text
stringlengths
0
1.48k
Bởi vì đã tối nên khu vực lấy máu chỉ có một y tá trực.
Trước Trịnh Thư Ý là một bé gái đang khóc hu hu, y tá thì mặt không biến sắc chuẩn bị làm việc.
Thấy y tá nhìn chằm chằm kim tiêm mắt lóe sáng, lại nghe tiếng khóc kêu của trẻ nít, trong lòng Trịnh Thư Ý hơi căng thẳng.
Lúc muốn cắm kim tiêm xuống, cô y tá trung niên này mới lên tiếng: “Người bạn nhỏ không cần sợ, dì sẽ rất nhẹ nhàng, không làm đau cháu đâu.”
Trịnh Thư Ý nuốt nước miếng một cái.
Cô y tá ơi, cô nhất định phải nói được làm được nhé.
Kim tiêm đâm vào đầu ngón tay bé gái, cô bé chỉ hơi nức nở, không hề òa khóc như Trịnh Thư Ý tưởng tượng.
Nhưng khi đến phiên mình, cô nắm chặt tay, nhìn y tá cột băng cao su vào, cảm giác cơ bắp cứng đờ.
Giống như ngày đó trầy da khóc lớn một hồi, cô rất nhạy cảm với cảm giác đau.
Khi còn bé mỗi lần bị bệnh là ba mẹ cô đều dặn dò bác sĩ nếu không cần tiêm thì không tiêm, nếu không bọn họ sẽ được thưởng thức cảnh tượng hai người trưởng thành cũng không đè được một cô gái nhỏ.
Trịnh Thư Ý tiếp tục nuốt nước miếng.
“Chị y tá ơi, em có thể châm đầu ngón tay không?”
Tay y tá run lên, chị ấy nhìn Trịnh Thư Ý, dịu dàng nói: “Cô cảm thấy sao?”
Trịnh Thư Ý: “…”
Y tá đã bôi povidone-iodine (thuốc sát trùng) bằng tăm bông, nhưng không tìm thấy mạch máu của Trịnh Thư Ý nên vỗ nhẹ lên da cô liên tục rồi bảo cô dùng sức nắm tay lại.
Cái tay kia của Trịnh Thư Ý cũng nắm thành quả đấm, đặt trên bàn, thần kinh căng thẳng, nửa há miệng hồi hộp nhìn cái kim trong tay y tá.
Khi đầu kim lạnh như băng chạm tới da, trước mắt cô đột nhiên tối sầm.
Một cái tay từ sau vòng qua, che kín mắt cô.
Giờ khắc ấy thời gian dường như dừng lại, không khí cũng ngừng lưu chuyển.
Hương thơm thoang thoảng từ ống tay áo Thời Yến nháy mắt cuốn đi đại não Trịnh Thư Ý, độ ấm theo lòng bàn tay anh lan tràn toàn thân.
Giống như thuốc tê, khiến tất cả cảm giác đau đớn lập tức biến mất.
Lấy máu chỉ mất vài giây.
Khi y tá rút kim ra, bàn tay Thời Yến cũng rời đi.
Nhưng hơi ấm còn dư lại của anh thì chưa biến mất.
Trịnh Thư Ý trì hoãn hai giây rồi mới từ từ mở mắt, nhận lấy bông trong tay y tá ấn vào lỗ kim đâm.
Khi đứng dậy, y tá còn liếc cô một cái, “Lớn rồi mà chọc cái kim còn khóc nhè.”
Thời Yến nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu.
Trịnh Thư Ý ở trước mắt anh chậm rãi xoay người, giương mắt nhìn anh, quả nhiên hốc mắt đã đỏ lên.
Ngón tay rũ bên quần của Thời Yến bỗng nhiên run rẩy.
Anh hy vọng Trịnh Thư Ý không khóc vì kim đâm.
Nhưng nếu thế thì có thể vì cái gì.
Hai người đi qua một bên hành lang chờ kết quả xét nghiệm.
Trên hành lang dài yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng hết sức rõ ràng, trống vắng lại lạnh lùng.
Trịnh Thư Ý cúi thấp đầu, trong vài phút trầm mặc này tâm trạng cô đã lên lên xuống xuống rất nhiều lần.
Khi loa gọi đến tên Trịnh Thư Ý vào lấy kết quả xét nghiệm, Thời Yến rốt cuộc mở miệng.
“Vừa rồi sao em khóc?”
Trịnh Thư Ý: “…”
Anh không lớn tiếng nói chuyện nhưng mỗi một chữ đều đập vào tai Trịnh Thư Ý.
Cô nghẹn giọng, hồi lâu cũng không thốt ra được mấy chữ.
“Em không khóc…” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, “Em chỉ…”
Cô chỉ đang suy nghĩ, nếu như ngày mùng bốn ấy chưa xảy ra chuyện gì, bây giờ cô đã cùng Thời Yến trải qua lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ rồi.
Nhưng những lời ấy ngập ngừng trong họng, cô không có tư cách để nói ra, cuối cùng chỉ có thể dùng phương thức khác bày tỏ.
“Không ngờ hôm nay em lại ở bệnh viện.”
“Đúng vậy.” Thời Yến nhếch mắt, nhàn nhạt nói, “Nếu không lúc này em đã ở trên giường tôi rồi.”
Lúc gửi cho Thời Yến câu “Đang nhớ đến anh đấy”, Trịnh Thư Ý mang chút tâm thái đâm lao thì phải theo lao.
Dù sao thì cũng đã bị mấy bức ảnh cap màn hình của anh oanh tạc lâu như vậy, Trịnh Thư Ý cảm thấy mình không còn gì để giãy giụa nữa.
Vả lại.
Cô cũng thấy, vừa nãy cô đang nói thật, không cố tình diễn kịch.
Cô đang nhớ anh thật mà.
Nhưng Thời Yến mãi không trả lời.