22 tháng 3 năm 1929 tại xưởng tàu của hãng Palmers ở Jarrow, trong khuôn khổ Chương trình Chế tạo Hải quân 1928. Nó được đặt lườn vào ngày 22 tháng 7 năm 1929, hạ thủy vào ngày 11 tháng 6 năm 1930 như là chiếc tàu chiến thứ năm của Hải quân Hoàng gia mang cái tên này, và hoàn tất vào ngày 20 tháng 2 năm 1931 với chi phí 221.156 Bảng Anh, không tính đến các thiết bị do Bộ Hải quân Anh cung cấp như pháo, đạn dược và thiết bị liên lạc. Tham khảo Tàu khu trục của Hải quân Hoàng gia Anh Tàu khu trục của Hải quân Hy Lạp Tàu khu trục trong Thế Chiến II
wiki
Sự kiện UFO Voronezh là một vụ quan sát thấy UFO được kể lại ở Voronezh, Liên Xô, vào ngày 27 tháng 9 năm 1989. Vụ việc được cho là chứng kiến bởi một nhóm trẻ em, với các thành viên khác trong cộng đồng địa phương, bao gồm cả công chức, tuyên bố chọ chỉ nhìn thấy mỗi chiếc phi thuyền. Khu vực này đã nổi tiếng với khách du lịch săn lùng UFO. Cáo buộc Câu chuyện này được Thông tấn xã Liên Xô (TASS) tường thuật về một nhóm trẻ em đã phát hiện ra một quả bóng nhỏ trong công viên khi đang chơi (nay là Công viên Yuzhny), nhanh chóng biến thành một chiếc đĩa, hạ cánh gần chỗ chúng. Các nhân chứng sau đó đã kể lại một "người ngoài hành tinh ba mắt" và một con robot bước ra khỏi tàu. Người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm vào một người xem bị làm cho kinh sợ, đóng băng dấu chân của lũ trẻ, trước khi khởi hành và quay lại năm phút sau để bắt cóc một cậu bé 16 tuổi, sử dụng cái được mô tả là "ống súng lục" dài 50 cm. Mặc dù những đứa trẻ là những người duy nhất tuyên bố đã chứng kiến người ngoài hành tinh, Trung úy Sergei A. Matveyev của đồn công an quận Voronezh xác nhận đã nhìn thấy con tàu này. Bộ Nội vụ cho biết họ sẽ điều lực lượng đến khu vực này nếu con tàu xuất hiện trở lại. Báo cáo Ngày 17 tháng 9 năm 1989, TASS đưa tin rằng một phóng viên đã nói chuyện với "10 hoặc 12 thanh niên" tuyên bố đã nhìn thấy một chiếc đĩa bay. Bài báo gốc trích lời Tiến sĩ Silanov, làm việc tại Phòng Thí nghiệm Địa vật lý Voronezh, khi xác nhận vị trí hạ cánh bằng cách sử dụng định vị sinh học. Silanov phủ nhận rằng ông đã từng đưa ra một nhận xét như vậy, hoặc thực hiện một thí nghiệm như vậy. Báo cáo được công bố rộng rãi nhất trong một loạt các câu chuyện về UFO được đưa ra bởi giới truyền thông chính thức của chính phủ và được quảng bá như một phần của "sự cởi mở" mới của chính phủ. Nó đã được lưu ý rằng, không giống như ở Mỹ, những sinh vật được kể lại là hoàn toàn thờ ơ và thậm chí không nói chuyện trong 'chuyến thăm' của họ. Ngay sau khi xảy ra vụ việc bị cáo buộc, hàng trăm báo cáo về UFO đã bắt đầu xuất hiện, với một phóng viên từ Komsomolskaya Pravda thậm chí tuyên bố sẽ có một cuộc phỏng vấn độc quyền với các sinh vật ngoài hành tinh từ Sao Đỏ. Để kết thúc này,Ủy ban Khoa học Liên Xô đã ra lệnh điều tra chính thức về vụ việc bị cáo buộc. Mặc dù khu vực này được phát hiện có sự hiện diện trên mức trung bình của đồng vị phóng xạ caesi, vị phó hiệu trưởng của Đại học Voronezh đã nhanh chóng đưa ra ý kiến ​​rằng điều này rất có ý nghĩa. Trước hậu quả trực tiếp của sự kiện được cho là mang tính tưởng tượng, chỉ có Sovietskaya Kultura và TASS cố gắng đưa câu chuyện sang lĩnh vực phi hư cấu, với tờ báo chính thức của Cộng sản bảo vệ quyết định của mình, nói: "[Độ] phủ sóng này được thúc đẩy bởi 'quy tắc vàng của báo chí: người đọc phải biết tất cả mọi thứ." Tờ báo liên tục được hỏi liệu báo cáo có phải là trò đùa hay không và nhiều lần đảm bảo là không. Mô tả về vụ việc rất giống với những câu chuyện xuất hiện trên tạp chí Saga của Mỹ, nhưng các phóng viên của TASS tuyên bố rằng số nhân chứng này "có lẽ chưa đọc qua." Bên ngoài giới truyền thông báo chí, chương trình A Current Affair cũng đã gửi một nhóm tới đưa tin về sự kiện khả nghi này. Trong một tác phẩm được xuất bản bởi tờ Socialist Industry từ sau vụ việc đáng ngờ này, một chuyên gia UFO tự xưng đã khẳng định những dấu vết để lại khi hạ cánh chỉ đơn giản là những vết cháy sém từ một bó cỏ khô bị cháy. Tham khảo Voronezh Liên Xô năm 1989 Hiện tượng quan sát thấy UFO
wiki
Chính giới hay giới chính trị gia hay còn có các tên gọi khác như giới tinh hoa chính trị hoặc chính trường là một khái niệm tương đối trong lĩnh vực chính trị học, ban đầu được phát triển bởi nhà lý luận chính trị người Ý có tên là Gaetano Mosca (1858–1941). Từ này chỉ đến một nhóm nhỏ những người liên quan có nhận thức cao và hoạt động trong lĩnh vực chính trị, gồm cả những nhà lãnh đạo quốc gia có tầm ảnh hưởng lớn. Ngoài ra còn có các thuật ngữ như giới lãnh đạo, cán bộ nhà nước hoặc quan trường, giới quan chức, giới chức được dùng để chỉ đến những người có chức vụ cao, đại diện cho một ngành, một đơn vị, một địa phương, v.v... nào đó. Như Max Weber đã viết, chính giới họ không chỉ sống "vì chính trị", giống như những nhân sĩ trí thức xưa từng làm, nhưng lại tạo dựng sự nghiệp "ngoài chính trị" như các chuyên gia chính sách và các nhà chuyên môn trong các lĩnh vực đặc biệt của hành chính công. Mosca đã tiếp cận vấn đề nghiên cứu giới chính trị gia bằng cách thẩm tra cơ chế mô phỏng và tái hiện giai cấp thống trị; các đặc điểm của chính khách và các hình thức tổ chức khác nhau được phát triển dựa vào sử dụng quyền lực. Ngành lập pháp thông qua bầu cử có thể dần bị chi phối các chuyên gia chủ đề; được hỗ trợ bởi đội ngũ nhân viên cố định, những người mà sẽ góp phần trở thành giới chính trị gia. So sánh giới tinh hoa các nước Sự hiện diện hoặc thiếu vắng giới chính trị gia tại một quốc gia phụ thuộc vào lịch sử từng nước. Lấy ví dụ nước Đức (sau năm 1945) có một tầng lớp chính trị gia cực yếu với sự "cấm cửa đáng kể" đối với thứ chủ nghĩa tinh hoa đã từng chi phối nước Đức trước năm 1945 gồm có Đế quốc Đức, Cộng hòa Weimar và Đức Quốc Xã. Hoàn toàn trái ngược, nước Pháp lại sở hữu giới chính trị gia vô cùng thanh thế, vốn được rèn luyện trong các ngôi trường tinh hoa đặc biệt. Chủ nghĩa dân túy Các phong trào chính trị theo chủ nghĩa dân túy khắc họa bản thân họ như là kẻ thù của chính giới đã được thiết lập và những người ngoài cuộc đến từ giới chính trị gia chủ chốt sẽ không còn đại diện cho nhân dân và trở nên suy đồi đạo đức. Những phong trào như này có thể kể đến Đảng Độc lập Anh Quốc, Mặt trận Quốc gia Pháp, Đảng Tự do Áo, Đảng Vlaams Belang của Bỉ. Xem thêm Chính khách Cán bộ Chủ nghĩa tư bản thân hữu Giới tinh hoa Tham nhũng chính trị Tinh hoa quyền lực Giai cấp thống trị Giới giang hồ - tầng lớp đối lập trong xã hội Tham khảo Đọc thêm Ettore Albertoni, Mosca and the Theory of Elitism. (1987). Klaus von. Beyme, "The Concept of Political Class: A New Dimension of Research on Elites?" West European Politics, (1996) 19: 68-87. Jens Borchert và Jurgen Zeiss (bài xã luận). The Political Class in Advanced Democracies (2003) Angelo M. Codevilla, America's Ruling Class -- And the Perils of Revolution<, (2010). Maurizio Cotta. "The Italian Political Class in the Twentieth Century: Continuities and Discontinuities", in M. Czudnowski, ed., Does Who Governs Matter? (1982) pp. 154–87. Kjell A. Eliassen và Mogens N. Pedersen, "Professionalization of Legislatures," Comparative Studies in Society and History, (1978). 20: 286-318. David A. Horowitz, America's Political Class under Fire: The Twentieth Century's Great Culture War (2003) C. Wright Mills. The Power Elite and the State: How Policy is Made in America (1956) Gaetano Mosca. The Ruling Class (1896; English translation 1939) Peter Oborne. The triumph of the political class (2007), on Britain; online review Robert D. Putnam, The Comparative Study of Political Elites (1976). Jochen Thies và Deborah Lucas Schneider. "Observations on the Political Class in Germany," Daedalus Volume: 123. Issue: 1. 1994. pp 263+. Max Weber. "Politics as a Vocation', in H. Gerth and C. W. Mills, eds., From Max Weber (1958); first published 1918 Thuật ngữ chính trị Thuật ngữ khoa học chính trị Quan hệ đa số-thiểu số
wiki
Snov (; ) là một sông tại tỉnh Bryansk của Nga và tỉnh Chernihiv của Ukraina. Đây là một phụ lưu hữu ngạn của sông Desna, thuộc lưu vực sông Dnepr. Mô tả Chiều dài của sông là 253 km, diện tích lưu vực là 8.700 km2. Sông Snov đóng băng vào tháng 11-cuối tháng 1, duy trì cho đến tháng 3-đầu tháng 4. Một đoạn sông là biên giới giữa Nga và Ukraina. Thung lũng sông phần lớn rộng 1,5–4 km, sông ở thượng lưu rộng từ 4 đến 14 m, vùng hạ lưu tăng lên 20–40 m, lớn nhất là 200 m. Nguồn nước sông phần lớn là từ tuyết tan. Sông được sử dụng để cung cấp nước, ở vùng hạ lưu tàu thuyền có thể di chuyển được. Dòng chảy rất quanh co. Vùng bãi bồi có nơi sình lầy. Vị trí Sông bắt đầu gần làng Snovskoe, huyện Novozybkovsky, tỉnh Bryansk ở Nga, cách thành phố Novozybkov 7 km về phía đông nam. Sông chảy qua tỉnh Bryansk, trong khoảng 20 km sông đi dọc theo biên giới giữa Ukraina và Nga, sau đó tiến vào tỉnh Chernihiv. Trong tỉnh Chernihiv bên sông là thành phố Snovsk, làng Sedniv. Snov chảy vào Desna ở phía nam làng Brusiliv (huyện Chernihiv), cách thành phố Chernihiv 20 km. Phụ lưu hữu ngạn: Klyus, Irpa, Trubizh, Tsiata, Tetyva, Kholodnytsia, Mostyshche, Smiach, Kryukiv. Phụ lưu tả ngạn: Stratyva, Rakuzha, Bleshenka, Revna, Khmelynka, Yelinka, Il'kucha, Turchanka, Brech, Domna, Bihach. Ven bờ sông Snov có rừng hỗn giao, cây bụi, cây cỏ các loại. Lau sậy mọc ở các vùng đầm lầy. Nước sông được sử dụng cho nền kinh tế, cũng như cung cấp nước cho các khu định cư gần đó. Trên sông có nhà máy thủy điện Sednivska. Lịch sử Có một số cách giải thích về nguồn gốc tên sông: Từ tiếng Phạn - snā - để tắm rửa, thực hiện nghi lễ rửa tội Từ tiếng Ba Tư - snāvā - dây; Từ tiếng Celt - snuadh (tiếng Ireland) - suối; snu - chảy, dòng chảy; Từ tiếng Ả Rập - san - rắn. Cách giải thích theo tiếng Celt được coi là có khả năng xảy ra cao nhất, vì có nhiều từ ghép với các từ đồng nghĩa của tiếng Celt xuất hiện quanh sông như Manyuki, Manev, Kamenka, Chernyatyn, Brakhlov. Theo các biên niên sử Ruthenia, vào năm 1068 tại khu vực sông Snov từng diễn ra một trận đánh giữa Công tước Chernihiv Sviatoslav Yaroslavich và quân Cuman dưới quyền Công tước Sharukan. Tham khảo Biên giới Nga-Ukraina Tỉnh Chernihiv Tỉnh Bryansk Sông của Nga Sông Ukraina
wiki
Bắt đầu từ năm học 2021 – 2022, học sinh THCS sẽ thay thế ba môn Lý Hóa Sinh bằng một môn duy nhất, thay đổi cụ thể như sau Chương trình giáo dục phổ thông mới quy định cụ thể về các môn học tích hợp mới là môn Khoa học tự nhiên (gộp 3 môn Lý, Hóa, Sinh) và môn Sử và Địa (gộp môn Sử, Địa) ở bậc THCS. Chương trình sẽ được áp dụng bắt đầu ở lớp 6 từ năm học 2021 – 2022. Trong đó, Khoa học tự nhiên là môn học phát triển từ môn Khoa học ở lớp 4, 5 (cấp tiểu học), được dạy ở các lớp 6, 7, 8 và 9, tổng số 140 tiết/ năm học. Đây là môn tự chọn 2 ở các lớp 10 và lớp 11 của THPT. PGS.TS Mai Sỹ Tuấn – Chủ biên chương trình môn KHTN – cho biết: KHTN là môn học được xây dựng và phát triển trên nền tảng các khoa học Vật lí, Hóa học, Sinh học và Khoa học Trái đất… Đồng thời, sự tiến bộ của nhiều ngành khoa học khác liên quan như Toán học, Tin học… cũng góp phần thúc đẩy sự phát triển không ngừng của KHTN. Trong chương trình giáo dục phổ thông, môn Khoa học tự nhiên là môn học bắt buộc, được dạy ở trung học cơ sở, giúp học sinh phát triển các phẩm chất, năng lực đã được hình thành và phát triển ở cấp tiểu học; hoàn thiện tri thức, kĩ năng nền tảng và phương pháp học tập để tiếp tục học lên trung học phổ thông, học nghề hoặc tham gia vào cuộc sống lao động. Chương trình môn KHTN được tổ chức theo 4 chủ đề khoa học chính, gồm: (i) Chất và sự biến đổi của chất: Chất có ở xung quanh ta, cấu trúc của chất, chuyển hoá hoá học các chất; (ii) Vật sống: Sự đa dạng trong tổ chức và cấu trúc của vật sống; các hoạt động sống; con người và sức khoẻ; sinh vật và môi trường; di truyền, biến dị và tiến hoá; (iii) Năng lượng và sự biến đổi: Năng lượng, các quá trình vật lí, lực và sự chuyển động; (iv) Trái Đất và bầu trời: Chuyển động nhìn thấy của Mặt Trời, chuyển động nhìn thấy của Mặt Trăng, hệ Mặt Trời, Ngân Hà, chu trình các chất trong hệ sinh thái, Sinh quyển. Chương trình môn Khoa học tự nhiên chú trọng thực hành thí nghiệm. (Ảnh minh họa) Do chương trình được thiết kế thành bốn chủ đề khoa học, mỗi chủ đề thiên về kiến thức một ngành khoa học nên khi triển khai chương trình, mỗi giáo viên có thể dạy chủ đề phù hợp với ngành đào tạo của mình trên cơ sở phân công, phối hợp chặt chẽ với nhau. Việc sắp xếp các chủ đề khoa học chủ yếu theo logic tuyến tính không gây khó khăn cho việc tổ chức kiểm tra đánh giá trong quá trình dạy học, trên cơ sở phân công giữa các giáo viên. Đây là giải pháp mà các nước phát triển như Anh, Mỹ… vẫn đang thực hiện. Xây dựng môn KHTN cũng tránh được tình trạng trùng lặp kiến thức ở các môn học, đồng thời tạo thuận lợi cho thiết kế một số chủ đề tích hợp như về biến đổi khí hậu, sử dụng bền vững tài nguyên thiên nhiên… Theo PGS Mai Sỹ Tuấn, để đáp ứng yêu cầu của phát triển đất nước trong giai đoạn của cuộc cách mạng công nghiệp 4.0, tránh quá tải cho học sinh, chương trình môn KHTN đã được xây dựng theo hướng không tăng thời lượng dạy học. Số lượng tiết cả cấp học là 560 tiết, chiếm 12% tổng số tiết học tập của tất cả các môn học (ở mức trung bình khi so sánh với tỷ lệ từ 11 – 14% ở các nước). Số tiết môn KHTN cả cấp ít hơn đôi chút so với chương trình trước đây (với tổng số 3 môn Vật lý, Hóa học và Sinh học là 595 tiết). Chương trình môn KHTN đã được xây dựng theo hướng không tăng thời lượng dạy học. (Ảnh minh họa) Về nội dung, môn KHTN không đi sâu mô tả các đối tượng mà đi thẳng vào chức năng và ý nghĩa ứng dụng thực tiễn của chúng, làm cho nội dung có ý nghĩa thực tiễn, nhẹ nhàng và gần gũi với cuộc sống hơn. Chương trình môn Khoa học tự nhiên của các lớp 6, 7, 8, 9 đều có 3 phần tương ứng với kiến thức thuộc lĩnh vực Vật lý, Sinh học, Hóa học được sắp xếp theo trình tự thời gian như sau: Lớp 6: Hóa học (20%) – Sinh học (38%) – Vật lý (32%). Lớp 7: Hóa học (24%) – Vật lý (28%) – Sinh học (38%). Lớp 8: Hóa học (31%) – Vật lý (28%) – Sinh học (31%). Lớp 9: Vật lý (30%) – Hóa học (31%) – Sinh học (29%).
vanhoc
sơ đồ tư duy Vội vàng: Vội vàng là một bài thơ mà mình rất thích nó có nhịp điệu, có câu từ và quan niệm rất mới lạ, hơn nữa bài thơ vội vàng cũng là trọng tâm của lớp 11. Vậy nên chả có lý do gì mà chúng ta không ôn tập kĩ bài này. Liên quan: a/ Thái độ sống vồ vập b/ khát vọng sống mãnh liệt + tận hưởng vẻ đẹp cuộc sống LƯU Ý: Vội vàng là một tác phẩm hay, có ý nghĩa và cũng rất quan trọng. Vậy nên hãy học vội vàng theo một quan niệm mới, một tâm hồn mới để tiếp thu được những điều mới mẻ của bài thơ, để thấy được cuộc sống này là một thiên đường tươi đẹp. Văn học chính là nơi để vẽ ra cho bạn thấy những thiên đường muôn vàn sắc màu. Cảm ơn các bạn đã theo dõi sơ đồ tư duy vội vàng ngữ văn 11 XEM THÊM:
vanhoc
Đầu thập niên 1930, văn hóa Việt Nam diễn ra cuộc vận động đổi mới thơ ca mạnh mẽ với sự xuất hiện làn sóng thơ mới với cá tính sáng tác độc đáo. Cuộc vận động đề xướng sử dụng các thể loại thơ mới, không tuân theo lối vần luật, niêm luật của các thể loại thơ cổ. Cuộc canh tân này đi vào lịch sử văn học tên gọi Phong trào Thơ Mới. Lịch sử Ở Việt Nam, vào thời Pháp thuộc, giới trí thức trẻ nhanh chóng nhận ra vần luật, niêm luật của cổ thi đã quá gò bó trong việc thể hiện tiếng thơ của con người. Năm 1917, trên báo Nam Phong (số 5), Phạm Quỳnh, nổi tiếng là người bảo thủ, cũng phải thú nhận sự gò bó của các luật thơ cũ: "Người ta nói tiếng thơ là tiếng kêu của con tim. Người Tàu định luật nghiêm cho người làm thơ thực là muốn chữa lại, sửa lại tiếng kêu ấy cho nó hay hơn nhưng cũng nhân đó mà làm mất đi cái giọng tự nhiên vậy." Sau đó, Phan Khôi cũng viết nhiều bài báo chỉ trích những trói buộc của thơ văn cũ và đòi hỏi cởi trói cho sáng tác thơ ca. Trong khoảng 1924-1925, cuốn tiểu thuyết của Hoàng Ngọc Phách kể về mối tình Đạm Thủy-Tố Tâm đã gây sóng gió trong giới học sinh và thanh niên thành thị, dù tình yêu ấy chưa vượt qua được rào cản của đại gia đình phong kiến. Tiếp theo đó, năm 1928, Nguyễn Văn Vĩnh cũng đã phá vỡ vần điệu niêm luật, số câu, số chữ của "thơ cũ" khi dịch bài La cigale et la fourmi (Con ve và con kiến) của La Fontaine sang tiếng Việt. Năm 1929, Trịnh Đình Rư tiếp tục viết trên báo Phụ nữ tân văn (số 26): "Cái nghề thơ Đường luật khó đến như thế, khó cho đến đỗi kẻ muốn làm thơ, mỗi khi có nhiều tư tưởng mới lạ muốn phát ra lời, song vì khó tìm chữ đối, khó chọn vần gieo, nên ý tưởng dầu hay cũng đành bỏ bớt. Cái phạm vi của thơ Đường luật thật là hẹp hòi, cái qui củ của thơ Đường luật thật là tẩn mẩn. Ta nếu còn ưa chuộng mà theo lối thơ này mãi, thì nghề thơ văn của ta chắc không có bao giờ mong phát đạt được vậy." Ngày 10 tháng 3 năm 1932, bài thơ Tình già của Phan Khôi ra mắt bạn đọc trên báo Phụ nữ tân văn số 122 cùng với bài giới thiệu mang tên Một lối thơ mới trình chánh giữa làng thơ đã có tiếng vang mạnh mẽ, được xem là bài thơ mở đầu cho phong trào Thơ mới. Ngay sau đó, cuộc tranh luận giữa lối thơ mới và thơ cũ diễn ra vô cùng gay gắt. Mãi đến năm 1941, cuộc tranh chấp mới chấm dứt do sự thắng thế của lối thơ mới, khép lại mấy trăm năm thống lĩnh của thơ Đường. Một thời kỳ vàng son mới của văn học Việt Nam đã diễn ra với tên gọi quen thuộc là phong trào Thơ mới. Khuynh hướng chung Khuynh hướng chung của thời kỳ Thơ mới những năm 1932-1945 là khuynh hướng lãng mạn, là lý tưởng thẩm mỹ cái "tôi" của tác giả, thẩm mỹ hóa cái cuộc sống rối ren, tơi bời của xã hội nửa thực dân, nửa phong kiến và là tâm trạng buồn sầu, ưu uất, lạc lõng giữa vòng đời. Tính khuynh hướng của nghệ thuật lãng mạn rất đa dạng, có khi lãng mạn, mộng mơ, ai ca, thần bí, anh hùng, triết học, cũng có khi lãng mạn anh hùng, lãng mạn công dân hay lãng mạn xã hội,... Nhưng nét bao trùm chủ nghĩa lãng mạn là mộng mơ. Các nhà thơ muốn thoát khỏi những điều kiện ngột ngạt của xã hội bảo hộ thời thơ mới bằng cách tưởng tượng, trốn vào trong cái thế giới vô cùng lý tưởng ấy. Đối với chủ nghĩa lãng mạn, chỉ có cái gì khác thường, khác người, khác đời, và sự đối lập giữa mộng và thực là đáng kể. Trong hoàn cảnh mất nước, sống giữa cái xã hội hủ lậu, ngột ngạt ấy thì sự đối lập là dễ hiểu. Trong văn học thời kỳ này, thơ cũng như văn xuôi, cá nhân tự khẳng định, tự biểu hiện ra niềm vui, mơ ước, khát vọng. Cảm hứng sáng tác gắn liền với ý thức cá nhân; thơ mới là thơ của cái "tôi", một cái "tôi" chưa bao giờ được biết đến trong thơ cổ điển. Cái "tôi" bấy giờ không làm việc "tải đạo" nữa mà vượt lên những công thức ước lệ, khuôn khổ định Buồn, cô đơn là tâm trạng của một cá thể thi nhân nhưng lại là nét chung của các nhà thơ trong trường phái này. Đây không phải là một hiện tượng lạ mà do những nguyên nhân khách quan chung. Họ không biết phải làm gì, phải đi theo hướng nào giữa cái xã hội tan tác ấy. Họ cũng không chấp nhận được cuộc sống tầm thường, tẻ nhạt như mọi người xung quanh. Do đó, họ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ giữa xã hội. Trong thơ mới có nhiều rạo rực, âu lo, có nhiều khát vọng một cách vội vã, căng thẳng, chính cái mới này đã quyết định sự ra đời của thơ mới. Theo quan điểm của những người theo Chủ nghĩa Marx trên Từ điển văn học: {{cquote|Nhân vật trữ tình của "thơ mới" là cái "tôi" tiểu tư sản... Cuộc khủng bố trắng hết sức man rợ của đế quốc đối với bạo động Yên Bái và cao trào Xô viết Nghệ - Tĩnh đã gây nên một tâm trạng hoang mang cực độ trong các từng lớp tiểu tư sản... Do bản chất yếu đuối, người trí thức tiểu tư sản không dám đi theo con đường đấu tranh cách mạng mà bị lôi cuốn theo con đường cải lương, cá nhân chủ nghĩa do giai cấp tư sản đề xướng. Lảng tránh chính trị, họ tìm đến và nắm lấy văn thơ, vì văn, thơ – nhất là thơ - là nơi cái "tôi" có thể thể hiện đầy đủ những khát vọng, những giấc mơ thoát ly của nó, như vậy "thơ mới" ra đời do sự thôi thúc của hai nhu cầu khẩn thiết của lớp thanh niên tiểu tư sản bấy giờ: nhu cầu khẳng định cái "tôi" và nhu cầu thoát ly của cái "tôi" ấy.}} Những tác phẩm đầu tiên Những tác phẩm ra đời đầu tiên được chính nhóm Tự lực văn đoàn chê là "đọc lên nó lủng củng, trục trặc, lại có vẻ ngơ ngẩn" và giáo sư Hoàng Như Mai cho rằng "bây giờ không ai kể nó ra nữa, không phải vì bội bạc mà vì nó dở"Một đoạn trong bài "Tình già" của Phan Khôi viết:...Ôi đôi ta tình thương nhau thì vẫn nặng, mà lấy nhau hẳn đà không đặng.Để đến nỗi tình trước phụ sau, chi cho bằng sớm liệu mà buông nhau...Một đoạn trong bài "Trên đường đời" của Lưu Trọng Lư viết:Lần bước tiếng gieo thầm, bóng ai kia lủi thủi.Lẳng lặng với sương đeo im lìm cùng gió thổiKhông tiếng không tăm không thưa không hỏi...Một đoạn trong bài "Hai cô thiếu nữ" của Nguyễn Thị Manh Manh:Hai cô thiếu nữ đi ra đồng(Một cô ở chợ, một cô ở đồng)Hai cô thiếu nữ đi ra đồngMột mảnh lụa hồng, một vóc vải đenHai cô rủ nhau đi xuống đầm(Cô đi chân không, cô đi dép đầm)Hai cô rủ nhau đi xuống đầmBóng lụa hồng tách bóng vải thâm...Tác giả, tác phẩm tiêu biểu cho phong trào thơ mới Thơ Thế Lữ: Nhớ rừng, Cây đàn muôn điệu... Xuân Diệu: Vội vàng, Nguyệt cầm, Lời kỹ nữ... Huy Cận: Ngậm ngùi, Tràng giang... Lưu Trọng Lư: Tiếng thu,... Hàn Mặc Tử: Đây thôn Vĩ Dạ, Mùa xuân chín... Nam Trân: Đẹp và Thơ - Cô gái Kim Luông... Chế Lan Viên: Thu... Phạm Huy Thông: Tiếng địch sông ÔVũ Đình Liên: Ông đồ... Nguyễn Nhược Pháp: Chùa Hương... Tế Hanh: Quê Hương... Nguyễn Bính: Mưa xuân... Đoàn Phú Tứ: Màu thời gian... Thâm Tâm: Tống biệt hành... Vũ Hoàng Chương: Say đi em... T.T.Kh.: Hai sắc hoa Ti-gôn... Tản Đà: Muốn làm thằng cuội... Phê bình Hoài Thanh: Thi nhân Việt Nam'' Ghi chú Liên kết ngoài Những vụ án văn học thế hệ 1932 Tiền chiến Văn học Việt Nam thời Pháp thuộc Phong trào văn học Việt Nam Phong trào văn hóa Việt Nam Phong trào cải cách văn học Lịch sử văn học Việt Nam
wiki
Người Ba Lan (, ; nam giới gọi là Polak, nữ giới gọi là Polka) là một nhóm dân tộc gốc Tây Slav bản địa của Trung Âu chủ yếu ở Ba Lan, cũng như ở những quốc gia châu Âu và Mỹ khác. Hiến pháp Ba Lan quy định, quốc gia Ba Lan bao gồm tất cả những người mang quốc tịch Ba Lan. Những cư dân của Ba Lan sống trong các vùng lịch sử sau của quốc gia này: Wielkopolska, Małopolska, Mazovia, Silesia (), Pomerania (), Kujawy, Warmia, Mazury, và Podlasie. Một bộ phận lớn người Ba Lan lưu vong sống khắp châu Âu (Đức, Pháp, Vương quốc Anh, Nga, Belarus, Litva và Ukraina), châu Mỹ (Hoa Kỳ, Brasil và Argentina) và Úc. Năm 1960, Chicago ở Hoa Kỳ có một cộng đồng dân cư Ba Lan lớn nhất thế giới sau Warszawa. Ngày nay, khu vực tập trung đông người Ba Lan là Katowice hay còn gọi là Silesian Metropolis với 2,7 triệu dân. Thống kê Người Ba Lan là cộng đồng quốc gia lớn thứ 6 trong Liên minh châu Âu. Theo ước tính của nhiều nguồn khác nhau, tổng số người Ba Lan trên khắp thế giới vào khoảng 60 triệu (với gần 21 triệu sống ngoài Ba Lan, nhiều người trong số họ không phải gốc Ba Lan nhưng có quốc tịch Ba Lan). Có gần 38 triệu người Ba Lan sống tại Ba Lan. Cũng có những cộng đồng Ba Lan thiểu số sống trong các quốc gia xung quanh như Đức và người thiểu số sống ở Cộng hòa Séc, Litva, Ukraina, và Belarus. Cũng có một số ít người thiểu số sống ở các quốc gia lân cận khác như Moldova và Latvia. Một số ít sống ở Nga gồm người Ba Lan thiểu số và những người bộc phải rời khỏi đất nước trong chiến tranh thế giới thứ 2; tổng số người Ba Lan trước đây thuộc Liên Xô vào khoảng 3 triệu. Dân số Dân số người Ba Lan ở Ba Lan được ước tính là 37.394.000 trong tổng dân số 38.538.000 (dựa trên điều tra dân số năm 2011). Một cộng đồng người gốc Ba Lan (Polonia) sống trên phạm vi rộng khắp châu Âu, châu Mỹ và ở Australasia. Ngày nay, các khu đô thị lớn nhất của người Ba Lan nằm trong các khu vực đô thị Warsaw và Silesia. Dân tộc Ba Lan Người dân tộc Ba Lan được coi là hậu duệ của người Lechites Tây Slav cổ đại và các bộ lạc khác sinh sống trên lãnh thổ Ba Lan vào cuối thời cổ đại. Lịch sử được ghi lại của Ba Lan có từ hơn một nghìn năm trước(930–960 sau Công Nguyên), khi người Tây Ba Lan - một bộ tộc có ảnh hưởng ở vùng Đại Ba Lan - thống nhất nhiều thị tộc Lechitic khác nhau dưới triều đại Piast, tạo ra nhà nước Ba Lan đầu tiên. Việc Cơ đốc giáo hóa Ba Lan tiếp theo vào năm 966 CN, đánh dấu sự xuất hiện của Ba Lan với cộng đồng Kitô giáo phương Tây. Tuy nhiên, trong suốt quá trình tồn tại của mình, nhà nước Ba Lan đã tuân theo một chính sách khoan dung đối với các nhóm thiểu số dẫn đến nhiều bản sắc dân tộc và tôn giáo của người Ba Lan, chẳng hạn như người Do Thái Ba Lan. Những nhân vật nổi bật Người Ba Lan đã có những đóng góp quan trọng cho thế giới trong mọi lĩnh vực chính trong số đó có Copernicus, Marie Curie, Joseph Conrad, Fryderyk Chopin và Giáo hoàng John Paul II. Những người Ba Lan ở hải ngoại - bởi những thăng trầm lịch sử - bao gồm nhà vật lý Joseph Rotblat, nhà toán học Stanisław Ulam, nghệ sĩ dương cầm Arthur Rubinstein, nữ diễn viên Pola Negri, các nhà lãnh đạo quân sự Tadeusz Kościuszko và Casimir Pulaski, Cố vấn An ninh Quốc gia Hoa Kỳ Zbigkiniew Brzezinskiniew, họa sĩ Tamara de Lempicka, các nhà làm phim Samuel Goldwyn và Warner Brothers. Tham khảo Liên kết ngoài Polish Americans Người Lech Nhóm sắc tộc Slav Nhóm sắc tộc ở Ba Lan
wiki
Bình giảng bài thơ “Tương tư” của Nguyễn Bính Gợi ý Trong phong trào Thơ mới, Nguyễn Bính đã tạo ra một dòng riêng. Trong khi các nhà thơ lãng mạn hướng về phương Tây, chịu ánh hưởng của nghệ thuật phương Tây, thì Nguyễn Bính hướng về nghệ thuật dân tộc, chịu ánh hưởng của thơ ca dân gian. Nguyễn Bính là thi sĩ đồng quê. "Chỉ có quê hương mới tạo nên được từng chữ, từng câu Nguyễn Bính. Trên chặng đường ngót nửa thế kỉ đời thơ, mỗi khi những gắn bó mồ hôi nước mắt kia đằm lên, ngây ngất, day dứt không thể yên, khi ấy xuất hiện những bài thơ tình quê tuyệt vời của Nguyễn Bính" (Tồ Hoài). Bài thơ "Tương tư’ tiêu biểu cho phong cách thơ của Nguyễn Bính. Cũng như các nhà thơ lãng mạn đương thời, Nguyễn Bính say mê với đề tài tình yêu. Nhưng cách biểu hiện thì Nguyễn Bính theo một lối riêng. Có thể coi bài thơ "Chân quê" là tuyên ngôn thơ của Nguyễn Bính: "Hoa chanh nở giữa vườn chanh, Thầy u mình với chúng mình chân quê Hôm qua em đi tỉnh về, Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều". Ví như cùng viết về nỗi thương nhớ trong tình yêu mà giữa "Tương tư’ của Nguyễn Bính và "Tương tư chiều" của Xuân Diệu khác nhau biết mấy! Xuân Diệu thì rất Tây mà Nguyễn Bính thì "chân quê", cả hai đều có sức hấp dẫn riêng. Cái tôi trong thơ Nguyễn Bính không nổi lên mà lặn xuống tan hoà vào không gian của đồng quê bằng thủ pháp nhân hóa như trong ca dao. Hãy nghe mấy lời mở đầu bài "Tương tư: "Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông Một người chín nhớ mười mong một người. Gió mưa là bệnh của giời Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng". Người con trai đang yêu này là con người có gốc rễ sâu xa với làng mạc quê hương. Thơ của thi sĩ lãng mạn mà như của dân dã. Từng chữ thơ đều có dây mơ rễ má với thơ ca dân gian. Các cụm từ "ngồi nhớ "chín nhớ mười mong" gợi nhớ câu ca dao: "Nhớ ai bổi hổi bồi hồi Như đứng đống lửa như ngồi đống than". Nguyễn Bính thích lối cụ thể hoá cái trừu tượng của ca dao, cụ thể ra thành chữ số (yêu nhau tam tứ núi cũng trèo), nhưng lại có cấu trúc điêu luyện của thơ:Xem thêm: Viết đoạn văn để bác bỏ hai quan niệm dưới đây, rồi đề xuất một vài kinh nghiệm học Ngữ văn tốt nhất: a) Muốn học giỏi môn Ngữ văn... thơ văn. b) Không cần đọc nhiều sách, ...về tư duy, về cách nói, cách viết là có thể học giỏi môn Ngữ văn"Một người chín nhớ mười mong một người" "Một người" đứng ở hai đầu câu thơ, diễn tả sự xa cách, nhớ mong như vậy thật là hay! Tâm trạng của người tình đơn phương cũng được mở ra với trời đất: "Nắng mưa là bệnh của giời Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng". Thanh niên từ Nam chí Bắc đều nhớ những câu thơ này vì đã nói hộ cho họ rất nhiều, thậm chí họ không biết đó là thơ của Nguyền Bính, họ nhớ như nhớ ca dao, họ thốt lên như từ cõi lòng mình. Đó là vinh quang của thi sĩ, vinh quang của Nguyễn Bính. Nhớ mong đơn phương là "quyền được yêu" của con người, nhưng sao lại trách móc? Tinh yêu phi lí như thế đấy: "Hai thôn chung lại một làng Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này". Thật là tội nghiệp cho người trách và cũng tội nghiệp cho người bị trách. Nàng "thôn Đông" đâu có hay biết rằng mình đã lọt vào mắt xanh của chàng "thôn Đoài". Cái "chung" đã không chung được thì thời gian càng đằng đẵng, nỗi chờ mong càng vò võ:, "Ngày qua ngày qua ngày Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng". Lối láy chữ "ngày qua ngày lại…" như là âm hưởng của luyến láy trong âm nhạc dân gian, như dân ca, như hát chèo. Cách phô diễn của Nguyễn Bính cũng uyển chuyển. Cùng là sự vận động của một thời gian mà câu trên là nhạc, và câu dưới là màu. Nhạc là của ngày, màu là của mùa. Nhưng không thể viết "mùa qua mùa lại…" mà phải viết "Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng" thì ấn tượng tương tư mới đậm, tương tư đã đến vàng vọt cả "lá xanh" (hay là tuổi xanh?) Rồi lại kiếm cớ để mà trách: "Bảo rằng cách trở đò giang Không sang là chẳng đường sang đã đành Nhưng đây cách một đầu đinh, Có xa xôi mấy mà tình xa xôi?" Tương tư như thế chẳng khác chi chàng trai tương tư trong ca dao "Lá khoai anh ngỡ lá sen, – Bóng trắng anh tưởng bóng đèn anh khâu". Nhưng không phải chỉ có người tình phương Đông mới yêu phi lí như vậy, người tình phương Tây yêu có khác gì. Anh chàng Phê-lít Ác-ve (Félix Arvers) yêu một thiếu phụ đoan trinh, yêu đơn phương, đau đớn và tuyệt vọng trong bài Xon-nê (Sonnet) bất tử:Xem thêm: Do một lỗi lầm em buộc biến thành con gà trống trong một thời gian"… Người nào ngọc nói hoa cười Nhìn ta như thể nhìn người không quen Đường đời lặng lẽ bước tiên Nào ngờ chân đạp lên trên mối tình…" Chao ôi, mỗi bước chân lãng đãng của nàng đã giẫm lên mối tình của chàng thi sĩ mà nàng nào có hay! Hết trách móc (trách yêu thôi) lại kể lể nào nề: "Tương tư thức mấy đêm rồi Biết cho ai, hỏi ai người biết cho". Kể lể như vậy là để bộc lộ lòng yêu tha thiết của người tình, nhưng khốn nỗi có "ai" biết cho nỗi lòng tương tư trắng đêm ấy. Nhưng từ ai phiếm chỉ được điệp lại gây âm hưởng trùng điệp nghe mà não lòng. Những từ "ai" gợi nhớ những từ "ai" trong ca dao: "Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai". Có lẽ nhớ thương não nề vì mong ước vô vọng: "Bao giờ bến mới gặp đò, Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau?". Cùng một lúc nhà thơ dùng hai biểu tượng Bến và Đò, Hoa và Bướm thường thấy trong ca dao. Cũng như trong ca dao, biểu tượng tĩnh như Bến, Hoa ám chỉ người con gái, biêu tượng động như Đò, Bướm ám chỉ cho người con trai. Vận dụng biểu tượng chung, Nguyễn Bính đã khéo léo biểu đạt cảnh ngộ riêng của đôi bạn tình. Sao lại "Bao giờ bến mới gập đò?" Thế là mong ước của chàng trai vô vọng rồi. Đò dịch thì thuận chứ sao lại đòi bến dịch! Cho nên cứ trách "Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này", rồi "Không sang là chẳng đường sang đã đành", rồi "tình xa xôi". Lại nữa "hoa khuê các" làm sao gặp "bướm giang hồ"! Rõ ràng Nguyễn Bính đã thổi vào Hoa – Bướm của dân dã một chút tình làng mạn của thời đại. Thành ra cuộc tình của đôi lứa vừa bó cái bí ẩn như những cuộc tình trong ca dao lại thêm chút "khó hiểu của thời đại" (Hoài Thanh). Trong thâm tâm, Nguyễn Bính đã cảm nhận được cuộc tình của đôi lứa không thể hoà hợp, gắn bó, bền chặt được.Xem thêm: Anh (chị) hãy viết đoạn văn bình luận quan niệm của một số bạn mới ít tuổi đã bắt chước hút thuốc: “Thuốc lá có thể có hại, nhưng cũng có thể có mặt lợi nào đó....” Kết, bài thơ trở về với giai điệu ban đầu, có thêm một vài biến tấu: "Nhà em có một giàn giầu Nhà tôi có một hàng cau liên phòng Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?" Giai điệu ban đầu "Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông" được nhắc lại, có thêm cặp biểu tượng của tình yêu là trầu – cau, nhưng cũng chỉ nhớ đơn phương thôi, người nhớ người, cau nhớ trầu, chứ không làm sao "đỏ với nhau" được (Miếng trầu với lại quả cau – làm sao cho đỏ với nhau thì làm – Ca dao) thành ra "tương tư’. Mà tương tư đơn phương gọi đúng tên là thất tình. Đúng đấy là bài Thơ Thất tình của Nguyễn Bính. Nguyễn Bính là ca sĩ của đồng quê. Trong khi ngọn gió nghệ thuật phương Tây ào ào thổi tới, Nguyễn Bính vẫn một mực giữ lấy chút "hương đồng gió nội" cho thơ minh. Với tài hoa và tâm huyết, với nghệ thuật dân tộc, Nguyễn Bính đã thành công. Thơ Nguyễn Bính thành ra lạ so với trường phái thư lãng mạn đương thời. Sức hấp dẫn của "Tương tư không chỉ là ở chuyện tình yêu lứa đôi mà còn ở tấm lòng tha thiết của nhà thơ đối với quê hương, với người với cảnh, ở sự nâng niu trân trọng của nhà thơ đối với nghệ thuật dân tộc, ở lối tư duy thơ đậm màu sắc dân gian. Có thể nói hồn quê chính là hồn thơ "Tương tư mà cũng là hồn thơ Nguyễn Bính. "Thơ là niềm khát khao, là ước nguyện của con người. Khi chưa quen Nguyễn Bính, tôi cũng không thật hiểu được những bài thơ viết về đồng quê của Nguyễn Bính và cũng chưa phân biệt được đâu là chút lòng mộc mạc thiết tha của người làm thơ, đâu là cái hoa hoà hoa sói của chàng trai quê ra tỉnh. Rồi mỗi khi gặp chính trong cuộc sống khốn khó hàng ngày tưởng như chẳng liên quan gì đến những bài thơ quê hương đẹp nõn như lụa của Nguyễn Bính, tôi lại nghĩ ra ý nghĩa sâu thảm của mỗi câu thơ với quê hương" (Tồ Hoài). Vanmau.edu.vn
vanhoc
Hướng dẫn Phân tích bi kịch tinh thần của Hộ trong đời thừa qua đó làm rõ tư tưởng nhân đạo mới mẻ của tác giả. Nam cao là một nhà văn xuất sắc ở nền văn học nước ta. Ông không chỉ thành công khi viết về những cuộc đời lưu manh tha hóa, viết về người nông dân mà ông còn thành công trong việc viết về bi kịch của người trí thức. Tiêu biểu cho những bi kịch của những người trí thức thì chúng ta được biết đến với nhân vật Hộ trong tác phẩm nổi tiếng “đời thừa” của Nam Cao. Có thể nói rằng cuộc sống bi kịch này của anh chính là bi kịch của những người trong xã hội tri thức lúc bấy giờ. Qua bi kịch ấy nhà văn đã thể hiện được tư tưởng nhân đạo mới mẻ của mình. Hộ là một anh nhà văn,luôn coi trọng tình thương là trên hết. Cả cuộc đời của anh chỉ mong viết được một tác phẩm thôi nhưng tác phẩm ấy phải đạt được giải nô ben nhưng cuộc sống đâu được như anh muốn, chính bản thân anh đã phải phá vỡ quy tắc đó, đẩy anh vào bi kịch tinh thần. Trước hết là về bi kịch văn chương. Trước khi lấy Từ thì nhà văn coi cơm áo gạo tiền chỉ là một chuyện phụ, anh chỉ chú tâm vào nghề viết lách và hộ cũng quan niêm rằng một tác phẩm có gái tri thực sự là phải “khơi những nguồn chưa ai khơi và sáng tạo những gì chưa có”. Chính những quan niệm tích cực về văn chương ấy mà hộ đã quyết định rằng anh chỉ giành cho cả cuộc đời mình để viết nên tác phẩm nhưng tác phẩm ấy phải vượt qua được giới hạn với những tác phẩm khác cùng thời đại và đặc biệt hơn nữa là phải đoạt được giải nô ben, dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau. Và chính vì vậy mà anh rất cẩn thận trong nghề viết của mình, và còn cho rằng sự cẩu thả trong bất cứ nghề nghiệp nào đó là sự bất lương còn đối với văn chương thì đó là sự đê tiện, khốn nạn hơn bao giờ hết. Thế nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như mình mong muốn, bởi từ khi có người vợ đặt chân vào cuộc đời của anh thì không hề đơn giản như anh nghĩ, gánh nặng về cơm áo gạo tiền đã đè nặng lên đôi vai của anh. Anh không thể viết được một tác phẩm mà anh còn phải viết nhiều hơn thế để lấy tiền chữa bệnh cho con mình, rồi còn phải lo cho vợ và mẹ già. Từ đây bi kịch tinh thần đã giằng xé lấy anh. Trong anh giờ đây có hai con người, một là con người của văn chương và một là con người của tình thương. Vì cuộc sống mà anh đành viết những văn chương giống như hồ giấy lãng khiến cho người ta đọc rồi lại lãng quên nó. Nhiều lúc anh đọc bài văn của mình trên báo mà thấy xấu hổ, anh còn cho mình là kẻ khốn nạn. Với anh nghệ thuật là cái lẽ sống nhưng giờ đây anh lại phải chà đạp lên nó thì thật là đau xót biết bao nhiêu, đúng là bi kịch của cuộc đời anh. Trước khi đến với Từ thì Hộ là người luôn trọng tình thương, và cũng chính vì thế mà anh đã giang tay cứu vớt cuộc đời của cô. Cô là người con gái nhẹ lòng cho nên đã tin một người đàn ông,bị lừa cho có thai rồi nó bỏ chạy không chịu trách nhiệm. Từ một thân một mình với người mẹ già mù lòa. Anh nặng tình kia cho nên đã không ngần ngại cứu vớt cuộc đời Từ, quyết định che chở cho Từ và nhận con từ là con của mình. Điều thúc đẩy Hộ lao vào làm việc đó là tình thương nơi con người anh. Giờ đây anh không chỉ rơi vào bi kịch văn chương mà anh còn rơi vào cả bi kịch của tình thương. Nếu như trước kia quan điểm của anh tình thương là trên hết thì bây giờ anh lại quay sang chà đẹp lên chính những tình thương ấy. Bởi rơi vào bi kịch văn chương nghệ thuật cho nên anh đã lao vào uống rượu, mỗi lần uống rượu xong thì anh lại trở thành một kẻ vũ phu đánh đập vợ con của mình. Nỗi đau của anh không gì có thể trút giận và diễm nhiên anh đưa vợ mình ra để đánh. Người vợ tội nghiệp kia cũng chỉ biết cắn răng hứng chịu tất cả bởi cô biết chính anh là người cứu cô và cũng chính cô là nguyên nhân khiến cho anh trở nên như vậy. Sau mỗi lần anh uống rượu đánh từ xong lại thấy những vết bầm tím do mình đánh để lại.Anh thấy mình thật khốn nạn và lại xin lỗi vợ. và đây chính là bi kịch tình thương của anh.
vanhoc
Việt Nam tham gia Olympic Tin học Quốc tế (IOI) ngay từ khi kỳ thi này được thành lập vào năm 1989. Từ đó đến nay năm nào Việt Nam cũng tham gia đều đặn và đạt thành tích khá cao. Đội Việt Nam đã xếp hạng nhất toàn đoàn vào kỳ IOI 1999 ở Thổ Nhĩ Kỳ trong số 67 quốc gia tham dự, vượt qua các đội mạnh như Nga, Hoa Kỳ,... Học sinh Việt Nam tham gia kỳ thi này sau khi đã vượt qua kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia trung học phổ thông môn Tin học. Các đoàn học sinh Việt Nam tại IOI Chú thích: = Huy chương Vàng; = Huy chương Bạc; = Huy chương Đồng; Xem thông tin đầy đủ về điểm và thứ hạng được cập nhật hàng năm. Chú ý: Bạn có thể sắp xếp nội dung theo các nhóm khi bấm vào ký hiệu ô vuông nhỏ ở tiêu đề các cột ở bảng dưới đây. Chú thích Tham khảo Kết quả thi trên trang mạng chính thức Olympic Tin học Quốc tế Xem thêm Việt Nam tại Olympic Toán học Quốc tế Việt Nam tại Olympic Tin học Châu Á - Thái Bình Dương Liên kết ngoài Những "cựu chiến binh" OLYMPIC , Tạp chí Thế giới Vi tính (PC World Vietnam) Việt Nam tại Olympic Khoa học Quốc tế Olympic Tin học Quốc tế
wiki
Lewis Kieran Hall (sinh 8 tháng Chín 2004) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Anh đang thi đấu cho câu lạc bộ Chelsea. Sự nghiệp CLB Gia nhập Chelsea từ năm 8 tuổi, Hall kí hợp đồng đào tạo đầu tiên với Chelsea vào mùa hè 2021. Sau khi thường xuyên được thi đấu ở đội U18 và U23, Hall lần đầu được đôn lên đội một vào tháng 12 năm 2021, ngồi dự bị trong chiến thắng 2–0 của Chelsea trước Brentford tại tứ kết EFL Cup. Chỉ hai tuần sau, vào ngày 8 tháng 1 năm 2022, anh có trận đấu chuyên nghiệp đầu tiên trong chiến thắng trước Chesterfield tại vòng 3 FA Cup trên sân Stamford Bridge, kiến tạo 1 bàn . Với việc xuất phát trong trận gặp Chesterfield, Hall trờ thành cầu thủ trẻ nhất ra sân tại FA Cup của Chelsea. Sự nghiẹp quốc tế Hall thi đấu cho tuyển Anh từ U15 đến U18. Ngày 21 tháng Chín 2022, Hall có trận đấu đầu tiên cho đội U19 trong chiến thắng 2-0 Montenegro tại vòng loại U19 EURO 2023 ở Đan Mạch. Cuộc sống cá nhân Lewis là em trai của cầu thủ đang thi đấu cho Chorley, Connor Hall. Thống kê sự nghiệp Chú thích Sinh năm 2004 Nhân vật còn sống Cầu thủ bóng đá Anh Cầu thủ bóng đá Chelsea F.C. Cầu thủ đội tuyển bóng đá trẻ quốc gia Anh Cầu thủ bóng đá Premier League
wiki
Nguyên thủ Cộng hoà Adygea (Tiếng Adyega: Адыгэ Республикэм и ЛIышъхьэ; Latinh hóa: Adyge Respublikem i LIysh"kh'e) - trước tháng 5 năm 2011 thì vị trí mang tên là Tổng thống Cộng hoà Adygea - là người đứng đầu của Cộng hoà Adyea, một trong những nước cộng hoà thuộc Nga. Lịch sử Vị trí tổng thống Cộng hoà Adyega (Trước 24 tháng 3 năm 1992 là Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa tự trị Adyega) được thành lập vào ngày 28 tháng 6 năm 1991, theo sau Tuyên bố chủ quyền nhà nước của Adyega. Cuộc bầu cử đầu tiên của chức vụ mới này ở Adyega diễn ra vào khoảng từ tháng 12 năm 1991 đến tháng 1 năm 1992 và được chia thành hai vòng. Ngày 19 tháng 10 năm 1994, các thành viên của Uỷ ban Hiến pháp đang chuẩn bị dự thảo Hiến pháp mới và được đệ trình để Hội đồng Nhà nước phê duyệt. Sau khi thảo luận, các thành viên trong phiên họp của Hội đồng Nhà nước đã thông qua dự thảo và công bố trên toàn quốc để lấy ý kiến đóng góp. Vào ngày 6 tháng 3 năm 1995, sau khi lấy ý kiến trên toàn quốc khoảng 4 tháng rưỡi và hai lần được Hội đồng Nhà nước xem xét thì bản dự thảo cuối cùng đã được gửi đến Hội đồng nhằm xem xét thông qua lần cuối và nhận được sự đồng ý từ các thành viên Hội đồng. Bằng việc thông qua hiến pháp mới sau nhiều cuộc thảo luận, quyền hạn và nghĩa vụ của Tổng thống Adygea đã được ấn định. Vào ngày 28 tháng 12 năm 2010, Luật Liên bang đã được thông qua, quy định rằng tên của quan chức cao nhất của một thực thể cấu thành của Liên bang Nga (người đứng đầu cơ quan hành pháp cao nhất của quyền lực nhà nước của thực thể cấu thành) không được chứa các từ và cụm từ tạo nên tiêu đề của vị trí nguyên thủ quốc gia - Tổng thống Liên bang Nga. Cho đến ngày 1 tháng 1 năm 2015, luật này mới chính thức áp dụng trên toàn lãnh thổ Nga sau khi các điều lệ cũng như hiến pháp được điều chỉnh sao cho phù hợp với đặc thù của từng chủ thể thành viên thuộc Nga. Vào ngày 20 tháng 4 năm 2011, tại cuộc họp thứ hai của Hội đồng Nhà nước Adygea, các thành viên đã thông qua việc đưa ra các sửa đổi Hiến pháp của nước cộng hòa nhằm thay thế tên “Tổng thống Cộng hòa Adygea” bằng “Người đứng đầu Cộng hòa Adygea” . Bầu cử Vào ngày 23 tháng 3 năm 2016, các đại biểu của Hội đồng Nhà nước (Khase) của Cộng hòa Adyega đã hủy bỏ cuộc bầu cử phổ thông trực tiếp của người đứng đầu nước Cộng hoà này (với 50 đại biểu bỏ phiếu thông qua luật, bốn đại biểu phản đối). Từ thời điểm này trở đi, các bên sẽ đề xuất các ứng cử viên của mình để Tổng thống Nga xem xét, người sẽ xác định ba ứng cử viên, trong số đó các đại biểu của quốc hội địa phương sẽ chọn ra người đứng đầu mới bằng cách bỏ phiếu kín. Danh sách các nguyên thủ Cộng hoà Adyega Chú thích Tham khảo
wiki
Nội dung bài viết1 Tả cây gạo nơi làng quê – Bài làm 1 2 Tả cây gạo nơi làng quê – Bài làm 2 3 Tả cây gạo nơi làng quê – Bài làm 2 Tả cây gạo nơi làng quê – Bài làm 1 Tháng ba là tháng hoa gạo thứ hoa đặc trưng trên mọi miền đất nước Việt Nam. Đầu làng em có cây gạo to. Từ cửa sổ, em có thể trông ra phía cây gạo đầu làng. Lá cây màu xanh nhạt to xoè ra bằng bàn tay người lớn. Thân to bằng cột đình làng, thẳng đuột. Cành chĩa ra bốn phía như những cánh tay siêu nhân dung sĩ. Cứ đến ngày Tết trồng cây, các cụ làng em ra vun gốc và tưới phân. Tháng ba gạo ra hoa. Nụ hoa gạo to như cái chén rượu của các cụ. Nụ gạo có cuống to bằng chiếc đũa, dài khoảng một đốt ngón tay. Hoa gạo xoè hơn cái chén tống, nhiều cánh. Cây gạo hiên ngang trước thiên nhiên với lớp vỏ sù sì, cùng chiếc gai nhọn mọc xung quanh thân cây như chống chọi với sự khắc nghiệt của thời gian. Gạo nở thành hoa rồi kết thành quả. Đầu tháng bảy, trái gạo chín nở xoè ra nhiều múi. Bông gạo trắng mang theo hạt gạo, được gió đưa đi khắp mọi nơi. Bông gạo bay lơ lửng trong không trung tuyệt đẹp. Cây gạo gắn liền với tuổi thơ của những người dân quê tôi. Trở thành một kí ức ngọt ngào trong quãng đời của mỗi người. Tả cây gạo nơi làng quê – Bài làm 2 Đầu làng tôi có một cây gạo cổ thụ. Từ cửa sổ, tôi hay trông ra phía cây gạo đầu làng. Trong ánh mắt trẻ thơ của tôi mỗi mùa cây gạo lại hiện ra những hình ảnh khác nhau. Mùa hè cây gạo đứng xòe ô che mát cho ai vào lúc trưa sang chuyến đò quê. Mùa thu, cây gạo nâng vầng trăng vành mọng lên cành, suốt đêm ngồi xe trăng như người kéo kén tằm vàng, rải xuống làng những dải tơ lụa mịn màng. Mùa đông, cây gạo trọi trơ cành lá. Bầu trời ẩm thấp lè tè mây xám. Cây gạo giống chàng lực sĩ khổng lồ, thân vồng căng, rễ tì đất, vươn cành như các cánh tay cuồn cuộn cơ bắp đỡ bầu trời lên không cho mây xám đè xuống làng. Mùa xuân, nàng tiên xuân rây mưa bụi làm rung chuyển cả đất trời. Một buổi sáng, tôi trông ra phía đầu làng, ô kìa! Cây gạo đã đơm đầy hoa nom như một mâm xôi gấc đỏ. Ngày tết, mẹ tôi cũng hay đổ xôi như thế. Khi tôi đang ngon lành giấc ngủ với giấc mơ vui mặc quần áo mới đầu năm thì mẹ tôi lẳng lặng thức dậy. Ánh lửa cháy cùng lòng mẹ. Sớm mai chúng tôi thức dậy đã thấy mâm xôi gấc nghi ngút hương thơm bên bàn thờ Tổ. Cây gạo cũng giống như mẹ tôi thức dậy từ khi nào đổ mâm xôi gấc cho làng. Sáng xuân này cây gạo như cô gái má hồng yếm thắm đội mâm xôi đầy ú ụ vào làng. Vậy là mùa hoa gạo bắt đầu. Cây gạo gắn liền với tuổi thơ của những người dân quê tôi. Trở thành một kí ức ngọt ngào trong quãng đời của mỗi người. Tả cây gạo nơi làng quê – Bài làm 2 Bốn phía làng Xuân Ngọc quê em đều trồng nhiều cây gạo. Lá gạo to xoè ra bằng bàn tay người lớn, màu xanh nhạt. Thân cây gạo to bằng cột đình làng, cao thẳng đuột. Cành chĩa ra bốn phía như những cánh tay dũng sĩ. Tết trồng cây năm nào cũng vậy, các cụ già làng em lại ra vun gốc và tưới phân cho các cây gạo. Tháng ba, gạo ra hoa. Nụ gạo to bằng cái chén uống rượu của các cụ, màu đỏ nâu, đỏ sẫm. Nụ hoa có cái cuống to bằng chiếc đũa, dài độ đốt ngón tay. Hoa gạo nở xoè to hơn cái chén tống, có nhiều cánh, màu đỏ hồng, đỏ tươi. Tháng tư, trong nắng hè chói chang, cây gạo làng em nở hoa như thắp muôn nghìn ngọn lửa cháy rừng rực giữa trời xanh. Sớm sớm, chiều chiều, có hàng trăm con chim kéo đến: chim cu gáy, chim sáo sậu, sáo đen, chim sâu, chim vành khuyên, chim quạ,.. Chúng hát, chúng chuyện trò râm ran, chúng bay lượn. Tưởng như bầy chim trời kéo về dự hội hoa gạo. Gạo nở hoa rồi kết thành trái. Cuối tháng sáu, đầu tháng bảy, trái gạo chín nở xoè ra nhiều múi. Bông gạo trắng tinh mang theo hạt gạo, được gió đưa đi khắp mọi chân trời. Bông gạo bay lơ lửng như những chiếc khăn voan tuyệt đẹp. Cây gạo là một trong những vẻ đẹp của quê em. Năm nay, gạo nở hoa đỏ rực, báo tin một vụ chiêm bội thu.
