text
stringlengths
0
1.48k
“Không tức giận?!!”
Tất Nhược San thét một tiếng chói tai, dọa Trịnh Thư Ý suýt thì đánh vỡ chiếc bát trong tay.
“Cậu kích động như vậy làm gì?”
Không phải Tất Nhược San kích động, chẳng qua là trong tầm hiểu biểu của cô ấy, phàm là một người đàn ông, nếu gặp phải loại chuyện này, ai cũng sẽ giận đến nỗi thất khiếu bốc khói.
Huống chi là người như Thời Yến, chuyện này như hung hăng dẫm lên mặt mũi và tự tôn của anh hai trăm cái, sau đó ném vào lò đốt tám trăm lần vậy.
Cho nên, khi Tất Nhược San nghe nói Trịnh Thư Ý lật xe, cô ấy đã thầm thắp một biển nến trong lòng cho người chị em của mình.
Nhưng mà, giờ mới bao lâu chứ.
Thời Yến lại không tức giận?!
Chẳng lẽ đây chính là ma lực của sắc đẹp?
Ngay cả chuyện này cũng có thể tha thứ?
Tất Nhược San sờ mặt mình, trong đầu vẫn không hiểu.
Trịnh Thư Ý lải nhải chuyện mấy ngày nay bên tai cô ấy, vì vậy, Tất Nhược San cảm thấy tam quan của mình sụp đổ trong vài giây ngắn ngủi, bây giờ lại từ từ xây dựng lại theo một cách kỳ quái.
“Cho nên là.” Trịnh Thư Ý chậm rãi nói, “Ngày mai tớ đi tăng ca với anh ấy.”
“Được rồi.”
Tất Nhược San đã tiếp nhận hiện thực này, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Vậy cậu cũng đừng đi như vậy, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu phải dè dặt một chút, nếu không thì đàn ông sẽ không quý trọng cậu.”
Trịnh Thư Ý bưng nước nóng, sau khi nuốt một ngụm nước kèm thuốc, cô mới nói từng chữ: “Đã là lúc nào rồi mà cậu vẫn nói mấy công thức định lý kia hả. Tớ muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn biểu đạt cái gì thì biểu đạt cái đó, nếu không, ai biết cơ hội sẽ biến mất vào lúc nào.”
“Hơn nữa…”
Một viên thuốc mắc ở cổ họng, vị đắng tràn ra, “Cứ dè dặt là sẽ được quý trọng ư? Trước đây Nhạc Tinh Châu theo đuổi tớ, tớ đã dè dặt đủ rồi, kết quả thì sao?”
Những câu hỏi này khiến Tất Nhược San hoàn toàn không thể phản bác.
“Nếu một người đàn ông chỉ vì tớ không đủ dè dặt, chỉ vì tớ chủ động trước mà không quý trọng tớ, vậy…”
Trịnh Thư Ý thở dài, “Vậy tớ không còn gì để nói.”
-
Buổi chiều ngày hôm sau.
Trịnh Thư Ý không đem theo gì cả, cả người nhẹ nhàng đến tòa nhà trụ sở của Minh Dự.
Ở tòa văn phòng được kiểm soát ra vào nghiêm ngặt này, lần đầu tiên Trịnh Thư Ý đi thẳng lên tầng mười bảy mà không bị cản trở.
Lúc cô bước vào văn phòng của Thời Yến.
Anh ngồi sau máy tính, ngay cả Trịnh Thư Ý đi đến trước mặt, anh cũng không thèm ngẩng mặt.
Trịnh Thư Ý đứng trước mặt anh.
“Em tới rồi.”
Rõ ràng Thời Yến nhìn thấy, cũng nghe thấy, nhưng không để ý đến cô.
Trịnh Thư Ý lại vòng sang bên cạnh, đưa tay ra quơ quơ trước mắt anh.
“Em tàng hình rồi sao?”
Thời Yến tháo mắt kính, ngước mắt lên nhìn cô, sau đó hất cằm về hướng bên cạnh.
Trịnh Thư Ý nhìn sang.
Ở đó có một chiếc ghế sofa.
“Qua bên kia ngồi.”
Sao mấy lời này nghe cảm thấy giống “bên kia mát mẻ, sang kia đợi” quá.
Trịnh Thư Ý “ồ” một tiếng, đến chỗ dành cho cô.
Khoảnh khắc cô xoay người, Thời Yến nhìn bóng lưng tủi thân của cô, khóe miệng hơi cong lên một chút.
Cửa phòng vừa đóng lại liền ngăn cách tất cả âm thanh ở bên ngoài.
Thời Yến chuyên chú nhìn màn hình máy tính, không phát ra âm thanh nào, nếu không phải tận mắt nhìn thấy người sống sờ sờ ở đây, Trịnh Thư Ý sẽ cho rằng văn phòng này ngoài cô thì không còn vật sống nào nữa mất.
Ban đầu cô còn ngồi nghiêm túc, nhưng thời gian đằng đẵng trôi qua, cô không có gì để làm, chỉ cảm thấy eo không phải eo, lưng không phải lưng nữa rồi.
Dù sao thì Thời Yến cũng không chú ý đến cô, Trịnh Thư Ý liền từ từ ngả vào ghế sofa.
Một lát sau, Thời Yến ở bên kia vẫn không có động tĩnh.
Trịnh Thư Ý bắt đầu có ý đồ hấp dẫn sự chú ý của anh.
Chốc thì đến bên cửa sổ sờ cây xanh, chốc lại về ghế sofa xem điện thoại, thỉnh thoảng còn chạy đến góc đối diện duỗi người một cái.
Bóng dáng kia thoắt ẩn thoắt hiện trong dư quang của Thời Yến, không ngừng nghỉ.
Vào lần thứ ba Trịnh Thư Ý sờ cây xanh, người phía sau rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Trịnh Thư Ý lập tức xoay người, nhưng lại phát hiện sự chú ý của Thời Yến không đặt trên người cô, mà là cúi đầu bấm điện thoại nội tuyến của công ty.