text
stringlengths
0
1.48k
Cho nên, dù cô có thật sự cầu thị, Thời Yến vẫn thấy khó xử.
Aiz.
Trịnh Thư Ý cuộn người trên ghế sofa thở dài, bỗng không biết nên làm sao.
Tần Thời Nguyệt mãi chưa được trả lời, bèn bắt đầu thúc giục Trịnh Thư Ý.
Tần Thời Nguyệt: Chị đã hỏi chưa thế?
Tần Thời Nguyệt: Hỏi xem ngày mai anh ấy có rảnh không.
Lúc này, Trịnh Thư Ý mới nhớ ra chuyện mà Tần Thời Nguyệt nhờ mình.
Trịnh Thư Ý: Được, chị hỏi ngay đây.
Trịnh Thư Ý: Nhưng mà ngày mai gọi anh ấy ra làm gì?
Tần Thời Nguyệt: Xem triển lãm tranh.
Tần Thời Nguyệt: Em nhờ bạn kiếm giúp ba tấm vé.
Tần Thời Nguyệt học đại học về chuyên ngành Giám định và thưởng thức nghệ thuật, tuy cô ấy không hay nghe giảng, suýt chút nữa không tốt nghiệp được, nhưng cô ấy cảm thấy, đối với người ngoài nghề như Dụ Du, chút da lông để cô ấy đối phó với giáo viên cũng đủ rồi.
Ít nhất cũng có thể hù dọa người khác, khiến Dụ Du cảm thấy cô là một người có tốt chất nghệ thuật.
Trịnh Thư Ý tìm được Dụ Du: Ngày mai anh có rảnh không?
Đợi mãi mà Dụ Du chưa trả lời, chắc là rất bận rộn.
Trịnh Thư Ý thì không gấp, nhưng Tần Thời Nguyệt đang cầm điện thoại lại có mấy phần thấp thỏm.
Cô ấy thậm chí còn không nhận thấy mẹ đang nói chuyện với mình.
Tống Nhạc Lam đưa tay gõ vào điện thoại của Tần Thời Nguyệt, “Sắp rơi vào điện thoại rồi à?”
“Dạ?” Tần Thời Nguyệt ngẩng đầu, “Gì ạ?”
“Mẹ đang hỏi con.” Tống Nhạc Lam vừa khuấy thìa canh vừa nói, “Mai ba con sẽ đi leo núi, con có muốn đi theo không, vận động nhiều một chút, con xem con ngày nào cũng không ngồi thì nằm, giữ dáng chỉ dựa vào ăn kiêng, vậy làm sao được?”
“Con không đi.” Tần Thời Nguyệt nói, “Ai thèm đi leo núi với mấy ông già đó chứ.”
“Cái gì mà già với không già hả, ăn nói cho cẩn thận, không có quy củ tí nào.” Tống Nhạc Lam có chút tức giận, nhưng sẽ không phát cáu với loại chuyện nhỏ nhặt này, “Còn có mấy đứa nhỏ Tưởng Hành đi nữa.”
“Con không đi.” Tần Thời Nguyệt vẫn kiên trì, “Mai con có việc rồi.”
Thời Yến ở bên cạnh buông đũa, thong thả dùng khăn lông lau tay, ngữ khí bình thường, nhưng mang theo mấy phần giễu cợt: “Cháu thì có thể có việc gì.”
Bình thường, Tần Thời Nguyệt đã quen với giọng điệu đó của anh, không cách nào phản bác, cũng không dám nói thêm gì.
Nhưng hôm nay, cô chộn rộn trong lòng, cho nên không kiểm soát được miệng của mình.
“Sao cháu không thể có việc chứ? Cháu hẹn người ta đi xem triển lãm tranh.”
Thời Yến cười một tiếng, giọng vẫn chẳng mấy thân thiện.
“Thật không? Ai mà rảnh rỗi thế, đi xem triển lãm tranh với cháu?”
Tần Thời Nguyệt cảm thấy tâm trạng anh hôm nay khá tốt, nói nhảm với cô ấy nhiều như vậy.
Nhưng cô ấy không thể nói với Thời Yến rằng cô ấy phải đi theo đuổi đàn ông.
“Chị Thư Ý chứ ai.” Tần Thời Nguyệt nhìn anh chằm chằm, hơi hất cằm, có ý khoe khoang, “Không được sao?”
Thời Yến quả nhiên phớt lờ cô ấy.
Giây kế tiếp, Tần Thời Nguyệt nhận được tin nhắn trả lời của Trịnh Thư Ý, đó là ảnh chụp lịch sử trò chuyện của cô và Dụ Du.
Dụ Du: Ngày mai? Anh có chút việc, sao thế?
Trịnh Thư Ý: À, không có chuyện gì quan trọng đâu, chỉ là cuối tuần ấy mà, trùng hợp bạn em có ba tấm vé xem triển lãm tranh, còn thiếu một người nữa, muốn hỏi xem anh có rảnh không.
Dụ Du: Vậy xin lỗi nhé.
Trịnh Thư Ý: Không sao không sao.
Tần Thời Nguyệt đọc xong, mặt mũi tiu nghỉu, bỗng chốc không còn dáng vẻ diễu võ dương oai như vừa nãy nữa.
Tần Thời Nguyệt: À… ra vậy.
Tần Thời Nguyệt: Vậy chị đã hỏi ngày kia chưa?
Trịnh Thư Ý cau mày, cảm thấy có chút rối rắm.
Hỏi nữa thì cũng được thôi, nhưng cô sợ Dụ Du sẽ nghĩ cô có ý gì khác với anh ấy.
Tuy lúc trước bọn họ nói chuyện phiếm, cô đã tỏ rõ mình không có ý đi xem mắt, nhưng hai người khác phái vốn không thường xuyên liên lạc, giờ đột nhiên cố ý mời người ta đi xem triển lãm tranh, điều này rất dễ khiến người ta liên tưởng.
Trịnh Thư Ý: Nhất định phải có chị đi cùng à?
Tần Thời Nguyệt: Nếu không thì sao? Em mà đơn độc mời người ta, người ta sẽ thấy em quá không dè dặt mất.
Trịnh Thư Ý: “…”
Bây giờ em cũng không dè dặt mà.
Cô suy nghĩ một lát, thôi thì kệ đi, coi như làm chuyện tốt giúp Thời Yến.