vanhoc
Ham muốn tình dục (tiếng Anh: libido) là nói về sự ham muốn hoặc thôi thúc tình dục của một người. Ham muốn tình dục chịu ảnh hưởng bởi các yếu tố về sinh lý, tâm lý và xã hội. Về mặt sinh học, các nội tiết tố tình dục và các dẫn truyền thần kinh liên quan (chủ yếu là testosterone và dopamine) điều chỉnh ham muốn tình dục ở nam giới và phụ nữ. Các yếu tố xã hội, chẳng hạn như công việc và gia đình, và các yếu tố tâm lý bên trong như tính cách và stress, có thể ảnh hưởng đến ham muốn tình dục. Ham muốn tình dục cũng có thể bị ảnh hưởng bởi các điều kiện y tế, thuốc men, các vấn đề lối sống và mối quan hệ, và tuổi tác (ví dụ, tuổi dậy thì). Một người rất thường xuyên hay ham muốn tình dục tăng đột biến có thể gặp chứng cuồng dâm. Một người có thể có ham muốn tình dục, nhưng không có cơ hội để hành động theo ước vọng đó, hoặc có thể vì lý do cá nhân, đạo đức hay tôn giáo hạn chế hoạt động. Mặt khác, một người có thể tham gia vào các hoạt động tình dục nhưng lại không có ham muốn tình dục. Nhiều yếu tố ảnh hưởng đến ham muốn tình dục của con người, bao gồm stress, bệnh tật, mang thai, và những người khác. Ham muốn tình dục thường là một yếu tố quan trọng trong việc hình thành và duy trì các mối quan hệ thân mật ở cả nam giới và phụ nữ. Thiếu hoặc mất ham muốn tình dục có thể ảnh hưởng xấu đến các mối quan hệ. Những thay đổi trong ham muốn tình dục của một trong hai đối tác trong một mối quan hệ tình dục, nếu duy trì mà chưa được giải quyết, có thể gây ra vấn đề trong mối quan hệ. Sự không chung thủy của một đối tác có thể là một dấu hiệu cho thấy sự thay đổi ham muốn tình dục của một đối tác không còn có thể được thỏa mãn trong quan hệ hiện tại. Vấn đề có thể phát sinh từ sự chênh lệch của những ham muốn tình dục giữa các đối tác, hoặc giao tiếp kém giữa các đối tác về nhu cầu và sở thích tình dục. Các yếu tố ảnh hưởng Các hợp chất nội sinh Hormone dẫn truyền thần kinh, thần kinh khác, và quan hệ tình dục khác có ảnh hưởng đến ham muốn tình dục bằng cách điều khiển hoạt động hoặc hành động theo con đường này bao gồm: Testosterone (tương quan trực tiếp) - và androgens khác Estrogen (tương quan trực tiếp) - và các hóc môn sinh dục nữ liên quan. Progesterone Kích thích tình dục nữ trong giai đoạn chưa rụng trứng: hiện tượng điển hình (tương quan nghịch đảo) Oxytocin (tương quan trực tiếp) Serotonin (tương quan nghịch đảo) Norepinephrine Acetylcholine Mong muốn quan hệ tình dục của phụ nữ có tương quan với chu kỳ kinh nguyệt, với nhiều phụ nữ có ham muốn tình dục tăng cao trong vài ngày ngay trước khi trứng rụng, đó là thời kỳ sinh sản cao điểm, thường xảy ra hai ngày trước khi cho đến hai ngày sau khi rụng trứng. Chu kỳ này kết hợp với những thay đổi trong mức độ testosterone của phụ nữ trong chu kỳ kinh nguyệt. Theo Gabrielle Lichterman, nồng độ testosterone có ảnh hưởng trực tiếp đến ham muốn của phụ nữ trong quan hệ tình dục. Theo cô, nồng độ testosterone tăng dần từ khoảng ngày thứ 24 của chu kỳ kinh nguyệt của người phụ nữ cho đến khi trứng rụng vào khoảng ngày thứ 14 của chu kỳ tiếp theo, và trong thời gian này với ham muốn của người phụ nữ quan hệ tình dục tăng một cách nhất quán. Ngày thứ 13 thường là ngày có mức testosterone cao nhất. Trong tuần sau rụng trứng, mức độ testosterone là thấp nhất và kết quả là phụ nữ sẽ ít quan tâm đến quan hệ tình dục. Ngoài ra, trong tuần sau rụng trứng, mức độ progesterone tăng lên, kết quả là phụ nữ gặp khó khăn trong việc đạt được cực khoái. Mặc dù những ngày cuối cùng của chu kỳ kinh nguyệt được đánh dấu bởi một mức độ testosterone liên tục, ham muốn tình dục của phụ nữ có thể tăng do kết quả của sự dày lên của lớp niêm mạc tử cung kích thích dây thần kinh và làm cho phụ nữ càng ham muốn. Ngoài ra, trong những ngày này, mức độ estrogen cũng giảm, kết quả là giảm của dịch âm đạo bôi trơn tự nhiên. Mặc dù một số chuyên gia không đồng ý với lý thuyết này, mãn kinh vẫn được coi là một yếu tố có thể gây giảm ham muốn tình dục ở phụ nữ. Các mức độ estrogen giảm ở thời kỳ mãn kinh và điều này thường gây ra giảm ham muốn quan hệ tình dục và khô âm đạo mà làm cho giao hợp đau. Tuy nhiên, mức độ testosterone có thể gia tăng ở thời kỳ mãn kinh và điều này có thể là lý do tại sao một số phụ nữ có thể trải nghiệm hiệu ứng ngược theo đó ham muốn tình dục tăng. Các yếu tố tâm lý và xã hội Một số yếu tố tâm lý hoặc xã hội có thể làm giảm ham muốn tình dục. Những yếu tố này bao gồm thiếu riêng tư hay thiếu thân mật, căng thẳng hay mệt mỏi, mất tập trung hay trầm cảm. Môi trường căng thẳng, chẳng hạn như tiếp xúc kéo dài với ồn ào hay ánh sáng, cũng có thể ảnh hưởng đến ham muốn tình dục. Các nguyên nhân khác bao gồm từng bị lạm dụng tình dục, hành hung, chấn thương, hoặc bỏ bê, vấn đề hình ảnh cơ thể và tâm lý căng thẳng khi làm tình. Các yếu tố thể chất Yếu tố sức khỏe có thể ảnh hưởng ham muốn tình dục bao gồm các vấn đề nội tiết như suy tuyến giáp, tác dụng của thuốc theo toa nhất định (ví dụ flutamide), và sự hấp dẫn và cân đối cơ thể của đối tác, yếu tố lối sống khác. Ở nam giới, tần suất xuất tinh ảnh hưởng đến nồng độ testosterone trong huyết thanh, một hormone thúc đẩy ham muốn tình dục. Một nghiên cứu 28 người nam tuổi từ 21-45 cho thấy hầu như tất cả họ đã có một cao điểm (145,7% trong khoảng cơ sở [117,8% -197,3%]) của testosterone trong huyết thanh vào ngày thứ 7 sau khi xuất tinh. [32] Thiếu máu là một nguyên nhân của sự thiếu ham muốn tình dục ở phụ nữ do sự mất mát của sắt trong giai đoạn này. [33] Hút thuốc lá, lạm dụng rượu, và sử dụng một số loại thuốc cũng có thể dẫn đến một ham muốn tình dục giảm. Hơn nữa, các chuyên gia cho rằng một số thay đổi lối sống như tập thể dục, bỏ thuốc lá, tiêu thụ thấp hơn của rượu hoặc sử dụng thuốc theo toa có thể giúp tăng ham muốn tình dục. Thuốc Thuốc kích thích, chẳng hạn như psychostimulants dopaminergic, là một loại thuốc có thể làm tăng ham muốn tình dục. Mặt khác, một ham muốn tình dục giảm cũng thường là do điều trị và có thể được gây ra bởi nhiều loại thuốc, chẳng hạn như ngừa thai nội tiết, thuốc chống trầm cảm SSRI và khác, thuốc chống loạn thần, thuốc phiện và thuốc chẹn beta. Testosterone là một loại hormone kiểm soát ham muốn tình dục ở con người. Nghiên cứu cho thấy rằng phương pháp tránh thai nội tiết tố như thuốc tránh thai đường uống (mà dựa vào estrogen và progesterone) đang gây ra ham muốn tình dục thấp ở phụ nữ bằng cách nâng mức độ hoóc môn giới tính ràng buộc globulin (SHBG). SHBG liên kết với hormone giới tính, bao gồm testosterone, khiến chúng không có. Nghiên cứu cho thấy rằng ngay cả sau khi kết thúc một phương pháp tránh thai nội tiết tố, nồng độ SHBG vẫn cao và không có dữ liệu đáng tin cậy tồn tại để dự đoán khi nào hiện tượng này sẽ giảm bớt. Ảnh hưởng của tuổi Nam giới đạt đỉnh cao của sự ham muốn tình dục của họ ở tuổi thiếu niên, trong khi phụ nữ đạt được nó ở tuổi ba mươi. Sự gia tăng testosterone nam ở tuổi dậy thì kết quả là một ham muốn tình dục bất ngờ và cực đoan đạt đến đỉnh điểm ở tuổi 15 -16, sau đó giảm từ từ trong suốt cuộc đời của mình. Ngược lại, ham muốn tình dục của phụ nữ tăng từ từ trong thời thanh niên và đỉnh vào giữa độ tuổi ba mươi của mình. mức độ ảnh hưởng của testosterone và estrogen đến ham muốn tình dục cũng khác nhau tùy người. Rối loạn ham muốn tình dục Ham muốn tình dục có thể bị rối loạn hoặc suy giảm. Một cá thể có thể có ham muốn tình dục yếu hoặc không có ham muốn tình dục ví dụ như vô tính. Yếu tố dẫn đến suy giảm ham muốn tình dục có thể là cả yếu tố tâm lý và sinh lý. Không có ham muốn tình dục có thể hoặc không tương quan với vô sinh hoặc bất lực. Các biểu hiện thông thường của ham muốn tình dục Thèm khát tình dục, thích gần gũi với người khác phái (sờ, nắn, ngửi, nhìn, va chạm...) dẫn đến hành vi tự thủ dâm ở cả nam và nữ, lúc thủ dâm thường tưởng tượng đến những hình ảnh, âm thanh… liên quan đến đối tượng yêu thích. Nếu thủ dâm điều độ thì không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe mà còn giúp tinh thần được thoải mái, giải tỏa được stress, giải tỏa được ham muốn tình dục, có thể giảm khả năng không kiềm chế được bản thân… Thích quan hệ tình dục với nhiều đối tượng khác (chủ yếu xảy ra ở phái nam, phái nữ chiếm tỷ lệ rất ít do đặc trưng di truyền của giống đực). Một trong những biểu hiện là trong lúc quan hệ tình dục với vợ hoặc bạn tình nhưng vẫn tưởng tượng đang quan hệ tình dục với người khác và giúp tăng thêm khoái cảm. Trường hợp này, nếu được vợ hoặc bạn tình hưởng ứng sẽ mang lại ham muốn tình dục cao độ cho cả hai phía. Có thể người vợ khi đóng vai là một đối tượng khác sẽ mang lại cảm giác mới cho cả hai vợ chồng và giúp giữ được hạnh phúc lâu dài trong đời sống tình dục vợ chồng. Đây cũng là nghệ thuật tạo khoái cảm cho tình dục thông thường giữa 2 người (vợ - chồng) và tránh được nhàm chán. Trong trường hợp nếu thực hiện hành vi quan hệ tình dục nhiều người cùng lúc (có từ 3 người trở lên cùng tham gia) thì được gọi là tình dục tập thể. Tham khảo Xem thêm Rối loạn ghét tình dục Rối loạn khởi động tình dục ở nữ Rối loạn cương dương ở nam Rối loạn cực khoái Xuất tinh sớm Đau rát âm đạo Đau khi giao hợp Tình dục Thuật ngữ phân tâm học Động lực Triết lý tình dục
wiki
là một hãng phim hoạt hình Nhật Bản tọa lạc tại quận Suginami, Tokyo. Từ sate trong "Satelight" là viết tắt cho các từ: "S" là Sapporo, "A" là Animate, "T" là Technology và "E" là Entertainment. Lịch sử Satelight được thành lập vào tháng 12 năm 1995 tại thành phố Sapporo, tỉnh Hokkaidō. Dự án hoạt hình đầu tiên công ty tham gia thực hiện là Bit the Cupid. Năm 2001, Earth Maiden Arjuna, bộ anime truyền hình đầu tiên do Satelight độc lập sản xuất được lên sóng. Từ năm 2004 đến năm 2006, công ty chuyển hầu hết các khu vực hoạt động (bao gồm trụ sở chính) từ Hokkaidō đến Tokyo. Cũng trong tháng 8 năm 2006, công ty chuyên kinh doanh pachinko Sankyo trở thành cổ đông lớn của Satelight. Từ năm 2007 đến năm 2008, một số nhân viên trong Satelight rời công ty để tự thành lập xưởng phim riêng, điển hình như Debris Sapporo, GoHands và 8bit. Vào tháng 6 năm 2020, Sankyo kết thúc mối quan hệ với Satelight. Tác phẩm Anime truyền hình OVA Macross Zero (hợp tác sản xuất với Studio Nue, 21 tháng 12, 2003 – tháng 10, 2004) Hellsing Ultimate (10 tháng 2, 2007 – 22 tháng 2, 2008) (tập 1-4) Baldr Force EXE: Resolution (11 tháng 10, 2006 – 4 tháng 4, 2007) Sōsei no Aquarion OVA (25 tháng 5 – 22 tháng 11, 2007) Air Gear OVA (17 tháng 11, 2010 – 17 tháng 6, 2011) ONA Momokuri (24 tháng 12, 2015 – 4 tháng 2, 2016) Yume ōkoku to nemureru 100-ri no ōji-sama: Short Stories (2017) Final Fantasy XV: Episode Ardyn - Prologue (17 tháng 2, 2019) Cannon Busters (hợp tác sản xuất với Yumeta Company, 15 tháng 8, 2019) Phim anime chiếu rạp Gekijōban Macross F: Itsuwari no Utahime (hợp tác sản xuất với 8-Bit, 21 tháng 11, 2009) Gekijōban Macross F: Sayonara no Tsubasa (26 tháng 2, 2011) Macross Delta: Passionate Walküre (9 tháng 2, 2018) Ta ga Tame no Alchemist (14 tháng 6, 2019) Gekijōban Macross Delta: Zettai LIVE!!!!!! (8 tháng 10, 2021) Uchū Senkan Yamato 2205: Aratanaru Tabidachi - Zensho -TAKE OFF- (8 tháng 10, 2021) Uchū Senkan Yamato 2205: Aratanaru Tabidachi - Kōshō -STASHA- (2 tháng 4, 2022) Trò chơi điện tử Heavy Metal Thunder (2005) Persona 2: Innocent Sin (2011, sản xuất đoạn phim mở đầu Devil Summoner: Soul Hackers (2012, Nintendo 3DS sản xuất đoạn phim mở đầu) E.X. Troopers (2013, sản xuất đoạn anime quảng bá) Time and Eternity (2012) Daemon X Machina (2019, sản xuất đoạn phim mở đầu) Tham khảo Liên kết ngoài Xưởng phim hoạt hình Nhật Bản Xưởng phim hoạt hình ở Tokyo Suginami, Tokyo
wiki
Chất làm lạnh, hay còn gọi là môi chất lạnh, tác nhân lạnh, ga lạnh (tiếng Anh: refrigerant) là một chất hoặc hỗn hợp, thường là chất lỏng, được sử dụng trong bơm nhiệt và chu trình làm lạnh. Môi chất lạnh được sử dụng trong chu trình nhiệt động ngược chiều để thu nhiệt từ môi trường có nhiệt độ thấp và thải nhiệt ra môi trường có nhiệt độ cao hơn. Fluorocarbons, đặc biệt là chlorofluorocarbon, đã trở nên phổ biến trong thế kỷ 20, nhưng chúng đã bị loại bỏ vì tác dụng suy giảm tầng ozone. Các chất làm lạnh phổ biến khác được sử dụng trong các ứng dụng khác nhau là amonia, sulfur dioxide và các hydrocarbon không halogen hóa như các propane. Đặc tính Tùy vào những điều kiện hoạt động khác nhau, môi chất lạnh cần có những tính chất hóa học, vật lí, nhiệt động... khác nhau, phù hợp với yêu cầu làm việc. Một số tính chất quan trọng khi xem xét chọn lựa môi chất lạnh như sau: Tính chất vật lí Áp suất ngưng tụ không được quá cao: Nếu áp suất ngưng tụ quá cao, yêu cầu về độ bền lớn hơn, vách thiết bị dày hơn. Áp suất bay hơi: Áp suất bay hơi phải lớn hơn áp suất khí quyển. Nếu không, hệ thống sẽ tạo chân không, dễ rò lọt không khí vào hệ thống. Tính truyền nhiệt tốt: Những tính chất truyền nhiệt như hệ số dẫn nhiệt λ càng lớn càng tốt, giúp thiết bị trao đổi nhiệt gọn hơn. Độ nhớt động thấp: Nhằm giảm tổn thất áp suất trên đường ống và các cửa van. Độ hòa tan trong dầu: Khi môi chất hòa tan trong dầu (bên trong máy nén khí), sẽ làm tăng nhiệt độ bay hơi, nhưng có ưu điểm như giúp quá trình bôi trơn tốt hơn và tránh việc hình thành lớp trở nhiệt (do dầu bao phủ). Độ hòa tan trong nước cao. Độ dẫn điện thấp (hằng số điện môi thấp) hoặc không dẫn điện: Để có thể sử dụng cho máy nén khí dạng kín, vì khi đó, môi chất bay hơi có thể tiếp xúc với cuộn dây mô-tơ. Tính chất hóa học Bền hóa học: Môi chất cần bền vững về mặt hóa học trong phạm vi áp suất - nhiệt độ làm việc, không bị phân hủy hay polyme hóa. Tính trơ: không phản ứng hóa học hay ăn mòn các vật liệu chế tạo máy, dầu bôi trơn, hơi ẩm, oxy trong không khí... Tính chất nhiệt động Nhiệt ẩn hóa hơi cao: Nhiệt ẩn hóa hơi càng lớn, lượng môi chất tuần hoàn trong hệ thống càng nhỏ, năng suất lạnh riêng khối lượng càng lớn. Nhiệt độ đông đặc thấp: Môi chất không được đông đặc hoặc hóa rắn trong điều kiện làm việc. Nhiệt độ tới hạn cao: Giúp giảm năng lượng cần cung cấp cho máy nén khí. An toàn Không dễ cháy, dễ nổ: Môi chất không được dễ cháy, nổ khi tiếp xúc với không khí. Không độc hại: Môi chất không gây độc hại với người và cơ thể sống, không tạo khí độc khi tiếp xúc với lửa và vật liệu chế tạo máy. Mùi dễ nhận biết: Môi chất lạnh cần có mùi đặc biệt để dễ dàng phát hiện khi bị rò rỉ. Không ảnh hưởng đến chất lượng sản phẩm. Tác động đến môi trường Chỉ số ODP thấp (Ozone Depletion Potential – Tiềm năng suy giảm tầng ozon): Môi chất không làm suy giảm tầng ozon. Chỉ số GWP thấp (Global Warming Potential - Khả năng làm ấm trái đất): Môi chất không gây ra hiệu ứng nhà kính. Tính kinh tế Giá thành thấp nhưng vẫn đảm bảo chất lượng và độ tinh khiết. Dễ sản xuất công nghiệp và vận chuyển. Không có môi chất lạnh lí tưởng đáp ứng đầy đủ các yêu cầu tối ưu nêu trên. Chỉ có thể tìm được môi chất đáp ứng vài đặc tính cần thiết. Tùy từng trường hợp, có thể tìm loại môi chất phù hợp nhất với yêu cầu hệ thống, phát huy tối đa ưu điểm, và hạn chế nhược điểm. Lịch sử Lịch sử phát triển kỹ thuật lạnh được phát triển từ rất sớm, nhưng đến thế kỷ 19, nhân loại mới bắt đầu tìm ra môi chất lạnh để có thể kiểm soát quá trình làm lạnh cơ học. Hàng trăm loại môi chất lạnh đã được nghiên cứu thử nghiệm và ứng dụng. Những môi chất lạnh được sử dụng vào thời kì đầu có nhược điểm là dễ nổ và dễ cháy đã kiềm hãm sự phát triển kỹ thuật lạnh một thời gian dài. Năm 1840, nhà vật lý người Mỹ, Tiến sĩ John Gorrie, đã phát triển máy làm nước đá từ quá trình nén khí. Ông được cấp bằng sáng chế Hoa Kỳ cho kỹ thuật làm lạnh cơ học (mechanical refrigeration) vào năm 1851. Sau đó, lần lượt các kỹ sư Daniel Holden (Mỹ), Raoul-Pierre Pictet (Thụy Sĩ) sử dụng sulfide dioxide (SO2) (từ năm 1870) và Carl von Linde (Đức) sử dụng amonia (năm 1876) làm môi chất lạnh cho máy lạnh nén hơi. Những phát kiến này đã đưa kỹ thuật lạnh đến một bước phát triển nhanh chóng mới. Hơn 50 năm sau, ba kỹ sư công ty Frigidaire (Hoa Kỳ), Thomas Midgley, Albert Henne, và Robert McNary, tìm ra những môi chất lạnh thuộc nhóm chlorofluorocarbon (CFC) và hydrochlorofluorocarbon (HCFC) vào năm 1928. Đây được xem là những loại môi chất lạnh an toàn đầu tiên trên thế giới. Công ty Frigidaire, một công ty con của General Motors thời điểm đó, kết hợp với tập đoàn hóa chất DuPont để bắt đầu sản xuất Freon-22 hay R-22. Các nước dần loại bỏ việc sử dụng các môi chất dễ cháy nổ như metyl chloride (CH3Cl), sulfide dioxide (SO2)... Việc ứng dụng R-12 và R-22 đánh dấu một bước phát triển của các máy lạnh nhỏ như tủ lạnh gia đình, máy điều hòa nhiệt độ... R-12 và R-22 có tính chất ưu điểm so với các môi chất trước đó là không độc, không cháy, không gây nổ, nên được gọi là môi chất an toàn. DuPont đăng ký tên thương mại cho R-22 là Freon-22. Các sản phẩm tương tự được gọi là Daiflon, Fron (Nhật), Frigen, Kaltron (Đức), Arcton (Anh)... Tuy nhiên, các nhà khoa học bắt đầu phát hiện clo, một nguyên tố trong các hợp chất CFC (như R-12, R-22) và HCFC (như R-21) có khả năng phá hủy tầng ozon. Do vậy, Nghị định thư Montréal năm 1987, với 197 nước thành viên Liên Hợp Quốc cùng đồng thuận, đã tuyên bố sẽ giảm dần sản xuất và tiêu thụ các môi chất lạnh gây suy giảm ozon như CFC và HCFC. Đầu thập niên 1990, nhóm môi chất lạnh Hydrofluorocarbon (HFC) như R-134a hay R-410A được tìm ra với hi vọng thay thế các môi chất lạnh bị cấm như CFC và HCFC. Tuy không gây suy giảm ozon, nhưng các môi chất loại HFC được phát hiện gây ra hiện tượng nhà kính, làm tăng nhiệt độ trái đất. Vấn đề môi trường Một nghiên cứu năm 2018 của tổ chức phi lợi nhuận "Giải ngân" đã đưa việc quản lý và xử lý chất làm lạnh thích hợp lên hàng đầu trong danh sách các giải pháp tác động khí hậu, với tác động tương đương với việc loại bỏ hơn 17 năm phát thải carbon dioxide của Mỹ. Bản chất trơ của nhiều haloalkane, chlorofluorocarbon (CFC) và hydrochlorofluorocarbon (HCFC), đặc biệt là CFC-11 và CFC-12, được lựa chọn trong các chất làm lạnh trong nhiều năm bởi vì chúng không dễ cháy và không độc hại. Tuy nhiên, sự ổn định của chúng trong khí quyển và tiềm năng nóng lên toàn cầu và tiềm năng suy giảm ôzôn đã làm dấy lên mối lo ngại về việc sử dụng chúng. Điều này dẫn đến việc thay thế chúng bằng HFC và PFC, đặc biệt là HFC-134a, không làm suy giảm tầng ozone và có tiềm năng nóng lên toàn cầu ít hơn. Tuy nhiên, những chất làm lạnh này vẫn có tiềm năng nóng lên toàn cầu lớn hơn hàng ngàn lần so với CO2. Do đó, chúng hiện đang được thay thế ở những thị trường có khả năng rò rỉ, bằng cách sử dụng thế hệ chất làm lạnh thứ tư, nổi bật nhất là HFO-1234yf, có tiềm năng nóng lên toàn cầu gần hơn với CO2. Theo thứ tự từ mức cao nhất đến mức thấp nhất của sự suy giảm ôzôn là: Bromochlorofluorocarbon, CFC rồi HCFC. Chất làm lạnh mới được phát triển vào đầu thế kỷ 21 an toàn hơn cho môi trường, nhưng ứng dụng của chúng đã bị trì hoãn do lo ngại về độc tính và tính dễ cháy. So với chất làm lạnh được halogen hóa, hydrocarbon như isobutane (R-600a) và propane (R-290) cung cấp một số lợi thế: chi phí thấp và có sẵn rộng rãi, tiềm năng làm suy giảm ôzôn bằng 0 và tiềm năng nóng lên toàn cầu rất thấp. Chúng cũng có hiệu quả năng lượng tốt, nhưng dễ cháy và có thể tạo thành hỗn hợp nổ với không khí nếu rò rỉ xảy ra. Mặc dù tính dễ cháy, chúng ngày càng được sử dụng trong tủ lạnh nội địa. Các quy định của EU và Hoa Kỳ quy định mức phí tối đa là 57 hoặc 150 gram chất làm lạnh, giữ cho nồng độ trong bếp tiêu chuẩn dưới 20% giới hạn nổ thấp hơn. LEL có thể được vượt quá bên trong thiết bị, vì vậy không có nguồn đánh lửa tiềm năng nào có thể có mặt. Công tắc phải được đặt bên ngoài ngăn lạnh hoặc được thay thế bằng các phiên bản kín, và chỉ có thể sử dụng quạt không tia lửa. Trong năm 2010, khoảng một phần ba của tất cả các tủ lạnh và tủ đông gia dụng được sản xuất trên toàn cầu isobutane hoặc hỗn hợp isobutane / propane, và điều này dự kiến ​​sẽ tăng lên 75% vào năm 2020. Chú thích Tham khảo Liên kết ngoài Tiêu chuẩn quốc gia TCVN 6739:2015 - Môi chất lạnh - Ký hiệu và phân loại an toàn. Truy cập ngày 19 tháng 6 năm 2020. Tiêu chuẩn quốc gia TCVN 6104-1:2015 (ISO 5149-1:2014) về Hệ thống lạnh và bơm nhiệt - Yêu cầu về an toàn và môi trường - Phần 1: Định nghĩa, phân loại và tiêu chí lựa chọn. Hệ thống điều hòa không khí Chất làm lạnh Khí công nghiệp Công nghệ làm lạnh
wiki
Địa điểm phóng vệ tinh Tonghae, cũng gọi là Vũ Thủy Đoan lý, là một điểm phóng tên lửa ở Bắc Triều Tiên. Địa điểm này nằm ở tỉnh Bắc Hamgyong, gần mũi phía bắc của vịnh Đông Triều Tiên. Khu vực này có tên cũ là Taep'o-dong (대포동) trong thời kỳ Triều Tiên bị Nhật Bản chiếm đóng, do đó tên lửa Taepodong lấy tên theo địa danh này. Từ năm 1984, các rốc két quân sự loại Hwasong, Rodong và Taepodong-1 đã được phóng từ Musudan-ri. Năm 1998, truyền thông Bắc Triều Tiên đã thông báo phóng thành công vệ tinh Kwangmyŏngsŏng-1 bằng Baekdusan-1 SLV từ Musudan-ri. Bắc Triều Tiên tuyên bố vệ tinh đầu tiên đã được đưa thành công vào quỹ đạo, nhưng không có nguồn độc lập nào xác nhận thông tin này. Lần phóng vệ tinh thất bại thứ nhì là vào năm 2006. Các cơ sở ở Musudan-ri khiêm tốn, gồm một giàn phóng ở toạ độ , một máy thử ở toạ độ , một toà nhà kiểm tra/lắp ráp tên lửa ở toạ độ , và toà nhà kiểm soát tên lửa ở toạ độ và cơ sở theo dõi mặt đất (tất cả toạ độ lấy từ Google Earth tháng 6 năm 2006.). Tham khảo Liên kết ngoài http://www.astronautix.com/sites/musudan.htm GlobalSecurity.org Background on Musudan-ri The Meaning of the North Korean Missile Launch. (2009 launch) Posted by GlobalSecurity.org on 2009-04-05 Địa điểm phóng tên lửa Hamgyong Bắc Chương trình hạt nhân của Bắc Triều Tiên Chương trình không gian của Bắc Triều Tiên Quân đội Nhân dân Triều Tiên Hwanghae Bắc
wiki
Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Chương 1 “Không bao giờ nữa… Không… Không bao giờ nữa”. Cái điệp khúc ấy ám ảnh Phượng Hy cả tuần nay, nó khiến cô khóc muốn cạn hết nước mắt khi nghĩ tới lúc phải rời xa ngôi nhà vĩnh viễn. Đúng là rời xa vĩnh viễn. Sẽ không bao giờ căn nhà nhỏ bé ấy còn là của gia đình Phượng Hy nữa. Cô chưa kịp trang bị đủ để đối phó với nỗi đau xa cách, thì ngày dời đi đã tới. Hy có cảm giác mọi cảm xúc, suy nghĩ của mình đều xoay tít, chỉ có những vật mà cô sắp phải chia ly đứng yên. Giọng dì Tuyên vang lên nhẹ nhàng nhưng thật dứt khoát: _ Đi thôi Hy! Có bịn rịn tiếc nuối thì đó cũng không còn là của mình nữa rồi. Phượng Hy gượng gạo cười. Cô quay lại nhìn cánh cổng sơn màu hồng tro khép kín, nơi có những sợi cát đằng tím buông lơi lần cuối rồi mím môi leo lên chiếc xe tải nhỏ. Ngồi lẫn trong những mớ đồ đạc hỗn độn, Phượng Hy lặng lẽ đợi người tài xế đóng bửng xe lại mới bật khóc. Cô khóc to, khóc ngon lành mà chẳng sợ bị dì Tuyên mắng. Ngồi ở cabin với tài xế, dì ấy chả thấy, cũng chả nghe tiếng khóc i ỉ như mèo ngao của Hy một khi xe đã chuyển bánh. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ có một cuộc sống mới và cuộc sống ấy chắc chắn đầy trắc trở chớ không êm đềm phẳng lặng như cô đã từng sống bên mẹ. Nước mắt lại tuôn trào. Phượng Hy để mặc. Cô nhớ tới ba mình mà căm hận. Ông đã phản bội vợ con, độc ác và phủ phàng. Ông đã đẩy vợ đến cái chết và con đến chỗ phải nương náu vào lòng nhân từ của người khác, còn ông thì biến mất như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này. Chiếc xe dằn xốc làm đầu Hy bị va vào thùng ê ẩm. Đường về quê có lẽ vẫn còn xa. Rồi cô sẽ sống thế naò giữa những người ruột thịt nhưng xa lạ ấy nhỉ? Phượng Hy bó gối rùng mình. Chiếc xe đang chạy bỗng lắc lư dừng lại. Hy chưa kịp thắc mắc thì tấm bửng đã hạ xuống. Ông tài xế hất hàm và một gã đàn ông lầm lì nhảy lên ngồi đối diện với Hy. - Trời ơi, xe hợp đồng mà cũng đón khách dọc đường nữa sao? Ông tài gãi đầu khi Hy kêu như thế: - Cô thông cảm. Người nhà của tui chứ không phải khách đâu. Phượng Hy ngao ngán ngó lơ ra bên ngoài. Mới đến xa cảng thôi. Còn bảy mươi cây số nữa mới tới Mỹ Tho. Suốt chặng đường còn lại cô mất tự do rồi. Bỗng dưng Hy ném về gã đàn ông cái nhìn khó chịu và bối rối vì ánh mắt lạnh tanh của gã đang cắm vào người mình. Trông hắn ta có vẻ gì rất lạ. Khinh khỉnh, dửng dưng và có vẻ bất cần đời thế nào ấy. Dưới cái nón bo lính rộng vành, gương mặt gã lạnh, đẹp và vô cảm. Mà sao Phượng Hy lại để ý tới một người lạ như gã ta nhỉ? Phải chăng vì gương mặt rõ nét như tượng ấy. Hy vốn thích cái đẹp, dù biết đó là phù phiếm nhưng cô vẫn không cưỡng nỗi sự quyến rũ của một bờ môi ngạo mạn, một cái cằm cương nghị. Hồi mẹ còn sống bà luôn rầy rà mỗi khi Phượng Hy khen ai đó đẹp. Theo mẹ thì sắc là cái mau phai tàn nhất, mà lại có sức hủy diệt con người nhiều nhất, khổ nỗi khó ai cưỡng lại lòng mình trước vẻ đẹp. Mẹ Phượng Hy là một điển hình. Năm mười tám tuổi mẹ đã bỏ nhà theo ba, một chàng đẹp trai, có làn hơi dài ấm, mỗi lần xuống sáu câu vọng cổ là bao nhiêu trái tim con gái thổn thức. Ba Phượng Hy đi tới đâu là con gái tương tư tới đó. Nhưng chỉ riêng mẹ dám bỏ gia đình để theo ba, một kép hát có thanh có sắc nhưng chưa thành danh nên phải theo các gánh bầu trò hát ở tỉnh lẻ, để rồi suốt cuộc đời còn lại cuả mình mẹ chẳng được vui lấy một ngày. Chiếc xe đang chạy ngon lành bỗng Phượng Hy thấy bị chao đảo. Hết hồn, cô vừa nhổm lên để nghe ngóng thì gã đi nhờ đã đập mạnh vào thành xe, mồm hét toáng lên: - Xe xì bánh. Ngừng lại… Chiếc xe như bị nghiêng, nhưng rồi cũng tấp được vào lề an toàn. Gã nhảy xuống nhanh hơn cả tài xế và lom khom ở bánh sau. Vẫn cái giọng trầm nhưng mạnh mẽ, gã phán: - Phải thay bánh sau. Bà Tuyên cũng vừa xuống tới. Rồi kêu lên bực dọc: - Đúng là xui! Gã lầm lì bật thêm một câu: - Hên đấy! Nếu xui xe đã nhào xuống ruộng rồi. Bà Tuyên liếc gã một cái rồi trở lên ngồi trên cabin. Gương mặt này gợi cho bà một nỗi nhớ nào đó, nhưng bà vẫn chưa hình dung ra bà nhớ ai… Buổi trưa nắng như đổ lửa. Nhìn hai người đàn ông lặng lẽ với bù lon, con đội thay bánh xe, Hy bỗng áy náy. Bà Tuyên quay xuống gọi: - Lên đây Hy. Cô ngần ngừ rồi cũng nghe lời. Ngồi kế dì Tuyên, Phượng Hy im lặng nhìn bàn tay đầy nhẫn vàng, vòng vàng của dì và nghe dì đều đều giọng: - Không hiểu sao mẹ con không cho con ở với dì. Sống với Hai Thọ khó thở lắm đấy. Phượng Hy cắn môi. Nhớ tới gương mặt mỏng, trắng phơ của vợ cậu Hai Thọ, cô nuốt tiếng thở dài. Mợ Phụng không phải người dễ tính, những ông anh, bà chị họ của Hy cũng vậy. Cô chỉ hy vọng vào bà ngoại. Nếu bà thương giọt máu côi cút của mình, Hy mới sống được dưới mái nhà đó. Bằng không… Bà Tuyên chép miệng: - Dì dặn hờ… Nếu ở với vợ chồng Hai Thọ hổng hạp, con quay trở lên với dì. Phượng Hy gật đầu: - Dạ. Dì Tuyên với mẹ Hy là chị em bạn dì. Ngay từ nhỏ hai người đã rất thân thiết với nhau. Khi mẹ bỏ nhà theo ba, bà chỉ nói với mỗi mình dì Tuyên. Sau này trôi nổi ở đất Sài Gòn cũng mình dì Tuyên lo lắng, giúp đỡ, chăm sóc mẹ con Hy mỗi khi gặp chuyện khó khăn. Vậy mà trước khi chết, mẹ nhất định bắt Phượng Hy về Mỹ Tho với ngoại chớ không cho cô sống với dì Tuyên. Điều này làm dì Tuyên buồn nhưng dì vẫn làm theo ý mẹ cô vì dì thừa biết môi trường quán xá của dì không phù hợp với Hy. Sắp tới, Phượng Hy lại xa luôn cả dì Tuyên, một điểm tựa mà bao nhiêu năm dài mẹ con Hy vẫn nương vào để sống. Phượng Hy nghe mũi cay xè: - Con sẽ rất nhớ dì. Bà Tuyên vuốt tóc cô: - Đừng nhớ nữa. Con phải tập cứng rắn hơn để đối mặt với đời. Ngày xưa cũng tại đa sầu đa cảm nên Phượng Huyền mới lụy vì tình. Dì không muốn con giống mẹ để khi nhắm mắt vẫn còn khóc hận. Tháo trong tay ra chiếc nhẫn mặt cẩm thạch xanh bóng đẹp tuyệt, bà Tuyên nói: - Giữ lấy, có gì còn phòng thân. Cái nhẫn này không đáng bao nhiêu, nhưng ít ra cũng đủ tiền cho con đi xe từ Mỹ Tho lên Sài Gòn. Phượng Hy gượng cười. Cô đeo nhẫn vào tay: - Mong sao con sẽ đeo nó suốt đời chớ không phải bán. Bà Tuyên trầm tư: - Thật ra chiếc nhẫn này là của mẹ con. Hồi con gái có người đã tặng cho Phượng Huyền kèm theo lời thề non hẹn biển, nhưng khi gặp Trọng Nhân, mẹ con đã quên ngay lời hẹn thề đó và trốn theo anh ta… Phượng Hy ngạc nhiên: - Vậy ở đâu dì có nó? Bà Tuyên nói: - Trước khi trốn đi, Phượng Huyền nhờ dì trả cho chủ, nhưng dì không đành. Mới đây khi soạn những vật kỷ niệm cũ, dì đã gặp lại nó… - Đã là vật kỷ niệm sao dì bảo con bán đi? Bà Tuyên im lặng vì câu hỏi bất ngờ của Phượng Hy. Phải gần cả phút sau, bà mới lên tiếng: - Đã nói để phòng thân. Khi phải bán nó nghĩa là con đang đối mặt với khó khăn nan giải. Hiểu không? Phượng Hy không trả lời. Cô lại hỏi: - Sao lúc mẹ con trốn đi theo ba, dì không cản? Giọng vẫn bình thản, bà Tuyên nói: - Dì không thể quyết định cuộc đời người khác. Nếu dì cản thì bây giờ làm gì có con. Phượng Hy chua chát: - Và con đâu phải chịu khổ như vầy. Bà Tuyên chưa kịp nói thêm lời nào đã nghe tiếng bác tài reo lên: - Xong rồi. Phượng Hy rời cabin ra phía sau thùng xe. Gã đi nhờ vẫn còn xớ rớ dưới đất. Thấy Hy, hắn liền nhảy lên trước rồi chìa tay ra. Một bàn tay lem nhem những vết đen vì dầu nhớt xe, nhưng lại có những ngón tay dài thanh tú, nghệ sĩ chứ không phải tay của người quen lao động. Ngần ngừ một thoáng, Hy ngước lên nhìn gã. Cái ánh mắt lạnh tanh ấy dường như đang ấm dần. Phượng Hy đưa tay cho gã kéo mình lên. Cô cụt ngủn: - Cảm ơn. Và nhận được cái nhếch mép khinh khỉnh của gã. Tự nhiên Phượng Hy co người lại ở thế thủ. Cô không biết hành động vừa rồi của mình đúng hay sai, nên hay không. Nhưng dầu đúng hay sai, nên không thế nào đi nữa, Hy cũng đã … rồi. Cô chợt bàng hoàng nhận ra từ nay trên đời này chỉ mình cô quyết định chuyện đời mình chớ không ai, kể cả dì Tuyên không thể giúp cô được. Bà Bảy Thương chợt đưa tay lau nước mắt. Giọng run rẩy kiểu người già của bà lại cất lên ai oán : - Nhìn nó lại nhớ con Huyền. Tại sao trời bắt con tôi phải khổ đến thế chớ ? Ông Hai Thọ cười khan: - Má kheó ca cẩm ! Tự con Huyền tìm lối đoạn trường mà đi, chớ có trời nào bắt nó phải khổ. Bà Bảy khào khào: - Tất cả cũng tại mày hồi xưa hăm he cấm đoán, nó mới bỏ nhà. Ông Hai Thọ ngắt ngang lời bà : - Má đừng đổ thừa. Không ai trong nhà này chấp nhận có thằng rể kép hát chớ đâu phải mình con. Hơn nữa chuyện xảy ra đã hai chục năm, má nhắc lại làm khổ mình và khó chịu người khác. Bà Bảy Thương nghẹn ngào : - Mày không hề thương con Huyền nên có chết mày vẫn trơ trơ không rớt một giọt lệ. Bà Tuyên vội chen vào giảng hòa : - Dì Bảy đừng nói thế, có máu phải có xót, là đàn ông, anh Hai đâu thể khóc như đàn bà. Nếu không thương con Huyền, ảnh đâu đứng ra lo ma chay như vừa rồi. Hai Thọ nhếch mép: - Đám ma dầu sao cũng là chuyện nhỏ. Vấn đề tôi lo là con Phượng Hy kìa. Đành là ruột thịt nhưng từ bé đến lớn nó ở xa, tánh ý nó, vợ chồng tôi chả biết ra sao. Chỉ sợ lại mang tiếng vì nó. Bà Tuyên liền khen : - Con nhỏ ngoan lắm! Anh không phải lo. Hai Thọ cố ý nhấn mạnh: - Ngoan như cô và con Huyền hồi đó phải không ? Hừ ! Đúng là rạng danh giòng họ. Bà Tuyên khó chịu : - Mỗi người có một cách sống. Anh không cần mỉa mai. Hai Thọ vẫn tiếp tục gằn từng tiếng : - Cô và con Huyền y như hai chị em ruột, nhưng khi chết đi nó lại không để con Hy sống với cô. Hừ ! Chắc cô thừa hiểu vì sao mà. Mặt Bà Tuyên tái xanh, môi run lên bà lắp bắp : - Anh ngụ ý gì mà nói thế ? - Có ý gì đâu mà ngụ. Tất cả để tự cô hiểu lấy. Tốt đẹp gì hạng chủ quán bar mà tự hào. Bà Bảy Thương vỗ bàn : - Im ngay ! Mày đi cho tao nhờ. Hai Thọ đứng dậy : - Má có cháu ngoại hầu hạ rồi. Cần gì tôi và đám cháu nội nữa. Nhìn theo dáng ngất ngưỡng của Hai Thọ, bà Bảy rớm nước mắt : - Dì có hai đứa con, rốt cuộc cũng như không. Người ta nói trời trả báo vì hồi đó dượng con ác quá quả không sai. Bà Tuyên an ủi: - Hơi đâu dì nghe những lời độc địa đó! Bây giờ Phượng Hy ở gần, nó sẽ thay Phượng Huyền chăm sóc dì. Ông trời sắp xếp hết mọi chuyện rồi, dì đừng buồn mà tổn thọ. Ngập ngừng, bà nói tiếp: - Điều quan trọng là dì đừng để mấy đứa con anh Thọ ăn hiếp Phượng Hy. Con bé ngoan nhưng bướng bỉnh lắm, nó không để ai nặng nhẹ nó đâu. Bà Bảy tự tin: - Còn có dì, tụi nó không dám lộng hành đâu. Bà Tuyên làm thinh, trong lòng bà không tin lắm lời dì của mình. Bà Bảy vẫn còn nắm quyền trong nhà, nhưng người già cỡ gần đất xa trời như bà làm sao bì với dân trung niên giảo hoạt như Hai Thọ. Vợ chồng ông ta mới thật sự quản lý tiền bạc, thu nhập từ mấy vườn cây ăn trái ít ỏi còn sót lại sau thời gian dài làm ăn thất bát phải bán gần hết của gia đình. Phải làm sao để Phượng Hy cũng được chia phần từ thu nhập này. Chớ không thể để mỗi mình thằng cha Hai Thọ thao túng. Nếu con nhỏ có đất đai của cải, cuộc sống sẽ ổn định hơn bây giờ. Bà Bảy bỗng chuyển đề tài: - Cách đây mấy tháng, Ba Tâm có về. Mặt bà Tuyên bỗng đổi sắc, nhưng bà làm ra vẻ thản nhiên: - Vậy à! Anh Tâm thay đổi nhiều không dì Bảy? Bà Bảy nhíu mày: - Lâu quá rồi ai lại không thay đổi, nhưng thằng Tâm không thấy già lắm. Nó hỏi thăm bây với con Huyền. Tội nghiệp! Nó vẫn chưa quên và có vẻ buồn khi nghe dì nói con Huyền gặp phải thằng chồng không ra gì. Giọng bà chợt nghẹn lại: - Phải chi hồi đó… Bà Tuyên nhỏ nhẹ: - Đừng nhắc đến chuyện cũ nữa dì. Hai người không có duyên thì phải chịu thôi. Bà Bảy xót xa: - Ba Tâm vẫn chưa lấy vợ mới thảm chớ. Bà Tuyên sửng sốt: - Anh si tình đến mức đó sao? Sống ở xứ người mà một thân một mình cũng khổ. Bà Bảy bùi ngùi: - Hôm trước dì có khuyên nó lập gia đình, nó chỉ cười trừ. Bà Tuyên tò mò: - Anh Tâm về chơi hay có chuyện gì không dì? Bà Bảy chép miệng: - Chuyện gia đình thằng Nguyện, anh Hai nó. Con trai thằng Nguyện mới ra tù, thằng Tâm về để sắp xếp công ăn việc làm cho thằng đó, rồi nhân thể thăm nhà luôn. Bà Tuyên nhíu mày ngạc nhiên: - Hai Nguyện có hai thằng con trai, hồi đó Phượng Huyền thương tụi nó lắm, mà sao lại ở tù hả dì? - Uống rượu say, lái xe đụng người ta chết rồi bỏ chạy luôn. Nó bị người ta kêu án mười mấy năm, nhưng nhờ lao động tốt gì đó, nên được giảm án, đợt lễ vừa rồi nó được ân xá. Bà Tuyên lại hỏi: - Thằng lớn hay thằng nhỏ vậy dì Bảy? - Thằng nhỏ. Bà Tuyên nhớ ngay tới thằng bé đẹp như thiên thần có cái đuôi tóc dài được tết thành bính tòn ten sau lưng. Giòng họ Ba Tâm toàn những người đẹp trai, nhưng tiếc là Phượng Huyền lại tìm được người vừa đẹp lại vừa hát hay chứ không mồm mép như Ba Tâm… Chính vì vậy anh ta đã rớt đài. Trái tim bà Tuyên chợt nhói đau khi nhớ về thời thanh xuân của mình. Ngoài hiên Phượng Hy bước vào với một ôm dã quỳ vàng rực trong tay. Nó giống mẹ đến mức bà hoảng hốt tưởng Phượng Huyền đang đi tới. Dường như bà Bảy Thương cũng cùng ý nghĩ giống bà. Hai người ngẩn ngơ nhìn con bé với tất cả bùi ngùi. Bà Bảy lên tiếng: - Con hái hoa làm gì nhiều vậy? Phượng Hy chỉ vào góc tủ: - Con thấy có cái bình trống, mà trước sân mình nhiều hoa quá nên định cắm một bình cho vui nhà vui cửa. Rồi như chợt nhớ ra mình chưa hỏi ý bà, cô ngập ngừng: - Có được không ngoại? Bà Bảy mỉm cười dễ dãi: - Được chớ con ! Phượng Hy thấy nhẹ nhõm, cô bước tới lấy bình hoa xuống và bắt đầu cắm hoa vào. Bà Bảy hỏi: - Chừng nào con về Sài Gòn hả Tuyên? Bà Tuyên trả lời: - Con ở với má con vài bữa nữa. Hay dì Bảy qua nhà con chơi? Bà Bảy ngần ngừ: - Dì bữa nay không được khỏe, để dịp khác vậy. Bà Tuyên đứng dậy: - Con về đây! Phượng Hy liền bước theo bà. Hai dì cháu chậm rãi đi dưới hàng nhãn dẫn ra cổng. Bà Tuyên dặn dò: - Con phải luôn tâm niệm đây là nhà mình, con cũng là chủ như tụi con Vy thằng Long. Bởi vậy con phải thể hiện vai trò làm chủ của mình, chớ không để tụi nó ăn hiếp. Nhớ chưa? Phượng Hy gật đầu: - Dạ nhớ. Bà Tuyên lại nói: - Thỉnh thoảng dì về sẽ ghé thăm con. Có gì cứ gọi điện cho dì. Phượng Hy nhìn chiếc xích lô cho tới khi nó khuất bóng. Cô định đóng cổng thì một thanh niên hớt đầu đinh nhìn cô tủm tỉm cười. Hy cũng cười đáp lễ khi nghe anh ta hỏi: - Em về hồi nào vậy? Cô chớp mắt: - Dạ về hôm qua, nhưng không thấy anh Long đâu hết… Dựng chống xe, Long nói: - Anh lại lên thành phố. Chơi suốt đêm, tuy chưa hết trò nhưng đành phải về… Phượng Hy cười cười: - Vì rỗng túi đúng không? Long búng tay đánh tróc: - Em thông minh thật. Dân Sài Gòn có khác. Dứt lời anh ta đưa mắt nhìn Hy từ trên xuống dướị Cái nhìn trần trụi nằm ngoài phạm vi tình cảm anh em khiến Phượng Hy ngượng ngùng lẫn khó chịụ Cô quay lưng và thầm nghĩ… Có lẽ mình không nên quá thân mật với Long, dầu anh ta là anh mình. Dường như đọc được ý tưởng trong đầu Hy, Long bẻm mép: - Tuy là dân tỉnh lẻ, nhưng tư tưởng của anh thoải mái lắm. Giữa anh em mình không có giới hạn nào đâu, anh sẽ lo lắng, chăm sóc cho em y như cho nhỏ Vy. Phượng Hy hiền từ: - Em cảm ơn anh. Long bước cạnh Hy: - Em thấy nhà này thế nào? Có bằng ngôi nhà em từng ở không? Phượng Hy xịu mặt: - Anh lại chọc quê em rồi. Nhà em ấy hả, chỉ bằng cái bếp nhà này thôi. Long bật cười: - Vậy sao em khóc cả tuần khi không được ở trong nhà đó nữa? Phượng Hy buồn bã: - Dù tệ như cái chòi cũng là nhà mình, nơi gia đình mình quây quần yên ấm. Bây giờ em không còn nhà, cũng không có gia đình bảo sao em không khóc được. Giọng Long ngọt như đường: - Đây mới là nhà của em. Thật đó! Nhớ tới lời dì Tuyên lúc nãy, Phượng Hy thản nhiên gật đầu: - Em cũng nghĩ vậy. Long nheo nheo mắt tinh quái. Hai người vừa bước vào nhà đã nghe bà Bảy cao giọng: - Mày về rồi đó hả? Hừ! Hai mươi mấy tuổi đầu mà chỉ lông bông suốt ngày. Phải làm gì đó phụ ba má mày chứ. Buông người xuống cái trường kỷ chạm xà cừ ngũ sắc óng ánh, Long uể oải: - Ba đâu có cần con làm việc, cả nội cũng vậy, nên con phải chơi cho hết ngày giờ. - Tại mày không nên thân… - Thế nào là mới nên thân? Kiểm điểm lại mình, con đã làm gì sai đâu? Tại sao lúc nào nội và ba cũng có thành kiến với con hết? Nội luôn thích con lông bông ngoài đường, nhưng thỉnh thoảng lại mắng nhiếc cho mọi người thấy nội có trách nhiệm với cháu. Bà Bảy Thương vỗ bàn: - Mày nói gì, thằng yêu kia? Nhịp nhịp chân, Long bảo: - Nội đừng lớn tiếng, Phượng Hy sợ đấy. Nội nhìn xem, mặt con bé tái rồi kìa. Bà Bảy tức tối: - Nó sợ mày thì có! Long xoa hai tay vào nhau: - Với Phượng Hy, tình cảm của con rất thắm thiết, lấy gì con nhỏ sợ… Đúng không Hy? Bất ngờ vì bị Long lôi vào cuộc, Phượng Hy ấp úng: - Em… Em có sợ gì đâu . Nhưng anh đừng trêu cho ngoại giận nữa. Long phát một cử chỉ phân bua: - Anh nói thật chớ có trêu… ngoại của em đâu. Tủm tỉm cười thật mất dạy, Long nói: - Trong mắt em hiện giờ, ngoại y như bà tiên phải không? Nhưng lâu dài rồi em sẽ thấy, tiên cũng có nhiều thứ lắm đó. Bà Bảy ré lên: - Cút ngay, đồ khốn nạn. Long vươn vai đứng dậy. Anh ta chậm chạp bước ngay chỗ Phượng Hy và bỏ nhỏ: - Nếu buồn muốn xem phim thì ghé phòng anh. Nhiều phim đã lắm. Bà Bảy tò mò: - Nó nói gì vậy? Hy liếm môi: - Ảnh nói nhỏ quá, con nghe không rõ. Bà Bảy mím miệng: - Con không được đến gần nó. Đồ trời đánh thánh vật. Phượng Hy thắc mắc: - Ảnh đã làm gì sai phải không ngoại? Bà Bảy nghiến răng: - Nó là thằng phá gia chi tử, ăn chơi vung vít. Bởi vậy, ngoại không bao giờ coi nó là cháu đích tôn của giòng họ. Hy tỏ vẻ không tin: - Con thấy anh Long cởi mở lắm mà ngoại. Bà Bảy Thương lầu bầu: - Nó được cái miệng xạo chớ cởi mở gì. Thằng Long nói mười tin được một. Là anh em ngoại luôn muốn các con thương yêu thân thiết với nhau. Với con Vy thì được, riêng phần thằng Long, con nên cẩn thận. Người ta đồn nó chích xì ke, nhưng ở nhà chưa bắt được tận tay thôi. Phượng Hy sửng sốt. Cô rất dị ứng với tất cả những gì liên quan đến ma túy. Trước đây, đã có một người ghiền xì ke nhiễm HIV, nửa đêm chết trước nhà cô. Ấn tượng ấy đã ăn sâu vào tâm trí Hy, cô rất sợ, sợ tới bây giờ… Cứ tưởng tượng ngày nào đấy, Long sẽ ốm yếu, hom hem, dơ bẩn, gương mặt hốc hác, đôi mắt lờ đờ ngày ngày lượn trước Phượng Hy để xin, thậm chí đòi hỏi, cướp giật tiền để chích hút, Phượng Hy nẫu cả lòng. Thế đấy, thân mình lo chưa xong, bày đặt đòi lo lắng, chăm sóc người khác. Đúng là dân… nổ. Lúc ấy, bà Phụng đi chợ về. Ngồi xuống ghế, bà nói như ra lệnh: - Phượng Hy sẽ nấu cơm cho cả nhà. Bà Bảy nhíu mày khó chịu: - Con Út mến đâu. Bà Phụng trầm giọng: - Nó sẽ ra cửa hàng phụ con. Bà Bảy vội nói: - Má thấy công việc ở cửa hàng hợp với Phượng Hy hơn. Giọng bà Phụng ngọt không thua gì cậu quý tử của mình: - Đó là công việc làm ăn của riêng con, con đâu dám nhờ Phượng Hy. Để con nhỏ ở nhà chăm sóc má, đưa má đi chùa mỗi ngày tốt hơn phải ngồi suốt một chỗ. Quay sang phía Hy, bà Phụng hỏi chiếu lệ: - Ý con thế nào? Phượng Hy lấp lửng: - Trước mắt, con xin được ở nhà nấu cơm. Bà Phụng cắc cớ: - Còn sau đó? Phượng Hy trả lời chậm rãi: - Con sẽ tìm một việc để làm. Môi nhếch lên, bà Phụng nói: - Nấu cơm cũng là công việc tốt đấy. Hy từ tốn: - Nhưng nó không phù hợp với con. - Còn chuyện đó nữa sao? Đúng là giọng điệu của Phượng Huyền. Xưa nay cô ấy từng đỏng đảnh nói thế. Cũng phải thôi, cô Phượng Huyền chỉ thích hợp làm những việc trên mây. Bởi vậy… Bà Bảy Thương gạt ngang: - Đủ rồi. Bà Phụng ngơ ngác: - Bộ con nói sai sao? Phượng Huyền đúng là như vậy mà. Con bé này giống mẹ y đúc. Mơ mơ mộng mộng không khéo khổ thân. Nhìn bà Bảy, bà Phụng chép miệng: - Con nghĩ má phải quan tâm tới đứa cháu ngoại duy nhất nhiều hơn quan tâm tới mẹ nó xưa kia. Nếu không thì… Chậc! Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Giọng Phượng Hy đanh lại: - Tôi không thích bất cứ ai nhắc tới mẹ tôi bằng kiểu đó. Bà Phụng hơi khựng lại, nhưng ngay tức thời, bà bật cười khiêu khích: - Ghê nhỉ. Hà! Mợ chả nhắc tới mẹ con nữa đâu. Nhưng sự thật là như vậy. Nhà này thừa những rối rắm rồi. Chỉ mong con đừng làm rối thêm mớ hỗn độn ấy. Dứt lời, bà bước ra cửa. Bà Bảy Thương rít lên: - Đồ đàn bà độc mồm, độc miệng. Hừ! Nó luôn chọc tức cho ngoại chết sớm để ẵm gọn gia tài. Hừ! Còn lâu mới có chuyện đó. Ngoại để tiền làm phước còn hơn để rơi vào tay con rắn độc ấy. Phượng Hy ngao ngán xách giỏ thức ăn xuống bếp, ngực nặng như đeo đá. Quả đúng như lời dì Tuyên nói. Sống dưới mái nhà này không đơn giản chút nào. Nhưng đây là chỗ dừng chân, là chốn nương thân của Hy, nhất định cô phải bền lòng vững chí, kiên cường đối mặt với khó khăn để có một vị trí hẳn hoi trong ngôi nhà của ông bà cô đã gây dựng. Phượng Hy ngồi lên cái đôn hình con voi kê gần gốc nhãn già nhìn toàn cảnh mua bán đang diễn ra ngoài sân. Mùa nhãn năm nay trúng đậm. Cả tuần rồi vườn nhà ngoại tấp nập thu hoạch, vô giỏ, chuyên chở, đi ra Bắc, qua Campuchia. Phượng Hy chưa bao giờ nghĩ nhãn được tính bằng tấn bằng tạ thế này. Thảo nào anh Long và chị Vy mang tiếng “dân vườn”, nhưng sống sung sướng tiện nghi và sang hơn cả dân thành phố gấp bội phần. Ngày xưa, chắc mẹ là một “cô Ba” xinh đẹp giàu có được nhiều “Công Tử Mỹ Tho” săn đón. Giai thoại còn lưu truyền Hắc Công Tử Mỹ Tho và Bạch Công Tử Bạc Liêu từng dùng tiền làm cũi để nấu nước pha trà. Người đàn ông theo mẹ ngày xưa chắc cũng phải thuộc diện con nhà. Chả biết ông ta là ai, hiện giờ ở đâu nhỉ? Không hiểu sao khi về ở ngôi nhà này, ngủ trong căn phòng ngày xưa của mẹ, Phượng Hy tò mò, thắc mắc và tìm hiểu về mẹ mình. Nhưng ngoài tấm ảnh chân dung bà chụp năm mười tám tuổi được treo trên vách ra, Hy không tìm thấy một chút gì thuộc về mẹ hết. Hai mươi năm, ngôi nhà đã được sửa chữa, dọn dẹp bao nhiêu lần? Dĩ nhiên mỗi lần dọn dẹp người ta sẽ vứt những thứ cũ kỹ không cần thiết. Mẹ Hy bỏ đi, đồ đạc thuộc về bà sao còn tồn tại được chứ? Một người phụ nữ trạc tuổi dì Tuyên bước tới chỗ Hy ngồi. Đưa cô một rỗ nhãn với những trái bé tẹo, bà ta mời: - Ăn đi, nhãn tiêu đấy, không có hạt đâu. Phượng Hy cám ơn. Bà ta nở nụ cười đôn hậu: - Cháu là con gái cô Ba Huyền phải không? Cháu giống mẹ đến mức mới nhìn thấy cháu, tui hết hồn. Hy nhỏ nhẹ: - Ai cũng nói cháu giống mẹ. Người đàn bà nghiêng đầu ngắm Hy rồi hạ giọng như thì thầm: - Nhưng cháu vẫn có nét giống ba. Đôi mắt cháu dài, đen, sáng là của Trọng Nhân. Phượng Hy kêu lên: - Dì biết cả ba cháu à? Người đàn bà phe phẩy cái nón lá: - Ở xứ này, trạc tuổi dì, ai hỏng biết Trọng Nhân dù hồi đó ảnh chưa nổi tiếng. Ba mẹ cháu xứng đôi lắm, tiếc rằng sau này ba cháu đối xử tệ với vợ. Tội nghiệp cô Ba Huyền. Cô ấy rất tử tế với tui. Hy ngập ngừng: - Dì là bạn mẹ cháu à? Người đàn bà lắc đầu: - Đâu có. Nghèo hèn như tui sao là bạn cô Ba được. Tui đi ở cho bà Bảy từ hồi còn nhỏ cho tới khi cô Ba bỏ nhà mới thôi. Phượng Hy tò mò: - Sao dì lại nghỉ vậy? - Tại bà Bảy đuổi đó chớ. Bà Bảy nghi tui làm liên lạc cho cô Ba và Trọng Nhân. - Mà dì có làm không? - Thì cô Ba sai gì, tui làm y như vậy, tui cứ nghĩ đơn giản là cô Ba trốn đi dăm bữa, nửa tháng rồi sẽ về. Ai dè đâu cổ đi luôn, tui không đời nào được gặp lại cổ nữa. Phượng Hy chớp mắt vì những lời chân thật của người phụ nữ chân lấm tay bùn này. Cô có nghe mẹ mình nhắc đến một người giúp việc tên là… là… Bê thì phải. Cô buộc miệng: - Phải dì là dì Bê không? Người đàn bà sửng sốt: - Sao cháu biết? Phượng Hy nói: - Cháu có nghe mẹ nhắc tới dì. Bà Bê cảm động: - Thật hả? Trời ơi, không ngờ cô Ba vẫn nhớ tới tui. Tui biết cổ thương tui lắm mà. Tội nghiệp cổ vắn số quá. Phượng Hy quan tâm: - Bây giờ dì sống ra sao? Bà Bê mân mê cái nón: - Tôi làm công cho chủ vựa trái cây ở đây. Sống cũng được. Thế nào cháu cũng phải tới nhà tui chơi cho biết. Phượng Hy gật đầu: - Nhất định rồi. Nhưng nhà dì gần đây không? Xa là cháu không biết đường đâu. Bà Bê bật cười: - Thành phố này nhỏ xíu, cháu đi tới lui cũng về tới nhà, chẳng lạc đâu mà sợ. Hay là một lát đi với tui luôn? Phượng Hy ngần ngừ suy nghĩ. Bữa nay, bà ngoại đi chùa, anh Long lại vọt lên Sài Gòn chơi cho đã, chị Vy cũng tấp vào nhà bạn bè để đấu láo về thời trang sân khấu. Cậu Hai Thọ qua cồn Thới Sơn, mợ Phụng ngoài quầy video. Cô có thể giao nhà cho bác Quỳ và nhỏ Út Mến để đi chơi mà. Bác Quỳ đang coi hái nhãn, bác ấy trông thêm nhà cũng không sao. Nghĩ là làm, Phượng Hy nói: - Cũng được, bữa nay cháu rảnh. Bà Bê tươi ngay nét mặt: - Vậy thì đi. - Dì chờ một chút. Phượng Hy chạy vội ra sau vườn tìm bác Quỳ: - Bác Quỳ ơi, cháu đi chơi một chút. Ông Quỳ nhíu mày: - Cô đi đâu? - Cháu đi tới nhà dì Bê. Bác biết dì Bê không? Ông Quỳ ngạc nhiên: - Tới nhà… con Bê làm gì? Cô quen con Bê à? Phượng Hy nói dối ngon ơ: - Dạ quen chứ bác. Bác trông chừng nhà nghen, cháu đi à. - Không có bà Bảy ở nhà, tôi không dám quyết định đâu. Tốt nhất là cô đừng đi. Phượng Hy xụ mặt: - Suốt ngày ở nhà như con ma xó, cháu chán lắm rồi. Dứt lời, cô đi vào nhà dắt xe đạp rạ Tới chỗ bà Bê ngồi, Hy nói: - Cháu chở dì. Bà Bê nhìn Hy: - Tui cũng đi xe mà. Hai người thong thả đạp xe. Đường phố ở đây yên ả chớ không đông đúc ồn ào như Sài Gòn. Qua một chiếc cầu nhỏ, bà ngừng xe trước một cổng rào bề thế. Bà đưa tay bấm chuông trước đôi mắt ngạc nhiên của Hy. Như hiểu được điều cô đang nghĩ, bà Bê giải thích: - Số tui suốt đời đi ở đợ. Đây là nhà chủ… Phượng Hy hết hồn khi một lũ chó bốn, năm con há mõm nhe răng chồm ra hàng rào sủa inh ỏi. Một con bé mười hai tuổi ra mở cửa. Nó vừa suỵt chó, vừa nói: - Cậu Bằng trông má nãy giờ. Cậu ấy than đói mà không có gì ăn. Dựng xe vào vách, bà Bê cau mày: - Sao con không nấu cho cậu ấy? Con nhỏ trề môi: - Cậu ấy chê con nấu dở. Người gì đâu khó chịu. Con nấu dở cỡ nào cũng ngon hơn cơm tù. Bà Bê nạt: - Hỗn! Tao vã miệng bây giờ. Mau vô rót nước mời cô. Con bé lấm lét lủi vào trong sân có nhiều cây mát rượi. Phượng Hy tò mò: - Chắc con gái út của dì? - Tui có mình nó hà. Vừa nói, bà Bê vừa dẫn Phượng Hy đi dọc ngôi nhà lớn nằm giữa sân. Hết ngôi nhà kiên cố, tới một căn nhà nhỏ lợp lá nằm ở góc trong cùng sân, bà Bê nói: - Chỗ này chỉ dành cho mẹ con tui. Phượng Hy nhìn quanh. Ngôi nhà nhỏ, gọn gàn, sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhân nó là người ngăn nắp, siêng năng. Bà Bê nói: - Cháu ngồi chơi, tui lên nhà trên coi một chút coi cậu chủ cần gì rồi xuống ngay. Phượng Hy gật đầu. Cô không hiểu sao mình theo người đàn bà lạ này về đây và ngồi xếp một chỗ như vầy. Chẳng lẽ tại vì bà ấy không đủ sức thuyết phục. Có lẽ tại cô buồn, muốn tìm chỗ giải khuây. Nhưng tìm đúng chỗ này đúng là xui. Con bé khệ nệ mang vào một ly nước to: - Mời cô uống nước. Phượng Hy mỉm cười: - Cưng tên gì? - Dạ ở nhà tên Xê. Má em nói má tên Bê, thì em tên Xê cho dễ nhớ. Phượng Hy hỏi tiếp: - Còn đi học thì tên gì? Con nhỏ Xê hỉnh mũi ra chiều hãnh diện: - Dạ tên Lệ Thủy. Má nói giống y tên Lê Thủy hát cải lương. Má em mê cô Lệ Thủy lắm á. Phượng Hy cười hết nổi khi nhớ tới ba mẹ mình. Nghệ sĩ đa phần là thần tượng của nhiều người, hoặc ít nhất của một người. Như ba đã từng là thần tượng của mẹ, để rồi một ngày kia thần tượng bị sụp đổ. Con người bằng xương bằng thịt đòi hỏi đủ điều từ vợ mình cho bi kịch xảy ra. Dì Bê vậy mà đỡ khổ hơn mẹ Hy, vì thần tượng của dì là một nữ nghệ sĩ, dì không bỏ gia đình để theo một người đàn bà được. Giọng con bé Xê thì thào với vẻ tò mò tột bực: - Phải cô là bồ của cậu Bằng không? Đang uống nước dừa, Phượng Hy suýt sặc vì câu hỏi của con nhỏ. Cô trấn tĩnh lại: - Sao em nghĩ kỳ vậy? - Tại má nói trước sau gì cũng phải kiếm cho cậu Bằng một cô bồ. Thấy má dẫn cô về là em đoán ngay. Chắc cậu Bằng mừng lắm. Phượng Hy dở khóc dở cười vì lời con bé. Không lẽ nào bà Bê mời cô về đây với mục đích đó? Tự dưng Hy thấy ghét gã Bằng chưa biết mặt mũi nào đấy hết sức. Cô nhân nha bảo: - Lúc nãy em nói cậu Bằng khó chịu lắm. Tội vạ gì cô phải là bồ ruột của người khó chịu nhỉ? Con nhỏ Xê liếm môi: - Nhưng cậu ấy cũng tội nghiệp lắm. Phượng Hy tò mò: - Sao lại tội nghiệp một người khó chịu? Nhỏ Xê hạ thấp giọng: - Tại cậu Bằng mới ở tù ra. Tù mười năm lận. Phượng Hy trố mắt: - Cậu ấy tội gì vậy? Nhỏ Xê lắc đầu: _ Em hổng rành. Nhưng mà có chết người đó. Phượng Hy bỗng tò mò muốn biết nhiều hơn nữa về nhân vật Bằng này. Cô chưa kịp hỏi, nhỏ Xê đã.. nhiều chuyện: - Nghe má kể hồi đó bồ cậu Bằng đẹp lắm, nhưng khi cậu ấy ở tù, cổ đi lấy chồng. Bởi vậy, bây giờ cậu Bằng rất hận đời. Chính vì hận đời, cậu ấy mới khó chịu với mọi người. Hai vai rút lại, Xê thì thào: - Con ớn cậu Bằng thấy mồ. Phượng Hy buột miệng hỏi một câu lạc quẻ: - Thế ba em có ở đây không? Xê lắc đầu: - Em không có ba. Má nói má vừa nghèo vừa xấu, hổng ai thèm lấy nên má xin em về nuôi cho vui cửa vui nhà. Nghe con bé hồn nhiên nói về mình, Phượng Hy bỗng xót xa. Cô hỏi: - Vậy ba má ruột em đâu? Xê thản nhiên: - Chắc là chết hết rồi. Nên hồi nhỏ tới giờ, ổng bả chưa lần nào tới thăm em hết. Bà Bê tất tả bước vào, giọng bứt rứt: - Tui bận chút việc, cô cứ theo con Xê đi vòng vòng sân vườn chơi nghen. Phượng Hy dễ dãi: - Được mà, dì cứ tự nhiên. Bà Bê bảo với con gái: - Mày dẫn cô Hy gần mé mương chỗ mấy cái võng cho cổ nằm chơi. Nhỏ Xê nắm tay Hy lôi đi: - Ra đây nằm mát lắm. Vừa đi, Hy vừa nói: - Nhà cô cũng có võng vậy. Nhỏ Xê lý sự: - Nhưng võng mỗi nơi mỗi khác. Nằm võng nhà em, bảo đảm cô sẽ khoái. Phượng Hy nhìn quanh. Khu vườn này thật rộng lại nằm sát thành phố. Dĩ nhiên chủ nhân nó chắc phải thuộc hàng có máu mặt ở địa phương. Không hiểu sao họ lại dính vào tù tội nhỉ? Cô ngập ngừng tìm hiểu: - Trong nhà này, ngoài mẹ con em, còn có ai nữa? Xê kể một dọc: - Còn cậu Yên, bà Hai Nữ, cậu Bằng. Nhưng hiện giờ, chỉ còn cậu Bằng là ở đây hằng ngày, còn những người kia thỉnh thoảng mới về. Má nói tại cậu Yên và cậu Bằng hổng hạp nên hổng ở chung được. Trề môi ra, con nhỏ lên giọng như bà già: - Mà chắc cũng hổng ai hạp với cậu Bằng ngoài cái hũ rượu. Ngồi xuống võng, Phượng Hy thắc mắc: - Cậu Yên và những người kia là ai? Xê nằm lăn ra cái võng đối diện: - Cậu Yên là anh cậu Bằng. Bà Hai Nữ là má hai người. Cô hổng biết đâu, từ khi ra tù tới giờ, cậu Bằng làm xáo trộn hết mọi chuyện trong nhà. Cậu ấy dữ lắm, ai không làm vừa ý cậu là cậu ấy… đục đó. Bởi vậy, lần hồi ai cũng đi hết, còn mỗi mình má con em. - Vậy là ổng hạp với má em rồi. Con nhỏ đong đỏng: - Hỏng dám đâu cô ơi ! Tại má không có nhà. Đi khỏi đây, biết ở chỗ nào? Phượng Hy làm thinh. Không nhà đúng là khổ. Hơn ai hết, Hy biết nỗi khổ này. Bất giác, Hy ngã người xuống võng, mắt nhắm lại với một mớ suy nghĩ không đầu không đuôi, không giải quyết được những tồn đọng trong lòng Hy. Cô không muốn ở nhà nấu cơm mãi như vầy. Nhưng để có một công việc ở thành phố bé tẹo này sao khó quá. Nhỏ Xê kêu lên: - Cô ơi, cô ngủ rồi hả cô? Thấy Hy làm thinh, con nhỏ nói tiếp: - Chỗ này của cậu Bằng đó. Nằm chơi thì được, chớ đừng có ngủ. Lỡ cậu ấy ra tới mất công lắm. Cô đừng ngủ nghen. Phượng Hy vội nhỏm dậy vì tưởng lão Bằng đi ra tới. Nhưng khu vừơn vẫn lặng yên. Cô bỗng phì cười khi nghĩ mình tự dưng rời khỏi nhà để tới đây nhận lấy nỗi phập phồng từ một người chưa biết mặt. Nhổm người lên, cô nhặt trái mận héo ném xuống mương, đám cá thòi lòi thấy động nhảy tòm xuống nước. Phượng Hy lại nghe Xê ca cẩm: - Làm cái gì mà má em chìu cậu Bằng dữ vậy hỏng biết. Hồi cậu ở tù, lâu lâu cũng chỉ có má đi hầu cậu ấy. Thú thiệt, con ghét cậu Bằng lắm. Rồi như nghĩ mình không nên nói thế với một người mới gặp lần đầu, Xê nghiêm mặt: - Cô đừng… học lại với má nghen, bả sẽ chửi vì em ghét cậu Bằng đó. Hy mỉm cười: - Cô đâu có nhớ Xê nói những gì mà học với mách. Nhỏ Xê được nước, lấn tới: - Cô cũng đừng thèm cặp bồ với cậu Bằng. Cho ổng ế độ luôn nghen. Phượng Hy tỏ vẻ quan tâm: - Nhưng ổng đã làm gì mà em ghét ổng quá vậy? Xê bĩu môi: - Tại má lo cho ổng hơn em, nên em ghét. Hy nhỏ nhẹ: - Vậy là ganh tỵ, xấu lắm. Xê bướng bỉnh: - Xấu cỡ nào cũng tốt hơn người từng ở tù. Phượng Hy cau mày: - Ai nói với em vậy? - Cậu Yên nói khi gây lộn với cậu Bằng. Cậu Yên đi khỏi đây vì không muốn ở chung với người xấu đó. Phượng Hy khe khẽ lắc đầu. Đúng là gia đình nào cũng có những bất đồng xung đột, chứ không phải chỉ gia đình cô là bất hạnh đến tan tác, chia lìa. Bà Bê trở ra với một rổ nhãn. Tay quệt mồ hôi còn đọng trên trán, bà bảo: - Ăn thử nhãn nhà này coi ngon hay dở hơn nhãn của bà Bảy Thương. Phượng Hy hờ hững: - Cháu thấy nhãn nào cũng vậy. Bà Bê có vẻ phật ý: - Sao cũng vậy được. Mỗi loại mỗi có tên, mỗi tên có cái khác của nó chớ. Loại này đang được chuộng nhất đây. Có bao nhiêu cũng không sợ ế. Con ăn thử đi. Phượng Hy nhón một trái cho vừa lòng bà và nhận ra trái nhãn này thật dày cơm, dai thịt và hạt lại nhỏ. Vừa ăn, cô vừa nghe bà Bê kể một loạt tên nào là nhãn tiêu, nhãn huế, nhãn da bò… với những cái hay dở của nó. Vườn nhà ngoại Hy cũng có nhiều nhãn, nhưng cô không biết đó là nhãn gì, giá trị kinh tế ra sao. Bà Bê phấn chấn khoe: - Mai mốt cậu Bằng sẽ cải tạo lại hết những giống nhãn cũ, năng suất thấp để trồng loại mới, thu hoạch cao, trái lại ngon. Nghe bà Bê nói, Phượng Hy có cảm giác bà là một cán bộ nông nghiệp đầy kinh nghiệm chứ không phải một người giúp việc nhà tầm thường như bà tự giới thiệu mình. Với cách nói đó, chắc chắn bà Bê gắn bó với gia đình này nhiều lắm. Phượng Hy tò mò: - Dì ở đây lâu chưa? Bà Bê chớp mắt: - Sau khi bà Bảy đuổi, tui được ông chủ này nhận vô làm tới bây giờ luôn. - Nghĩa là đã hai mươi năm hơn? Bà Bê gật đầu: - Đúng vậy. Hy nói: - Thảo nào dì có những cảm tình đặc biệt với cậu chủ và ngôi nhà này. Bà Bê buột miệng: - Con Xê lại nhiều chuyện với cháu rồi. Phượng Hy vội lên tiếng: - Con bé đâu nói gì. Nhìn cử chỉ của dì, cháu cũng đoán được. Hơn nữa, không có tình cảm đặc biệt, làm sao dì chịu ở đây cả hai mươi năm. Bà Bê xa xôi: - Ở lâu thì phải mến người, mến cảnh chớ. Tui là người chung thủy mà. Phượng Hy dò dẫm: - Chắc cậu chủ Bằng là người cực kỳ tốt? Bà Bê gật đầu, giọng chắc nịch: - Đúng, không ai tốt hơn cậu ấy đâu. - Chắc cậu chủ phải lớn tuổi rồi? - Đâu có. Cậu Bằng mới hai tám tuổi. Phượng Hy ngạc nhiên: - Ủa ! Vậy nhận dì vào làm là người khác à? - Ừ, khác. Ổng là chú của cậu Bằng. Bà Bê bỗng chuyển đề tài: - Vợ chồng Hai Thọ có tốt với cháu không? Phượng Hy ngập ngừng: - Cháu không biết nữa. Người ta nói thức khuya mới biết đêm dài. Mới về ở hơn một tháng, cháu chưa thấy biểu hiện gì rõ. Hơn nữa vợ chồng cậu Hai tối ngày đi suốt, ai cũng bận bịu công việc, nên đâu còn thời gian để ý tới cháu. Bà Bê nói: - Tui hiểu rõ hai người đó mà. Họ chả cho không ai cái gì đâu. Tốt nhất, cháu nên có một việc làm. Phượng Hy thở dài: - Cháu chẳng biết làm gì ở xứ này hết. Học hành dang dở, chuyên môn chả có, ai thèm mướn cháu. - Nhưng không lẽ cháu sống nhờ vào người khác hoài? Phượng Hy cứng mồm vì câu trả lời trần trụi của bà Bê. Thiếu gì người không cha mẹ vẫn tự lập được. Tại sao cô thì không? Phượng Hy ấp úng phân bua: - Trước khi mất, mẹ bắt cháu hứa phải về ở với ngoại để thay mẹ chăm sóc bà ở những ngày gần đất xa trời. Cháu phải vâng lời mẹ trước, rồi từ từ mới tính sau. Bà Bê hạ giọng: - Nói dại mồm. Lỡ ngày nào đó, ngày ngoại cháu trăm tuổi thì sao? Cháu sẽ ra khỏi nhà đó với hai bàn tay trắng như lúc cháu về à? Tui dốt, hổng có ăn học, nhưng cũng biết chút ít về đời. Cháu phải lo cho thân mình ngay từ bây giờ, chớ đừng trông mong gì vào của cải của bà Bảy. Phượng Hy đỏ mặt: - Cháu không hề nghĩ như vậy. Bà Bê nhỏ nhẹ: - Tui biết. Lẽ ra tui không nên nói những lời khó nghe như vừa rồi, nhưng vì cháu là con của cô Ba Huyền, người mà tôi chịu ơn rất lớn, do đó tui phải thiệt tình khuyên răn. Cháu đừng giận nghen. Phượng Hy chép miệng: - Cháu hiểu dì mà. Rồi cô nói tiếp: - Giờ cháu phải về lo cơm chiều cho cả nhà. Bà Bê tỏ vẻ tức giận: - Mợ Phụng bắt cháu làm công việc của người ở mà bà Bảy cũng chịu à? Phượng Hy ngập ngừng: - Bà ngoại không thích, nhưng tại cháu muốn nhà yên ổn nên nhận làm cho rồi. Bà Bê kêu lên: - Thay vì lo ba chuyện thầy bà, chùa miễu, bà Bảy lo cho cháu hổng tốt hơn sao? Phượng Hy lặng lẽ nhìn, bà Bê như nhận ra mình đã quá lời, nên ngập ngừng: - Tui nói nhiều quá, chắc mai mốt cháu không thèm qua chơi nữa đâu hả? Phượng Hy gượng gạo: - Dạ đâu có. Cháu sẽ qua thăm dì với bé Xê, nếu rảnh. Bà Bê đưa cô ra tận cổng: - Có chuyện gì, cứ chạy sang đây, đừng ngại gì hết. Phượng Hy máy móc gật đầu. Cô không tưởng tượng nổi “có chuyện gì” là chuyện gì, mà hết dì Tuyên lại đến bà Bê dặn dò cô với vẻ đầy cẩn trọng. Với những bất hạnh đã xảy ra thì còn có chuyện gì lớn hơn khiến Hy phải sợ nữa. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Chương 2 Dằn cuốn sổ xuống bàn, Bằng cau có nói với bà Hai Nữ: - Không thể tin vào sổ sách này được. Họ qua mặt má ào ào mà má đâu có hay. Bà Hai lộ vẻ bất bình: - Đừng nói như vậy. Người ta đã làm cho mình bao nhiêu năm rồi. Phải tin nhau mới làm ăn được, con à. Bằng vẫn giữ ý kiến của mình: - Tin cũng tùy người. Trong con mắt con, Tư Chí không xài được. Cả tháng nay, con theo dõi, kiểm tra và nhận ra những con số Tư Chí vô sổ toàn là số ma, hoàn toàn sai so với thực tế. Mỗi ngày con ghi số lượng trái cây thu mua vào từ các vườn rồi xuất đi các tỉnh rất tỉ mỉ và thấy chênh lệch với sổ sách của Tư Chí cao lắm. Mỗi tháng hắn bỏ túi riêng không dưới mười triệu đồng. Bà Hai tái mặt vì xót của: - Mày giỏi thổi phồng sự thật. Tiền ở đâu chui ra vậy? Bằng cười mũi: - Tiền ở đâu hả? Má cứ giao vựa cho con, nếu một tháng không tăng thu nhập cho má, con sẽ làm việc không lãnh lương. Bà Hai ậm ự: - Không giao cho mày được đâu. Bằng so vai: - Vì con là một thằng tù tội chứ gì? - Không phải. Nhưng thằng Yên sẽ không chịu. Giao nhà, vườn cho mày rồi thôi chứ. Bằng nhíu mày: - Thôi là sao hả má? Nhà, vườn đó của chú Ba Tâm, con chỉ là ông từ giữ nhà, làm sao con lập nghiệp bằng cái của người khác được? Bà Hai Nữ xẵng giọng: - Chú Ba mày ở Mỹ luôn chớ không về nữa đâu. Bởi vậy, mày sẽ sở hữu nhà, vườn của chú ấy. Phần của ba mày thuộc vợ chồng thằng Yên. Bằng vẫn giữ ý kiến cũ: - Con muốn mọi việc phải rạch ròi chớ không nhập nhằng như vầy. Bà Hai Nữ khó chịu: - Có gì gọi là nhập nhằng đâu? Bằng bực dọc: - Con không muốn đụng vào những thứ của chú Ba. Huê lợi của chú phải để riêng cho chú, tại vì tới bây giờ, chú vẫn mập mờ với con. - Mày đúng là thằng điên. Ở Mỹ, chú mày giàu sụ, cần gì ba mớ lẻ tẻ này chứ . Giọng cộc lốc, Bằng gằn: - Ý của con là muốn tham gia quản lý vựa trái cây. Đó là quyền lợi chung của gia đình. Con không muốn bị người ngoài qua mặt. Bắt đầu tháng sau, má cho Tư Chí thôi việc. Bà Hai Nữ nhíu mày: - Nghỉ việc không có lý do coi sao được. Hơn nữa, Tư Chí lại là anh vợ thằng Yên, làm như vậy, mất mặt nó lắm. Bằng nhếch mép: - Để Tư Chí lại cũng được, nhưng con sẽ quản lý từ trên xuống dưới. Hắn phải chịu sự điều động của con. Bà Hai Nữ ngập ngừng: - Mày mới ra, chân ướt chân ráo biết gì mà điều động với quản lý, lơ mơ bán vựa luôn đó con. Thị trường bây giờ, không phải như bảy tám năm về trước đâu. Chỉ cần trục trặc một chút ở đâu ra là mày chỉ còn nước đổ trái cây xuống sông. Giọng Bằng chắc nịch: - Suốt thời gian qua, con theo dõi công việc này rất kỹ. Con tin sẽ không làm má thất vọng. Bà Hai Nữ lặng thinh. Nhìn vẻ chờ đợi của Bằng, lòng bà chùn xuống. Vựa trái cây là chỗ mưu sinh của bà hai chục năm nay. Bà đã từng sống chết, lúc thịnh lúc suy với nó. Sau này sức khỏe yếu, bà giao lại cho Mỹ Lệ, vợ Yên trông coi. Mỹ Lệ kéo anh trai vào làm cùng. Công việc vẫn tiến triển tốt đẹp. Dạo này, Mỹ Lệ sanh con, nên Tư Chí tha hồ thao túng. Bà Hai biết hắn có lem nhem, nhưng bà đã mệt mỏi lắm rồi nên không muốn làm to chuyện này. Bây giờ, Bằng đã về, tại sao bà không để con ruột mình tiếp tục công việc bà từng làm, mà lại để một người ngoài, rồi lắm lúc bực bội thiếu tin tưởng? Nếu Bằng không ngồi tù, thì nó đã thay bà từ lâu. Nó rất bén nhạy trong kinh doanh, trong khi thằng Yên lại thích hợp làm một công chức gương mẫu. Yên có vẻ hài lòng với địa vị đang có. Phó giám đốc một sở như sở X là điều mong ước của biết bao nhiêu người. Thằng Yên tuổi trẻ, tài cao, nó là niềm kiêu hãnh của cả dòng họ. Còn thằng Bằng giống như bề trái của anh mình. Mà bà đâu thể đánh giá Bằng như vậy được, khi việc ở tù hoàn toàn không phải lỗi ở nó. Trái tim người mẹ bỗng nhức nhối đau, bà Hai ân hận vì từ hồi Bằng về tới nay, bà đã không quan tâm chăm sóc nó đúng mức. Trái lại, bà luôn nghiêng về phía Yên để đánh giá Bằng. Bà Hai thở dài khi nhớ lại chuyện ngày xưa. Lúc đó, công việc làm ăn thất bại, Bằng đã đứng ra nhận chuyện ấy để đổi lấy một số tiền lớn. Nhờ số tiền đó, bà đã gượng lại được để vựa trái cây lèo tèo ấy phát triển cho tới ngày nay. Cái án mười năm tù như một nhát dao chém ngang đời Bằng. Mơ ước thành kiến trúc sư mãi mãi chỉ là mơ ước, Bằng đã bị đánh cắp cả một thời trai trẻ mà không một tiếng than. Nó chưa yêu cầu bà bất cứ điều gì. Đây là lần duy nhất Bằng mong muốn bà đáp ứng điều nó muốn. Lẽ nào bà lại từ chối? Bà Hai Nữ chép miệng: - Má phải bàn bạc với anh Hai con trước đã. Bằng nhếch môi: - Ảnh sẽ không bằng lòng đâu. - Biết vậy, sao con còn dồn má vào chỗ đó? Bằng chậm rãi đốt thuốc: - Chẳng lẽ con không bao giờ định sống vì mình? Bà Hai chưa kịp nói gì thì Yên bước vào với một cái cặp to sụ kề bên hông. Dáng bệ vệ đầy tự mãn của một người có chức phận, Yên hất hàm: - Em đang mè nheo gì bà già à? Bằng rít thuốc, không trả lời. Sự lặng thinh của Bằng khiến Yên khó chịu. Anh dằn cái cặp táp lên bàn như một cách thể hiện quyền hành. Bà Hai lên tiếng: - Bằng chả mè nheo gì cả. Má gọi nó sang đây có chuyện. Yên nhíu mày: - Chuyện gì vậy má? Bà Hai nuốt nước bọt: - Má quyết định giao vựa trái cây lại cho thằng Bằng trông nom. Vừa ngồi xuống ghế, Yên đã vội nhỏm đít lên, giọng gay gắt: - Má chưa trao đổi với con mà đã quyết định sao? Con thấy phải bàn lại vấn đề này. Bà Hai Nữ nói: - Không cần. Má đã nghĩ kỹ rồi. Mỹ Lệ mới sanh xong, nó phải chăm con ít nhất cũng cả năm trời, thằng Bằng thay Mỹ Lệ là đúng lúc hợp thời. Yên vội vã: - Con không để Mỹ Lệ nghỉ lâu như vậy. Bà Hai Nữ gạt ngang: - Má đã quyết định rồi, khi ba còn sống, ý ổng cũng muốn thế, bộ con quên à? Yên vội vã nói: - Con cho rằng thằng Bằng trông nom mấy mảnh vườn của chú Ba là sống dư dả, bon chen vào thương trường làm chi cho khó. Bằng nhìn thẳng vào mắt anh mình: - Anh thật ngây thơ khi nghĩ chú Ba sẽ để tôi toàn quyền xử dụng đất đai nhà cửa của chú ấy. Suốt mười năm qua, chú Ba đã lợi dụng chúng ta chớ có tốt lành gì đâu. Yên phản ứng: - Em không nên nói như vậy. Đối với em, chú ấy đã sòng phẳng lắm rồi. Bằng cười khẩy: - Nếu đổi lại anh là em, anh sẽ không nói thế đâu. Nhưng làm sao anh là em được phải không? Em không kể những gì đã làm cho gia đình này, nhưng em không muốn bị xử ép. Thấy Yên làm thinh, Bằng nhấn mạnh: - Tôi muốn làm chủ cái của mình, chớ không muốn làm ông từ giữ đất cho chú Ba. Chú ấy không lừa được tôi lần thứ hai đâu. Tóm lại, tôi muốn trông coi vựa, còn đất đai ba để lại, anh toàn quyền xử dụng, tôi không đòi chia đâu. Quyết định này có lẽ sẽ khiến anh khó ăn nói với chị Lệ, nhưng đó là sự công bằng đấy. Yên vẫn im lặng. Cái im lặng dè chừng đầy nghi ngại. Anh không tin lời thằng em trai mình, cho dầu nó đã một lần hy sinh vì mẹ vì anh. Thời gian nghiệt ngã đã làm thay đổi tất cả. Trước kia, Bằng là đứa mơ mộng, đầy lý tưởng, nhưng ngày nay, Bằng khác hẳn. Nó ít lời, nhiều toan tính. Linh cảm cho thấy Bằng sẽ gây khó cho anh. Nó bảo không đòi chia chác đất đai, nhưng ai tin được điều đó khi Bằng đã thuyết phục được má giao vựa lại cho nó. Chậc! Phen này chắc hẳn anh sẽ xẩu mình với Mỹ Lệ. Cô vợ xinh đẹp, sắc sảo và giỏi giang của Yên rất ham làm giàu. Cô nàng sẽ làm trận làm thượng khi nghe tin này cho mà xem. Muốn tránh cơn nịnh thộ đó, Yên phải có ý kiến mạnh vào, chớ đâu thể để thằng Bằng lèo lái mẹ được. Đi tới đi lui với vẻ đĩnh đạc của một phó giám đốc, Yên vòng vo: - Từ khi vợ con thay má làm chủ vựa tới nay, không có sơ suất nào hết, bây giờ má giao lại cho chú Bằng, thế nào cô ấy cũng tự ái. Mỹ Lệ mới vừa sanh xong, xúc động đâu có tốt. Má gát chuyện này lại một thời gian nữa, để chúng con trao đổi với nhau đã. Được không má? Bà Hai chớp mắt vì những lời Yên nói. Cái thằng lúc nào cũng ngọt ngào, mềm mỏng, chỉ tội nước sợ vợ… Sợ đến mức sợ cả giòng họ vợ luôn. Mà giòng họ vợ của nó có liên quan gì tới bà, tự nhiên mỗi tháng thằng Tư Chí bỏ vào túi riêng mười triệu đồng. Một năm vị chi một trăm hai chục triệu. Trời ơi! Cả một gia tài lớn chứ đâu phải ít. Chỉ nghĩ bao nhiêu đó, bà Hai đã nóng mặt. Hừ! Anh em con Lệ coi bà như bù nhìn. Mà bản thân bà cũng dở. Làm chủ bao nhiêu năm, kinh nghiệm đầy mình, vậy mà khi về hưu, lại bị qua mặt một cái vù. Mỹ Lệ mồm mép, nịnh nọt quá làm bà đặt niềm tin vào nó. Bắt đầu hôm nay thì đừng hòng. Bà Hai Nữ dứt khoát: - Má đã quyết định. Bởi vậy, con phải nói với nó sớm để nó yên tâm nghỉ ngơi. Sau này cứng cáp rồi thì trông coi vườn tược. Anh em sống chết vì nhau mà, huống hồ những chuyện nhỏ này. Yên bắt gặp cái nhếch môi chua chát của Bằng. Cái nhếch môi khiến Yên phải quay đi, anh dịu giọng xuống: - Nếu má đã quyết định thì thôi, vợ chồng con đâu dám cãi. Dứt lời, Yên xách cái cặp lên lầu. Không khí trong phòng bỗng lắng xuống nặng nề. Bằng lớn tiếng: - Con biết thời gian đầu sẽ gặp khó khăn. Nhưng má tin con đi, không lâu đâu, con sẽ biến cái vựa trái cây của má thành một công ty xuất khẩu rau quả đi khắp Đông Nam Á. Bà Hai lặng thinh, bà tần ngần không biết quyết định vừa rồi của mình là đúng hay sai. Có quá bốc đồng không? Giao cái nghiệp cả đời cho một đứa vừa ra tù rõ ràng là quá phiêu lưu. Nhưng đòi hỏi của Bằng là chính đáng, con của bà phải có một công việc ổn định để đường hoàng ngẩng mặt nhìn đời. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Chương 3 Dằn đũa xuống mâm, Ánh Vy chanh chua nói: - Cơm này mà cho người ăn hả. Hừ! Có lộn không vậy? Liếc Phượng Hy một cái dài mấy cây số, cô chì chiết: - Mày hổng ưa tao, cứ nói đại ra, chớ đừng nấu những món gớm ghiếc này cho tao để bỏ ghét nhé. Đứng dậy, Ánh Vy đổ chén cơm còn nguyên, dĩa thịt ram, dĩa đồ xào vào tô canh làm nước canh văng tung tóe ra đầy bàn rồi gằn giọng: - Mang cho chó đi. Mặt Phượng Hy đanh lại, cô tức lắm, nhưng vẫn bình thản nhả từng chữ: - Chị muốn thì cứ. Xong rồi, dọn dẹp “bãi chiến trường” này luôn. Ánh Vy phủi hai tay vào nhau: - Đó là việc của người ở, chớ không phải của tao. Trong nhà này, chức ấy dành cho mày. Phượng Hy đẩy ghế đứng bật dậy: - Đủ rồi. Chị mà nói vậy lần nữa thì đừng trách tôi hỗn. Ánh Vy trợn đôi mắt tô đen lên: - Ngon. Mày nhắm làm gì được tao mà hăm dọa? Đồ thứ ăn bám, chỉ nấu cơm thôi chưa đủ tiêu chuẩn người ở đâu. Mày phải lau nhà, giặt quần áo, rửa cầu tiêu, chà nhà tắm nữa kìa. Phượng Hy sừng sộ bước tới, môi mím lại: - Tôi đánh mạnh lắm đó. Như một phản xạ, Ánh Vy đưa tay lên che cái mũi mới giải phẫu thẩm mỹ, mồm không ngớt tru tréo: - Đồ mất dạy! Mày thử đụng vào sợi lông.. chân tao coi, ba mẹ tao có tống cổ mày ra khỏi đây không cho biết. Phượng Hy lầm lì vung tay lên, Ánh Vy né người sang một bên, tay vẫn giữ chặt mũi. Hy xô mạnh làm cô ta té nhào xuống đất. Giọng lạnh tanh, Hy nói: - Lần sau mà còn chót chét, tôi cho chị méo mũi luôn. Lếch về phòng mình, đóng cửa lại, Ánh Vy bắt đầu mở đài: - Đồ mất nết y như mẹ mày. Mày đừng hòng rút rỉa ba mẹ tao mãi. Nếu tự trọng, mày xéo khỏi đây ngay. Đồ khốn nạn! Phượng Hy bỏ ra ngồi tuốt ngoài gốc nhãn nhưng vẫn nghe tiếng Ánh Vy nheo nhéo trong phòng. Cô ta lôi ba mẹ Hy ra mắng mỏ bằng những từ kinh dị nhất. Hy ôm lấy đầu, nước mắt hoen mi. Lẽ ra vừa rồi, cô không nên côn đồ như vậy. Ánh Vy chắc chắn sẽ xé to chuyện này lên, bà Phụng sẽ dựa vào đó mà tống cô đi. Nóng nảy như cô quả là ngốc. Nhưng cho dù thế nào thì phản ứng của Hy vẫn là đúng. Ánh Vy đâu có quyền nhục mạ cô. Phượng Hy thừa biết mợ Phụng xui Vy kiếm chuyện thường xuyên với Hy để cô chán mà đi khỏi đây. Nếu rời khỏi đây, Hy sẽ sống ở đâu? Suy nghĩ của Hy hướng ngay về dì Tuyên. Dì Tuyên đang làm chủ một quán bar khá lớn, kinh tế gia đình thoải mái, dì sẵn lòng nhận Hy về sống chung. Ở với dì Tuyên, Hy còn có cơ hội đi học tiếp tục. Nhưng tại sao mẹ lại không muốn? Phải vì mẹ không thích môi trường quán xá không? Mẹ lo cho cô sa ngã chứ gì? Phượng Hy thở dài. Cô chả muốn làm trái ý mẹ tí nào. Nhưng cứ sống kiểu nặng nề, ngột ngạt thế này mãi chắc Hy điên mất. Hành động bộc phát thiếu kiềm chế vừa rồi phải chăng là một khởi đầu cho cái sự điên? Hy chợt rùng mình khi thấy tương lai hoàn toàn xám xịt. Đang trầm kha trong tăm tối, Phượng Hy chợt giật nảy người khi bị xoa vào vai. Ngẩng đầu lên, cô thấy Long, anh ta sà xuống ngồi xuống bên cô. Một kiểu thân mật quá đáng mà Hy không chấp nhận được. Cô vội đứng dậy: - Anh làm em hết hồn. Long cười cười : - Anh không tin em yếu bóng vía đến mức “hết hồn” khi mới vừa rồi em xô nhỏ Vy té chỏng gọng. Anh khoái con gái có cá tính mạnh như em. Phượng Hy nhếch môi: - Chị Vy cũng mạnh lắm chứ bộ. Long so vai: - Nó chỉ mạnh miệng thôi. Trong nhà này nhỏ Vy chanh chua nhất, giờ có em trị nó rồi, anh đỡ bị ăn hiếp. Hy khịt mũi: - Anh hiền dữ vậy sao? Long tròn mắt: - Thật mà. Không tin, em hỏi nội xem. Anh luôn lịch sự, ga lăng với bất kỳ phụ nữ nào không phân biệt già trẻ, đẹp xấu. Phượng Hy nói: - Nhưng anh rất hay chọc cho ngoại và mợ Phụng nổi giận. Long phẩy tay: - Không phải là chọc. Anh làm cho các bà lưu thông máu huyết đấy. Tại em không để ý, chớ mỗi lần mắng anh xong, cách bà ăn cơm rất ngon và rất nhiều. Phượng Hy không cười nổi trước câu nửa đùa nửa thật của Long. Anh ta ngồi run đùi, chu mồm huýt sáo với vẻ khoái chí, khiến Hy cứ ấm ức tại sao lại có những người vô tâm sung sướng đến thế kia. Mà Long sung sướng thật, ngoài việc chơi ra, anh chàng chả phải làm gì cả. Công việc chính của Long là chơi, chơi từ đồng bằng sông Cửu Long cho tới Sài Gòn rồi ra tận Long Hải, Vũng Tàu, Bình Dương, Sông Bé. Chơi xa vài ba hôm về, Long bắt đầu xin tiền mợ Phụng. Bà mắng lấy mắng để nhưng rồi cũng móc tiền cho. Mỗi lần như vậy là năm sáu trăm ngàn cho tới bạc triệu. Một số tiền không nhỏ chút nào. Đã tốt nghiệp đại học nông nghiệp ở Cần Thơ, nhưng Long không chịu đi làm, cũng không phụ giúp gì cậu Hai. Anh ta đúng là không biết xấu hổ khi cứ ăn chơi theo năm rộng tháng dài. Ánh Vy tiêu tiền chả kém ông anh, nhưng âm thầm hơn và lúc nào cũng được bà mẹ ủng hộ, nên Hy chưa bao giờ nghe Vy bị mắng về vấn đề tiền bạc. Khoản Vy tốn kém nhất là khoản chăm lo sắc đẹp. Sửa mắt hai mí, sửa mũi dọc dừa, gì Ánh Vy cũng đã thử hết. Tiền mỹ phẩm dưỡng da, sữa tắm, kem chống nắng, tan mỡ… hằng tháng không phải nhỏ, cộng với tiền quần áo, giầy dép hợp thời trang được tậu từ những shop nổi tiếng ở Sài Gòn. Ánh Vy thật sự là cái máy ngốn tiền. Học xong lớp mười hai, Ánh Vy trượt ba năm đại học lẫn cao đẳng. Cô nàng bèn học Anh Văn ở các trung tâm với mơ ước một ngày nào đó sẽ có chồng Việt Kiều. Giọng Long rủ rê: - Đi Sài Gòn không Hy? Về thăm bè bạn xóm giềng chứ? Phượng Hy hỏi: - Chừng nào đi? Long sáng mắt lên: - Nếu em muốn, đi ngay bây giờ mai về. Phượng Hy le lưỡi: - Không dám đâu. Bà ngoại chửi, em nghe hổng hết. Long hùng hồn: - Đi với anh, nội ngoại gì cũng… né chưa hết. Em khỏi phải lo. Phượng Hy lắc đầu: - Sao lại không lo cho được. Anh thừa biết thân phận chùm gởi của em mà. Long chép miệng: - Rắc rối quá. Anh chưa bao giờ xem em là chùm gởi. Tiếc rằng ba mẹ anh và con Vy lại coi tiền bạc nặng hơn máu mủ ruột rà. Anh rất ghét, bởi vậy có cơ hội là anh xài tiền thoải mái. Hy xịu mặt: - Anh nói vậy mà nghe được à? Long bật cười: - Được quá đi chớ. Anh không xài cũng có đứa khác xài. Nhà này toàn những kẻ hào phóng với người dưng. Nội cúng chùa. Mẹ cúng thầy bói. Con Vy cúng cho thời trang sắc đẹp. Ba anh cúng cho bọn con gái choai choai thì tội tình gì anh phải nhịn xài kia chớ. Phượng Hy nuốt nước bọt: - Nhưng tiền ấy là do mồ hôi nước mắt của cậu mợ… Long nói: - Làm gì có chuyện đổ mồi hôi mới có tiền ở nhà này. Ba anh muốn có tiền thì bán bớt đất. Bán chừng nào hết mới thôi. Anh không xài, nghĩ cũng phí. Rút trong túi ra một cọc tờ năm chục ngàn, Long dúi vào tay Hy: - Xài phụ anh đi. Phượng Hy đẩy ra: - Ngoại có cho em rồi. Em không lấy của anh đâu. Long bẹo má cô: - Thì để dành phòng khi hữu dụng. Người khôn ngoan không bao giờ chê tiền. Phượng Hy đỏ mặt, cô đứng lùi lại, giọng nghiêm nghị: - Nhưng cũng không nên nhận tiền bừa bãi. Long nhún vai: - Mình là anh em mà, Hy dè dặt quá khó sống hòa đồng lắm. Nào, cầm tiền cho anh vui. Phượng Hy lắc đầu: - Cảm ơn anh. Nhưng em có nguyên tắc riêng. Em không nhận tiền của anh đâu. Long nheo nheo mắt: - Đúng là có cá tính mạnh. Hy vọng mãnh lực của đồng tiền sẽ thua cá tính của em. Nhìn đồng hồ, Long nói: - Em không đi Sài Gòn thì anh đi với tụi bạn, chớ ở nhà chắc anh sẽ chết vì buồn. Phượng Hy buộc miệng: - Ở trển có gì vui đâu. Long trợn mắt: - Đùa hoài. Sài Gòn không vui thì ở đâu vui bây giờ. Hy vẫn cãi: - Là dân Sài Gòn, bộ em hổng biết sao? Long khoanh tay ngạo nghễ: - Sài Gòn cũng có năm bảy thứ dân, dân sống trong… cổ mộ như Tiểu Long Nữ thì thua dân ruộng các anh là cái chắc. Ủa, nghe nói ba em danh tiếng lẫy lừng lắm mà, lẽ nào em lại tu để thấy Sài Gòn buồn? Phượng Hy xụ mặt khi nghe hỏi tới ba mình. Long lại tiếp tục: - Kể về dượng Nhân cho anh nghe đi. Hy xẵng giọng: - Có gì để kể đâu khi trong trí nhớ em chỉ đọng lại những chuyện ba làm khổ mẹ. Long tò mò: - Có đúng dượng Nhân là thần bài không? Phượng Hy cười khẩy: - Khoảng cách giữa thần và quỷ mong manh như sợi chỉ. Khi thắng trận thì là thần, khi thua bạc thì thành quỷ ám vợ con. Ba em là quỷ nhiều hơn làm thần. Lúc được bài, chẳng biết ông tung tiền vào những cuộc thâu đêm suốt sáng nào, đến khi thua, ông luôn có mặt ở nhà hạch sách vợ từng đồng để đi gỡ. Với em, những lúc ấy, ông ác như quỷ. Long rùn vai: - Anh rất ghét bài bạc, nên không đời nào thành thần bài. Phượng Hy hóm hỉnh: - Nhưng hình như anh lại thích thành … ma? Long khựng lại rồi nhanh chóng cười: - Em muốn nói tới ma túy hả? Người ta đồn bậy đấy. Anh không có điên nên đâu có đụng vào ba thứ đó. - Không có lửa, sao lại có khói nhỉ? Long chép miệng: - Em thích bắt bẻ người khác lắm à? Nếu thế thì anh xin thua. Nhưng nói thật, anh không dính ma túy. Anh thề đó. Anh tuy lông bông nhưng không đến nỗi tệ như em nghĩ đâu. Phượng Hy chớp mắt: - Anh không nghĩ ngày nào đó sẽ phụ cậu Hai công việc vườn tược sao? Long hờ hững: - Nghĩ thôi thì ích lợi gì? Với anh, tốt nhất là đừng nghĩ. - Tại sao vậy? - Ba anh vốn độc đoán và đa nghi. Ổng không tin ai hết, kể cả vợ con. Bởi vậy, dứt khoát ổng không cho anh tham gia vào công việc làm ăn. Nói nghe phi lý vì có ông bố nào lại không muốn con cái kế thừa sự nghiệp của mình. Nhưng với ba anh, sự thật đúng như thế. Nhìn vẻ mặt của Hy, Long nói tiếp: - Chắc em cho rằng tại anh quá tệ, quá dở, nên không chiếm được lòng tin của cha mẹ. Nhưng dần dà em sẽ hiểu, những người trong ngôi nhà này, ngoài em ra, đều phân biệt đối xử với anh. Phượng Hy phản đối: - Làm gì có chuyện đó. Trái lại, em thấy ai cũng chiều chuộng, xem anh như ông vua con. Long cười xòa: - Em có quá lời không? Anh mà là ông vua con à? Nếu đúng vậy, chắc anh là vua của riêng em. Mặt Phượng Hy xụ xuống: - Anh em anh lúc nào cũng coi em là đầy tớ. - Làm gì có. - Không, sao anh nghĩ mình là vua của riêng em. Ý anh muốn nói em là nô tì hầu hạ mình anh thôi chớ gì? Giọng Long trầm hẳn xuống: - Sao lại nhiều tự ái thế cô nhóc? Anh có gì đâu để dám xem người khác là tôi tớ của mình. Mà nếu anh là vua, anh sẽ đặt em ở một ngôi vị tương xứng. Thật đó. Nhìn Long nghêng ngang bước đi, Phượng Hy lắc đầu. Anh ta lúc nào cũng mồm mép, xem khuyết điểm của mình là đúng. Bà ngoại bảo Hy tránh xa Long vì không muốn cô bị nhiễm những tật xấu của anh chớ gì. Mà sao Phượng Hy có cảm giác bên trong con người Long như chứa đựng một nỗi u uất nào đó, chính u uất ấy khiến anh trở nên người gàn dở. Mà suy cho cùng, trong nhà này, toàn những người gàn dở. Vừa rồi, khi xô Ánh Vy chúi nhủi, cô cũng thuộc dạng.. quậy chớ có hiền đâu. Chiều nay khi mọi người đông đủ, Ánh Vy sẽ kể lại chuyện này bằng giọng sũng ướt và bằng điệu bộ yếu đuối, hiền từ. Và đứa con có ông bố hoang đàng như Hy sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Hừ! Chuyện gì tới, cứ để mặc nó tới, nhưng mâm cơm hỗn độn ấy nhất định Hy không dọn. Cô để mặc bụng đói dắt xe đạp ra khỏi nhà và đạp vòng vòng thành phố giữa trưa nắng gắt. Ở đây, Hy không bạn bè, nên cô chẳng biết phải ghé đâu. Lòng nuối tiếc cô ân hận khi lúc nãy từ chối lời mời đi Sài Gòn của Long. Dầu gì Sài Gòn vẫn gần gũi thân thiết với cô hơn Mỹ Tho mà. Đang lơ ngơ giữa phố vắng, Hy chợt nghe tiếng người hớt hải gọi mình. Nhìn qua phía bên kia đường, cô thấy bà Bê. Phượng Hy bèn đạp xe qua. Bà Bê nói liền một hơi: - Tui tới nhà cháu, gọi hoài không ai lên tiếng. Sao lại ra đường trưa nắng chang chang như vầy? Phượng Hy gượng gạo: - Ở nhà buồn quá, cháu chạy rong cho vui ấy mà. Nhìn Hy với tất cả nghi ngờ, bà Bê nghiêng mặt: - Phải vậy không? Chà! Chắc có chuyện gì buồn rồi. Nè, về nhà dì đi. Tới lúc này, Hy mới nhớ để hỏi: - Dì tìm cháu để làm gì vậy? Bà Bê ngập ngừng chỉ vào giỏ: - Có mấy cái bánh xèo, dì mang tới cho cháu. Phượng Hy chớp mắt cảm động: - Cháu thích món này lắm. Bà Bê cười thật tươi: - Dì biết. Cháu giống mẹ mà. Thôi, về nhà dì ăn cho ngon. Phượng Hy gật đầu ngay. Cô đạp xe theo bà Bê và thấy lòng ấm lại. Một tình cảm thân thương chân thật từ lâu không còn, bỗng hiện hữu trong tim Hy. Cô mừng vì ngoài những người mang tiếng ruột rà, nhưng nghèo nàn tình cảm ra, cô vẫn còn dì Bê, người dưng mà dành cho cô sự quý mến đậm đà, chân chất. Vào nhà, dì Bê bày bánh xèo, rau sống, nước mắm ra bàn rồi bảo: - Ăn đi, còn giòn lắm đó. Phượng Hy không khách sáo, cô ăn ngon lành dưới ánh mắt thích thú của bà Bê. Bà dịu giọng: - Cháu chưa ăn cơm phải không? Hy gật đầu. Bà Bê bồn chồn như muốn hỏi gì đó, nhưng không đành vì thấy Hy ngon miệng quá. Phượng Hy nhìn quanh: - Bé Xê đâu dì? - Nó đi học rồi. - Con bé ngoan lắm phải không dì? Bà Bê phe phẩy cái quạt: - Cũng không ngoan lắm đâu. Nó được nước siêng, dễ dạy. Có nó cũng đỡ buồn. Phượng Hy chạnh lòng vì nghe bà Bê nói đến “buồn”. Cô dè dặt hỏi: - Sao dì không dấu chuyện Xê là con nuôi? Bà Bê thản nhiên: - Tui vẫn dấu đó chớ. Ngặt cái miệng thiên hạ hổng kín, nên con nhỏ mới biết… - Thế ba mẹ con bé đâu? Bà Bê thở dài: - Chết cả rồi. - Tội nghiệp! - Cháu có hơn gì nó. Mẹ chết, ba thì trốn mất tăm. Dì vẫn lo cho cháu hơn cho con Xê. Đã xảy ra chuyện gì khiến cháu phải lang thang một mình giữa trưa vậy hả? Phải thằng Long hiếp đáp cháu không? Phượng Hy hơi ngạc nhiên khi nghe bà Bê hỏi thế, cô ấp úng: - Không. Anh Long không làm gì cháu hết. Giọng bà Bê nóng nảy vỡ ra y như giọng mẹ những lúc lo lắng cho Hy: - Vậy thì ai? Phượng Hy lặng lẽ nhìn bà, nước mắt tủi thân ứa ra. Cô ngập ngừng rồi kể hết những nhọc nhằn về tâm trí mình phải chịu khi ở dưới ngôi nhà to rộng đó. Hy nghẹn ngào: - Cháu cần một việc làm đủ để qua ngày để không ai coi thường cháu, nhưng chuyện đó sao khó quá. Bà Bê ngồi thừ ra, một lát sau bà mới nói: - Có một việc làm dì sẽ giới thiệu cho cháu, chỉ sợ việc ấy không xứng với cháu thôi. Phượng Hy lên tiếng: - Nếu việc ấy lương thiện thì dù cực cách mấy cháu cũng cố. Bà Bê nói: - Số là cậu chủ nhà của dì đang cần một người lo việc sổ sách cho vựa trái cây của cậu ấy. Chắc cháu làm được mà hả? Phượng Hy gật đầu và ngay tức khắc cô nhận ra mình quá vội vã.. Cậu chủ của dì Bê phải chăng là cậu Bằng, người cô từng nghe nhỏ Xê ta thán? Nếu đúng vậy e có điều bất ổn. Cô ngập ngừng: - Chủ của dì từng… từng ở tù à? Bà Bê gật đầu: - Chuyện ấy đã qua rồi và không dính dấp gì tới công việc cháu sắp nhận. Phượng Hy bẻ tay: - Cháu muốn biết tại sao ông ấy ở tù, được không ạ? Bà Bê chép miệng: - Cậu ấy lái xe khi đã uống rượu và đụng chết người. Phượng Hy không nén được tò mò: - Chết mấy người ạ? - Hai. Bằng ở tù vì gây ra tai nạn chết người khi say rượu, chớ không làm gì bất lương phạm pháp. Bởi vậy cháu cứ yên tâm nếu nhận việc. Phượng Hy cắn môi. Ông ta không bất lương phạm pháp nhưng hay say rượu. Ở cạnh một người say cũng dễ sợ như cạnh một người bất lương. Hy đắn đo nhìn bà Bê, cô không biết mình nên nhận việc hay không. Hình như đoán được suy nghĩ của Hy, bà Bê nhấn mạnh: - Cam đoan với cháu, cậu Bằng là người tốt. Tốt nhất mà dì từng biết. Phượng Hy ngập ngừng: - Ông ấy hay uống rượu lắm à? - Đàn ông nào thỉnh thoảng không uống rượu. Nhưng uống vào Bằng cũng chả quậy ai. Phượng Hy nghe giọng mình yếu hẳn đi: - Chừng nào cháu bắt đầu làm được? Bà Bê mau mắn: - Ngay bây giờ nếu cháu muốn. Nói thật lúc nãy dì qua nhà cháu với ý định này, chớ không phải vì mấy cái bánh xèo đâu. Hy băn khoăn: - Nhưng ít ra cháu cũng phải gặp ông Bằng chứ. Bà Bê gật đầu: - Đương nhiên! Cháu phải gặp cậu ấy để nắm rõ hơn những việc mình sẽ làm. Cháu vẫn có thể từ chối nếu sau khi nói chuyện, thấy không hợp ý mình. Nhìn lịch, bà Bê lẩm bẩm: - Bữa nay mùng bảy, sáng mồng chín cháu tới đây gặp Bằng. Mồng chín tốt ngày lắm. Phượng Hy bật cười: - Đi làm cũng phải xem ngày à? Mặt bà Bê nghiêm nghị: - Chớ sao. Không hiểu cháu thế nào, chứ dì rất tin những chuyện như vậy. Phượng Hy nói: - Sáng mốt cháu sẽ tới đây. Bà Bê có vẻ hài lòng: - Dì mong cháu ưng ý với công việc. Phượng Hy nhìn ra khoảng sân rộng, giọng chùng xuống: - Cháu cũng mong như thế. Người đầu tiên lên tiếng khi nghe Phượng Hy nói sẽ đi làm là bà Phụng. Bà trợn mắt biểu lộ nỗi bất bình cao độ: - Đi làm cho con trai bà Hai Nữ hả? Trời ơi! Gia đình này bề thế hơn họ nhiều. Bởi vậy không có chuyện đó xảy ra đâu. Thiên hạ sẽ cười bà ngoại, cười cậu mợ cho thúi mặt. Bà Bảy Thương thì khó chịu: - Bộ ngoại để con thiếu thốn sao Hy? Phượng Hy lắc đầu thật nhanh: - Dạ không có. - Vậy tại sao phải đi làm? Hy loanh quanh: - Con muốn đối mặt với đời, muốn sống bằng đồng tiền tạo nên bằng mồ hôi của mình. Con muốn có một công việc chớ không ăn không ngồi rồi mãi được. Ánh Vy nhếch môi màu đỏ tím: - Công việc nhà thiếu gì không làm, lo làm công cho người ngoài. Tiền thiên hạ khó nuốt trôi lắm đó. Ông Thọ thì chất vấn Hy theo cách khác: - Nó ở tù mới ra đó. Làm việc cho nó thì gia đình mình còn mặt mũi nào nữa. Phượng Hy cương quyết: - Từng ở tù chưa chắc xấu. Con thật sự muốn làm việc nên không ngại gì hết. Giọng bà Phụng cay cú: - Đúng là luận điệu của Phượng Huyền ngày xưa. Lúc nào cũng cho mình là đúng, để rồi suốt cuộc đời khóc hận. Cháu nó đã muốn, má và anh đồng ý cho rồi. Bà Bảy lườm bà Phụng và gay gắt: - Không phải tao bênh Phượng Hy chớ tao đoán chắc con nhỏ đòi đi làm là vì con Vy và thằng Long… Ánh Vy ré lên oan ức: - Sao nội lại nói thế? Tụi con có làm gì nó đâu. Bà Bảy gằn: - Hừ ! Đâu cần phải làm gì. Chỉ cần dằn xén, liếc háy cũng đủ khiến người khác phải chết rồi. ÔNg Thọ khó chịu: - Má không nên làm bọn trẻ có thành kiến với nhau. Bà Phụng trề môi: - Trong nhà đang yên lành, khi không kiếm chuyện cho mọi cái rối tung lên. Nhắm tự lập được thì… đi chỗ khác mà tự lập… Ông Thọ nạt vợ: - Bà không được nói thế với con cháu. Quay sang phía Phượng Hy ngồi, ông dịu dàng: - Con nhất định đòi đi làm phải không? Phượng Hy khe khẽ gật đầu. Thật tình cô chưa hiểu ông Thọ muốn gì khi hỏi như thế. Hy dè dặt: - Cậu sẽ đồng ý chứ? Ông Thọ im lặng. Một lúc sau, ông lên tiếng: - Khi đồng ý đưa con về cậu đã chuẩn bị mọi thứ cho đến tận ngày con lấy chồng. Cậu chỉ muốn con sau này không bất hạnh như mẹ con. Nếu muốn đi làm, cậu đồng ý nhưng phải nhớ rằng từ giờ về sau cậu không chu cấp cho con một xu nào kể cả khi ốm đau, thất nghiệp. Muốn đối mặt với đời phải chấp nhận luật của đời. Cứ suy nghĩ rồi trả lời với cậu sau. Phượng Hy không đắn đo: - Con đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Ông Thọ khựng lại, giọng đầy bất bình: - Vậy thì chẳng còn gì để nói cả. Bà Bảy Thương giận ra mặt: - Mày cứng đầu y nhự. Hừ! Không nói nữa, ai muốn làm gì thì làm, khôn nhờ, dại chịu. Đứng lên, bà cố tình dằn mạnh gót khi bước đi. Ông Thọ lầm lì nhìn bà Phụng và Ánh Vy rồi quát to: - Thằng Long đâu? Ánh Vy ôm ngực: - Con không biết. Có lúc nào ảnh ở nhà đâu, tự nhiên ba làm con hết hồn. Ông Thọ chỉ tay vào vợ: - Bà cứ dung túng nó mãi, rồi sẽ lãnh hậu quả đó. Bà Phụng sừng sộ lại: - Không lo cho nó thì thôi, ông đừng giận cá chém thớt tội nghiệp con tôi lắm! Liếc Phượng Hy một cái bén ngót, bà vừa đi vừa nói: - Gây ra đủ thứ chuyện trong nhà thế này mấy người mới vừa lòng. Ông Thọ đá mạnh vô ghế trước khi về phòng mình. Ánh Vy bước tới cạnh Hy, giọng đanh lại: - Tốt nhất là mày cuốn gói xéo khỏi nơi đây. Ngôi nhà này của anh em tao, chớ không đời nào là của mày đâu. Đừng nghèo mà ham. Phượng Hy nhẫn nhục làm thinh. Mặc xác bà chị họ đanh đá của mình muốn nói gì thì nói, Hy không thèm quan tâm, điều cô cần nghĩ bây giờ là công việc. Cô sẽ đi làm, sẽ thành người lớn và sẽ kiêu hãnh ngước mặt nhìn đời chớ không sống đầy mặc cảm như những ngày đã qua. Nhưng nhỡ lão chủ Bằng sẽ từ chối khi thấy cô là một con nhóc chưa có chút kinh nghiệm nghề nghiệp nào thì sao nhỉ? Ấy! Tự nhiên lại nghĩ đến chuyện xúi quẩy. Ngày mai là mồng chín. Ngày tốt cơ mà, lẽ nào Hy không gặp vận may? Về phòng, Phượng Hy ngồi vào bàn. Cô viết thơ cho bà Tuyên “khoe” chuyện đi làm và hỏi thăm ba mình. Hy vọng dì Tuyên biết tin của ông. Phượng Hy thở dài. Ba cô đam mê bài bạc khiến mẹ bán luôn nhà mà vẫn không đủ tiền trả cờ bạc cho ông. Bây giờ ba đang trốn ở đâu thật tình Hy không biết. Dù oán hận ba nhưng Hy vẫn ray rức về ông. Có lẽ bây giờ ba cô đang rất khổ, không nhà cửa, không công việc, ông sẽ sống ra sao nhỉ? Đi làm có tiền Hy nhất định tìm ông. Đang nghĩ ngợi lung tung, Phượng Hy thót tim về những tiếng va chạm ầm ầm lẫn tiếng quát tháo của ông Thọ ở phía trước. Hốt hoảng, Hy chạy bổ ra phòng khách và thấy ông đang vung tay tát mạnh vào mặt Long. Dù đã né qua một bên, nhưng Long vẫn lãnh đủ cái tát như trời giáng ấy. - Quân khốn nạn! Mày đừng về nhà nữa, tao không muốn thấy mặt mày. Bà Phụng nhảy đỏng lên: - Đứa ra khỏi nhà không phải nó đâu. Từ tối đến giờ đã đủ chuyện rồi. Ông đừng chọc tôi nổi điên nghe. Rồi bà la bài hải khi thấy mặt Long đầm đìa máu: - Ối, thánh thần thiên địa ơi! Ông giết con tôi chết rồi. Vừa la bà vừa lạch bạch chạy tới kế bên Long, cuống quít: - Tét mặt thằng nhỏ rồi. Đồ độc ác! Tôi đã bảo ông cất cái nhẫn hột xoàn trời đánh đi mà ông không nghe. Giờ tôi mới nghĩ ra ông đeo cái nhẫn đó để làm vật.. giết người. Oái trời đất ơi! Ông giết tôi đi cho hả lòng chớ thằng nhỏ có tội tình gì mà ông luôn ác cảm với nó. Ông Thọ cười khẩy: - Tội tình gì, bà thừa biết mà! Ong óng cái mồm, tôi để thẹo vào mặt bà luôn rồi đừng có trách. Thấy ông sấn tới, Long bước chân ngang. Giọng khô lạnh, anh ta thách thức: - Ông đụng vào má tôi thử xem. Tôi không để ông yên đâu. - Mày làm gì tao hả thằng chó lộn giống kia? Bằng một động tác thật nhanh, Long rút trong túi quần ra một con dao bấm và chìa mũi nhọn về phía ông Thọ. Mắt anh ta long lên, mặt be bét máu trông thật hãi hùng. Phượng Hy bủn rủn cả chân tay. Cô có cảm giác mũi dao vô tri kia sắp sộc vào ngực ông Thọ. Chắc bà Phụng cũng hồn vía lên mây như Hy nên thay vì giật con dao trên tay Long, bà đứng chết trân, mồm hét to như còi xe lửa. Tiếng hét chói tai của bà có tác dụng như một bài nhạc kích động được mở hết cỡ, khiến Long như phát cuồng. Anh ta sấn tới trong khi ông Thọ lùi vào sát tường, mặt tái mét … Hít một hơi lấy hết can đảm, Phượng Hy nhào đến giữ tay Long, miệng lắp bắp năn nỉ: - Anh bình tĩnh đi Long. Chuyện đâu còn có đó. Đưa dao cho em … Đưa cho em … Nhếch môi cười khẩy, Long thu lưỡi dao bấm lại, cho nó vào túi rồi bước ra sân. Không hiểu sao Hy lại bước theo anh. Long ngồi phịch xuống bậc tam cấp trước nhà, xé nát điếu thuốc đấp vào vết thương trên mặt. Phượng Hy xót xa: - Để em vào nhà lấy bông, băng … Long tỉnh táo: - Không cần đâu. Vết đứt này cạn mà. Vừa nói, anh vừa rút ra bịch khăn giấy. Phượng Hy lấy khăn cẩn thận lau những vết máu trên mặt Long. Giọng cô trầm xuống: - Lúc nãy anh làm em sợ quá! Đàn ông khi nổi giận thật khủng khiếp. Long làm thinh đốt thuốc. Phượng Hy nhỏ nhẹ: - Em biết anh và cậu Hai không hợp nhau. Nhưng dù thế nào cũng không nên như vừa rồi. Tội lắm! Mình là con mà. Long khoát tay: - Nói chuyện khác đi nhóc .. Phượng Hy cụt hứng. Cô xẵng giọng: - Chuyện gì bây giờ? - Chuyện của em, thuộc về em … Hy lắc đầu: - Chán chết ! Long bướng bỉnh: - Nhưng anh thích nghe. Phượng Hy chua chát: - Chắc chắn anh từng … bị nghe bà ngoại, cậu mợ Hai nói nhiều về gia đình em rồi. - Đúng vậy. Có điều chắc gì đó là thật. Phượng Hy cười buồn: - Mọi người dối làm gì ? - Để hả lòng ghét. Anh thấy chẳng ai thích dượng Nhân, ba em hết. Phượng Hy chớp mắt: - Tại ba em quá tệ. Em còn không thích nói chi ai. Nhưng cậu Hai thì khác, cậu Hai lo cho gia đình. Anh và chị Vy thật sướng khi có người cha như vậy. Búng điếu thuốc hút dở ra xa, Long nói: - Rất tiếc anh không cảm thấy điều đó. Ngược lại anh thấy mình là cái gai trong mắt nội và ba. Phượng Hy phản ứng: - Không có đâu. Mắt Long bỗng tối sầm: - Em không hiểu đâu. Đúng là như vậy đó. Phượng Hy ngập ngừng: - Vì nghĩ thế nên anh luôn đi khỏi nhà cho khỏi gai mắt ngoại và cậu Hai à? Nếu có chuyện đó là tại anh không chịu làm việc nên ngoại và cậu mới giận. Long nhếch môi: - Làm việc à! Ba và nội không hề tin tưởng anh. Vườn đất, công việc bề bề là thế, nhưng anh không đời nào được mó tay vào. Ba anh vừa đố kỵ vừa đa nghi nên đã gạt anh qua một bên. Phượng Hy lập lại với vẻ ngạc nhiên: - Đố kỵ, đa nghi với con trai của mình sao ? Anh khéo tưởng tượng thật. Long tựa đầu vào cột: - Nội không xem anh là cháu đích tôn, ba cũng chẳng xem anh là con trai. Trong ngôi nhà của chính mình, anh thật sự bị chối bỏ. Khi nhìn thấy em lẻ loi, lạc lõng ở chốn này, anh thật sự thông cảm. Ngập ngừng một chút, Long nói: - Người ta sẽ không dành cho em chút gì đâu. Nếu em về đây vì muốn được chia chác đất đai hay thứ gì đó thì em đã lầm. Mặt nóng lên, Phượng Hy ấp úng: - Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Long khô khốc: - Vậy thì mình bắt đầu nghĩ đi. Em phải nghĩ cho ra cách nào đó để nội và ba anh chia đất lại cho mình. Nghe nói trong di chúc của ông nội, mẹ em cũng có phần đấy. Ráng động não chăm chăm vào. Cơ hội được của em cao hơn của anh nhiều lắm đó. Phượng Hy kêu lên tức tối: - Thì ra lâu nay anh nghĩ về em như thế. Anh cũng như chị Vy, luôn sợ em tranh phần. Mũi chợt cay xè, Phượng Hy sụt sùi: - Nói chắc anh không tin, nhưng cái em đang cần là tình cảm gia đình kìa. Cô chua chát nói tiếp: - Có lẽ em đã lầm chỗ. Một nơi như ở đây tình cảm gia đình người này chả có để dành cho người nọ, nói chi dành cho một con bé côi cút như em. Long chợt bối rối vì những giọt nước mắt bất ngờ của Phượng Hy. Anh khổ sở: - Trời ơi, đừng nhè ra chớ. Phượng Hy tấm tức: - Nói người ta như thế rồi cấm không cho khóc. Nhà anh, ai cũng ác hết. Nghi ngờ người ta dành phần tranh ăn. Nhưng người ta đi làm thì cấm đoán, dè bỉu, cười cợt. Long nhíu mày: - Em có ý định đi làm hả ? Hy tằng hắng: - Không phải ý định mà là hiện thực. Sáng mai em bắt đầu đấy. Long kêu lên: - Hay thật ! Em làm cơ quan nào ? Phượng Hy xịu mặt: - Cái gì mà cơ quan nghe .. vĩ đại vậy . Em chỉ làm công cho người ta thôi. - Làm công cho ai ? Phượng Hy dài giọng: - Nói ra thế nào cũng được nghe phản đối nữa. Im vẫn tốt hơn. Long nhún vai: - Định nhờ em xin hộ việc cho cả anh luôn đây. Hy bật cười dù nước mắt vẫn còn trên mi: - Đùa hoài. Xin việc cho anh xong chắc em phải cuốn gói khỏi xứ Mỹ Tho này vì sự thịnh nộ của cậu mợ quá. Long chợt thở dài: - Biết tự lo cho mình là khôn ngoan. Anh xấu hổ với em thật đó. Phượng Hy hỏi: - Sao anh không phụ mợ Phụng coi tiệm thuê băng video? Long chép miệng: - Anh không thích việc gần như dành cho đàn bà ấy. Nó phù hợp với Ánh Vy hơn. Hy thắc mắc: - Vậy anh muốn làm việc gì ? Long làm thinh, một lát sau anh lấp lửng: - Anh cũng có việc của mình chứ. Phượng Hy giễu cợt: - Chắc anh thích chơi hơn rồi. Hỏi thật nha, anh chơi hoài không chán sao? - Chán chớ, nhưng không chơi thì biết làm gì? Phượng Hy bỗng tò mò: - Thế bồ của anh không ý kiến gì về việc chơi của anh à ? - Cô ta cũng chơi như anh thì ý kiến gì cơ chứ? Hy buột miệng: - Chắc chị ấy đẹp lắm ? Long không trả lời. Hy lại hỏi: - Anh có đưa về nhà chơi không? - Nhà đâu phải chỗ để chơi mà đưa về. - Chẳng lẽ anh có bồ chỉ để đi chơi? Long thản nhiên: - Thì đúng là như vậy. Chớ em thì sao ? Em và anh chàng nào đó khi hẹn hò cũng đâu muốn dắt nhau về nhà. Nhất là ngôi nhà quỷ ám như nhà này. Đâu ai muốn những phút giây riêng tư lãng mạn của mình bị phá đám bởi những ánh mắt soi mói, những câu nói nhát gừng chẳng tí tình cảm. Đúng không? Phượng Hy chống tay dưới cằm: - Khó trả lời thật. Long cười cười: - Đừng nói rằng em chưa có chàng nào nghen. Mà chắc là vậy rồi. Nếu không, em đâu ngồi yên khi thấy anh đi Sài Gòn hoài. Phượng Hy nóng mặt: - Anh giỏi đóan mò. - Vậy anh ta đâu ? - Sao em lại phải khai với anh nhỉ ? Long thủng thẳng đáp: - Để anh mừng cho em không cô đơn trên cõi đời này. Anh chàng là người thế nào nhỉ ? Phượng Hy đốp chát: - Rất khác anh. - Vậy sao? Ở điểm nào? Phượng Hy nói một hơi: - Anh ấy không biết đi chơi, chỉ biết học và học rất giỏi. Long gật gù: - Anh hình dung được rồi. Chàng rất nghiêm, phải nói là đạo mạo mới đúng. Chàng không rượu chè, hút sách. Cờ bạc lại càng không vì nàng rất ghét đánh lộn. Đi bên nàng, chàng ưa nói chuyện văn chương, chuyện tình hình thế giới và lạy chúa … chàng chưa bao giờ hôn nàng vì sợ phạm tội. Phượng Hy ré lên: - Anh nói bậy. Vừa la, Phượng Hy vừa vung tay lên dọa. Long chụp lấy tay cô giữ thật chặt. Phượng Hy hốt hoảng rút tay về, nhưng không được. Long nhìn cô, miệng tủm tỉm cười, khiến Hy phải hạ giọng: - Em … em .. không đùa đâu. - Anh cũng vậy. Mím môi, Hy giằng mạnh tay ra và giận dữ chạy về phòng mình khóa trái cửa lại. Sao anh khi không lại đùa kỳ vậy kìa. Rõ ràng là không nên. Nhớ tới đôi mắt sáng rực của Long, Hy nóng cả người. Trời ơi ! Những người trong nhà này hình như bị quỷ ám cả rồi. Phượng Hy cảm thấy sợ, một nỗi sợ bản năng khiến cô mụ mẫm cả người . Có lẽ sớm muộn gì cô cũng phải rời xa nơi này. Chỉ nghĩ tới đó, Hy đã muốn khóc. Ngoài vườn, gió vẫn đong đưa những cành nhãn và hình như có tiếng chân ai vừa đạp lên lá. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Chương 4 Phượng Hy tức tối nhìn Tư Chí nghênh ngang bỏ đi, sau khi ra lệnh cho cô ở lại để kiểm tra, điều động việc các xe chở hàng đưa ra Bắc. Hình như anh ta muốn gây khó khăn cho Hy, một con nhóc mới chân ướt chân ráo chưa quen việc thì phải. Mím môi, Hy cố nhớ, nhưng không tìm ra được nguyên nhân nào khiến Tư Chí đối xử với mình như thế. Cô làm việc đã được một tuần, nhưng chưa thấy mặt mũi cậu chủ Bằng cao thấp, mập ốm, xấu đẹp ra sao. Người cô gặp là Tư Chí, một gã đàn ông lúc nào cũng nồng nặc rượu, cộc cằn, lỗ mãng. Mở miệng là chưi? thề trước câu nói. Dì Bê bảo Phượng Hy làm chung với anh ta để học việc. Đó là ý kiến của cậu chủ Bằng. Cậu ấy bận việc phải đi vắng, nên nhờ dì truyền đạt lại với Hy với mong muốn cô sẽ đồng ý làm việc cho cậu ta bền lâu. Ngày đầu, Tư Chí cho cô ngồi một góc nhìn hắn hò hét, la mắng nhân công. Hắn văng tục, vỗ bàn dầu chẳng có chuyện gì xảy ra. Hy hiểu Tư Chí muốn dằn mặt mình nên cô bình thản chịu đựng. Qua ngày thứ hai, Tư Chí bắt cô vào sổ số lượng hàng, số lượt xe xuất khỏi vựa theo yêu cầu của hắn ta. Ngày thứ ba tới hôm nay, Tư Chí bảo cô sang điều động nhân công vô bao xoài, đóng hộp thanh long. Cô vừa mới quen điều động phân công cho hợp lý, đạt kết quả cao việc này thì Tư Chí lại giao cho cô việc làm khác. Hắn muốn quậy cho Hy bỏ ngang chắc. Phượng Hy nhếch môi. Tư Chí không biết cô rất kỳ, cô sẽ không bỏ việc đâu, nhưng tối nay, trái cây về nhiều, phải làm suốt đêm thế này, quả thật là căng. Ngần ngừ một chút, cô nhấc điện thoại gọi về nhà. Dầu dây bên kia vang lên giọng của Long, Phượng Hy chợt bối rối. Sau tối hôm đó, cô không gặp anh, nhưng vẫn còn nguyên cảm giác khó chịu đến mức không muốn nói chuyện. Nhưng lỡ đã gọi, đâu thể cúp máy ngang được. Cô ậm ự: - Hy đây, anh Long hở ? Long hối hả: - Có chuyện gì vậy Hy? Phượng Hy nói thật nhanh: - Tối nay em về nhà muộn lắm. Anh thưa với ngoại dùm để bà khỏi phải trông. Thôi nhé. - Khoan đã Hy. Cho anh xin lỗi chuyện tối hôm đó. Hy cười nhẹ vào máy: - Em quên rồi. Dứt lời, cô gác ống nghe. Ngước lên, Hy thấy một người đàn ông đang khoanh tay nhìn mình. Tim Phượng Hy chợt rộn lên khi cô nhận ra đó là ành chàng từng quá giang cô chuyến xe từ Sài Gòn về Mỹ Tho. Bỗng dưng cô cười thật tươi, lòng vui như gặp lại người bạn cũ. Khác với sự rộn ràng của cô, anh chàng chỉ nhếch mép rồi cất giọng khô như ngói: - Tư Chí đâu? Phượng Hy hơi cụt hứng, nhưng vẫn trả lời: - Ảnh không có ở đây, anh tìm Tư Chí để xin việc à? Anh ta nhíu mày: - Sao cô em biết? Hy so vai: - Hôm nào lại không có người gặp Tư Chí để xin làm bốc vác hay một việc gì đấy ở vựa này. Môi nhếch lên vừa mỉa mai, vừa hóm hỉnh, Bằng nói: - Tôi không phải một trong những người này. À! Công việc của em thế nào rồi Phượng Hy? Tròn mắt nhìn Bằng, Hy ngạc nhiên: - Sao anh biết tên tôi hay vậy? Bằng lấp lửng: - Nếu không biết tên cô mới lạ ấy chứ. Phượng Hy nuốt nước bọt: - Anh … anh là ai vậy? Bằng bật cười: - Là một người đi nhờ xe. Đơn giản và dễ nhớ vô cùng. Đúng không? Hy lảng đi: - Anh có nhắn gì với anh Tư Chí thì cứ nhắn, tôi sẽ nói lại. Bằng bỗng hỏi: - Anh ta có tử tế với em không? Có “ma cũ ăn hiếp ma mới” không? Phượng Hy ậm ự: - Chắc là có đấy. - Có tử tế hay có ăn hiếp … - Anh thử đoán xem ? Bằng xoa cằm: - Chắc là có tử tế rồi. Phụ nữ luôn có lợi thế trong giao tiếp, nhất là phụ nữ đẹp. Phượng Hy bỉu môi: - Đây là công việc chớ không phải chỉ xã giao xuông. Mà trong công việc ấy hả, ma cũ ăn hiếp ma mới là chuyện thường tình. Nhìn Bằng đầy cảnh giác, Hy thắc mắc: - Sao anh biết tôi là ma mới nhỉ ? Bằng từ tốn: - Vì tôi là ma cũ. Mắt Hy sáng lên: - Vậy thì hay quá. - Sao lại hay kìa? Phượng Hy cong cớn: - Tôi nghĩ anh sẽ không như ma cũ kia. Bằng nheo nheo mắt: - Điều đó thì chưa chắc vì “Ma cũ ăn hiếp ma mới là chuyện thường tình mà.” Hất mặt lên, Bằng lầm lì: - Tôi muốn biết một tuần qua, cô em đã làm được những gì? Mau báo cáo đi. Phượng Hy vênh váo: - Một tuần đủ để tôi thành người cũ rồi. Anh đừng hòng ăn hiếp tôi. Bằng gật gù: - Khá lắm. Có khả năng đối đáp với khách hàng, nhất là hàng xoài, hàng cóc. Hy xịu mặt: - Anh muốn nói tôi chanh chua chứ gì. Bằng chưa kịp trả lời thì điện thoại reo. Phượng Hy ấm ức nhấc máy. Đầu dây bên kia léo nhéo giọng phụ nữ: - Cho tôi gặp ông Bằng. Hy mau miệng: - Dạ, ông ấy chưa về ạ. - Sao? Vẫn chưa về à? Hừm! Lại biến đâu với con nào rồi chứ gì? - Dạ không phải. Ông ấy … Bên kia, giọng phụ nữ gào lên: - Báo với ông Bằng là tôi không làm ăn với ổng nữa. Nhớ đó. - Xin lỗi. Bà là ai ạ? - Kim Mỹ. Xưng danh xong, người gọi gác máy cái cộp, khiến Hy phải nhăn mặt ê ẩm đầu. Bằng hỏi ngay: - Tìm Tư Chí hả? Hy lắc đầu: - Đâu có, tìm ông chủ. Bằng kêu lên: - Rồi em bảo .. chưa về à? - Thì anh nghe đó, còn hỏi gì nữa. Cái bà Kim Mỹ này độc thiệt. Nghe nói ổng chưa về là rít ngay vào tai tôi rằng “Ổng lại biến đâu với con nào rồi chứ gì?” Eo ơi! Bộ ông chủ hay biến như thế lắm hả? Bằng đanh giọng: - Vớ vẩn. Rồi không nói tiếng nào, anh hầm hầm bước tới điện thoại, nhấc ống nghe lên. Thấy Hy nhìn mình với vẻ không hài lòng, anh gắt: - Cô … biến cho tôi điện thoại là vừa đấy. Đúng là bộp chộp, lanh chanh. Phượng Hy sừng sộ: - Quyền gì mà anh dám mắng tôi? Bằng không trả lời. Anh nhấn số rồi hất mặt lên chờ máy reo, xem như Hy không hề hiện hữu. Tức điên lên, Hy không biết làm sao ngoài việc xoay xoay cây bút bi trên tay và nghe giọng hắn ta ngọt ngào: - Mỹ hả ? Anh đây. Lúc Phượng Hy còn há hốc mồm kinh ngạc, Bằng đã nói tiếp: - Anh về lâu rồi, nhưng bọn nhỏ không thấy nên mới nói thế … rồi … rồi … anh sẽ rầy con nhóc đó. Vừa lòng chưa? Phượng Hy tức điên lên. Cô quay ngoắt người ra khỏi ngôi nhà gỗ được xem như đại bản doanh của vựa trái cây. Ngồi xuống cạnh một chồng giỏ cần xé, Hy đưa tay lên ngực và nghe tim đập thình thịch vì giận. Hừ, anh ta tệ thật, nên vừa rồi mới đùa với Hy. Đã vậy, còn nhắn qua điện thoại với con mẹ nào đó là sẽ rầy cô. Cô tội gì mà rầy chứ? Tự ái cứ dâng cao làm Hy chịu không nổi. Cô đứng lên đi tới đi lui khiến bọn con gái ngồi bọc xoài vô giỏ gần đó phải ngạc nhiên kêu lên: - Chị Hy vào nghỉ đi. Cầu tám, chín giờ xe hàng mới tới mà. Không dưỡng sức sao mà làm khuya. Phượng Hy gượng gạo cười. Cô ngồi kế đống xoài nhất, đã lựa từng trái trước khi bọc cho nó lớp vỏ trắng y như vỏ bọc những trái bôm Trung Quốc mà lòng nghĩ đâu đâu. Quả thật Hy bị hố to vì không ngờ hắn ta là ông chủ Bằng. Trong tưởng tượng của cô, Bằng không khác Tư Chí là mấy. Theo cô, Bằng cũng lừ đừ, bốc mũi … hèm, cũng cộc cằn, chửi thề liền miệng. Có lẽ tại con bé Xê nói nhiều về “cậu Bằng” quá, nên Hy đã có ấn tượng xấu về anh. Để đến khi gặp “người thật”, cô lại nghĩ anh là người đi xin việc. Nhưng ngay lúc đó, Bằng vẫn có thể tự giới thiệu mình. Ai bảo anh đùa dai rồi mắng cô nào là .. vớ vẩn, bộp chộp, lanh chanh. Hừ! Đàn ông gì nhiều lời quá. Một thằng nhóc mặt lem luốc chạy tới gần cô: - Chị Hy ơi! Cậu Ba gọi chị. Hy ngơ ngác: - Cậu Ba nào? Một con bé phì cười: - Cậu Ba Bằng đó. Tụi em nhỏ, không dám gọi tên mà phải gọi thứ. Phượng Hy ngần ngừ trước khi bước vào văn phòng. Hừ! Để xem cậu Ba mắng gì nữa đây. Mình không chịu nhục đâu. Bất quá nghỉ việc là cùng chớ gì. Thấy Bằng ngồi sau bàn, miệng phì phèo thuốc lá, mắt nheo nheo nhìn mình, Phượng Hy căm lắm. Cô lạnh lùng mai mỉa: - Thưa, cậu Ba gọi tôi. Làm như không biết Hy đang châm chọc, Bằng chỉ ghế đối diện: - Ngồi xuống đi. Tôi muốn nghe báo cáo tình hình một tuần qua. Phượng Hy liếm môi: - Ngày nào anh Tư Chí cũng báo cáo và nhận mệnh lệnh của cậu qua điện thoại mà. Bằng quyền hành: - Nhưng tôi muốn nghe qua ghi nhận của người khác. Hy bướng bỉnh: - Xin lỗi. Không phải việc của tôi. Bằng cười khẩy: - Chắc Tư Chí cho cô ngồi chơi suốt tuần qua, nên cô có biết gì đâu. Phượng Hy nóng mặt: - Tôi là người mới. Anh Tư Chí phân công thế nào, tôi làm thế đó. Bằng hất hàm: - Vậy cô đã làm những gì? Phượng Hy kể một hơi: - Ngày đầu tiên tôi được phân công ngồi một chỗ nhìn Tư Chí la mắng, hò hét nhân công. Ngày thứ hai … Bằng nhịp chân nhìn gương mặt ửng đỏ vì tức của Hy. Con bé này có thừa tự ái và anh thích trêu để nhìn đôi gò má đỏ hồng vì giận của cô nàng. Bằng thừa biết Tư Chí sẽ không giao việc cho Phượng Hy, những việc như ý Bằng muốn. Nhưng có sao đâu. Vẫn còn ngày dài tháng rộng kia mà. Trước mắt, dù biết Tư Chí bỏ túi riêng khá bộn tiền, Bằng vẫn chưa cho anh ta nghỉ việc, trái lại, Bằng phải triệt để khai thác, xử dụng Tư Chí. Giọng Phượng Hy rành rọt: - Tôi đề nghị được giao công việc cụ thể, chớ hôm nay việc này , ngày mai việc nọ … Bằng khoát tay: - Cứ làm quen với môi trường ở đây đã. Chỗ này gọi nôm na là cái vựa chớ không phải một công ty có phòng riêng gắn máy lạnh cho từng nhân viên. Những người nào làm cho tôi đều đồng cam đồng khổ với chủ. Cô có như thế không? Phượng Hy chớp mắt: - Đồng cam đồng khổ, nghĩa là sao? Hôm trước dì Bê không có nói với tôi vấn đề này. Bằng nói: - Nghĩa là cùng chịu cực, chịu khổ với chủ. Phượng Hy nghiêm giọng: - Nhưng không phải là để chủ bóc lột sức lao động? Bằng khó khăn: - Cô em nghĩ sao mà nói vậy? Phượng Hy thẳng thắn: - Suốt tuần qua, tôi thấy nhân công luôn làm vượt giờ quy định, nhưng anh Chí chả nói năng gì về chuyện trả thêm lương hay bồi dưỡng ngoài giờ. Bằng sa sầm mặt: - Đây không phải là cơ quan nhà nước hay công ty ngoại quốc đâu cô. Công việc theo thời vụ. Hôm thu mua được, lượm trái cây từ các vườn đổ dồn về thì phải làm thêm giờ. Trái lại, cũng có lúc chơi ròng mà vẫn ăn lương. Phượng Hy bình tĩnh đối đáp: - Tôi đã hỏi thăm và biết họ chưa bao giờ được chơi đâu. Vựa của cậu Ba trả tiền công nhật, hôm nào không có công việc thì nghỉ chớ làm gì có chuyện để họ ngồi chơi ròng rồi trả lương. Bằng ngậm miệng. Anh không ngờ con nhóc còn ngồi ghế nhà trường lại dám nói với anh như thế. Đây đúng là người anh cần. Bằng ậm ự: - Nghe chị Bê nói, em đang học năm thứ hai đại học kinh tế à? Phượng Hy gật đầu. Bằng giả lả: - Tôi hy vọng em sẽ giúp tôi chỉnh đốn để mọi việc ở đây cho tốt hơn . Từ khâu quản lý, điều động nhân sự cho đến lương hướng. Phượng Hy cong môi: - Bộp chộp, lanh chanh như tôi, sợ không đủ khả năng làm tốt những việc câu Ba vừa nêu ra. Bằng tủm tỉm cười, làm cho Hy nóng mặt. Cô chợt nhớ đến công việc Tư Chí giao cho mình, nên vội đứng dậy: - Tôi phải làm việc đây. Bằng đứng lên theo: - Tôi sẽ đi với em. Hy ngạc nhiên: - Cậu là chủ mà, cần gì phải cực thế? Bằng hấp háy mắt: - Chủ phải làm việc gấp ba gấp bốn nhân viên thì mới giàu được chứ. Dứt lời, anh cho hai tay vào túi quần nhanh nhẹn bước đi trước. Ngần ngừ một chút, Phượng Hy theo sau. Hai người đi dọc những đống trái cây tươi rói, những cần xé đầy vun, dưới những hàng đèn sáng trưng giữa đêm đồng bằng mênh mông gió. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Chương 5 Đưa cho Phượng Hy ly nước dừa, bà Bê chợt hỏi: - Cháu thấy cậu Bằng thế nào? Phượng Hy dè dặt: - Dạ, cậu Ba bình thường như mọi người ạ. Bà Bê phì cười: - Trời đất ! Chớ chẳng phải trước đây cháu nghĩ cậu ấy không bình thường? Phượng Hy ngập ngừng: - Không. Cháu muốn nói là cậu Bằng khác với tưởng tượng của cháu. Bà Bê gật gù: - Nghĩa là trong mắt cháu bây giờ, cậu ấy cũng không đến nỗi tệ? Hy che miệng cười: - Trước đây, cháu vẫn nghĩ ông Bằng phải là một tay đầu gấu dữ dằn, thô bạo. Bà Bê cũng cười: - Ai ngờ cậu ấy lại là một anh chàng đẹp trai, dễ làm mềm lòng đàn bà con gái. Phượng Hy dài giọng: - Đàn bà con gái nào chớ không phải cháu. Từ nhỏ, mẹ đã rèn luyện, nên cháu không có cảm giác gì với sự đẹp xấu của đàn ông. Bà Bê sửng sốt: - Cô Huyền nghiêm khắc đến thế sao? Hy nói: - Không phải mẹ nghiêm khắc mà mẹ muốn cháu học bài học của chính bản thân mẹ. Từ hồi còn bé xíu, cháu đã thuộc nằm lòng mấy câu hát ru mẹ vẫn hay hát. &quot;Củi tre dễ nấu, chồng xấu dễ xài Ham chi bóng sắc, đọa đày thân em.” Suốt đời, mẹ đã bị ba đày đọa. Mẹ khổ vì thói bê tha của ba, và dường như bà luôn bứt rứt, ân hận vì một người đàn ông nào đó trong quá khứ. Bà Bê thảng thốt: - Sao cháu biết? Mẹ cháu nói à? Hy lắc đầu: - Cháu đoán như vậy. Và cô hỏi tới: - Ngoài ba cháu ra, mẹ cháu có quen ai nữa không? Bà Bê trả lời: - Có. Nhưng hiện giờ ông ấy sống ở nước ngoài. - Dì biết người đó à? - Biết chứ. Sau khi bà ngoại cháu cho dì thôi việc, ông ấy đã nhận dì vào làm. Phượng Hy kêu lên: - Ông ấy là chú của anh Bằng? Bà Bê gật đầu: - Đúng vậy. Hồi đó, mẹ cháu và ông Tâm sắp đám hỏi thì ba cháu lại xuất hiện. Không biết ông ấy có bỏ bùa mê không mà mẹ cháu dám bỏ nhà đi theo. Ông Tâm ôm hận cho đến bây giờ, hình như vẫn chưa lấy vợ. Phượng Hy ngập ngừng: - Suy cho cùng, mẹ cháu có lỗi với ông Tâm. Bà Bê chép miệng: - Chuyện tình duyên khó nói lắm. Biết đâu, mẹ cháu chỉ có cảm tình với ông ta thôi. Nhưng bị gia đình ép đành nghe lời, đến khi gặp ba cháu, bà mới nhận ra ông mới là người mình thương. Mà thôi, không khơi dậy chuyện cũ nữa. - Nhưng cháu vẫn áy náy khi biết ông Tâm vẫn đang một mình. - Ối dào, ổng nói như thế, có trời mới biết thật hay dối. - Ai lại nói dối những chuyện như thế. Bà Bê buột miệng: - Tại cháu chưa hiểu ông ta đó thôi. Rồi bà nói sang chuyện khác: - Dì nghe cánh tài xế xe hàng rù rì là Bằng đang cặp với Kim Mỹ, bà chủ mười mấy cái xe hàng lớn nhỏ đang chở hàng từ Nam ra Bắc, qua Campuchia, Lào, thậm chí tới Lạng Sơn luôn. Phượng Hy kêu lên: - Thì đúng là vậy. Bữa nào bà Mỹ không gọi điện thoại kiếm ông Bằng. Bà Bê chống chế: - Làm ăn mà. Không điện sao trao đổi, thỏa thuận với nhau được. Hy hạ giọng … nhiều chuyện: - Cháu nghe cách ông Bằng nói ngọt ngào âu yếm lắm kìa. Bảo đảm quan hệ của họ phải hơn mức bình thường nhiều. Vậy cũng mừng cho ổng đã có được tình yêu. Bà Bê bỗng cáu lên: - Nghe mừng hổng nổi rồi. - Sao lạ vậy dì? - Ối dào ! Con Kim Mỹ đã có một đời chồng, một đứa con, lại lớn hơn Bằng gần chục tuổi. Sao mà được cơ chứ? Hy bĩu môi: - Vậy mà anh anh em em trong điện thoại nghe ngọt như chè. Rồi nhận ra cách nói của mình có phần dè bỉu, chê bai và cả ganh tỵ với người phụ nữ chưa biết mặt, Phượng Hy cắn môi lặng thinh. Thật ra, cô cũng bất ngờ vì những gì vừa được nghe. Dầu vẫn còn ấn tượng với Bằng, nhưng khi biết anh đang có một người đàn bà kề cận, bỗng dưng Hy lại thấy hụt hẫng. Cũng giống như các cô gái khác, Phượng Hy muốn Bằng phải để ý tới mình, giờ thì ước mơ ấy … tiêu rồi. Phượng Hy nhắc lại câu Bà Bê nói lúc nãy: - Chuyện duyên số khó nói lắm phải không dì? Bà Bê đay nghiến: - Đây hổng phải duyên số. Kim Mỹ y như con chó cái. Mà thôi, dì không nói nữa, kẻo mang tiếng độc miệng. Hơn nữa, dì có quyền gì để phê phán chứ? Hy tò mò: - Còn người nhà của cậu Bằng? Không ai có ý kiến gì sao? Bà Bê chép miệng: - Họ chưa có ý kiến đó thôi. Mà ý kiến ý ruồi gì cơ chứ. Bằng đâu phải con nít. Cậu ta muốn cặp với ai chả được? Ngập ngừng một hồi, bà nói tiếp: - Bằng sống cho người khác nhiều quá rồi, bây giờ cậu ấy phải sống cho mình chứ. Có điều, Kim Mỹ không xứng với Bằng. Nghĩ cũng kỳ, con gái hơ hớ xung quanh thiếu gì, sao cậu Bằng lại sa vào tay mụ đàn bà xấu nết ấy nhỉ? Phượng Hy im lặng. Cô không muốn nghe những chuyện về Bằng nữa. Cô đang nghĩ tới lúc về nhà. Bữa nay bà ngoại đi hành hương đâu tận Phan Thiết, ba bốn ngày mới về. Ngôi nhà đã vắng càng vắng hơn. Khi cậu Hai ở lại bên Thới Sơn, mợ Phụng và Ánh Vy lên thành phố để sửa sang gương mặt đã qua mấy lần giải phẫu thẩm mỹ cho đẹp hơn nữa. Ở nhà một mình, Phượng Hy thấy sợ, nhưng biết sao hơn khi Long lại đi chơi suốt đêm. Chuông điện thoại nóng nảy vang lên, Hy cầm ống nghe, giọng thật nhẹ: - Vựa trái cây Hai Nữ đây. Bên kia, giọng phụ nữ chát chúa: - Cho tôi gặp ông Bằng. - Dạ, cậu Ba đi vắng ạ. - Nè ! Con kia ! Lần nào tao gọi gặp mày, mày cũng nói Bằng đi vắng là sao? Hữ! Khôn hồn kêu ổng ra đây ngay. Phượng Hy nén giận: - Tôi nhắc lại, cậu Bằng không có ở nhà. Dứt lời, cô gác máy thật mạnh. Cái giọng the thé vừa rồi đúng là của Kim Mỹ. Bà ta ăn nói như thế mà ông Bằng lại mê mới lạ chứ. Bà Bê tò mò: - Ai vậy? Hy cười gượng: - Bà Kim Mỹ. Bả không tin cậu Bằng đi vắng, nên hạnh họe với cháu. Làm như cháu dấu cậu ấy không bằng. Điện thoại lại reo, bà Bê khoát tay: - Để đó đi. Nhấc máy lên, bà tằng hắng: - Tui nghe đây. Im lặng hai ba giây, bà đưa máy cho Hy: - Của cháu. Phượng Hy ngập ngừng: - A lô. - Hy hả ? Anh tới chở em về nha? Hy nhíu mày: - Không cần đâu. Mất công anh lắm. Giọng Long ngọt ngào: - Tối rồi. Trời chuyển mưa nữa. Anh không an tâm để em về một mình. - Ối dào! Hôm nào em không một mình. Em về đây. Anh đừng tới đón. Stop há. Bà Bê tò mò: - Thằng Long à? Hy gật đầu: - Ảnh sợ cháu mắc mưa, nên định tới đón. Bà Bê ngừng tay quét nhà: - Lúc nào Long cũng tốt với cháu sao? Hy gật đầu, bà Bê lại hỏi: - Cậu Hai Thọ khó khăn với Long lắm phải không? - Sao dì biết? - Biết chứ. Hồi mợ Phụng đi sanh Long, chính dì đưa đi mà. Tối đó, trời mưa lớn lắm. Phượng Hy thắc mắc: - Vậy ngoại cháu và cậu Hai đâu? Sao lại để dì làm chuyện đó? Bà Bê bâng khuâng: - Cậu Thọ uống rượu say mèm, còn bà Bảy thì … bận cúng chùa xa chưa về kịp. Mẹ cháu qua nhà cô Tuyên chơi. Rốt cuộc, dù không muốn, mợ Phụng cũng phải để dì dẫn đi sanh. Mà thôi, cháu về đi, sắp mưa rồi. Phượng Hy cong lưng đạp ngược chiều gió. Trời chuyển thật nhanh. Có cố cỡ nào, Hy cũng mắc mưa. Cô rùng mình vì gió. Nước mưa rớt, quần áo dán sát vào người thật khó chịu. Vừa vào tới sân, Hy đã thấy Long đứng ở ngưỡng cửa. Anh đội mưa ra dắt xe cho cộ Hy lạnh đến mức bàn tay, bàn chân co quíu lại, hai hàm răng cứng ngắt, run lẩy bẩy, cô không nhấc chân nổi. Long kéo mạnh cô vào nhà, đóng vội cửa lại, giọng trách móc: - Đã bảo để anh đi đón mà không chịu. Lỡ bệnh rồi sao? Phải phiền phức người khác không? Phượng Hy chợt tủi thân vì những lời trách móc đó, mặc cho mũi nghẹt cứng, cô nấc lên: - Em có chết cũng không làm phiền gia đình anh đâu. Vừa nói, cô vừa cố bước về phòng mình. Ngay lúc đó, trời bỗng nổi sét kèm theo một tràng sấm thật to. Phượng Hy hoảng hồn ôm đại Long, vừa lúc đèn điện trong nhà vụt tắt tối thui. Sấm chớp lại nối tiếp rạch ngang dọc và nổ ù cả tai. Hy bấu Long cứng ngắc, mặt dấu vào ngực anh khi bên ngoài chớp lóe rạch xanh cả một khoảng trời. Long cũng vội ôm lấy Hy bằng đôi tay to khoẻ của một thanh niên sức dài vai rộng. Anh siết lấy Hy, nghe hơi lạnh từ thân thể ướt đẫm của cô lan sang mình với tất cả bồi hồi. Anh kêu lên xúc động: - Trời ơi ! Người em lạnh như đá thế này. Vừa nói, anh vừ vuốt mái tóc bệt nước của Hy. Tay mò mẫm trong bóng tối, anh tìm gương mặt nhỏ nhắn của cô và nâng nhẹ cằm cô lên. Phượng Hy cuống quýt cả lên, cô biết mình sai khi ôm Long thế này. Nhưng khi lý trí kịp phán xét thì mọi sự hình như đã trễ. Cử chỉ quá thân mật này không thể nào chấp nhận được. Hy đẩy Long ra khi môi anh rơi đúng xuống môi cô. Hy thảng thốt: - Anh điên rồi. Dầu chưa quen với bóng tối, Phượng Hy vẫn dò dẫm tìm đường về phòng mình. Tuy chân run rẩy, Hy loạng choạng bước. Cô va vấp vào đồ đạc ê cả đầu. Lòng lo sợ Long sẽ đuổi theo mình, nhưng tuyệt nhiên, không nghe thấy anh có phản ứng gì. Vào phòng khóa trái cửa, Hy ôm ngực đứng dựa tường và nghe gió gào thét bên ngoài. Bằng điên tiết nhìn đống tre lá nằm ngổn ngang trên mặt đất sũng nước rồi văng tục: - Mẹ kiếp! Giờ này vẫn chưa thấy Tư Chí đâu cả. Chẳng lẽ mưa hôm qua nhà hắn cũng sập. Làm ăn kiểu này, nghỉ cha nó cho rồi. Bà Bê vội vàng: - Để tôi điện thoại cho cậu Tư. Bằng khoát tay: - Khỏi. Bữa nay hắn không tới, tôi không mướn hắn nữa. Đá cái cần xé làm nó văng vào cái chái gần sập, Bằng càu nhàu: - Đúng là xui. Giông gió một trận, tốn chưa biết bao nhiêu triệu mà nói. Bà Bê thong thả buông từng tiếng: - Cũng chưa xui lắm đâu. Lều trại bị sập, nhưng không người nào bị gì hết. Mấy cái chái tre lá này tới tuổi cả rồi, cậu Ba ơi. Đảo mắt một vòng, Bằng hỏi trỏng: - Phượng Hy cũng chưa tới à? Đúng là tiểu thư. Mới một trận áp thấp nhiệt đới đã lặn mất tăm hơi. Bà Bê nói: - Lúc nãy, Hy có điện thoại sang xin phép tới trễ vì bận chút việc nhà. Hy nói vườn bên ấy, cây cối bị gãy đổ khá nhiều, nên phải ở nhà điều động thợ dọn dẹp. Bằng khó chịu: - Bên ấy thiếu gì người, sao lại để con nhỏ làm chuyện đó? - Họ đi từ hôm qua. Suốt đêm, con bé đã khiếp vía vì phải một mình … Ủa! dường như thằng Long có ở nhà mà … Bằng xẵng giọng: - Hơi đâu dì lo chuyện thiên hạ, trong khi chuyện của mình đang rối như tơ vò. Nhìn đồng hồ, Bằng bảo: - Mười phút nữa, nếu Tư Chí không tới, dì gọi người lợp lại cái trại này cho tôi. Ngày mai phải chở ra Bắc mấy chục tấn xoài, mình không thể trể hẹn được. Bà Bê kêu lên: - Trại sập rồi, làm sao có chỗ vô trái cây chứ. Bằng nói: - Tôi sẽ đi mướn chỗ. Mà mẹ kiếp! Không có ai theo cùng mới tức chứ. Vừa lúc đó, Tư Chí phóng xe vào. Dựng chống, nhìn quang cảnh ngổn ngang, anh ta cười khẩy. Nụ cười ấy làm Bằng điên tiết. Anh hầm hừ: - Trông anh nhàn hạ quá nhỉ. Tư Chí dịu giọng: - Tôi bận chút việc nhà mà chú Bằng, làm gì phải quát tôi trước mặt tôi tớ vậy? Bằng cộc cằn: - Đó không phải là quát. Bây giờ bắt đầu làm việc đi. Anh đi mướn vài ba chỗ để vô xoài. Nhanh lên dùm tôi. Tư Chí gãi đầu: - Chà! Coi bộ khó à nhen. Chỗ đâu mà mướn đây. Bằng lạnh lùng: - Tôi không chờ nghe anh hỏi câu đó đâu. Tư Chí chép miệng: - Tôi sẽ cố gắng đây. Điện thoại reo, Bằng hối hả chụp máy. Giọng Kim Mỹ dài ra: - Bằng hả ? Sao ? Chừng nào điều xe tới đây … cưng ? Bằng cố nén nhưng vẫn cau có: - Chưa tìm được chỗ. Em chờ đi. Kim Mỹ cười thật khẽ: - Chờ tới bao giờ đây khi trong hợp đồng có ghi thời gian hẳn hoi. Nếu trễ là cưng phải đền đấy. Bằng quả quyết: - Không trễ đâu. Anh bảo đảm mà. Thôi nghen, anh bận lắm. Gác máy, Bằng nhìn ra. Tư Chí đã biến mất khi anh chưa kịp dặn dò gì hết. Thật khốn nạn. Hắn ta vẫn thích chơi tay trên Bằng. Tư Chí luôn dựa hơi vợ chồng anh Yên. Hắn tin rằng Bằng không dám động tới hắn. Hừ! Nếu thế, hắn đã lầm. Suốt thời gian vừa qua, Bằng đã nắm gần hết các đầu mối, cung cách làm ăn. Tự anh có thể điều động tất cả mọi công việc mà không cần Tư Chí. Nhưng hắn lại không biết điều đó, nên lúc nào cũng dương dương tự đắc nghĩ rằng “Không có tao, mày sẽ dẹp tiệm.” Bằng nhếch môi. Anh quay lại tìm không thấy bà Bê đâu. Chắc dì ấy đã lo tìm thợ rồi. Lòng anh chợt dâng lên một niềm thương cảm. Với anh, bà Bê còn hơn ruột rà. Bà lo lắng, chăm sóc anh từng tí. Vậy mà nhiều lúc Bằng đã lớn tiếng với bà, nghĩ lại thật không phải chút nào. Ngoắt một thanh niên đang xớ rớ gần đó, Bằng bảo: - Gọi tụi nó lại dọn cho trống hết mọi thứ. Anh giao cho em lãnh trách nhiệm chuyện này. Ráng làm tốt nghen Đực. Gã thanh niên tên Đực gật đầu và nhanh nhẹn bước đi. Bằng nhẹ nhõm đốt thuốc, anh tính toán làm sao với thời gian còn lại phải bảo đảm vô giỏ đủ số xoài đã hợp đồng để chở ra Bắc. Mưa vẫn có thể tiếp tục trong một hai ngày nữa, nên chuyện dựng lại chỗ để lên hàng không phải đơn giản. Nếu Tư Chí không tìm được chỗ ngay bây giờ, thì Bằng sẽ lỗ to, mà dạo này anh đang rất cần tiền. Phượng Hy hớt hải bước vào, giọng ấp úng: - Tôi không ngờ qua một đêm mưa, mọi cái trở nên tệ như thế này. Bằng nhướng mày: - Vì vậy, nên cô cho mình quyền được đến trễ? Hy xụ mặt: - Tôi bận việc nhà, và lúc nãy đã điện thoại xin phép dì Bê. Bằng khô khan: - Dì Bê không có quyền giải quyết chuyện ấy. Phượng Hy mím môi: - Xin lỗi. Tôi không biết anh ở đâu để xin phép, nên phải báo với dì Bê. Bằng cười khẩy: - Cô và Tư Chí chỉ có một sách một. Phượng Hy khó chịu: - Tôi hoàn toàn khác anh Chí, cậu Ba không nên quơ đũa … Bằng định tiếp tục trút giận vào Hy, thì bà Bê bước vào với một người đàn ông. Chỉ Bằng, bà giới thiệu: - Cậu Ba, chủ vựa. Anh Tám Công, thợ hồ. Thường khi có sửa chửa gì, bà chủ vẫn gọi anh Tám tới giúp. Bằng đưa Tám Công gói thuốc: - Tôi với anh ra xem rồi tính toán cụ thể mọi cái. Tôi muốn xây lại khang trang hơn. Nhìn dáng nghênh ngang của Bằng, Hy tức chết được, cô lầm bầm: - Người gì kỳ cục. Không bao giờ thấy được một nụ cười, chẳng làm sao ưa nổi. Bà Bê tò mò: - Sao, càu nhàu chuyện gì thế? Phượng Hy ấm ức: - Ông Bằng vừa mắng cháu tội dám tới trễ. Bà Bê lại bênh vực: - Cậu ấy đang bực bội, cháu đừng chấp nhất. - Nhưng cháu đâu phải chỗ để ổng trút bực. Bà Bê nhẫn nhục: - Thôi, dì xin lỗi cháu. Phượng Hy nói một hơi: - Dì đâu có lỗi với cháu. Mà sao lúc nào dì cũng bênh ổng hết vậy ? Nói thật, cháu chả thấy ổng tốt ở điểm nào hết. Bà Bê bứt rứt, lặp lại ý kiến của mình: - Điểm yếu của Bằng là nóng nảy, chớ cậu ấy tốt lắm. Dì nói thật đó. Phượng Hy quay đi. Cô ngán ngẩm điệp khúc “Cậu ấy tốt lắm” của dì Bê quá rồi. Hơn nữa, công việc … thập cẩm ở vựa trái cây này không phù hợp với Hy. Chắc sớm muộn gì, cô cũng nghỉ thôi. Rồi sau đó thì sao nhỉ? Ý định trở lại Sài Gòn chợt nung nấu trong tâm trí Hy. Việc làm thì dở dở ương ương, ở nhà ngoại lại gặp rắc rối. Phượng Hy khó lòng … trụ lâu nơi đây. Gương mặt Long tối hôm qua lại hiện ra trước mắt Hy. Cô sợ anh thật rồi. Hành động của Long sai trái hoàn toàn, nhưng sao trong thâm tâm, Hy lại không giận anh. Lẽ nào cô đồng tình? Người Hy nóng ran lên. Ma quỷ ám cả cô rồi. Phải làm sao đây? Lần trước, sau khi nắm tay cô, Long đã xin lỗi. Điều đó chứng tỏ anh ý thức được việc mình làm là sai. Thế nhưng anh lại tiếp tục sai phạm ở mức độ nặng nề hơn mới tệ chớ. Mà cũng tại Phượng Hy đã tạo cơ hội. Lẽ ra, cô phải biết đàn ông rất dễ bị kích động để đừng ôm anh như thế. Hy thở dài. Cô không muốn bênh vực mình, nhưng trong khung cảnh đó, nhắm có được mấy đứa con gái bình tĩnh để đừng bấu vào người khác cho đỡ sợ? Cảm giác tội lỗi đè nặng hai vai Hy, cô gục đầu khốn khổ. Ở đây, ngoài Long ra, chẳng ai thân thiết, quan tâm đến cô một cách chân tình, kể cả bà ngoại. Cô mới phấn chấn vì tình cảm này thì Long lại phá vỡ nó. Đáng buồn thật. Từ giờ trở đi, Hy phải dè dặt, hết sức dè dặt với anh. Sống trong một thế giới luôn luôn phải ở tư thế phòng thủ thì làm sao chịu nổi, khi cô vốn yếu đuối, đa sầu. Điện thoại vang lên làm Hy giật mình. Cô nhấc máy và nghe giọng Tư Chí oang oang: - Ông Bằng đâu Hy? - Ở ngoài trước. Để tôi gọi ổng nha? Tư Chí gạt ngang: - Không cần. Em nhắn với ổng là tôi kiếm không ra mặt bằng để đóng gói trái cây. Phượng Hy hỏi: - Anh hổng ra đây nữa sao? Tư Chí cộc lốc: - Không. Tui bận việc nhà. Cô chưa kịp hỏi gì thêm, anh ta đã gác máy. Đưa mắt nhìn bà Bê, Hy ngập ngừng truyền lại lời của Tư Chí. Bà Bê lật đật chạy ra nói với Bằng. Ngồi nhìn ra, Hy không nghe cũng biết “cậu Ba” đang văng tục. Và cơn áp thấp nhiệt đới ấy đang di chuyển vào nhà. Đứng trước mặt Hy, Bằng hạch họe: - Tôi đang chờ tin Tư Chí, sao lúc anh ta điện về, cô không gọi tôi mà tự ý gác máy hả? Phượng Hy mím môi: - Tư Chí không muốn gặp anh và ông ta gác máy trước chớ không phải tôi. Bằng nghiến răng: - Đồ vô trách nhiệm. Đực tất tả bước vào: - Mấy ghe xoài thu mua ở Chợ Lách về tới bến rồi, cậu Ba ơi. Bằng làm thinh. Anh biết Tư Chí cố tình làm khó anh. Hắn tin chắc Bằng không tìm được mặt bằng thuận tiện để lựa xoài, bao bọc, đóng thùng trong nội ngày mai. Trái cây chỉ cần vận chuyển trễ một ngày, xem như đổ bỏ. Nhất là trái cây xuất qua cửa khẩu Tân Thanh để sang Trung Quốc. Tư Chí muốn thừa cơ hội này quất anh sụm để anh phải giao lại vựa trái cây cho Hai Yên chớ gì? Hừm! Không dễ đâu. Nhưng phải làm sao để vượt qua khó khăn này, Bằng nghĩ chưa ra. Anh ngoắc Đực lại dặn dò một số việc rồi điện thoại cho Kim Mỹ với hy vọng cô ta sẽ giúp được anh chuyện sân bãi, nhưng Kim Mỹ đi vắng. Một lần nữa, Bằng lại văng tục. Nhìn vẻ bực bội, cáu gắt của Bằng, Phượng Hy căm lắm, nhưng không hiểu sao cô lại buộc miệng góp ý: - Mùa hè học sinh nghỉ, sao cậu Ba không liên hệ một trường nào đó để thuê sân? Mắt Bằng sáng lên. Anh khen: - Ý hay. Rồi anh tất tả tìm quyển danh bạ điện thoại. Bằng có một người bạn khá thân làm hiệu phó một trường tiểu học gần sông Bảo Định. Điện thoại cho anh ta biết đâu lại được. Và vận may vẫn còn mỉm cười với Bằng. Nửa tiếng đồng hồ sau, anh đã có mặt ở sân trường. Nhân công của anh lũ lượt kéo tới. Họ ngồi dài theo hành lang gạch tàu lót mát rượi và bắt đầu công việc của mình bằng những thao tác thuần thục, mau lẹ. Bằng thở phào nhẹ nhõm. Anh tìm Hy, nhưng cô đã lo đi đặt cơm trưa cho nhân công. Bữa nay, họ sẽ làm suốt và sẽ nhận bồi dưỡng thêm. Anh an tâm với công việc trước mắt, nên bắt đầu với những dự tính lâu dài. Lâu nay, Bằng luôn ao ước biến vựa của mình thành một cơ sở đóng gói, đông lạnh trái cây xuất khẩu, nhưng ước muốn đó chưa thực hiện được vì nhiều yếu tố. Trong đó, vốn liếng là quan trọng nhất. Bằng muốn cơ sở của mình có cả dăm bảy cái xe đông lạnh để chuyên chở trái cây đi xa mà không lệ thuộc vào người khác như hiện giờ phải lệ thuộc vào Kim Mỹ. Người đàn bà đa tình, nhiều tham vọng ấy vừa quan hệ làm ăn vừa quan hệ tình cảm với anh. Kim Mỹ là mẫu phụ nữ tỉnh táo trong mọi tình huống. Cô ta mê Bằng, nhưng không vì thế mà dễ dãi trong công việc. Kim Mỹ sẵn sàng bắt chẹt Bằng để thu lợi, nếu cô ta biết được điểm yếu nào đó của anh. Mỹ từng bỏ chồng với lý do anh ta ù lì, chậm chạp, không đủ khả năng làm chủ gia đình. Cô nàng tuyên bố đang chọn cho mình một tấm chồng bản lãnh, xốc vác, thông minh, lọc lõi để cùng mình gánh vác, điều hành hợp tác xã vận tải đang ăn nên làm ra. Bằng không nghĩ mình là ứng cử viên sáng giá, nhưng đàn ông mà. Anh chả mất mát gì khi đến với bà chủ hãng xe hàng. Phượng Hy dựng xe dưới gốc phượng rồi bước tới chỗ Bằng ngồi. Đưa cho anh ổ bánh mì thịt, Hy nói: - Dì Bê bảo anh ăn tạm cho đỡ đói. Bằng cầm lấy bẻ ra làm đôi: - Mỗi người một nửa. Hy lạnh nhạt: - Cảm ơn anh, tôi không đói. - Đâu phải đói mới ăn. Nào cầm lấy đi nếu không giận tôi. Phượng Hy dài giọng: - Ai dám giận ông chủ cơ chứ. Bằng nheo mắt: - Vậy thì ăn đi, rồi nghe tôi nói. Cầm nửa ổ bánh mì, Hy tò mò: - Anh định nói gì vậy? Bằng tỏ vẻ trịnh trọng: - Trước tiên là cảm ơn sáng kiến của em. Chúng ta sẽ mượn ngôi trường hết tuần này. Hy ngạc nhiên: - Sau lâu dữ vậy? Bằng hào hứng: - Tôi dự định xây lại cơ sở của mình kiên cố hơn. Em thấy thế nào? Bất ngờ, bị hỏi ý kiến, Phượng Hy chớp mắt: - Vậy thì tốt quá. Rồi cô ngập ngừng: - Nhưng vốn liếng thì sao? Có gì trở ngại không? Bằng tự tin: - Không bao nhiêu đâu. Tôi xoay được mà. Phượng Hy hạ giọng: - Tôi làm sổ sách và phát hiện nhiều điều không khớp từ việc chi xuất của anh Tư Chí. Anh có nắm được vấn đề này không? Bằng xoa cằm: - Tôi biết. Tư Chí ăn chênh lệch tiền mua giỏ bội, thùng xốp, thùng gỗ để đóng gói trái cây. Con số này tính ra hàng tháng không phải nhỏ. - Vậy tại sao anh … - Tư Chí là anh vợ của anh Hai tôi. Trước đây, tạm thời chưa muốn làm lớn chuyện vì cả nể. Nhưng hôm nay thì khác rồi. Tôi không để yên cho người vô trách nhiệm nhưng lại tham lam, lộng quyền như anh ta nữa. Hy hỏi tới: - Anh định cho Tư Chí nghỉ việc à? - Có lẽ vậy. Em nhắm ổn không? - Có tật thì có tài. Tư Chí rất giỏi điều động và giỏi thu mua. Anh vẫn còn cần anh ta đấy. Bằng nói giọng nửa đùa, nửa thật: - Nhưng tôi cần em hơn. Dứt lời, anh tủm tỉm cười, nụ cười hiếm hoi Hy được thấy. Cô chớp mắt: - Vì tôi là điểm cho anh trút giận chớ gì? Bằng bỗng ngọt ngào: - Xin lỗi, nếu tôi đã không phải với em. Phượng Hy chua ngoa: - Tôi và Tư Chí chỉ có một sách một hà. Cậu chủ đâu lỗi phải gì. Bằng thản nhiên: - Điểm này, chắc đúng vì có tật có tài mà. Hy gân cổ lên: - Tôi có tật gì chứ? Bằng nói: - Tật thích phê bình xếp của mình. Nhưng nhờ những lời đó mà xếp lại nảy sinh được nhiều sáng kiến hay. Phượng Hy ngạc nhiên: - Tôi phê bình hồi nào đâu? Bằng khoanh tay nhìn cô: - Hồi nói chuyện với dì Bê đấy. Dì ấy thường kể lại cho … xếp nghe những câu phê phán … lùng bùng lỗ tai của em. Mặt Phượng Hy đỏ ửng lên. Cô không ngờ dì Bê lại hơi .. bị nhiều chuyện. Chả biết những tâm sự riêng tư của Hy, dì ấy có kể cho sếp nghe không nữa. Rồi những chuyện của Bằng với Kim Mỹ. Chà! Từ giờ trở đi, mình phải giữ mồm giữ miệng mới được. Nhưng thật ra, Hy có phê phán gì Bằng đâu nhỉ. Đang lúc Phượng Hy hoang mang, Bằng chợt hỏi: - Vườn bên nhà em cây gãy đổ nhiều lắm à? Hy gật đầu: - Vâng. Nhưng vườn và nhà ấy không phải của tôi. Bằng cười nửa miệng: - Nhưng em vẫn phải điều động thợ dọn dẹp những hoang tàn sau một đêm giông. - Vì tôi đang ở đó mà. Bằng lên giọng: - Đã bao giờ em nghĩ tới chuyện làm giàu chưa? Phượng Hy nhún vai: - Tôi chỉ nghĩ tới chuyện tự nuôi mình thôi. - Tự nuôi mình thì đâu khó khăn gì. - Tiếc là tôi chưa có cơ hội để thử sức. Bằng từ tốn bảo: - Cơ hội luôn nằm trong tay những người chịu khó. Tôi có cảm giác nó đến với em rồi đó. Phượng Hy lơ lửng: - Vậy sao tôi không nhìn thấy kìa? Bằng nheo nheo mắt: - Sáng kiến mướn trường học làm chỗ đóng gói trái cây của em đã giải nguy cho tôi. Ngoài ra, còn giúp tôi an tâm xây dựng lại kho bãi. Cơ sở của chúng ta sẽ gấp đôi trước đây. Kế hoạch tôi đã có từ lâu, nhưng bây giờ mới đúng cơ hội để thực hiện. Nói theo kiểu của dì Bê là đúng thiên thời, địa lợi. Giọng Bằng chợt trầm hẳn xuốgn: - Cơ hội của tôi cũng là cơ hội của em đấy. Chúng ta cùng làm giàu nhé? Hy dè dặt: - Tôi giúp cậu chủ làm giàu thì đúng hơn. Bằng nói giọng chắc nịch: - Xếp giàu thì nhân viên cũng giàu. Điều đó là chắc chắn. Phượng Hy chớp mắt. Hôm nay Bằng nói hơi nhiều. Hy vọng đó không chỉ là lời nói xuông lúc phấn chấn. Cô thích đàn ông làm nhiều hơn nói. Những kẻ dẻo mồm thường lười việc, ba Hy là một điển hình. Cô sợ trong đời mình phải gặp những hạng người như thế. Nhìn sang phía Bằng, cô thấy anh đang trầm tư. Chắc anh đang bay bổng với những cơ hội làm giàu của mình. Thôi, cứ để .. xếp bay. Hy rón rén bước thật nhẹ về phía đám nhân công đang đóng hộp xoài, lòng bâng khuâng một chút khi nhớ tới lời của Bằng. “Chúng ta cùng làm giàu nhé.” Sao lại không nhỉ? Biết đâu, cơ hội của cô cũng đến rồi. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Chương 6 Đang thả hồn theo sông nước mênh mông, dọc theo dãy cù lao nổi tiếng, Phượng Hy chợt bừng tỉnh khi nghe Tư Chí hỏi: - Em biết miếng vườn cập theo sông này của ai không? Hy lầu bầu: - Làm sao tui biết được. Tư Chí rít thuốc: - Không biết thật hả? - Tui có qua đây thường đâu mà biết đất của ai. Hỏi lạ thật. Tư Chí có vẻ tự đắc: - Đất này của ông ngoại em đó Hy. Em phải biết để đòi cậu Hai Thọ chia phần chứ. Chỗ này, Hai Thọ làm du lịch sinh thái, du lịch xanh kết hợp đờn ca tài tử gì đó, hốt bạc cũng bộn. Em làm quản lý cho ổng đủ sướng rồi, đi làm công cho Ba Bằng chi hổng biết. Phượng Hy làm thinh. Cô luôn khó chịu khi nghe ai đó đề cập tới gia đình bên mình, lần này, cô còn khó chịu hơn vì cái giọng oang oang của Tư Chí. Anh ta lúc nào cũng chứng tỏ mình hiểu biết mọi chuyện hơn người mới ghét chứ. Mà đúng là Tư Chí biết nhiều thật. Anh ta có thể kể một hơi quan hệ dây mơ rễ má của người này với người kia vanh vách như đã thuộc lòng gia phả của dòng họ người ta. Bà Bê bảo rằng: “Cà kê ở các bàn nhậu nhiều hơn ở nhà, bởi vậy, chuyện hay chuyện dở gì của thiên hạ, Tư Chí sao lại không biết.” Và Tư Chí đang chứng tỏ sự hiểu biết của mình bằng một câu hỏi: - Nghe nói cậu Hai Thọ rất xung khắc với thằng Long, đúng không Hy? Phượng Hy ậm ự: - Tôi thấy hai người vẫn bình thường chớ có khác gì đâu. Tư Chí cười khan: - Bày đặt dối anh Tư nữa sao? Còn nhiều chuyện em không biết lắm kia. Hy khiêu khích: - Như chuyện gì? Thí dụ đi. Tư Chí ỡm ờ: - Chà! Nói ra có sao không đây? Đàn ông mà … bị chết vì tội lắm điều thì nhục lắm đó. Hy bĩu môi: - Vậy thì thôi. Anh không nói, chả ai bảo anh câm đâu. Tư Chí vỗ đùi: - Nhưng không nói thì đâu phải là Tư Chí nữa. Tằng hắng giọng, anh ta hỏi: - Em biết tại sao ông Hai Thọ thích ở bên Thới Sơn hơn ở Mỹ Tho không? Phượng Hy bảo: - Tôi đang chờ nghe anh nói chớ đâu chờ nghe anh hỏi. Dông dài quá hết hay. Tư Chí không hề tự ái, anh ta ưỡn ngực lên: - Bắt người khác chờ để nghe, nôn nóng để nghe là cả một thủ thuật ăn nói chớ hổng phải dông dài đâu. Nè! Rõ ràng em đang chờ nghe anh Tư bật mí bí mật của ông cậu em mờ. Chuyện này liên quan tới thằng Long đó. Tư Chí nhìn gương mặt nhíu lại vì suy nghĩ của Hy rồi nói tiếp: - Cậu Hai em cần một quý tử để nối dõi tông đường, bởi vậy, ổng mới đặt cung điện cho quý phi ở đây. Hè! Cô vợ nhí của ổng chỉ bằng hay lớn hơn em giỏi lắm một tuổi, nhưng tướng tá trông hết sẩy con cào cào. Qúy phi sanh hoàng thái tử rồi nên hoàng đế Hai Thọ đâu về Mỹ Tho mần chi nữa. Phượng Hy sững sờ, cô trấn tĩnh lại: - Anh bịa chuyện thật kinh khủng. Tôi mách lại cậu Hai Thọ là dám anh chết vì lắm điều thật đó. Tư Chí cười hề hề: - Thích mách thì cứ mách hà. Chuyện này ai lại hổng biết. Anh đây dám nói thì đếch sợ. Hy bán tín bán nghi: - Mợ Phụng có động tịnh gì đâu. Nếu là thật, bả xé xác cậu tôi ra rồi ấy chớ. - Bởi vậy mới bảo em biết một mà không biết mười. Bà Phụng há mồm mắc quai, dù ghen thế nào cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Phượng Hy ngạc nhiên: - Tại sao vậy? Chẳng lẽ mợ Phụng có lỗi gì với cậu Hai à? Tư Chí nhổ những cọng rây tưởng tượng dưới cằm: - Chuyện này, em về mà hỏi thằng Long. Nó rõ hơn ai hết. Phượng Hy liếc anh ta: - Tôi ghét nhất người ăn nói giữa chừng. Tư Chí khoái trá: - Người khôn ngoan phải biết ngừng đúng lúc. Ai muốn ganh ghét, mặc họ. Chiếc ghe máy tấp vào bờ, Tư Chí nhảy lên trước, Phượng Hy lọ mọ bước theo sau. Cô vẫn chưa quen đi bằng tàu bè, nên lên bờ rồi đầu óc vẫn còn lâng lâng vì say sóng. Men theo bờ đất đấp thật cao, Tư Chí dẫn Hy vào một vườn chôm chôm đỏ trái. Nhìn những cánh cây sai oằn sà xuống cả mé mương, Phượng Hy thích mê người. Mấy hôm nay, Hy theo Tư Chí thu mua. Cô biết anh ta rất ghét có người đi cùng, nhưng vì Bằng yêu cầu, nên dù không muốn Tư Chí vẫn phải bấm bụng gật đầu. Đi với anh ta thật là chán, vì tới đâu, Tư Chí cũng nhậu quắt cần câu rồi cà kê dê ngỗng, lắm khi gần trễ con nước vẫn chưa muốn về. Trong khi đó, Phượng Hy phải dật dựa ngoài võng. Dẫu rất bực bội, Phượng Hy vẫn làm thinh chịu đựng. Bằng muốn dần dà cô sẽ thay thế vị trí của Tư Chí, nên anh điều cô đi cùng hắn. Dường như Tư Chí chẳng hề quan tâm tới Hy. Hắn tự tin vì hắn là anh vợ của Hai Yên, hay hắn đã biết mục đích của Bằng, nhưng vẫn lặng thinh với những mưu mô nào đó có lợi cho mình? Phượng Hy không hiểu nổi. Cô đánh giá cao thủ đoạn của Tư Chí. Hắn là một con cáo già trong mua bán mà Bằng còn thua xa về kinh nghiệm. Mang tiếng là cùng đi thu mua với Tư Chí, nhưng chưa lần nào Hy được tham gia vào việc định giá, vì chuyện ấy chỉ được bàn tới trong cuộc nhậu, mà cô không đủ can đảm ngồi với các bợm cho đến khi tàn cuộc. Khi về, Hy đã nhiều lần hậm hực mách với Bằng. Anh ta chỉ tủm tỉm cười và tiếp tục phân cô đi nữa. Ối! Đi kiểu hữu danh vô thực, cỡi ngựa xem hoa thế này chán thật. Khoác tay chỉ ra đường, Tư Chí nói: - Em cứ tự nhiên tham quan, chôm chôm oằn cả cây kìa. Phượng Hy nghiêm mặt: - Em sang đây không phải để ăn chôm chôm. Tư Chí tặc lưỡi: - Biết rồi. Mà cần chi em phải nhọc lời. Tất cả cứ để anh Tư lo. Hy bướng bỉnh: - Em muốn tham gia định giá. Hơi khựng lại một chút, nhưng sau đó Tư Chí bật cười: - Ối dào! Giá đã có khung cả rồi. Mình đâu thể ép nhà vườn hạ thấp hơn nữa. Phải cho người ta sống với chớ. Em muốn tham gia thì được thôi. Nào, vào bàn với bọn anh để còn cụng ly … trăm phần trăm nữa. Phượng Hy hậm hực bỏ ra ghe ngồi. Gió ngoài sông Tiền thổi vào lồng lộng vẫn không làm cô vơi bực. Với Tư Chí, Hy khác nào con cừu non, không khéo hắn nuốt chửng cô bây giờ. Ngồi mãi một lúc cũng buồn chân, Hy đi vòng vòng trong sân và nghe các bợm nhậu chuyện trò rôm rả. Giọng Tư Chí oang oang: - Mẹ kiếp! Ba Bằng cứ cho con nhỏ theo kèm kẹp tao miết. Hôm nào hứng tao “nhậu” nó luôn. Con nhỏ coi cũng ngon cơm chớ bộ. Phượng Hy nóng mặt khi nghe cả đám cười rần rần, rồi những lời cợt nhã được phát ngôn tiếp theo đó. Cô quay lưng đi một nước. Đầu óc Tư Chí đã có tư tưởng hắc ám như vậy chắc Hy phải tránh xa hắn quá. Tiếp tục ngồi chờ đợi, Hy đưa mắt lơ đãng nhìn ra xa. Một chiếc ghe máy chạy ngang. Phượng Hy ngạc nhiên khi thấy bà ngoại mình trên đó. Cạnh bà là một phụ nữ trẻ đang bồng con. Hai người đang trò chuyện trông khá thân thiết nên bà không thấy Hy. Cô buột miệng gọi to rồi quýnh quáng chạy dọc theo bờ. Bà Bảy Thương có vẻ bối rối nhưng vẫn cho ghe tấp vào. Giọng bà ngạc nhiên lẫn khó chịu: - Con đi đâu vậy? Hy vừa thở vừa trả lời: - Con thu mua chôm chôm. - Đi với ai? - Dạ, với anh Tư Chí. Bà Bảy nhíu mày: - Tư Chí nào kìa? Ngập ngừng Hy đáp: - Ảnh làm chung với con, chắc ngoại không biết đâu. Gật đầu chào cô gái ngồi kề bà Bảy, Hy thắc thỏm tự hỏi: Phải cô ta là bà vợ sau của cậu Hai không? Nếu phải thì rõ ràng bà ngoại Hy đồng tình chuyện này rồi. Bà Bảy ra lệnh: - Qua vườn mình rồi lát về với ngoại luôn. Phượng Hy gật đầu. Cô dặn dò người lái ghe rồi nhảy qua ngồi cạnh bà Bảy và nghe bà nói với người phụ nữ. - Con của Phượng Huyền đó. Quay sang phía Hy, bà bảo: - Con chào dì Chi đi. Phượng Hy gượng gạo cười khi thấy mình bị chỉ đạo như trẻ con. Cô ghé sát người bà Bảy, giọng thì thầm: - Ai vậy ngoại? Bà Bảy ậm ự: - Bà con … Mọi người chợt im lặng. Hy ngắm thằng bé ngủ ngon lành trong tay mẹ. Chắc nó chưa đúng một tuổi đâu. Tại sao cậu Hai lại vơ cái khó vào mình nhỉ? Và tại sao mợ Phụng phải ngậm bồ hòn làm ngọt kìa? Long và Ánh Vy biết mình có một đứa em cùng cha không? Bỗng dưng Hy chạnh lòng, cô chồm qua nựng vào gò má bụ bẫm của đứa bé, miệng trầm trồ: - Dễ thương quá. Em bé được mấy tháng rồi dì? Chi lúng túng trong miệng: - Dạ mười tháng rồi. Bà Bảy bật cười: - Nói chuyện với em cháu mà dạ, con nhỏ này thiệt … Bà chợt hỏi Phượng Hy: - Con thấy thằng nhóc giống ai, Hy? Nheo nheo mắt nhìn Chi, Hy nói: - Không giống mẹ chút nào. Chắc là giống cha rồi. Bà Bảy móm mém cười, nhưng không nói gì. Ghe cập bến, cô đỡ bà Bảy lên bờ rồi quay lại đỡ Chi. Hy đọc được trong mắt ngoại mình rõ hài lòng. Ba người vào một căn nhà xây kiên cố, rộng rãi, không kém ngôi nhà ở Mỹ Tho. Lúc Hy còn ngơ ngác thì ông Hai Thọ lăng xăng chạy ra ẵm đứa nhỏ. Thấy Hy, ông khựng lại: - Ủa, có con nhỏ này nữa à? Phượng Hy tủm tỉm: - Con sang thăm cho biết nhà của cậu Hai. Ông Thọ vừa nựng cục cưng, vừa lầu bầu: - Biết rồi thấy sao? Hy hóm hỉnh: - Dạ đẹp ạ. Thảo nào cậu cứ thích ở đây. Ông Thọ hừ một tiếng rồi hỏi trỏng: - Thằng Bo thế nào? Chi nhỏ nhẹ như tớ đang thưa chuyện với chủ: - Dạ, con lên cân, tăng chiều cao tốt, mới chích ngừa ba thứ bệnh. Mặt ông Thọ giãn ra khoan khoái. Ông mải mê ngắm thằng bé, không cần quan tâm đến mọi người xung quanh. Bà Bảy ngồi xuống bộ ván gõ đen bóng, giọng hí hửng: - Thằng Bo đi tới đâu cũng bị quở, tao sợ quá, nên biểu nó ẵm về sớm. Vài bữa, tao phải đi thỉnh bùa cho thằng nhỏ đeo mới được. Phượng Hy chợt thấy mình thừa. Cô bước ra hiên ngồi nhìn sông. Nơi đây, tóat lên không khí đầm ấm, hạnh phúc của một gia đình thật sự chớ không lạnh lẽo, hoang tàn như ngôi ngà ở Mỹ Tho. Bỗng dưng Hy tội nghiệp mợ Phụng. Là đàn bà mà phải chịu chia sẻ tình yêu của chồng với người khác, nghĩ cũng khổ. Nhưng chắc chắn giữa cậu mợ phải có một uẩn khúc nào đó. Nếu không, dễ gì mợ Phụng nhắm mắt làm ngơ trước hạnh phúc êm đềm của chồng. Một lúc nào đó thuận tiện, Hy sẽ hỏi Long chuyện này, xem anh nói thế nào. Mà xem ra, giữa Hy và anh khó có dịp thuận tiện vì cô đi làm suốt ngày, còn Long lại đi chơi suốt đêm. Sau đêm giông bão ấy, hai người hiếm khi gặp nhau. Nếu có, chỉ cần thoáng thấy bóng Long là Hy đã lẩn trước. Cô ngại phải nghe những lời đại loại như xin lỗi của Long lắm. Nhất là xin lỗi để rồi khi tái phạm lại ở mức nặng hơn. Trong mắt cô, Long khác nào con ngựa chứng không cương, ai đến gần sẽ bị giẫm lên mất. Bà Bảy Thương ngồi xuống kế Hy, giọng ngập ngừng kể lể: - Cậu Hai con hạp ở đây hơn ở Mỹ Tho. Nghĩ cũng tội nghiệp, nó ham thằng con trai. Hy buột miệng: - Cậu Hai đã có anh Long rồi còn gì? Bà Bảy sa sầm mặt: - Đừng nhắc tới thằng mất dạy ấy. Vô phước mới có nó trong nhà. Phượng Hy nuốt nước bọt: - Anh Long cũng như con, đều là cháu của ngoại. Tánh ảnh có chút thất thường, nhưng cũng đâu đến nỗi bị nói như vậy. Bà Bảy gạt ngang: - Con thì biết gì. Ăn chơi như nó, chả ai dám giao quản lý nhà cửa, đất đai. Tất cả tài sản này thằng Bo lớn lên sẽ hưởng hết. Phượng Hy không nói lời nào, nhưng trong lòng chua chát vô cùng. Cô cũng là cháu, nhưng chưa khi nào Hy nghe bà ngoại nhắc đến việc phân chia tài sản đất đai của ông bà để lại cho mình. Giống như Long, chắc cô thuộc “thành phần không thể tin được.” Vì cô còn một ông bố nổi tiếng phá của, nên Hy sẽ không được chút gì đâu. Cũng may là Hy chẳng đặt nặng vấn đề này. Cô còn mặc cảm, việc ngày xưa mẹ mình đã bỏ nhà ra đi, còn mặc cảm vì ông ngoại đã đăng báo từ cô con gái cưng. Bởi vậy, Hy luôn an phận. Nhưng Long thì khác, anh là cháu đích tôn của dòng họ cơ mà. Hy buột miệng: - Con không đòi hỏi gì cho mình. Nhưng đối với anh Long như vậy là bất công. Mợ Phụng sẽ không để yên. Bà Bảy cười nhạt: - Nó dám phản đối à? Chắc không có chuyện đó rồi. Mà con cũng chả nên can thiệp vào chuyện người khác làm chi. Về Mỹ Tho đừng dại mồm chóp chép những gì đã thấy ở đây. Ngoại không muốn thằng Long có cơ hội để quậy. Phượng Hy ngoan ngoãn gật đầu. Trong nhà, cậu Hai đang hát “Võ Đông Sơn – Bạch Thu Hà” để ru thằng Bo ngủ. “Biên cương lá rơi, Thu Hà em ơi Đường dài mịt mù em không tới nơi Mây nước buồn cơn lửa binh Khóc than chuyện chúng mình Xót thương riêng em một mình …” Giọng ông ngân vang, buồn đổ dài theo con sông. Phượng Hy thẫn thờ nhìn thật xa và tự hỏi chẳng biết con sông này có ra tới biển không? Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 7 Phượng Hy giật mình vì tiếng la chói tai của bà Phụng. Mới sáng sớm đã có chuyện rồi sao? Dù còn rất buồn ngủ, Hy vẫn ngồi bật dậy. Vừa vươn vai, cô vừa nghe bà Phụng quát: - Chúng bây toàn một lũ ăn bám, vô công rỗi nghề. Hừ! Bám cho cố vào, tao mà chết, chúng mày chẳng sống một mình nổi đâu. Giọng Ánh Vy chát chúa: - Ông Long vòi tiền là mẹ riu ríu xỉa ngay, còn con xin vài chục ngàn mẹ lại mắng. Rõ ràng mẹ thiên vị. Bà Phụng quát: - Ở đó mà so bì. Cứ đi làm như con Hy thì khỏi xin tiền ai hết. Vy ré lên: - Con có phải dân mồ côi ăn nhờ ở đậu đâu mà cần đi làm. Nếu có làm, con chỉ làm chủ thôi. Mẹ giao quầy video cho con đi. Bà Phụng gằn: - Sẽ không có chuyện đó đâu. Đừng đòi hỏi. Ánh Vy đốp chát: - Nó sẽ thuộc về ông Long chứ gì. Con không để yên chuyện này đâu, nếu mẹ tính như thế. Phượng Hy giật mình khi nghe giọng Long bất ngờ vang lên: - Tao không thèm cái quầy cho thuê băng đĩa ấy. Mày đừng hỗn hào với mẹ. - Xì! Anh hiếu thảo quá nhỉ. Nhưng nếu chỉ có hiếu với mỗi mình mẹ thôi thì chả xi nhê gì đâu. Ba &amp;amp; nội mới quan trọng kìa. Anh cứ chọc tức 2 người hoài, không khéo gia tài này sẽ rơi vào tay con Phượng Hy mất. - Phượng Hy không giống như mày nghĩ. Ánh Vy ong óng: - Điều này chưa chắc. Bà Phụng căm phẫn: - Im đi. Ba chúng mày mới có một thằng con trai. Nó sẽ cướp phần chúng bây chứ chẳng phải con Hy đâu. Ánh Vy líu lưỡi: - Mẹ...mẹ bảo sao? Con Chi sanh con trai à? Vậy mà mẹ vẫn để nó yên à? Phải đánh cho nó một trận chứ? Bà Phụng đắng cay: - Đụng tới nó, mẹ con mình sẽ ra đường ở đó. Ánh Vy lớn lối: - Ra thì ra. Mẹ vẫn còn cái nhà ở chợ Thanh Trì mà, sợ gì cơ chứ? Phượng Hy mệt mỏi ôm đầu. Cô muốn nằm nướng thêm một chút cũng không được. Uể oải cô xuống bếp làm vệ sinh cá nhân rồi lẻn ra sau vườn. Cô không thích nghe mẹ con mợ Phụng hò hét nữa. Đi vòng vòng trong vườn sớm, hít hương thơm của hoa cỏ vẫn thú vị hơn. Nhưng thú vị chưa được mấy phút, Hy đã bối rối khi chạm mặt Long. Anh trong nhà đi ra, mặt lầm lì, miệng phì phà điếu thuốc. Dường như Long cũng bất ngờ khi thấy Hy. Anh hơi khựng lại rồi giả lả: - Mẹ con anh làm Hy mất ngủ phải không? Hy cố ra vẻ tự nhiên: - Đâu có. Thường ngày giờ này em cũng đã thức. Chỉ riêng anh hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày. Long gượng gạo cười: - Vì anh bận chuyện phải đi. Phượng Hy lơ đãng hỏi: - Lại đi Sài gòn à? - Không. Xa hơn. Cô chớp mắt: - Vũng Tàu hay Long Hải? Long không trả lời, anh ngập ngừng: - Đi uống cà phê với anh. Phượng Hy chợt dè dặt: - Nhân dịp gì mới được chứ? Long nhún vai: - Buồn, chán, cô đơn, cần được tâm sự và cần một lời khuyên. Hy phẩy tay: - Vậy anh lộn địa chỉ rồi. Em không phải chuyên gia tâm lý. Long ngọt ngào: - Nhưng em là em anh. Anh muốn được người thân hiểu mình. Phượng Hy hất mặt nhin chùm bông mận trắng xóa trên đầu. Hy muốn biết Long nghĩ gì về việc anh vừa có thêm một cậu em trai chưa tròn một tuổi. Đây là dịp để tìm hiểu Long và cũng là dịp Hy thẳng thắn nói với Long những điều cô chưa hài lòng về anh. Dầu Long có nhiều biểu hiện xấu với ba mẹ và nội, nhưng sao Hy vẫn cảm thấy anh là người tốt. Những hành vi khó coi của Long là một cách phản kháng những bức xúc của nội tâm không giải bày được. Nếu đây là cơ hội nghe anh nói, Hy nên đi uống cà phê lắm chứ. Hai người có mặt ở quán Chiều Tím. Chắc Long là khách quen nên vừa thấy anh, các cô tiếp viên đã tíu tít chào mời. Long đưa Hy lên sân thượng, chọn một chỗ ngồi kín đáo, yên tĩnh và gọi hai ly cà phê. Long hỏi: -Em thấy chỗ này thế nào? Hy nhún vai. - Em không có ý kiến, vì thú thật, em ít khi vào quán lắm. Long xoa cắm: - Cô Huyền giữ con gái kỹ quá. Phượng Hy buồn buồn: - Nhưng mẹ em có sống đời để giữ em mãi đâu. Nếu ngày xưa, em biết tự lập hơn, chắc giờ đã khác. Long ngập ngừng: - Em có tin gì của dượng Nhân không? Hy lắc đầu: - Không. - Anh nghỉ, nếu có dịp, em nên về Sài gòn hỏi thăm xem dượng ấy sống thế nào? Hy nhếch môi: - Ba em không đáng để được quan tâm. Nhưng dù sao, em vẫn cảm ơn anh đã nhắc nhở. Im lặng một lúc, Hy hỏi: - Nếu so sánh, cậu Hai tốt hơn ba em nhiều. Sao anh lúc nào cũng bất đồng với cậu Hai hết vậy? Long loay hoay ly cà phê trong tay, lâu lắm mới trả lời. - Vì ông ấy không phải là ba của anh. Thấy mắt Hy tròn xoe kinh ngạc, Long nói tiếp : - Chắc em không tin, nhưng đó là sự thật. Phượng Hy liếm môi, cô nhớ lại những lời úp mở của bà ngoại khi nói về Long, những lời cậu Hai mắng anh... và tự kết luận là Long không nói dối. Hy nhỏ nhẹ : - Em tin anh. Nhưng tại sao vậy? Long gượng cười : - Câu hỏi đơn giản, nhưng khó trả lời. Vì anh không biết bắt đầu từ đâu. - Thế tại sao anh biết là... là... Long trầm giọng : - Chính bà nội đã nói nhân một lần ba mẹ anh cãi vã. Thoạt đầu, anh tưởng nội giận mẹ nên mới nói như thế cho hả. Nhưng sau đó, anh suy nghĩ, gom góp những câu xách mé của ba, của nội và suy ra lời nội nói là sự thật. Anh hỏi mẹ, bà đã nhìn nhận. Long đốt thuốc : - Người ta không có quyền chọn cha mẹ cho mình, nhưng có quyền chọn cách sống với người mình gọi là cha mẹ. Dù biết m2inh không phải là con ruột, chẳng phải cháu đích tôn, anh vẫn sống rất phải đạo cháu thảo, con hiền. Nhưng dường như sự hiếu để của anh chỉ làm bà nội và ba chướng mắt. Hai người hầu như không bao giờ hài lòng anh. Khi chưa biết sự thật, anh luôn nghĩ tại mình nhiều khuyết điểm, nên mới bị rầy la, nhưng sau đó, anh chua chát nhận ra, anh chả có khuyết điểm gì ngoài cái tội là con riêng của mẹ. Uống một ngụm cà phê, Long nói tiếp : - Càng cố làm vừa lòng mọi người, càng bị đối xử tệ. Anh đâm ra căm ghét tất cả. Nhất là khi ba muốn có thêm một người vợ khác mà mẹ không chịu. Hai bên mỗi lúc một mâu thuẫn dữ dội. Nội và ba kéo Ánh Vy về phe mình, nên anh cũng chẳng được nó ủng hộ. Trái lại, con bé luôn ganh tỵ với anh. Cười buồn, Long bảo : - Anh trở thành người dưng trong chính ngôi nhà nhỏ của mình. Cô đơn, căm phẫn khiến anh thích đập đổ những gì quanh mình. Anh muốn biết ba ruột của mình là ai. Mẹ nhất định không nói, thế là anh đâm ra hận bà. Trước kia, mẹ không đành hanh, nhỏ mọn như bây giờ đâu. Cũng tại anh...quậy mẹ quá, bà đâm ra bẳn tính. Lúc nào mẹ cũng khống đối bà nội, nên dù em vô tội, nhưng vẫn bị kéo vào cuộc. Mẹ trút hết mọi hậm hực đối với nội vào em. Điều này, khiến anh thấy mình có lỗi. Mong em hiểu cho mẹ con anh. Phượng Hy trầm ngâm : - Em hiểu mà. Nhưng anh làm khổ mợ Phụng cũng chẳng thay đổi được gì. Tốt nhất, anh nên tìm vui bằng một công việc nào đó. Long chép miệng : - Anh cũng nghĩ thế. Cảm ơn em đã cho anh một lời khuyên. Hai người bỗng im lặng. Long nhìn Hy và nói : - Cuối cùng anh cũng tìm được người hiểu mình. Phải nói, từ khi có em ở chung nhà, anh bớt lẻ loi, quạnh quẽ. Phượng Hy lãng đi : - Chắc anh nói cho em vui, chớ em với anh như mặt trời mặt trăng, mấy khi được gặp nhau đâu. Long vẫn không rời mắt khỏi gương mặt Hy : - Đành là vậy. Nhưng anh vẫn thấy ấm áp khi ra vào ngôi nhà từ lâu đã rất lạnh ấy. Phượng Hy lúng túng vì ánh mắt có phần đắm đuối của Long. Cô bưng ly cà phê lên uống và nhăn mặt : - Eo ơi ! Đắng quá. Long bật cười thật hồn nhiên : - Đường vẫn chưa tan hết mà. Hy nheo nheo mắt : - Trong cái đắng vẫn còn vị ngọt chưa tan. Long tha thiết : - Em chính là vị ngọt của đời anh đấy Hy. Phượng Hy nghiêm mặt : - Không nên nói như thế. Chúng ta là anh em. Long lắc đầu : - Anh và em không có quan hệ máu mũ ruột rà nào hết. Hy kêu lên : - Chính vì nghĩ như vậy, nên anh cho mình quyền thân mật quá mức với em phải không? Em phải nói rõ với anh. Em luôn luôn coi anh là anh mình. Trước kia, bây giờ và sau nầy cũng vậy. Long trầm giọng : - Nhưng anh thì không. Trong tim anh, em đứng ở vị trí khác. Hy đứng dậy : - Em tới đây không phải để nghe những lời đó. Đừng làm em khó xử hơn nữa khi lúc nào em cũng phải sống trong tâm trạng đối phó với mợ Phụng và chị Vy. Không đợi Long nói thêm câu nào, cô hấp tấp chạy xuống đường, ngoắt chiếc xích lô đang trờ tới. Ngồi trong xe, Phượng Hy nhắm mắt , nghe tim đập thình thịch. Cô chợt muốn khóc khi nghĩ tới Long. Anh rất nhiều bồ bịch, lẽ nào không có ai là tri kỷ để anh phải thốt lên những lời như tỏ tình với Hy? Mà sao cô thấy buồn thế này cơ chứ? Phượng Hy chưa hề nhận nhận một lời tỏ tình nào. Cô từng khao khát có một tình yêu, có một người đàn ông cạnh mình để san sẽ buồn vui, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng mình phải rơi vào hoàn cảnh vừa rồi. Tại sao cuộc sống luôn dành cho cô nhiều oái oăm trắc trở như thế nhỉ? Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 8 Xe dừng trước nhà Bằng. Hy trả tiền xe, đẩy cổng sắt bước vào. Cô đi thẳng một mạch tới tận giang sơn của dì Bê và nghe giọng Xê reo lên : - Ý ! Cô Hy ! Phượng Hy bẹo má con bé : - Má đâu rồi? Xê vừa nhai táo vừa đáp : - Má em đi chợ Mỹ Tho. Bữa nay nhà cậu Bằng có khách, mà cô Hy tìm má hay tìm cậu Ba vậy? Phượng Hy không biết trả lời sao nữa. Hôm nay là ngày cô được nghỉ. Lẽ ra Hy đã ngủ một giấc tới trưa. Nhưng kế hoạch bị phá vỡ. Cô nhẹ dạ nghe lời rủ rê của Long đi uống cà phê , để bây giờ lơ ngơ trôi dạt về đây. Hy ậm ự : - Cô chả tìm ai hết. Thèm nằm võng nên sang đây... Nhỏ Xê tròn mắt lên : - Ủa ! Sao cô nói nhà cô cũng có võng mà. - Võng đó nằm không ngon. Nắm tay Hy kéo mạnh, Xê bảo : - Vậy thì ra võng này nằm. Cậu Ba không có ở nhà, cô tha hồ ngủ ngon nha. Không còn khách khí, Phượng Hy ngả lưng xuống chiếc võng rộng êm ái, mở mắt nhìn những cành lá đan vào nhau xanh mướt. Cô thấy lòng dịu đi. Hy chợt nhớ đến mấy câu thơ nhỏ bạn thân chép cho cô thời trung học : &quot;Tôi là con gái Hồn như lá cây Chút tình thơ dại Mênh mông tháng ngày.&quot;Hy đúng là con gái, hồn tơ non như những phiến lá mới kia, nhưng cô chưa có chút tình thơ dại nào cả. Bởi vậy, dầu muốn quên đi cho rồi, nhưng chẳng hiểu sao Hy vẫn xôn xao vì những lời của Long. Suy cho cùng, anh đúng là tội nghiệp. Mẹ Hy dặn : &quot;Không được tội nghiệp bọn con trai, vì khi mủi lòng trước bất cứ hoàn cảnh nào của chúng là con đã thua... rồi sẽ không ai tội nghiệp lại con đâu.&quot; Mẹ kể rằng, ngày xưa, chính vì động lòng trắc ẩn trước một chàng lãng tử tứ cố vô thân, có tài xuống xề vọng cổ ngọt lịm, mẹ đã theo ba. Hồi đó, ông giỏi vẽ quanh mình một huyền thoại đượm mùi bi thương, chính cảm cái bi thương ấy, mà cô tiểu thư con nhà như mẹ, đã vội quên người đàn ông được gia đình định sẵn, để chạy theo tiếng gọi của trái tim. Hy không muốn giống mẹ. Cô sáng suốt nhận ra Long chẳng có điểm nào tốt hết. Anh đang vẽ một màu ảm đạm, thê lương lên cuộc đời mình để bẫy con chim non như Hy. Cô sẽ không đời nào bị sập bẫy của Long đâu. Không đời nào. Không đời nào. Phượng Hy vừa tự nhủ vừa tung chân đẩy mạnh cái võng. Nhịp lắc thật mạnh của nó khiến cô phấn chấn hẳn lên. Hy ngồi bật dậy, hai tay nắm chặt hai bên cánh võng, chân lấy đà đẩy thật mạnh. Cô để mặc mái tóc dài của mình bay tung và cất tiếng cười trong vắt. Mãi mê với cảm giác mạnh, Phượng Hy không thấy một người đàn ông đang bước đến gần mình bằng những bước chân hối hả. Ông ta sửng sốt khi Hy đưa tay vén tóc qua một bên Lúc Hy hốt hoảng vì bất ngờ thì ông ta lại ấp úng thốt không nên lời. - Phượng..... Phượng..... Nhịp võng chậm dần lại, rồi ngừng hẳn. Hy tò mò nhìn người đàn ông lạ đang lúc ông ta như bị thôi miên bởi cô. Đó là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, dáng tầm thước nhưng lực lưỡng, khoẻ mạnh. Trông ông ta rất là lạ. Sang trọng, điển trai, và có lẽ không phải người ở vùng nầy. Chắc là bạn của Bằng. Một người bạn vong niên khá chênh lệch về tuổi tác. Nhìn bạn của xếp kiểu nầy thì bất lịch sự quá, Phượng Hy đứng dậy, gật đầu chào. Như sực tỉnh, ông ta buột miệng : - Phượng Huyền là gì của em? Phượng Hy bỡ ngỡ vì câu hỏi thẳng đó. Cô từ tốn : - Dạ, là mẹ. Ông biết mẹ...em à? Người đàn ông xúc động ghê gớm : - Thảo nào, em giống Huyền quá. Phượng Hy bối rối : - Vâng, ai cũng nói thế ạ. Rồi cô ngập ngừng : - Ông là... là.... Người đàn ông tự giới thiệu : - Tôi là Tâm, chú Ba của Bằng. Hy đã lấy lại vẻ tự nhiên vốn có : - Trước kia, chú là bạn của mẹ cháu? - Đúng vậy. Mẹ... em vẫn khoẻ chứ? Phượng Hy ngạc nhiên nhìn ông. Mắt cô chợt cay xè, Hy nghẹn ở ngực : - Mẹ cháu mất gần một năm rồi. Mắt tối sầm lại đau đớn, ông Tâm chống tay vào gốc xoài, giọng lạc đi : - Tại sao lại như thế? Hy chớp mắt : - Mẹ bị suy tim. Ông Tâm ôm mặt nghẹn ngào : - Trái tim Huyền vốn mong manh. Cô ấy khác nào một nhành lan yếu đuối. Trời ơi ! Vậy là không bao giờ tôi được gặp Phượng Huyền nữa rồi. Nhìn người đàn ông khóc, Hy rối cả lòng. Cô không biết phải an ủi thế nào khi người được thương tiếc là mẹ mình. Nước mắt lã chã rơi theo, Hy nghe ông Tâm kể lể : - Lần trước, tôi về có hỏi thăm Phượng Huyền, bác Bảy cho biết Huyền không được hạnh phúc, tôi không ngờ cô ấy lại vắn số đến thế. Có phải những bất ổn trong cuộc sống đã sớm giết Phượng Huyền không? Hy im lặng. Cô không thể cho ông Tâm biết chính ba là nguyên nhân khiến mẹ đau tim mà chết. Dầu sao, Hy cũng phải giữ chút sĩ diện cho mẹ mình. Ông Tâm đã qua cơn xúc động, ông gượng gạo nói : - Xin lỗi, tôi đã khiến em phải khóc theo. Nhưng với tôi, đây quả là một cú sốc mạnh. Tôi trở về lần nầy với hy vọng sẽ gặp lại người xưa, nào ngờ... Phượng Hy nhỏ nhẹ : - Được chú nhỏ những giọt lệ thương cảm, chắc linh hồn của mẹ cháu rất vui. Ông Tâm nhếch môi buồn bã. Ông nói : - Tôi vẫn chưa biết tên em đấy bé con. - Cháu là Phượng Hy. - Tên đặc biệt lắm. Hy làm gì trong khu vườn của tôi nhỉ? Phượng Hy ngập ngừng : - Cháu tìm dì Bê. Ông Tâm &quot;ồ&quot; lên thích thú : - Em quen cả cô Bê à? Ngày xưa, Huyền quý cô Bê lắm đấy. Hy chớp mắt : - Cháu cũng quý dì ấy. Dì Bê giúp đỡ cháu rất nhiều. Ông Tâm ngạc nhiên : - Vậy à? Cụ thể là việc gì? - Dì Bê giới thiệu với cháu tới làm trong cơ sở mua bán trái cây của anh Bằng. Ông Tâm chặc lưỡi : - Vậy mà tôi không hề biết. Sao cô ấy lại để em làm những việc nặng nhọc ấy kìa? Hy vội vã bảo : - Dạ, đâu có gì gọi là nặng nhọc. Hơn nữa, cháu đang cần một công việc. Ông Tâm xót xa : - Thế ba em đâu? Sao ông ta không chăm sóc con gái mình mà để em phải đi làm ở tuổi nên đi học? Phượng Hy vội vã lên tiếng : - Cháu muốn tự lập. Ông Tâm dịu dàng nhìn Hy : - Em mạnh mẽ hơn Phượng Huyền nhiều. Ánh mắt của ông khiến Hy xốn xang khi nhớ tới mẹ. Mẹ mất rồi, nhưng vẫn đủ sức làm người đàn ông nầy rơi lệ. Điều đó chứng tỏ rằng mẹ mạnh mẽ hơn Hy. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 9 Bà Bê đon đả bước tới : - Ông biết là ai không ông Ba Tâm? Ông Tâm trách : - Biết chớ. Cô thật tệ khi khồng hề nói gì với tôi. Bà Bê phân bua : - Ông toàn điện thoại cho cậu Bằng, tôi có muốn nói gì với ông cũng không được. Ông Tâm lảng sang chuyện khác : - Bằng về chưa? - Tôi đã cho người đi gọi. Chắc cậu cũng sắp về. - Tối nào nó cũng bỏ nhà thế à? Bà Bê vội nói : - Dạ đâu có. Nếu biết ông về, chắc chắn tối hôm qua cậu ấy đã ở nhà. Ông Tâm chưa kịp nói gì, thì nhóc Xê chạy vào khoanh tay : - Dạ, có bà Hai, cậu Yên sang thăm ông Ba. Môi hơi nhếch lên, ông bảo : - Họ biết tin hay thật. Trước khi bước đi, ông nói như ra lệnh : - Phượng Hy ở lại ăn cơm với gia đình chúng tôi nhé. Bà Bê trả lời thay cô : - Vâng, Hy sẽ ở lại ạ. Đợi ông Tâm khuất bóng, bà Bê mới hỏi : - Lúc nhìn thấy cháu, ông ấy có nói gì không? - Chú ấy hỏi Phượng Huyền là gì của cháu. Bà Bê thở dài : - Ông ấy còn nặng tình quá. Hy bùi ngùi : - Nghe tin mẹ cháu đã mất. Chú Tâm khóc như con nít. Bà Bê nói : - Cũng là duyên số cả. Nếu hồi đó.... Mà thôi, vào phụ dì một tay. Phượng Hy ngoan ngoãn đi theo bà Bê. Cô vừa nhặt rau, vừa bâng quơ hỏi : - Anh Bằng đi đâu suốt đêm dì nhỉ? Giọng bà Bê chợt hằn hộc : - Tới nhà con... chồn hôi ấy chớ đâu nữa. Con quỷ ấy có bùa mê mà. Hy tò mò : - Chú Tâm có biết mối quan hệ nầy không? - Có ai nói đâu mà biết. Ối ! Thây kệ cậu ấy. Để rồi cháu xem, chẳng mấy chốc sẽ rã đám cho coi. Phượng Hy cười cười : - Cần gì dì phải rủa xả bà ta cho mỏi miệng. Bà Bê cũng cười : - Đành là vậy, nhưng không rủa thì đâu phải đàn bà. Ngừng tay nhổ lông gà, bà hạ giọng : - Cháu không thích Bằng chút xíu nào thật à? Hy đỏ mặt : - Không. Bà Bê cắc cớ : - Không hay là chưa? Phượng Hy vặt rụi cọng quế : - Điều đó có nghĩa gì đâu, khi ông ta chỉ nhìn cháu bẳng nửa con mắt. Bà Bê bỗng lảng đi : - Hôm nay được nghỉ, sao cháu sang đây sớm dữ vậy? Ở bển lại có chuyện à? Phượng Hy bỗng ngập ngừng : - Chắc dì biết một bí mật nào đó của cậu Hai và mợ Phụng cháu? Bà Bê ngừng tay : - Cháu muốn nói bí mật gì? Hy liếm môi : - Nguyên nhân khiến hai người luôn xung đột với nhau? Thấy bà Bê lặng thinh, cô hỏi tiếp : - Phải vì anh Long không? Bà Bê buột miệng : - Cháu đã biết rồi à? Ai nói với cháu vậy? - Chính anh Long nói. Bà Bê ngạc nhiên : - Đây là điều nên dấu, sao nó lại nói với cháu kìa. Phượng Hy đắn đo : - Ảnh muốn có người hiểu và chia xẻ buồn vui với mình, dầu sao cháu cũng là bà con. Bà Bê nhíu mày : - Nghĩ cũng tội. Vừa lọt lòng mẹ, thằng bé đã bị hất hủi. Bà Bảy và cậu Hai Thọ ép mợ Phụng đem cho đứa nhỏ, rồi phao lên sinh khó, nó đã chết, nhưng mợ ấy không chịu. Phượng Hy thắc mắc : - Vậy là mọi người đã biết Long không phải con cậu Hai từ đầu à? Sao cậu Hai lại cưới mợ Phụng? Bà Bê vặn vòi nước : - Lúc sinh thời, ông ngoại cháu và bà của mợ Phụng hùn hạp làm ăn, họ có chung gần cả chục chiếc ghe, gọi là ghe bầu chạy chở hàng hầu hết khắp vùng sông nước miền Tây. Chính vì không muốn phân chia vốn liếng, nên hai người đã làm sui gia. Bà Bê kể : - Hồi trẻ, cậu Hai Thọ hiền lành, khờ khạo lắm. Chuyện gì cũng nhất nhất nghe lời cha mẹ. Trái lại, mợ Phụng lại hết sức sắc sảo, khôn ngoan. Khổ một nổi, về nhà chồng mới dăm tháng đã đi sinh. Đêm ấy, cậu Thọ nổi điên lên, phải tìm quên qua men rượu. Còn bà Bảy viện cớ đi chùa để khỏi đưa đứa con dâu hư hỏng tới nhà bảo sanh. Cười khẩy một tiếng nghe khô khốc, bà Bê nói tiếp : - Chùa chiền làm chi, cúng kiến làm gì mà ác, khi đòi đem cho thằng bé, rồi phao lên là nó chết từ trong bụng. Dì nói thiệt, bà ngoại cháu ác nên cô Huyền mới nhận quả đó. Phượng Hy xốn xang trong lòng , cô hỏi tiếp : - Vậy còn ông ngoại cháu, ổng phản ứng ra sao? Bà Bê ngạc nhiên : - Ủa! Bộ cháu không biết là sau khi cưới dâu một tháng, ông Bảy bị tai biến mạch máu não, chỉ nằm một chỗ thôi à? Hy vỗ trán : - Có nghe mẹ cháu nói, nhưng cháu quên. - Chính vì ông Bảy nằm một chỗ nên bà Bảy mới quyết định mọi việc trong nhà. Nhưng mợ Phụng cũng đâu có vừa. Từ nhỏ mợ ấy đã theo ông bố làm ăn, nên việc điều hành tàu bè mợ rất rành. Hầu như hoạt động của đội ghe bầu, mợ Phụng nắm giữ, còn cậu Thọ chả biết ất giáp gì. Biết tâm nguyện của ba mình muốn giữ nguyên đội ghe, nên cậu Hai đành bấm bụng ở với mợ Phụng, nhưng mâu thuẫn giữa hai người ngày càng sâu đậm. Hy nhíu mày như cố nhớ : - Mẹ có kể về đội ghe bầu của ông ngoại, nhưng sao bây giờ cháu không thấy? Bà Bê ngậm ngùi : - Còn đâu nữa mà thấy ! Sau khi ông Bảy mất, cô Ba Huyền bỏ nhà ra đi, đội ghe ấy cái hư mục, cái đem bán và số còn lại bị bão đánh đắm hết. Phượng Hy thở ra : - Mợ Phụng và cậu Hai không hề có tình yêu mà phải chịu đựng nhau ngần ấy năm. Khổ thật! Đã không thương sao lại không ly dị nhỉ? Bà Bê ra vẻ sành đời : - Vì họ có nhiều cái chung quá, họ không muốn chia. Rồi bà hạ giọng : - Nhưng bây giờ khác rồi! Cậu Thọ đã có con trai nối dõi, thằng Long khó sống trong nhà đó lắm. Phượng Hy chép miệng : - Chuyện trong nhà cháu mà dì rành thật. Bà Bê thản nhiên : - Thành phố nầy bằng cái khăn tay. Ra đường là đụng người quen. Chuyện nhà cháu dì đương nhiên phải biết, vì anh Quỳ làm ở bển là anh bà con với dì. Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa mà. Sao, còn thắc mắc gì nữa không? Hy chưa kịp trả lời thì Bằng xuống. Anh càu nhàu : - Chú Ba về hồi nào? Sao dì không gọi tôi? Bà Bê phân trần : - Ổng về tới đây khoảng một giờ khuya. Nghe chó sủa rồi nghe gọi ơi ới, tôi sợ muốn chết vì không biết có chuyện gì. Mở cửa cho ổng vào, nói ba điều bốn chuyện là đã hai giờ. Làm sao tôi gọi cậu ngay lúc đó được chớ. - Thì sáng điện thoại sớm cho tôi. Bà Bê trề môi : - Xin lỗi cậu. Tôi không thuộc số điện thoại nhà... con đó. Liếc vội về phía Hy, Bằng nói : - Sao dì không lên phòng khách hợp cùng anh Yên và má kể tội tôi với chú Ba? Bà Bê mai mỉa : - Là đầy tớ, tôi đâu có dám. Bằng lầu bầu : - Đúng là đàn bà. Nhìn bằng dậm chân bước trở lên, Phượng Hy tủm tỉm cười. Dường như anh bị quê độ, khi dì Bê bật mí chuyện &quot;Đêm qua anh ở đâu&quot; trước mặt cô. Mã đã yêu sao còn sợ quê nhỉ? Phượng Hy chợt ngậm ngùi. Cô chưa vướng vào lưới tình để biết tình yêu có mùi vị thế nào. Nhưng sáng nay, trái tim cô chợt xao động vì những lời tha thiết đến cháy bỏng của Long, và vì những giọt lệ muộn màng của ông Tâm khóc người đã mất. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 10 Long cáu kỉnh hất tay đứa con gái ngồi sát mình ra, giọng cộc cằn : - Anh hết tiền rồi ! Kiếm thằng khác mà sờ soạng. Cô gái thản nhiên : - Em tới với anh không phải vì tiền. Anh thừa biết sao còn nỡ nói với em như thế? Long cười khẩy, cô gái tiếp tục lải nhải : - Dạo nầy anh hay cáu quá. Tại sao vậy? Long lầu bầu : - Thất tình. Được không? Cô gái tròn xoe mắt : - Thất tình ! Chuyện lạ nghen. Mà thất tình em nào? Long xụ mặt : - Làm ơn để anh yên đi Bích Đào. Bích Đào bĩu môi : - Xời! Làm gì bí mật dữ vậy? Em hỏi thăm cũng ra con nhỏ đó à. Để xem nó mắt xanh mỏ đỏ, hơn em điểm nào mà khiến anh thất tình. Long làm thinh. Anh tìm bao thuốc lá, nhưng không còn điếu nào mới bực chớ. Bích Đào đứng dậy : - Để em mua cho. Long buột miệng : - Không cần đâu. Bích Đào nhún vai : - Không cần em nhưng chắc cần thuốc. Em chả nghĩ gì hết, anh đừng lo xa quá. Nhìn cô gái nhí nhảnh băng qua đường, Long xốn xang trong lòng. Đúng là Đào đến với anh bất vụ lợi. Tụi bạn Long nói là con bé yêu anh điên cuồng. Và Bích Đào cũng chả dấu ai điều nầy. Trái lại, trước mặt những người khác, cô luôn thể hiện quyền sở hữu của mình. Đào sẵn sàng làm tất cả để các cô gái khác lầm tưởng rằng Đào là chủ trái tim Long. Anh thừa biết điều đó, nhưng trước đây Long cứ để mặc. Anh lơ lửng con cá vàng với Đào. Được con gái yêu hết mình thì có lỗ lã gì, vậy cứ vô tư nhận, vô tư khoe số đào hoa của mình cho bạn bè ganh tỵ. Bích Đào thảy cho Long gói ba số. Anh lạnh tanh : -Cảm ơn. Cô gái cười : - Xời ! Khách sáo quá nhỉ. Dứt lời, Đào ngồi xuống kế Long và tự nhiên dựa vào vai anh, giọng thủ thỉ : - Có chuyện gì buồn, nói cho em nghe đi. Long từ tốn rít thuốc. Anh và Bích Đào đã là...một từ lâu, thế nhưng cô lại không biết gì về thân phận của Long hết. Bí mật nầy ngoài Phượng Hy ra, Long chưa hề nói với ai, kể cả Ánh Vy. Con bé vô tư, ham chưng diện ấy không hề biết rằng anh và nó chỉ có chung một bà mẹ. Ý là thế mà Ánh Vy còn ganh tỵ với Long đủ điều. Càng ngẫm nghĩ Long càng buồn. Nhưng đâu phải bất cứ người nào cũng chia xẻ được với anh. Ngay cả Hy cũng thế. Khi nghe anh thổ lộ những thầm kín, Hy đã lẩn tránh anh kỹ hơn trước kia rất nhiều. Tất cả cũng tại Long quá vội vã. Anh vừa để cô rơi vào hoang mang khi bảo mình không phải con của ông Hai Thọ, đã tiếp tục để cô hốt hoảng khi nói những lời tha thiết hơn cả lời tỏ tình. Hy tránh mặt Long là phải rồi. Bích Đào nhìn những đường khói vòng vo ở khoảng không rồi bảo : - Em nghĩ mãi vẫn chưa ra con nhỏ nào đã dám qua mặt mình để làm anh đau tim. Vuốt nhẹ cánh tay Long, Đào tự tin : - Em &quot;bao sân&quot; rất kỹ và chắc chắn không hề có con nhỏ đó, nếu có nó đã nằm trong danh sách em nắm. Long vẫn lặng lẽ rít thuốc. Sự im lặng của anh làm Đào điên tiết. Cô lạnh lùng nhấn từng tiếng : - Em sẽ giểt đứa nào dám yêu anh. Long lừ mắt : - Lải nhải cái gì vậy? Nên uốn lưỡi vài chục lần để khi nói dễ nghe một chút. Đào cong cớn : - Điều nầy em đã tâm niệm rồi, cần chi phải uốn lưỡi. Long nhún vai : - Em đúng là ngốc khi tâm niệm một điều vớ vẩn như thế. Vòng tay sang người Long, Bích Đào thắc mắc : - Nhưng anh không yêu ai ngoài em chứ? Long lơ lửng : - Người khôn ngoan không bao giờ đặt câu hỏi buộc người ta trả lời có hay không. Bích Đào bướng bỉnh : - Nhưng anh sẽ trả lời có hay không? Long búng điếu thuốc qua ô cửa sổ : - Anh không thích nói dối, bởi vậy em đừng chờ câu trả lời của anh. Bích Đào thảng thốt : - Anh nói vậy là sao? - Em hãy tự hiểu lấy. Nhìn đồng hồ, Long hạ giọng : - Anh phải đi đây. Bích Đào oà lên tức tưởi : - Anh đúng là đồ đểu. Long cau mày : - Anh chưa bao giờ gạt em mà. - Nhưng em có tiếc gì với anh đâu. Hai người chợt rơi vào im lặng. Một lát sau Long lại nhắc : - Anh phải đi. Đào nhìn anh da diết : - Em sẽ ở lại chờ anh như mọi khi. - Anh sẽ không về đây nữa. Mẹ anh lấy lại căn nhà nầy rồi. Sắp tới anh sẽ đi khỏi Mỹ Tho một thời gian dài. Bích Đào hốt hoảng : - Anh đi đâu? Long cụt ngủn : - Long Khánh. - Để làm gì? - Anh phụ việc cho một trang trại ở đó. Bích Đào kêu lên : - Trời ơi ! Nhà anh đất đai mênh mông, anh không hề động tay vào, giờ lại lên Long Khánh phụ việc cho người ta. Anh đang tìm cớ để xa lánh em đấy à? Long cười khẩy : - Anh muốn tự vươn lên, chớ sợ gì mà phải lánh em. Đào buông một câu chắc nịt : - Em sẽ đi với anh. Long lắc đầu : - Đã bảo em phải uốn lưỡi vài chục lần trước khi phán quyết một điều gì đó quan trọng. Vừa rồi em lại bộp chộp đó. Bích Đào hất mặt lên : - Được ở bên anh là mong muốn của em. Sao lại bộp chộp chứ? Long tàn nhẫn : - Mong muốn của em lại là điều tối kỵ của anh. Làm ơn quên đi. Đào nghẹn ở ngực. Cô cắn môi làm thinh. Cô biết mình cần phải kiên trì, nhẫn nại, nếu muốn có được Long. Với cô, anh luôn tỏ vẻ dửng dưng, độc ác, lắm lúc lại xua đuổi, bất cần, nhưng cuối cùng vẫn mê đắm ghì cô trong tay. Long là con ngựa không cầm cương cơ chứ. Đứng dậy, vuốt lại quần áo, Bích Đào thản nhiên nói : - Em về đây. Bao giờ đi Long Khánh nhớ ghé thăm em trước để chia tay đấy. Long trầm giọng : - Ngày mai anh đi. Xem như hôm nay mình chia tay rồi đó. Bích Đào nuốt nghẹn xuống : - Anh không đùa chứ? - Không, lẽ ra anh đi từ tuần trước kìa... Bích Đào nhìn Long trân trối. Rồi cô dịu giọng một cách cam phận : - Lên đó rồi cố gắng điện thoại cho em nhé. Long chép miệng : - Anh không dám hứa, vì trang trại của anh xa quốc phận, chỉ khi nào ra thị trấn mới có thể điện thoại cho em được. Đào chớp mắt. Cô nhào vào vòng tay Long. Anh vỗ nhẹ lên vai cô : - Quên anh đi... Đó là lời khuyên chân thành của anh. Đào sụt sùi lắc đầu : - Tại sao anh lại tự đày đoạ mình như vậy? Long lấp lửng : - Chơi mãi anh chán rồi. - Anh vẫn có thể thoải mái làm việc ở đây mà. - Em không hiểu gì đâu, và anh cũng không thể giải thích với em được. Thôi, em về đi... Bích Đào cố năn nỉ : - Anh không đưa em về à? Long khô khan : - Không, anh bận thật mà. Dứt lời, anh bước ra trước, Đào đành theo sau. Long khoá cửa , nhảy lên xe phóng đi, bỏ mặc Đào đứng chờ xích lô bên đường. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 11 Ra tới Trung Lương, Long tấp xe vào một quán ăn và đến bàn kê sát bên trong nơi có người đàn ông đang ngồi. Long kéo ghế và nói : - Xin lỗi cháu tới trễ. Người đàn ông cười dễ dãi : - Chú cũng mới vừa xuống xe. Lấy trong túi ra một phong thư gấp đôi, ông ta hạ giọng : - Anh Luỹ gởi cho cháu. Long đọc hết lá thư rồi ngồi thừ ra thật lâu. Một lát sau, anh nói : - Chú về thưa lại dùm rằng tuần sau cháu sẽ lên Long Khánh vì ở Mỹ Tho cháu còn một số việc chưa giải quyết xong. Người đàn ông thở ra : - Vậy sao. Anh Tư Luỹ trông cháu từng ngày đó. - Cháu biết. Nếu xong việc sớm cháu sẽ đi sớm. - Đây là lần thứ hai cháu nói như thế rồi. Long từ tốn : - Lần nầy cháu sẽ đi. Chắc chắn mà. Người đàn ông vỗ vai anh : - Chú tin tưởng cháu. Anh Tư dạo nầy yếu sức rồi. Cháu cứ hẹn lần lựa mãi, rồi sẽ ân hận đấy. Long thẫn thờ nhìn ông ta ra khỏi quán, lòng chùng xuống vì hai từ &quot;ân hận&quot;, cứ xoáy trong hồn. Đúng là anh đã khất lần hồi chuyện đi Long Khánh. Anh đã để ba mình phải chờ trong tình trạng sức khoẻ ngày một suy sụp. Có lẽ bây giờ đã tới lúc anh phải đi thật rồi. Vì anh có ở lại Phượng Hy cũng chẳng để ý tới anh đâu. Phóng xe về nhà, anh gõ cửa phòng bà Phụng và đưa cho bà bức thơ của ba mình. Anh đốt thuốc hút trong lúc bà đọc thơ. Giọng bà Phụng gấp rút : - Mẹ không đồng ý cho con đi. Long hơi lớn tiếng : - Tại sao mới được chứ? Ở đây co mãi mãi là một thằng con hoang, là một đứa ăn bám, không bao giờ ngóc đầu lên được. Long bảo : - Con thích được ba ruột của mình lo cho hơn. Con muốn thoát khỏi mặc cảm con hoang mà bao nhiêu năm nay phải mang nặng trên vai. Con phải đi thôi mẹ ạ. Bà Phụng chùi nước mắt : - Mẹ không cãi nữa. Chừng nào con đi? - Có lẽ vài ba ngày nữa, nhưng trước khi con đi, con muốn mẹ hứa với con một chuyện. Bà Phụng ngập ngừng : - Nói đi. Long liếm môi : - Mẹ phải đối xử tốt với Phượng Hy. Bà Phụng khó chịu : - Hừ ! Nó với mình chả có máu mủ ruột rà gì. Sao con lại quan tâm nhỉ? Long thản nhiên trước thái độ của mẹ : - Hoàn cảnh của Hy chẳng khác con mấy, rất tội nghiệp. Bà Phụng bĩu môi : - Chả nên tội nghiệp cái thứ như nó con ạ ! Trong di chúc nó có phần còn mày thì không đó. Long chua chát : - Con là gì trong dòng họ nầy mà đòi hỏi cơ chứ? Bà Phụng cao giọng : - Đúng là vậy. Nhưng về mặt pháp luật, con là con của Hai Thọ, là cháu đích tôn của bà Bảy Thương. Con phải được hưởng quyền lợi. Giọng Long đanh lại : - con không cần. Nó không phải là của con. Bà Phụng vội vàng nói : - Sao lại không, khi suốt hai mươi năm nay mẹ đã đổ mỗ hôi, sôi con mắt làm giàu cho họ. Long rành rọt : Công sức của mẹ, Ánh Vy sẽ hưởng, chớ con không nhận đâu. Điều con quan tâm là mẹ có hứa đối xử tốt với Phượng Hy hay không? Bà Phụng soi mói : - Mày mê con Hy rồi hả? Long chắt lưỡi : - Bộ không được sao? Khi vừa rồi mẹ bảo con va Hy chả có máu mủ ruột rà gì! Bà Phụng há hốc mồm nhìn Long : - Mày điên à? Thiên hạ sẽ nghĩ sao về chuyện lộn xộn nầy? Rồi bà lồng lộn lên : - Cái con quỷ nhỏ ấy dám dụ dỗ con trai bà. Đúng là khốn kiếp ! Long khổ sở : - Phượng Hy không thèm để mắt tới con đâu. Mẹ đừng la lối như vậy, khó coi quá. Bà Phụng hất hàm : - Mày với Bích Đào thế nào rồi? Long nhăn nhó : - Mẹ cũng có thích nó đâu mà hỏi. Làm ơn đừng xen vào chuyện riêng tư của con. Bà Phụng bực bội đi tới đi lui trong phòng, giọng giận dỗi : - Mày có người chấp cánh rồi nên cần gì mẹ nữa. Nuôi mày bao nhiêu năm cực khổ, để bây giờ mày về với ông ấy. Long thở than : - Ôi mẹ ơi là mẹ ! Nếu không sống vì mẹ, con đã phá tanh banh ngôi nhà này từ lâu rồi. Nhưng mẹ phải tôn trọng tình cảm riêng của con chứ. Bà Phụng nghiêm nghị : - Lâu nay con quen ai, bỏ ai mẹ chả ý kiến gì, nhưng Phượng Hy thì không được. Dứt khoát không được. Long ương ngạnh : - Nếu vì lý do Hy là cháu của ông Hai Thọ, cha ghẻ của con thì không đủ sức thuyết phục. Bà Phụng nói : - Ba Phượng Hy là một người chả ra gì, mẹ nó xưa kia tánh tình ngỗ ngáo, ngang ngược, bây giờ nó cũng chẳng khác. Nó có coi ai trong nhà này ra gì đâu. Mày vướng vào nó là tàn đời con ạ. Long phản ứng ngay : - Mẹ chỉ suy diễn bằng cảm tính không thôi. Với dượng Nhân, Phượng Hy và cô Huyền là nạn nhân đáng thương. Còn tính ngỗ ngáo ngang ngược ấy hả...con lại thích đấy ! Bà Phụng rên rỉ : - Mày nuốt phải bùa mê rồi... Long cười buồn : - Chỉ khổ là Hy xem con như anh trai.... Bởi vậy mẹ không phải lo gì cả. Trái lại nên cảm ơn Hy. Bà Phụng ồ lên : - Mày đi Long Khánh vì thất tình nó à? Long lắc đầu : - Con đâu uỷ mị dữ vậy. Nhưng chính tính cách tự lập mạnh mẽ của Hy đã khiến con có cái nhìn khác về mình. Con muốn Hy phải suy nghĩ lại để không xem con như anh trai. Bà Phụng lẩm bẩm : - Lạy trời sẽ không có ngày đó... Nhìn Long đang trầm tư, bà hỏi : - Bao giờ con đi? - Tuần sau hoặc ngày mai cũng không chừng. Nhưng nhất định con sẽ đi. Bà Phụng ca cẩm : - Đã nah61t quyết sao mẹ thấy con lưỡng lự sao ấy. Đây là việc quan trọng nhưng dường như con xem đi Long Khánh như đi nghỉ hè không bằng. Long nói : - Đầu con nghĩ gì, mẹ đâu có biết. Bà Phụng hừ trong miệng : - Tao cá rằng mày đang tìm cách trò chuyện vớì con Hy trước khi đi. Nó chẳng cần cuộc chia tay này đâu. Long lặng thinh. Anh thắt thỏm trong lòng vì những lời của mẹ. Bà lại tiếp tục phát thanh: - Dạo này nó và lão Ba Tâm quấn quít như hình với bóng. Bộ nó định thế chỗ mẹ nó hay sao ấy. Long kêu lên : - Mẹ độc miệng quá. Dứt lời, anh dằn bước ra đi. Muốn xoá ác cảm của bà đối với Hy không dễ chút nào. Nhưng những lời của mẹ đâu phải vô căn cứ. Hôm trước thấy Hy và ông Ba Tâm thân thiết đi bên nhau trong sân nhà, Long đã khó chịu. Cái cảm giác ghen khiến anh tức thở đến mức phải lên xe phóng vút đi. Khi đã rời khỏi nhà, Long mới thấy mình hồ đồ, khi ghen với một người đáng tuổi cha chú. Bây giờ nghe mẹ mai mỉa, cảm giác tức thở ập đến nữa. Anh không là gì cả để có quyền ghen khi Phượng Hy vui vẻ bên người khác. Hơn nữa, cô đã phân định rõ ràng tình cảm của mình. Long đau đến mức ngơ ngẩn cả tuần, vì lời Phượng Hy nói. Nhưng sao tới bây giờ, anh vẫn không chịu tin Hy đã thật lòng. Anh vẫn tin tưởng mãnh liệt rằng Hy có nghĩ tới anh, Hy chưa chấp nhận vì đã quen nếp nghĩ... anh em họ hàng rồi. Nhất định tối nay Long phải gặp Hy lần nữa. Anh chưa cam lòng đâu ! Long đi tới đi lui trước hiên nhà như đang duyệt binh. Đã quá giờ rồi từ lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hy đâu. Lòng Long nóng như có lửa. Anh không đủ kiên nhẫn chờ đợi nên phóng xe tới vựa trái cây. Người ta bảo Hy vừa về với Bằng. Lầm lì Long vọt thẳng vào sân nhà anh ta, mặc bầy chó dữ như sói bâu quanh sủa điếc tai. Bà Bê lạch bạch chạy ra : - Ủa Long ! Có chuyện gì vậy? Anh cố ghìm bực bội xuống : - Tối quá rồi nhưng không thấy nhỏ Hy về, nội cháu sai đi tìm con bé. Bà Bê kêu lên : - Mới tám giờ mà tối gì. Mấy bữa kia chín giờ mấy Phượng Hy vẫn còn ở đây. Long hơi hẫng, anh nói : - Vì giờ giấc như thế, nên nội cháu mới lo. Bà Bê nhíu mày : - Bác Bảy lẫn rồi ! Lần nào về trễ Phượng Hy cũng điện thoại xin phép, sau đó cậu Bằng đưa tới tận nhà. Có gì đâu phải lo chứ ! Hôm nay cũng vậy, chính dì điện thoại hộ Phượng Hy kia mà ! Long lúng túng : - Vậy mà cháu chẳng nghe bà nội nói tiếng nào. Bà Bê nhấn mạnh : - Tóm lại, cháu lo hay bà Bảy lo? Long cười ruồi : - Dì muốn nghĩ ai lo cũng được cả. Làm ơn báo với Hy có cháu chờ để đưa con bé về. - Hy vừa ngồi vào bàn với ông Ba Tâm và Bằng. Trời đánh còn tránh bữa ăn đấy. Hay sẵn bữa, cháu vào nhà chung vui. Long từ chối : - Cháu ăn rồi. Quay đầu xe ra, Long bảo : - Cháu sẽ chờ vậy. Bà Bê đon đả : - Vào phòng khách ngồi chờ đi Long. Long lắc đầu : - Cháu đứng ngoài cổng hút thuốc thoải mái hơn. - Vậy dì không dám ép. Long dựng chống xe, lên yên ngồi và đốt thuốc. Anh thấy mình lạ lẫm khi lần đầu phải chờ đợi một người con gái như vậy. Nhưng có đợi chờ, sốt ruột mới thấm thía thế nào là yêu. Đúng là Long yêu Hy mất rồi. Anh chịu không nổi khi nghĩ cô sẽ thuộc về người nào khác. Cảm giác này Long chưa bao giờ có với bất cứ ai. Những cô gái anh từng quen, yêu rồi... lẩn mất, đều không để lại cho anh nỗi buồn đau nào. Thương một người, đó là điều thiêng liêng nhất. Đứa bạn khá thân của Long đã từng nói thế. Anh cười chê nó cải lương, để bây giờ lại thấy đúng. Bỗng dưng Long huýt sáo nhè nhẹ một khúc ca nổi tiếng : &quot;Thương ai về ngõ tối, sương rơi ướt đôi môi. Thương ai buồn, kiếp đời lạnh lùng ánh sao rơi... &quot; Bài ca Long từng chê cổ lỗ sĩ này bỗng dưng như nhập vào anh, ngọt ngào, say đắm. Thương một người phải chăng là thương cả ngõ tối ướt sương mỗi ngày người ấy đi về. Thương màu áo trắng như ánh sao băng, thương những chiếc lá rơi làm rối bước chân người qua. Long không phải là nhạc sĩ để có thể viết những bài ca dùng từ quá đẹp, quá hay như Trịnh Công Sơn, nhưng anh là người đang yêu nên thấm từng lời, từng nốt nhạc của bài ca ấy, để thấy thương một người đúng là thiêng liêng. Anh kiên nhẫn đốt thuốc. Từ tốn, chậm chạp thả từng ngụm khói và chờ nó tan trong đám lá u tối. Long đếm từng nhịp thời gian cho đến khi nghe tiếng Phượng Hy cười. Cô không bước ra một mình ma đi giữa hai người đàn ông. Thấy Long , ông Tâm lên tiếng trước : - Bác Bảy kỹ lưỡng quá mức, làm phiền đến cháu. - Phượng Hy là cháu ngoại duy nhất, nên bà cháu kỹ là điều không trách được ạ. Bằng cười : - Nhưng trẻ tuổi như cậu em đây mà cũng kỹ như bà cụ, thì nên trách đấy. Phượng Hy lãng đi khi thấy mắt Long tối sầm lại : - Em xin phép về đây. Long máy móc gật đầu chào hai người rồi chở Hy đi. Ngồi sau lưng anh, cô nhấp nhỏm : - Ngoại bảo anh tới đón em thật hả? - Không, trái tim anh bảo đó. Phượng Hy chép miệng : - Mai mốt, anh đừng làm thế nữa. Long lơ lững : - Sẽ không có mai mốt đâu. Anh sắp đi xa rồi. Hy bật cười : - Lại điệp khúc cũ. Anh đi xa tận đâu? Tới ngã ba Trung Lương hay ngã tư Lương Phú? Không trả lời cô, Long khen : - Chà ! Mới ở Mỹ Tho chưa bao lâu mà em biết nhiều địa danh ghê? Hy bĩu môi : - Mấy chỗ nầy nằm trên đường về Sài gòn, ai lại không biết. Nhưng anh muốn gì ở em? Nói đại đi, đừng viện cớ đi xa nữa, nhàm tai lắm. Long trầm giọng : - Anh muốn được có em kế bên, được nói chuyện riêng với em. Chúng ta vào một quán nào đó đi. Phượng Hy phản đối : - Không được đâu. Giờ này khuya rồi. Long năn nỉ : - Cho anh nửa tiếng thôi. Phượng Hy cắn môi khổ sở, cô biết mình sắp bị thuyết phục nữa rồi. Khoảng thời gian qua, cô cố tình tránh mặt, dù Long tìm đủ cách để gặp riêng Hy, nhưng không được. Cô luồn lặn thật nhanh mỗi lúc...đụng anh trong nhà, để sau đó cứ khổ sở âm thầm khi anh vắng bóng. Hy không thích chơi cút bắt, nhưng giữa cô và anh đúng là trò cút bắt vừa vớ vẩn vừa tốn thời gian, nhưng chả đi tới đâu. Cô đã khẳng định là chỉ xem Long như anh trai, vậy thì có gì để ấm ức, khi có lần thấy Long chở một cô gái với vẻ tình tứ hết sức? Rõ ràng Hy chẳng giữ lập trường gì hết. Ở cạnh Bằng, cô cũng vui khi anh bỗng chăm sóc mình hơn trước, rồi cũng bực bội mỗi khi anh nghe điện thoại của Kim Mỹ. Chẳng lẽ Phượng Hy yêu một lúc cả hai người con trai? Mặt Hy nóng bừng khi từ &quot;yêu&quot; vừa thoáng qua hồn. Nhìn lại con đường, cô thảng thốt : - Chở em đi đâu vậy? Long quay mặt ra sau : - Tới một chỗ để nói chuyện. Phượng Hy yếu ớt : - Em muốn về. - Anh sẽ đưa em về, chớ không bắt cóc em đâu. Hy phụng phịu : - Về liền bây giờ kìa. - Vậy thì không được. Anh sắp đi thật rồi. Em nỡ nào...kẹo kéo với anh thế? Hy thở dài : - Vâng. Thôi thì rộng rãi với anh lần cuối. Long phấn chấn hẳn lên. Anh tăng ga, chiếc xe như chồm lên, khiến Hy hoảng hồn ôm anh bằng cả hai tay. Hy tức tối: - Đừng chơi trò đểu này với em lần nữa nghe. Long mồm mép : - Xin lỗi. Anh mừng quá nên đã mạnh tay ga, chớ không hề cố ý. Hy vẫn chưa thôi giận, cô chì chiết : - Anh diễn có tay nghề lắm. Chắc đã rút kinh nghiệm bao nhiêu lần rồi. Long phân bua : - Làm gì có. - Xì ! Em từng thấy anh chở người ta mà. Trông tình còn hơn phim. Long cười, khoả lấp : - Em chỉ tưởng thế thôi, chớ không có gì đâu. Phượng Hy vặn vẹo : - Không có gì là không có gì? - Là những điều em nghĩ đấy. - Anh biết những điều em nghĩ à? Tấp xe vào một quán nhỏ, Long bảo : - Biết chớ. Đưa Hy vào bàn khuất sau những bụi cau kiểng. Long gọi nước rồi say sưa nhìn cô. Phượng Hy chớp mắt bối rối vì cái nhìn nồng nàn ấy. Cô hỏi tới : - Em nghĩ gì, anh nói đi? Long tủm tỉm cười : - Em ấm ức vì sao cô nào đó không phải là mình chứ gì? Hy vung tay lên : - Cái anh này. Long nhanh nhẹn chụp tay cô và giữ chặt. Phượng Hy chợt giận mình không rút kinh nghiệm khi từng bị Long nắm tay như vầy một lần. Anh tha thiết : - Đừng rút tay lại, Hy. Phượng Hy ấp úng : - Không nên đâu. - Vì sao, khi anh tin chắc em thích anh. - Em không thích anh chút nào. Long thách thức : - Nếu thế, cứ nhìn thẳng vào mắt anh đi. Phượng Hy hất mặt lên : - Nhìn thì nhìn chớ sợ gì. Chả lẽ anh sẽ thôi miên em à? Long nghiêng đầu ngắm Hy : - Chữ yêu hiện lên rõ ràng trong mắt em kia kìa. Anh không từ chối đâu. Anh sẽ mang theo tình cảm này đi xa. Hy chợt nghe lòng rộn lên vì những lời của anh, cô nghe giọng mình yếu ớt : - Nhưng anh sẽ đi đâu mà hăm he hoài thế? Long nói thật nhanh : - Anh đi thật chớ không hăm he đâu. Anh sẽ đi Long Khánh vào tuần tới. Hy kêu lên : - Anh định làm gì ở đó? Long ngắn gọn : - Lập trang trại. Phượng Hy tròn xoe mắt : - Một mình hay với ai? Long trầm giọng : - Với ba ruột của anh. Hy ngỡ ngàng : - Vậy sao trước đây, anh bảo là mợ Phụng không cho anh biết ba mình là ai? Long vẫn chưa buông tay Hy ra, anh nói : - Thì đúng là vậy. Chính ông đi tìm anh, mẹ có muốn dấu cũng không được. Hy tò mò : - Bà ngoại và cậu Hai biết không? Anh lắc đầu : - Chắc không, vì anh nguỵ trang rất kỹ. Phượng Hy ngơ ngác : - Nguỵ trang là sao? Em không hiểu? Long đan những ngón tay mình vào tay Hy : - Nghĩa là đóng kịch cho khéo. Anh rất thường đi Long Khánh, nhưng trong nhà, kể cả mẹ, cứ tưởng anh đi quậy tận Long Hải, Vũng Tàu gì đó. Giật nhanh tay lại rồi dấu xuống bàn, Phượng Hy cong môi lên : - Đúng là đóng kịch khéo. Em cũng tưởng anh đi chơi từ đêm này qua đêm khác. Từ tỉnh này tới tỉnh nọ, không thèm làm việc nên em ghét anh lắm. Long nhìn cô không chớp mắt : - Bây giờ, chắc chắn hết ghét rồi. Hy khịt mũi : - Điều đó còn xét lại. Với anh, đi Long Khánh là chuyện thường ngày. Sao hôm nay lại làm ra vẻ quan trọng với em nhỉ? Long nghiêm nghị : - Lần này, anh ở trên đó luôn. Phượng Hy khựng lại, rồi cô ra vẻ bình thản : - Đâu ảnh hưởng gì tới em. Chồm người qua bàn, Long khổ sở : - Em giống mẹ anh ở điểm thích nói những lời độc ác làm đau lòng người khác. Hy so vai : - Không phải em thích, nhưng những lời nói thật lúc nào cũng ác. - Kể cả lời yêu sao? Im lặng mất mấy giây, Hy trầm giọng : - Đúng vậy, nếu đó là lời từ chối. Đã hết ba mươi phút, đưa em về đi. Mắt Long tối sầm lại, anh buồn bã : - Anh yêu em thật lòng , Hy à. Phượng Hy co người lại : - Em van anh đừng nói nữa. Tình yêu này, chẳng tới đâu đâu. Vả lại, em không thuộc tuýp các cô gái anh từng yêu. Chúng ta không hợp nhau đâu. Long nói : - Anh quen nhiều người, nhưng chưa từng yêu ai như yêu em. Phượng Hy cúi đầu : - Em có gì hay để anh yêu chứ? Long nồng nàn : - Anh không biết, nhưng yêu nghĩa là yêu, vậy thôi. Phượng Hy mím môi : - Còn em không yêu nghĩa là không yêu. Anh đừng làm phiền em nữa. Dứt lời, cô đứng dậy, Long thở dài, lẽo đẽo theo sau. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 12 Trên đường về, anh phóng xe như điên, khiến Hy dù không muốn cũng phải ôm cứng lấy Long, mặt úp vào lưng anh, mắt nhắm khít. Phượng Hy hét lớn : - Anh có chạy chậm lại không thì bảo? Long vẫn lầm lì tăng ga, không biết làm sao, Hy cắn mạnh vào vai Long. Anh kêu lên đau đớn, chiếc xe lủi vào bờ cỏ bên đường rồi ngừng lại. Anh cau có : - Em muốn cả hai chết chung hả? Ôi! Đau quá ! Hy vênh váo : - Ai bảo anh lầm lì làm chi. Đau cho đáng đời. Long nhăn nhó bóp bả vai rồi chạy tiếp. Lần này, anh chạy thật chậm làm Hy sốt ruột kêu lên : - Sao lại rề rề thế kia? Biết chừng nào mới về tới nhà? Long cù nhây : - Đau vai quá, làm sao chạy nhanh được? - Nhưng không đến độ phải chậm thế này. - Em hay nhỉ? Đã thế, cầm lái đi, anh ngồi sau cho. Phượng Hy doạ : - Anh mà không chạy nhanh hơn, em sẽ cắn một cái nữa đấy. Long chép miệng : - Đúng là con gái, vừa rắc rối, vừa dữ tợn, nhưng cũng thật dễ yêu. Dù em thế nào anh cũng yêu em, bé ạ. Phượng Hy mím môi, bấu thật mạnh vào chỗ vừa cắn lúc nãy. Long nhổm người la lên và tăng tốc độ. Về tới nhà, cổng đã đóng kín, Long lấy chìa khoá, cho tay vào trong tự mở cửa. Hai người rón rén đi dưới những tàng nhãn thấp loà xoà. Phượng Hy buột miệng : - Cứ y như là đi ăn trộm. Dựng cái xe trên sân, Long lại xoa vai : - Tiếc rằng chả trộm được gì cả, đã vậy còn bị thương. Ai cha! Răng em đúng là nhọn như răng sói. Chảy máu rồi. Hy không tin : - Làm gì có. Long đẩy cửa phòng khách, anh cởi áo, ngoái cổ nhìn phía sau vai mình : - Đúng là dấu vết không bao giờ xoá nhoà. Có muốn quên em cũng không được. Phượng Hy nhìn vòng tròn dấu hai hàm răng của mình phập trên vai Long rồi ấp úng : - Em xin lỗi. Dứt lời, cô đi một nước về phòng. Tắm thay quần áo, lên giường nằm, Hy trăn trở không ngủ được, khi nghĩ đến dấu răng sâu hoắm trên vai Long. Bị cắn sâu như thế, chắc nhức lắm. Không biết Long có bị hành sốt không nữa. Hy thở dài, cô đúng là... chằn cái. Ngồi dậy, Hy tìm chai dầu xanh rồi nhón gót bước sang phòng Long. Trong phòng vẫn còn sáng, dường như anh đang xem đá banh thì phải. Phượng Hy ngần ngừ mãi, mới gõ nhẹ vào cửa. Cô gõ đến lần thứ hai, cánh cửa mới bật ra. Long nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực niềm vui. Hy đưa chai dầu ra : - Xoa cho tan máu bầm. Long tủm tỉm : - Anh không biết xoa. Phượng Hy chớp mắt : - Không xoa, vết cắn sẽ làm độc đấy. Long thản nhiên : - Trúng độc từ người mình yêu đâu có sao. Em mang về đi. Hy xuống nước : - Em nói thật đó. Dấu răng người độc lắm. Long khoanh tay nhìn cô : - Cứ để độc chạy vào tim anh, về ngủ đi nhóc. Anh còn coi đá banh nữa. Phượng Hy buột miệng : - Để em xoa dầu cho. Long làm bộ trông thật dễ ghét : - Có cần thiết không? Hy ức lắm, nhưng vẫn nhỏ nhẹ : - Cũng không cần. Em làm thế để lương tâm thanh thản, anh hổng cho thì thôi. Long mở rộng cửa, Hy dè dặt bước vào. Căn phòng đàn ông khá bừa bộn, trong khi Long đang thu dọn những cái áo bẩn trên ghế, trên giường. Bước tới gần Hy, anh quay lưng lại, chìa vai ra : - Thành quả của em đó, làm gì thì làm đi. Dứt lời, anh hếch mặt, mắt dán vào tivi. Trận chung kết cúp C1 đang hồi hộp hấp dẫn. Phượng Hy chợt bối rối, cô nhìn dấu cắn rướm máu, vết bầm tím vòng quanh in rõ trên da thịt Long mà xót xa. Đổ một ít dầu ra ngón tay trỏ, cô nhè nhẹ xoa ngay vết cắn. Long rút vai lại : - A! Rát quá. Hy chúm môi thổi : - Không sao đâu. Vừa thổi, cô vừa tiếp tục xoa dầu rộng ra. Long tiếp tục làm tình làm tội cô : - Đau quá. Em đang tra tấn anh chắc. Hy phụng phịu : - Người ta làm nhẹ hều mà còn ăn vạ. Long cao giọng : - Đau thì nói là đau,em có bị cắn đâu mà biết cảm giác đau của anh. Phượng Hy cầm chai dầu đổ lên vết thương rồi tiếp tục xoa nhè nhẹ vai Long. Lần này, anh lại cười : - Nhột quá, đừng chọt lét anh chứ. Vứt chai dầu lên bàn, Phượng Hy vùng vằng : - Mặc xác anh đi. Ỷ được nước làm tới hở? Em về đây. Hy vừa đứng dậy thì Long chì chiết : - Đã thanh thản lương tâm chưa? Phượng Hy trề môi : - Thoải mái, nhưng xem ra anh còn hậm hực lắm thì phải. Long lắc đầu: - Đúng là vừa đấm vừa xoa, vừa ăn cướp vừa la làng. Dễ ghét. Phượng Hy nói lẫy một cách ngốc nghếch : - Làm sao mới vừa lòng anh? Hay là.... cắn lại em đi cho hả dạ? Vừa nói, cô vừa đưa tay ra trước mặt Long một cách thách thức. Nhanh như cắt, Long nắm tay Hy rồi kéo mạnh cô vào lòng. Cúi xuống, Long thì thầm : - Anh chỉ muốn cắn vào môi em thôi. Phượng Hy đờ người ra vì bất ngờ, cô líu cả lưỡi : - Bu...ông...em ra đi. Em nói đùa mà. Vờ như không nghe, Long xiết Hy chặt hơn. Anh xúc động giữ tấm thân mềm mại của Hy. Cô đáng yêu quá, và Long không thể cầm lòng được. Anh dịu dàng tìm môi Hy, bờ môi non bỡ ngỡ, vụng về nhận nụ hôn đầu đầy đam mê của Long một cách thụ động, khiến anh bàng hoàng nhận ra mình đang quá đỗi hạnh phúc. Nâng gương mặt vẫn còn thảng thốt của Phượng Hy trong tay, Long say sưa lập lại điệp kh1uc ngàn đời của những người đang yêu : - Anh yêu em quá, Hy ơi! Giọng Phượng Hy như khóc : - Nhưng em sợ lắm. Hôn lên vầng trán như ngà của cô, Long kêu lên : - Sợ anh à? Phượng Hy lắc đầu, cô vùi mặt vào ngực Long và thổn thức. Long thắt thỏm : - Chớ em sợ gì? - Sẽ không ai ủng hộ chúng ta đâu. Anh bật cười : - Chính vì nghĩ thế, nên em luôn từ chối anh hở cô bé khờ? Giọng trầm hẳn xuống, Long nói : - Nghe anh nè nhỏ. Tình yêu của chúng ta trong sáng, không phạm điều cấm kỵ sai trái nào cả, vì vậy em không phải sợ gì hết. Phượng Hy hoang mang : - Bà ngoại, cậu Hai, mợ Phụng sẽ không đời nào bằng lòng chuyện này. - Chúng ta sẽ thuyết phục gia đình tới bao giờ được mới thôi. Quan trọng là em có thương anh không kìa. Hy nóng bừng cả người : - Em không biết nữa. Long dịu dàng : - Nhưng anh biết....em thương anh và luôn chối bỏ điều thiêng liêng này, vì sợ mọi người. Sẽ không có trở lực nào ngăn cản chúng ta. Anh đã chuẩn bị cơ sở ở Long Khánh, tuy chưa được tươm tất lắm,nhưng đủ để nhiều người mơ ước có một gia đình nhỏ như thế. Nhìn vào đôi mắt long lanh của Hy, Long tha thiết : - Đi với anh nhé. Anh cần có em. Đây chính là lời tâm huyết anh muốn nói với em trong quán Chiều Tím. Nhưng hôm đó em đã bỏ về ngang, để lại trong anh nỗi hụt hẫng đến tuyệt vọng. Phượng Hy hốt hoảng : - Em không đi với anh đâu. Long đặt tay lên môi Hy : -Đừng nói không với anh nữa mà. Phượng Hy lắc đầu : - Em không thể như mẹ ngày xưa. Em không thể bỏ nhà để đi theo anh. Long hơi khựng lại. Anh hoàn toàn bất ngờ vì lời của Hy. Long quên bẵng chuyện ngày xưa của cô Huyền đã bỏ nhà theo dượng Nhân, trong khi Hy lại luôn xem đây là nỗi đau truyền kiếp và luôn bị ám ảnh. Bất giác Long dâng lên niềm thương cảm sâu sắc, anh ủ đôi tay Hy trong đôi tay mình, xót xa nói : - Xin lỗi đã động tới nỗi đau của em. Rồi chúng ta sẽ thuyết phục mọi người để danh chánh ngôn thuận đến với nhau. Phượng Hy nói : - Nhưng bằng cách nào chứ? Long nói một hơi : - Anh sẽ nhờ ba ruột anh, em vẫn còn dượng Nhân, vậy là đủ rồi. Mắt sáng lên, Long nói như reo: - Vậy mà anh nghĩ không ra. Đúng là ngốc! Hà, có khó mới ló cái khôn, phải không bé cưng? Phượng Hy nhìn gương mặt tươi rói của Long với tất cả mơ hồ. Hy cảm thấy anh bồng bột, nông nổi, nhưng cũng thật say đắm, nồng nàn. Chính sự nồng nàn đến cháy bỏng đó đã cuốn Hy vào vòng tay anh. Yêu hay không yêu, thật tình cô chưa xác định rõ, chỉ biết rằng ngay lúc này, Hy cần có anh hơn ai hết. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 13 Phượng Hy đẩy chồng sổ qua một bên rồi nằm gục lên bàn. Từ sáng tới giờ, những con số chi chít trong sổ đã hành hạ cô trối chết. Hy không còn chút thời gian nào để nhớ tới Long. Thôi thì bây giờ nhớ bù vậy. Giờ này, anh đang làm gì nhỉ? Đang đánh vật với đất, với trời, với những gốc sầu riêng, măng cụt, nhãn xoài,... hay rong ruỗi ở những vùng đất sâu hơn để khai hoang? Hy cố hình dung nhưng vẫn chưa tưởng tượng những trang trại bạt ngàn mà Long đã hào hứng kể cho cô nghe to rộng như thế nào, so với số vườn tược của cậu Hai Thọ. Long tự tin nhấn mạnh chừng đôi ba năm nữa, thu hoạch ở trang trại của cha anh bảo đảm phải gấp đôi, gấp ba thu hoạch hiện nay của cậu Hai. Rất có thể Long đã thổi phồng sự việc lúc cao hứng, nhưng dầu sao cũng đáng mừng vì anh sống có mục đích, mục tiêu rõ rệt. Trước khi đi một hôm, Long có trình bày ý định đi Long Khánh với mọi người trong nhà. Nhưng ngoài mợ Phụng ra, bà ngoại, cậu Hai và cả Ánh Vy đều hết sức dửng dưng. Mọi người không tin lời anh nói thì phải. Long bảo với cô : &quot;Anh chẳng quan tâm lắm đến thái độ này. Anh chỉ cần Hy hiểu anh, tin anh và yêu anh thôi.&quot; Phượng Hy bâng khuâng khép mi. Dĩ nhiên là Hy yêu anh rồi. Sự nhung nhớ trong cô đơn, quạnh quẽ đã buộc cô phải tự thú là rất yêu anh và đang buồn khủng khiếp vì nhớ anh. Ôi ! Sao Hy thèm được anh ôm trong tay đến thế này cơ chứ? Nén tiếng thở dài, Hy ngước mặt lên và gặp ngay cái nhìn tò mò của ông Tâm : - Sao thế cô bé? Không được khoẻ à? Hy ngượng ngùng vì nãy giờ có người nhìn mà cô không hề hay. Đúng là vô ý vô tứ. Cô vuốt lại mái tóc, giọng lí nhí : - Cháu hơi...nhức đầu ạ. Ông Tâm lo lắng : - Nhức từ hồi nào? Sao không xin nghỉ? Đã lỡ nói dối, đành phải nói dối luôn, Hy mệt mỏi : - Cháu cũng định, nhưng việc nhiều quá. Ông Tâm nghiêm mặt : - Nhiều thì thêm người. Tôi sẽ nói lại với Bằng vấn đề này. Còn em phải đi nghỉ ngay. Hy lắc đầu : - Một chút cháu sẽ khoẻ lại, không sao đâu. Ông Tâm trầm giọng : - Lại bướng. Phượng Hy chớp mắt : - Đâu có, cháu nói thật đó. Ông Tâm chống nạnh, đầy quyền hành : - Thật, giả gì tôi chẳng quan tâm. Tôi yêu cầu em nghỉ việc. Sẵn có xe, tôi sẽ đưa em về tận nhà. Thấy được quan tâm, Hy bỗng nhõng nhẽo : - Anh Bằng mà mắng cháu là chú chịu trách nhiệm đó. Ông Tâm nhún vai : - Chuyện nhỏ. Hy buột miệng : - Việt Kiều mà cũng biết nói thế nữa à? Ông Tâm chỉ nhìn cô, chớ không trả lời. Bất giác, Hy lúng túng, quay đi. Cô nghĩ ngay tới Long để trấn tỉnh mình. Quái! Ông Tâm đáng tuổi cha chú Hy, ông là người yêu cũ của mẹ. Cô tưởng tượng điều kinh dị gì thế. Có phải cô nhớ Long quá rồi cô đâm lẩn thẩn không? Lúc Phượng Hy còn hoang mang với điều mình nghĩ, ông Tâm đã đến gần chỗ cô ngồi, đưa tay ra như muốn đỡ cô dậy : - Nào! Tôi đưa em về. Hy vội đứng phắt lên : - Cháu phải xin phép anh Bằng. Ông Tâm khoát tay : - Biết Bằng ở đâu mà xin. Mình cứ về đã. Phượng Hy rầu rĩ bước cạnh ông. Thế đấy, cho bỏ tật nói láo. Ra tới cửa, hai người đụng phải Bằng. Hy khựng lại, trong khi ông Tâm khá bối rối. Nheo nheo đôi mắt, anh hỏi trỏng : - Ủa! Đi đâu thế này nhỉ? Ông Tâm lên tiếng thay cho Hy : - Hy nhức đầu, chú đưa cô bé về. Bằng lừng khừng thật dễ ghét : - Nhức đầu. Chà! Khó đoán bệnh gì thật. Còn công việc thì sao đây? Ông Tâm xụ mặt : - Kêu Tư Chí làm. Cái thằng ấy chỉ giỏi chơi dài mà mày vẫn trả lương. Bằng khó chịu : - Sao chú biết anh ta chơi dài? Liếc xéo Hy một cái, Bằng mỉa mai : - Cô đang làm việc cho tôi hay cho ai vậy? Phượng Hy nóng mặt, cô ấp úng : - Định tìm anh xin phép nghỉ, nhưng không biết anh ở đâu. Bằng hừ giọng mũi : - Vẽ chuyện. Ông Tâm nóng nảy : - Mày nói thế là sao? Hừ! Đúng là không coi tao ra gì. Bằng gằn : - Đây là cơ sở của tôi, tôi đang nói chuyện với người làm cho mình, không động chạm gì tới chú hết. Thấy không khí đầy căng thẳng, Phượng Hy xuống nước : - Anh không cần to tiếng. Chú Tâm có lòng tốt định đưa tôi về nhà dùm. Nếu anh không cho phép tôi nghỉ bệnh, tôi sẽ vào làm trở lại. Ông Tâm vội vàng : - Tội tình gì phải cực thân đến thế. Làm việc cho ai, ở đâu cũng có chế độ hẳn hoi. Em nghỉ luôn đi, tôi sẽ lo cho. Phượng Hy gượng gạo : - Cảm ơn chú. Cháu sẽ ổn thôi mà. Dứt lời, cô lặng lẽ trở vào bàn, ngồi xuống. Cô mở sổ ra, nhưng đầu óc rối mù vì tức, nên cũng chẳng tính toán gì được. Rõ ràng Bằng quá đáng, anh ta chả coi ông chú Việt kiều của mình ra gì. Bằng làm thế nhắm mục đích nào? Anh muốn dằn mặt Hy hay dằn mặt ông Tâm? Sao anh lại thô lỗ, bất lịch sự và hỗn hào thế? Bằng lầm lì bước tới : - Nhức đầu thì nghỉ đi. Cố làm, nhỡ...sai một con toán, bán một con trâu thì khổ thân tôi. Phượng Hy bĩu môi. Hừ ! Anh ta chả tử tế gì khi bảo cô nghỉ. Nhưng tội gì Hy không nghỉ cho....đã chớ. Phượng Hy vừa dợm bước đi đã nghe giọng Bằng dịu xuống : - Tôi đưa em về. Hy lạnh lùng : - Không cần đâu. Bằng cay cú : - Vì tôi không phải là ông Ba Tâm à? Hy trừng mắt : - Anh muốn ám chỉ cái gì hả? Đừng nghĩ mình là chủ rồi muốn nói sao cũng được nghe. Bằng nhún vai : - Tôi chỉ nói cái gì mình thấy thôi. Môi nhếch lên, Bằng nhấn mạnh : - Chú Ba tôi mến em vì em là hiện thân của người đàn bà ông từng yêu. Thế còn em, em quyến rũ chú ấy vì lý do gì? Phải vì tiền không? Mặt tái mét vì bất ngờ bị nhục mạ, Hy đờ người ra không nói lại được tiếng nào. Mồm mép của Bằng thật là kinh khủng. Và anh ta không có quyền nói Hy như vậy. Nước mắt ràn rụa, cô nấc lên khóc, thay vì sừng sộ như thường ngày. Những giọt lệ ấy có tác dụng ngay tức khắc. Bằng nhăn nhó : - Trời ơi! Làm ơn nín đi. Nghe Bằng nói vậy, Hy càng khóc to hơn. Cô tự xét mình, cố tìm những điểm sai trái dẫn đến những lời nói vừa rồi của anh, mà tìm không ra. Hy quyến rũ ông Tâm hồi nào cơ chứ? Tại sao cả Long cũng hậm hực ghen tuông khi có một lần cô nhắc tới ông Ba Tâm? Lẽ ra lần đó Hy phải hỏi Long cho ra lý do anh ghét ông ta, nhưng thời gian hai người gần nhau quá ít, nên cô đã quên bẵng đi khi Long mơn trớn âu yếm cô. Đàn ông luôn ích kỷ trong tình yêu, vì yêu Hy, có thể Long mù quáng khi ghen, vậy còn Bằng? Anh ta có ưa gì Hy, sao lại nói những lời khó nghe đến thế? Bằng phân bua : - Xin lỗi. Tôi đã nặng lời với em, nhưng những gì tôi nói về chú Tâm là chính xác. Em đừng giận, đừng khóc nữa mà. Im lặng một chút, Bằng chép miệng : - Thật sự, tôi cảm thấy ghen với chú ấy. Mặt đỏ bừng lên, Hy ấp úng : - Anh nói đùa kỳ cục quá. Bằng thản nhiên : - Tôi không hề đùa. Trong cách sống, tôi có nhiều điểm hơn chú Ba, nhưng trong cuộc sống, tôi lại thua chú ấy nhiều thứ. Hỏi thật nhé, Hy nghĩ sao về chú Ba Tâm? Hy nói một hơi trong nước mắt : - Tôi xem chú Tâm như cha chú của mình. - Nhưng chú ấy với em là người dưng nước lã. Có hơi chênh lệch về tuổi tác, nhưng đâu hề hấn gì phải không? Phượng Hy dậm chân : - Đầu óc anh có vấn đề à? Bằng gật gù : - Vấn đề của em đó. Tôi rất khó chịu khi chú Ba làm như mình là chủ đối với nhân viên của tôi. Chú ấy không có quyền làm thế. Phượng Hy nhún vai : - Anh coi mình lớn quá. Bằng khô khan : - Đúng vậy. Tôi đã nói xong những gì cần nói. Em về được rồi. Phượng Hy hậm hực đạp xe đi. Tới nhà, Hy bối rối khi thấy ông Tâm đang ngồi với bà Bảy trong phòng khách. Cô gật đầu chào hai người rồi...tếch nhanh vào bếp, nhưng bà Bảy đã gọi giật ngược cô lại. Hy miễn cưỡng ngồi xuống cái ghế gỗ mun cẩn xà cừ ánh ngũ sắc. Cô không thể nào tự nhiên khi nhớ tới những lời của Bằng, những lời ám ảnh cô suốt đoạn đường về nhà. Bà Bảy hỏi : - Đã bớt nhức đầu chưa Hy? Cô cúi đầu, dấu đôi mắt đỏ hoe : - Dạ, bớt rồi ạ. Bà Bảy chép miệng: - Làm chi cho cực tấm thân hổng biết nữa. Nghe lời ngoại nghỉ quách cho rồi. Lương ba cọc ba đồng ngày ngày chung đụng với dân vựa trái cây, mở miệng là chửi, không khéo hư thân thì khổ. Phượng Hy nhỏ nhẹ : - Người ở đó đàng hoàng lắm, ngoại không phải lo. Bà Bảy hừ trong mũi : - Đàng hoàng như thằng Tư Chí chớ gì. Ngoại hỏi cậu Hai mới biết thành tích của nó. Vậy mà không hiểu sao con lại phải đi dông đi dài, hết ngày này qua ngày khác với nó. Thu mua là việc của đàn ông, chớ đâu phải của một đứa con gái miệng còn hôi sữa như con. Ông Tâm chen vào : - Xin bác Bảy bớt nóng. Cháu Bằng mới quản lý vựa thu mua trái cây này chưa bao lâu nên còn nhiều hạn chế trong việc điều động người. Cháu sẽ dạy bảo lại nó. Riêng trong trường hợp Phượng Hy, bác khuyên Hy nghỉ là đúng. Con nhà gia giáo, cũng có chút tiếng tăm, không nên chung đụng với những người hạ cấp. Phượng Hy buột miệng ngắt ngang lời ông : - Ảnh không phải là người hạ cấp. Ảnh là cháu ruột của chú mà. Ông Tâm hơi khựng lại, nhưng miệng lưỡi vẫn trơn tuột : - Đúng như vậy. Ngày xưa, Bằng từng học đại học, nó là người có trình độ, là dân trí thức hẳn hoi, tiếc rằng thời gian dài ngồi tù, gần gũi với bọn đầu trộm đuôi cướp, Bẳng đã bị tha hoá. Bằng bây giờ thô lỗ, cộc cằn, vô văn hoá. Nhìn như để dò xem phản ứng của Hy xong, ông Tâm nói tiếp : - Tôi rất lo khi biết Hy làm việc cho Bằng. Thằng ấy uống rượu vào không biết phân biệt sai trái, trúng trật gì đâu. Bà Bảy nhấp nhỏm : - Trời ơi! Có chuyện đó nữa sao? Ông Tâm thở dài đầy phiền muộn : - Vâng. Bằng là cháu ruột, nhưng cháu không thể bao che cho nó được, vì cháu rất quý mến Phượng Hy. Cháu muốn cô bé có được những gì tốt đẹp nhất. Giọng bà Bảy đong đầy tình cảm : - Bác hiểu ý cháu. Làm cho Phượng Hy hạnh phúc là điều bác nằm đêm nghĩ tới. Nhưng bằng cách nào, bác nghĩ chưa ra. Bà than thở : - Cháu cũng thấy rồi đó. Từ khi bác trai qua đời tới nay, cảnh nhà bác ngày một suy sụp. Anh Hai Thọ làm ăn thua lỗ, phải bán dần đất đai để trả nợ. Giờ chẳng còn được bao nhiêu, bác muốn lo cho Phượng Hy bằng chị bằng em cũng khó. Nói như vậy không có nghĩa là bác và cậu mợ bắt nó đi làm, con nhỏ này bướng giống mẹ, nên dầu người lớn không đồng ý, nó vẫn một mực làm theo ý mình. Mặt nghiêm lại, bà Bảy phán quyết : - Giờ thì khỏi, bác nhất định bắt nó ở nhà. Lừ mắt nhìn cô, bà cao giọng : - Nghe rõ chưa Hy? Không được đi làm ở vựa trái cây đó nữa. Rồi chú Tâm sẽ tìm việc khác cho con. Cô chưa kịp phản ứng, ông Tâm đã tiếp lời bà Bảy : - Cháu hứa sẽ lo cho Phượng Hy. Cháu tha thiết muốn được bảo bọc cả đời cho cô bé. Bà Bảy cười rạng rỡ : - Vậy thì tốt quá, nhưng cháu lo cho Phượng Hy bằng cách nào đây? Ông Tâm từ tốn: - Cháu muốn là người bảo trợ cho Hy. Phượng Hy vội nói : - Cảm ơn chú. Cháu tự lo cho mình được rồi. Bà Bảy khoát tay : - Vào trong nhà để người lớn nói chuyện. Phượng Hy ngần ngừ đứng lên, cô không thể cãi lời bà ngoại dù thâm tâm cô rất muốn thế. Vào phòng, Hy nằm lăn ra giường. Cô bực bội khi thấy mình bị bà ngoại đặt để. Thái độ nôn nả của ngoại nói lên rằng bà rất mừng khi đã tìm được người bảo bọc cả đời cho cô. Bà đã tìm ra chỗ để... tống cô đi. Hy ôm đầu, cô không muốn nghĩ sai về bà ngoại, nhưng rõ ràng bà không mấy quan tâm đến đứa cháu côi cút này. Bà ngoại cô vốn rất vô tâm, bà đi chùa để tu nhân tích đức và coi đó là mục đích sống trong những năm tháng cuối đời mình. Nhớ tới nhận xét trước đây của Long về bà ngoại, Hy chợt xốn xang. Cô linh cảm sắp có chuyện lớn xảy ra cho mình và hốt hoảng nhận ra Long đã đi xa, sẽ chẳng còn ai đứng về phía cô để chở che, bênh vực. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 14 Vừa dắt xe ra tới cửa, Hy đã nghe giọng bà Bảy Thương quyền hành : - Đi đâu? Hy ngập ngừng : - Con đi làm. Đang ngồi uống sữa, bà dằn ly xuống bàn : - Ngoại đã bảo con nghỉ, sao vẫn cãi lời chứ? Trừng mắt nhìn Hy, bà rít lên : - May mê thằng tù mới ra trại ấy rồi hả? Hừ! Sao ngu thế con? Mày cứ như mẹ mày ngày xưa, u mê, ám chướng, rồi lại khổ cả đời, con ạ. Sụt sùi, mếu máo, bà kể lể : - Ngoại đi hết cảnh chùa này, tới cảnh chùa kia là để tu nhân tích đức cho con cháu, soa chúng bây không biết hưởng chứ? Phượng Hy phân bua : - Con đi làm vì không ngoại phải lo lắng cho con ở tuổi xế chiều, chớ có làm gì sai đâu ạ? Bà Bảy dịu giọng : - Ngoại biết con là đứa tự lập, nhưng làm công cho thằng Bằng kiểu đó, con khác nào con Bê, ngoại không thích. Gia đình mình tuy đã sa sút, nhưng vẫn còn danh dự, dứt khoát ngoại không cho con đi làm mướn nữa. Phượng Hy cứng cỏi : - Dầu sao, con cũng đã đi làm mấy tháng, nếu có mang tiếng, cũng đã mang rồi. Bà Bảy xụ mặt : - Đừng có liều mạng. Tội tình gì cơ chứ. Sống phải biết nghĩ tới người khác, chớ đâu phải chỉ bo bo lo phận mình. Chú Tâm trước đây là bạn của mẹ mày, đó là người tốt bụng lại thuỷ chung sau trước. Được chú Tâm thương là phúc đấy,con ạ. Phượng Hy cương quyết : - Con không muốn mang ơn ông ta. Ngoại để con đi làm kẻo trễ. Bà Bảy giãy lên : - Cứ bước ra khỏi cửa thử rồi biết. Tao sẽ đập đầu vô tường chết cho vừa lòng mày. Cả gia đình này đã mang tiếng vì mẹ, giờ tới đứa con. Tao thà bỏ cái mạng già này, chớ không thể chịu nhục thêm lần nữa đâu. Dẹp xe vào nhà, đi chùa với bà. Phượng Hy tức tối : - Con và anh Bằng chẳng có tình cảm gì với nhau cả, ngoại lo chuyện không đâu làm chi cho khổ chứ. - Ngày xưa, Phượng Huyền cũng nói thế, thậm chí nó còn đi chơi với thằng Ba Tâm để che mắt tao. Hừ! Càng nghĩ, tao càng xấu hổ, bây giờ mày phải đối xử đàng hoàng với Ba Tâm mới được. Hy càu nhàu : - Con chẳng làm điều gì không phải với chú ấy hết. Bà Bảy bẻ ngay : - Vậy tại sao từ chối sự giúp đỡ của người ta? Phượng Hy cộc lốc : - Con không thích. Ngần ngừ một chút, Hy nói tiếp : - Hơn nữa, con thấy mặc cảm khi nghĩ ngày xưa mẹ đã lừa dối, phụ bạc chú ấy. Bà Bảy vội bảo : - Biết nghĩ vậy, sao không làm một việc nhỏ để đừng mặc cảm nữa. Ba Tâm thuui thủi một mình nơi xứ lạ, nó cần có người an ủi, đỡ đần lắm đấy. Phượng Hy bần thần trước gợi ý thẳng tuột của bà Bảy. Bà thương Phượng Hy, muốn cô sung sướng, hay là muốn gả cô cho ông Tâm để cô thay vị trí mẹ ngày xưa vậy? Nhưng dầu mục đích nào thì chuyện này đối với cô cũng thật kinh khủng. Phượng Hy tin chắc ông Tâm đã thuyết phục bà ngoại bằng sự thuỷ chung và tình yêu ngày xưa ông ta dành cho mẹ Hy. Nhưng saoa mà được cơ chứ. Tình chị duyên em như trong truyện Kiều đã là hết mức, lẽ nào đời nay lại có chuyện tình mẹ duyên con. Ngoại vốn đặt danh dự lên hàng đầu, sao bà lại bùi tai trước những lời của Ba Tâm để ép Hy thế này. Mím môi lại, Hy nói một hơi : - Nếu vậy, ngoại kiếm cho chú Tâm một người nào đó để chú đỡ cô đơn. Riêng con chắc đành phụ lòng tốt của chú ấy rồi. Im lặng để dò phản ứng của bà ngoại, Hy hạ giọng : - Mong ngoại đừng bắt con thế vị trí của mẹ xưa kia. Dứt lời, Hy dẫn xe ra sân. Bà Bảy vội nói với theo : - Có đi làm cũng bằng thừa, hôm qua ngoại đã tới nhà mẹ thằng Bằng để nói phải quấy rồi, nó không dám mướn con nữa đâu. Phượng Hy thảng thốt : - Ngoại đã nói gì với bác ấy? Giọng bà Bảy đều đều như đang tụng kinh : - Thiếu cái gì để nói, miễn sao con phải ở nhà là được rồi. Hy nhìn bà Bảy trân trối, rồi mặc kệ bà tru tréo, cô lên xe đạp đi thật nhanh, ngực nặng như đeo đá vì tức. Hôm qua là ngày Hy được nghỉ, cô thản nhiên ở nhà và không hề biết bà ngoại đã làm một việc ngoài dự đoán của cô. Mục đích của bà quá rõ, Hy không vững vàng bị bà và ông Tâm đốn ngã ngay. Tới vựa, cô không thấy Bằng mà chỉ thấy bà Bê với một người phụ nữ đứng tuổi dáng vẻ khoẻ mạnh, ánh mắt lanh lợi sắc sảo. Dầu chưa gặp lần nào, nhưng Hy vẫn thừa thông minh để đoán rằng bà ta là bà Hai Nữ, mẹ của Bằng. Từ khi vào làm ở đây đến giờ, bà chưa khi nào xuất hiện. Sự có mặt của bà hôm nay chắc chắn không phải ngẫu nhiên rồi. Gật đầu chào bà Hai xong, Hy ngồi vào bàn làm việc, nhưng cô không thể tính toán gì được khi nghĩ có một đôi mắt đang nhìn như dán vào người mình. Cuối cùng, bà Hai Nữ lên tiếng : - Bà Bảy thương chê vựa trái cây nhà này rậm rề, sao cô còn...vác mặt tới làm. Tôi không muốn con trai mình mang tiếng với chú ruột của nó. Vì thế, cô nghỉ đi. Quay sang bà Bê, bà Hai Nữ quyền hành : - Trả lương tháng này, cho thêm một tháng lương rồi bảo nó về ngay. Tôi không muốn dây dưa với gia đình bà Bảy Thương nữa. Bà Bê nhăn nhó : - Ý cậu Bằng ra sao, tôi đâu có biết. Bà Hai vỗ ngực : - Cứ làm theo ý tôi, vựa này, tôi vẫn còn là chủ, chớ không phải thằng Bằng. - Nghỉ bất ngờ như vầy, ai làm việc thế cô ấy? - Thì Tư Chí. Đây là việc của nó trước kia mà. Không nói nhiều nữa, tôi biểu sao thì làm vậy đi. Đứng dậy, bà nói tiếp : - Tôi đi chợ, một lát trở lại là đâu phải vào đó đấy. Phượng Hy ngồi chết trân trên ghế, cô thấy giận bà ngọai ghê gớm. Chắc chắn bà phải nặng lời lắm, nên bà Hai Nữ mới có thái độ như thế với cô. Bà đã dứt khoát cho cô thôi việc, Hy cũng chả mặt mũi nào xin làm lại. Bà Bê bứt rứt : - Dì khó xử thiệt tình đó. Phượng Hy gượng gạo : - Dì đâu có liên quan trong chuyện này. Tại bà ngoại không muốn cho cháu làm ở đây, cháu đành phải chịu. Bà Bê bồn chồn : - Chắc chắn có người nói vào nói ra rồi, chớ không phải tự nhiên bà Bảy bắt cháu nghỉ đâu. Ngập ngừng một chút, bà nói tiếp : - Nghe đồn bà Bảy định gả cháu cho Việt Kiều phải không? Hy ấp úng : - Dì nghe ở đâu vậy? - Từ chú Ba Quỳ, ổng làm vườn bên nhà ngoại cháu, nên chuyện gì lại không biết. Bộ cháu đồng ý hay sao mà chịu nghỉ việc ở nhà vậy? Phượng Hy khổ sở : - Cháu có biết gì đâu. Sao dì hỏi thế? - Có thật cháu không biết gì không? Từ hồi gặp Ba Tâm đến giờ, cháu thay đổi rât nhiều, lúc nào cũng mơ mơ màng màng như đi trên mây. Dì không tin cháu yêu một người bằng tuổi cha mình. Hy đỏ mặt : - Làm gì có chuyện đó. Bà Bê hỏi tới : - Không có, sao bà Bảy nói với bà Hai Nữ rằng sẽ gả cháu cho ông Tâm. - Ngoại cháu nói thế à? - Bà Bảy còn doạ sẽ không để Bằng yên, nếu cậu ấy còn bám theo cháu. Phượng Hy chép miệng : - Trời ơi! Anh Bằng bám theo cháu hồi nào đâu. Bà Bê nói : - Trước đây thì không có, nhưng từ khi thấy ông Tâm săn đón cháu quá, Bằng đã thay đổi. Cậu ấy hết đi sớm về khuya, vì con mụ Kim Mỹ rồi. Hồi tối hôm qua, cậu Bằng và ông Tâm đã cãi nhau một trận kịch liệt vì cháu. Sáng nay, cậu ấy đi đâu biệt dạng. Phượng Hy cắn môi : - Trời ơi, sao lại thế? - Cậu Bằng và ông Tâm đã có nhiều chuyện không vừa lòng nhau từ lâu. Cháu chỉ là cái cớ để những cũ bùng lên. Suy cho cùng, cậu Bằng có nặng lời, nhưng cậu ấy nói đúng. Ông Tâm thật vô liêm sĩ mới đi tán tỉnh con gái của người tình cũ. Phượng Hy lạnh tanh : - Cháu chẳng bao giờ động lòng. - Nhưng bà ngoại cháu có đấy. Hy ôm mặt rầu rĩ : - Cháu không hiểu bà ngoại nghĩ thế nào nữa. Bà Bê nhếch môi : - Ông Tâm có tài thuyết phục lắm đó. Ngày xưa, cậu Bằng từng xiêu lòng trước những lời thắm thiết đượm tình thân thích, nên bây giờ mới dở dở ươn ươn, không công danh, không sự nghiệp, trên vai còn đeo cái án mười năm. Đang rối rắm chuyện của mình, Hy vẫn không ngăn được tò mò : - Ông Tâm đã dụ anh Bằng làm chuyện gì mờ ám à? Bà Bê vội lãng đi : - Ý dì không phải thế. Mà thôi, cháu thắc mắc làm chi? Chỉ cần biết ông Tâm là người mồm mép, ông đã muốn sẽ trở ba tấc lưỡi ra thuyết phục người khác cho bằng được mới thôi. Bà Bảy nghe lời ổng cũng không có gì lạ. Phượng Hy nói : - Sao ổng không trổ tài với cháu? Có lẽ vì ổng biết sẽ cầm chắc cái thua, nên mới rù rì... dụ bà ngoại. Ngày xưa, mẹ đã từ chối ông ấy, giờ cháu cũng thế thôi. Bà Bê bỗng hỏi : - Sau khi nghỉ ở đây, cháu có tính gì không? Phượng Hy liên tưởng tới Long và thấy anh đang quá xa xôi. Ngay bây giờ, Hy không thể trông mong gì vào anh. Nhìn bà Bê, cô buồn bã lắc đầu. Đưa cho Hy một xấp tiền, bà nói : - Đây là hai tháng tiền lương của cháu. Hy cầm lấy giọng xúc động : - Cháu cảm ơn thời gian qua dì đã lo lắng, thương yêu cháu. Bà Bê chớp mắt : - Để cháu nghỉ ngang như vầy, dì không đành lòng. Cậu Bằng chưa biết chuyện này, nên không hiểu ý cậu ấy thế nào. - Ý thế nào thì mọi việc cũng đã xong rồi. Dì cho cháu gởi lời chào anh Bằng. Đưa Hy ra cửa, bà Bê dặn dò : - Rãnh rỗi, cháu qua nhà dì chơi. Di chiên bánh xèo cho ăn. Phượng Hy cười. Cô đạp xe thật chậm và không muốn về nhà chút nào, nhưng đi đâu, ghé thăm ai ở thành phố bé xíu nhưng hiếm người quen này, nên cuối cùng Hy cũng quay về. Vào tới phòng khách, Hy muốn dội ra ngay khi thấy bà ngoại, cậu Hai, mợ Phụng và ông Tâm đang ngồi chuyện trò hết sức tâm đắc. Thấy Hy, mọi người bỗng im lặng. Cô ngập ngừng chào rồi đi thẳng xuống bếp. Ông Hai Thọ tằng hắng : - Vào đây Hy. Mọi người đang nói về con đấy. Phượng Hy ngần ngừ đứng ở ngưỡng cửa. Cô phải đối mặt với thực tế để nói lên ý kiến của mình, chớ không thể tránh né chuyện này được. Ngày xưa mẹ đã bỏ nhà đi vì không muốn bị ép đặt, Hy cũng đâu ngại việc tiếp tục con đường của mẹ nếu cô bị o ép. Bình tĩnh, tự tin, Hy ngồi xuống cái ghế nhỏ nhất, mắt thản nhiên nhìn ông Tâm. Cái nhìn thẳng thắn của Hy làm ông ta bối rối thì phải. Bà Bảy đặt tách trà xuống bàn, giọng hỉ hả : - Bữa nay người lớn trong gia đình họp lại để lo tương lai cho con. Mẹ mất sớm, cha coi như đồ vất đi. Ngoại và cậu mợ Hai sẽ thay cha mẹ sắp xếp cho con có một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Ông Hai Thọ tiếp lời mẹ : - Từ nhỏ tới giờ, con quen sống ở thành thị, không thể lam lũ với ruộng vườn, bởi vậy cậu đâu dám giao phần đất ít ỏi còn lại cho con. Cậu nghĩ, con phải sống an nhàn sung sướng ở những nơi tiện nghi vật chất đầy đủ hơn. Bà Bảy nhìn ông Tâm và trầm giọng : - Chú Tâm đây là chỗ thân thiết với gia đình, là bạn mẹ ngày xưa. Chú ấy muốn bảo lãnh con sang Mỹ ăn học. Bà Phụng ồ lên như một diễn viên đang diễn kịch : - Vậy thì sướng quá rồi. Nhưng bằng cách nào đây? Chú Tâm trình bày thử xem. Ông Tâm xoa hai tay vào nhau, im lặng nhìn mọi người chung quanh, nhìn thật lâu. Phượng Hy từ tốn nói : - Bảo lãnh đi nước ngoài có nhiều diện lắm. Nhưng nhanh nhất là cha con, vợ chồng... Bà Phụng chép miệng : - Vậy chú Tâm định bão lãnh Phượng Hy ở diện nào? Ông Thọ gắt : - Bà hỏi ngộ thật, dĩ nhiên không thể ở diện cha con rồi. Ông Tâm vòng vo : - Thưa với bác Bảy và anh chị Hai, tôi thật tình muốn được chăm sóc Phượng Hy, do đó không ngại gì cả. Tôi sẵn sàng làm hôn nhân với Hy để rước con bé cho bằng được. Sang Mỹ một thời gian, Hy sẽ được nhập quốc tịch, và chúng tôi sẽ làm thủ tục ly hôn. Bà Bảy gật gù : - Chà! Đúng là chỉ có cách này. Ai chớ cháu thì bác tin tưởng. Con Hy đúng là có phước, không cầu mà được. Chớ như Ánh Vy nhà này mơ lấy chồng Việt kiều để được đi nước ngoài biết bao nhiêu mà vẫn trớt quớt. Bà Phụng vội lên tiếng : - Mỗi người có một phần phước riêng, đâu phải cầu là được đâu má. Ông Thọ nhìn Phượng Hy và nói như cô đã đồng ý : - Ngày mai, con và chú Tâm bắt đầu lo thủ tục đăng ký kết hôn là vừa rồi. Sớm được ngày nào tốt ngày đó. Nãy giờ ngồi trơ như phỗng, Hy muốn lên tiếng lắm, nhưng cô vẫn cố nén, giờ thì không nén nữa được rồi. Hít vào một hơi thật sâu, cô nói : - Con cảm ơn sự quan tâm của tất cả mọi người, nhất là chú Ba Tâm. Nhưng con muốn sống ở đây chớ không muốn đi Mỹ. Bà Bảy sa sầm mặt : - Đã giải thích rồi mà vẫn cứng đầu. Ở đây để cạp đất ăn à? Ông Thọ nạt : - Không được cãi người lớn. Tấm gương của mẹ con vẫn còn sờ sờ ra kìa. Bà Phụng ngọt ngào : - Tại sao không muốn đi? Phải tại con thương đứa nào rồi không? Hy ngậm tăm, cô đâu thể nói sự thật. Bà Phụng lại hỏi tới : - Phải con thích thằng Bằng chủ vựa trái cây không? Nó làm sao sánh bằng chú Tâm chớ. Mặt ông Tâm chợt đổi sắc vì câu hỏi đầy ác ý của bà Phụng. Ông ta giả lả : - Chị Hai so sánh như vậy thật không nên, dầu sao Bằng cũng là cháu tôi. Bà Bảy xua tay : - Dứt khóat ngoại không bằng lòng. Thằng đó có tiền án, thương nó cho mang tiếng hả? Hy mím môi : - Con ở lại vì không thích đi Mỹ chớ không phải vì thương ai hết. Nhất định con sẽ làm chủ đời mình, nhất định là thế. Đừng hòng ai ép uổng được con. Chạy vội về phòng, Hy tìm số điện thoại của Long. Cô phải điện gọi anh về gấp mới được. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 15 Phượng Hy nhíu mày nhìn ra cổng, nơi có người đang đứng lấp ló. - Ai tìm ai mà không gọi cửa vậy kìa? Vừa thắc mắc, Hy vừa đi ra. Mở cửa, cô sửng lại khi nhận ra cô gái trước mặt mình chính là người Long từng chở hôm nào. Dù thừa biết cô ta là ai, Hy vẫn hỏi : - Chị tìm...Ánh Vy hả? Bích Đào nhỏ nhẹ : - Chị tìm anh Long. - Anh ấy không có ở nhà. Chị cần nhắn gì cứ nói với tôi. Bích Đào im lặng, đầu gục xuống bàn buồn bã : - Chị không nhắn gì hết, vì chuyện của ảnhy và chị không thể nhắn gởi gì được. Phượng Hy nuốt nghẹn xuống : - Tại sao vậy? Tôi và anh Long đâu phải xa lạ. Bích Đào nói : - Chị biết. Em là Phượng Hy, con cô Huyền của Long chớ gì. Anh ấy có kể hoàn cảnh của em cho chị nghe. Phượng Hy khó chịu. Cô không nghĩ Long lại thân với cô gái này đến mức kể về Hy cho cô ta nghe. Bích Đào thân thiện : - Chẳng dấu gì Hy, chị là Bích Đào, bạn gái của Long suốt mấy năm nay. Hy gượng gạo : - Anh Long kín thật. Chưa bao giờ ảnh nói với mọi người trong nhà về chị. Bích Đào nhún vai : - Đàn ông là thế đấy. Bởi vậy, phụ nữ phải biết cách trói chân người mình yêu và làm đủ cách để các cô gái khác tránh xa anh chàng của mình ra. Nhóng nhóng nhìn vào trong, Đào hỏi : - Bà nội và ba mẹ của Long có ở nhà không Hy? Hy lắc đầu : - Nhà không có ai cả, ngoài tôi. Bích Đào ngập ngừng : - Chị muốn nói chuyện với em được không? Hy ngập ngừng : - Được chứ. Mời chị vào. Vừa bước cạnh Hy, Đào vừa nói : - Đây là lần đầu tiên chị được vào trong nhà này. Phượng Hy nhếch môi : - Không lẽ trước tới giờ, hai người chỉ gặp nhau ở quán? Bích Đào cười thật vô tư : - Đâu có. Mẹ Long còn một ngôi nhà gần chợ Thạnh Trị. Đó là tổ ấm của bọn nầy. Phượng Hy hỏi tới : - Vậy là những đêm không ở nhà này, ảnh ở nhà đó với chị? Đào có vẻ mắc cỡ : - Không hẳn là đêm nào cũng thế, nhưng đa số là như thế. Chị biết bà nội và ba mẹ Long rất khó. Nhưng tụi chỉ yêu nhau, nên chuyện gì tới cũng đã tới. Phượng Hy ôm đầu và cảm thấy quanh mình như đang quay cuồng. Đào tiếp : - Chị biết Long và gia đình có nhiều bất đồng. Anh ấy thường bỏ nhà vì không tìm thấy nơi những người thân của mình sự thông cảm tối thiểu phải có. Đến với chị, Long được chăm sóc, được yêu và đã đáp lại tình yêu đó. Phượng Hy bóp những ngón tay và khó khăn đặt câu hỏi : - Tình yêu hai người thắm thiết đến như thế, sao Long lại bỏ đi nhỉ? Bích Đào trả lời trơn tru như đã thuộc lòng : - Vì tương lai lâu dài, tụi chị phải chấp nhận xa nhau. Long lên lập nghiệp ở Long Khánh, khi ổn định sẽ đưa chị lên theo. Tại hổm rày không có tin tức gì về Long nên chị lo, đành đánh bạo ghé nhà hỏi thăm. May mà gặp em, chớ gặp người khác chắc chị chả dám hé môi. Phượng Hy tê tái cả lòng. Những lời Bích Đào nói nghe mới quen làm sao. Nó cũng giống những gì cô từng nghe Long thì thầm với tất cả đắm say. Thì ra đó chỉ là một màn kịch mà Long đóng với cô sau khi đóng với Bích Đào. Anh đúng là dối trá, bởi vậy từ khi lên Long Khánh tới nay, Long chỉ điện cho Hy vỏn vẹn một lần. Vừa rồi, Hy gọi tìm Long mấy lần, nhưng không lần nào gặp anh. Thật ra, anh đang ở đâu, có ở Long Khánh hay không , Hy không đóan được. Phượng Hy nhức nhối trong tim khi nghĩ mình đã bị Long lừa dối, cả Bích Đào cũng bị lừa như cô. Thật tồi tệ khi Long là người bắt cá hai tay. Càng ngẫm nghĩ, Hy càng không chịu nỗi sự thật khủng khiếp này. Lúc Hy đang rã rời trong thất vọng thì cô thấy Long. Đúng là anh đang bước vào sân với cái túi xách trên vai. Phượng Hy đứng như bị chôn chân một chỗ, cô mở to mắt nhìn Bích Đào ào ào chạy ra đón Long. Ngực muốn nổ tung vì đau đớn, Hy trấn tĩnh lại, cô run rẩy chạy vào nhà trong tiếng gọi thảng thốt của anh. Mặc cho anh đập cửa, Hy nằm lì trên giường, úp mặt vào gối. Gọi mãi không được, Long đành thôi. Nghĩ cũng phải, Bích Đào còn ngoài sân, Long phải trở ra với chị ta chớ cần gì phải luỵ Phượng Hy nầy. Nước mắt lăn dài trên má, Phượng Hy đẫm mình trong đau khổ. Cô muốn đập tan, phá vỡ một thứ gì đó cho hả giận. Nhưng chẳng hiểu sao tay chân Hy nhấc lên không nổi. Cô cứ mê mê tỉnh tỉnh như thế cho đến khi nghe giọng mợ Phụng ré lên bên ngoài : - Mày còn chối nữa hả thằng dại gái. Nếu không phải mày, làm sao nó dám tới đây ăn vạ? Là đàn ông, đã lấy người ta thì phải nhận. Giọng Long bất mãn : - Con không chối là có ăn ở với Bích Đào, nhưng đó là sự tự nguyện của cả hai bên. Đâu thể như vậy mà bắt con phải cưới. Phượng Hy nhổm dậy, cô chạy vội ra cửa áp tai vào lắng nghe. Bà Phụng phân tách rành mạch : - Mày phải nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Bích Đào. Nó không có tội gì hết, nó phải có cha. Rồi bà thút thít : - Không chồng mà chửa khổ lắm con ơi. Mẹ chả ưa gì Bích Đào, nhưng nghĩ tới tình cảnh của nó, mẹ thấy tội. - Nhưng con không hề yêu Bích Đào, làm sao có thể sống với nhau được chứ. Con không muốn phải khổ như mẹ và ông Hai Thọ. Đứa con không đủ sức ràng buộc con với Bích Đào đâu. Hy giật mình khi nghe tiếng &quot;bốp&quot; vang lên thật to, rồi tiếng mợ Phụng mắng : - Đồ sở khanh ! Đểu giả ! Long nói : - Mẹ muốn đánh con bao nhiêu cái nữa thì đánh, chớ đừng ép buộc con. Bà Phụng cười khẩy : - Tao không ép, nhưng mày nghĩ gia đình Bích Đào sẽ để yên chuyện này sao? Anh em con Đào có tiếng là dao búa, mày trốn trong núi cũng không thoát tụi nó đâu. Phượng Hy ngồi phịch xuống đất, ngay cánh cửa. Cô nức nở khóc, hai tai ù lên, nên không nghe được Long nói gì tiếp theo. Nhưng Hy nghe bao nhiêu đó là quá ê chề rồi, nghe càng nhiều càng thấy bị xúc phạm mạnh. Khi yêu anh tới nay, Hy luôn vững vàng trước mọi khó khăn, thách thức của cuộc sống, vì cô luôn xem anh là chỗ dựa tinh thần của mình, đột ngột điểm tựa ấy vỡ tung. Hy chới với như sắp rơi xuống vực thẳm là lẽ đương nhiên. Cô sẽ ra sao khi bà ngoại ngày ngày thúc hối cô lo làm thủ tục kết hôn với ông Tâm? Giọng Long cương quyết nhưng đầy thống khổ : - Con thà chết, chớ không cưới Bích Đào. Mẹ đã biết con thương ai mà. Bà Phụng gằn từng tiếng : - Đồ hèn ! Mày tưởng Phượng Hy sẽ bỏ qua tất cả để chấp nhận một thằng vô tích sự như mày sao? Con nhỏ sẽ lấy lão Ba Tâm để được xuất cảnh sang Mỹ đó. Long thảng thốt : - Mẹ nói dối. - Mày cứ đi hỏi nó. Phượng Hy ôm đầu vì tiếng Long đập cửa hối hả. Anh doạ : - Anh phá cửa đấy. Lau nước mắt, Hy mở chốt cửa rồi ù chạy tới giường co vào một góc. Cô đẩy Long ra khi anh định ôm mình. Long khổ sở : - Hãy nghe anh giải thích. Phượng Hy chợt bình tĩnh lạ lùng. Cô lặng nhìn gương mặt đẹp của anh rồi bảo : - Anh cứ nói đi. Long khó khăn mở lời : - Anh muốn em tin rằng anh yêu em chân thật. - Điều nầy em đã nghe rất nhiều lần, bởi vậy hôm nay em muốn nghe anh nói về chuyện anh yêu người khác, ví dụ như Bích Đào chẳng hạn. - Anh không yêu Bích Đào. Với Đào chỉ là cuộc tình hờ, hai bên cùng vui. Hy cười khẩy : - Nhưng kết quả cuộc tình hờ ấy chả vui tí nào, đúng không? Long im lặng, một lúc sau mới nói : - Anh sẽ chu cấp đầy đủ cho đứa bé, nhưng cưới Bích Đào thì không thể. Giọng Phượng Hy đắng nghét : - Lại một đứa bé không được cha thừa nhận ra đời. Anh chẳng thèm quan tâm xem con anh sẽ sống như thế nào. Nó có hận, có trách người sinh thành ra nó không? Anh không nghĩ nó sẽ là bản sao khốn khổ của chính anh bây giờ à? Long ngẩn người ra, anh ấp úng : - Anh không nghĩ gì được cả. Mọi việc quá đột ngột. Anh về vì linh cảm có chuyện gì đó xảy đến với em, vì những cú điện thoại em tìm anh mà không gặp, chớ đâu phải vì Bích Đào. Nào ngờ vừa về tới đây, anh lại gặp cô ta. Nghe những gì Bích Đào nói, thật sự anh muốn điên lên. Tất cả mọi cái đều ngoài dự tính của anh. Phượng Hy chua chát : - Phải nói rằng mọi cái đến sớm hơn dự tính của anh mới đúng. Bích Đào kể rằng anh đi Long Khánh lập trang trại là vì tương lai dài lâu của hai người. Khi nào ổn định cuộc sống, anh sẽ đưa chị ấy lên sau. Anh đã chuẩn bị tất cả với người khác, sao lại nỡ đùa chơi với em? Thật không ngờ anh dối trá đến thế. Long kêu lên oan ức : - Anh không hề nói thế với Bích Đào. Hãy tin anh đi Hy. - Rất tiếc, anh đã bóp chết niềm tin của em. Em ghê sợ anh, ghê sợ thật đó. Anh thật nhẫn tâm, thật độc ác với em lẫn chị Bích Đào. Không dằn được nỗi đau cứ lớn dần, Hy khóc nấc lên. Long ngồi thẫn thờ với tất cả tuyệt vọng. Khó khăn lắm anh mới chiếm được trái tim của Hy. Anh đã bỏ lối sống cũ, lăn xả vào cuộc sống mưu sinh mới với ước mơ cháy bỏng là sẽ chung sống suốt đời với Phượng Hy. Lúc Long đang hy vọng nhất thì lại xảy ra chuyện này. Anh không thể mất Hy được, nhưng xem ra anh khó thuyết phục cô tha thứ để tiếp tục yêu mình. Long ôm đầu : - Lỗi tại anh trước kia quá buông thả, để khi bắt đầu cuộc sống đàng hoàng thì lại đánh mất cơ hội hiếm hoi có được. Phượng Hy lau nước mắt : - Với em, cơ hội để đùa chơi của anh đã mất. Chúng ta không còn gì nữa đâu. Từ giờ trở đi, xin anh đừng làm phiền em mà hãy lo làm tròn trách nhiệm với Bích Đào. Để mặc Long đứng trơ ra trong phòng, Hy bước ra ngoài. Cô đi mãi, đi mãi mà không biết mình đang đi đâu. Tình yêu của cô và Long hết thật rồi. Dầu đau đớn tưởng chết được, Hy cũng không thể nào chấp nhận Long vì những gì anh đã làm. Long phải có trách nhiệm với bản thân mình chứ. Nếu trước đây, anh thú thật với cô mối quan hệ nầy, chắc bây giờ cô có thể tha thứ cho anh. Nhưng anh đã lừa dối cô, đã chối khi cô hỏi về Bích Đào. Nghĩ lại, Hy chợt thấy Long quá tệ, khi bảo chỉ xem Bích Đào như một cuộc tình hờ. Sau này, khi nhắc tới Phượng Hy, biết đâu Long cũng sẽ nói như thế. Hy nhức nhối trong tim, cô lơ ngơ băng qua đường và giật mình khi nghe có tiếng người gọi. Cô ngơ ngác nhìn và thấy Bằng. Anh ngạc nhiên lẫn vui mừng kêu lên : - Em đi đâu giữa trời nắng như lửa thế này? Phượng Hy ấp úng : - Tôi chả biết phải đi đâu nữa. - Vậy thì đi với tôi. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 16 Hy nhìn Bằng rồi gật đầu. Anh chở cô ra quán nước cập bờ sông. Ngồi xuống ghế, Hy vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung lên. Nắng lấp lánh dát vàng trên sóng nước. Cảnh sông rộng trời xa chợt khiến tâm hồn cô thanh thản đôi chút. Bẳng mở lời trước : - Lại xung đột với gia đình à? Phượng Hy mệt mỏi : - Tôi đang xung đột với chính tôi thì đúng hơn. Bằng tò mò : - Về vấn đề gì mới được? Hy thở dài. Bằng hỏi tiếp : - Hy vọng không liên quan tới chú Tâm. - Có đấy. Bằng nheo nheo mắt : - Đừng nói với tôi em đã xiêu lòng trước đề nghị khiếm nhã của chú Tâm nha. Phượng Hy kêu lên : - Xin phép cưới một cô gái, chẳng lẽ lại là khiếm nhã? Bằng cười khinh khỉnh : - Không phải khiếm nhã mà là tồi tệ, vì cô gái ấy là con người yêu cũ của ông ta. Hất hàm về phía Hy, Bằng mai mỉa : - Em thích đi Mỹ hay thích chú Tâm? Hy lơ lửng : - Anh đoán thử xem nào? - Chắc là em thích...tôi hơn. Hy xụ mặt, cái gương mặt vẫn đầy nét nặng nề u uẩn của cô chợt làm Bằng chạnh lòng. Chắc chắn Hy vừa trải qua một cú sốc nào đó nên giữa trưa, cô mới lang thang một mình như người tâm thần thế nầy. Thấy Phượng Hy có vẻ giận, Bằng vội vàng nói tiếp những lời anh đã ấp ủ suốt thời gian gần đây : - Từ khi em nghĩ làm tới nay, tôi buồn lắm. Càng buồn hơn khi biết em bị gia đình ép lấy chú Tâm. Chả biết phải tôi đã yêu không? Phượng Hy mím môi : - Xin lỗi. Tôi không phải Kim Mỹ. Đừng có đùa. Bẳng trầm giọng : - Tôi không đùa những chuyện như thế. Tôi đã tới nhà tìm em mấy lần, lần nào cũng bị ngoại em đuổi. Được gặp em ở đây, tôi phải nói thật lòng mình. Tôi rất cần có em. Tôi yêu em mất rồi, Hy ạ. Phượng Hy làm thinh. Cô xót xa cho Bằng. Anh ngỏ lời yêu cô khi cô đang đau khổ vì tình. Thật không đúng lúc chút nào. &quot;Yêu em, cần có em&quot;. Những ngôn từ có sức mê đắm chết người ấy, đối với Hy bây giờ nghe khô khan như từng viên đá ném vào nền xi măng. Hy không nhận được chút cảm xúc nào, dù Bằng rất chân thật. Mà cũng chưa chắc anh ta chân thật. Kinh nghiệm đau thương từ mối tình với Long vẫn còn mới nguyên, lẽ nào Hy chưa rút ra cho bản thân bài học nào? Bỗng dưng cô buột miệng : - Kim Mỹ đâu? Anh cần tôi bằng cần bà ta không? Tôi là con mồ côi, nghèo rớt mồng tơi, đâu sánh nổi với bà chủ xe hàng chạy đường dài. Bằng nhấn mạnh: - Khi yêu, không thể so sánh như thế được. Mới ra tù, tôi cô đơn, lạc lõng với cuộc sống mình đã cách biệt bao nhiêu năm, nên khi quen với Kim Mỹ, tôi đã tưởng mình yêu. Nhưng thật ra không phải thế. Càng gần, tôi càng nhận ra tôi và cô ấy có quá nhiều điểm bất đồng. Im lặng một chút, Bằng nói tiếp : - Mỹ là một người đàn bà quyết đoán. Cô ấy xem nặng vật chất và coi tiền bạc trên hết. Trong công việc, Mỹ tỉnh táo va thực dụng đến mức lạnh lùng tàn nhẫn. Tôi chỉ có thể có một người trong quan hệ làm ăn, chớ không thể có một người yêu hay một người vợ như thế. Ở gần em, cùng làm việc với em, tôi bắt gặp vẻ dịu dàng chu đáo, ân cần trong nét ngang bướng rất dễ yêu của con gái. Thoạt đầu, tôi vờ dửng dưng, xa cách, nhưng rồi chính tôi không thể dối được mình. Đến khi chú Ba về, chú ấy bị em thu hút ba phần hồn bảy phần vía, và dùng đủ mọi cách để có được em, tôi mới hốt hoảng nhận ra mình đã chậm mất rồi. Phượng Hy cười buồn : - Cả anh lẫn ông Tâm đều chậm. Tôi đã có người yêu và đang khổ vì thói giả dối của anh ta đây. Tôi chán ngấy những câu &quot;Anh yêu em, cần có em&quot;. Vậy mà vừa rồi, tôi phải nghe những lời đó nữa. Bẳng hơi hẫng vì không ngờ Hy lại nói thế. Hy có người đàn ông khác và &quot;đang khổ&quot; vì bị hắn ta lừa à? Thật khó tin vì Phượng Hy rất ít giao tiếp, cô quen ai ở thành phố lạ này nhỉ? Chắc cô bé nói dối để từ chối tình cảm của mình thôi. Nhưng nếu dối, sao Hy lại rưng rưng khiến Bằng phải nao lòng thế kia? Anh xót xa : - Tôi không hiểu người đàn ông đó đã dối gian gì khiến em khổ, tôi chỉ mong được chia xẻ với em nỗi thống khổ đó. Phượng Hy nhếch môi : - Chia xẻ nỗi khổ. Nói nghe bao dung, rộng lượng thật, nhưng chắc gì anh làm được như vậy. Bằng chắc chắn : - Tôi làm được. Rồi em sẽ thấy.... Phượng Hy im lặng, cô nhìn ra sông để tránh ánh mắt nồng nàn của Bằng. Ở người đàn ông này vẫn có một nét gì đó làm cô xao xuyến. Nếu những lời anh la thật thì sao nhỉ? Cô có nên đáp lại cảm tình của anh khi vừa bị một vố đau điếng không? Phượng Hy nuốt tiếng thở dài. Cô điện thoại gọi Long về để cùng anh tính toán chuyện tương lai. Giờ thì chuyện đó chả có nghĩa lý gì nữa, vì Long phải lo phần của mình. Giờ chỉ còn mình Hy chống chọi lại những áp lực mỗi lúc một nặng nề, cấp bách của bà ngoại. Đã đến lúc cô phải tự quyết định cuộc đời mình rồi. Giọng Bằng ân cần : - Hãy nói ra những ẩn uất trong lòng, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Hy đều đều giọng : - Chuyện cũng bình thường như bao nhiêu chuyện tình trên đời, có khác chăng nhân vật chính ngu ngốc chính là tôi. Anh ta chơi trò cút bắt và khốn khổ sao chính lúc tôi cần anh ta làm một điểm tựa thì cũng là lúc tôi biết anh ta lừa dối mình. Phượng Hy chua xót : - Tôi sẽ trôi về đâu đây khi điểm tựa tôi tin tưởng đã vỡ tan. Nói tới đó, bỗng dưng Hy nghẹn lời. Cô cúi xuống dấu mặt, nước mắt rưng rưng. Bằng vỗ về cô với tất cả trìu mến : - Nào cô bé, em cần gì? Em muốn gì? Cứ nói đi. Tuy không phải là thần đèn của Aladin, nhưng tôi sẽ cố hết sức mình để em được vui. Phượng Hy chưa biết trả lời thế nào thì cô chợt thấy Long. Anh đang bước vào quán với Bích Đào. Trông vẻ tươi tỉnh của cô ta, Hy nhói tim. Cô vội vã quay đi, nhưng Long đã xộc tới với tất cả ghen tức. Anh nhìn xoáy vào Bằng rồi quay sang Hy, giọng hết sức phẩn nộ : - Anh đi tìm em khắp nơi, không ngờ em lại bình thản ngồi đây với hắn ta. Phượng Hy còn đang bối rối, Long đã chỉ tay vào mặt Bằng, hằn học : - Tôi cấm anh không được đeo đuổi, làm phiền Phượng Hy. Cô bé đã...đã...có nơi có chỗ rồi đấy. Bằng ung dung nhìn Long, anh nói : - Anh bạn cũng hùa với mọi người trong gia đình ép Hy lấy chú Ba tôi sao? Nếu vậy anh bạn quá tệ. Long hơi hẫng, anh ấp úng : - Tôi mà ủng hộ chuyện đó sao? Bằng mềm mỏng : - Nếu không, xin đừng cản trở chúng tôi ngồi với nhau. Tình cảm của tôi đối với cô em họ anh rất chân thật. - Ai dám tin một người từng ngồi tù như anh. Hy! Về nhà ngay với anh. Phượng Hy lạnh lùng : - Em tin anh Bằng, tin tình cảm của ảnh đối với em là chân thật. Bởi vậy, xin anh đừng xen vào chuyện riêng tư của em. Long hạ giọng : - Em phải nghe anh. Nói chuyện với Bích Đào xong, anh sẽ cùng em rời khỏi Mỹ Tho. Hy ngắt ngang : - Hãy để em và Bằng được yên. Mắt tái mét vì tức, Long nắm vai Hy kéo mạnh : - Về nhà ngay. Bằng đứng phắt dậy, nhanh nhẹn chộp tay Long bẻ quặt ra sau, giọng lanh tanh : - Anh không được làm thế với cô bé. Long nhăn nhó vì đau. Bích Đào hớt hải chạy đến : - Sao lại thế? Buông anh Long ra. Bằng đẩy mạnh khiến Long loạng choạng lui sau. Bích Đào vội giữ Long lại, cô đứng ngáng giữa Long và Bằng với dáng vẻ che chở, xả thân khiến Hy phải chớp mắt. Cô nhận ra Bích Đào yêu anh rất nhiều, tình cảm ấy thể hiện rất rõ ngay lúc này. Nuốt nghẹn xuống, Hy nói : - Mình đi thôi, anh Bằng. Lườm lườm nhìn Long thêm mấy giây như dằn mặt, Bằng mới chịu ra dắt xe. Giọng anh vỡ toang : - Là anh ta à? Tôi thật không hiểu nỗi. Phượng Hy ngắn gọn : - Long là con riêng của mợ Phụng. Bằng kêu lên : - Lẽ ra, tôi phải nhận thấy sự bất thường ngay đêm Long tới nhà tôi chờ đón em về chớ. Anh chàng ghen không thua Otenlo, em sẽ gặp khó khăn vì phải chung một mái nhà với Long. Mà chuyện ra sao? Em không thể bỏ qua cho Long một lần à? Phượng Hy cay đắng : - Bỏ qua một lần à? Còn cô gái kia thì sao? Suy cho cùng, Bích Đào là người đến trước tôi. Khi muốn ruồng rẫy phụ nữ, bọn đàn ông các anh luôn viện lý do &quot;không phù hợp&quot;. Nghe đơn giản và máy móc làm sao. Bằng tỏ vẻ bất bình : - Sao lại quơ đũa cả nắm thế? - Chớ không đúng à? Anh và Kim Mỹ cũng đâu có hợp nhau. Bây giờ, tôi mới hiểu thế nào là lời đầu môi chót lưỡi. Tất cả đều là giả dối. Ai cũng chỉ sống cho bản thân mình. Bằng lơ lửng : - Vẫn còn người biết sống cho kẻ khác, tại em u mê nên chưa nhìn ra đó thôi. Phượng Hy im lặng. Bằng đưa cô về tới trước cổng. Anh ngập ngừng : - Chúng ta sẽ tiếp tục gặp nhau chứ? Phượng Hy do dự : - Tôi không biết. Nhưng hy vọng được như vậy ở một nơi nào đó tự do hơn. Cô vào nhà, mọi người vẫn chưa ai về. Phượng Hy quyết định thật nhanh. Đã tới lúc cô phải rời khỏi đây rồi. Lấy quần áo bỏ vào túi xách, Hy bước ra sân sau tìm ông Quỳ. Giọng hết sức chững chạc, cô nói : - Chú Ba thưa lại với ngoại dùm, cháu đi Sài gòn chớ không ở đây được nữa. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 17 Bằng mỉm cười nhìn bà Tuyên : - Chắc dì quên cháu rồi. Bà Tuyên nheo con mắt tô sáp màu nâu lại, rồi lắc đầu : - Nhìn thì quen quen. Trông cậu giống một người nào đó trong đám bạn bè hồi xưa của tôi, nhưng tôi không nhớ cậu là ai. Bằng nhắc : - Hồi nhỏ dì và dì Phượng Huyền thường gọi cháu là Xí Ngầu... Bà Tuyên kêu lên : - Cháu của Ba Tâm. Bằng phải không? Dì có nghe Phượng Hy nhắc tới cháu. Lần đó, đi chung xe mà dì có biết đâu. Hai mươi mấy năm rồi chớ gì. Chú Ba cháu thế nào rồi? Bằng trả lời : - Chú Ba đã trở về Mỹ, nghe đâu cũng sắp sửa lấy vợ. - Vợ ở Mỹ hay ở Việt Nam? - Dạ, ở Việt Nam, cũng không đâu xa lạ, có bà con với dì đó. Bà Tuyên cau mày : - Chắc chắn không thể nào là Phượng Hy rồi. Ai kìa? Bằng nói : - Con gái của ông Hai Thọ. - Ánh Vy à? Ối dào! Quanh đi quẩn lại cũng toàn người quen. Lạ thật đó. Bằng thẳng vào vấn đề : - Xin phép dì cho cháu gặp Phượng Hy. Bà Tuyên gạt ngang : - Nó đâu có ở đây. - Vậy phiền dì cho cháu xin địa chỉ. Bà Tuyên lắc đầu : - Dì không biết. Bằng ngỡ ngàng : - Không phải Phượng Hy phụ việc cho dì sao? Bà Tuyên chặc lưỡi : - Trước đây thì có, nhưng được mấy tháng Hy đã bỏ đi. - Tại sao vậy? Bà Tuyên kéo ghế ra mời Bằng ngồi rồi gọi tiếp viên mang nước tới. Bà trầm ngâm : - Số con bé đúng là bất hạnh. Từ khi mẹ mất tới giờ, Phượng Hy gặp toàn chuyện buồn. Bằng nôn nóng : - Chuyện gì đã xảy đến cho Phượng Hy vậy dì? Bà Tuyên kể : - Bỏ ngôi nhà này mà đúng ra Hy vẫn có quyền thừa kế để về ở với dì, Phượng Hy không chịu đi học tiếp dù dì đã hết sức năn nỉ, con bé xin vào làm trong quán. Thú thật, môi trường quán xá không phù hợp với nó nên dì không đồng ý. Dì thừa hiểu trước kia Phượng Huyền không muốn Hy ở với dì vì sợ con bé hư hỏng, nên dì cương quyết từ chối. Nhưng ở Sài gòn tìm một công việc ưng ý đâu phải đơn giản, nên cuối cùng, dì đành ép bụng xếp Hy vào ngồi chỗ quầy thu ngân. Con bé làm việc cẩn thận, chu đáo, tánh tình lại dịu dàng nhưng nghiêm nghị, nên vừa được lòng khách vừa không bị trêu ghẹo như những tiếp viên khác. Bà Tuyên cao giọng : - Phải. Công bằng mà nói, từ hồi Hy ngồi quầy, bar của dì đông khách hẳn lên. Và dĩ nhiên, cây si già trẻ mỗi ngày một xếp hàng dài hơn. Trong số đó có một tay trung niên rất giàu. Gã đàn ông này ăn chơi khét tiếng mà giới ăn chơi Sài Gòn đều biết tiếng. Bằng hỏi tới : - Gã ta có liên quan gì tới Hy? Bà Tuyên nói : - Gã ta mê Phượng Hy mới ngộ chớ. Hắn theo tán riết, nhưng con nhỏ đâu có chịu. Thế là gã thề sẽ chiếm cho bằng được Phượng Hy. Bẳng kêu lên : - Phượng Hy bỏ đi vì sợ lời đe doạ của hắn à? Bà Tuyên gật đầu : - Đúng vậy. Nhưng cũng không đơn giản như vậy. Tất cả cũng vì ba nó. Khi biết Hy về ở với dì, ông ta đã nhiều lần mò tới xin tiền để đánh bài. Gã đàn ông kia biết được tật tới chết vẫn không chừa của Trọng Nhân, nên đã tốt bụng cho vay. Trong vòng một tháng nợ lẫn lãi đã lên tới cả trăm triệu. Thế là ông bố trời tru đất diệt kia nhẫn tâm bán con gái để trừ nợ. Cũng may là có một tiếp viên tình cờ nghe được câu chuyện tồi tệ này, nên đã báo cho Phượng Hy. Con bé kịp thời trốn thoát, còn ba nó đành phải vào tù vì nợ. Bẳng nhíu mày : - Đã lâu chưa dì? - Cách đây độ hai tháng. Bẳng khẩn khoản : - Dì không biết chỗ Hy đang ở thật sao? Bà Tuyên không trả lời mà hỏi : - Cậu tìm con bé để làm gì? Bằng nhanh miệng : - Hồi ở Mỹ Tho, cháu và Hy khá thân nhau. Cháu tìm cô bé với tư cách là bạn bè. Hy vọng sẽ giúp được Hy vượt qua phần nào khó khăn. Bà Tuyên nhún vai : - Chỉ là chỗ bạn bè thông thường thì chưa đủ. Con bé bảo không muốn gặp bất cứ ai. Dì làm sao tin cậu được. Bằng im lặng. Một lúc sau anh mới nói : - Từ khi Hy rời Mỹ Tho đến giờ cháu tới nhà bà Bảy hỏi thăm mấy lần, nhưng không hề biết được tin tức gì của Hy. Cháu rất lo cho cô bé. Mãi tới lúc gần đây, dì Bê người ngày xưa từng giúp việc cho nhà bà Bảy... Bà Tuyên ngắt lời anh : - Dì biết con Bê. Chắc Bê đã cho cháu biết chỗ dì ở? Bằng gật đầu : - Dì Bê đã tới nhà mẹ dì ở Mỹ Tho để xin địa chỉ quán bar này. Dì ấy cũng như cháu, đều rất quý Phượng Hy. Cuộc sống thành phố phức tạp quá, cháu muốn đưa Hy về Mỹ Tho, nơi có nhiều việc cần cô ấy. Bà Tuyên gạt ngang : - Chắc gì Hy bằng lòng, khi con bé đã bỏ đó về đây. Bẳng quả quyết : - Nếu gặp Hy cháu sẽ thuyết phục và tin rằng Hy sẽ đồng ý. - Cậu chủ quan quá. Rồi đột nhiên bà hỏi : - Cháu yêu con bé lắm à? Bị chất vấn bất ngờ, Bằng nghệch mặt ra, anh ấp úng : - Vâng , cháu yêu và rất cần có Hy. Chỉ tiếc là Hy không yêu cháu. Bà Tuyên khịt mũi : - Bếit người ta không yêu mà vẫn không nản. Thế lúc Ba Tâm đòi cưới Phượng Hy, cháu phản ứng như thế nào? Bẳng trầm ngâm : - Cháu và chú Ba có nhiều mâu thuẫn từ trước. Dĩ nhiên vì Phượng Hy, hai chú cháu càng đối đầu gay gắt hơn. Có những chuyện thuộc phạm vi gia đình, cháu không tiện nói ra, mong dì thông cảm. Điều cháu tha thiết xin là dì cho cháu biết rõ chỗ Hy ở. Bà Tuyên thở dài : - Dì đã qua tuổi yêu đương sướt mướt như tụi cháu từ lâu rồi, nhưng vẫn động lòng trước tình cảm của cháu. Nhà con bé ở khó tìm lắm, tận quận 7, trong khu gọi là Âm hồn miếu. Bẳng nhẹ nhõm : - Khó cỡ nào, cháu cũng sẽ tìm ra. Hý hoáy vẽ đường, viết địa chỉ cho Bẳng xong, bà Tuyên thắc mắc : - Cháu nói Phượng Hy yêu người khác. Ai vậy? Ngoài cháu là người đầu tiên tìm Hy ra, dì có thấy ai đâu. Bẳng ngập ngừng : - Theo cháu đoán, Phượng Hy rời Mỹ Tho vì không muốn thấy anh chàng đó nhởn nhơ bên cô gái khác, chớ không hẳn bị ép duyên. Đây là chuyện riêng của Hy, cháu có thể không nói tên anh ta được không? Bà Tuyên có vẻ hài lòng : - Kín đáo lắm. Vậy cũng tốt, dì tin cháu không giống tính ông chú Ba của cháu. Bẳng gượng gạo : - Dì nói vậy là sao ạ? Bà Tuyên kể : - Hồi đó, Phượng Huyền chán Ba Tâm vì nhận ra anh ta là kẻ lươn lẹo, bẻm mép, thích chơi trội hơn người. Đến khi gặp Trọng Nhân, Huyền xiêu lòng ngay. Để không phải ưng Ba Tâm theo ý của cha mẹ, Huyền đã liều trốn theo anh kép hát đẹp trai. Nào ngờ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, số mẹ Phượng Hy là số hồng nhan bạc mệnh. Nhìn Bằng, bà Tuyên ý nhị : - Cầu mong sao nó sẽ gặp một người thật thà, hết lòng yêu thương bảo bọc nó. Bẳng hùng hồn : - Nếu có thì hắn ta đang đứng trước mắt dì đây. Nói thế nghe phô thật, nhưng cháu không quá lời đâu. Bà Tuyên bật cười. Bà thấy có cảm tình với anh chàng... Hai Lúa này, và không hiểu sao Hy lại từ chối anh ta để đau khổ vì một gã lập lờ nào đó. Nhưng tình yêu mà, đâu ai cắt nghĩa được. Chỉ mong sao Hy không bất hạnh như mẹ nó. Vâng, chỉ ước được như thế. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 18 Đang dọn dẹp nhà bếp, Phượng Hy giật mình vì có người gọi : - Có anh nào tìm em kìa Hy ơi ! Lau vội tay vào tạp dề, cô tất tả đi ra cổng, lòng ngập tràn hy vọng người đó là Long. Vì chỉ có anh, dì Tuyên mới cho địa chỉ của Hy mà thôi. Đã cương quyết chia tay với Long rồi, nhưng chả hiểu sao tâm trí cô vẫn còn hướng về anh. Như thế có phải là ngốc không nhỉ? Chuồi người ra khỏi cánh cổng đang khép hờ, Phượng Hy tối sầm mặt khi thấy Bằng. Trong lúc anh mỉm cười rạng rỡ, Hy lại thất vọng kêu lên : - Là anh à? Bằng nhếch môi : - Em tưởng Long sao? Phượng Hy ấp úng : - Vì tôi không ngờ dì Tuyên lại cho địa chỉ của tôi cho một người lạ như anh. Bằng nói : - Tại em không biết đó thôi, dì Tuyên biết tôi lúc em chưa có mặt trên đời này kìa. Nhìn Hy bằng ánh mắt dịu dàng, buồn nhưng đong đầy yêu thương, Bằng nói : - Gặp được em, tôi vui rồi. Phượng Hy đưa Bằng vào ngồi ở ghế đá, trong khuôn viên một trường mẫu giáo dân lập nơi cô làm cấp dưỡng. Hai người im lặng, Phượng Hy bẻ những ngón tay của mình, giọng nghèn nghẹn : - Anh vẫn khoẻ chứ? - Tôi đang ốm vì nhớ người ta quá đây. Hy chớp mắt, cô gắt : - Lại đùa. Dì Bê thế nào? - Vẫn bình thường. Hy cắn môi : - Còn những người khác? Bằng ngơ ngác : - Ai cơ? Phượng Hy liếc anh : - Thừa biết mà còn ác độc hỏi vặn hỏi vẹo. Bằng thản nhiên : - À! Tư Chí hở? Anh ta vẫn làm ở vựa. Vắng em, anh ta cứ nhắc hoài. Dạo này, Tư Chí chịu vô khuôn phép, hết dám ăn chận rồi. Phượng Hy hỏi : - Còn Kim Mỹ của anh thì sao? Bằng chậm rãi trả lời : - Tôi và Mỹ vẫn hợp tác làm ăn vui vẻ. Kết quả đôi bên cùng có lợi, nhưng cũng chỉ đến mức độ đó, chúng tôi đã quá hiểu nhau để không thể tiến tới hơn nữa. Mà sao em chẳng hỏi gì về tôi nhỉ? - Tôi hỏi rồi đó. Bằng tha thiết : - Tôi mong em về Mỹ Tho cùng tôi vô cùng. Chúng ta sẽ cùng nhau làm giàu, em quên mình đã hứa thế à? Phượng Hy cười héo hắt : - Anh thừa biết tôi không thể về được mà. - Em ngại gặp Long hả? Cậu ấy đâu còn ở Mỹ Tho nữa. Hy nuốt nước bọt : - Anh ấy và Bích Đào đưa nhau lên Long Khánh rồi à? Bằng nhún vai : - Tôi không rõ Long đi một mình hay với ai. Chỉ biết rằng cậu ta biến mất sau khi em đi vài ba ngày. Cũng có thể sắp tới, anh chàng sẽ về dự đám cưới của Ánh Vy. Em thử đoán xem chồng cô ta là ai? Hy gượng gạo : - Tôi đoán không nổi rồi. - Là người quen cũ của em đấy. Phượng Hy buột miệng : - Chú Tâm hả? Bằng cười : - Em ngạc nhiên không? Hy chống tay dưới cằm : - Tôi thật tình không hiểu chú Tâm là người như thế nào. Nhưng tôi tin mình đúng khi thấy ghét mẫu đàn ông như vậy. Cô tò mò : - Nghe dì Bê nói, anh và chú Tâm có mâu thuẫn rất sâu từ trước. Có đúng thế không? Bằng cay đắng : - Đúng. Nhưng tôi không muốn nhắc lại chuyện này. Anh chép miệng : - Thấy tình cảnh của em hiện giờ, tôi chịu không nổi. Phượng Hy có vẻ tự ái : - Tôi vẫn sống như mọi người, chớ có gì khác mà anh phải tội nghiệp. Anh hất hàm : - Em làm gì ở đây? - Nấu cơm, làm tạp vụ trong trường này. - Đúng là phí, trong khi em có khả năng làm những việc cao hơn. Trở về giúp tôi đi Hy. Phượng Hy lắc đầu : - Tôi không muốn về Mỹ Tho. - Vậy thì làm ở đây. - Làm gì mới được chứ? Giọng Bằng sôi nổi hẳn lên : - Tôi muốn cung cấp trái cây miền Tây trực tiếp cho các siêu thị, tôi muốn... Phượng Hy thờ ơ nghe Bằng huyên thuyên về kế hoạch cung cấp trái cây cho các siêu thị của anh, đầu óc cô cứ quay cuồng vì Long. Anh đang sống ra sao nhỉ? Tại sao anh không đi tìm cô như Bằng? Phải tại Long đã quên Hy rồi không? Hay anh đang hạnh phúc bên Bích Đào và với anh, chuyện yêu Hy chỉ là đùa? Bẳng cao giọng ngắt ngang suy nghĩ của Hy : - Em đồng ý nhé? Phượng Hy máy móc đáp : - Vâng. Rồi ngơ ngác hỏi lại : - Anh vừa bảo gì nhỉ? Bằng nhăn mặt : - Chậc ! Làm đại diện cho cơ sở của tôi ở Sài gòn. Đã gật đầu rồi, không được chối đấy. Phượng Hy định thần lại, cô thoái thác : - Tôi cần phải suy nghĩ đã chứ. - Tôi sẽ chờ em trả lời, bao giờ em đồng ý mới thôi. Phượng Hy kêu lên : - Sao anh tốt với tôi thế? Bằng dịu dàng : - Em biết vì sao mà. Dầu em không thích, nhưng tôi tin thời gian sẽ ủng hộ tôi. Phượng Hy thở dài. Đáp lại tình cảm của Bằng, điều ấy đâu có gì sai. Hơn nữa, giữa Hy và Long chắc gì là yêu. Đó chỉ là cảm giác thôi thì sao? Hiện tại, cô đang cần một người đàn ông hào hiệp, bao dung chở che. Đó phải là người lăn lốc, bản lãnh, từng trải, thông suốt chuyện đời để ứng phó với những cuộc bể dâu. Nếu có người đàn ông như thế, thì anh ta chính là Bằng. Hy còn chờ đợi gì ở Long nữa khi anh đã quên bẵng cô rồi. Hy không thể một thân một mình, sức yếu thế cô giữa chốn phồn hoa đô hội, đầy dẫy những cạm bẫy. Cô còn trông mong vào ai khi ba mình nỡ đành đoạn bán mình để trừ nợ. Mắt Phượng Hy chợt rưng rưng khi nhớ về thời gian trốn chạy vừa qua. Cô không làm gì nên tội, thế mà cứ phải nơm nớp lo sợ y như kẻ đào tẩu. Vậy thì tại sao Bằng tạo công việc cho cô, cô lại do dự khi biết rõ hiện tại và cả mai sau cô sẽ rất cần anh? Bằng nói : - Tôi chờ tin em. Gọi cho tôi số ở vựa bất cứ lúc nào. Tôi, dì Bê và bé Xê đang đóng đô ở đó. Hy ngạc nhiên : - Còn ngôi nhà thì sao? - Nhà đó của chú Tâm, tôi chỉ trông dùm. Giờ có Ánh Vy rồi, tôi rời xa chỗ ấy là tốt nhất. Phượng Hy xót xa : - Vậy thì cực cho anh quá. Bằng nhìn cô trìu mến : - Chả có gì cực hết. Ở đâu cũng sướng hơn ở trong tù. Hơn nữa, vựa trái cây là của tôi. Cái gì của mình vẫn hơn. Chỉ có chỗ em thuê hiện giờ mới đáng sợ. Lúc nãy, người ta chỉ tôi dãy nhà tôn thấp lè tè, ẩm mốc, bẩn thỉu ấy, tôi hy vọng người ta chỉ lầm. Ai ngờ đúng chỗ em ở. Làm sao em chịu nổi hở...tiểu thư? Phượng Hy nói : - Thật ra, tôi chỉ cần một chỗ ngã lưng ban đêm, còn suốt ngày tôi đã ở đây rồi. Thiếu gì người sống dưới mái tôn rỉ sét, nóng như lửa khi nắng, dột tả tơi khi mưa như tôi mà có ai bị gì đâu. - Đó chỉ là cuộc sống tạm bợ trên con đường dài vì cuộc mưu sinh. Tôi không thể để em đơn độc một mình thế này. Hãy để tôi ở cạnh em nhé Hy. Phượng Hy nao lòng trước ánh mắt tha thiết, cách nói ân cần đầy thương yêu của Bằng. Cô rưng rưng cúi đầu và thổn thức nhận ra tay mình đang nằm gọn trong đôi tay to khoẻ, vững chắc của anh. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 19 Dù đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ, nhưng Phượng Hy vẫn không giữ được bình tĩnh khi biết người đang ngồi chờ mình ngoài kia là Long. Cuối cùng, anh cũng đến tìm cô vào lúc cô tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh. Phượng Hy nhìn mình trong gương, cô xoa hai bên má rồi hồi hộp bước ra. Căn phòng nhỏ im đến mức cô nghe rõ mồn một tiếng quạt máy chuyển động và nghe tiếng bước chân mình nhẹ tênh. Dáng Long nhập nhoè sau làn nước mắt chợt tràn mi. Cô ngồi xuống và thốt lên : - Anh gầy quá. Long lặng nhìn cô : - Em cũng thế. Hy cắn môi : - Sao anh biết em ở đây? - Dì Bê cho anh địa chỉ. Cũng lâu rồi, nhưng hôm nay anh mới có dịp ghé thăm em. Phượng Hy dò dẫm : - Chắc là anh rất bận? Long lắc đầu rồi nói một hơi : - Anh bị ràng buộc bởi nhiều thứ quá. Giờ thanh thản, anh mới dám gặp em. Mới đó đã hai năm, thời gian trôi nhanh khủng khiếp phải không? Nhưng dầu thế nào, trong trái tim anh vẫn chỉ có mỗi hình bóng em. Chính vì vậy, nên anh sống với Bích Đào, anh vẫn không thấy hạnh phúc. Bất ngờ vì gặp lại, Long đã nói hơi nhiều. Hy nghiêm mặt : - Than thở với em như vậy là không nên. Anh phải có trách nhiệm với chị Đào chứ. Long cười khẩy : - Anh đã chết nửa đời với cái trách nhiệm độc ác đó. Xin em dẹp cái lý tưởng suông ấy hộ anh. Nếu trước đây, anh giải quyết vấn đề theo cách khác, có lẽ cả anh, em và Bích Đào đều không khổ như vầy. Khi bỏ đi, em đã đẩy cuộc đời anh qua lối khác. Anh đã không còn điểm tựa tinh thần nào cả. Trở về Long Khánh, anh định sẽ đi tìm em. Không ngờ chính mẹ lại đưa Bích Đào lên theo. Mẹ làm áp lực với ba, bắt anh phải làm đám cưới với Bích Đào, nếu không phải là thằng sở khanh. Hy cay đắng : - Và anh đã làm theo ý hai người? Long chua chát : - Để cho tròn trách nhiệm em đã đặt lên vai anh trước khi bỏ đi. Giờ nghĩ lại, anh thấy mình đúng là dại dột. Phượng Hy se sắt nghe Long nói tiếp : - Sau này, Bích Đào đã thú thật, khi biết anh không yêu cô ta, Đào đã gài đủ mọi cách để có con với anh. Bật cười thống khổ, Long nói : - Và anh đã sa bẫy của Đào, vì không kềm chế ham muốn của bản thân. Anh đã phải trả giá cho trò anh vui qua đường đó bằng giá quá đắt, để bây giờ anh và cô ấy cũng phải chia tay thôi. Hy khô khan : - Sao anh không nói gì về con mình hết? Long trầm giọng : - Nó là con gái, dễ thương lắm. Trước đây, anh có sống với Đào vì con, nhưng bây giờ không được nữa rồi. - Chị ấy có khuyết điểm gì để anh không thể chấp nhận chứ? - Bài bạc. Đó là điều anh chưa bao giờ ngờ tới. Phượng Hy kêu lên khi nhớ tới ba mình : - Trời ơi! Đúng là khổ cho anh. Long buồn bã : - Hai năm nay, chả giúp gì cho anh, trái lại, cô ta phá tiêu hết số tiền anh dành dụm. Bởi vậy, anh dứt khoát ly dị. Vì Đào có lỗi, anh được quyền nuôi đứa bé. Mẹ anh cưng con nhỏ lắm. Bà cũng đã rời Mỹ Tho lên Long Khánh với anh sau khi đã ly dị với ông Hai Thọ. - Mợ Phụng sẽ sống với ba anh chớ? - Hiện giờ, hai người như đôi bạn già, hôm sớm có nhau. Dầu gì, hai người cũng hạnh phúc vì cuối đời được sống đoàn tụ. Chính mẹ bảo anh đi tìm em, chớ thật sự anh rất mặc cảm, dù vẫn còn yêu em. Hy tránh ánh mắt của Long vì cô biết nó có sức quyến rũ rất lớn. Cách đây hai năm, cô từng động lòng trước nỗi trắc ẩn của Long, lẽ nào bây giờ cô lại bị anh cướp mất hồn vía thêm lần nữa, vì những bất hạnh trong cuộc sống riêng vừa được anh kể lể nghe hết sức tội nghiệp. Long tha thiết hỏi : - Em vẫn còn yêu anh đúng không Hy? Phượng Hy không trả lời ngay, cô lựa từng lời trước khi nói : - Em đã từng yêu anh. Nhưng bây giờ, đó chỉ là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp. Long vội vã ngắt lời cô : - Nhưng anh vẫn còn yêu em. Chúng ta sẽ đi lại từ đầu, mà không bị một ràng buộc nào làm trở ngại. Hy khẽ lắc đầu : - Tất cả đã muộn và chả ai muốn đi ngược thời gian, suốt hai năm ròng em sống ra sao anh biết không? Long im lặng trong bối rối. Anh nói : - Anh có nghe dì Bê kể sơ về những trắc trở em đã gặp. Rất tiếc, lúc em khó khăn, anh không ở gần để chia xẻ. Hy nuốt nghẹn : - Em không trách anh đâu. Vì lúc đó, anh cũng bận rộn với vợ con, với gia đình riêng của anh. Điều em muốn nói là cuộc sống đã đẩy chúng ta mỗi đứa xô dạt một nơi. Khi anh buồn, không hạnh phúc, em cũng chẳng thể an ủi anh. Lúc em khốn đốn vì cuộc mưu sinh, anh cũng đâu đến gần để giúp đỡ. Chúng ta không còn gì chung hết, theo thời gian chút tình xưa mong manh giờ cũng phai nhạt hết rồi. Long thất vọng : - Nghĩa là em không còn yêu anh nữa? Hy thở dài thay cho câu trả lời. Cô không hiểu mình đã hết yêu Long hay không dám yêu anh nữa. Chỉ biết rằng, hiện tại giữa hai người là cả một khoảng cách về thời gian lẫn không gian. Hy cảm nhận rõ một điều, Long đang trước mặt cô, nhưng khổ sao, anh lại là một người lạ hoàn toàn. Long nói tiếp : - Chúng ta xa nhau lâu quá, nên em tưởng chừng đã quên mất anh. Hãy cho tình yêu của chúng ta thời gian, anh tin chắc em sẽ yêu anh như thuở ban đầu. Phượng Hy khó khăn mở lời : - Tất cả đã muộn rồi. Long dò dẫm : - Em đang yêu một người khác phải không? Hy trớ đi : - Hiện giờ em chỉ quan tâm tới công việc, trái tim em không còn chỗ cho bất cứ chuyện gì khác. Long cao giọng : - Thế còn Bằng thì sao? Chẳng lẽ em không hề nghĩ tới anh ta? Phượng Hy nhấn mạnh : - Quan hệ giữa em và Bằng là quan hệ công việc. Ngoài ra, không còn gì khác. - Anh không tin, vì Bằng không dấu diếm ai chuyện yêu em. Long vừa dứt lời thì Bẳng bước vào. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy hai người. Nhưng ngay tức khắc, Bằng nhanh nhẹn bước đến chìa tay cho Long, giọng vui vẻ : - Lâu quá mới gặp lại cậu, khỏe không? Long hơi sượng, nhưng vẫn bắt tay Bằng : - Tôi vẫn thường. Rồi anh mồm mép : - Cảm ơn anh suốt thời gian qua đã chăm sóc Phượng Hy hộ tôi. Bằng nhíu mày : - Tôi có chăm sóc gì Hy đâu. Tự cô ấy lo cho bản thân mình đấy chứ. Mà nếu có chăm sóc Hy, tôi cũng không làm việc đó dùm người khác. Long gật gù : - Tôi hiểu anh, cũng như anh hiểu tôi và Phượng Hy. Trước đây, vì hoàn cảnh chúng tôi phải xa nhau, bây giờ mọi việc được sắp xếp ổn thoả. Tôi sẽ đưa Hy đi cùng. Mặt Bằng chợt biến sắc, nhưng anh vẫn cố giữ thản nhiên : - Nếu Hy thích thì cậu cứ đưa cô ấy đi. Tôi sẽ tìm người khác thế vào vị trí của Hy đang làm cho tôi. Phượng Hy định lên tiếng đính chính những lời Long nói, nhưng không hiểu sao cô lại lặng thinh, lòng ấm ức vì cách nói của Bằng. Hôm nay anh thế nào ấy. Chẳng lẽ Bằng không hiểu cô sao lại tin lời Long nói nhỉ? Trong lúc Hy đang khó chịu vì anh thì Bằng hỏi bằng giọng quyền hành : - Em định bao giờ nghỉ việc đây Hy? Phải cho tôi thời gian để sắp xếp người thay đấy. Phượng Hy không giận Long đã ma mãnh chận đầu Bằng bằng những lời như thật, cô lại giận Bằng tỏ ra bất cần cô. Môi mím lại, Hy nói : - Nếu anh không cần tôi nữa, tôi sẽ xin nghỉ ngay bây giờ. Bằng bật cười khô khốc : - Có vội vã quá không? Long chen vào : - Theo tôi, Hy nghỉ sớm chừng nào tốt chừng đó. Tạm thời, anh vẫn có thể tự điều hành cơ sở này mà. Bằng nhếch môi : - Vậy thì thiệt thòi cho tôi quá. Người ta sống đâu chỉ vì bản thân mình. Đúng không Hy? Em suy nghĩ lại đi. Dứt lời, anh đi thẳng lên lầu mà không thèm chào Long lấy một tiếng &amp;gt; Long hể hả : - Anh biết rồi em cũng quay về với anh. Phượng Hy gân cổ lên : - Anh quên chuyện đó đi. Thật lố bịch khi tự anh nghĩ ra rằng em sẽ cùng anh lên Long Khánh. Long mềm mỏng : - Đúng là anh chủ quan khi nói với Bằng như thế. Nhưng chính em cũng đồng ý nghỉ việc mà. Hy ngao ngán : - Anh không hiểu hay giả vờ không hiểu hở Long? Giữa chúng ta chẳng còn gì hết. Em nhận ra em không phù hợp với anh. - Vô lý, trước đây chúng ta rất hiểu nhau. - Đó là chuyện trước đây. Em bây giờ khác xưa và anh cũng thế. Những lận đận của tình yêu, những lọc lừa của cuộc sống khiến em không còn khờ khạo để thấm thía thế nào là &quot;yêu về một hướng&quot;. Người em cần là người phải cùng em đối mặt với thực tế của cuộc đời, là... Long gắt : - Cứ nói thẳng ra là em cần Bằng đi. Dông dài làm chi nữa? Phượng Hy nghiêm nghị nhìn Long, ánh mắt anh vẫn tha thiết nồng nàn, nhưng không còn đủ sức làm cô xao động nữa. Cô thốt lên : - Tốt nhất, chúng ta vẫn là anh em như trong mắt nhìn của mọi người. Long tựa vào ghế với tất cả tuyệt vọng. Anh biết mình đã thất bại. Anh đã mất Phượng Hy mà không thể trách cô được. Nếu có trách, hãy trách bản thân anh. Anh hiểu khi đã cạn tình, thà người ta chết chớ không cách nào yêu trở lại được nữa. Cũng như anh trước kia, anh không còn yêu Bích Đào, nhưng vì đứa con, vì mềm lòng trước những giọt nước mắt của Đào, anh đã bỏ mặc Phượng Hy chống chọi một mình với sức ép của bà ngoại, của ông Thọ và mẹ. Lẽ ra phải đi tìm Hy, nhưng anh lại trốn về Long Khánh để sau đó dễ dàng nghe lời mẹ đồng ý cưới Bích Đào. Và rồi Long không thể nào tiếp tục yêu cô ta như anh vẫn tưởng. Trong tình cảm, Long đã sai khi chưa khẳng định mối quan hệ giữa mình với Bích Đào là gì, mà đã vội tiến quá xa. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương 20 Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Kết cuộc của Long không khác được đâu. Chỉ thương Phượng Hy phải một thời gian dài đau khổ vì anh. Nếu hiện tại cô đã thoát khỏi nỗi đau đó để tìm được tình yêu với người đàn ông khác, Long nên chúc phúc cho cô hơn là kéo cô trở về với mình chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sao tim Long nhức nhối thế này? Giọng Phượng Hy dịu dàng vang lên : - Anh luôn có một chỗ đứng tuyệt vời trong tâm trí em. Em luôn muốn hình ảnh ấy mãi mãi đẹp. Long ngồi thừ ra ghế. Anh hiểu Hy vừa kết thúc cuộc tình của hai người bằng một câu kết ngọt ngào, nhưng cũng thật rõ ràng, rành mạch. Thở dài, Long nói : - Cảm ơn em đã trân trọng anh. Mong em nhớ cho rằng, em chính là tình yêu của anh, trước đây, bây giờ và mãi mãi. Hy đưa Long ra cửa, anh nắm tay cô không rời. Rồi như không dằn được lòng, anh xiết Hy vào lòng, cô để mặc cho anh ôm mình với tất cả xúc động. Long buông cô ra, rồi vội vã bước đi. Phượng Hy thẩn thờ trở vào và giật mình khi thấy Bằng đang ngồi đốt thuốc trên ghế. Giọng anh mỉa mai , cay độc : - Sớm muộn gì em cũng theo anh ta, đâu cần làm đau người khác với cảnh chia tay mùi mẫn như thế. Phượng Hy trừng mắt nhìn Bằng và không nói lời nào. Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng suốt hai năm làm việc với nhau, lẽ nào Bằng không hiểu cô đã yêu anh để có thể thốt lên những lời dễ ghét ấy? Vốn bướng bỉnh, Hy lầm lì hỏi : - Anh định bao giờ cho tôi nghỉ đây? Bằng sa sầm mặt, anh rít khói thuốc liên tục rồi hỏi lại Hy : - Bao giờ em đi? Phượng Hy nhíu mày : - Đi đâu? Bằng cau có : - Đi với người tình cũ chớ đi đâu. Hy hét lên : - tôi có nói sẽ đi với Long sao? Anh muốn cho tôi nghỉ việc, cứ nói thẳng ra, chứ đừng bắt quàng sang Long, khi anh thừa biết từ lâu rồi, tôi không còn yêu anh ấy nữa. Ngừng lại để thở, Hy gằn giọng : - Tôi sẽ nghỉ việc ngay bây giờ, cho vừa lòng anh, một người nhỏ mọn. Dứt lời, cô ào ào chạy về phòng. Mở tủ ra, cô lôi quần áo cho vào giỏ xách. Vừa làm, cô vừa nghe ngóng xem Bằng có động tĩnh gì không, nhưng Hy chẳng thấy anh đâu cả. Mắt cay xè , cô chợt nhớ lại...Từ khi Bằng năn nỉ cô nghỉ làm cấp dưỡng cho trường mẫu giáo dân lập, anh đã đưa Hy về làm ở đây, điểm giao dịch để bán trái cây đặc sản cho các siêu thị, nhà hàng trong thành phố. Bước đầu việc tiếp thị, chào hàng, gặp không ít khó khăn, nhưng nhờ kiên trì, chịu khó, Phượng Hy đã tạo được uy tín với khách hàng. Tới bây giờ, hơn 70% trái cây trong các siêu thị, nhà hàng cao cấp của thành phố là do cơ sở thu mua trái cây của Bằng cung cấp. Vậy là ngoài việc xuất trái cây ở Tiền Giang và một số vùng lân cận sang Campuchia, Trung Quốc, Bằng đã có thêm một số khách hàng thường xuyên ổn định tại thành phố. Mơ ước của Bằng cũng như của Hy là sẽ biến cơ sở ấy thành một công ty với quy mô lớn, thị trường tiêu thụ rộng khắp nơi. Bằng dự định sẽ thực hiện mơ ước ấy trong năm nay. Chính vì vậy, thời gian này, anh thường xuyên đi tìm hiểu thị trường ở các nước Đông Nam Á. Anh và Hy rất &quot;tâm đầu ý hợp&quot; trong việc làm giàu. Suốt hai năm trôi qua, Bằng đối xử với cô không thể nào chê trách được. Nhưng hình như anh đã quên bẳng có hơn một lần anh bảo yêu cô. Phượng Hy nuốt tiếng thở dài. Lần đó, lâu lắm rồi, Hy còn ở Mỹ Tho và cô đã từ chối tình cảm của anh vì cô đang yêu Long. Sau này, chính Bằng đã chủ động tìm cô, giúp đỡ cô ổn định cuộc sống. Hai người thân thiết, hiểu nhau hơn trước. Nhưng chưa lần nào nữa, Bằng nhắc lại lời anh từng tỏ tình. Thật ra, anh còn yêu Hy không? Hay một thời gian dài gần gũi, Bằng lại chợt nhìn ra Hy không hợp với anh, cũng như trước kia anh đã cảm thấy như thế với Kim Mỹ? Không yêu vẫn là bạn được. Bằng từng nói thế và anh đã duy trì tình bạn với Kim Mỹ đến tận bây giờ. Bếit đâu chừng, anh đang xem Phượng Hy là bạn? Nhưng không ai lại đành đoạn cho bạn nghỉ việc một cách mau chóng như vậy. Nhớ tới gương mặt đẹp, nhưng lạnh lùng của Bằng khi hỏi Hy : &quot;Bao giờ em đi?&quot;, cô lại muốn khóc. Sao Bằng ác thế nhỉ? Đã thế, cô đi cho rồi. Nhưng Hy đi đâu đây ngoài chỗ của dì Tuyên? Nhớ tới không gian âm u, tiếng nhạc loạn cuồng của quán bar, Hy chợt rùng mình. Đó không phải là chỗ của cô, nhưng nếu rời khỏi đây, Hy có còn nơi nào khác để nương thân. Nhìn giỏ xách đầy ắp, Phượng Hy chùn chân. Nhưng đã lỡ lớn tiếng với Bằng rồi, cô đâu ở lại được. Đứng dậy, Hy xách giỏ đi một mạch. Tới cửa, cô thấy Bằng đứng khoanh tay đầy khiêu khích. Anh nhếch môi chua chát : - Em đi thật à? Hy chợt tủi thân : - Anh đâu cần tôi nữa. - Ai bảo với em như thế? - Thái độ của anh nói lên tất cả. Bằng kêu lên : - Thái độ của tôi à? Phượng Hy ấm ức : - Chớ không đúng sao? Tôi chưa nói tiếng nào có từ nghỉ, anh đã lo tìm người thay. Bằng hất hàm : - Thế em có thấy thái độ của mình không? Tôi cho rằng nói như vậy là đáp ứng đúng nguyện vọng lâu nay của em. Cuối cùng, Long cũng đã tìm đến em, và đưa em đi. Hy lắc đầu : - Đấy không phải là nguyện vọng của tôi. Bằng nhếch môi : - Tôi nhớ rất rõ là lần tới tìm em ở trường mẫu giáo cách đây hai năm, em không dấu vẻ thất vọng khi người tìm em là tôi chớ không phải Long. Từ đó trở về sau, tôi luôn dặn lòng không bao giờ để mình rơi vào trường hợp đó lần nữa. Phượng Hy nhìn Bằng trân trối : - Thì ra đây là nguyên nhân để lâu nay anh dè dặt với tôi. Đó không phải là tính cách của anh. - Nhưng thật sự đúng là như vậy. Rõ ràng Long đã đến như em từng mong đợi. Phượng Hy nói : - Đúng là tôi từng mong gặp Long, nhưng không phải để theo ảnh như anh tưởng. Tôi những tưởng lâu nay có một người hiểu mình, yêu thương mình, nào ngờ không phải. Tôi đã lầm. Có lẽ người ta nhận ra không hợp với tôi, và chỉ xem tôi như một nhân viên quèn. Nếu thế thì mọi nỗ lực của tôi lâu nay không còn chút gía trị nào nữa. Hy chưa kịp bước, Bằng đã giữ tay cô lại : - Em đi đâu? Vừa cố rút tay ra, Hy vừa dỗi : - Mặc kệ người ta. Anh hỏi làm gì? Bằng chận Hy lại: - Em tưởng anh sẽ để em đi dễ dàng vậy sao? Phượng Hy lùi lại và dựa vào tường, trong khi Bằng tiếp tục nói : - Anh phát triển cơ sở này vì ai? Anh làm việc cực lực ngày đêm là vì ai? Em thừa biết, sao lại nhẫn tâm đòi bỏ đi hoài vậy? Phượng Hy vẫn còn dỗi : - Ở lại để anh làm tình làm tội người ta nữa hả? - Suốt hai năm nay, anh đã bao giờ làm buồn lòng em đâu. - Nhưng mới vừa rồi, anh khiến người ta tức muốn chết. Anh thật ác khi cứ hỏi :Bao giờ em theo anh ta?&quot; Sao anh không nhận ra rằng tình yêu em dành cho Long đã phai nhạt từ lâu? Bằng nhỏ nhẹ : - Anh xin lỗi đã hỏi lẫy như thế, nhưng thú thật anh không thể nào bình tĩnh khi bất ngờ thấy Long ngồi cạnh em. Anh càng rối hơn khi bị Long đánh một đòn phủ đầu, mà em lại lặng thinh không lời nào đính chính. Phượng Hy cong môi : - Trong làm ăn, anh bản lãnh lắm mà. Lẽ nào anh không nhận ra Long đang nói dối? Bằng thản nhiên : - Anh biết chứ. Có điều anh muốn xem em sẽ ứng xử ra sao với anh ta và với anh. Phượng Hy dậm chân : - Anh...anh đúng là quỷ quái. Hừ! Em sẽ đi khỏi đây cho anh xem. Bằng khoát tay : - Anh không năn nỉ nữa, em muốn đi đâu thì đi. Hy đứng chết trân vì giọng điệu tráo trở của Bằng. Vừa hạ giọng van vỉ cô tức thời, anh lại đã thay đổi như lật bàn tay. Anh thừa biết Hy không có nơi đến nên mới khiêu khích cô như thế. Bằng đúng là ác. Vừa tức, vừa tự ái, Phượng Hy đẩy mạnh Bằng ra rồi dằn gót thật mạnh. Nhưng làm sao Hy thoát khỏi cánh tay vừa dài vừa khoẻ của Bằng. Anh nhoài người theo cô, miệng tủm tỉm cười : - Nhưng đi thì phải mang theo anh chứ. Hy tiếp tục đẩy anh ra : - Có ngốc mới lôi theo của nợ cho khổ. Bằng lì lợm giữ chặt Hy lại : - Đã là nợ, em có dứt bỏ cũng không được. Sao thế? Sao không thử nhìn vào mắt anh xem anh phải là nợ không? Phượng Hy ngúng nguẩy: - Không thèm. Bằng nghiêng đầu nhìn Hy : - Vậy để anh nhìn vào mắt em. Nhắm tít mắt lại, Hy kêu lên : - Đừng mà. Bằng dằn lòng không được trước đôi môi nũng nịu, đôi má ửng đỏ của Hy. Kéo xát cô vào người, anh từ tốn cúi xuống đặt một nụ hôn khao khát từ đời nào lên môi cô. Phượng Hy khẽ đẩy anh ra, nhưng ngay sau đó, cô nhón chân bấu vào vai anh. Nụ hôn được cô chờ đợi rất lâu kéo dài như bất tận và cô biết mình khó dứt bỏ của nợ này. Dưới chân hai người, chiếc giỏ xách nằm một góc, buồn thiu, ngơ ngác. Trần Thị Bảo Châu VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Đánh máy Thanhvien Chương kết Bà Bê vừa gọt trái xoài cát chín cây, vừa hỏi : - Bà ngoại cháu có khoẻ không Hy? Phượng Hy trả lời : - Ngoại cháu ốm hơn trước, nhưng vẫn khoẻ. - Dạo này hình như bà Bảy ở bên cù lao. - Dạ, ngoại thích yên tịnh. Hơn nữa, ở bên cù lao có mợ Chi chăm sóc. Ngoại có vẻ hợp với bà dâu trẻ này hơn mợ Phụng. Bà Bê gật gù : - Vậy cũng được. Bà Bảy có trách cứ gì chuyện cháu bỏ đi trước kia không? Phượng Hy nhón một miếng xoài trong dĩa : - Ngoại không nhắc, nhưng tự cháu lôi chuyện cũ ra để xin lỗi đã không chịu nghe lời ngoại. - Rồi bà nói sao? - Cả ngoại lẫn cậu Hai đều không muốn nhắc tới chuyện này, nên chả ai nói gì hết. Bà Bê bật cười : - Cũng phải thôi. Ánh Vy đã là vợ của ông Ba Tâm, nhắc chuyện cũ khó nghe lắm. Rồi bà tò mò : - Có gặp Ánh Vy không? Phượng Hy lắc đầu : - Dạ không. Chị Vy ở bên nhà của ông Tâm, cháu thấy không tiện qua thăm, nên thôi. Nghe ngoại nói với mợ Chi, Ánh Vy đang chờ ông Tâm bão lãnh, nhưng thủ tục bên Mỹ còn trục trặc nên đã hai năm hơn rồi, chuyện xuất cảnh theo chồng của chị Vy vẫn chưa tới đâu. Đẩy dĩa xoài tới gần chỗ Hy ngồi, bà Bê bâng quơ : - Chắc sẽ chẳng đi tới đâu đâu. Hy ngạc nhiên : - Sao vậy dì? Bà Bê cười khẩy : - Ông ta không làm hồ sơ thì sao Ánh Vy đi cho được. Nói tóm lại, Ba Tâm không có ý đưa vợ sang Mỹ, vì nghe đồn ở bển, ổng cũng có một bà vợ. Phượng Hy ngờ vực : - Không lý nào. Bà Bê cao giọng : - Cháu thì hiểu gì về Ba Tâm cơ chứ. Ông ta là một tay dối trá, nhỏ mọn. Ba Tâm sẵn sàng lật lộng, miễn chuyện đó có lợi cho mình. Cậu Bằng nhà này từng là nạn nhân của ông ta đấy. Hy hỏi tới : - Chuyện như thế nào hả dì? Bà Bê chép miệng : - Dài dòng lắm. Chuyện xảy ra mười mấy năm trước kìa. Hồi ấy, Bằng đang học đại học ở Sài Gòn, nghỉ hè mới về Mỹ Tho. Hè năm đó, ông Tâm được xuất cảnh nên ổng thường tổ chức nhậu nhẹt với bạn bè, vừa để chia tay, vừa để giết thời gian trong lúc chờ đợi chuyến bay. Có một lần ông Tâm mượn xe của Bằng ra nhà bạn đâu tận ở ngã ba Trung Lương, đã đụng phải hai vợ chồng chở nhau bằng xe đạp. Thay vì dừng lại xem họ thương tích ra sao, ông ta chạy thẳng về nhà mà không hề biết số xe của mình đã bị người đi đường ghi được. Ngừng lại để thở, bà Bê nói tiếp : - Khi cảnh sát giao thông hỏi đến, ông ta chối phăng, mặt khác lại năn nỉ Bằng nhận tội thay, vì ông ta đã tới ngày được xuất cảnh. Chẳng hiểu ông Tâm mồm mép thế nào mà cậu Bằng hào hiệp gật đầu. Ngày ông Tâm lên máy bay cũng là ngày cậu Bằng ra toà. Toà xử cậu ấy mười hai năm vì tội uống rượu, lái xe đụng chết người rồi bỏ chạy luôn. Nhờ cải tạo tốt, cậu ấy được ra sớm. Phượng Hy kêu lên : - Trời ơi! Chuyện cứ y như bịa ấy. Thật khó tin.Tại sao Bằng lại nhận tội thay ông Tâm chứ? Bà Bê ngậm ngùi : - Sau này dì mới biết, Bằng làm thế một phần cũng vì gia đình. Lúc đó bà Hai Nữ làm ăn thất bại, ông Tâm đã đưa bà gần hết số đô la và vàng được phép mang theo, để bà làm vốn. Phượng Hy thẩn thờ : - Thì ra là như vậy. - Ngoài số tiền ấy, ông Tâm còn hứa cho Bằng nhà và đất đai ổng vẫn chưa bán được khi xuất cảnh. Chính vì cái lợi trước mắt bà Hai và cậu Yên vừa thuyết phục, vừa ép buộc Bằng đồng ý. Có lẽ hai người không ai ngờ Bằng bị kêu án những mười mấy năm. Bà Bê thở dài : - Tội nghiệp! Bằng tốt bụng lắm. Ngồi tù nhưng cậu ấy nhắn ra bảo tôi phải mang bằng được đứa con của vợ chồng bị nạn về nuôi. Khi ra tù, cậu ấy lo lắng, chăm sóc con bé từng chút, trong khi ông Tâm lại ghét con Xê ra mặt. Ông ta chưa bao giờ hỏi thăm con bé một câu. Dường như nhìn thấy bé Xê, ông ta lại sợ mỗi khi nhớ đến tội lỗi của mình hay sao ấy. Môi bĩu ra khinh bỉ, bà Bê nói tiếp : - Ông ấy tráo trở ở chỗ nào cháu biết không? Hy chưa kịp trả lời, bà Bê đã cao giọng : - Lúc năn nỉ Bằng nhận tội cho mình, ông ta hứa ngon hứa ngọt đủ điều, nhưng khi yên thân ở xứ người rồi, ông ta lại nghĩ khác. Ông ta gọi điện về không cho bán nhà, đất với lý do để khi Bằng ra tù có chỗ ở, có chút ít thu nhập từ vườn. Nói thì nghe tốt lắm, nhưng Bằng vừa mãn hạn tù, ông ta đã vội từ Mỹ bay về. Rồi cũng mồm mép đó, ông Tâm trân tráo đòi lại những gì trước kia đã năn nỉ Bằng nhận. Hy ngao ngán : - Cháu không thể tưởng tượng nỗi. Bà Bê cười nhạt : - Dì cũng thế. Bởi vậy, Bằng rất phẫn uất. Hai chú cháu không nhìn nhau từ đó. Lần về nước thứ hai, ông Tâm cũng nhắm mục đích đòi lại nhà. Lần này, giữa hai người lại thêm một điểm đối đầu nữa là cháu. Sự việc chưa ngả ngũ tới đâu, cháu đã biến mất. Phượng Hy hỏi : - Cuối cùng, Bằng cũng trả lại ông ta ngôi nhà ấy? Bà Bê chép miệng : - Ông Tâm mang tới đưa cậu Yên và bà Hai Nữ một số tiền khá lớn, để đổi lại ngôi nhà. Nói là khá lớn nhưng nếu tính trị giá thì chưa được bằng một phần ba giá tiền nhà và đất ấy. Mẹ Bằng đã nhận tiền, cậu Bằng đành phải rời khỏi ngôi nhà đó. Hy trầm ngâm : - Vậy mà Bằng không hề nói với cháu chuyện này. Bà Bê nói một hơi : - Tính Bằng là thế. Nói thật, dì rất mừng khi biết cháu đã chọn Bằng làm người bạn đời của mình. Cậu ấy là người tốt, cháu sẽ được hạnh phúc. Thật đó, chỉ tội cho Ánh Vy lấy nhằm người không ra gì. Rồi con bé sẽ Hòn Vọng Phu thời đại mới. Phượng Hy bâng khuâng. Hạnh phúc với người mình yêu, đó là mơ ước đâu của chỉ riêng cô. Hy cười rạng rỡ khi thấy Bằng từ cổng bước vào. Cô đi về phía đó và buông mình vào vòng ôm của anh. Bằng hôn nhanh lên trán Hy với tất cả trìu mến. Ngồi cùng Hy xuống ghế đá trong sân, Bằng hồ hởi thông báo : - Anh đã tìm được trại của ba em đang ở. Tuần sau, chúng ta sẽ đi thăm bác ấy. Mặt đang vui, Phượng Hy bỗng xìu xuống : - Em sợ gặp ba lắm. Gặp ba nghĩa là đối diện với những chuyện em muốn quên. Từ cái chết của mẹ, đến chuyện ba đành đoạn bán em. Em không muốn, anh hiểu không? Bằng dịu giọng : - Anh hiểu. Nhưng từ chối gặp ba, liệu lương tâm em có an ổn không? Em sẽ bỏ mặc ba, khi ông được ra khỏi trại sao? Hy ôm đầu : - Đương nhiên em sẽ lo cho ba sau này. Chỉ sợ anh và gia đình anh không chấp nhận ba em. Bằng lắc đầu : - Không có chuyện đó đâu. Anh từng ngồi tù những mười năm kia mà. Phượng Hy nhìn Bằng : - Anh ở tù vì người khác, anh hoàn toàn khác xa ba em. Bằng vuôt tóc cô : - Nhưng dù sao, anh cũng từng ngồi tù, nên hiểu tâm tình của người trong tù ra sao. Chúng ta nên đi thăm ba. Đó cũng là một cách khiến ông phải nghĩ lại kiểu sống của mình trước đây. Em đồng ý chứ? Phượng Hy chớp mắt : - Sao anh tốt với em dữ vậy? Bằng mỉm cười : - Câu này anh đã trả lời nhiều lần rồi. Nhưng anh không ngại trả lời nữa đâu. Tất cả cũng vì &quot;Anh yêu em&quot;. Đơn giản quá phải không? Phượng Hy thì thầm : - Đơn giản nhưng vô cùng thiêng liêng với những ai hiểu thế nào là yêu thương chân thật. Cuộc đời mang tới cho em nhiều nỗi buồn, nhưng cuộc đời cũng mang tới cho em nguồn hạnh phúc quý giá nhất là anh. HẾT Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương kết VƯỢT DÒNG THỜI GIAN Trần Thị Bảo ChâuChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: vietlangduĐược bạn: TSAH đưa lên vào ngày: 23 tháng 4 năm 2004
vanhoc
Hỗ Tắc (, chữ Hán: 祜塞, bính âm: Hùsè; 3 tháng 3 năm 1628 – 22 tháng 3 năm 1646), Ái Tân Giác La, là một Thân vương thời kỳ đầu nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Cuộc đời Hỗ Tắc sinh vào giờ Thân, ngày 28 tháng giêng (âm lịch) năm Thiên Thông thứ 2 (1628), trong gia tộc Ái Tân Giác La. Ông là con trai thứ tám của Lễ Liệt Thân vương Đại Thiện, và là cháu nội của Thanh Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Mẹ ông là Tam kế Phúc tấn Nạp Lạt thị. Năm Thuận Trị thứ 2 (1645), ông được phong làm Trấn quốc công. Năm thứ 3 (1646), giờ Thìn ngày 6 tháng 2 (âm lịch), ông qua đời khi mới 19 tuổi. Con trai thứ hai là Tinh Tế thừa tập tước vị. Năm thứ 10 (1653), vì trước đó con trai thứ ba của ông là Kiệt Thư được phong Quận vương mà ông cũng được triều đình truy phong làm Quận vương, thụy "Huệ Thuận". Năm thứ 16 (1659), anh trai của ông là Mãn Đạt Hải bị truy luận tội, tước thụy hiệu, hàng làm Bối lặc, tước vị Lễ Thân vương cũng chuyển từ con trai của Mãn Đạt Hải là Thường A Đại sang cho Kiệt Thư và đổi phong hiệu thành Khang Thân vương. Năm Khang Hi nguyên niên (1662), tháng 3, ông được truy phong làm Huệ Thuận Thân vương. Tương quan Các anh em của Hỗ Tắc như Khắc Cần Quận vương Nhạc Thác, Dĩnh Nghị Thân vương Tát Cáp Lân đều có chiến công trong những năm trước và sau khi nhà Thanh nhập quan, chỉ có bản thân Hỗ Tắc vì nhỏ tuổi mà chưa từng tham gia chiến sự, nhưng tương truyền ông có trời sinh có sức mạnh hơn người, ít ai địch lại. Trong những năm Thuận Trị, sứ giả của Khách Nhĩ Khách đến Kinh thành, muốn so tài đấu vật với các đại thần thân cận của Hoàng đế, và không ai trong triều có thể đánh bại ông ta. Sau khi nghe tin, Hỗ Tắc đã đề xuất với cha mình là Đại Thiện, cải trang thành Thị vệ lẫn vào trong, cuối cùng đánh bại sứ giả Khách Nhĩ Khách. Thuận Trị Đế cực kì vui mừng, ban thưởng cho ông rất hậu hĩnh, lúc bấy giờ Hỗ Tắc mới qua tuổi nhược quán. Sau đó, ông nói với mọi người: "Thế giới thật cô đơn và rắc rối, không hạnh phúc như thiên đàng". Đại Thiện cảm thấy đây là điềm xấu, không qua một năm, Hỗ Tắc liền qua đời. Gia quyến Thê thiếp Đích Phúc tấn: Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị (博爾濟吉特氏), con gái của Khoa Nhĩ Thấm Thai cát Tang A Nhĩ Tắc (桑阿尔塞) Dắng thiếp: Tha Tháp Lạt thị (他塔喇氏), con gái của Hoài Đáp Khố (淮塔库). Con trai A Lâm (阿林, 1644 - 1659), mẹ là Tha Tháp Lạt thị. Có một con trai. Tinh Tế (精濟, 1644 - 1649), mẹ là Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị. Năm 1646 tập tước Trấn quốc công, sau thăng làm "Đa La Quận vương", qua đời được ban thụy "Hoài Mẫn" (懷愍). Kiệt Thư (杰書; 1646 - 1697), mẹ là Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị. Được phong làm "Hòa Thạc Khang Thân vương" tức Lễ Thân vương đời thứ 4. Sau khi qua đời được ban thụy "Lương" (良). Chú thích Tham khảo Ái Tân Giác La Tông phổ Thanh sử cảo, biểu tam, Hoàng tử thế biểu tam Lễ Thân vương Người Mãn Châu Chính Hồng kỳ Nhân vật quân sự nhà Thanh
wiki
{{Infobox television | show_name = Kamen Rider OOO | image = Kamen Rider OOO logo.jpg | caption = Logo Kamen Rider OOO. | genre = Tokusatsu | creator = Ishinomori Shotaro | writer = Kobayashi Yasuko | director = Tasaki RyutaShibasaki Takayuki | starring = Watanabe ShuMiura RyosukeTakada RihoKimijima AsayaArisue MayukoKai MarieUkaji Takashi | voices = | narrated = | theme_music_composer = | opentheme = | endtheme = | composer = | country = | language = tiếng Nhật | num_episodes = | list_episodes =49 | producer = Motoi Kengo (TV Asahi)Takebe NaomiTakahashi Kazuhiro (Toei Company) | runtime = 24-25 phút | company = Toei Company | distributor = Toei Company | channel = TV Asahi | picture_format = 1080p (HDTV) | audio_format = | first_run = | first_aired = | last_aired = | status = | preceded_by = Kamen Rider W | followed_by = Kamen Rider Fourze| website = | production_website = }} bộ phim thứ 12 thuộc dòng phim Kamen Rider Series thời Heisei, và là thứ 21 trong tổng thể. Bộ phim phát sóng vào ngày 5 tháng 9 năm 2010, một tuần sau tập cuối của Kamen Rider W, và song song với Tensou Sentai Goseiger và Kaizoku Sentai Gokaiger trong Super Hero Time. Nhân vật chính của bộ phim đã từng xuất hiện trong một tiểu cảnh của phim điện ảnh Kamen Rider W Forever: A to Z/Gaia Memory Số phận. Câu khẩu hiệu của phim là . Tổng quan Sản xuất Thương hiệu Kamen Rider OOO được Toei đăng ký vào ngày 8 tháng 4 năm 2010. Kịch bản của OOO được viết bởi Yasuko Kobayashi (cũng là người viết kịch bản cho Seijuu Sentai Gingaman, Mirai Sentai Timeranger, Kamen Rider Ryuki, Kamen Rider Den-O, và Samurai Sentai Shinkenger). Các nhà thiết kế quái vật là Yutaka Izubuchi (cũng thiết kế cho Kamen Rider Agito) và Tamotsu Shinohara (thiết kế cho Kamen Rider Ryuki, Kamen Rider 555 và Kamen Rider Kiva). Không giống như một số phim thuộc Kamen Rider Series thời Heisei trước đó, chưa có tên thay thế nào được đưa ra cho ba chữ O trong tiêu đề ( như W trong Kamen Rider W đọc là "Double" và 555 trong Kamen Rider 555 đọc là "Faiz") ngoài một tên chính tả thay thế là "Ooz". Cả "OOO" và "Ooz" đều được đọc là "O", đề cập đến việc sử dụng nhiều chữ O trong tên. Tiêu đề "OOO" biểu thị ba Medal mà Kamen Rider trong phim sử dụng để biến hình cũng như đại diện cho biểu tượng vô cực (∞) với một vòng tròn bổ sung ( Ooo = Over ∞ = trên cả vô cực = ước muốn cao nhất vượt qua cả vô cực). Kỉ niệm 1000 tập Tập thứ 28 của Kamen Rider OOO là tập thứ 1000 của Kamen Rider Series kể từ khi Kamen Rider được công chiếu vào ngày 3 tháng 4 năm 1971. Tập phim ban đầu được ấn định khởi chiếu vào ngày 27 tháng 3 năm 2011. Tuy nhiên, do trận động đất và sóng thần xảy ra ở Tohoku năm đó, việc phát sóng của tập này đã bị hoãn lại một tuần đến ngày 3 tháng 4 năm 2011. Kết quả là nó trùng với ngày phát sóng đầu tiên của loạt phim Kamen Rider. Lễ kỉ niệm 40 năm của loạt phim Kamen Rider cũng được tổ chức vào ngày 1 tháng 4 năm 2011. Các tập 27 và 28 của bộ phim được phát sóng dưới dạng đặc biệt, trong đó là những nội dung hư cấu chúc mừng cho loạt phim đã cán mốc 1000 tập. Một số ngôi sao nữ như Chiaki (千秋), Morishita Chisato (森下千里) và Wakatsuki Chinatsu (若槻千夏) đã xuất hiện với vai trò khách mời (trong tên của họ đều có chữ kanji 千 ( chi ), nghĩa là một nghìn). Câu chuyện Hino Eiji là một thanh niên sống lang thang khắp thế giới, không ham muốn, chỉ có một số tiền nhỏ và một chiếc quần lót để mặc hàng ngày. Khi phong ấn của O Medal được giữ trong Bảo tàng Nghệ thuật Kougami bị phá vỡ, những quái vật hình thú được gọi là Greed thức dậy sau giấc ngủ 800 năm. Chúng tạo ra các Yummy – một loại quái vật khác sinh ra từ lòng tham của con người và thu thập các Medal nhằm hồi sinh hoàn toàn cho cơ thể của chúng. Lúc này, một cánh tay quái vật được gọi là Ankh đã đưa cho Eiji một cái thắt lưng và ba Core Medal để chiến đấu với Yummy, chúng cho phép anh biến hình thành Kamen Rider OOO. Nhân vật Trong TV show: Trong movie: O Medal Tập phim Mỗi tựa đề tập phim Kamen Rider OOO bao gồm 3 vật thể đặc trưng trong tập phim đó. Ngày đỏ, Hài lòng và Vật Chứa Eiji (赤いヒビと満足と映司の器 Akai hibi to manzoku to Eiji no utsuwa) Medal cho ngày mai, quần lót, Ankh. Phim A to Z/Gaia Memory Số phận Movie Đại Chiến Core KAMEN RIDER 40TH THE MOVIE: OOO DEN-O TẤT CẢ KAMEN RIDER: TIẾN LÊN NÀO CÁC KAMEN RIDER!'' Kamen rider OOO Wonderful: Shogun and core medal 21 Kamen rider Fourze - W- OOO Movie War Megamax Kamen Rider Heisei Generations Final Build & Ex-aid With Legend Rider Diễn viên : /: : : : : : : : . : . : . : : : : Diễn viên phục trang Kamen Rider OOO: Tham khảo Liên kết ngoài Kamen Rider OOO trên TV Asahi Kamen Rider OOO trên Toei TV Kamen Rider OOO trên Avex Group
wiki
Nguyên Thánh Vương (trị vì 785-798, mất năm 798) là vị quốc vương thứ 38 của Tân La. Ông là hậu duệ đời thứ 12 của Nại Vật ni sư kim và có bà cố nội là công chúa Kim Huấn Nhập (Kim Hun-ib), con gái của Thái Tông Vũ Liệt Vương và Văn Minh Vương hậu. Phụ thân của ông là Kim Hiếu Nhượng (Kim Hyo-yang), mẫu thân của ông là Kế Ô (Gye-o) phu nhân, con gái của Pak Chang-do. Vương hậu của Nguyên Thánh Vương là Liên Hoa (Yeonhwa) Phu nhân hoặc Thục Trinh (Sukjeong) Phu nhân, con gái của Giác can Kim Thần Thuật (Kim Sin-sul). Ông có tên húy là Kim Kính Tín (金敬信, 김경신) Năm 780, Nguyên Thánh Vương chiến đấu cùng người họ hàng Kim Lương Tướng (Kim Yang-sang) để tiêu diệt cuộc nổi dậy của Kim Chí Trinh (Kim Ji-jeong). Quân nổi dậy đã sát hại Huệ Cung Vương, và Kim Lương Tướng trở thành Tuyên Đức Vương. Vị quốc vương mới phong cho Nguyên Thánh tước hiệu thượng đại đẳng. Sau khi Tuyên Đức qua đời mà không có người kế vị năm 785, các quý tộc đã chọn Nguyên Thánh Vương làm vua. Khi đó, vua Bột Hải Văn Vương của vương quốc Bột Hải cũng củng cố quan hệ với Tân La, thế lực đã thống nhất bán đảo Triều Tiên phía nam Bột Hải. Bấy giờ, Tân La đạo (Sillado), con đường giao thương buôn bán giữa Bột Hải với Tân La đã được thiết lập. Vua Bột Hải Văn Vương giám sát sự phát triển của tuyến thương mại được gọi là Tân La đạo (Hangul: 신라도, Hanja: 新羅道) này. Con đường thương mại của Tân La bắt đầu tại Đông Kinh nằm ở trung tâm tỉnh Yongwon của vương quốc Bột Hải, đi xuống dọc theo bờ biển qua tỉnh Hamgyong ngày nay. Tuyến đường này cũng đi qua Nam Kinh của vương quốc Bột Hải, được thành lập với mục đích tiến hành thương mại giữa vương quốc Bột Hải với Tân La. Kể từ những năm 1980, một số lượng lớn các địa điểm khảo cổ liên quan đến Bột Hải đã được khai quật ở Bắc Triều Tiên; trong số những địa điểm đó, thành trì tại Bukcheong và địa điểm tu viện tại Omae-ri ở thành phố Sinpo là những địa phương tham gia vào hoạt động thương mại giữa Bột Hải và Tân La. Con đường dẫn từ Pukchong - Nam Kinh của vương quốc Bột Hải, dọc theo bờ biển đến sông Yonghung; bên kia sông là quận Chonjeong (Jeonjeong) của Tân La. Năm 787, Nguyên Thánh Vương cử đoàn triều cống sang nhà Đường (đời vua Đường Đức Tông) và thỉnh cầu sắc phong. Vua Đường Đức Tông công nhận Nguyên Thánh Vương là vua Tân La. Năm 788, ông cho mở kỳ thi khoa cử đầu tiên của Tân La theo mô hình của nhà Đường. Năm 790 Nguyên Thánh vương phái Kim Ngạn Thăng đi sứ sang nhà Đường (đời vua Đường Đức Tông), nơi ông ấy đã thể hiện được mình và được vua Đường Đức Tông ban cho một tước hiệu cao. Cùng năm 790, bọn hải tặc do Lý Đạo Hình dẫn đầu đã đánh vào đảo Thanh Hải trấn (Cheonghaejin) của Tân La, bọn chúng giết hại nhiều bá tánh, bắt bớ nhiều phụ nữ mang đi. Bọn hải tặc bắt những người còn lại ở Thanh Hải trấn làm nô lệ rồi bán họ làm nô lệ ở kho đóng tàu tại Thanh Hải trấn (đảo Thanh Hải). Từ năm 795, vua Bột Hải Khang Vương của vương quốc Bột Hải có các hoạt động thương mại với Tân La và cũng thường xuyên cử sứ thần sang Tân La. Sau khi qua đời năm 798, ông được chôn ở phía nam chùa Bongdeoksa. Do con trai ông là Huệ Trung Thái tử Kim Nhân Khiêm (Kim In-gyeom) qua đời trước ông nên con của Kim Nhân Khiêm (cháu nội của ông) là Kim Tuấn Ung (金俊邕, 김준옹) lên kế vị ngôi vua Tân La, tức là vua Tân La Chiêu Thánh Vương. Xem thêm Danh sách vua Triều Tiên Lịch sử Triều Tiên Tham khảo Vua Tân La Mất năm 798 Năm sinh không rõ
wiki
Quận Bowman là một quận nằm ở tiểu bang North Dakota. Tại thời điểm năm 2000, dân số quận là 3.242 người. Quận lỵ đóng ở Bowman. Địa lý Theo Cục điều tra dân số Hoa Kỳ, quận có tổng diện tích 1,167 dặm Anh vuông (3.022 km²), trong đó, 1,162 dặm Anh vuông (3.010 km²) là diện tích đất và 5 dặm Anh vuông (13 km²) trong tổng diện tích (0,42%) là diện tích mặt nước. Các quận giáp ranh Quận Slope (phía bắc) Quạn Adams (đông) Quận Harding, South Dakota (nam) Quận Fallon, Montana (tây) Các xa lộ chính U.S. Highway 12 U.S. Highway 85 North Dakota Highway 67 Thông tin nhân khẩu Theo cuộc điều tra dân số tiến hành năm 2000, quận này có dân số 3.242 người, 1.358 hộ, và 890 gia đình sinh sống trong quận này. Mật độ dân số là 3 người trên mỗi dặm Anh vuông (1/km²). Đã có 1.596 đơn vị nhà ở với một mật độ bình quân là 1 trên mỗi dặm Anh vuông (1/km²). Cơ cấu chủng tộc của dân cư sinh sống tại quận này gồm 98,98% người da trắng, 0,03% người da đen hoặc người Mỹ gốc Phi, 0,15% người thổ dân châu Mỹ, 0,03% người gốc châu Á, 0,15% từ các chủng tộc khác, và 0,65% từ hai hay nhiều chủng tộc. 0,68% dân số là người Hispanic hoặc người Latin thuộc bất cứ chủng tộc nào. 41,1% là gốc Đức, 28,1% người Na Uy, 5,3% người Ireland và 5,0% người Ba Lan theo kết quả điều tra dân số năm 2000. Có 1,358 hộ trong đó có 29,50% có con cái dưới tuổi 18 sống chung với họ, 59,50% là những cặp kết hôn sinh sống với nhau, 4,10% có một chủ hộ là nữ không có chồng sống cùng, và 34,40% là không gia đình. 31,50% trong tất cả các hộ gồm các cá nhân và 17,20% có người sinh sống một mình và có độ tuổi 65 tuổi hay già hơn. Quy mô trung bình của hộ là 2,32 còn quy mô trung bình của gia đình là 2,95, Phân bố độ tuổi của cư dân sinh sống trong huyện là 24,10% dưới độ tuổi 18, 5,30% từ 18 đến 24, 24,60% từ 25 đến 44, 24,20% từ 45 đến 64, và 21,80% người có độ tuổi 65 tuổi hay già hơn. Độ tuổi trung bình là 43 tuổi. Cứ mỗi 100 nữ giới thì có 94,60 nam giới. Cứ mỗi 100 nữ giới có độ tuổi 18 và lớn hơn thì, có 96,60 nam giới. Thu nhập bình quân của một hộ ở quận này là 31.906 USD, và thu nhập bình quân của một gia đình ở quận này là 39.485 USD, Nam giới có thu nhập bình quân 28.682 USD so với mức thu nhập 17.992 USD đối với nữ giới. Thu nhập bình quân đầu người của quận là 17.662 USD, Khoảng 5,90% gia đình và 8,20% dân số sống dưới ngưỡng nghèo, bao gồm 9,90% những người có độ tuổi 18 và 10,40% là những người 65 tuổi hoặc già hơn. Các đơn vị dân cư Các thành phố Bowman Gascoyne Rhame Scranton Các thị trấn Tham khảo Quận của North Dakota North Dakota 1907 Khu dân cư thành lập năm 1907
wiki
Châu Phi Xích Đạo thuộc Pháp (, viết tắt là AEF), là liên bang của các thuộc địa của Pháp ở Xích đạo châu Phi, kéo dài về phía bắc từ Sông Congo vào Sahel, và bao gồm những gì ngày nay là các quốc gia của Tchad, Cộng hòa Trung Phi, Cameroon, Cộng hòa Congo và Gabon. Lịch sử Được thành lập vào năm 1911, Liên hiệp chứa bốn (sau năm) tài sản thuộc địa: Gabon thuộc Pháp, Congo thuộc Pháp, Oubangui-Chari và Chad thuộc Pháp. Sau Thế chiến I, Cameroon thuộc Pháp đã được thêm vào, mặc dù nó không được tổ chức như một thực thể riêng biệt cho đến năm 1920. Toàn quyền có trụ sở tại Brazzaville với các đại biểu ở mỗi lãnh thổ. Năm 1911, Pháp đã nhượng lại một phần lãnh thổ cho Cameroon thuộc Đức do cuộc khủng hoảng Agadir. Lãnh thổ đã được trả lại sau thất bại của Đức trong Thế chiến I, trong khi hầu hết các quốc gia thuộc quyền sở hữu của Cameroon trở thành một ủy thác của Liên minh quốc gia Pháp không được tích hợp vào AEF. Vào cuối những năm 1920 và đầu những năm 1930, một phong trào chống thực dân Société Amicale des Originaires de l'AEF được thành lập bởi André Matsoua, tìm kiếm quyền công dân Pháp cho cư dân của lãnh thổ. Trong Thế chiến II, liên đoàn đã tập hợp lực lượng Pháp tự do dưới thời Félix Éboué vào tháng 8 năm 1940, ngoại trừ Gabon là Vichy của Pháp cho đến ngày 12 tháng 11 năm 1940, khi chính quyền Vichy đầu hàng xâm lược Pháp tự do; Liên đoàn trở thành trung tâm chiến lược của các hoạt động Pháp tự do ở Châu Phi. Dưới thời Đê Tứ cộng hòa (1946–58), liên đoàn được đại diện trong quốc hội Pháp. Khi các vùng lãnh thổ bỏ phiếu trong cuộc trưng cầu dân ý tháng 9 năm 1958 để trở thành tự trị trong Cộng đồng Pháp, liên đoàn đã bị giải thể. Năm 1959, các nước cộng hòa mới thành lập một hiệp hội lâm thời gọi là Liên minh Cộng hòa Trung Phi, trước khi trở nên độc lập hoàn toàn vào tháng 8 năm 1960. Xem thêm Đế quốc thực dân Pháp Tây Phi thuộc Pháp Bắc Phi thuộc Pháp Chú thích Tham khảo Liên kết ngoài Cựu thuộc địa ở Châu Phi
wiki
Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 1 Vừa đặt mình nằm xuống giường tôi đã thiu thiu ngủ. Giải thích cho những cơn buồn ngủ sớm thế này, tôi bảo đó là một trong những triệu chứng của bệnh đau bao tử. Nhưng Mỵ thì không chịu tin như vậy. - Bệnh gì mà khôn thế? - Sao khôn? - Thứ bệnh trưởng giả, nhà giầu. Tôi cười: - Mình cũng khá giầu đấy chứ. Mỵ bĩu môi: - Bởi vậy. Em không chịu cho anh ngủ sớm đâu. Tôi ngạc nhiên: - Anh buồn ngủ thì phải cho anh ngủ chứ? Mỵ dẫu mỏ thật dài: - Thế mới là ích kỷ. Em nhịn đói hai ba tiếng đồng hồ chờ cơm anh về trễ, em đọc sách để thức chờ anh làm việc đến nửa khuya thì đựơc, còn anh mới mười giờ tối đã lăn ra ngủ để em thao thức một mình thế được à? Mỵ nhiều lần đã cằn nhằn như thế nhưng hôm nào không cố tình thức để làm việc tới khuya thì tôi vừa nằm xuống là đã ngủ dễ dàng. Lần này ngồi nhìn tôi ngủ, Mỵ bất chợt cảm thấy căn nhà vắng vẻ dễ sợ. Cơn tức lại đến, Mỵ trườn mình đến gần tôi. Đang leo lên cây xoài đầy trái chín mọng, sắp sửa hái một trái no tròn vàng ối vào tay thì tôi đau nhói một bên mông, giật mình mở mắt, Mỵ đang ngồi lom khom nhìn: - Em tức anh quá. - Gì? - Lại ngủ rồi. Nghĩ tới trái xoài ăn hụt trong giấc mơ, tôi nổi cáu: - Phá kkhông à. - Không cho anh ngủ! - Yên không, anh đang mệt. - Không. Anh để em thức một mình vậy hả? - Thì em ngủ đi. Nói xong, tôi lại nhắm mắt, hy vọng tìm lại đựơc cây xoài để leo lên hái. Mỵ cáu thực sự, co chân đạp nhẹ vào hông tôi. Sắp sửa lơ mơ trở lại, tôi giật thót mình vì cái đạp của vợ. Tôi ngồi nhỏm dậy trên giường, vồ lấy bàn chân nàng cắn mạnh một cái.. cho bỏ ghét. Cái cắn khá đau làm Mỵ kêu rú lên, dựt chân lại, lết đến một góc giường ngồi tựa lưng vào tường. Nước mắt trào lên mắt, lăn dài xuống má, trong lúc Mỵ bật lên những tiếng rên nhỏ, tôi tỉnh cả ngủ, cơn tức tiêu tan thật nhanh. Tôi ngơ ngác nhìn vợ ngồi khóc tỉ tê: - Ơ kìa, sao lại khóc? Mỵ không trả lời, quay mặt ra chỗ khác. - Nín đi em, anh xin lỗi. Mỵ quay phắt lại: - Làm người ta đau xin lỗi xuông là được hả? Tôi lết lại gần, vuốt ve trên vai nàng: - Anh xin lỗi nghe. Ai bảo người ta đang buồn ngủ... Mỵ hất tay tôi ra: - Anh ích kỷ, anh phải nghĩ tới em chứ. Nhà có hai người, anh ngủ để em thức một mình sao? - Nhưng sao em không ngủ đi? - Em không buồn ngủ. - Rồi em bắt anh thức theo? - Chứ sao. Tôi rên lên: - Để làm gì vậy? - Em sợ ma! - Trời đất ơi. Em nhớ dùm anh là sáng mai anh phải đi làm nhé. Mỵ ngồi im. Tôi ôm choàng hai tay quanh cổ Mỵ: - Thôi nằm xuống đây với anh, ngủ đi. Mỵ nhủng nhẳng xô tôi ra, nhưng tôi đã kéo Mỵ ngã lọt vào lòng. Hai đứa nằm lăn ra giừơng. Tôi đưa tay tắt đèn và bật ngọn đèn ngủ. Mỵ nằm im cạnh tôi. Hình như Mỵ đã hơi buồn ngủ. Nhưng tôi lại bắt đầu tỉnh. Những hoạt động trong vài phút qua làm cơn buồn ngủ biến mất. Mùi thơm từ người Mỵ thoang thoảng đến mũi làm tôi chú ý, chợt nhớ ra rằng Mỵ vừa mới tắm. Tôi nhích lại gần mái tóc Mỵ, hít mạnh. Thoang thoảng hương thơm Eau de cologne Emeraude Coty ở chân tóc. Tôi bỗng thấy rạo rực cả người, choàng nhẹ tay qua người Mỵ. Mỵ giật mình: - Gì thế? - Không. Một chút, My lại giật mình: - Gì nữa thế? - Hì hì Tiếng cười như một ám hiệu quá quen thuộc, Mỵ nhăn mặt: - Ngủ đi anh. Em buồn ngủ rồi. - Đừng. Ngủ giờ này sớm quá. - Phá người ta phải không? - Em muốn ngủ thì cứ ...ngủ đi. Anh làm gì thì kệ anh. Mỵ nhăn nhó. Tôi xoay Mỵ nằm đối diện. ... Tôi âu yếm nhìn vợ. Nàng nằm yên, hai tay choàng lên cổ tôi, ánh mắt nàng long lanh trong bóng tối. Tôi nhớ tới lần đầu tiên được hôn Mỵ khi hai đứa mới yêu nhau, ánh mắt nàng đã long lanh như thế. Tôi úp mặt lên vai nàng, cắn thật đau, rít lên khe khẽ: - Yêu quá chừng quá đỗi. Mỵ kêu lớn: - Đau... Tôi mặc kệ, định cắn nữa. Mỵ trườn mình tránh né: - Nằm yên Mỵ nói cái này cho nghe. - Nói đi - Nằm yên đã nào. Tôi nằm ngoan ngoãn Mỵ hỏi: - Vũ còn nhớ hôm đám cưới không? Tôi bật cười: - Nhớ. Mới tháng ba, nhưng nhớ chuyện gì mới được chớ? - Tối hôm.. đầu tiên tụi mình ở với nhau ấy. Tôi à một tiếng. Buổi tối, sau khi ở nhà hàng về cả hai đứa mệt nhoài. Những ly rượu chuốc mừng của bạn bè làm tôi chếnh choáng. Căn nhà vắng lặng oang oang tiếng hát ê a của anh chàng say rượu. Mỵ suỵt suỵt: - Khẽ chứ, hàng xóm mất ngủ vì tiếng hát của anh Tôi cười vang vang: - Kệ họ. Mình có quyền. - Quyền gì? - Quyền của những kẻ vừa cưới nhau. Quyền của những kẻ sung sướng. Thay bộ veste, tôi nhào vô phòng tắm. Mỵ la: - Say rượu mà tắm đau chết. - Dám... đi luôn lắm. Nhưng anh nóng quá. Khi tôi trở ra, tới phiên Mỵ vào. Tôi bảo: - Nước lạnh lắm. Coi xem có tắm được không đã, kẻo đau đó Mỵ. Mỵ hóm hỉnh nhại lại: - Dám đi luôn lắm, nhưng em nóng... bắt chước anh. ... Hai đứa nằm bên nhau. Căn phòng tối im lặng như tờ. suốt một ngày bận rộn, nối tiếp những ngày bận rộn trước đám cưới làm cả hai cùng mệt mỏi. Tôi duỗi dài tay cho Mỵ gối đầu, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Tiếng thạch thùng tặc lưỡi đâu đó. Bất ngờ tôi nghe tiếng thút thít nho nhỏ. Tôi giật mình nghe ngóng. Mỵ nằm co rúm như con tôm, thân thể rung nhè nhẹ sau mỗi tiếng nấc. Tôi ngạc nhiên: - Ơ, con nhỏ này, kỳ chưa? Sao em khóc? Mỵ nói nhỏ, đứt quãng: - Em... nhớ ... nhà. - Thiên địa ơi, mới xa có mấy tiếng đã thế.. - Em đâu có quen ngủ nhà người lạ. - Nhà nào lạ? Nhà chúng mình mà. - Không. Em thích ngủ ở nhà em cơ. - Lấy chồng rồi thì thôi chứ. - Nhớ mợ quá hà. Huhụ.. Tôi vừa tức cười vừa bực mình. Đúng là cái trò... con gái đi lấy chồng. Thường ngày Mỵ du côn du kề, ba gai phá phách là thế, mà bây giờ y hệt đứa bé con, tôi dỗ dành: - Nín đi em. Quê lắm. Mỵ mở to mắt, khóc lớn hơn: - Sao mà quê? Anh không thương em gì cả. - Thương chứ. Nhưng khóc kiểu.. ngây thơ cụ ấy kỳ quá. - Người ta nhớ nhà thật mà. - Nhớ nhà thì cũng phải chịu. Lấy chồng thì phải theo chồng chớ. - Em muốn về nhà. - Đùa. Bây giờ mà đòi về thì điên hết chỗ điên. Mỵ sụt sịt: - Biết vậy chẳng thèm lấy chồng cho xong. - Em ghét anh à? - Không. - Sao lại hối vì lấy anh? - Hồi nào? - Em vừa nói đó. - Ừ, em không muốn xa gia đình. Tôi phì cười: - Mỵ làm như anh chia rẽ em với gia đình vậy. Thôi ngủ đi, mai anh đưa về nhà. Tôi ôm Mỵ trong lòng, nàng úp mặt vào ngực tôi. Hai đứa thiếp vào cơn mơ mệt mỏi. Tôi giật mình thức giấc khoảng ba bốn giờ sáng. Bên tôi, Mỵ ngủ ngon lành, hai tay ôm chặt lấy chiếc gối ôm. Tự dưng tôi mỉm cười. Thế mà kêu nhớ nhà, ngủ không được. Thế mà than thở nhớ mẹ nhớ em chẳng muốn lấy chồng. Đúng là trẻ con. Tôi đặt ngón tay trỏ lên sống mũi người vợ trẻ, kéo nhè nhẹ xuống dưới. Mỵ trở mình, mở mắt. Đôi mắt nàng thoáng ngỡ ngàng phút giây và nhận ra người đàn ông nằm cạnh là chồng mình từ &quot;hôm qua&quot;. Mỵ choàng hai tay lên cổ tôi. Tôi ôm choàng lấy vợ, siết chặt và thì thầm: - Chó ơi. Thương quá. Ba tháng qua trong hoan lạc vỡ bờ. Mỵ không còn lạ nhà lạ cửa, lại bắt đầu nghịch ngợm, phá phách dễ sợ. Tôi không bao giờ ngờ - dù đã qua một thời gian dài yêu nhau - Mỵ lại nhõng nhẽo đến thế. Nhiều lúc tôi bật cười một mình khi ý nghĩ &quot;mình cưới một đứa trẻ con&quot; đến với tôi. ... Mỵ nhìn tôi, nhỏ nhẹ: - Bây giờ nghĩ lại thấy anh nói đúng. - đúng gì? - Hôm ấy.. quê ghê. Nằm khóc ngon lành. - Ừ, khóc mùi mẫn. Mỵ dấu mặt vào ngực trần của tôi: - Chỉ tại anh dụ dỗ em. - Hợ.. - Hôm nay vẫn còn nhớ nhà như thường. Tôi kêu lên: - Ối giời. Mỵ cười khúc khích: - Nhưng em không khóc đâu. Tôi vùng dậy. Dáng Mỵ cắt nét trên nền drap trắng. Tôi cúi xuống, vùi mặt vào suối tóc thơm của nàng. - Anh thèm em. Mỵ vò vò mái tóc tôi: - Lại tham nữa. Mất ngủ vì anh. Tôi nghe tiếng cười nho nhỏ ròn tan và bắt gặp mình vồ vập. Giấc ngủ đến dễ dàng với Mỵ sau đó, nhưng tôi vẫn không ngủ được. Trong thoải mái rã rời, tôi nằm hồi tưởng lại những ngày đáng ghi nhớ trong quá khứ và thấy yêu vợ thật nồng nàn... * Tôi muốn cáu với Mỵ: - Em cười gì vậy? Sao không trả lời anh? Mỵ vẫn cười, nàng bước loăng quăng quanh mấy gốc cây gần chỗ tôi đứng: - Lấy chồng? Nói chuyện ấy kỳ thấy mồ. - Đừng đùa nữa. Anh nói đứng đắn mà. Tôi nhìn nụ cười tươi tắn và tinh nghịch trên đôi môi đỏ thắm, chiếc cổ trắng nõn nà và mái tóc đổ dài đong đưa trên vai Mỵ, tôi &quot;long trọng&quot; nhắc lại: - Mỵ, anh hỏi thật mà. Em bằng lòng chúng mình lấy nhau chứ? - Kỳ cục. Hỏi hoài. Thôi ông ơi, tôi biết rõ ông quá mà. - biết gì? - Anh có tật hay quên, hôm nay nói cái gì mai lại quên khuấy mất, ai mà tin anh hỏi thật. Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 2 Tôi bực dọc, nhưng thấy mình khôi hài vì tự nhiên nóng nẩy trong khi tôi mong mỏi sự việc sẽ tiến triển một cách khác. Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra thật cảm động, trữ tình. Tôi ngỏ lời cầu hôn, Mỵ cảm động ngả đầu lên vai tôi gật gật nhận lời thay câu đáp. Nhưng kỳ, con bé lại cười chứ, và lại còn có vẻ diễu diễu thế nào. - Vũ này, em nói thật, em còn trẻ con lắm. Em sợ em sẽ gây đủ chuyện rắc rối với nhà chồng vì không biết giữ gìn lời ăn tiếng nói, không biết ý tứ trong cử chỉ của em. Vậy thì làm sao lấy chồng được? - Rồi em sẽ biết hết. Em sẽ là người lớn mà. - Nhưng cho được đến lúc đó thì chúng mình đã cãi nhau, giận nhau biết bao nhiêu lần. Tôi nói: - Không có chuyện đó đâu. Anh sẽ nhịn em. - Sợ rằng anh lại mau quên. - Đời nào. - thực sự anh đã nghĩ kỹ về chuyện hôn nhân chưa? Có thật anh đã muốn lập gia đình và thôi ăn chơi bay bướm? Tôi nghiêm nghị: - Anh nghĩ kỹ rồi. Anh yêu em và muốn lấy em. Mỵ cũng làm mặt nghiêm trang: - Anh chắc chắn? - Chắc chắn! - Vậy câu trả lời của em là em muốn lấy anh. Tôi kêu lên sung sướng, ôm choàng lấy nàng: - Em nhận lời nhé. - Ừ, với những điều anh đã hứa cơ. Tôi cúi xuống hôn chùn chụt trên má nàng: - Cám ơn em bé bỏng. Tôi hôn chụt cái nữa trên má kia: - Em dễ thương. Và một cái trên trán: - Em nhõng nhẽo. Một cái trên mũi nàng: - Em xinh xắn của anh. Nhưng khi tôi cúi xuống môi nàng thì Mỵ xô ra: - Ẩu vừa thôi. Có ai trong nhà trông thấy thì chết. - Cả nhà ngủ trưa hết mà. Tôi dìu Mỵ ngồi xuống chiếc ghế xích đu: - Mỵ này. - Gì cơ? - Anh đã hứa sẽ nhịn em khi chúng mình cãi nhau, anh cũng mong em sẽ nhịn anh khi anh cáu giận. - Được chứ. - Nhưng anh không muốn em vì nhịn mà cứ giấu những bất bình ở trong lòng. Phải nói thật cho nhau biết, em đồng ý thế không? - Đồng ý. Mỵ tiếp: - Và em không muốn anh trở nên một người sợ vợ bao giờ. Nếu em lỡ có... hỗn với anh, anh tha hồ xài xể em.. Vũ cười: - Mong thế. - Cho phép anh được đánh em nữa, nếu em hư. - Được quá. Cả hai người cùng cười thoải mái. Và lần này thì Mỵ bằng lòng cho tôi hôn môi nàng. Buổi trưa đi qua, nhẹ nhàng và dễ thương. Tôi bảo Mỵ âu yếm: - Trưa nay cũng giống như mọi buổi trưa khác, nhưng tất cả đều đã thay đổi nhỉ em? * Nhưng mà sự thật Mỵ vẫn chưa ý thức được cuộc sống sắp tới. Mỵ vẫn ăn chơi, đùa phá nhởn nhơ trước những lăng xăng lo lắng của tôi.Khi tôi than: - Em ơi! anh nhức đầu vì phải tính toán. Mỵ hỏi: - Tính toán gì mà phải nhức đầu? - Những chi phí cho đám cưới của chúng mình. Mỵ so vai: - Tính làm gì cho mệt. Em có đòi hỏi hột xoàn, kim cương gì đâu. Em bằng lòng đeo &quot;vàng giả&quot; đầy người cho bà con họ hàng xuýt xoa chơi. Họ đâu có nhìn sát vào người em mà biết được em đeo nữ trang giả. Minh là dân &quot;chịu chơi&quot; mà. Đâu cần thiết chuyện đó. Mặt tôi nhăn như cái bị xẹp. Mỵ cười trêu tôi: - Về phần em anh đừng lo. Em sẽ có đủ hết mọi thứ. Tôi hỏi: - Ở đâu em có? Mỵ nheo mắt: - Miễn sao có thì thôi. Tôi thở dài: - Anh không muốn em phải vất vả để mượn bạn bè. Nữ trang của em để đó anh lo cho. Mỵ bĩu môi: - Em thèm vào đeo nữ trang. Quê bỏ xừ đi ấy. Tôi nhăn nhăn: - Đám cưới mà em. - Thì đám cưới chứ sao. - Em không đeo gì họ nói... Mỵ thắc mắc: - Ai nói? - Họ ấy. Bà con hai bên này, hàng xóm láng giềng này. Họ sẽ chê anh không lo cho em đầy đủ. Mỵ nhún vai: - Khỏi cần &quot;họ&quot;. Cần em biết là đựơc rồi. Anh lấy em chứ bộ anh lấy họ hở? Tôi nhìn Mỵ chán nản buông xuôi: - Thôi, em muốn làm gì thì làm. Mỵ trợn mắt với tôi: - Thật nhé. Anh để tùy em lo cho em hở? Tôi gật đầu: - Ừ! - Cấm nhăn nhó. - Ừ! Mỵ cười thật tươi: - Em sẽ đi may sắm với nhỏ Tú. Tôi giật mình, gì chứ để nhỏ Tú cố vấn cho Mỵ may sắm thì có nước nghe bà con họ hàng nói vào nói ra chói tai thôi. Cô dâu mà mặc &quot;soirré&quot; đứng bên cạnh chú rể làm lễ trước bàn thờ ông bà thì quả là... kỳ cục. Tôi nói với Mỵ: - Thôi, đừng đi với Tú em ạ. Mỵ tròn mắt: - Anh vừa nói tùy em mà. Tôi gật đầu: - Thì tùy em, nhưng may sắm theo ý em ấy chứ. Mỵ mím môi trên: - Em cứ đi với Tú. Em sẽ mặc những bộ đồ &quot;đặc biệt&quot; nhất trong ngày đám cưới. Mình &quot;dân chơi&quot; mà sợ gì anh nhỉ? Mặt tôi méo đi, bỏ ra về. Mỵ theo tôi ra cửa, lầu bầu: - Chưa lấy chồng mà mệt thế này. Chừng lấy chồng xong chắc Mỵ phải trốn chồng về nhà ở quá. * Trở về nhà tôi nằm lăn ra giường nghĩ ngợi lan man. Cũng vẫn là chuyện hai đứa lấy nhau. Tôi không thể hiểu được Mỵ, nàng làm như chuyện cưới hỏi cũng giống như bao chuyện khạc Sự thực, tôi phải lo tối tăm mắt mụi Gia đình đôi bên đều khá giả, nhưng riêng hai đứa thì rất nghẹo Tôi không muốn nhờ cậy ba mẹ anh em tôi, mà gia đình Mỵ thì lại càng không thể. Ít ra, tôi muốn tôi phải là... tôi, một thằng ngon lành, một thằng tự lập. Chả lẽ đến cái việc cưới vợ mà cũng ngửa tay ra xin gia đình nữa sao? Làm vậy thì bết quá, chỉ có những tên &quot;ký sinh&quot; mới làm trò đó. Tôi đã từng nói với Mỵ: - Anh để dành được ba trăm. Liệu có đủ không em? Mỵ cười hồn nhiên: - Gì mà không đủ. Đừng bầy vẽ gì nhiều, miễn cũng như người ta là xong mà. - Như người ta là thế nào? - Thì... mua nhẫn cưới đính hột xoàn nho nhỏ thôi, áo cưới kiểu Tây phương cho hợp thời trang, ăn ở nhà hàng đừng lớn quá, độ hai chục thồi.. Tôi tá hoa? tam tinh: - Nếu có thế thì chắc không khó lắm, em chỉ phải chịu khó chờ đợi anh vài ba năm nữa thôi. Mỵ cười khúc khích, cấu nhẹ vào vai tôi: - Trông mặt anh em tưởng anh trúng gió. - Anh cảm động. - Vì sao? - ý kiến em rất hay và đơn giản. - Ừ. - Chỉ tiếc anh không làm nổi. - Vậy thì thôi, đừng lấy vợ nữa. Mỵ Ôm nhẹ đầu tôi áp vào ngực nàng: - Tội nghiệp anh, em đùa đấy. Anh đừng cố gắng quá sức mình làm gì cho mệt. Riêng phần em, em cũng để dành được chút chút. Suýt nữa tôi buột miệng hỏi: - Bao nhiêu hở em? Đâu có được. Dù của riêng nàng, tôi cũng không có quyền bắt nàng chung sức góp công với tôi trong vụ này. Tôi vội vàng vung tay: - Của em thì em cứ giữ để đấy. Anh lo hết được mà. Mỵ nhỏ nhẹ: - Cho em góp phần lo lắng với anh chứ. - Anh không muốn... - Em năn nỉ anh. Tôi im lặng quay đi, ngượng với mình vì sự im lặng đầu hàng này. Như thế, việc lo đám cưới vẫn được tiến hành trong bàn tính và gặp nhiều bế tắc khác, tỉ như hôm nay chẳng hạn. Tôi miên man hình dung ra Mỵ, nghĩ về những vui buồn chia xẻ với nàng từ gần sáu năm qua. Con bé tôi yêu của những năm xưa bây giờ vẫn thế. Mỵ là một hiện tượng. Và tôi, thầy tướng số đã đoán rằng tôi có máu nghệ sĩ - tôi có máu làm thơ viết truyện ngắn lăng nhăng - nên rất nhiều đam mê. Có nhẽ đúng, vì tôi mê Mỵ như mệ. gái. Mê đến đỗi, tôi không tin mình sẽ &quot;sống cho ra sống&quot; được, nếu mất Mỵ. Đường duyên số đã mở ra vào một buổi chiệu Hôm ấy cách nay gần sáu năm, tôi ngồi trong tòa soạn của một tờ tuần báo quen, đấu láo với tên bạn là biên tập viên phụ trách mục văn nghê. Một truyện ngắn, hai bài thơ đăng trong ba số báo, tờ báo chỉ cho tôi năm xập Tên bạn cười cười: - Năm ngàn không đủ tiền cà phê thuốc lá cho những đêm thao thức nặn óc sáng tác. Tôi cười theo: - Thích thì viết, tiền bạc nghĩa lý gì. Tôi biết tôi nói phét. Tiền bạc nghĩa lý lắm chứ, nhất là đối với tôi giai đoạn này. Mua sách đọc, may mặc lặt vặt... tôi không muốn xin ba mẹ tôi những khoản chi tiêu đó. Tiền học, tiền nuôi ăn, tiền chi tiêu hàng tháng... tôi đã lấy của gia đình. Dù ba tôi là Chủ sự trong một công ty bề thế, dù mẹ tôi buôn bán áp phe thêm, đồng tiền kiếm được cũng rất khó khăn, rất giá trị. Tôi không có quyền đòi hơn những gì đã có. Ngồi nói chuyện trời mưa trời nắng một lúc vừa tính đứng lên ra về thì một cô bé bước vào. Quen thói ngông nghênh của những tên có chút máu nghệ sĩ, tôi nghĩ thầm: - Con bé kháu ghê. Độ mười bẩy là cùng. Con bé tiếng vào, ngượng ngập hỏi tôi: - Thưa ông, tôi xin gặp ông Huy Mạc ạ. Tôi chỉ tên bạn: - Tên này đây cô. Con bé e lệ rút ra một bao thơ, lí nhí: - Thưa ông Huy Mạc. Tôi có mấy bài thơ xin gửi để đăng trong báo... Nếu ông không chê là dở... Huy Mạc nhìn con bé bằng ánh mắt khó có thể chấp nhận. Đàn ông cái gì cũng đáng khen. Độ lượng, nghĩa hiêp, hào phóng, nhưng chỉ phải nết xấu thấy gái là mắt la mày liếc như mèo thấy mỡ. Ánh mắt Huy Mạc lúc này đang diễn tả điều đó. Hắn nhìn như xoáy vào người con bé, như thôi miên. Con bé ngượng ngập cúi mặt. Huy Mạc vồn vã: - Xong ngay. Cô đã gửi bài này cho báo lần nào chưa nhỉ? - Dạ chưa. Tôi và gia đình mới từ Nha Trang dọn vào Sàigòn nên bây giờ mới có dịp... Huy Mạc đưa tay cầm phong thư: - Bài đây hả. Tôi xem được chứ? - Dạ. Gửi ông. Huy Mạc bóc bao thư, lôi ra bốn bài thơ ngắn, mỗi bài độ hai mươi câu. Tôi cúi nhìn trong lúc Huy Mạc lăng xăng mời con bé ngồi. Chữ viết công nhận đẹp, tròn trĩnh dễ thương lạ. Chẳng biết em bé nắn nót hàng giờ mới được thế hay không? Tôi nhìn bút hiệu trước. Kiều Mỵ. Cha mẹ! Tên nghe kêu dữ, nhưng quả thật xứng với người. Huy Mạc cúi đầu đọc lướt qua bài thơ tám chữ của con bé. Hắn kêu lên: - Khá quá. Con bé đỏ mặt. Huy Mạc kêu nữa: - Được quá. Con bé lại càng thẹn thùng thêm. Tôi liếc vào trang giấy. Những vần thơ nhẹ nhàng, giản dị nhưng lãng mạn. Tôi hơi ngạc nhiên và bắt đầu nhìn con bé với đôi mắt khác hơn. Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 3 Đọc xong bốn bài, Huy Mạc ồn ào: - Khỏi cần chờ đợi Hộp thư cô cũng biết là cả bốn bài tôi đều chọn đăng hết. Và đăng trong một kỳ, trên hai trang liền nhau có đóng khung... Con bé có vẻ cảm động: - Dạ. Cám ơn ông. - Nhưng cô phải cho tiếp những bài khác để đi các số sau. Tôi sẽ lăng xê đặc biệt để tên tuổi cô trở thành một hiện tượng quen thuộc với độc giả mới được. Thơ tình của cô lãng mạn và êm ái lắm... Cả ba chúng tôi đều cười. Huy Mạc vỗ vỗ lên vai tôi: - Đi theo chiều hướng bay bướm đó thì hiện thời nổi nhất là nhà thơ Thanh Vũ đây. Con bé kêu lên: - Ông THanh Vũ đây ạ? Hân hạnh quá, từ mấy năm nay Mỵ theo dõi thơ và truyện ngắn của ông trên báo này không sót một bài nào. Mỵ thích giọng văn của ông ghê đi. Tôi lại nhìn con bé bằng ánh mắt khác hơn chút nữa. Hình như mũi tôi nở lớn thêm một tí. Tôi nhìn con bé như nhìn một đồng đội, một thi hữa tương đắc. Trong lúc đó Huy Mạc lại nhìn con bé bằng ánh mắt của một bác sĩ, một phân tích gia. Tôi bỗng tự hỏi, sao hắn lại chọn nghề này được nhỉ? Tôi nói với con bé: - Mong là cô khen thật lòng. - Dạ. Mỵ nói thật chứ. - Cám ơn cô. CHúng tôi bắt đầu nói chuyện cởi mở, thân mật hơn. Chỉ vài chục phút sau tôi đã nhận ra con bé này không hiền. Lém lỉnh, đối đáp và có lẽ là bướng bỉnh nữa. Tôi ngạc nhiên khi biết Kiều Mỵ mới mười sáu tuổi. Tôi nghĩ thầm: - Em lớn quá. Đoán em mười bẩy là mình đoán qua gương mặt. Còn thực sự, với thân hình em thì... Vậy mà em mới mười sáu tuổi, gần rưỡi thôi ư? - Tôi lại thắc mắc, với tuổi ấy em đã có kinh nghiệm gì trong tình ái, em đã có... gì chưa mà sao thơ em ướt át được đến vậy? Kiều Mỵ ngồi đấu tưng bừng với chúng tôi gần một giờ đồng hồ rồi mới đứng lên cáo từ. Huy Mạc có vẻ tiếc ra mặt vì không ai &quot;giữ chùa&quot; cho hắn bỏ đi theo &quot;nàng&quot;. Hắn hò hẹn: - Nhớ mang tiếp các bài khác cho anh nhé. Anh mong đó. Chúng tôi đã đổi cách xưng hô thân mật từ trước đó. Kiều Mỵ ngoan ngoãn đáp: - Dạ, em sẽ gửi đến ngay. - Sao thế. Mang tay đến cho nhanh chứ. - Em sợ bận. - Ồ, bận gì. Cố gắng một tí,dịp maỵ.. Mỵ cúi đầu chào chúng tôi, bước ra cửa. Tôi bỗn nẩy một ý định. Phần muốn trêu tức Huy Mạc phần muốn theo hút dấu con bé dễ thương ấy. Tôi bâng khuâng vì &quot;hắn&quot; rồi. Tôi bảo bạn: - Tao về. - Ở chơi chút nữa đã. - Thôi. Có chút việc. Huy Mạc nhìn theo bóng Kiều Mỵ rồi nhìn tôi có vẻ nghi ngờ. Tôi cười cười nháy mắt với hắn rồi bước ra đường. Kiều Mỵ đang nhẩn nha bước đi. Tôi lặng lẽ đến cạnh nàng: - Cô không khó chịu vì tôi đi cùng chứ? Con bé hơi giật mình: - À.. không, thưa anh. - Cô về đâu? Mỵ ngập ngừng: - Em định về nhà người bạn ở gần đây. - Anh đưa Mỵ một quãng đường được chứ? Mỵ không đáp, mỉm cười. Tôi cũng im lặng bước cạnh nàng, cứ như Mỵ đã bằng lòng. Một chốc, Mỵ gợi chuyện: - Anh làm thơ từ bao lâu rồi? - Độ năm năm hồi tôi đi lính. Tôi bật cười. Nỗi gì làm tôi trở thành lúng túng lúc anh lúc tôi, lúc cô lúc gọi tên như thế? Tôi nói thêm: - Anh giải ngũ sau khi bị thương phải nằm bệnh viện gần ba tháng. Mỵ hỏi tôi đủ thứ chuyện. Thêm một thời gian ngắn mà chúng tôi như thân nhau hơn nữa. Tôi càng khám phá ra ở Mỵ những điều hay hay. Mỵ kể cho tôi nghe nhiều chuyện mà lẽ ra phải quen nhau khá thân mới biết được. Tôi tự nhủ có lẽ tại con bé - không cô bé chứ - ít tuổi, thơ ngây nên vô tư và cởi mở như thế. Dù sao thì cũng vì vậy mà tôi quý mến Mỵ thêm. Không cần phân tách tôi cũng tự biết tôi và Mỵ là đôi bạn vô cùng thân thiết. Chúng tôi không chỉ cùng đi một đoạn đường mà là đi hết buổi chiều hôm ấy. Tôi đưa Mỵ đến nhà cô bạn. Mỵ giới thiệu tôi cùng Thục Vy với vẻ... hãnh diện và bạn nàng cũng lộ vẻ hâm mộ tôi ra mặt. Trong một thoáng tôi đã nghĩ, kể ra mình cũng nổi tiếng, cũng &quot;có thớ&quot; lắm đấy chứ. Thục Vy mời chúng tôi vào nhà. Tôi ngồi với hai cô gái ở trong vườn trên những chiếc ghế mây đan, thật rộng. Nhà Thục Vy khá giầu và cô bé này nói năng nhỏ nhẹ kiểu yểu điệu thục nữ, cũng hay hay. Hai cô bé nói chuyện với nhau, về một cuộc tranh giải bóng bàn nào đó tổ chức ở Câu Lạc Bộ thanh niên Sàigòn. Một lát, Mỵ quay hỏi tôi: - Anh biết chơi ping-pong không anh? - Anh biết, nhưng chơi dở lắm. Thục Vy góp chuyện: - Mỵ giỏi ping-pong lắm anh. Giỏi từ ngày ở Nha trang cơ. Mỗi lần Vy ra nghỉ hè ngoài đó thường đi với Mỵ dự các buổi đấu tranh giải địa phương, hào hứng lắm. Mỵ từng đoạt giải rồi đó anh. Mỵ cười lườm bạn: - Nói nhiều quá đi Vy. Thục Vy cười tươi: - Có tài thì phải khoe chứ Mỵ. Để Vy nói tiếp. Lần này Mỵ đang dự tranh giải vô địch bóng bàn thiếu niên SàiGòn đấy anh. Tôi reo lên: - Hoan hô nhà thơ chuộng thể thao. Mỵ nghiêng đầu kêu: - Anh trêu Mỵ đấy à? - Đâu có, khen thật đấy chứ. Anh lại thấy hợp với Mỵ thêm một điểm: dù là sinh hoạt văn nghệ, anh vẫn ưa tôn chỉ: một tinh thần trong sạch trong một thân thể lành mạnh hơn là bê tha như những đấng nghệ sĩ bây giờ... Trông họ có vẻ bệnh hoạn, yếu đuối thế nào. Mỵ thích thú: - Anh có thích đấu bóng bàn không? - Thích chứ. - Mỵ mời anh thứ sáu này đến dự buổi đấu bán kết của Mỵ, Nhận lời không? - Nhận cả hai tay. - Vậy thì buổi chiều thứ sau, trước ba giờ anh có mặt ở đây cùng đi với hai đứa tụi này. Thục Vy nói. Tôi gật đầu sốt sắng. Tôi và My ra về. Chúng tôi đi ngược con đường một chiều êm ả và sang trọng. Mỵ hỏi: - Anh về đâu? - Phú Nhuận. - Anh đi bằng phương tiện gì? - Vespa. Anh gởi ở rạp xinê gần tòa báo. - Vậy anh đi trước nhé. Mỵ ghé vào chợ mua vài thứ đồ ăn cho mẹ rồi về sau. Hỏi nhà Mỵ, cô bé chỉ cười không đáp. Tôi không gạn hỏi thêm, tự nhủ sẽ hỏi nàng trong dịp khác. Hay hỏi Thục Vy cũng được. Chúng tôi chia tay nhau, Mỵ rẽ vào lối cửa sau khu chợ. Chiều thứ sáu tôi có mặt ở nhà Thục Vy từ hai giờ. Hai giờ rưỡi Mỵ mới đến. Chúng tôi dồn nhau trong chiếc xe hơi của ba Mỵ, tài xế lái đưa đến câu lạc bộ thanh niên Sàigòn. Tôi có dịp nhìn kỹ hai cô gái - nhìn kỹ Mỵ thì đúng hơn - trong bộ đồng phục trắng. Áo chemise trắng cổ bẻ, tay ngắn. Quần short trắng vải bóng, giầy bata trắng, Mỵ hôm nay bước vào nơi so tài khác hẳn dáng dấp của Mỵ hôm trước, khi bước vào tòa báo. Tự tin, bạo dạn và vững chắc. Mỵ len lỏi qua các đám đông, Thục Vy theo sau và tôi sau cùng. Ban tổ chức hướng dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi dành cho đấu thủ. Nam nữ ngồi lẫn lộn, cười nói ồn ào. Nhiều người chào Mỵ, cô bé dơ tay vẫy lại. Tôi chợt thấy mình lạc lõng, mình &quot;xuống thớ&quot; giữa khung cảnh này. Tôi bèn ngồi xuống ghế, im thin thít. Ban tổ chức tuyên bố cuộc đấu để vào chung kết bắt đầu. Tôi ngồi yên theo dõi trận đấu. Đánh đơn và đánh đôi, Mỵ đều có tham dự. Khi Mỵ ra &quot;sân&quot;, tôi thấy hơi hồi hộp. Đối thủ của nàng là một cô tốt tướng, hai bắp chân to và chắc. Cánh tay cô ta lớn và rậm rạp, cứ nhìn không cũng đủ mất tinh thần rồi chứ chưa nói gì đến những cú quạt trái, rờ ve, tiu của cô nàng. Nhưng Mỵ lại không tỏ vẻ gì nao núng. Nàng tự tin, đó là một đức tính. Cuộc đấu bắt đầu, hiệp đầu Mỵ không khá lắm, bị đối thủ dẫn trước. Mỵ đuổi theo sát nút nhưng vẫn bị thua. Bàn thứ hai đầy vẻ quyết định. Mỵ như quên tôi, quên mọi người, không còn giữ gìn nữa mà chỉ chú tâm vào cuộc đấu. Đối thủ của nàng cũng vậy. Mắt cô ta long lên sòng sọc như V1 đáng ghen V2, hai chân dậm bình bịch mỗi lần chuyển mình đón đỡ những cú quạt trái ác liệt của Mỵ. Trông cô ta nặng nề bao nhiêu thì trông Mỵ thanh thoát bấy nhiêu. Mái tóc dài chấm vai xòe ra như đôi cánh chụp xuống chiếc gáy trắng hồng của Mỵ mỗi khi nàng nhẩy lên cao hay nghiêng mình chận banh. Trận thứ hai Mỵ thắng. Như vậy phải đấu thêm bàn thứ ba. Tôi hồi hộp thấy rõ. Buột miệng,tôi kêu át cả tiếng mọi người để ủng hộ gà nhà. - Nhất định thắng nhé Mỵ! Tôi thấy Mỵ nhếch môi cười, giao banh trước. Từng phút trôi qua lôi cuốn hồi hộp. Cuối cùng, tôi thở ra khoan khoái trong tiếng reo hò cổ võ của mọi người, Mỵ thắng đối thủ vẻ vang. Thục Vy bảo bạn: - Ta cứ tưởng con nhỏ đó ăn gỏi bạn rồi chứ! Mỵ cười kiêu hãnh: - Cuối cùng ta ăn gỏi nó. Thục Vy quay sang tôi: - Có phải anh Vũ khuyến khích không Mỵ? Mỵ nhìn tôi hai má ửng hồng: - Có lẽ vậy. Thục Vy trêu: - Tiếng anh lớn nhất. Tôi trả lời - Miệng anh vốn to. Chúng tôi vui đùa suốt chiều hôm đó. * Tôi và Mỵ trở thành đôi bạn thật sự. Đúng hơn, một thứ tình cảm nhẹ nhàng đã nhen nhúm trong lòng hai đứa. Tôi cảm thấy yêu Mỵ một cách lãng mạn và thơ mộng. Mỵ đã mời tôi đến nhà sau một thời gian &quot;tìm hiểu&quot; tôi, Mỵ nói thế. Nhà báo Huy Mạc cũng mở máy tấn công nàng nhưng thất bại. Tuy cay cú, Huy mạc vẫn cố gắng tạo cảm tình với Kiều Mỵ bằng những cuốn báo đăng trang trọng những bài thơ của Mỵ sáng tác. Huy Mạc cũng được mời đến nhà chơi như tôi, nhưng khác hơn, tôi từng được mời ăn tiệc ở nhà nàng nhân ngày sinh nhật đứa em nhỏ. Gia đình Mỵ khá giàu. Mỗi lần đến chơi tôi đều được tiếp đón nồng hậu. Hình như Mỵ đã giới thiệu hơi kỹ tôi nên từ ông bố, từ bà mẹ trở xuống đứa em nhỏ đều biết rõ tôi. Có một lần đứa em nhỏ của Mỵ chạy ra ghé tai tôi thủ thỉ: - Anh Vũ ơi, bộ anh ... mê chị Mỵ hở? Tôi kêu lên: - Trời đất! -??? - Ai bảo em vậy? - Chị Mỹ. Em nghe chị Mỹ hỏi chị Mỵ là thằng Vũ nó mê mày phải không, tao thấy nó chiều mày hơn kép chiều đào nữa. - Rồi chị Mỵ nói sao? - Chị Mỵ cười cười bỏ đi. - Nhưng sao em lại hỏi anh vậy? - Chị Mỹ xúi em hỏi nhưng cấm em nói là chị ấy xúi. Tôi bật cười. Mỹ là chị lớn nhất của Mỵ và cu Nam, cậu bé con này, nhỏ nhất. Gia đình Mỵ vui nhộn vậy đó. Nam lắc tay tôi: - Phải không anh? Tôi gật gù, cúi xuống nói nhỏ vào tai thằng bé: - Ừ, anh mê chị Mỵ còn hơn kép mê đào nữa. Nhưng Nam đừng nói cho ai biết nhé. Thằng bé gật đầu, nhưng ánh mắt nó chẳng có chút gì bảo đảm cho lời hứa. Và đó là điều mong ước của tôi. Một người con gái, dù là kém nhan sắc mà có duyên vẫn đáng yêu như thường. Huống hồ Mỵ vừa xinh đẹp, vừa có duyên, lại vừa hấp dẫn cuốn hút không tả nổi. Tôi vốn sợ những người con gái đẹp mà vô duyên, nhất là xấu mà vô duyên nữa thì... chỉ có chết. Không phải tôi chê họ, nhưng tôi sợ để lộ sự khó chịu với họ, làm cho họ phải nghĩ xấu về tôi. Tôi không muốn ai giận, ai ghét tôi bao giờ. Với Mỵ, lúc nào tôi cũng muốn được cạnh nàng. Con bé mười bảy rồi - đủ năm, đủ tháng - học đệ nhị Hưng Đạo, một trường tư nổi tiếng ở SàiGòn. Đôi ba ngày tôi lại thu xếp có giờ rảnh đưa nàng đi học hay đón nàng về, hầu có cớ ở chơi lâu. Sau lần cu Nam hỏi nhỏ, tôi bắt đầu nhận thấy mọi người nhìn tôi khác trước. Mẹ nàng vẫn vui vẻ bình thường, nhưng Mỹ, Thảo và Mỵ - ba chị em lớn trong nhà - thường nhìn tôi cười cười khó hiểu. Riêng Mỵ, cô bé hình như có những cử chỉ thân mật, âu yếm với tôi. Do đó, dù chưa tỏ tình với Mỵ, tôi mặc nhiên tự cho mình quyền của một tình nhân đối với một tình nhân. Chuyện tình của chúng tôi khởi đầu như vậy, sau một năm quen nhau. Tiếp nối nhau bằng những cuộc vui như đi ăn tiệc, xem chiếu bóng, đi bơi, đến nhà bạn bè, đi Vũng Tầu, chúng tôi trở thành đôi tình nhân khắng khít. Và tôi cần phải tỏ tình theo lối dò đường đi nước bước để chờ nàng trả lời có ưng thuận hay không mà câu tỏ tình đầu tiên và chính thức của tôi là: - Yêu em quá chừng chừng. Trong một lần ngồi cạnh nhau trong quán vắng trên sông, khi tôi nắm bàn tay nàng và nhìn sâu vào mắt nàng, tôi đã nói như vậy. Phản ứng của Mỵ ra sao? Con bé mười bẩy ấy quay đi, mỉm cười không nói. Nhưng bàn tay nàng run rẩy trong tay tôi và tôi hiểu nàng đã chính thức là của tôi, kể từ giây phút đó. Mỵ là bạn gái, là người yêu, là tình nhân, là người cộng tác là người đem hạnh phúc và sung sướng đến cho tôi. Mối tình của chúng tôi là mối tình đẹp, chắc chắn phải có nhiều người mong mỏi ở địa vị tôi. Chúng tôi quen nhau và yêu nhau như gần sáu năm qua. Trong suốt thời gian dài dặt đó chúng tôi đã nhiều lần giận nhau, cãi nhau về những bất đồng. Bao giờ cũng tôi làm lành trước, tôi không đủ can đảm chịu đựng nỗi buồn phiền đè nặng trên tim. Nhưng bao giờ cũng là Mỵ bầy tỏ cử chỉ nồng nàn với tôi trước, vì Mỵ biết rõ tôi như biết rõ chính nàng. Giận nhau vì yêu nhau quá đó thôi. Người ta còn có thể bỏ nhau là khác, chứ chẳng cãi nhau mà thôi đâu. Chuỵên chúng tôi yêu nhau cũng gặp trở ngại nho nhỏ. Khi Mỵ hai mươi tuổi, Mỵ muốn đi làm nhưng gia đình không chịu và tôi phản ứng dữ dội. Mỵ bảo đi làm để thành người lớn, như tôi. Tôi đã gia nhập làng báo chính thức từ ba năm nay, kiếm được cũng khá. Mỵ bảo đi làm để khỏi phải xin tiền bố mẹ hoài, ít ra là khỏi xin tiền tiêu vặt. Ba nàng muốn Mỵ dứt khoát chuyện hôn nhân chứ không muốn nàng đi làm. Khi Mỵ mười tám họ hàng bà con mai mối ba bốn đám. Nào bằng cấp, nào địa vị, nào tiền bạc... họ đem những thứ đó ra để mong nàng xiêu lòng. Nhưng con bé vẫn tỉnh bơ, lắc đầu quầy quậy. Khi khám phá ra con bé mê anh chàng nhà báo nghèo, họ đồn đãi um xùm, không còn mai mối nào khác hăng say đến &quot;giúp&quot; nữa. Chúng tôi được yên thân nhất, thời gian này. Nhưng năm Mỵ hai mươi hai, gia đình nàng bắt đầu sốt ruột muốn rõ thái độ của tôi. Biết rõ nhiệm vụ &quot;cao cả&quot; của mình hơn ai hết, tôi đã đưa đề nghị tiến tới hôn nhân và nàng làm tôi một phen lên ruột vì cái thói đùa dai của nàng. Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 4 Cả một chuỗi dài kỷ niệm dễ thương đã trở lại với tôi trong chốc lát. Tôi trở mình, nằm úp mặt xuống gối. Chiếc gối đơn, mùi quen thuộc, căn phòng nhỏ này là giang sơn và tài sản của tôi trong ngôi nhà của đại gia đình. Một hôm nào đó không xa nữa, tôi sẽ trở thành chủ một gia đình nho nhỏ, mới chỉ có hai người. Mình phải được sống tràn trề hạnh phúc. Mình phải hưởng sự sung sướng mà mình đang có. Tại sao không chiều Mỵ, tại sao không dành cho nàng một phần quyền quyết định trong cuộc sống đời của hai đứa, để được nhìn thấy nàng mãn nguyện và để thấy lòng mình tràn trề vui sướng? Tôi vùng dậy, nhìn đồng hồ. Mới mười giờ tối. Còn có thể đi được. Tôi thay vội bộ quần áo khác, đẩy xe ra đường. Tôi sẽ bảo Mỵ khi tôi gặp nàng: - Anh bằng lòng đấy. Em cứ may mặc, mua sắm theo ý thích. Em cứ đi chọn với bất cứ ai em muốn. Anh bằng lòng tất cả. Mình là dân &quot;chơi&quot; mà em, anh bất chấp. Miễn là em yêu anh hơn nữa, đủ rồi. * Đám cưới của chúng tôi được tổ chức khá đầy đủ, không đến nổi vất vả như tôi tưởng. Dù muốn dù không tôi vẫn phải chấp nhận lòng tốt của bà con hai họ mỗi người giúp cho một chút ít trước tin vui của tôi và Mỵ. Cuối cùng chúng tôi đã thực hiện xong mọi nghi thức cần thiết cho một cuộc sống chung. Trước ngày cưới, được sự chấp nhận của ba mẹ, tôi đã thuê một ngôi nhà nhỏ khá tiện nghi ở một con ngõ rộng đường Trương Minh Giảng. Ngôi nhà rộng chỉ ba thước sáu nhưng dài gần ba chục thước, có sân đất trước cửa, hợp với thú trồng cây của hai vợ chồng. Tôi và Mỵ lăng xăng tới lui trang hoàng ngôi nhà theo ý riêng mỗi đứa, mua sắm vật dụng cần thiết. Mỵ chống tay lên sườn nghiêng đầu ngắm nghía: - Tạm được. Mai mốt rảnh rang em sẽ chỉnh đốn lại mọi thứ cho đàng hoàng hơn. - Nói nghe ghê quá. Em ý như bà tướng. Mỵ bĩu môi: - Bà tướng mà ra cái thá gì. Em chỉ thích làm bà dân thôi. Tôi nhìn theo ánh mắt của Mỵ: - Nhưng em định chỉnh đốn cái gì? Mỵ vung tay: - đây này. Cái cầu thang gỗ chẳng hạn. Em sẽ sơn lại mầu xanh dương nhạt cho tiệp với mầu vôi tường. Mầu xám cũ trông buồn thảm quá. Mỵ chỉ khung cửa sổ: - Em sẽ làm màn cửa mầu mỡ gà cho cửa sổ này và cửa sổ ngoài kia. Mát mắt hơn là để ánh sáng lọt vào chói chang như vậy. Mỵ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: - Hôm nào có thì giờ em sẽ gọi thợ về làm cái giá sách trong phòng ngủ nữa. Tôi ngạc nhiên: - Mình có tủ sách rồi thôi em? - Tủ đó lớn quá, để ở gian phòng ngoài chọ. khách ngắm. Em muốn có cái giá sách nhỏ gần giường để em lấy sách đọc lúc anh đi làm, cho gần. Vả lại em sẽ để chiếc cassette trên đó để nghe nhạc lúc vắng anh nữa. Tôi đưa hai tay lên trời: - Thôi, thế tạm đủ. Mình đi công việc cho xong đi em. Tôi sợ ngồi lâu Mỵ sẽ có thời giờ nghĩ thêm một lô sáng kiến nữa thì nguy nên nhắc nhở Mỵ nhớ tới việc đi trao thịêp báo hỷ. Ra tới sân đất cô nàng đã lại nghĩ thêm được một ý nghĩ mới mẻ: - Mình sẽ lên vựa cây ở đừơng Nguyễn Trãi mua ít cây về trồng anh nhé. Sân đẹp thế này - củ nhà chỉ trồng có hai cây vú sữa, quê òm. Tôi gật đầu, mệt mỏi: - Thôi đi em. Đứng lúc nữa chắc em tính chuyện xây lại ngôi nhà này quá. Mỵ cười nhẹ, im lặng bước theo tôi. Ngày lễ cưới bà con hai họ đến chật nhà. Mỵ không làm tôi đau tim như cô nàng từng hăm dọa. Nàng mặc chiếc áo dài gấm đỏ, đội khăn vàng hoàng hậu, chân đi hài thêu phượng. Mốt phổ thông của các cô bây giờ là như vậy. Tay Mỵ mang găng trắng cầm bó hoa trắng và đeo hoa vải cô dâu cũng màu trắng. Hai đứa cúi đầu vái lậy trước bàn thờ tổ tiên nhà gái, nghe ông cụ nói vài lời &quot;hiểu thị&quot; trước khi Mỵ yểu điệu tháo găng chìa ngón tay trắng nuốt cho tôi trao nhẫn cưới. Nàng cũng trao lại tôi một chiếc, trong lúc ấy mấy bà chị họ đeo cho nàng cái kiềng vàng, sợi dây trang sức rườm rà nhiều vòng lớn nhỏ và một vài thứ khác. Bốn cô phù dâu, bốn chàng phù rể đi quây quần quanh hai chúng tôi ra xe hoa về nhà trai. Lại một lần lễ tơ hồng, thêm một lần nghe giáo huấn. Chú rể xách chiếc va ly tổ bố của cô dâu tượng trưng cho hành lý ra đi của người con gái về với người ta - vào phòng riêng - căn phòng cũ của tôi - đắt vào một góc và lừng lững đến ngồi ở đầu giường. Đó là tục lệ, như vậy, người chồng sẽ không bị vợ bắt nạt sau này (than ôi). Mỵ đến ngồi cạnh tôi, hai đứa nhìn nhau không nói một câu. Mặt cứ thộn ra, thấp thoáng vài cái đầu thò vào rồi lại thụt ra đầy tinh quái với giọng cười khúc khích. Một lúc, Mỵ hỏi tôi: - Mình làm gì bây giờ nhỉ? - Ngồi đây. - Sau đó? - Chờ họ gọi mình ra. - Để làm gì? - Chào bà con, tiếp khách và... tiễn họ ra về. Mỵ nghiêng nghiêng người về một bên: - Mỏi lưng quá. Em muốn nằm ghê. - Chết. Đừng đùa dai. - Nói thật đấy chứ. - Anh lạy em. Mỵ cười khúc khích. Tôi suỵt nàng: - Khẽ chứ. - Sao vậy? - Họ nói cho. - Nói gì? - Cô dâu vừa về nhà chồng đã... kém nghiêm trang. Mỵ cãi: - Nhà này ai chẳng biết em từ mấy năm nay rồi. - Bà con họ hàng cơ mà. Mỵ thở ra: - Phiền phức thế. Tôi dỗ dành nàng: - Chịu khó một tý. Chỉ còn hôm nay nữa là xong xuôi cả. Một người anh họ bước vào gọi chúng tôi: - Chú cô ra tiễn các cụ về. Tôi dạ nhỏ, đứng lên. Mỵ theo tôi ra ngoài. Bà con chúc tụng chúng tôi, có người khen cô dâu đẹp quá, có người khen tôi... tốt số. Tôi mỉm cười, bình thường mà nghe vậy là tôi đã bỏ đi vì ngượng hộ cho người khen. Nhưng bây giờ thì... được. Tôi nghe và thấy hài lòng. Tôi cám ơn mọi người và mời ăn bánh uống nước. Mấy đứa em gái và cháu gái được sung vào ban tiếp tân để phục dịch khách khứa dùm tôi, lại chỉ thích lân la gần Mỵ để trêu đùa nàng: - Chị Ơi chị xinh nhất nước. - Cô ơi, chú Vũ sắp bỏ đi làm để ở nhà canh chừng cô đó. Mỵ vuốt má, tát yêu từng đứa. Nàng có vẻ hợp với chúng nó. Gì chứ tiết mục ăn, mặc, chơi, và những trò lỉnh kỉnh đàn bà con gái khác thì Mỵ đúng mốt, đúng thời trang nhất. Ngay trong thời gian hai đứa yêu nhau Mỵ đã bị chúng nó quấy rầy vì mấy thứ đó. - Chị đóng giầy ở đâu mà đẹp thế? - Ở Paris, Phú Nhuận. - Đưa em đi nhé. - Còn cháu. Cô dắt cháu đi mua chiếc quần xì gà chứ? Ừ, ông Công Lý Tân Định lấy công hơi đắt một tý nhưng đẹp khỏi chê. -Áo dài của em nữa chị. - Được. Đến Mỹ Trang ngã ba Ông Tạ là yên trí. Con gái bây giờ... thông minh lắm. Ngày trước, một cửa hàng nào nổi tiếng và sang trọng là họ nhào vô mua sắm, may mặc. Bây giờ lại khác. Họ đi sưu tầm những cửa hàng không nổi tiếng nhưng lại rất đông khách vì may khéo hay hàng đẹp. Chính nhờ họ mà các cửa hàng không bảng hiệu ấy trở thành danh tiếng, ai cũng biết và tìm đến. Nổi tiếng chẳng kém gì cửa hàng bán đồ &quot;phụ tùng&quot; cho phái yếu Hồng Hoa ở Lê Lợi, hay tiếm làm tóc R. Ở Lê Qúy Đôn, hoặc cửa hàng mỹ phẩm độc đáo ở thương xá N. trong chợ lớn. Mỵ đã về làm dâu gia đình tôi trong không khí thân mật đó. Sau một tuần lễ, nàng đã thành con ruột. Mỵ đã gọi mẹ tôi bằng tiếng mẹ ngọt hơn tôi từng gọi ba chục năm qua, đùa với các em các cháu tôi thân mật hơn cả tôi từng đùa với chúng. Mỵ nói với tôi: - Em thành công rồi. Tôi trêu: - Vậy mà em đã khóc ngon lành tối tân hôn thế đó. Em nhớ nhà hay em sợ? - Cả hai. Mỵ dành những ngày đầu tiên ở nhà sau khi chúng tôi hưởng tuần trăng mật một tuần ở Đà Lạt vào việc nấu nướng và săn sóc tôi. Tôi đi làm về là hai đứa chúi vào nhàu nô đùa, phá phách. Mỵ làm bánh, nấu chè, và tôi &quot;bị&quot; ăn tối ngày. Đến lúc ngán quá, tôi than phiền: - Thôi em, đừng làm nữa. - Sao vậy? - Anh không ăn nổi nữa và có lẽ sắp đau bao tử mất. Mỵ phụng phịu: - Chê thì thôi. Tôi dụ: - Mình đi thăm bà con, họ hàng kẻo họ trách mình quên họ. Mỵ nói: - Đi thì đi. Anh có vẻ lệ thuộc họ dữ. - Không phải thế. Anh quý mến tất cả mọi người và anh muốn họ đối với vợ anh cũng thế. Chúng tôi lại có một cách &quot;giải trí&quot; mới bằng việc đó. Đi thăm độ tuần lễ là hết nơi thăm. Tôi lại ở nhà và mừng thầm rằng Mỵ đã quên các dự tính &quot;chỉnh đốn&quot; nhà cửa của nàng trước ngày cưới. Bàn ngày tôi đi làm hai buổi. Tối về đọc báo, coi sách hoặc coi tivi cạnh Mỵ, lòng tràn ắp niềm hạnh phúc vỡ bờ bên người vợ tuyệt vời. Tuyệt vời như giấc mơ đêm nay! Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 5 Đối với gia đình tôi, ngày thứ ba mới chính là ngày chủ nhật. Ngày ấy tôi không phải đi làm vì báo nghỉ hàng tuần. Tôi được ngủ trễ được nằm dài người thoải mái mà không phải giật mình lo nghĩ chuyện gì. Cho đến khi nào mùi hành, tỏi phi thơm phức chui vào khứu giác tôi mới giật mình thức giấc. Đó là lúc Mỵ loay hoay dọn quà sáng. Trứng ốp la, mì nấu, hoặc làm món gì Mỵ cũng chiên để bỏ vào cho tôi thích khẩu. Nhưng sáng thứ ba này tôi thức dậy không phải vì cái mùi quen thuộc đó. Mỵ ngồi cạnh tôi khi tôi giật mình mở mắt, một ngón tay nàng gãi nhẹ trên má, mũi tôi. Tôi hỏi, sau cái ngáp dài: - Em dậy sớm thế? - Chín giờ rồi đó ông. Mà này, anh chẳng lịch sự gì cả. - sao? - Anh ngáp trước mặt em. - Ừ? - Mà anh không che miệng. Tôi thở ra: - anh xin lỗi. Mỵ tỏ vẻ bằng lòng: - Em tha lỗi cho anh. Phải lịch sự với phụ nữ, dù người đó là vợ mình rồi. - Đúng vậy. - Từ nay đừng thế nữa nhé. - Dạ. Mỵ cười: - Hôm nay sao anh ngoan vậy? Tôi ngồi bật dậy: - Để đáp lại tấm thịnh tình của em.. đêm qua. Mỵ liếc xéo tôi: - Ẩu. Bừa bãi. Không chịu giữ gìn kỹ lưỡng, lỡ có bầu thì sao? Chúng tôi đã nhiều lần bàn cãi về vấn đề kế hoạch hóa gia đình, bầy tỏ những trù tính thật lý tưởng. Chẳng hạn như ít nhất hai năm sau ngày cưới mới có đứa con thứ nhất. Hai năm sau đứa thứ hai và tạm ngưng ở đó. Cả hai vợ chồng dồn nổ lực vào việc săn soc hai đứa con để chúng trở thành những đứa con &quot;tuyệt diệu&quot;. Do đó việc &quot;kiêng cữ&quot; tính toán đã được chúng tôi &quot;điều nghiên&quot; kỹ lưỡng. Tôi liền vung tay: - Anh bắt đầu thích có con. Nếu lần này.. có, thì cũng chẳng than phiền gì. Tôi bước ra sân rửa mặt đánh răng, trong lúc Mỵ gấp lại chăn màn. Tôi gọi vọng vào: - Em ơi. - Dạ. - Sao hôm nay không thấy em làm quà sáng? - Ừ, em có một đề nghị. - Gì nữa đó? - Mình sẽ đi ăn phở ở tiệm. - Chà, sao nổi hứng ghê thế? Mỵ bước ra đứng cạnh tôi, tựa lưng vào tường: - Để anh &quot;tẩm bổ&quot; một chút cho có sức. Tôi phì cười. Cô bé có ý định đó trước đêm qua hay sau đêm qua? Tôi đi vào. Mỵ lại theo sau lưng. Câu chuyện cũ lại đựơc Mỵ gợi tiếp: - Nếu lỡ có bầu thì sao, anh? - Chả sao cả. - Không phải. Mỵ muốn hỏi anh thích trai hay gái? - Em hỏi nhiều lần rồi. - Trai? - Ừ. - Lý do? - Con trai đầu lòng sẽ dạy dỗ trông nom các em nó chu đáo hơn. Mỵ bĩu môi, cong cớn: - Anh ích kỷ, anh không chiều em gì cả. Tôi ngẩn người: - Chứ em muốn thế nào? - Con gái. - Tại sao? - Con gái để em may quần áo đẹp cho nó mặc, dắt nó đi chơi cho thiên hạ tưởng hai chị em. Con gái có đủ kiểu ăn mặc đẹp hơn con trai. Tôi mỉm cười nhìn Mỵ. Ừ, dám thiên hạ tưởng hai mẹ con là hai chị em thật.. Mỵ hai mươi hai tuổi rưỡi mà trông chẳng khác hồi tôi mới quen bao nhiêu. Chỉ cao hơn một tí, người lớn hơn một tí. Mỵ mặc bộ đồ ngủ mầu hồng may theo kiểu áo bà bầu, tóc buộc thành hai cái đuôi ở phía sau, đường ngôi rẽ giữa thật thẳng trông như sợi dây trắng nối liền với chiếc gáy nõn nà. Theo tôi, cái gáy của người con gái hấp dẫn nhất, khi nhìn từ phía sau. Một chiếc cổ thon, dài và trắng muốt mịn màng, lất phất những mái tóc mơn mởn bay theo gió để làm người nhìn xúc động. Chiếc gáy cứu vãn rất nhiều cho cái cổ không đựơc thon lắm, cho cái lưng không được thẳng mấy của người phụ nữ, xóa mờ những quan sát khắt khe người người nhìn. Mỵ đang đứng nhìn ra cửa sổ và tôi thấy nàng gần như ở phía sau lưng. Tấm thân mảnh mai nhưng đầy đặn, cổ khá cao, chân dài. Mỵ tượng trưng cho mẫu người mà nam giới thường ao ước. Tôi nói: - Dám lắm. Mỵ cười: - Vậy bằng lòng con gái chưa? - trai gái gì cũng tốt. Mỵ nêu ra một tiết mục mới: - Anh tính đặt tên con chưa? - trai hay gái? - Cả hai, lúc cần là có liền. - Rồi. Mỵ ngồi sát cạnh tôi, bẻ lại cổ áo ngủ của tôi: - tên gì? - Con trai thì tên phải hùng mạnh, nói lên được ý chí cao cả và tấm lòng bao la của nó mà mình mong ước. Chẳng hạn đặt là... Trường Sơn, Trường Bách.. Mỵ ngẫm nghĩ: - Cũng hay haỵ Còn con gái? - Con gái phải dịu dàng, yểu điệu một tí. - Chẳng hạn. - Thị Mẹt, Thị Hĩm đựơc không? - Em không đùa đâu. - Anh chưa tìm được chữ nào vừ âhy vừa ý nghĩa. Mỵ nói: - Để em đặt cho. Tôi ngó Mỵ đăm đăm: - Có chưa? - Rồi. - Nói anh nghe đi. - Thục Vy! Tôi kêu lên: - Tên bạn em mà. Mỵ thản nhiên: - Ừ, cũng được chứ sao. Nó là con bạn thân nhất của em. Nó xinh đẹp, hiền ngoan. Tên nó đẹp. Nó lại đánh dấu ngày chúng mình quen nhau nữa... Em hỏi nó rồi. - Cô ấy bảo sao? - Thích mê đi ấy chứ lỵ. Mỵ vậy mà lãng mạn gớm. Việc làm ấy chứa đựng đầy ý nghĩa đáng yêu, khiến tôi cảm động. - Được lắm. Vậy mình sẽ chọn hai tên Trường Sơn và Thục Vy nhé Mỵ gật đầu. Nàng chợt kêu lên: - Phải đặt cho chúng một cái tên để gọi ở nhà nữa chứ? - Có cần thiết không Mỵ? - Cần. Cần lắm. Phải thế mới dễ thương. Tôi đùa: - Bê bi, mi nhon, được không? Mỵ nhăn mặt: - Bỏ đi, nghe chướng lắm. Mình dân Mít, đặt tên Mít dễ nghe hơn. Tôi gật gù: - Vợ tôi được quá. Anh cũng ghét cái trò đó. Việt Nam trăm phần trăm mà gọi con cứ vang cả xóm làng bằng những cái tên Bê bi, Ni Na, Ni Nô... không lọt tai chút nào. Mỵ pha trò: - Hay là mình bắt chước họ đặt tên Tô Tô, Ki Ki, Ka ka nhé anh? - Đừng đem con anh ra sỉ nhục như vậy. Chúng tôi cùng cười, tôi tiếp: - Khi chúng nó đến tuổi đi học anh đề nghị chọn cho con một cái vườn trẻ ngon lành. - Nhưng phải là vườn trẻ không dậy con nít bằng những cái &quot;Phè rơ giắc cờ đinh &quot;thằng&quot; đông&quot; mà là những bài như: Công cha như núi Thái Sơn nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra một lòng thờ mẹ kính cha cho tròn chữ hiếu mới là đạo con hay Trông kìa con voi nó đứn grung rinh Nghiêng mình trong đám nhìn trăng vò tơ Anh chàng voi ta thích chí mê tơi Liền vời anh khác đằng xa lại chơi Nhiều dân tộc tính và đầy ý nghĩa, nhỉ anh? - Đúng thế. Nhưng này, chúng mình vẫn chưa nghĩ ra được cái tên riêng nào để đặt cho con cả mà? Mỵ cười vui: - Em đã nghĩ rồi. Con trai thì gọi thằng Cu Tý con gái thì gọi con Tý con. Được không? - Dễ thương lắm. Em luôn luôn tuyệt diệu. - Và những cái tên đó sẽ được truyền lại cho những đứa tiếp theo. - Đồng ý. Bẩy tám đứa chia nhau hai cái tên đó đủ rồi. Mỵ kêu lên: - Không. Nhiều quá. Tối đa bốn đứa thôi. Anh muốn em thành bà già xác xơ hay sao đây? Tôi ôm choàng lấy cổ vợ, nói nhẹ vào tai nàng: - Nào bây giờ mình đi ăn phở. Và anh đề nghị thêm một tiết mục nữa. - Gì? - Xi nê, mi ni Rex Ạ Phim hay lắm. - Sang nhỉ? - Buổi sáng giá vé không đến nỗi cắt cổ, vả lại để mừng cho chúng mình có thêm những tương đồng về con cái cũng nên &quot;phây phả&quot; một chút. - Chấp thuận đề nghị của ông bạn. Nói xong, Mỵ tìm môi tôi. Bao giờ cũng vậy, Mỵ vẫn là người bầy tỏ những nồng nàn trong những dịp mà người nhận là tôi không thể nào từ chối được. Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 6 Tú là cô em nhỏ của Mỵ. Hiện đang ở cái tuổi của Mỵ vào lúc tôi mới gặp nàng. Chị em giống nhau thế không biết. Tú cũng xinh đẹp, hao hao dáng dấp của chị. Con bé này còn theo thời trang hơn cả chị nữa. Tôi thương Tú và hay rủ Tú đi chơi với vợ chồng tôi. tuy nhiên Tú lại hay bị tôi cằn nhằn nhất trong lũ em của Mỵ, cái &quot;tội&quot; mà Tú bị tôi mắng thường xuyên nhất là Tú hay trang điểm quá lố, lạm dụng phấn son và mỹ phẩm. Tôi bảo Tú: - Tú soi gương xem. Da dẻ mịn màng thế mà cứ trát mãi phấn vào hư hết cả da mặt. Son nữa, cái son mầu đỏ chói ấy. - Sao cơ? - Cách đây nhiều năm, ngay hồi anh còn nhỏ người ta đã dùng thứ son ấy rồi. - Thế ạ? - Nhưng giới phụ nữ dùng nó lúc đó không phải là các cô tử tế. Mà là giới me Tây, gái bán phấn buôn hương hay me Mỹ sau này... Bây giờ nhìn thấy các cô tô son ấy, tôi em rằng nhiều người sẽ khó chịu vì bị ám ảnh... Tú nhún vai thật điệu: - Đời mới mà anh. Phải quên dĩ vãng đi chứ. - Nhưng trông chói chang khó chịu lắm. - Anh thấy mấy cô kiểu mẫu quảng cáo đồng hồ trên xi nê không? Họ tô son đỏ chót mà đẹp ghê. - Họ là những người ngoại quốc. Khác nhau ở sự hợp lý đối với mỗi thành phần xử dụng. - tụi trẻ bây giờ đều giống nhau. Em nghĩ là anh sẽ quen mắt. Tôi cũng dần dần quen mắt thật, và cũng bắt đầu thấy hay haỵ Nhưng đồng thời, dù vẫn còn dùng mầu son đó, Tú đã tô nhạt hơn, như ý tôi muốn. Và thật bất ngờ, một hôm tôi đã thấy trên bàn phấn của Mỵ có thỏi son mầu đỏ. Mỵ hỏi: - Anh ghét lắm phải không? tôi thản nhiên: - Không. Anh quen mắt rồi. Tuy nhiên, có một thứ mà tôi không quen mắt, dù nhìn thấy từ lâu. Đó là loại túi vải có tua mà mấy anh &quot;Tây&quot; Hippy đeo lủng lẳng bên vai, trông hết sức bụi đời. Cái túi ấy bây giờ xuất hiện nhan nhản trên vai các cô trong đủ kiểu trang phục, tệ hại nhất là lủng lẳng bên cạnh những chiếc áo dài tha thướt. Một sự đua đòi lố lăng, tôi vẫn mong sẽ biến mất nhanh như những mốt xách giỏ mây, bóp to cầm tay hay mái tóc dài &quot;gà chết&quot; của bọn con trai bệnh hoạn. Buổi tối tôi và Mỵ đang coi ti vi thì Tú đến. Con bé con này mặc sơ mi đỏ, quần pát trắng, đeo chiếc dây kim khí loằng ngoằn quanh cổ. Tú nhẩy tí tách vào nhà, miệng hét vang: - Chào ông bà. Tôi cười với Tú, còn Mỵ vẫn thản nhiên nằm gối đầu trên đôi chân duỗi dài của tôi nhìn Tú hất hàm: - Có gì vui thế mày? - Đến rủ ông bà đi xi nê. - Phim gì? - TÌnh Hận ở Eden đấy. - Mày bao tao hả? - Ừ. Tôi kêu lên: - TÚ ngon nhỉ. Chuyện lạ. Tú lườm tôi: - Anh làm như em là vua keo kiệt xưa nay. - Không phải thế. Nhưng ít khi Tú nổi hứng bất tử như vậy mà. - Mẹ mới cho em năm xấp đền công khó em đi thu tiền hụi cho mẹ trong ba ngày qua. - À, ra thế. Mỵ nhìn tôi: - Đi anh? Tôi gật đầu: - Đi, cho Tú khỏi buồn. Tú cười: - Đúng vậy. Không biết tiêu tiền vào việc gì. - Đưa tao tiêu cho. Mỵ vừa nói vừa ngồi dậy: - Bà không nên tiêu - Sao vậy? - Bà tiêu hoang ông Vũ lại lo âu mất công. Chúng tôi sửa soạn một lúc rồi kéo nhau ra khỏi nhà. Tôi chở Mỵ bằng chiếc Vespa cũ và Tú đi PC. Tú dục: - Lẹ lên, sợ sắp vô phim chính rồi đó. Tôi nhìn đồng hồ: - Chưa đâu, mới 9 giờ kém mười lăm. Ít nhất cũng 30 phút nữa mới hết thời sự và phim chiếu thử. Ráp hát đông nghẹt người, vé trên lầu đã hết tôi phải mua dưới nhà (dĩ nhiên bằng tiền của Tú). Ba đứa nắm tay nhau đi trong bóng tối như sẩm mò gậy. Tìm đựơc chỗ ngồi, Tú gác hai chân lên thành ghế trước, bỏ đôi guốc cao lênh khênh dưới gầm ghế. Loại guốc này hiện thời đang thịnh hành. Cao ít ra là một tấc. Dĩ nhiên Mỵ và Tú không thể thiếu đôi guốc thời trang đó. Cũng như bộ đồ áo dài quần đen của hai cô đang mặc, đều đúng mốt. Áo dài bằng hàng mút-sơ-lin mỏng dính mầu rêu và mầu đỏ sẩm, vạt ngắn gần đầu gối, quần sa tanh đen gài nút giữa, ống từ năm mươi phân đến sau mươi. Loại quần này may xéo phải tốn ít ra là hai thước rưỡi vải, và nếu cô nào &quot;đẫy đà&quot; một chút có khi tốn đến.. năm sáu thước. Nhìn vào một người con gái đúng thời trang là nhìn thấy ý nghĩa của câu tài hóa lưu thông. Và dễ dàng có những kết luận đúng nghĩa về con gái. - Con gái đúng là.. con gái. Hai chị em gác chân lên thành ghế trước, dĩ nhiên là nhon nhón đầu ngón chân thôi, không phải đưa nguyên cặp giò khả ái lên đầu, lên vai người ngồi trước mặt, nên tôi chấp nhận. Tí ta tí tách cắn hột bí Mỵ và Tú thì thầm đấu chuyện. Cuốn phim cũng chẳng hay cho lắm, đối với tôi, vì cốt chuyện thuộc loại mới quá và thiếu nội tâm. Tôi lắng nghe hai cô đấu láo: - Nó rủ em đi Vũng Tầu... - Mày nhận lời không? - Không. Đi tay đôi đời nào ba mẹ cho, vả lại em cũng ngán. - Nó có nói gì không? - Nó bảo nó yêu em, muốn có dịp ở cạnh em. Tôi xía vô: - Nó nào vậy? Mỵ quay sang: - Xấu tính xấu nết. Nghe lóm chuyện đàn bà người ta. - Ai bảo cứ gáy vào tai anh. Tú chui đầu lại gần tôi: - Tên bạn trai em rủ em đi Vũng Tầu và tán em. - Tú bằng lòng anh chàng không? - Không ưa hẳn nhưng cũng không ghét. Em quen chơi vậy thôi. Tụi em bạn bè nhiều nhưng không cặp kè bồ bịch với ai. Quen kiểu National cho đời vui tươi vậy mà. - Cậu ta làm gì? - Con một ông lớn trong giới ngân hàng. Hắn muốn giúp em vào làm ngân hàng do bố hắn làm chủ tịch Tổng Giám đốc nhưng em chê, không muốn làm ơn ai. Tôi ngồi im, Tú hỏi: - Em là thế có đúng không anh? Tôi trả lời: - Nếu Tú nghĩ là Tú có lý thì được. Tú cười, hàm răng trắng bóng trong tối. Nụ cười như muốn nói: - Anh vừa lòng nhé, ông anh khó tính của tôi. Mỵ nhét nắm hạt bí vào tay tôi: - Ăn đi. Tôi trả lại: - Anh không ăn. - Ăn! - Anh hút thuốc mà. - Kệ. Không ăn em giận. Tôi thở dài, đành ăn vậy. Tôi biết rõ tôi. Tôi biết tôi chiều nàng quá. Nhưng làm sao được, khi tôi mê, tôi yêu nàng quá thể. (Tuy nhiên, như vậy đâu có nghĩa là tôi sợ Mỵ nhỉ.) Cuốn phim đang tới đoạn thiên hạ tắm biển, phô bầy những gì đáng phô bầy cho khán giả xem. Hai chị em lại xầm xì bàn về mốt quần tắm, áo tắm, mốt áo đi dạo bãi, mốt mắt kính đi biển qua hình ảnh các tài tử trên phim. Tôi ngả người ra thành ghế, tự nhủ: - Gì cũng được. Nhưng đừng rủ nhau đi mua sắm những thứ đó nhé. Kẻo rồi anh phải nghĩ việc sở đưa em ra Vũng Tầu để em trình bầy thời trang đúng mốt cho thiên hạ lé mắt thì mệt lắm. Cầu nguyện xong, tôi chăm chú theo dõi cuốn phim và tự nhiên thấy phim hay hơn trước. * Ra khỏi rạp hát bóng chúng tôi kéo nhau đến khu Ngã Sáu ăn quà. Về khuya, trong khi thành phố đi dần vào giấc ngủ say thì còn nhiều nơi sinh hoạt sống động như khu này, ở nhìêu chỗ khác. Đủ các loại hàng quà khoái khẩu tụ họp ở đây. Mỗi đứa làm một tô bò viên, một ly sâm bổ lượng. Đang ăn, Tú chợt kêu lên: - À, Mỵ này. - Gì vậy? - Em quên chưa kể Mỵ nghe chuyện này. Hồi chiều anh Tuấn đến nhà báo tin chị ấy sanh. Mỵ sửng sốt: - Bà ấy sanh non à? - Ừ. Tuấn là bạn Mỵ từ thủa còn đi học. Tuấn có thời mê Hải như điếu đổ, nhờ Mỵ làm mai nên hai người lấy nhau. Mỵ hỏi dồn: - Trai hay gái? - Con gái, cân nặng một ký rưỡi. - Nhỏ quá. - Mới bẩy tháng rưỡi. - Khổ thân Hải. Rồi sao? - Bà ấy sanh ở Biên Hòa, may mà anh Tuấn đưa vào nhà thương kịp sanh xong đứa bé được nuôi trong lồng kính, mẹ con đều khỏe mạnh. - Hiện giờ hai mẹ con Hải nằm ở đâu? - Một anh bạn nói giúp đưa được vào bệnh viện Cơ Đốc nuôi đứa bé, chu đáo và hợp phép dưỡng nhi lắm. Còn chị Hải về bên nhà chồng dưỡng sức rồi. Mỵ lại kêu lên: - Tội nghiệp Hải. Tôi bực tức: - Cái bệnh viện gì... đó ở Biên Hòa đáng đưa lên mặt báo quá. Để đó, ngày mai anh sẽ phang một bài để bộ Y tế chú ý tới mà sửa sai mới được. Sinh mạng người ta mà họ coi như trò đùa. Mỵ tán thành: - Nên làm lắm. Tú hỏi: - Anh chị đi thăm chị Hải không? Tôi gật đầu: - có chứ. tối mai mình đi thăm nhé em. - Nhớ mua quà cho Hải anh ạ. Anh thấy chưa, tội nghiệp đàn bà tụi em không? Và Mỵ hỏi nhỏ: - Anh còn mong em có bầu nữa hay thôi? Tôi tỉnh bơ: - Mong chứ. Đàn bà đẹp nhất là ở hình ảnh cao quý đó mà. Mỵ thì thầm: - Em sẽ cho anh một đứa con. - Bao giờ? - Khi nào anh muốn. - Con gái. - Không, Con trai. - Trai hay gái cũng tốt. Em không muốn kế hoạch hóa gia đình nữa sao? - Có chứ. Nhưng nếu anh muốn.. Tôi vuốt nhẹ má nàng: - Cám ơn em. Nhưng anh không muốn hủy bỏ chương trình của chúng mình. Mỵ nhìn tôi, đôi mắt long lanh. Tôi đọc được cả một trời yêu thương chứa trong tia nhìn đó. Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 7 Sau ngày cưới Mỵ bỏ học. Viện cớ để có thì giờ săn sóc cho tôi. Tuy bằng lòng với sự hy sinh đó, tôi cũng thấy buồn. Trong thâm tâm, tôi mong Mỵ học lên cao nữa, và gặt hái được kết quả tốt đẹp. Nói ý nghĩ đó với Mỵ, tôi được nàng hứa hẹn: - em sẽ tiếp tục học sau vài năm nghỉ ngơi. Có thể thời gian này em đi học thêm sinh ngữ. Tôi ngạc nhiên vì những trù tính đó của Mỵ. Vặn vẹo mãi tôi mới biết Mỵ đang &quot;âm mưu&quot; một kế hoạch: đi làm. - Tại sao Mỵ muốn thế mà không hỏi ý kiến anh? Mỵ dịu dàng: - Không phải em không hỏi mà em chưa hỏi. Em muốn đi học thêm sinh ngữ cho thật giỏi đã, chừng đó nói với anh cũng không muộn. - Em tính làm gì? - Chưa biết. Nhưng mấy đứa bạn hứa tìm việc dùm em, bất cứ lúc nào. - Em tin họ? - Chứ sao. Tôi cằn nhằn: - Làm như dễ tìm việc lắm. - Tụi nó bảo em thích hợp với những vài trò giao tế, hoặc nhân viên các cơ sở thương mại lớn. Tôi hiểu câu nói đó. Mỵ đẹp, sang, hoạt bát. Những thứ đó quá đủ cho vai trò một nhân viên phụ trách những việc cần tiếp xúc nhiều với mọi giới. Và Mỵ muốn giỏi sinh ngữ để nhận những chức vụ cao, lương hậu. Tôi im lặng quay đi, lòng trĩu buồn. Đành rằng cuộc sống chật vật, đành rằng gia đình không được sung túc lắm nhưng tôi vẫn đủ sức lo lắng cho cả hai đứa. Mỵ đã làm tôi cảm thấy mình bất lực. Từ ngày lấy nhau đến nay đã gần một năm, tôi như sống trong mộng đẹp, không mơ ước gì thêm. Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng sáng tác thơ đăng trên báo tôi làm. Mỵ không còn thú chơi ping pong nữa, kể từ lần thất bại trong giải vô địch bóng bàn thiếu niên Sài gòn năm ấy. Cuộc tranh đua diễn ra trong thời gian tôi công tác xa cho tòa báo, khi trở về thì Mỵ báo tin thất bại. Mỵ nói: - Đối thủ xuất sắc hơn Mỵ nhiều. Tôi khuyến khích: - Cố gắng tập dượt nữa, lần khác Mỵ sẽ thắng. Mỵ không chơi nữa, vì Mỵ đã là đàn bà và đàn bà thì phải chững chạc, Mỵ nói thế. Sự thực Mỵ chẳng thay đổi gì trong cuộc sống và Mỵ bỏ bóng bàn chỉ vì Mỵ không thích nữa thế thôi. Riêng Thục Vy, cô nhỏ đó vẫn tiếp tục theo đuổi, nhưng chắc chỉ để giải trí cho vui. Trong cuộc sống êm đềm, hạnh phúc này tôi không hề ngờ đến những toan tính của vợ tôi. Nên vừa bực, vừa buồn, nét bất mãn lộ rõ trên mặt. Mỵ biết, nhưng nàng lờ đi. Tôi cũng không nói gì thêm. Một buổi tối vợ chồng đi ngủ sớm. Tôi đang nằm nhắm mắt, Mỵ cù vào nách tôi: - Ngủ sớm thế ông? - Anh... đau bao tử. - Lại bao tử. - Thật chứ. Đau bao tử hay buồn ngủ sớm, nhất là sau bữa ăn. - Vậy sao anh không kiêng cử, còn nhậu nhẹt rượu chè hoài cho bệnh nặng? - Bậy. Anh uống tí chút cho vui. - Không uống có buồn không? - Không. Nhưng uống vào thì vui hơn nữa. Mỵ nheo mắt nhìn tôi: - Vui thế nào? - Lúc ấy nhìn đời thấy đẹp và lạc quan hơn. - Anh bi quan? - chút chút thôi. - Em cũng vậy! Và đó là lý do em muốn đi làm đấy Vũ. Mỵ bắt đầu đề cập lại chuyện đó rồi đây. Tôi nghĩ thầm, và tỏ vẻ không sốt sắng mấy. Mỵ tiếp: - Em biết anh không thích cho em đi làm. Tôi trả lời thẳng: - Chính vậy. - Và anh không muốn anh phải nghĩ là anh đã không bảo bọc nổi em? - Đúng thế đó Mỵ. Mỵ vui vẻ: - Sự thực, không có gì thiếu thốn. Chúng mình vẫn khá hơn những người khác, sau ngày cưới chúng mình lại còn một số tiền để dành của hai gia đình mừng nữa. Với số tiền đó mình dư sức sống tạm đủ trong hai năm dù anh thất nghiệp. Nhưng có bao giờ anh nghĩ sẽ xẩy đến tình trạng khó khăn bất trắc hoặc là sau khi mình cạn số tiền đó? Em muốn đi làm, muốn chia xẻ với anh sự cực khổ để nhận rõ giá trị đồng tiền... - Nói như vậy cũng đủ chứng tỏ em rõ giá trị tiền bạc rồi. Anh công nhận em biết lo xa. - Tất cả chỉ còn trở ngại vì tự ái của anh bị tổn thương. Anh thiếu thực tế. Anh hay mơ mộng, em biết. Chồng Mỵ là nghệ sĩ, là thi sĩ mà. Lại là nhà báo nữa. Nhà báo thì thường hay ăn tiêu theo kiểu vung tay quá trán, đúng không? - Đúng , như riêng anh... Mỵ ngắt lời tôi: - Anh không tiêu bừa bãi, em biết. Nhưng em không muốn khổ sở vì ý nghĩ anh phải nhịn ăn, nhịn mặc để chia sớt cho em, để nhường sự sung túc đầy đủ cho riêng em. Em muốn chúng mình phải lo lắng cho nhau, vì nhau, cùng góp sức xây dựng gia đình vững chắc hơn nữa. Em còn nhớ trước đây có lần anh nói: &quot;mình khá giầu mà&quot;. Em muốn có ngày anh sẽ nói &quot;mình giầu to rồi&quot;. Ngày đó em sẽ nghỉ ngơi. - Tại sao em muốn thế? - Anh không nghĩ đến lúc chúng mình có con sao? Con chúng mình phải được đầy đủ, sung sướng hơn bố mẹ nó. Phải nghĩ đến chúng nó, ngay từ bây giờ... Tôi ngạc nhiên thực sự. Chưa bao giờ nghe Mỵ nói những điều tương tự như vậy. Chưa khi nào tôi biết được những ưu tư của Mỵ rõ ràng đến thế. Tôi lại thêm một lần nhìn Mỵ bằng con mắt khác, vừa cảm phục vừa thông cảm. Và tôi nói: - Em thuyết phục đựơc anh rồi. - Em đã đoán trước được kết quả. - GHê nhỉ? - Anh luôn luôn biết điều. Tôi đùa: - Giả tỷ anh nhất định không đồng ý? - Em sẽ đấm trẹo ba sườn Vũ ra. - A... Tôi nhào đến Mỵ. Hai đứa vật nhau huỳnh huỵch trên giường, đột nhiên Mỵ co rút người rúc vào lòng tôi như con tôm bé nhỏ: - Đùa thế. Em sẽ quỳ xuống năn nỉ anh. Tôi nằm im. Nâng cằm Mỵ lên, tôi nhìn sâu vào mắt nàng. Đôi mắt đẹp quá, đẹp như cha tôi mẹ tôi khi âu yếm săn sóc tôi từ thủa thơ ngây đến lớn khôn. Tôi hôn lên trán nàng: - Anh có em là có tất cả. Mỵ Ôm siết tôi, hai đứa hôn nhau say đắm. Ánh mắt tôi chạm vào cuốn lịch treo tường. Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi ôm chặt lấy Mỵ, lăn tròn. Mỵ nghe giọng cười hì hì quên thuộc của tôi và nàng hiểu rõ &quot;ám hiệu&quot; đó. Mỵ không phản đối. Không có gì nguy hiểm! Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 8 Mỵ đi làm đã được một tuần. Nhờ một cô bạn giới thiệu, Mỵ giữ công việc tiếp khách hàng cho một công ty ngoại quốc kinh doanh về nông cụ. Công ty này của Nhật, mới mở chi nhánh ở Việt Nam và khá lớn. Cô bạn khoe với tôi: - Vừa thấy Mỵ là người ta chấp nhận liền, anh Vũ ơi. Tôi gật đầu, lừng khừng: - Tôi cũng đoán vậy. - Lương hơn ba chục ngàn, còn có thể tăng nữa sau ít tháng. - Chị lo lắng dùm Mỵ, cám ơn chị nhiều. Không biết có nhận thấy vẻ châm chọc của tôi không, cô bạn Mỵ vẫn thản nhiên: - Có gì mà ơn với nghĩa, anh. Bạn bè giúp nhau là sự thường mà. Ngày đầu đi làm về Mỵ tỏ vẻ hăng hái. Nàng khoe đủ thứ, tôi chú ý nghe, không phải vì thích nghe mà vì muốn tìm hiểu về nơi làm việc của nàng. Một Giám đốc người Nhật, phó giám đốc người Việt Nam, hai nữ thư ký, bốn tiếp viên. Nam và nữ thường trực có mặt tại sở. Ngoài ra còn có một số chuyên viên máy móc và quảng cáo viên đến sở bất thường hoặc là từ các tỉnh về liên lạc. Sở của Mỵ là bấy nhiêu dó. Mấy ngày sau Mỵ có vẻ thấm mệt. Tưởng là ít việc, nhưng Mỵ bận rộn luôn vì điện thoại của khách hàng gọi lại, hoặc khách đến tận nơi coi mẫu. Điều lạ, khách hàng nhiều người là ngoại quốc, thuộc các cơ quan hay các công ty đến giao dịch thương mại. Mỵ được &quot;chiếu cố&quot; nhiều nhất, vì khách thích được hỏi người đẹp hơn là hỏi mấy ông sồn sồn đứng lè phè ở đó, mặt mũi nghiêm trang. Sinh hoạt gia đình tôi bị xáo trộn. Tôi đưa và đón Mỵ ngày hai buổi, trưa về nhà nàng ăn cơm, tối Mỵ nấu lấy. Tôi hỏi Mỵ và hy vọng Mỵ sẽ bỏ cuộc: - Sao đã chán đi làm chưa em? Mỵ cau mày: - Anh không bằng lòng à? - Đâu có. Anh sợ em chịu không quen. - Có gì đâu. Công việc rất vừa sức em. Từ đó tôi không nói gì về việc sở của Mỵ nữa, và Mỵ bắt đầu có vẻ chịu đựng quen rồi. Công việc của tôi chỉ bận buổi sáng và rảnh buổi chiều nên tôi lại có thì giờ lang bang chờ Mỵ tan sở để đón nàng về. Một đôi khi tôi ghé thăm mấy cô bạn gái &quot;ngày xưa&quot;, đấu hót tầm phào hay tán phó mát cho qua thì giờ. Mỵ biết là tôi rảnh, nhưng không bao giờ thắc mắc tôi đi đâu, làm gì trong thời gian đó. Có lẽ nàng sợ tôi trách là xen vào công việc của tôi trong khi nàng không muốn tôi xen vào công việc của nàng. Một lần tôi còn hẹn cô bạn gái vui tính, quen khá lâu, đi xi nê buổi trưa. Cô bạn nhận lời ngaỵ Đưa vợ đến sở xong, tôi phóng đến nhà Quỳ. Việc ở tòa soạn tôi nhờ một thằng bạn giúp. Qùy vừa tắm xong, ngồi hong tóc trước quạt. Nhìn đồng hồ, tôi biết nếu giục Qùy đi sớm sẽ còn dư thời giờ đưa Qùy đi uống nước. Tôi bảo: - Đi chứ Quỳ? - Ngồi chơi chút đã anh, trời còn nắng quá mà. Tôi nói trách: - Đi sớm khỏi chen. Qùy hóm hỉnh: - Chứ không phải để khỏi sợ trễ giờ đón vợ đi làm về hả? Tôi đáp thẳng thắn: - Đó cũng là một lý do. Qùy đứng lên: - Đựơc, em thông cảm. Chờ em thay đồ. Qùy mặc mini jupe, trang điểm giản dị, trông thật mát mắt. Tôi bỗng so sánh Qùy với Mỵ. Mỵ đẹp hơn nhiều, nhưng Qùy thì... mới mẻ. Qùy còn xa tôi một khoảng cách, tình bạn. Tôi chở Qùy đi xem một phim chiếu lại ở Văn Hoa Sài gòn. Qùy đọc rõ tâm trạng tôi: - Coi ở đây khỏi lo gặp vợ anh. Tôi nhăn nhăn: - Quên vợ anh đi một chút được không? - Thì thôi. Xin nói lại là khỏi lo gặp người quen hay bà con anh, nhỉ. Tôi không biết nói sao, quả thực tôi cũng mong mỏi như vậy. Rạp hát lạnh và tối. Tôi tìm tay Qùy và bóp chặt. Qùy để yên, không có gì đột ngột đối với cả hai vì chúng tôi từng thân mật với nhau như thế những năm trước khi lấy Mỵ. Qùy là ca sĩ tài tử của mấy ban nhạc trẻ, chuyên hát cho các club ngoại quốc. Qùy dễ tính và không đòi hỏi gì ai bao giờ. Tôi choàng tay qua vai Quỳ. Đôi vai trần mát lạnh khiến tôi bốc nóng. Hơi con gái lạ từ Qùy thoảng nhẹ vào mũi tôi, kích thích. Tôi quay sang, Qùy nhìn tôi trong tối, nụ cười kiêu ngạo. Tôi dùng sức mạnh làm theo ý mình. Qùy hôn tôi say đắm sau thành ghế dựa cao, khuất ở một góc lầu vắng vẻ. Tôi âu yếm Qùy suốt gần hết cuốn phim. Khi đèn bật sáng, Qùy lau mép và hỏi tôi: - Coi gì đựơc không anh? Phim hay đấy chứ? Tôi nhếch môi, cười nhẹ. Qùy tàn nhẫn: - Ông trốn vợ đi du dương với bạn gái mà không áy náy gì hết à? Qùy vừa khơi dậy nỗi ăn năn trong lòng tôi. Quả tình trong lúc hôn Quỳ, âu yếm Quỳ, tôi đã nghĩ đến Mỵ và sự mệt nhọc của nàng. Tôi thấy bất nhẫn và xấu hổ. Nhưng thân thể Qùy trong vòng tay ôm như rực lửa khiến tôi không thể nghĩ gì hơn. Và tôi cố tránh nghĩ tới Mỵ lúc đó. Bây giờ, Qùy làm sống dậy nỗi niềm đó khiến tôi bực dọc. Tôi lầm lỳ chẳng trả lời. Qùy chép miệng: - Đàn ông, nhất là đàn ông có vợ thường giống nhau, muốn thay đổi trong một lúc nào đó những gì mình đang làm, đang sống, để tìm những mới lạ khác. Qùy liếc mắt nhìn tôi: - Dù rằng nhiều khi những gì họ có, còn tốt, còn đẹp hơn những gì họ đang muốn tìm. Tôi quay sang Quỳ, trây trúa: - Qùy ân hận đã đi với anh? - Vâng. - Qùy ghét anh rồi? - Không. Qùy ân hận chính vì Qùy thương anh, thương vợ anh. Không gặp anh nhưng Qùy vẫn nghe nhiều người nói về anh, ca tụng gia đình anh hạnh phúc. Qùy ngừng một chút rồi tiếp: - Chỉ riêng với anh Qùy mới có sự ân hận đó. Với người khác thì không. Họ không thể giống anh, trong Quỳ. Tôi không biết nói gì. Đi bên nhau một quãng ngắn. Qùy lại nói: - Vì Qùy đã nhìn anh khác họ ngay từ hồi xưa, khi anh chưa lấy vợ và thường đến chơi với Quỳ. Trong mắt con bé Qùy lúc đó, anh là tượng trưng cho lãng mạn và tình tứ. Tôi châm một điếu thuốc. Giọng Qùy đều đều: - Vì vậy mới có cuộc đi chơi này, mới có những thân mật ít phút trước đây. Bây giờ thì Qùy nhất quyết bắt anh quay trở về bổn phận, tiếp tục con đường anh đi. Đừng bao giờ rủ Qùy đi chơi nữa, vì sẽ không có lần thứ hai giống vậy. Tôi thì thào: - Anh mang ơn Quỳ. - Và đừng nhìn Qùy qua hình ảnh hiện thời. Hãy nghĩ đến Qùy qua hình ảnh hôm xưa, hiền lành trong sạch. Qùy bây giờ là người nào đó, xa lạ. Anh có thể đến thăm em bất cứ lúc nào, và chỉ là cuộc viếng thăm đúng nghĩa bạn bè thôi nhé. Em sẵn sàng đón tiếp cả hai người. Đi ngang một quán kem tôi mời Qùy vào. Qùy lắc đầu: - Anh đưa em về rồi đi đón chị ấy đi. Gần sáu giờ chiều còn gì. Đưa Qùy về đến nhà, tôi hối hả đến sở Mỵ như người chạy trốn. Tôi phạm tội, và tôi mong có dịp được thú tội với Mỵ, dù đó chỉ là tội thoảng qua. Tôi quyết định, trước tiên là từ nay thôi không đi lang bang nữa. Tôi sẽ về nhà nằm đọc sách, hay đến thăm ông bà nhạc, hoặc về vấn an ba mẹ tôi. Các cụ đều có vẻ già, có vẻ yếu hơn năm trước. Tại sao đến bây giờ tôi mới nghĩ đến điều đó? Có lẽ tại Qùy vừa cho tôi một bài học. Tôi phải làm thế nào để xứng đáng với vợ tôi? Tôi nói thầm: - Tha lỗi cho anh, em yêu. Tôi rút hình Mỵ gắn trong chiếc móc chìa khoá xe ra ngắm. Mỵ đang cười với tôi, si mê đắm đuối, tôi hỏi: - Em có giận anh không. Hình như Mỵ lắc đầu. Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 9 Mỵ lãnh lương tháng đầu tiên được ba mươi bốn ngàn. Cầm số tiền đứng trước mặt tôi cô bé có vẻ cảm động: - Đây là những đồng tiền kiếm đựơc lần thứ nhất trong đời bằng công sức của em, đầy lương thiện và vất vả. - Em dự tính chi tiêu thế nào? - Gửi vào trương mục tiết kiệm hai chục, số còn lại để mua sắm lặt vặt cho nhà và cho em. Anh khỏi bị em tiêu vào tiền lương anh nữa như thế sẽ dư dật thêm chút ít. Tôi trêu: - Việc trước tiên, chiều nay em định làm gì với số tiền này? - Mời anh đi ăn cơm tiệm với em một bữa để đánh dấu ngày em kiếm ra tiền. Tôi vui vẻ: - Đồng ý. Em muốn ăn ở đâu? - Siu siu, chợ An Đông đi anh. Lâu lắm mình không có dịp đi ăn cơm gà ở đó. Tôi tạo vẻ sốt sắng để Mỵ không nghi ngờ vớ vẩn gì về thiện chí của mình: - Em chờ anh đi tắm đã nhé. Rồi tôi nhào vào nhà tắm, huýt sáo một bản nhạc vui. Bên ngoài Mỵ đang ngồi trang điểm trước gương, chăm chú tô đường son đỏ đậm lên môi. Tôi đóng cửa và vặn nước ở hoa sen. Nước túa ra dội lên tôi, mát mẻ. Tôi thấy lòng êm ả, nhẹ nhàng. Tôi hỏi vọng ra: - Em có muốn mình đi suốt cả buổi tối nay không? - Có tiết mục gì nữa đó? - Anh mời em đi chơi loanh quanh. - Loanh quanh là đi đâu? - Về bên nhà em chẳng hạn. Rủ Thảo, Tú đi uống nước.. - Sao hôm nay anh dễ thương thế? Tiếng Mỵ vọng vào reo vui. Tôi nói thầm: - &quot;Vì anh chợt thấy em yêu anh quá cả mức độ anh mong ước&quot;. Nhưng tôi đáp: - Lúc nào anh cũng thế. Mỵ cười to: - Xạo. * Khi chúng tôi đến, cả nhà đang ngồi quây quần quanh bàn ăn, trên bàn la liệt những trái chôm chôm đỏ rực. Thấy tôi và Mỵ, bà cụ vui vẻ: - Ngồi đây các con. Mỵ reo lớn như trẻ con: - Phần của con đâu? Thảo nói: - Trời. Lấy chồng cả năm mà còn vòi quà me... Mỵ mắng: - Xí xọn. Ngừơi ta thiệt thòi nhất trong gia đình này đó, biết không? Chúng tôi ngồi vào bàn, Tú đẩy mấy chùm chôm chôm đến trước mắt tôi: - Ăn đi anh. Đố anh biết ở đâu đó? - Chợ. Tú lườm tôi: - Dễ thường nó bò về đây hay sao? Cũng phải có người bỏ tiền ra mua chớ bộ. - Chắc là cô? - Không phải, người ta biếu đấy? - Ai vậy? - Bạn em, mới quen. Sĩ Quan Thiếp giáp ở Long Thành mang về tặng. - Hào hoa nhỉ. - Dân ngon mà. Tặng một lúc năm ký chôm chôm. - Chàng hẳn phải con nhà giầu? - Em không biết, nhưng anh ấy bảo mua ngay ở vườn rẻ hơn ở SàiGòn nhiều. - Cũng có lý. Ngọt đấy chứ. - Dạ. Thảo hỏi: - Bà Mỵ đi đâu về mà diện quá thế? Mỵ vênh váo: - Ở nhà đến, được không? Cần gì đi đâu mới diện được. Tôi tủm tỉm cười: - Người ta có nhiều tiền nên ngừơi ta lối vậy đó. Tú reo lên: - Thôi đúng rồi. Bà Mỵ vừa lãnh lương. Tú nhớ rồi. Khao một chầu đi chứ. Tôi nói: - Thì bữa nay Mỵ về rủ các cô đi khao này. - Đựơc quá. Tú sẽ ăn kha khá cho Mỵ vừa lòng. Chiều nay cơm nhà dở quá, Tú ăn có một chén à. Ba cau mặt: - Đừng có bóc lột nó. Để dành mà tiêu pha việc có ích cho vợ chồng mày còn hơn là bao mấy cái mỏ khoét này ăn. Tú chúi đầu vào vai tôi: - Bênh rể đấy. Thích nhé. Tôi cười cười, im lặng. Mỵ hỏi: - Bà chị lớn của tôi đâu rồi? Mẹ đứng lên dọn dẹp, trả lời: - Con Mỹ đi ăn cưới bạn bè từ chiều đến giờ chưa thấy về. Mỵ dơ cao chiếc ví: - Một chầu ăn hoặc uống. Đứa nào theo tao thì đi. Cả đám lơn nhỏ trong bàn năm sáu mạng reo lên như cái chợ nhỏ, hò hét om sòm và chạy đến sau lưng Tú xếp hàng một. Tú hô nghiêm nghỉ như nhà binh và ra lệnh: - Đến sau lưng anh Vũ và chị Mỵ, bước đều, bước. Cả bọn hô một hai ba bốn và dậm chân tại chỗ ròi nhích dần đến phía chúng tôi. Ông cụ thở dài: - Khiếp quá, còn hơn cướp núi nữa. Bà cụ mắng: - Con Tú lớn thế mà còn đùa nghịch như vậy cho em bắt chước. Tú cười khúc khích, hô: - Giải tán đi thay đồ, tản hàng. Tất cả đồng loạt: - Cố gắng. Rối túa ra chạy biến. Mỵ gọi với theo: - Đứa nào phụ với mẹ đi chứ. Bà cụ xua tay: - Được, để mặc mẹ. Chị bếp hôm nay bị đau nằm liệt từ sáng tới giờ. Mỵ sắn tay áo: - Con phụ với mẹ. Bà cụ mắng yêu: - Được thủa. Thôi, đừng đụng vào bẩn hết quần áo. Dắt các em đi chơi thì đi đi kẻo trễ. Mỵ da to thật ngoan rồi hô: - Đi chưa tụi bây? Bọn trẻ túa đến, theo vợ chồng tôi ra đường. Tú bảo: - Đi đông thế này làm sao đi xa được. Em đề nghị ra Hiền Khanh ăn chè. Tôi gật đầu: - Được đấy. Anh thích ăn thạch. Mấy chú nhỏ đòi ăn bò viên, Thảo nói: - Chị Mỵ đưa tiền cho tụi nó đi ăn bò viên rồi trở lại quán kiếm mình đi. Tám mạng kéo nhau đi chật đường Mỵ bật cười: - Còn hơn đi biểu tình. Ăn uống xong cả bọn kéo nhau về. Tú nói: - Chị Hải và con cháu bé khỏe bình thường rồi Mỵ ạ. - Thế à. Lát nữa tao phải đến thăm mới được. - Hồi mới sanh được một ký rưỡi. Bệnh viện d.s. Biên Hòa nuôi mới hai ngày khi về Cơ Đốc can lại đã sụt mất 130 gờ ram. Sợ không? - Bây giờ mấy ký? - Bốn ký. Và cứng cáp lắm rồi. Mỵ cười vui: - Nhỏ Hải chắc mừng lắm. - Bà ấy cũng lên được mấy ký. Về đến nhà Mỵ, tôi hỏi: - Tiếp tục đi chơi loanh quanh chứ? - Ừ, đến nhà Tuấn cho em thăm Hải một tí. Lâu quá rồi chưa đến. Chúng tôi vào chào ông bà cụ rồi đưa nhau đến Hải. Tú theo tiễn tận ra cổng, nói nhỏ: - Hôm nào em đưa Bắc đến chơi đằng anh chị nhé? Tôi ngạc nhiên: - Bắc, ai vậy? - Anh chàng cho chôm chôm đó. - À, được chứ. Mỵ bảo: - Cứ mang đến thật nhiều chôm chôm là xong. Tú cười: - Cái đó còn tùy. - Tùy gì? - Tùy Mỵ giúp em được nhiều hay ít. Nói xong Tú cười cười bỏ vào nhà. Mỵ ngồi lên yên sau, nói nhỏ với tôi: - Hình như con Tú chịu tên Thiết giáp ấy rồi Vũ nhỉ. - Có lẽ. Nghe giọng điệu có vẻ &quot;suy tôn&quot; lắm. Khi yêu người ta nói về người yêu như nói về thần thánh. Tôn sùng, hâm mô... Mỵ chép miệng: - Nó bắt đầu người lớn. Tôi nhớ lại Mỵ của những năm xưa, khi mới quen tôi. Lúc đó Mỵ vô tư và lí lắc. Thời gian yêu nhau mấy năm trời, Mỵ vẫn còn tính đó nhưng nét hồn nhiên dần dần bớt đi. Tôi đã có lần nói với nàng, khi mới yêu: - Em bắt đầu người lớn. Câu nói ấy hôm nay tôi được nghe tiếng vang vọng lại, rung động âm ĩ cả cõi lòng. Ngày tháng trôi qua, tình yêu còn lại. Nhưng thời gian cũng làm những giấc mơ tàn phai. Có bao giờ giấc mơ của chúng tôi phai tàn? Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 10 Mỵ tổ chức cuộc tiếp đón người bạn trai của Tú khá chu đáo. Bữa cơm chiều chỉ có vợ chồng tôi và Tú cùng người bạn của nàng, vậy mà Mỵ làm như tiếp đón bốn năm người khách. Buổi trưa Mỵ bắt tôi chở đi mua một chục lay ơn đỏ thắm, ra chợ cũ mua món nhậu lai rai và các thức cần thiết để nấu bún bò Huế. Tôi đùa: - Em được dịp trổ tài bếp núc nhé. - em nấu thật ngon cho anh vừa ý. - Không phải để mời khách sao? - Tất nhiên. Nhưng một phần em chịu khó chịu cực vì anh nữa. Tôi gợi chuỵên: - Này em. Tại sao lần này em lại săn soc đến tình cảm của Tú một cách đặc biệt thế. Mỵ nhìn tôi nghiêm trang: - Em nhìn Tú và nhớ đến em. Trong tình yêu em đã có một dịp may lớn là em được kết hôn với anh. Lấy chồng thì dễ nhưng lấy được một người chồng xứng đáng thật khó. Em đã gặp may mắn trong đời, em mong mỏi những chị em của em cũng được may mắn như em. Anh hiểu chứ? Tôi gật đầu, chờ đợi. Mỵ nói tiếp: - Chưa bao giờ em thấy Tú tỏ ý cảm phục người con trai nào, chưa bao giờ Tú đề cập đến ai với vẻ trìu mến thân yêu cả. Vậy mà bây giờ em thấy tất cả những điều đó khi Tú nhắc đến Bắc. Đó chẳng phải là đang có một thay đổi lớn trong Tú hay sao? Mỵ ngừng một chút, bỏ những khúc chân giò vào trong nồi sôi sục nước. Mầu vàng óng ánh của ớt khô và cà chua bột xoáy lộn trên mặt nước, những miếng chân giò chìm khuất xuống đáy nồi. Mỵ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, thái mấy củ hành tây. Tôi đem đến cho Mỵ chiếc đĩa nhỏ. Mỵ nói khẽ: - Thấy Tú thay đổi, em mừng lắm. Anh dư hiểu tính nết Tú thế nào. Em cứ lo nó sẽ gặp nhiều bất hạnh. Lần này em linh cảm là dịp may trong đời nó đã đến. Em muốn giúp nó. Tôi buồn cười cho cái lối linh cảm đàn bà của Mỵ. Chỉ đàn bà mới có thể nghĩ như vậy. Nhưng phải công nhận là Mỵ có lý của nàng khi làm như vậy: tình yêu thương đối với em và sự vị tha trọn vẹn của một người tự cho là mình may mắn. Tiếng Tú léo nhéo gọi ở phía trước. Tôi chạy ra mở cửa. Tú đẹp hiền hậu trong chiếc áo dài xanh mát mắt, cười với tôi. Bên cạnh nàng là một thanh niên đen đúa và rắn rỏi. Tôi kêu lên: - A tưởng ai. Cậu Bắc em của Vinh đây mà. Tú nhìn chúng tôi ngỡ ngàng. Bắc siết tay tôi: - Em cũng không ngờ là anh. Lâu lắm không thấy anh đến chơi, Anh Vinh bây giờ đổi đi dậy ở Vĩnh Long rồi anh. Tôi quay sang Tú: - Người nhà cả, cô khỏi cần giới thiệu. Anh của Bắc là bạn học tôi ngày xưa. Tú có vẻ bẻn lẻn: - Anh ngồi nói chuyện với anh Vũ, em xuống chào chị Mỵ nhá. Bắc gật đầu. Tôi mời Bắc ngồi uống nước và kín đáo quan sát Bắc. Thằng bé lì lợm thích đánh lộn ngoài đường, em của Vinh, ngày nay là một chàng Trung Úy Thiết giáp trông &quot;ra vẻ&quot;. Tôi hiểu ngay dáng dấp lầm lì, lừng khừng của Bắc đã chinh phục được Tú, và Bắc đã bị quyến rũ vì nhan sắc và tính nết trẻ con vui nhộn của cô em vợ tôi. Chỉ một lúc sau chúng tôi đã nói chuyện tương đắc. Bắc kể, sau ba năm chiến đấu ở hai đơn vị tác chiến Bắc vừa đổi về đơn vị Ở Long Thành được bốn tháng naỵ Gặp Tú trong tiệc sinh nhật một cô bạn, Bắc đã xin đưa Tú về nhà buổi tối và được nhận lời. Hai người quen nhau từ đó. Mỵ và Tú dọn thức ăn lên. Tôi giới thiệu Bắc với vợ tôi. Mỵ vui khác thường: - Hóa ra cậu Bắc cũng đã quen anh Vũ từ lâu, vậy là người nhà, tự nhiên đi nhé. Tú nói nhỏ: - Em quê ghê. Mỵ cười: - Quê gì. Cô cậu ngồi chơi, chị vào đem chai rượu ra rồi mình ăn cơm là vừa. Tôi mỉm cười thú vị. Mỵ có khi còn nhỏ tuổi hơn cả Bắc mà nàng lên mặt đàn chị tỉnh bơ, cậu cậu tôi tôi ngọt sớt. Bữa cơm vang rộn tiếng cười đùa vui vẻ. Bắc không ít nói như tôi tưởng. Cu cậu có vẻ được khuyến khích vì sự cởi mở của Mỵ, chị chị em em đâu vào đấy và pha trò nhiều câu khá ý nhị. Trong lúc Mỵ và Tú dọn dẹp chén bát, chúng tôi mang ghế ra sân ngồi Mùi ngọc lan thoang thoảng, những bông mới nở khoe mình trên cành trong bóng tối. Tôi bảo Bắc: - Vợ tôi trồng cây này đấy. Bắc nói: - Em xin phát biểu một nhận xét và mong anh không khó chịu. Chị Mỵ đẹp quá, đẹp hơn cả sự tưởng tượng của em khi nhìn Tú nữa. Tú có vẻ vui tươi hồn nhiên. Còn chị thì... bắt người nhìn phải chiêm ngưỡng và tuân phục. Tôi cười nhẹ, không nói gì. Bắc nhận xét khá đúng. Vì chính tôi đã &quot;tuân phục&quot; Mỵ từ bao lâu nay. Tôi mời Bắc điếu thuốc: - Nhan sắc tuy cần, nhưng đức tính cần hơn. Bắc gật đầu: - Chính thế. Cái nết đánh chết cái đẹp. Anh biết không, em có vài cô bạn gái khá xinh và rất kiêu kỳ. Đã có lần em bảo họ: &quot;tìm mua một nết tốt thì gian nan chứ mua một tấm nhan sắc thì chẳng khó gì là khó.&quot; Bắc nhìn tôi: - Lấy một người vợ đẹp nhiều lúc cũng nhức tim anh nhỉ? - Có thể. Lúc nào cũng lo ngay ngáy. - Trước đây em định chờ đến ba mươi mới lập gia đình. - Bây giờ? - Có lẽ em phải đổi ý mất thôi. Tôi và Bắc cùng cười ha hả. Mỵ và Tú đã đứng sau lưng chúng tôi tự lúc nào, Tú lên tiếng: - Cười thú vị dữ. Tôi quay lại: - Để tôi mang cái bàn nhỏ và ghế cho hai chị em ngồi chơi. Những mẩu chuyện vui đùa lại tiếp tục. Gần mười giờ Bắc và Tú mới ra về. Nhìn theo hai người Mỵ nói: - Có lẽ họ sẽ hợp nhau. - Bắc trị được nhỏ Tú, anh tin thế. Mỵ nhìn tôi, tôi tiếp: - Nhưng anh thì thất bại với em. - Vì sao? - Tại anh yêu em quá.Theo tôi, tổ chức những cuộc vui gia đình vào những dịp kỷ niệm trong năm là một việc làm có ý nghĩa và tạo cho tình yêu vợ chồng thêm thắm thiết, nhất là khi chưa có con cái. Ngày sinh nhật hai đứa, tết Trung thu, Giáng sinh và Tết Nguyên Đán chẳng hạn. Nhất là kỷ niệm ngày thành hôn. Những dịp đó hoặc là làm ồn ào một chút với sự hiện diện của một số bạn bè thân thiết, những phù rể phù dâu hôm xưa hoặc là tổ chức thật nhỏ nhưng đầy tình tứ và lãng mạn, tự nhiên người trong cuộc sẽ thấy thoải mái và sung sướng. Cái thế giới riêng tư được khuấy động lên, đầy ắp tiếng người cười nói và tràn trề những tình ý khó quên. Mỵ cũng đồng ý hoàn toàn với tôi về quan điểm đó. Trong những dịp kỷ niệm này, tôi nhận thấy Mỵ như trẻ lại thêm mấy tuổi, nhí nhảnh đáng yêu hơn nữa. Con bé tôi yêu ngày xa xưa cho đến nay vẫn thế, không thay đổi chút nào. Với ý nghĩ đó, tôi cảm thấy hăng hái trong công việc sửa soạn tổ chức cuộc họp mặt bạn bè nhân dịp kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi năm nay. Lần này ngày kỷ niệm trùng vào ngày chủ nhật. Mỵ đi chợ với Tú và Thảo, tôi vẫn đi làm như thường lệ. Buổi trưa, Mỵ dặn tôi: - Chiều về sớm giúp em kê bàn nhé anh. Đông khách mà thiếu chỗ ngồi quê lắm. - Tất cả bao nhiêu ngừơi em nhỉ? - Kể cả em và anh, 18 người. - Khá đông, phải sang hàng xóm mượn thêm ít ghế. - Khi về, nhớ ghé mua chục hồng nhung hộ em. - Xong ngay. Tôi phóng xe như bay, vừa chạy vừa miên man suy nghĩ. Thời gian này chúng tôi kiếm được khá tiền. Tôi được mời cộng tác với hai tờ tuần báo nữa. Chúng tôi để dành được một số tiền đáng kể gửi vào trương mục tiết kiệm. Trong các dịp tổ chức cuộc vui, với sự đồng ý ngầm của Mỵ, tôi mua &quot;tặng&quot; nàng những món quà đặc biệt. Không phải là hộp phấn, chai nước hoa, thỏi son, miếng vải đẹp, cuốn sách hay... như lúc chưa lấy nhau, như khi vừa làm đám cưới. Mà là những món quà hơi đắt giá nhưng có giá trị và lợi ích thiết thực, nằm trong kế hoạch hoá gia đình, tạo thêm tiện nghi cho cả hai chúng tôi được thoải mái. Khi mới lấy nhau chúng tôi chỉ có được chiếc bếp Gaz, nồi cơm điện và chiếc radio pin của ba tôi chọ Dần dần chúng tôi đã sắm được chiếc tủ lạnh nhỏ, chiếc te lévision để bàn và cái lò nướng bánh bằng điện. Để những vật dụng đó khoác áo ý nghĩa, chúng tôi quyết định mua &quot;tặng&quot; nhau vào các dịp tôi chức cuộc vui kỷ niệm, thay quà cá nhân. Kỳ sinh nhất tôi vừa qua cách đây hai tháng, Mỵ &quot;tặng&quot; tôi chiếc máy giặt ba ký tám. Bạn bè đến chơi thấy chúng tôi khá đầy đủ đều khen ngợi Mỵ khéo léo thu xếp việc gia đình. Chẳng thấy ai khen tôi câu nào. Lạ thế đấy. Lần này tôi định mua một món quà tương đương với số tác quyền mấy truyện ngắn và mấy bài thơ mà tôi để dành riêng một chỗ ít lâu naỵ Tôi cũng đã tới ngân hàng rút ít tiền nữa phòng hờ. Nghĩ ngợi một lúc tôi đã tìm được món quà vừa ý, ung dung đến tòa soạn làm việc. Buổi chiều tôi trở về với chùm hoa hồng nhung rực rỡ và gói quà trên taỵ Mỵ đón tôi bằng nụ cười hết sẩy. Tôi âu yếm hôn lên má nàng: - Món quà nhỏ tặng em nhân kỷ niệm ngày cưới chúng mình. Mỵ điệu: - Cám ơn anh của em. Và nhận cả hai thứ trên tay tôi. Tú bảo: - Đưa hoa em cắm vào lọ cho. Thảo dục: - Mở quà ông Vũ ra coi trước đi bà Tú. Để lát thiên hạ tới lại bận không kịp coi. Mỵ nhìn tôi: - Em mở nhé? Tôi gật đầu. Mỵ trang trọng mở mối dây và tháo tung giấy gói. Một c hiếc hộp dài hiện ra trước mắt mọi người. Mỵ kêu lên: - A, chiếc máy đánh trứng. Tú nói: - Xài sang nhỉ. Tôi mở chiếc hộp, Mỵ cầm chiếc máy đánh trứng đưa lên cao: - Tốt quá, đúng thứ mình cần, vậy là chiều nay nhỏ Thảo khỏi lo đánh bằng tay mệt phờ râu. Mỵ tiếp: - Em sẽ là chiếc bánh cưới thật đẹp cho anh coi. Tôi ngạc nhiên, kêu lớn: - Em? Em biết làm bánh? Anh có thấy em làm bao giờ đâu? - Vậy mà em sẽ làm đựơc cho anh coi. - Đồng ý là em thông minh, nhưng ít ra phải có học qua cách thức mới làm được chứ. - Em học rồi, không phải học qua mà học kỹ là khác. Tôi nhìn Mỵ nghi ngờ: - Bao giờ vậy? - Trong những hôm đi làm - trời đất. Làm vào lúc nào? Mỵ cười: - Tụi em kiếm cớ xin phép đi công việc một lát, đến nhà người quen nhờ chỉ lại. Mỵ dơ một ngón tay lên: - Yên trí. Tối nay anh sẽ lé mắt vì tài làm bánh của em. Tôi trở lên nhà trên xếp đặt bàn ghế, trang trí nhà cửa cho mát mắt. Khi người khách đầu tiên bước vào nhà, tất cả đều đã sẵn sàng. Chờ mọi người đã đông đủ tôi mới ngồi vào bàn. Hai chiếc ghế hai đầu dẫy bàn dành cho vợ chồng tôi. Ngồi đầu này nhìn tới đầu kia, tôi thấy Mỵ đẹp lộng lẫy như một mệnh phụ phu nhân, hay hơn cả thế nữa (điều này có thể là tôi chủ quan, nhưng thiên hạ ai chẳng thế. Vợ mình dĩ nhiên phải nhất chứ). Tôi chúm môi kín đáo gửi nàng một cái hôn gió. Tưởng không ai biết, vậy mà tôi bị Bắc ngồi cạnh trông thấy. Bắc ghé tai tôi thì thầm: - Lẽ ra em tố cho mọi người biết, nhưng em thông cảm anh. Vì em sắp sửa được giống như anh rồi đấy. Bữa họp mặt thật vui. Vui nhất là tôi, khi nhìn thấy chiếc bánh nhỏ xinh từ trong lò nướng đem ra, có vẻ ngon lành. Mỵ nói với bạn bè: - Bánh do tôi làm đấy, nhưng mời quý vị mỗi người một miếng tượng trưng thôi. Nhai miếng bánh thong thả, ngẫm nghĩ rồi nuốt từ từ, tôi bỗng có ý nghĩ mình đang giam kín hương vị tình yêu vào cơ thể. Khi mọi người đã ra về, tôi bảo: - Thôi để đấy đến mai hãy dọn, hãy rửa. Bây giờ đi tắm rồi ngủ cho khỏe đi em. Mỵ vâng thật ngoan. Tôi nằm soải chân tay trên giường, mơ mộng. Một lát Mỵ bước vào, toàn thân ướt nước. Tôi bảo: - Nằm xuống đây với anh. Mỵ khép hai vạt áo vào sát mình rồi nằm xuống. Tôi choàng tay ôm lấy nàng: - Người em mát ghê. Mỵ thẳng tay chân rên rỉ: - Sướng quá. Suốt ngày không được nằm tí nào. Mùi xà phòng thơm ngát tỏa vào mũi tôi ngất ngây. Mỵ vò tóc tôi trong bàn tay mềm mại: - Em vừa nhận phụ trách việc kế toán lương bỗng của sở từ hôm đầu tháng, và em được tăng lương nữa. Tôi vui vui: - thế hả? Em lại biết cả kế toán nữa cơ? Mỵ cười khúc khích: - Mỵ mà anh. Nàng ôm lấy tôi, nói nhỏ: - Buồn ngủ ghê. Cho em nằm ngủ như thế này nhé. Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 11 Tôi hẹn sẽ trở lại đón Mỵ khoảng sáu giờ. Chiều thứ bẩy mà đi làm đã là điều nản, mà phải về trễ lại còn nản hơn. Mỵ vừa gọi điện thoại hẹn tôi đến đón trễ một tiếng vì hôm nay cuối tháng, cần kết toán sổ sách để trình ông Giám đốc. Công việc mới của Mỵ khá bận rộn và Mỵ thường ở lại vào những ngày cuối tháng. Hôm nào có địên thoại của Mỵ, tôi biết ngay chỉ vì công việc đó. Viên phó Giám đốc Mỵ, ông kế toán trưởng già là ba người phải làm trễ vào ngày cuối tháng. Trên đường về nhà, tôi lặng lẽ không nói gì với Mỵ, cốt ý để nàng xin lỗi một vài câu cho mát lòng hả dạ. Nhưng suốt con đường thấy tôi im lặng Mỵ cũng im lặng nốt. Tôi giận nàng ghê gớm nên chiếc xe cũng về phe với tôi,hậm hực lọt ổ gà mấy lần, đầu Mỵ chúi vào lưng tôi đau điếng. Giá như mọi lần Mỵ đã nhằn tôi: - Khiếp, đi gì mà như ăn cướp ấy. Muốn nhìn gái thì đợi lúc nào không chở em. Có em cấm anh lộn xộn à. Hôm nay thì Mỵ lặng yên không nói một câu. Tôi thấy bực bội khó chịu trong sự im lặng ấy, bèn đầu hàng nàng, lên tiếng trước: - Em có thấy đàn bà đi làm là gây rắc rối phiền muộn cho chồng chưa? Mỵ nhìn mặt tôi khó đăm đăm trong kính xe, bĩu môi: - Anh mới là hay gây rắc rối nhất. Tôi trợn mắt: - Sao lại là anh? Mỵ nói: - Ừ! là anh. Tôi cáu quá chỉ muốn hét thật to vào khuôn mặt nhâng nhâng nháo nháo của Mỵ mà thôi, nhưng vì giữa đường giữa xá nên tôi phải cố dằn lòng, chỉ gằn giọng la lớn: - Em còn đổ tại anh nữa hả, lúc nẫy nếu không có anh... Tôi chưa kịp nói hết câu Mỵ đã xí tôi một cái thật dài: - Không có anh thì em đâu có mất sở làm. Tôi muốn dơ hai tay lên mà than thở với ông Trời - vợ Ơi là vợ! Trời ơi là trời. Vợ tôi như thế đó - vợ tôi bướng bỉnh ngang ngược như thế đó. Không phải là tôi muốn kể công với nàng, nhưng ít nhất nàng cũng phải hiểu cho tôi, cũng phải nghĩ rằng nếu tôi không đến kịp lúc đó nàng sẽ ra sao với cái tên Phó nham nhở bỉ ổi ấy. Nàng sẽ đối phó cách nào với cảnh chướng tai gai mắt của lão tạ May là tôi tới kịp để nắm cổ áo hắn mà &quot;định tặng&quot; cho hắn một quả đấm vào mặt lão ta và đưa nàng ra về.. Đàn bà mà... đàn bà trở mặt như trở bàn tay, đàn bà là con dao hai lưỡi. Ôi! tôi sợ đàn bà quá mất rồi! Tôi xin chào thua đàn bà. Mỵ thấy tôi im lặng nàng tưởng tôi đuối lý nên nàng lại hầm hầm nói nữa: - Anh làm gì mà như dân.. du côn thế. Tự dưng nhầy lên nắm cổ áo người ta, cũng may có em chứ không anh đã đánh người ta, gây án mạng rồi. Giận quá, hóa lạnh lùng, tôi cười nhạt: - À, thì ra bây giờ anh mới biết. Mỵ hỏi: - Biết gì? - Đáng lẽ ra anh thấy em bị cái lão nham nhở ấy làm hỗn anh phải khuyến khích hắn em mới vừa lòng. Mỵ đâm ngay ngón tay nhọn móng dài của nàng vào sườn, tôi vẹo hẳn một bên người, la lên: - Sao lại cấu anh? - Tại anh bắt đầu nói nhảm. - Như thế mà nói nhảm đấy à? - Ừ. Tôi dọa Mỵ: - Về nhà rồi em biết anh. Mỵ vênh mặt: - Biết cái gì mà biết. Anh chỉ giỏi ghen ẩu. Tôi cắn môi nuốt giận. Gì chứ cãi nhau với Mỵ thì tôi thua, tôi đầu hàng vì Mỵ có tài nói ngược, nói xuôi, nói toàn chuyện rất có lý (với nàng) và rất vô lý (với tôi). Vậy mà tôi không tài nào cãi Mỵ được. Tôi đành ngậm đắng nuốt cay mà nhận là mình có lỗi với Mỵ chứ không phải nàng có lỗi với tôi - mà thật ra thì Mỵ vô lý, Mỵ trái một trăm phần trăm thật. Nhược điểm của tôi là chỗ đó. Về đến nhà tôi thả Mỵ xuống xe, mặt cứ nặng ra. Tôi đang tức giận nàng mà Mỵ nhẩy nhót như chim, vừa thay quần áo vừa hát véo von. Tôi tức quá là tức, hận quá là hận. Rõ ràng là khi tôi suýt nện cho anh chàng Phó nham nhở một trận, tôi nhìn thấy mắt nàng đỏ hoe ôm chầm lấy tôi có vẻ.. thán phục tôi ra mặt. Lúc đó lòng tôi thật hả và tôi thương Mỵ quá. Vậy mà vừa ra khỏi sở làm Mỵ đã giở mặt ngay với tôi, làm như nàng chưa hề nhờ tôi can thiệp chuyện gì. Mỵ Ôm áo quần đi tắm. Tôi thay đồ xong nằm dài ra giường. Lúc này tôi hận đời vô tả. Tôi hận cả chính tôi nữa. Chỉ vì tôi quá yêu Mỵ nên tôi chiều Mỵ quá dáng, tôi đã &quot;thua&quot; nàng cho nàng lên mặt với tôi. Mỵ tắm xong, nàng trở ra đứng ngay trên đầu giường nhìn tôi, thấy tôi nằm im gác tay lên trán, Mỵ bèn xõa tóc chải đầu cho nước văng đầy lên mặt mũi tôi. Tôi cau mặt gắt ầm lên: - Chơi gì tinh nghịch thế. Mỵ không nói, vẫn cứ tiếp tục chải tóc trên đầu tôi. Tôi ngồi nhỏm dậy để tránh né những giọt nước trên tóc nàng rơi xuống. Mỵ ngồi ngay xuống đầu giường bảo: - Anh đi tắm đi rồi ăn... bánh mì trứng. Tôi ngạc nhiên nhìn Mỵ: - Sao lại ăn bánh mì trứng? - Tại em không nấu cơm. - Sao lại không nấu cơm? - Tại em làm biếng. Mặt tôi đã nặng ra bây giờ lại nặng thêm. Vì tôi có tính xấu mau đói bụng, mà đã đói là phải ăn, không ăn không làm việc nổi, không ăn đầu óc cứ nhũn ra. Mà đã đói thì phải ăn cơm. ăn quà chỉ là ăn chơi, thiếu cơm là thiếu tất cả. Mỵ không nhìn thấy hoặc nàng cố tình không nhìn thấy mặt tôi nặng nề thế này. Nàng vẫn thản nhiên nhí nhảnh: - Đi anh, đi tắm đi. Tôi sừng sộ: - Anh không tắm. Mỵ nhăn mũi: - Anh ở dơ thấy mồ. Suốt cả ngày vất vả mà bây giờ không tắm. Tôi hất mặt: - Ai bảo em là anh không tắm? Mỵ cười: - Thì tắm đi. - Anh chỉ tắm với điều kiện là anh được ăn cơm chứ không ăn bánh mì trứng. Mỵ sụ mặt, nàng hỏi tôi: - anh làm reo với em phải không? - Không. - Sao anh không chịu ăn bánh mì? - Tại anh không thích. Mỵ lặng lẽ đứng dậy. Tôi thấy hơi hơi mềm lòng, hỏi nàng: - Em đi đâu đấy? Mỵ nói mà không quay lại nhìn tôi: - Đi làm cơm cho anh ăn. Tôi đứng bật ngay dậy, kéo nàng ngồi xuống giường: - Khoan đã. Mỵ vùng ra khỏi tay tôi: - Ah không chịu ăn bánh mì mà! Tôi gật đầu nhanh như máy: - Chịu chứ. Mỵ bĩu môi: - Chịu mà cái mặt nặng như chì. Tôi cười: - Anh giận em chứ đâu phải tại... bánh mì mà mặt anh nặng. Mỵ hỏi: - Em làm gì mà anh giận em? Tôi nói lớn: - Em còn hỏi nữa à? - Ừ, hỏi chứ. - Sáng mai em có đi làm nữa không? Mỵ nheo mắt: - Không. Tôi gật đầu: - Ah tưởng em nói có. Mỵ lườm tôi: - Anh chỉ giỏi có thế. Tôi cười cười: - Có thế mới giữ được em. Từ nay anh không cho em đi làm nữa đâu mà ham. Mỵ nằm dài ra giường duỗi hai chân lên đùi tôi: - Em sẽ tiếp tục đi làm. Tôi bóp mạnh cổ chân Mỵ, rít giọng: - Anh thách em đó, em mà đi làm là anh sẽ nghỉ việc để đi theo em tò tò cho biết. Mỵ cười khì: - Anh làm như anh yêu em lắm. Tôi cúi xuống cắn thật sâu vào cổ chân Mỵ. Mỵ kêu lên, nàng dãy dụa la lối: - Trời ơi. Đau quá. Tôi hỏi nàng: - Em đau thật không? - Đau thật. - Đau nhiều chứ? - Nhiều. - anh yêu em như thế đó. Mỵ ngóc đầu dậy, nàng hỏi tôi: - Giận em không, Vũ? Tôi nhìn Mỵ đăm đăm. Mắt nàng ướt át quá, khuôn mặt nàng thật đẹp. Tôi mềm lòng, nhìn nàng lắc đầu: - Không. Mỵ hỏi tôi: - Anh nói thật chứ? - Thật. Mỵ tỏ vẻ cảm động, nàng áp má vào lòng tôi, nhỏ nhẹ: - Em rất buồn vì chuyện không đẹp đã xẩy ra cho em để anh phải bận lòng và khó chịu. Tôi vuốt tóc Mỵ âu yếm: - Anh mong rằng sau chuyện này em sẽ không còn muốn đi làm nữa. Em là đàn bà, dễ bị yếu lòng và dễ bị sa ngã bởi những tên đàn ông như lão Phó của em lắm. Mỵ mím môi, nàng bảo tôi: - Em thì không nghĩ như anh. Với em, em tự tin, không thể có chuyện em sa ngã. Vả lại, anh phải tin em chứ. Tình yêu của chúng mình chính là niềm tin mãnh liệt nhất cho em và cho anh buông thả nhau mà không sợ hãi vu vơ. Tôi gật đầu bảo Mỵ có lý: - Em lúc nào cũng &quot;sáng suốt&quot; hơn anh. Nhưng em chỉ là đàn bà. Mỵ cãi: - Đàn bà không chung thủy bằng đàn ông hả? Tôi cười: - Anh không định nói thế. Mỵ nhìn tôi bằng đôi mắt lạ: - Còn anh, anh tự tin là anh không làm buồn lòng em không? Tôi nhìn Mỵ, hơi nhột nhạt một chút, Mỵ bật cười: - anh không trả lời được à? Tôi ngập ngừng: - Được chứ. Anh luôn luôn yêu em. Mỵ lắc đầu: - Em không hỏi anh câu đó. - Em hỏi anh chuyện gì? - anh hoàn toàn chung thủy với em và chưa bao giờ lừa dối em một điều gì chứ? Tôi gật đầu một cách đau khổ: - Chưa bao giờ. Mỵ để tay vào lòng tôi: - Lương tâm anh có yên ổn không? - Có chứ. - Anh là một người chồng hoàn toàn. Tôi nuốt nước miếng một cách khó khăn. Mỵ vuốt ve bàn tay tôi. Tôi vội lãng ngay sang chuyện khác. - Mỵ này. - Gì anh? - Anh đề nghị nhé. Mỵ nhướng đôi mắt lên nhìn tôi thật điệu: - Anh nói đi. - Mình đừng thèm ăn bánh mì trứng nữa. Mặt Mỵ sụ xuống: - Thì em đi nấu cơm. Tôi mỉm cười thật tươi: - Đừng thèm nấu cơm. Mỵ ngẩn người: - Thế anh muốn ăn gì? Tôi ghé sát tai Mỵ, nói thầm: - Anh muốn ăn cơm tiệm. Em trang điểm đi chúng mình đi ăn tiệm để mừng em nghỉ việc ở nhà. Trong lúc em sửa soạn anh đi tắm nhé. Mỵ nhăn mặt lườm yêu tôi rồi nàng nhẩy phóc xuống giường. Nhìn Mỵ tí tách như chim, tôi cười thật rộn ràng. Ôm quần áo vào phòng tắm, tôi vừa vặn nước vừa huýt sáo một điệu nhạc vui, nghe lòng đã bình yên và hạnh phúc... Tôi vốn không ưa cái bản mặt của lão Phó Giám đốc. Mập mạp, phì phì và ánh mắt lẳng lơ, hắn trông thật điếm. Tôi đã nhìn thấy hắn vài lần khi đến đón Mỵ về. Mỗi lần Mỵ chào, hắn toét miệng ra cười nham nhở. Nghe tôi nhận xét về hắn, Mỵ trách yêu: - Anh chỉ thế. Người ta chẳng làm gì mình mà anh nói xấu người ta đủ thứ vậy. - Anh đâu có nói xấu. Anh nhận xét. - Ông ta cũng vui tính và ga lăng lắm chứ. Tôi hừ một tiếng. Cái sở của nàng người ra người vô như đi chợ. Tiếp xúc với nhiều giới nên Mỵ thấy ai cũng lịch sự cũng ga lăng hết cả. Tôi lấy xe chạy vòng vòng ra chợ Sàigòn, rảo qua mấy rạp xi nê rồi ra khu Lê Lợi nhìn thiên hạ bát phố, lòng thấy vui vui. Lát nữa phải rủ Mỵ đi phố một lúc, mua vài món quà vặt về ăn mới được. Tôi nhìn đồng hồ, mới có năm giờ rưỡi. Tôi tặc lưỡi, phóng xe thẳng đến sở Mỵ. Đến đón sớm một tí để lời thêm chút thì giờ đi chơi phố. Tôi khóa xe gần gốc cây quen thuộc nhưng không đứng đợi như mọi lần. Phải tìm cách rủ Mỵ đi sớm mới được. Tôi lững thững bước đến trước cửa công tỵ Người Ấn độ gác cửa quen mặt gật đầu chào tôi. Tôi phác một cử chỉ thân mật với hắn và ngó vào trong. Hơi ngạc nhiên, vì phòng nhân viên vắng ngắt, không thấy Mỵ mà cũng chẳng thấy ông già Kế toán trưởng thường gặp. Tôi hơi phân vân, Mỵ đi đâu nhỉ. Cô bé đang làm ở một phòng nào bên trong, hay đi công việc cho sở rồi? Tôi đứng ngẩn người nghĩ ngợi, mắt đăm đăm nhìn vào phía trong. Chính giữa là hành lang dài của hai dẫy phòng nhân viên, trong cùng là phòng Phó giám đốc. Giám đốc làm việc trên lầu, tôi nhớ thế. - Hay Mỵ đang làm việc chung với ông già Kế toán trưởng cùng lão Phó? Tôi nói một mình và không hiểu do một động lực nào thúc gịuc mạnh mẽ, tôi đẩy chiếc cửa kính phòng lạnh, bước vào trong. Tôi đi nhẹ nhàng ngang từng phòng, ngó qua khung cửa kính ngang mặt. Phòng nào cũng khép cửa. Ánh đèn từ phòng lão Phó hắt ra rực rỡ. Tôi hy vọng mọi người đều đang làm việc trong đó. Đúng như tôi nghĩ, nhưng không có ông già Kế toán trưởng mà chỉ có Mỵ và lão Phó. Hắn ngồi trước mặt Mỵ và nàng đang cúi đầu trên chồng hồ sợ Qua khung cửa kính tôi thấy miệng hắn mấp máy và Mỵ mỉm cười với hắn. Tôi cau mày, quay ra. Điệu này làm sao gọi nàng được. Tôi ra phía sau hỏi chuyện vẩn vơ tên gác cửa. Mười phút trôi qua, không nhẫn nại được tôi lại quay vào. Mỵ đang xếp hồ sơ vào trong tủ sắt, lão Phó đứng sát sau lưng Mỵ, tay cầm ly nước, cười cười nói nói với Mỵ. Tôi bỗng thấy bực tức vì thái độ của hắn có vẻ thô tục quá. Mỵ quay lại cầm tập giấy tờ đặt trên bàn để vào hộp kéo giữa. Bàn tay lão Phó bất ngờ đặt nhẹ trên vai Mỵ và Mỵ nhẹ nhàng gỡ ra, nét mặt nàng nghiêm trang lại. Lão Phó lại lép nhép miệng và đứng sát vào nàng. Mỵ với hai tay lên nóc tủ và bấm ổ khóa. Thật nhanh, lão Phó bước tới đưa hai tay ôm vòng lấy eo nàng. Hắn cúi xuống hôn tham lam trên gáy Mỵ, Mỵ hốt hoảng xô đẩy hắn ra một cách dữ dội. Cơn giận đến từ lâu làm chân tay tôi bủn rủn tê liệt trong mấy phút. Tôi đứng nhìn và chưa biết phải làm gì khi thấy lão Phó đứng sát vào nàng. Nhưng khi hắng ôm choàng lấy Mỵ, một sức mạnh bất ngờ ập đến khiến tôi như tên điên đẩy tung chốt cài bên trong lao vào phòng. Lão Phó hoảng hốt buông Mỵ ra. Tôi bay tới nắm cổ áo hắn, siết cứng và hét như sấm: - Thằng súc vật, tao giết mày. Mắt tôi rực lửa căm giận. tôi xô hắn ngã chúi xuống bàn và dơ nắm đấm lên. Mỵ chạy tới ôm lấy cánh tay tôi, lạc giọng: - Anh Vũ, anh Vũ. Đừng làm vậy. Mắt Mỵ nhìn tôi nửa van lơn nửa thán phục. Tôi thấy bớt giận tí chút, buông hắn ra: - Đồ khốn nạn. Coi chừng cái mạng mày. Động đến vợ tao thì tao giết. Lão Phó đứng im lìm, mặt tái mét. Tôi quay sang Mỵ xẵng giọng: - Đi về, Mỵ. Ném giấy tờ, ném hồ sơ vào mặt nó, thí mấy ngày lương cho nó. Bỏ cái sở bẩn thỉu này đi, đừng làm nữa. Mỵ nhìn tôi, nhìn lão Phó vẻ khó nghĩ. Tôi quắc mắt: - Không chịu à? Mỵ kéo tay tôi: - Thôi, đi về đi anh. Tôi ném cho lão Phó cái nhìn hằn học và khinh bỉ rồi lửng thững quay ra. Cơn giận vẫn còn dồn nén chưa phát tiết ra hết nên tôi tím cả mặt mày không nói gì thêm. Ngoài cửa ra vào, gã gác gian Ấn độ thập thò nhìn ngó, tôi hậm hực liếc hắn một phát rồi bỏ đi. Xe vừa mở máy, tôi rú ga cho xe chồm tới như baỵ Phía sau Mỵ ngồi im thin thít. Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu Chương 12 Tôi tìm lại đựơc cái thói quen của mỗi chiều tan sở là vội vã về nhà để nhìn thấy Mỵ hiện diện như một vật sở hữu của tôi. Thói quen của một người chồng tin chắc vợ mình luôn luôn là của mình, luôn luôn chờ đợi mình sau cánh cửa khép kín. Mỵ nghỉ đi làm được hơn một tuần naỵ Hơn một tuần tôi thấy tôi hạnh phúc tràn trong khóe mắt, ngập cả cõi lòng mỗi khi tôi từ sở về. Mỵ hiện ra ngay trong ngưỡng cửa kèm theo một nụ cười. Tôi yêu nụ cười của Mỵ quá. Tôi dại dột nên để Mỵ đi làm suốt thời gian qua, để những chiều đi làm về nhìn căn nhà giá lạnh, nhìn căn bếp khô khan mà thở dài. Không biết làm gì để hết giờ, tôi phải lang thang cho chóng hết thời gian thừa thãi trong khi chờ giờ đón nàng tan sở. Bây giờ thì Mỵ là của tôi. Hoàn toàn là của tôi, và trong đáy tâm hồn tôi, tôi cũng tự nguỵên tôi sẽ hoàn toàn là của nàng để xứng đáng với lòng tin của Mỵ, để chuộc lỗi với Mỵ về một lần lãng mạn đã qua với Quỳ. Mong rằng Mỵ không biết được điều đó. Mong rằng Mỵ và tôi cứ mãi hạnh phúc bên nhau. Mong rằng lòng tôi đã nguôi lạnh những gì đã đến, xin cho qua đi mãi và hạnh phúc ở lại bên tôi. Về đến ngõ nhà, từ đằng xa tôi đã nhìn thấy Mỵ. Mỵ nói tiếng xe của tôi quen thuộc đến độ tôi về từ đầu ngõ xa xôi mà nàng cũng nhận ra. Vì thế nên tôi mới nhìn thấy Mỵ với nụ cười tình tứ của nàng. Mỵ mở rộng cánh cửa cho tôi vào nhà. Tôi hỏi nàng âu yếm: - Em làm gì hôm nay? Mỵ cười: - Em đọc sách. Tôi cười: - Có nhớ anh không? - Nhớ. Tôi choàng tay lên vai Mỵ, vào phòng Mỵ ngồi xuống giường nhìn tôi cởi giày: - anh mệt không? Tôi gật đầu: - Mệt, nhưng thấy em là khỏe ngay. Mỵ cười, vẻ sung sướng: - Anh chỉ giỏi nịnh. Tôi vuốt má Mỵ: - Anh nịnh em là cái chắc rồi, vì em là vợ anh, anh không nịnh thì nịnh ai. Mỵ lườm tôi âu yếm: - Nói chuyện với anh mệt lắm. Em đi nấu cơm đây. Tô vừa thay quần áo ra vừa rủ Mỵ: - Tối nay đi xem xi nê Mỵ. Mắt Mỵ sáng lên: - Ừ, thèm đi xi nê quá. Tôi nháy mắt: - Nấu cơm nhanh lên mình ăn sớm để đi sớm. Mỵ chợt khựng lại: - A, khỏi nấu cơm anh ạ. Tôi tròn mắt: - Lại lười rồi hả? ăn bánh mì trứng phải không? Mỵ dậm chân: - Anh chỉ thế. Lúc nào cũng nghĩ xấu cho em. Tôi làm bộ ngạc nhiên nhìn Mỵ: - Anh có nghĩ gì đâu. Em vẫn thường đề nghị ăn bánh mì trứng cho tiện đấy thôi. Mỵ chúm môi nói: - Hôm nay em đưa anh đi ăn cơm khách. Tôi kêu lên: - Lại khách. Ai mời thế? Mỵ để tay lên môi: - Một cô bạn mới của em mời chúng mình đến nhà dùng cơm chiều. Tôi nhìn Mỵ thắc mắc một chút. Nhưng rồi tôi cũng đi tắm và không hỏi Mỵ thêm. Mỵ ngồi trang điểm trước bàn phấn. Tôi nằm trên giường nghỉ vài phút, Mỵ quay sang hỏi tôi: - Anh chưa thay quần áo? Tôi lắc đầu: - chưa. Mỵ dục: - Thay đồ đi, em sắp xong rồi. Tôi nheo mắt: - Chừng nào em đứng dậy là anh xong ngay. Mỵ tiếp tục trang điểm Lúc tôi đã mặc xong quần áo Mỵ mới đứng dậy. Tôi ra cửa hút thuốc chờ nàng. Mười phút sau Mỵ đứng cạnh tôi: - Đi anh. Tôi dắt xe ra cửa và hỏi: - Bạn em ở đường nào? Mỵ nói tên con đường làm tim tôi thót lại. Con đường có nhà Quỳ. Tôi không dám nghĩ tiếp khi Mỵ hỏi tôi: - Anh có quen ai ở đường ấy không? Tôi cười gượng: - Hình như là có. Mỵ cười: - Có thì có, còn hình như nữa. Tôi nói nhỏ: - Nhưng anh quên nhà mất rồi. Mỵ lặng thinh. Tôi chở nàng đi suốt con đường nàng chỉ. Mỵ bỗng reo lên: - Thôi ngừng lại đi anh. Quẹo vào cái ngõ này cho em. Tôi run lên. Sao lại quẹo vào cái ngõ này. Mỵ có lầm không nhỉ. Ngõ này vào nhà Qùy mà. Khổ tôi quá. Tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi Mỵ nói: - Đi chầm chậm cho em tìm số nhà, anh. Tôi đi chậm lại, mong rằng cái số nhà Mỵ tìm thất lạc đâu mất cho tôi được dịp quay xe ra, nhưng Mỵ đã thở phào: - Đây rồi anh. Nhà bạn em đó. Tôi trợn mắt muốn lòi con ngươi: - Có đúng nhà bạn em không? Mỵ gật đầu: - Đúng mà. Tôi nuốt nước miếng đắng cay: - Bạn em thật? - Ừ. - Bạn bao giờ thế? Mỵ cười: - Bạn mới quen thôi. Anh chưa biết mặt bạn em đâu nhỉ. Để vào rồi em giới thiệu hai người với nhau xong chúng mình từ chối ăn cơm nhà cô ấy mới kịp thì giờ đi xi nê chứ. Phải không anh? Tôi nghệt mặt ra. Thế là thế nào. Không lý Qùy tìm đến Mỵ, hay Mỵ đã biết tôi với Quỳ..... mà tìm cách đến đây để làm ồn. Tôi khổ quá là khổ. Tưởng hạnh phúc bình yên ai ngờ hạnh phúc đang chờ sóng gió. Mỵ bảo tôi tắt máy xe. Nàng nghiêng đầu vào cửa gọi: - Qùy ơi! Quỳ! Qùy chạy ra, thấy tôi đứng sững sờ sau lưng Mỵ, Qùy cười cười: - Mỵ đến hả. Vào đây đi. Qùy chờ Mỵ nãy giờ. Mỵ quay nhìn tôi nheo mắt: - Anh, chắc không cần em giới thiệu nữa đâu nhỉ? Tôi gật đầu chào Qùy mà lòng bứt rứt. Mỵ nói nhỏ với Quỳ: - Cho Mỵ xin lỗi Qùy nhé, Mỵ không ở lại dùng cơm với Qùy được vì có chút việc bận. Qùy thân mật nắm tay Mỵ: - Hôm khác Qùy mời cấm từ chối như hôm nay nghe không. Mỵ gật đầu tươi tỉnh. Tôi cũng gật dầu chào Qùy rồi rồ máy xe. Ra đến đầu ngõ, Mỵ hỏi tôi: - Anh muốn đi xi nê với em nữa không? Tôi hỏi lại Mỵ thật nhỏ: - Anh muốn nói với em một chuyện. Mỵ lắc đầu: - Đừng nói. Em biết câu chuyện anh định nói rồi. Tôi hỏi Mỵ: - Sao em lại quen Quỳ? - Một dịp tình cờ. Tôi im lặng. Hình như Mỵ vừa thở dài. Lòng tôi trùng xuống. Tôi nắm tay Mỵ nhỏ nhẹ: - Em có giận anh không? Mỵ gật đầu: - Có. - Anh và Qùy không có gì. - Em biết. - Sao em còn giận anh? Mỵ nheo mắt: - Vì anh không tin em. Tôi nghẹn cả giọng: - Anh xin lỗi Mỵ. Từ nay anh sẽ thật ngoan thật xứng đáng với tình yêu và lòng tin của Mỵ. Mỵ áp má lên lưng tôi. Tôi siết chặt tay nàng như một lời cam kết nồng nàn, âu yếm nhất. Tôi nói với nàng: - Anh đói bụng rồi Mỵ. Mua bánh mì vào xi nê ăn nhé? Mỵ nói nhỏ: - Thôi, em chán bánh mì lắm. - Hay đi ăn tiệm? Mỵ gật đầu: - Ăn cơm Siu Siu cơ. Tôi cười: - Thì đi ăn. Chúng mình giầu to rồi em nhỉ. Mỵ hỏi: - Giầu bằng ai? - Giầu hơn mọi người. Giầu không ai bì kịp. Em có nhận thấy thế không? Mỵ bật cười ngọt ngào. Tôi cười theo nàng, lòng thật vui... Võ Hà Anh 7/1974 Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Con Bé Tôi Yêu Võ Hà AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 28 tháng 9 năm 2005
vanhoc
Giải quần vợt Dallas Mở rộng 2023 là một giải quần vợt nam thi đấu trên mặt sân cứng trong nhà. Đây là lần thứ 2 Giải quần vợt Dallas Mở rộng được tổ chức, và là một phần của ATP Tour 250 trong ATP Tour 2023. Giải đấu diễn ra tại Styslinger/Altec Tennis Complex ở Dallas, Hoa Kỳ, từ ngày 6–12 tháng 2 năm 2023. Điểm và tiền thưởng Phân phối điểm Tiền thưởng *mỗi đội Nội dung đơn Hạt giống 1 Bảng xếp hạng vào ngày 30 tháng 1 năm 2023. Vận động viên khác Đặc cách: Liam Krall Jack Sock Denis Shapovalov Vượt qua vòng loại: Brandon Holt Alex Rybakov Zachary Svajda Fernando Verdasco Thua cuộc may mắn: Gabriel Diallo Rút lui Jenson Brooksby → thay thế bởi Steve Johnson Taro Daniel → thay thế bởi Gabriel Diallo Kwon Soon-woo → thay thế bởi Michael Mmoh Jiří Lehečka → thay thế bởi Tseng Chun-hsin Brandon Nakashima → thay thế bởi Christopher Eubanks Reilly Opelka → thay thế bởi Wu Yibing Ben Shelton → thay thế bởi Denis Kudla Nội dung đôi Hạt giống 1 Bảng xếp hạng vào ngày 30 tháng 1 năm 2023. Vận động viên khác Đặc cách: Mitchell Krueger / Thai-Son Kwiatkowski Pranav Kumar / Adam Neff Rút lui Marcos Giron / Brandon Nakashima → thay thế bởi Christopher Eubanks / Marcos Giron Reilly Opelka / Ben Shelton → thay thế bởi Radu Albot / Jordan Thompson Nhà vô địch Đơn Wu Yibing đánh bại John Isner, 6–7(4–7), 7–6(7–3), 7–6(14–12) Đôi Jamie Murray / Michael Venus đánh bại Nathaniel Lammons / Jackson Withrow, 1–6, 7–6(7–4), [10–7] Tham khảo Liên kết ngoài Thông tin giải đấu trên ATP Tour Trang web chính thức Dallas Open Dallas Open Dallas Open Giải quần vợt Dallas Mở rộng (2022)
wiki
Raymond Dalio (sinh ngày 08 tháng 8 năm 1949) là một nhà đầu tư, quản lý quỹ, và nhà từ thiện người Mỹ. Dalio là người sáng lập công ty đầu tư Bridwater Associates, một trong số các quỹ đầu tư lớn nhất thế giới. Tính đến tháng 1 năm 2018, ông là một trong 100 người giàu nhất thế giới, theo Bloomberg. Cuộc sống và giáo dục Raymond Dalio được sinh ra tại Jackson Heights, Queens, New York. Ông là con trai của một nghệ sĩ nhạc jazz, Marino Dallolio (1911-2002), là một người "chơi kèn clarinet và saxophone ở Manhattan tại các câu lạc bộ jazz như Copacabana," và Ann, một nội trợ. Dalio bắt đầu đầu tư vào lúc 12 tuổi. Thời trẻ ông đã mua cổ phiếu của Northwest Airlines với $300 và tăng gấp ba lần khoản đầu tư của mình sau khi hãng hàng không này sáp nhập với một công ty khác. Dalio nhận được một bằng cử nhân tài chính từ Đại học Long Island (CW Pót) và bằng MBA từ Trường Kinh doanh Harvard. Sự nghiệp đầu tư Sau khi hoàn thành chương trình học, Dalio đã làm việc trên sàn giao dịch của Sở giao dịch chứng khoán New York và giao dịch hợp đồng tương lai thương phẩm. Sau này, Dalio trở thành Giám đốc về thương phẩm tại Dminick & Dominick LLC. Vào năm 1974, ông trở thành nhà giao dịch hợp đồng tương tai và môi giới tại Shearson Hayden Stone.. Vào năm 1975, tại căn hộ 2 phòng ngủ của mình ở Westport, Connecticut, một nền tảng quản lý đầu tư là Bridgewater Associates, mà vào năm 2012 đã trở thành quỹ phòng hộ lớn nhất thế giới, với 160 tỉ đô la mỹ tài sản đang được quản lý vào năm 2014 Dalio đã nói rằng ông có thể tiếp tục cải thiện lợi nhuận bằng việc tiếp tục cô đọng bài học thành các "nguyên tắc" Vào tháng 3 năm 2017, Dalio tuyên bố rời khỏi vị trí đồng giám đốc điều hành của Bridgewater. Vào 15 tháng 4 Jon Rubinstein, là đồng giám đốc điều hành, cũng tuyên bố từ chức cùng Dalio, nhưng sẽ giữ lại tại vị trí cố vấn. Nguyên tắc đầu tư Nguyên tắc của Dalio là đa dạng hóa danh mục đầu tư trong khi đó giảm thiểu rủi ro có thể tác động vào lợi nhuận. . Nguyên tắc này được Dalio thực hiện bằng cách chọn ra những dòng tài sản có rất ít hoặc không có tương quan với nhau, tức hệ số tương quan gần 0 hoặc về 0, Những tài sản có hệ số tương quan bằng 0 thì bị ảnh hưởng bởi những yếu tố hoàn toàn khác biệt nhau, các tài sản này (cổ phiếu, trái phiếu,...) di chuyển giá hoàn toàn độc lập với nhau. Making a handful of good uncorrelated best that are balanced and leveraged well is the surest way of having a lot of upside without being exposed to unacceptable downside. - Ray Dalio Cuộc sống cá nhân Dalio ở với vợ của mình Barbara (kết hôn trong 1976/77) tại Greenwich, Connecticut, và được biết đến với việc thực hành các kỹ thuật Thiền siêu việt. Họ có bốn người con trai. con trai của họ là  Paul Dalio là giám đốc sản xuất phim. con trai thứ, Matthew A. "Matt" Dalio là người sáng lập và chủ tịch của China Care Foundation, một tổ chức  phi lợi nhuận mà tìm cách để giúp Trung quốc trẻ mồ côi, và là giám đốc điều hành của Endless Mobile, công ty về hệ điều hành máy tính. Quan điểm kinh tế và chính trị Vào năm 2007, Bridgewater đã dự đoán khủng hoảng tài chính toàn cầu, và vào năm 2008, Dalio xuất bản luận văn, "Bộ máy kinh tế hoạt động như thế nào, " giải thích mô hình của Dalio cho khủng hoảng kinh tế. Năm 2011, ông tự xuất bản ấn phẩm 123 trang có tên: Nguyên tắc, qua đó phác họa tư duy và triết lý cá nhân của mình về đầu tư và quản lý doanh nghiệp, dựa trên quan sát, phân tích và ứng dụng tại quỹ phòng hộ của ông. Vào năm 2012, Dalio xuất hiện tại ấn phẩm hàng năm Time 100, danh sách 100 người ảnh hưởng nhất thế giới. Năm 2011 và 2012 được liệt kê trên Bloomberg Markets như là một trong số 50 người ảnh hưởng nhất. Institutional Investor's Alpha xếp hạng ông thứ hai trong danh sách Giàu có.  Trong 2013, Dalio bắt đầu chia sẻ "bí quyết đầu tư" và lý thuyết kinh tế trên YouTube qua 30 phút phim hoạt hình, có tên: Bộ máy kinh tế hoạt động như thế nào, đoạn video được xem hơn 4,6 triệu lần, và đã được dịch và đã có sẵn ở tiếng Nhật, Trung, Nga, Tây Ban Nha, Đức, Ý và Pháp. Sự giàu có và hoạt động từ thiện Theo tạp chí Forbes, giá trị tài sản của Dalio vào khoảng 17 tỉ đô la Mỹ, vào tháng 7 năm 2017.  Vào tháng 4 năm 2011, cùng với vợ mình là Barbara, Dalio gia nhập Lời cam kết cho đi của Bill Gates và Warren Buffett,  quyên góp hơn một nửa tài sản vào từ thiện trong suốt cuộc đời mình. Thông qua quỹ Dalio, ông đã thực hiện hàng triệu quyên góp tới quỹ David Lynch, nơi quảng bá và tài trờ nghiên cứu tại Transcendental Meditation. Sách Ray Dalio viết sách về kinh tế tài chính và các nguyên tắc thành công: Bộ máy kinh tế hoạt động như thế nào. Ray Dalio (2007) Nguyên tắc. Ray Dalio (2017) Principles for Navigating Big Debt Crises - 2018 Tham khảo Sinh năm 1949 Tín hữu Công giáo La Mã Hoa Kỳ Tỷ phú Hoa Kỳ Người Mỹ gốc Ý Nhân vật còn sống
wiki
Yevgeny Aleksandrovich Mravinsky (tiếng Nga: Евге́ний Алекса́ндрович Мрави́нский) (4 tháng 6 [ngày 22 tháng 5] 1903 - 19 tháng 1 năm 1988), Anh hùng Lao động, Nghệ sĩ Nhân dân, là một người chỉ huy dàn nhạc Liên Xô và Nga. Cuộc đời sự nghiệp Mravinsky được sinh ra tại Saint Petersburg. Ca sĩ soprano Yevgeniya Mravina là dì của ông. Cha ông Alexandr Konstantinovich Mravinsky qua đời năm 1918, và trong cùng năm đó, ông bắt đầu làm việc ở hậu trường tại Nhà hát Mariinsky. Ông thoạt đầu tiên là nghiên cứu sinh học tại trường đại học ở Leningrad, trước khi đến Nhạc viện Leningrad để học nhạc. Ông từng đảm nhiệm vai trò người hướng dẫn múa ba lê trong những năm 1923-1931. Lần ra mắt đầu tiên với công chúng của ông là vào năm 1929. Đến những năm 1930 ông đã chỉ huy dàn nhạc tại Ballet Kirov và nhà hát Bolshoi. Vào tháng 9 năm 1938, ông đã giành được giải cho Cuộc thi Chỉ huy dàn nhạc toàn Liên Xô tại Moscow. Vào tháng 10 năm 1938, Mravinsky đảm nhận chức vụ ông giữ cho đến năm 1988: đó là nhạc trưởng chính của Dàn nhạc Giao hưởng Leningrad, trước đó, ông đã ra mắt làm nhạc trưởng vào năm 1931. Dưới thời Mravinsky, Dàn nhạc Giao hưởng Leningrad đã đạt được danh tiếng huyền thoại, đặc biệt là trong âm nhạc Nga như Tchaikovsky và Shostakovich. Trong Thế chiến II, Mravinsky và dàn nhạc đã được sơ tán đến Siberia. Nhưng các thành viên dàn nhạc dự bị của Dàn nhạc Giao hưởng Leningrad và dàn nhạc Radio Leningrad bị bỏ lại sau trong cuộc vây hãm Leningrad, nên trọng tâm giờ dồn vào Karl Eliasberg để chỉ huy các nhạc sĩ còn sống trong buổi ra mắt bản giao hưởng huyền thoại Giao hưởng số 7 "Leningrad" của Shostakovich. Truyền thuyết có kể rằng ở buổi trình diễn đầu tiên của Bản giao hưởng số 5 của Shostakovich, trong tràng pháo tay dài đến nửa tiếng ngay sau buổi biểu diễn, Mravinsky lấy bản nhạc trong tay và vẫy nó trên đầu. Mravinsky đã cho ra mắt sáu bản giao hưởng của Shostakovich cho toàn thế giới: số 5, 6, 8 (Shostakovich dành riêng cho Mravinsky), 9, 10 và cuối cùng là số 12 vào năm 1961. Từ chối tiến hành buổi ra mắt bản giao hưởng thứ 13 của Shostakovich vào năm 1962 gây ra rạn nứt vĩnh viễn tình bạn của họ. Trong số các bản giao hưởng Shostakovich còn lại mà ông không ra mắt, Mravinsky chỉ biểu diễn (và thu âm) bản giao hưởng số 7 và số 11. Ông cũng ra mắt Giao hưởng số 6 của Sergei Prokofiev ở Leningrad cùng năm nó sáng tác (1947,). Mravinsky đã thực hiện các bản thu âm thương mại từ năm 1938 đến năm 1961. Các bản thu âm của ông được phát hành sau năm 1961 được lấy từ các buổi hòa nhạc trực tiếp. Bản thu âm cuối cùng của anh là từ buổi biểu diễn trực tiếp tháng 4 năm 1984 của Giao hưởng số 12 của Shostakovich. Mravinsky đầu tiên đi lưu diễn ở nước ngoài vào năm 1946, bao gồm các buổi biểu diễn ở Phần Lan và Tiệp Khắc (tại Lễ hội mùa xuân Prague). Các tour lưu diễn sau đó với dàn nhạc bao gồm một hành trình tháng 6 năm 1956 tới Tây Đức, Đông Đức, Áo và Thụy Sĩ. Chuyến lưu diễn duy nhất của họ đến Vương quốc Anh là vào tháng 9 năm 1960 đến Liên hoan Edinburgh và Hội trường Liên hoan Hoàng gia, Luân Đôn. Chuyến lưu diễn đầu tiên của họ đến Nhật Bản là vào tháng 5 năm 1973. Chuyến lưu diễn nước ngoài cuối cùng của họ là vào năm 1984, đến Tây Đức. Buổi hoà nhạc cuối cùng của ông là vào ngày 6 tháng 3 năm 1987 (Schubert, Giao hưởng số 8, và Brahms, Giao hưởng số 4). Mravinsky mất ở Leningrad năm 1988, hưởng thọ 84. Phong cách chỉ huy Các bản thu âm cho thấy Mravinsky có một sự kiểm soát kỹ thuật phi thường đối với dàn nhạc, đặc biệt là tính động của âm nhạc. Ông cũng là một nhạc trưởng rất thú vị, thường xuyên thay đổi nhịp độ để nâng cao hiệu ứng âm nhạc mà ông đang xây dựng, tạo điểm nổi bật đặc biệt cho bộ đồng. Các video còn lại cho thấy rằng Mravinsky có một ngoại hình điềm tĩnh trên bục chỉ huy, tạo ra những cử chỉ đơn giản nhưng rất rõ ràng, và thường không có đũa chỉ huy. Nhà phê bình David Fanning đã mô tả đáng nhớ một số màn biểu diễn của Tchaikovsky của Mravinsky:Dàn nhạc Giao hưởng Leningrad đã chơi như một con ngựa hoang dã, có lẽ chỉ có thể kham nổi bởi ý chí của chủ nhân của nó. Mỗi chuyển động nhỏ nhất được đặt với niềm tự hào mãnh liệt; bất cứ lúc nào nó có thể bùng nổ thành một tràng phi nước đại điên cuồng đến nỗi bạn hầu như không biết nên cảm thấy phấn khởi hay sợ hãi. Chú thích Sinh năm 1903 Mất năm 1988 Anh hùng lao động xã hội chủ nghĩa Nghệ sĩ nhân dân Liên Xô Người Sankt-Peterburg Nhạc trưởng Nga
wiki
Zingiber kawagoii là một loài thực vật có hoa trong họ Gừng. Loài này được Bunzô Hayata miêu tả khoa học đầu tiên năm 1921. Các tên gọi thông thường có: 三奈 (sam nāi, tam nại), 冬粉草 (đông phấn thảo), 台灣山薑 (Đài Loan sơn khương), 台灣蘘荷 (Đài Loan nhương hà), 恆春薑 (hằng xuân khương), たいわんみようが, 毛姜 (mao khương). Mẫu định danh Mẫu định danh như sau: Zingiber kawagoii: Kawagoi S. s. n.; thu thập tại Funkiko (Fenchihu / Fenqihu / 奮起湖 / Phấn Khởi Hồ), ở hương Trúc Khi (Zhuqi, 竹崎鄉), huyện Gia Nghĩa. Zingiber koshunense: T. Kawakami & S. Sasaki s.n. [6461?]; thu thập ngày 2 tháng 1 năm 1911 (1910?) ở Abei [Apei], huyện Đài Đông. Mẫu holotype lưu giữ tại Viện Nghiên cứu Lâm nghiệp Đài Loan ở Đài Bắc (TAIF). Phân bố Loài đặc hữu đảo Đài Loan. Phổ biến rộng ở các cao độ từ thấp tới trung bình trên khắp đảo, thường mọc trong bụi rậm trong rừng lá rộng. Ghi nhận tại các huyện thị Đài Bắc, Nam Đầu, Đài Nam, Cao Hùng, Bình Đông, Đài Đông. Phân loại Z. kawagoii được xếp trong tổ Cryptanthium. Mô tả Thân rễ bò lan, thanh mảnh, gần thon búp măng, đường kính 1 cm. Thân giả cao 30-60 cm. Phiến lá thuôn dài hoặc thuôn dài-hình mác, 15-30 × 4-8 cm, đáy tù, đỉnh nhọn thon, từ có lông tơ mỏng tới gần như nhẵn nhụi trên cả hai mặt, cuống lá ngắn; lưỡi bẹ 2 thùy, hình tai, dạng màng. Cụm hoa 1-3, nhiều hoa, mọc từ thân rễ, dài 4-5 cm; cuống cụm hoa dài 2-10 cm; lá bắc hình mác, dài 2 cm, đáy giống như bẹ; đài hoa hình ống, 1 cm, đỉnh 3 răng, đáy rậm lông; ống tràng thanh mảnh, 2-3 cm; các thùy màu đỏ hay tía, 2 cm, thùy tràng lưng rộng tới 1 cm, lõm, hơi rộng hơn các thùy tràng bên; cánh môi hay thay đổi, hình trứng ngược, gần hình thoi, 2,2 × 2 cm, 3 thùy, thùy giữa hình trứng ngược-thuôn dài, dài 1-1,5 cm, rộng 1,2 cm, đỉnh thuôn tròn tới có khía răng cưa, mép nguyên, màu đỏ hay tím sẫm, các thùy bên nhỏ hơn, thuôn dài, lệch, đỉnh cắt cụt, đỉnh và mép màu tím, đáy màu ánh vàng; nhị 1, không cuống; bao phấn thẳng, từ gần thon búp măng tới gần hình trụ, dài 1 cm, 2 ngăn; phần phụ liên kết thẳng, dài 1 cm, cong; vòi nhụy hình chỉ, màu trắng; bầu nhụy rậm lông. Quả nang thuôn dài, hình tam giác với lá bắc và lá bắc con bền, nứt theo ngăn, vỏ quả ngoài mọng, bên trong màu đỏ da cam hoặc đỏ tía. Hạt màu đen hoặc nâu sẫm; áo hạt màu trắng, giống như túi. Moo (1978) đã không chỉ định mẫu holotype từ 2 mẫu mà ông trích dẫn khi mô tả Z. koshunense. Wu et al. (2000) đã chỉ định mẫu holotype cho loài này là T. Kawakami & S. Sasaki s.n. [6461?] thu thập ngày 2 tháng 1 năm 1911 (hay 1910?) tại Abei (Apei) huyện Đài Đông và coi Z. koshunense là loài độc lập, với các khác biệt được liệt kê là thường có 2 hoặc 3 cụm hoa (so với 1); quả nang màu đỏ-cam, thuôn dài (so với màu nâu sẫm, hình tam giác); hạt màu nâu (so với đen) với áo hạt giống như túi (so với giống như tấm đệm). Tuy nhiên, 3 đặc trưng này là dễ thay đổi và hiện tại người ta coi chúng chỉ là cùng một loài. Chú thích K Thực vật được mô tả năm 1921 Thực vật Đài Loan
wiki
Đề bài: Bình giảng Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ Bài làm Xưa nay, thông thường với loại thơ tự trào, tự vịnh thế này, các tác giả hay mượn bút pháp ngoa ngôn, lộng ngữ pha chút khẩu khí để thể hiện mình. Nguyễn Công Trứ ở “Bài ca ngất ngưởng ” này khác hẳn. Ông đã khách thể hoá từ những sự, những việc rất thực của cuộc đời chỉ riêng ông mới có để khẳng định con người ông. Trong bài thơ, bốn lần ông nhắc lại hai chữ “ngất ngưởng”. “Ngất ngưởng" không chỉ còn là một từ gợi hình nữa, mà đã thành biểu tượng tính cách của một con người không phải ngẫu nhiên mà trên một trăm bài thơ, trong đó có sáu mươi mốt bài ca trù, chỉ có bài này tác giả đặt tên là "Bài ca ngất ngưởng”. Đương thời và hậu thế đều thừa nhận Nguyễn Công Trứ: một chàng trai, một ông quan, một vị tướng, một lão già ngất ngưởng. Cái ngất ngưởng in bóng vào một thời đại, chính là ông. Nguyễn Công Trứ cũng như hầu hết các nhà nho xưa, đều thành đạt từ cửa Khổng, sân Trình. Trước sau ông vẫn là một tín đồ tuyệt đối trung thành của Khổng giáo: “Hay tám vạn nghìn tư mặc kệ không quân thần phụ tử đếch nên người". Và hẳn ông cũng biết rằng: một trong những điều cốt lõi của nhà nho là cách xử thế hợp lẽ trung dung, kị những gì thái quá. Nhưng rồi Nguyễn Công Trứ nhiều mặt đã quá ngưỡng, vượt qua biên giới người thường… Có lẽ không một nhà nho nào mà lại như Nguyễn Công Trứ; nâng tất cả mọi mặt sinh hoạt đời thường của người “quân tử”, của kẻ sĩ lên một thứ đạo, một triết lí. Trong văn thơ, ông nói đến rất nhiều thứ nợ: nợ cầm thư, nợ tang bồng, nợ phong lưu, nợ trần hoàn, nợ anh hùng, nợ công danh. Đã là cái nợ thì phải đa mang, phải vay trả, trả vay… “Ông Hi Văn tài bộ" đã tự ví mình như cây cau: “Kinh thiên một cột giơ tay chống Dẫu gió lung lay cũng chẳng nao” hoặc với chiếc trống đại: “Hiên bệ giỏ đưa dùi cắc cắc, Giang sơn sấm động tiếng tùng tùng”. Không có sự khẳng định tài năng ấy thì làm gì nghĩ được đến nhiều cái nợ như vậy, và làm sao đủ sức mà trang trải công nợ với đời? Sự thực là với món nợ nào, Hi Văn tiên sinh cũng "hăm hở ra tài kinh tế”, cũng “vẫy vùng cho phỉ ức", cũng “làm nên tiếng lẫy lừng đâu đấy tỏ”. Cái “Ngất ngưởng", cái “nết ương” của Nguyễn Công Trứ còn ở chỗ: ông ống rất thực với mình, thực với người, thực với đời. Các thi nhân xưa thường viết về những gì phổ quát, tập trung vào thiên chức của kẻ sĩ; còn về cái bản ngã thì không nói đến, hoặc là hàm ẩn trong dòng chảy “Văn dĩ tải đạo”. Riêng thơ văn Nguyễn Công Trứ thì khác: ông không hề giấu giếm, không hề né tránh, ông sống đời thường thế nào thì thơ văn ông cũng ánh lên như thế vậy. Ví như khi đã ngoài vòng cương toả, tuổi ngoài bảy mươi, ông vẫn nặng nợ phong lưu, quen thói đa tình: “Thú tiêu sầu rượu rót thơ đề, Có yến yến hường hường mới thú ” Từ đó, có lẽ Nguyễn Công Trứ là nhà thơ lớp cổ cận đại trong văn học lịch sử nước nhà viết về tình yêu nhiều nhất, có cả “Yêu hoa”, “Duyên gặp gỡ", có cả “Vịnh chữ tình", “Vịnh sầu tình”, lại có cả “Tương tư”, “Bỡn cô đào già”… Say thơ và thú ả đào, là hai mặt tài và tình nổi bật ở Nguyễn Công Trứ. Ông vẫn tự cho mình là khách sành chơi.Ông từng nói “Trong tuần mấy mặt làng chơi… Biết mùi chưa dễ mấy người”. Già lão rồi, ông vẫn cổ suý: "Chơi xuân kẻo hết xuân đi", “Nếu không chơi, thiệt ấy ai bù"… Nguyễn Công Trứ trước sau “vãn giữ nết ương". Chất Nguyễn Công Trứ là chất nhất quán. Cái ngất ngưởng tự tin thời loạn hải ba đào đã trở thành cái ngất ngưởng ngang tàng khi đã ngoài vòng cương tỏa. Lúc về hưu trí ở quê nhà, ông đi đâu cũng “Đạc ngựa bò vàng đeo ngất ngưởng". Nhưng ngất ngưởng hơn nữa là ở đuôi con bò cái vàng úp một tấm mo cau, người ta hỏi thì ông nói là “để che miệng thế gian". Nhiều giai thoại nói chi tiết “Gót tiên theo đủng đỉnh một đôi dì". Ông thường đi chơi các chùa, gần thì như chùa Cấm Sơn trên núi Đại Nại, xa như chùa Hương Tích, chùa Thiên Hương trên núi Hồng Lĩnh, lúc nào cũng dẫn theo mấy cô hầu gái “Bụt cũng nực cười ông ngất ngưởng"… Cái nết ương, cái ngất ngưởng, cái ngạo nghễ kiêu bạc ở Nguyễn Công Trứ là thái độ sống của một người tự tin, tự khẳng định tài năng của mình, ý thức rõ ràng về bản ngã của mình giữa một thuở giao thời: “Được, mất dương dương… không vướng tục". Lâu nay người ta vẫn cho rằng thơ văn Nguyễn Công Trứ là một khối mâu thuẫn lớn; thực ra nó rất thống nhất, rất nhất quán. Cái ngất ngưởng trong thơ ông là sự định hình một tính cách, một bản lãnh trong cuộc sống, trong sáng tạo nghệ thuật. Cái ngất ngưởng ấy là của riêng Nguyễn Công Trứ và cũng là sản phẩm của một thời triều Nguyễn, của một vùng quê, của ông đồ xứ Nghệ. Ba mươi năm làm quan, bảy lần bị thất sủng, giáng chức, không hề làm suy giảm bản chất của ông, trái lại, nhân cách ấy càng được khẳng định. Ngày nay, nhớ đến Nguyễn Công Trứ là nhớ đến một “ công trình sư" có công khai phá, tạo lập hai huyện trù phú Tiền Hải, Kim Sơn, nhớ đến một nghệ sĩ tài hoa, và nhớ đến một nhân cách sớm khẳng định bản ngã trong lịch sử tư tưởng Việt Nam – mà bài thơ ca trù “Bài ca ngất ngưởng” là một biểu hiện.
vanhoc
Dascyllus aruanus, một số tài liệu tiếng Việt gọi là cá thia đồng tiền sọc, là một loài cá biển thuộc chi Dascyllus trong họ Cá thia. Loài này được mô tả lần đầu tiên vào năm 1758. Từ nguyên Từ định danh aruanus được đặt theo tên gọi của quần đảo Aru (Indonesia) (hậu tố anus trong tiếng Latinh có nghĩa là "thuộc về"), là nơi mà mẫu định danh được thu thập (nhưng không có mẫu vật nào còn tồn tại). Phạm vi phân bố và môi trường sống Ban đầu, D. aruanus được cho là có phân bố rộng khắp khu vực Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương, nhưng quần thể ở Ấn Độ Dương đã được xác định là một loài chị em với nó, Dascyllus abudafur (trước đây là danh pháp đồng nghĩa của D. aruanus). Từ phía đông và bắc của eo biển Lombok, phạm vi của D. aruanus trải dài về phía đông đến quần đảo Line, quần đảo Marquises và quần đảo Tuamotu, ngược lên phía bắc đến vùng biển phía nam Nhật Bản, giới hạn phía nam đến Úc (bao gồm rạn san hô Great Barrier) và Nouvelle-Calédonie; trong khi đó, từ eo biển Lombok trải dài về phía tây là vùng phân bố của D. abudafur. Tại Việt Nam, D. aruanus được ghi nhận tại vịnh Nha Trang (Khánh Hòa) cùng quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa. D. aruanus lần đầu tiên được ghi nhận ở vùng biển Hoa Kỳ vào năm 2009, khi một cá thể được phát hiện ở ngoài khơi quận Palm Beach, Florida, và đến năm 2017, thêm hai cá thể của loài này được nhìn thấy tại Miami Beach, Florida. Nhiều khả năng những cá thể này được thả ra từ các bể cá cảnh. D. aruanus sống trên các rạn san hô viền bờ và trong đầm phá ở độ sâu đến ít nhất là 20 m, thường được tìm thấy gần các cụm san hô phân nhánh. Mô tả Chiều dài cơ thể tối đa được ghi nhận ở D. aruanus là 10 cm. D. aruanus có màu trắng với ba dải sọc đen: dải thứ nhất ở đầu và băng qua mắt, dải thứ hai nằm giữa thân và kéo dài xuống vây bụng, còn dải cuối cùng nằm sát thân sau và từ vây lưng mềm băng xuống vây hậu môn. Ở trán, ngay giữa hai mắt có một đốm trắng nổi bật. Nửa ngoài của vây lưng (trừ phía sau trong suốt), phần lớn vây hậu môn và vây bụng có màu đen. Cuống đuôi trắng, trong mờ ở toàn bộ vây đuôi; vây đuôi lõm vào trong tạo thành hai thùy. Kiểu hình của D. aruanus cũng khá giống với loài chị em thứ hai của nó, Dascyllus melanurus, nhưng đuôi của D. melanurus có màu đen nổi bật ở nửa ngoài, và một loài cá thia khác trong họ là Amblypomacentrus tricinctus, nhưng A. tricinctus có vây bụng màu trắng. Kiểu hình của D. aruanus và D. abudafur rất khó mà phân biệt, mặc dù chúng có sự khác biệt rõ ràng về trình tự gen sắc tố tế bào. Nhìn chung, D. abudafur có thêm một đốm xám đen ở gốc vây đuôi, còn D. aruanus thường có đuôi hoàn toàn là màu trắng. Số gai ở vây lưng: 12; Số tia vây ở vây lưng: 11–13; Số gai ở vây hậu môn: 2; Số tia vây ở vây hậu môn: 11–13; Số gai ở vây bụng: 1; Số tia vây ở vây bụng: 5; Số tia vây ở vây ngực: 17–19; Số vảy đường bên: 15–19; Số lược mang: 21–26. Sinh thái học Thức ăn của D. aruanus là tảo và động vật phù du, và chúng thường sống tập trung thành đàn. Thành phần trong chế độ ăn phụ thuộc vào thứ bậc trong đàn, còn tỉ lệ kiếm ăn (nhiều hay ít) lại phụ thuộc vào kích thước từng cá thể. Những cá thể có thứ bậc cao hơn trong đàn ăn nhiều động vật giáp xác hơn so với những cá thể có thứ bậc thấp, còn cá nhỏ thì kiếm ăn nhiều hơn so với cá lớn. Cá lớn và có thứ bậc cao ăn con mồi lớn hơn cá có thứ bậc thấp. D. aruanus cũng có thể tấn công cả loài sao biển chuyên ăn san hô, Acanthaster planci, mặc dù giữa D. aruanus và san hô không có mối quan hệ hội sinh. Cũng như những loài trong chi Dascyllus, D. aruanus đực cũng có khả năng phát ra âm thanh khi thực hiện các màn tán tỉnh để thu hút cá cái đến tổ của nó và đẻ trứng. Cá đực có tập tính bảo vệ và chăm sóc trứng; trứng có độ dính và bám vào nền tổ. Một cá thể lai tạp giao giữa D. aruanus và Dascyllus reticulatus đã được phát hiện tại rạn san hô Great Barrier. Tham khảo A Cá Thái Bình Dương Cá Nhật Bản Cá Đài Loan Cá Việt Nam Cá Malaysia Cá Indonesia Cá Philippines Cá Úc Cá châu Đại Dương Cá Papua New Guinea Cá Nouvelle-Calédonie Cá Fiji Động vật Liên bang Micronesia Động vật Polynésie thuộc Pháp Động vật được mô tả năm 1758 Nhóm loài do Carl Linnaeus đặt tên
wiki